Chương 29: Luận tội xử trảm
"Đoan, Đoan, Đoan Mộc Ly?!"
Vừa dứt lời, Phạm Ninh đã bị Đoan Mộc Ly một phen bóp chặt cổ, cả người bị nhấc lên.
Thẩm Ngọc Lam ở một bên không chút tiếng động lui xuống.
Cũng may, tới kịp rồi...
Thở phào một hơi, kỳ thật Thẩm Ngọc Lam cũng không biết mình làm như vậy rốt cuộc có phải đang giúp Triển Thiên Bạch hay không.
Đoan Mộc Ly và Triển Thiên Bạch có thể nói là nợ nước thù nhà... Tuy Triển Thiên Bạch rơi vào tay Đoan Mộc Ly sống cũng không dễ dàng gì, nhưng hắn không muốn trơ mắt nhìn Triển Thiên Bạch bị cái loại cặn bã như Phạm Ninh làm nhục.
So với Phạm Ninh, Đoan Mộc Ly vẫn tốt hơn một chút.
Suýt chút nữa đã bóp chết Phạm Ninh, cánh tay Đoan Mộc Ly vung lên, hung hăng ném Phạm Ninh trên mặt đất.
Phạm Ninh hét thảm một tiếng, hôn mê bất tỉnh.
Không khi trong phòng bất giác rơi vào im lặng, không khí dường như cũng ngừng lưu chuyển.
Triển Thiên Bạch ngửi thấy được một mùi thuốc súng nồng đậm, cùng Đoan Mộc Ly bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt bất giác nín thở.
Đoan Mộc Ly nhìn hắn, con ngươi đen thẳm như trời đêm tựa như hai vòng xoáy thâm sâu khó lường, khiến hắn đọc không hiểu, nhìn không thấu, chỉ có lửa giận hừng hực tỏa ra từ đầu đến chân rõ mồn một thiêu đau mắt hắn.
Đột nhiên, Triển Thiên Bạch có chút chột dạ, theo bản năng cúi đầu.
Dao động trong tầm mắt xuất hiện đôi giày thêu chỉ vàng. Không cần ngẩng đầu lên, Triển Thiên Bạch cũng biết Đoan Mộc Ly đã đi tới trước mặt hắn.
Đoan Mộc Ly tức giận như vậy... là vì hắn trốn ngục? Hay là vì hắn bị Phạm Ninh bắt được đưa tới nơi này?
Mi mắt hơi nhướn lên, Triển Thiên Bạch nhìn thầy bàn tay của Đoan Mộc Ly giơ lên, dùng nội lực làm đứt phựt sợi dây thừng trói chặt hắn, khiêng hắn trên vai dễ như trở bàn tay.
Đây không phải lần đầu tiên hắn bị Đoan Mộc Ly khiêng đi ở Di Hương viện nhưng vẫn không khỏi cảm thấy thẹn thùng. Triển Thiên Bạch cảm giác được gương mặt của mình đang nóng lên.
"Quay về bổn vương sẽ tính sổ với ngươi!"
Đoan Mộc Ly khiêng Triển Thiên Bạch sải bước đi xuống lầu. Ở cửa Di Hương viện, Thẩm Ngọc Lam đứng ở nơi đó hướng về phía Đoan Mộc Ly cung kính thi lễ, "Ngọc Lam cung tiễn vương gia."
Đoan Mộc Ly bước chậm một chút, "Chuyện đêm nay... Đa tạ ông chủ Thẩm."
Mi mắt đột nhiên nhướng lên, Thẩm Ngọc Lam kinh ngạc. Ly Vương gia cao cao tại thượng thế mà lại hướng hắn nói lời cảm tạ, ngay cả ánh mắt Triển Thiên Bạch nhìn hắn cũng là một bộ tràn ngập lòng biết ơn.
"Lúc trước "Xích Diễm đại tướng quân" là do Ly Vương gia bỏ ra số tiền lớn để mua, Ngọc Lam nhận tiền của vương gia, tự nhiên sẽ làm tròn trách nhiệm của người làm ăn rồi."
Ý trên mặt chữ, nói Đoan Mộc Ly và Triển Thiên Bạch không cần cảm tạ hắn.
Bị Đoan Mộc Ly khiêng trên vai, Triển Thiên Bạch có chút giật mình. Hắn không ngờ được một lão bản thanh lâu thế nhưng lại hành sự có nguyên tắc như vậy.
Nhìn bóng dáng của Đoan Mộc Ly và Triển Thiên Bạch đi xa dần, Thẩm Ngọc Lam nghe được tiểu nhị bên cạnh run run rẩy rẩy lo lắng: "Ông chủ, ngài làm như vậy... Ngài làm như vậy là giúp Ly Vương gia, nhưng lại đắc tội Phạm Thừa tướng đó!"
Mi mắt hơi trùng xuống, Thẩm Ngọc Lam không nói, gương mặt ngũ quan thanh tú ôn nhu lạnh dần, phảng phất một nỗi u buồn.
Triển Thiên Bạch bị Đoan Mộc Ly khiêng về vương phủ.
Lần này, hắn không bị Đoan Mộc Ly ném lên giường lớn trong phòng mà bị đưa tới phòng nghị sự.
"Trương Nhị!"
Vừa nhìn qua, ánh mắt Triển Thiên Bạch liền thấy thị vệ Trương Nhị đang bị trói lại.
"Haha..."
Bên cạnh lập tức truyền đến tiếng cười trầm thấp của Đoan Mộc Ly, đầy vẻ giễu cợt và châm chọc.
Triển Thiên Bạch sắc mặt trắng bệch, đã đoán ra được kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì.
Không ngoài dự liệu, Đoan Mộc Ly tiện tay rút ra bội đao bên hông một thị vệ.
"Đoan Mộc Ly, ngươi muốn làm gì?!" Triển Thiên Bạch sốt ruột.
Ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Triển Thiên Bạch, khuôn mặt Đoan Mộc Ly không có một tia nhân tính, đao tước rìu chém, lạnh như một tòa băng sơn kiên cố.
"Hắn thân là thị vệ vương phủ lại tự ý thả tù nhân đi, luận tội xử trảm."
Bốn chữ cuối cùng, Đoan Mộc Ly nhấn mạnh, lưỡi đao giơ cao như muốn đâm thủng nóc phòng nghị sự.
"Không cần!"
Triển Thiên Bạch soạt một tiếng, quỳ xuống trước mặt Đoan Mộc Ly.
Vừa dứt lời, Phạm Ninh đã bị Đoan Mộc Ly một phen bóp chặt cổ, cả người bị nhấc lên.
Thẩm Ngọc Lam ở một bên không chút tiếng động lui xuống.
Cũng may, tới kịp rồi...
Thở phào một hơi, kỳ thật Thẩm Ngọc Lam cũng không biết mình làm như vậy rốt cuộc có phải đang giúp Triển Thiên Bạch hay không.
Đoan Mộc Ly và Triển Thiên Bạch có thể nói là nợ nước thù nhà... Tuy Triển Thiên Bạch rơi vào tay Đoan Mộc Ly sống cũng không dễ dàng gì, nhưng hắn không muốn trơ mắt nhìn Triển Thiên Bạch bị cái loại cặn bã như Phạm Ninh làm nhục.
So với Phạm Ninh, Đoan Mộc Ly vẫn tốt hơn một chút.
Suýt chút nữa đã bóp chết Phạm Ninh, cánh tay Đoan Mộc Ly vung lên, hung hăng ném Phạm Ninh trên mặt đất.
Phạm Ninh hét thảm một tiếng, hôn mê bất tỉnh.
Không khi trong phòng bất giác rơi vào im lặng, không khí dường như cũng ngừng lưu chuyển.
Triển Thiên Bạch ngửi thấy được một mùi thuốc súng nồng đậm, cùng Đoan Mộc Ly bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt bất giác nín thở.
Đoan Mộc Ly nhìn hắn, con ngươi đen thẳm như trời đêm tựa như hai vòng xoáy thâm sâu khó lường, khiến hắn đọc không hiểu, nhìn không thấu, chỉ có lửa giận hừng hực tỏa ra từ đầu đến chân rõ mồn một thiêu đau mắt hắn.
Đột nhiên, Triển Thiên Bạch có chút chột dạ, theo bản năng cúi đầu.
Dao động trong tầm mắt xuất hiện đôi giày thêu chỉ vàng. Không cần ngẩng đầu lên, Triển Thiên Bạch cũng biết Đoan Mộc Ly đã đi tới trước mặt hắn.
Đoan Mộc Ly tức giận như vậy... là vì hắn trốn ngục? Hay là vì hắn bị Phạm Ninh bắt được đưa tới nơi này?
Mi mắt hơi nhướn lên, Triển Thiên Bạch nhìn thầy bàn tay của Đoan Mộc Ly giơ lên, dùng nội lực làm đứt phựt sợi dây thừng trói chặt hắn, khiêng hắn trên vai dễ như trở bàn tay.
Đây không phải lần đầu tiên hắn bị Đoan Mộc Ly khiêng đi ở Di Hương viện nhưng vẫn không khỏi cảm thấy thẹn thùng. Triển Thiên Bạch cảm giác được gương mặt của mình đang nóng lên.
"Quay về bổn vương sẽ tính sổ với ngươi!"
Đoan Mộc Ly khiêng Triển Thiên Bạch sải bước đi xuống lầu. Ở cửa Di Hương viện, Thẩm Ngọc Lam đứng ở nơi đó hướng về phía Đoan Mộc Ly cung kính thi lễ, "Ngọc Lam cung tiễn vương gia."
Đoan Mộc Ly bước chậm một chút, "Chuyện đêm nay... Đa tạ ông chủ Thẩm."
Mi mắt đột nhiên nhướng lên, Thẩm Ngọc Lam kinh ngạc. Ly Vương gia cao cao tại thượng thế mà lại hướng hắn nói lời cảm tạ, ngay cả ánh mắt Triển Thiên Bạch nhìn hắn cũng là một bộ tràn ngập lòng biết ơn.
"Lúc trước "Xích Diễm đại tướng quân" là do Ly Vương gia bỏ ra số tiền lớn để mua, Ngọc Lam nhận tiền của vương gia, tự nhiên sẽ làm tròn trách nhiệm của người làm ăn rồi."
Ý trên mặt chữ, nói Đoan Mộc Ly và Triển Thiên Bạch không cần cảm tạ hắn.
Bị Đoan Mộc Ly khiêng trên vai, Triển Thiên Bạch có chút giật mình. Hắn không ngờ được một lão bản thanh lâu thế nhưng lại hành sự có nguyên tắc như vậy.
Nhìn bóng dáng của Đoan Mộc Ly và Triển Thiên Bạch đi xa dần, Thẩm Ngọc Lam nghe được tiểu nhị bên cạnh run run rẩy rẩy lo lắng: "Ông chủ, ngài làm như vậy... Ngài làm như vậy là giúp Ly Vương gia, nhưng lại đắc tội Phạm Thừa tướng đó!"
Mi mắt hơi trùng xuống, Thẩm Ngọc Lam không nói, gương mặt ngũ quan thanh tú ôn nhu lạnh dần, phảng phất một nỗi u buồn.
Triển Thiên Bạch bị Đoan Mộc Ly khiêng về vương phủ.
Lần này, hắn không bị Đoan Mộc Ly ném lên giường lớn trong phòng mà bị đưa tới phòng nghị sự.
"Trương Nhị!"
Vừa nhìn qua, ánh mắt Triển Thiên Bạch liền thấy thị vệ Trương Nhị đang bị trói lại.
"Haha..."
Bên cạnh lập tức truyền đến tiếng cười trầm thấp của Đoan Mộc Ly, đầy vẻ giễu cợt và châm chọc.
Triển Thiên Bạch sắc mặt trắng bệch, đã đoán ra được kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì.
Không ngoài dự liệu, Đoan Mộc Ly tiện tay rút ra bội đao bên hông một thị vệ.
"Đoan Mộc Ly, ngươi muốn làm gì?!" Triển Thiên Bạch sốt ruột.
Ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Triển Thiên Bạch, khuôn mặt Đoan Mộc Ly không có một tia nhân tính, đao tước rìu chém, lạnh như một tòa băng sơn kiên cố.
"Hắn thân là thị vệ vương phủ lại tự ý thả tù nhân đi, luận tội xử trảm."
Bốn chữ cuối cùng, Đoan Mộc Ly nhấn mạnh, lưỡi đao giơ cao như muốn đâm thủng nóc phòng nghị sự.
"Không cần!"
Triển Thiên Bạch soạt một tiếng, quỳ xuống trước mặt Đoan Mộc Ly.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất