Địch Tướng Vi Nô

Chương 162: Đi chết đi Triển Thiên Bạch

Trước Sau
Mi mắt đột nhiên giương lên, Triển Thiển Bạch nhìn Lâm Tuyết Nguyệt, chung quy cảm thấy Lâm Tuyết Nguyệt tràn ngập cừu hận không phải nhắm vào hắn, mà là nhắm vào Đoan Mộc Ly.

Bên cạnh Lâm Tuyết Nguyệt rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Ngực trái như thể bị một bàn tay hung hăng nắm lấy, Triển Thiên Bạch nín thở ngưng thân, trong con ngươi đỏ tươi phản chiếu ra Lâm Tuyết Nguyệt, giống như xối một chậu máu tươi từ đầu đến chân.

Toàn bộ lực chú ý của Triển Thiên Bạch đều đặt trên người Lâm Tuyết Nguyệt, nhưng giờ khắc này Lâm Tuyết Nguyệt lại trừng mắt với một mình Đoan Mộc Ly.

"Tuyết Nguyệt..."

Giọng nam trầm thấp từ tính sinh ra vài phần dao động, ngón tay với khớp xương rõ ràng của Đoan Mộc Ly giật giật.

"Ha!"

Khóe miệng co rút, Lâm Tuyết Nguyệt cười lạnh với Đoan Mộc Ly, nước mắt nơi khóe mắt lại từng giọt từng giọt rơi xuống.

"Năm ấy ca ta chết, ta chỉ mới mười hai tuổi... Chiến tranh của Nam Sở và Dao Quốc vẫn chưa chấm dứt, ngươi vẫn còn ở tiền tuyến đánh giặc, căn bản không quản sống chết của ta... Hộ gia đình thu dưỡng ta kia ngay từ đầu chính là nhìn trúng địa vị trong quân cùng bổng lộc của ca ta, sau khi nghe nói ca ta chết trận, chê ta là gánh nặng, làm ta hôm mê ngất đi rồi bán cho bọn buôn người..."

Nói tới đây, thanh âm của Lâm Tuyết Nguyệt khó thể kiểm soát được mà tự động phát run.

Kèm theo lời nói là thống khổ cùng bi thương, càng nhiều hơn chính là phẫn nộ cùng oán hận.

"Hai năm qua... Ta bị bán qua tay rất nhiều người, làm trâu làm ngựa làm nô làm tì của bọn họ... Cuối cùng, ta bị bán đến Phiên Ba Quốc... Xa xứ ngước mắt không quen ai, cùng với mấy nam hài tử mười ba mười bốn tuổi khác bị bán cho nhóm lão già có tiền có thế ở Phiên Ba Quốc làm nam sung, để cho bọn họ chơi đùa vui vẻ, bị bọn họ làm nhục!"

Sóng nhiệt nóng bỏng thiêu đốt cháy da cháy thịt Đoan Mộc Ly và Triển Thiên Bạch, nội lực cường đại phóng ra từ trên người Lâm Tuyết Nguyệt một cỗ cừu hận nồng đậm đến mức không thể tiêu trừ.

Quả nhiên...

Triển Thiên Bạch lặng lẽ hít sâu một hơi.

Lúc sau khi phát hiện Lâm Tuyết Nguyệt tận lực che giấu mình biết võ công, Triển Thiên Bạch liền cho rằng được gia đình giàu có thu dưỡng và vân vân theo như lời Lâm Tuyết Nguyệt toàn bộ đều là lời nói dối.

Nhưng hắn vẫn không ngờ tới được... Cái chết của Lâm Phong Hoa lại sinh ra ảnh hưởng sâu xa đáng sợ như thế đối với Lâm Tuyết Nguyệt.

"Đoan Mộc Ly, ngươi chất vấn ta không đúng vì đã quên bản thân là đệ đệ của Lâm Phong Hoa tinh trung báo quốc, vậy bản thân ngươi thì sao? Ngươi nhớ rõ bản thân là ai không?!"

Từng làn từng làn sóng trách cứ cao hơn đánh sâu vào nội tâm Đoan Mộc Ly, nếp nhăn nơi chân mày của Đoan Mộc Ly càng thêm sâu.

"Ngươi là vương gia của Nam Sở, là Phò Quốc đại tướng quân, là anh hùng trong cảm nghĩ của ca ta! Kết quả, ngươi chẳng những không báo thù giúp ca ta, còn nâng niu kẻ thù trong lòng bàn tay, Đoan Mộc Ly ngươi thì không làm ca ta thất vọng sao?!"

Lệ nóng ào ào không ngừng rơi xuống, Lâm Tuyết Nguyệt khàn cả giọng, "Ngươi có biết bởi vì hắn giết ca ta hay không! Bởi vì ngươi không đón ta vào vương phủ đúng lúc, ta liền biến thành đồ chơi của đám lão già Phiên Ba Quốc kia, mỗi ngày trôi qua muốn sống không được, muốn chết không xong!"

Đoan Mộc Ly: "..."

"Đều do ngươi! Đều do ngươi và Triển Thiên Bạch hại! Hai người các ngươi hại ta nhà tan người mất, hại ta sa đọa làm nô lệ!"

Mới đầu, Lâm Tuyết Nguyệt vẫn ôm mong đợi.

Chờ đợi một ngày kia Đoan Mộc Ly có thể cứu hắn thoát khỏi biển khổ.

Ca ca hắn yêu nhất đã mất rồi, trên thế gian này cũng chỉ còn lại một mình Đoan Mộc Ly có thể cứu hắn.

Đoan Mộc Ly từng lại sự tồn tại không gì không làm được trong lòng hắn.

Hắn tin chắc rằng Đoan Mộc Ly sẽ không mặc kệ hắn, sẽ không bỏ rơi hắn.

Bởi vì Đoan Mộc Ly từng chính miệng nói với hắn, nói đệ đệ của Phong Hoa cũng chính là đệ đệ ruột của hắn.

Nhưng mà...

Khi hắn bị đám cầm thú của Phiên Ba Quốc kia ngược đãi tra tấn đến thương tích đầy mình, hắn rốt cuộc hiểu được—

Đoan Mộc Ly sẽ không tới cứu hắn.

Ai cũng sẽ không đến cứu hắn.

Hồi tưởng lại những ngày không thấy mặt trời này, cả người Lâm Tuyết Nguyệt run rẩy, mắt suýt nữa nứt ra.

"Ta hận ngươi! Ta hận ngươi Đoan Mộc Ly! Ngươi có biết bao nhiêu lần ta đều muốn tự sát hay không! Nhưng ta không thể chết được... Tưởng tượng đến cảnh hài cốt của ca ta chưa lạnh, đại thù chưa báo được, ta làm sao có thể đi chết?!"

Vẻ mặt Lâm Tuyết Nguyệt kích động đến độ trông như thể muốn nuốt chửng Đoan Mộc Ly.



Giờ khắc này Triển Thiên Bạch rốt cuộc đã hiểu, vì sao lúc trước hắn lại cảm thấy có cảm giác bất hòa rõ ràng như vậy.

Rõ ràng Lâm Tuyết Nguyệt biểu hiện ra bộ dáng rất thích Đoan Mộc Ly, luôn miệng nói muốn cướp Đoan Mộc Ly đi.

Nhưng Triển Thiên Bạch cũng không thật sự cảm nhận được tình yêu của Lâm Tuyết Nguyệt đối với Đoan Mộc Ly.

Ánh mắt Lâm Tuyết Nguyệt nhìn Đoan Mộc Ly cũng không thấy một tia chân tình.

Toàn bộ đều là diễn.

"Hóa ra... Là có chuyện như vậy..." Triển Thiên Bạch nhẹ giọng nỉ non, tâm tình nặng nề.

Đoan Mộc Ly trước sau không mở miệng, yên lặng chịu đựng oán hận như dời núi lấp biển của Lâm Tuyết Nguyệt.

"Ngươi đã biết ta là gian tế của Phiên Ba Quốc phái tới, ta đây cũng không ngại nói thật cho ngươi biết, Đoan Mộc Ly... Ta biến thành bộ dáng như hiện tại này đều do ngươi cùng Triển Thiên Bạch hại! Là một tay hai người các ngươi tạo nên Lâm Tuyết Nguyệt của hiện tại! Lần này ta trở về không chỉ muốn lấy bản đồ bố phòng quân sự và bản đồ vị trí kho thóc của Nam Sở mà còn muốn chia rẽ hai người các ngươi nữa!"

Lâm Tuyết Nguyệt giận dữ quay đầu, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Triển Thiên Bạch một cái, vừa giận dữ nhìn chằm chằm Đoan Mộc Ly, "Dựa vào cái gì ta phải sống không bằng chết mà hai người các ngươi có thể tiêu dao tự tại? Cả đời của ta bị các ngươi hủy, ta cũng sẽ không để cho các ngươi được sống khá giả!"

Xoẹt một cái, Lâm Tuyết Nguyệt rút ra một thứ gì đó sáng loáng từ bên hông mảnh mai—

Nhuyễn kiếm!

Nhuyễn kiếm thon dài mềm dẻo dưới sự kích thích của nội lực cường đại trở nên thẳng tắp, sắc bén cứng rắn không thể phá vỡ—

"Đi chết đi Triển Thiên Bạch!"

Khi bạch quang chói mắt thoáng qua đôi con ngươi đỏ tươi của Triển Thiên Bạch, Triển Thiên Bạch lặng lẽ nhắm mắt lại, cả người thả lỏng, không làm ra bất cứ một tia chống cự nào.

Lâm Tuyết Nguyệt sửng sốt một chút, động tác vung kiếm đâm về phía ngực trái Triển Thiên Bạch trong nháy mắt xuất hiện đình trệ.

Phụt!

Lúc thanh âm của lưỡi dao sắc bén xé rách máu thịt vang lên, Triển Thiên Bạch đột nhiên mở hai mắt.

"Đoan Mộc Ly!"

Đoan Mộc Ly lấy thân mình đỡ một kiếm này của Lâm Tuyết Nguyệt từ phía sau, con ngươi đỏ tươi của Triển Thiên Bạch trợn trừng, cứng đờ nhìn chằm chằm miệng vết thương của Đoan Mộc Ly.

Kiếm của Lâm Tuyết Nguyệt cách trái tim của Đoan Mộc Ly chỉ kém có chút xíu, gần thêm một phân nữa thôi Đoan Mộc Ly chắc chắn phải chết!

Không sử dụng nội lực, Đoan Mộc Ly đang dùng chính máu thịt cơ thể của mình nhận lấy một kiếm này.

Một kiếm này là hắn nên chịu.

Trên tay dùng chút lực, Lâm Tuyết Nguyệt rút kiếm ra, mang theo một mảng máu tươi.

"Tuyết Nguyệt, xin lỗi."

Đoan Mộc Ly nhìn chăm chú biểu tình vặn vẹo của Lâm Tuyết Nguyệt, đôi môi càng thêm tái nhợt chậm rãi mở ra.

"Xin lỗi?" Lâm Tuyết Nguyệt đột nhiên nở nụ cười, "Ha, xin lỗi... Ngươi cho rằng hiện tại xin lỗi thì có ích gì?!"

Xin lỗi có thể đổi lại ca ca hắn yêu nhất cũng yêu hắn nhất quay về sao?

Xin lỗi có thể tẩy sạch thân thể bị mấy lão già đùa bỡn vấy bẩn suốt mấy năm của hắn sao?

Xin lỗi có thể xóa bỏ kí ức thống khổ bị tra tấn thể xác lẫn tinh thần của hắn sao?

Không thể!

Không thể!

Lâm Tuyết Nguyệt rít gào nâng lợi kiếm bổ về phía Triển Thiên Bạch ở phía sau Đoan Mộc Ly, lại bị Đoan Mộc Ly dùng tay không nắm lấy mũi kiếm.

"Dừng tay, Lâm Tuyết Nguyệt!"

Cổ tay run lên, con ngươi Lâm Tuyết Nguyệt đỏ lên giận trừng Đoan Mộc Ly.

"Kết quả là ngươi vẫn thiên vị hắn, vẫn luyến tiếc hắn! Đoan Mộc Ly, Triển Thiên Bạch..."

Cánh tay của Lâm Tuyết Nguyệt vung kiếm thu trở về, hai mắt khóc đến cạn nước.



"Ta sẽ không từ bỏ như vậy, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, chúng ta về sau nhất định vẫn có thể gặp lại... Ta thật muốn nhìn xem, ngươi có thể bảo hộ hắn tới khi nào!"

Dứt lời, Lâm Tuyết Nguyệt thả người nhảy từ cửa sổ ra ngoài.

Đoan Mộc Ly không truy đuổi, Triển Thiên Bạch cũng không.

Mùi máu tươi nồng nặc tràn ngập trong phòng, Triển Thiên Bạch đỡ Đoan Mộc Ly đến bên giường, quả quyết cởi xuống y phục ba tầng ngoài ba tầng trong của Đoan Mộc Ly, giúp Đoan Mộc Ly cầm máu.

Thương thế của Đoan Mộc Ly rất nguy hiểm.

Chỉ kém chút xíu nữa thôi, chính là ranh giới giữa sống hay chết.

Triển Thiên Bạch một lời cũng chưa nói, yên lặng băng bó miệng vết thương cho Đoan Mộc Ly, nhìn thấy trên trán Đoan Mộc Ly chảy ra một tầng mồ hôi tinh mịn, sắc mặt càng thêm trắng bệch.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mãi đến khi miệng vết thương của Đoan Mộc Ly ngừng chảy máu, lúc này Triển Thiên Bạch mới thở phào một hơi.

Trên mặt Đoan Mộc Ly có mồ hôi, trên mặt hắn toàn bộ cũng là mồ hôi.

"Ngươi... Có phải đang giận ta hay không?"

Đoan Mộc Ly không nhịn được chủ động phá vỡ sự trầm mặc kéo dài.

Khiến cho hắn cảm thấy sợ hãi bất an không phải hắn có thể sẽ chết, mà là Triển Thiên Bạch tựa hồ sinh ra tức giận với hắn.

"Đúng, ta giận rồi."

Con ngươi đỏ tươi sáng lấp lánh chăm chú nhìn Đoan Mộc Ly, biểu tình Triển Thiên Bạch nghiêm túc, "Ta giận ngươi cản một kiếm kia của Lâm Tuyết Nguyệt cho ta, một kiếm kia không phải thứ ngươi nên chịu, mà là ta nên chịu."

"Không phải thế!"

Đoan Mộc Ly lập tức nắm lấy tay Triển Thiên Bạch, ánh mắt nhìn về phía Triển Thiên Bạch vô cùng nghiêm túc.

"Hai quân giao chiến, thương vong là không thể tránh khỏi, đây là điều mà một chiến sĩ trước khi lên chiến trường phải giác ngộ, ngươi và ta đều là Thống soái tam quân, chút đạo lí ấy ta không tin ngươi không rõ."

"Ta đây cũng nên chịu một kiếm kia." Triển Thiên Bạch nặng nề thở dài, "Nhân quả báo ứng... Lâm Tuyết Nguyệt phải trải qua những chuyện này, biến thành như bây giờ, nguyên nhân là do ta gieo rắc..."

"Nhưng nếu ngươi chết, ta phải làm sao bây giờ?" Đoan Mộc Ly dùng sức nắm lấy tay Triển Thiên Bạch, âm cuối có chút run rẩy.

"Sống chết đều có số mệnh."

"Ta không cho phép! Ta tuyệt đối không cho phép ngươi tùy tiện chết đi!"

Nhìn thấy thần sắc Đoan Mộc Ly càng thêm kích động, Triển Thiên Bạch trầm mặc một lát, bất đắc dĩ phát ra một tiếng thở dài.

"Vậy Đoan Mộc Ly, ngươi có nghĩ tới hay không, nếu ngươi chết thì sao? Nếu ngươi vì bảo vệ ta mà chết, ngươi bảo ta phải làm sao bây giờ? Ngươi có từng suy nghĩ đến cảm nhận của ta không?"

"Ta..."

Hai tròng mắt trợn trừng, Đoan Mộc Ly không biết nói gì để phản bác.

Hắn không muốn Triển Thiên Bạch bị thương, sợ Triển Thiên Bạch gặp chuyện không may.

Hắn muốn bảo vệ Triển Thiên Bạch.

Cũng chỉ đơn thuần muốn bảo vệ Triển Thiên Bạch, bảo vệ người hắn yêu nhất.

Đầu ngón tay ấm áp khẽ chạm vào hai má trắng nõn nhẵn mịn của Triển Thiên Bạch, Đoan Mộc Ly đặt xuống khóe môi Triển Thiên Bạch một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, "Lời này của ngươi... Ta có thể lí giải nếu không nhầm là... Ngươi cũng rất để ý ta, sợ mất đi ta sao?"

Triển Thiên Bạch nhếch nhếch môi, lộ ra biểu tình khó xử, khẽ nhắm mắt lại, cúi đầu tựa vào đầu vai của Đoan Mộc Ly.

"Lúc trước ta bởi vì ngươi đối tốt với Lâm Tuyết Nguyệt cũng ăn giấm như vậy, ngươi không thấy sao?"

Trái tim Đoan Mộc Ly đập thình thịch.

"Xin lỗi, thật sự xin lỗi..."

Vừa giải thích, hắn vừa ôm chặt thân thể đang rùng mình của Triển Thiên Bạch, "Xin lỗi, Triển Thiên Bạch, ta làm như vậy là vì muốn dẫn dụ Lâm Tuyết Nguyệt hắn lộ ra dấu vết... Vương phi của Đoan Mộc Ly, vĩnh viễn cũng chỉ có một mình Triển Thiên Bạch ngươi!"

Nghe Đoan Mộc Ly ăn nói mạnh miệng thổ lộ chân tình như vậy, nội tâm Triển Thiên Bạch có chút xúc động, không bình tĩnh được.

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Đoan Mộc Ly, trong giây lát lại quay đầu sang một bên, "Chỉ là chính phi thôi chứ? Đến lúc đó ngươi thân là vương gia còn có thể lấy tam thê tứ thiếp nữa..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau