Chương 73: Nếu ta thắng
Hồ Nguyệt Nha phía sau giả sơn của vương phủ là nơi thích hợp nhất để thả câu, mà lúc này, Đoan Mộc Ly và Triển Thiên Bạch đang ngồi ở trên bờ, mỗi người một cần câu.
Gió nhẹ nhàng lướt qua mặt hồ sóng lấp lánh, khuấy động một tầng gợn sóng nhỏ.
Yên lặng chăm chú nhìn mặt hồ, Triển Thiên Bạch cảm thấy đặc biệt sảng khoái.
Hắn cũng một thời gian không câu cá rồi. Nên nói rằng, từ sau khi trận chiến giữa Dao Quốc và Nam Sở kết thúc, hắn đã không còn tâm tư nhàn rỗi thả câu.
"Chi bằng... Chúng ta đấu một trận, thế nào?"
Nghe thấy thanh âm của Đoan Mộc Ly, Triển Thiên Bạch quay đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Ngươi đây tính cách tranh cường háo thắng, ngay cả câu cá cũng không buông tha sao?"
"Ha!" Đoan Mộc Ly mỉm cười, "Nói cứ như thể ngươi thì không tranh cường háo thắng vậy... Lúc trước là ai lòng dạ nhỏ nhen còn ghi thù, cái gì cũng muốn cùng ta tranh cao thấp."
"Ta có sao?" Triển Thiên Bạch nhíu mày.
Phóng tầm mắt về nơi viễn phương, hắn chăm chú nhìn mặt hồ phẳng lặng không chút gợn sóng.
"Vậy... Xem xem trước lúc mặt trời xuống núi ai câu được nhiều cá hơn."
"Tiền đặt cược là gì?"
Đoan Mộc Ly đối với đề nghị này của Triển Thiên Bạch rất cảm thấy hứng thú.
"Cái này..." Con ngươi đen lúng liếng trong hốc mắt khẽ động hai cái, khóe môi Triển Thiên Bạch nhếch lên, lúm đồng tiền như hoa, "Thì Hoa Quế Nhưỡng mà Thẩm Ngọc Lam đưa tới rất ngon, ta thắng rượu này thuộc về ta!"
"Hahaha!" Đoan Mộc Ly cất tiếng cười to, "Được, nhưng nếu ta thắng ta không cần Hoa Quế Nhưỡng."
"Ồ? Vậy ngươi muốn gì?" Triển Thiên Bạch tò mò.
Đoan Mộc Ly đè thấp mi mắt, bất giác cúi người tới gần Triển Thiên Bạch.
Mùi hương nam tính đầy gợi cảm phả vào mặt, Triển Thiên Bạch nhất thời cảm giác ngực mình như thể đang bị Đoan Mộc Ly quấy nhiễu, không thể bình tĩnh lại.
Hắn đang muốn quay đầu thì cằm lại đột nhiên bị Đoan Mộc Ly nắm lấy.
"Nếu ta thắng... Ta muốn ngươi."
Giọng nam trầm thấp không nặng không nhẹ trêu ghẹo trái tim Triển Thiên Bạch, con ngươi đen xinh đẹp của Triển Thiên Bạch không ngừng chuyển động trái phải.
"Cho dù ngươi không thắng... Ta không phải cũng không có cách nào cự tuyệt ngươi sao?"
Môi mỏng khẽ mở, Triển Thiên Bạch nhỏ giọng nói thầm, hai má có chút nóng lên.
Ý cười nơi đáy mắt của Đoan Mộc Ly càng đậm, ghé vào bên tai Triển Thiên Bạch, "Ta muốn ngươi... Thử thêm vài kiểu khác."
"Đoan Mộc Ly!"
Triển Thiên Bạch soạt một cái đứng dậy, giận dữ dùng sức ném phăng cần câu về phía Đoan Mộc Ly, nhưng cần cầu còn chưa chạm vào đã dừng lại giữa không trung ngay trước mặt Đoan Mộc Ly.
Nội lực mạnh mẽ đến nỗi hướng gió cũng thay đổi.
Triển Thiên Bạch đứng, Đoan Mộc Ly ngồi, nhưng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Triển Thiên Bạch lại khiến cho Triển Thiên Bạch không kìm được bất giác cả người dựng tóc gáy.
Con ngươi sắc bén như vuốt ưng của Đoan Mộc Ly nguy hiểm đến cực điểm.
"Ngươi xem, cá đều bị ngươi dọa chạy rồi, xem ra... Ngươi vốn đã nghĩ muốn thua ta, rất mong chờ được thử vài tư thế mới với ta sao?"
"Câm miệng!"
Triển Thiên Bạch quát lên một tiếng, tức giận ngồi xuống trở lại.
Nhìn thấy Triển Thiên Bạch ngay cả tai cũng đỏ, trái tim của Đoan Mộc Ly thình thịch đập mạnh, hận không thể ngay lập tức đè Triển Thiên Bạch ở trên bờ.
Cách đó không xa có ánh mắt như muốn bốc hỏa vì ghen tị, hai hốc mắt đỏ ửng.
Tay phải Chu Phượng bất giác càng thêm dùng sức siết chặt, đóa hoa trong tay hắn rất nhanh bị bẻ gãy.
Hắn nghe nói Đoan Mộc Ly hồi phủ, vốn định hái một ít hoa tươi đẹp đẽ đưa cho Đoan Mộc Ly. Loài hoa này cùng tên với tên của hắn, là hoa chu phượng. Hắn muốn mượn loài hoa này để tìm chút cảm giác tồn tại trước mặt hắn.
Dù sao đại bản hắn cũng đã chịu, suy cho cùng cũng không đến mức từ nay về sau hắn vẫn phải quét tước phòng củi chứ?
Kết quả, trong lòng tràn ngập chờ mong của Chu Phượng lại nhìn thấy Đoan Mộc Ly cùng Triển Thiên Bạch ở bên hồ thả câu, một bộ dáng vẻ ngươi ta ta ngươi.
"Hừ!"
Bước chân nổi giận đùng đùng đi về phía bên hồ, nhưng Chu Phượng còn chưa kịp đi đến trước mặt Đoan Mộc Ly và Triển Thiên Bạch thì bả vai đột nhiên bị người ta bắt lấy từ phía sau.
Gió nhẹ nhàng lướt qua mặt hồ sóng lấp lánh, khuấy động một tầng gợn sóng nhỏ.
Yên lặng chăm chú nhìn mặt hồ, Triển Thiên Bạch cảm thấy đặc biệt sảng khoái.
Hắn cũng một thời gian không câu cá rồi. Nên nói rằng, từ sau khi trận chiến giữa Dao Quốc và Nam Sở kết thúc, hắn đã không còn tâm tư nhàn rỗi thả câu.
"Chi bằng... Chúng ta đấu một trận, thế nào?"
Nghe thấy thanh âm của Đoan Mộc Ly, Triển Thiên Bạch quay đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Ngươi đây tính cách tranh cường háo thắng, ngay cả câu cá cũng không buông tha sao?"
"Ha!" Đoan Mộc Ly mỉm cười, "Nói cứ như thể ngươi thì không tranh cường háo thắng vậy... Lúc trước là ai lòng dạ nhỏ nhen còn ghi thù, cái gì cũng muốn cùng ta tranh cao thấp."
"Ta có sao?" Triển Thiên Bạch nhíu mày.
Phóng tầm mắt về nơi viễn phương, hắn chăm chú nhìn mặt hồ phẳng lặng không chút gợn sóng.
"Vậy... Xem xem trước lúc mặt trời xuống núi ai câu được nhiều cá hơn."
"Tiền đặt cược là gì?"
Đoan Mộc Ly đối với đề nghị này của Triển Thiên Bạch rất cảm thấy hứng thú.
"Cái này..." Con ngươi đen lúng liếng trong hốc mắt khẽ động hai cái, khóe môi Triển Thiên Bạch nhếch lên, lúm đồng tiền như hoa, "Thì Hoa Quế Nhưỡng mà Thẩm Ngọc Lam đưa tới rất ngon, ta thắng rượu này thuộc về ta!"
"Hahaha!" Đoan Mộc Ly cất tiếng cười to, "Được, nhưng nếu ta thắng ta không cần Hoa Quế Nhưỡng."
"Ồ? Vậy ngươi muốn gì?" Triển Thiên Bạch tò mò.
Đoan Mộc Ly đè thấp mi mắt, bất giác cúi người tới gần Triển Thiên Bạch.
Mùi hương nam tính đầy gợi cảm phả vào mặt, Triển Thiên Bạch nhất thời cảm giác ngực mình như thể đang bị Đoan Mộc Ly quấy nhiễu, không thể bình tĩnh lại.
Hắn đang muốn quay đầu thì cằm lại đột nhiên bị Đoan Mộc Ly nắm lấy.
"Nếu ta thắng... Ta muốn ngươi."
Giọng nam trầm thấp không nặng không nhẹ trêu ghẹo trái tim Triển Thiên Bạch, con ngươi đen xinh đẹp của Triển Thiên Bạch không ngừng chuyển động trái phải.
"Cho dù ngươi không thắng... Ta không phải cũng không có cách nào cự tuyệt ngươi sao?"
Môi mỏng khẽ mở, Triển Thiên Bạch nhỏ giọng nói thầm, hai má có chút nóng lên.
Ý cười nơi đáy mắt của Đoan Mộc Ly càng đậm, ghé vào bên tai Triển Thiên Bạch, "Ta muốn ngươi... Thử thêm vài kiểu khác."
"Đoan Mộc Ly!"
Triển Thiên Bạch soạt một cái đứng dậy, giận dữ dùng sức ném phăng cần câu về phía Đoan Mộc Ly, nhưng cần cầu còn chưa chạm vào đã dừng lại giữa không trung ngay trước mặt Đoan Mộc Ly.
Nội lực mạnh mẽ đến nỗi hướng gió cũng thay đổi.
Triển Thiên Bạch đứng, Đoan Mộc Ly ngồi, nhưng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Triển Thiên Bạch lại khiến cho Triển Thiên Bạch không kìm được bất giác cả người dựng tóc gáy.
Con ngươi sắc bén như vuốt ưng của Đoan Mộc Ly nguy hiểm đến cực điểm.
"Ngươi xem, cá đều bị ngươi dọa chạy rồi, xem ra... Ngươi vốn đã nghĩ muốn thua ta, rất mong chờ được thử vài tư thế mới với ta sao?"
"Câm miệng!"
Triển Thiên Bạch quát lên một tiếng, tức giận ngồi xuống trở lại.
Nhìn thấy Triển Thiên Bạch ngay cả tai cũng đỏ, trái tim của Đoan Mộc Ly thình thịch đập mạnh, hận không thể ngay lập tức đè Triển Thiên Bạch ở trên bờ.
Cách đó không xa có ánh mắt như muốn bốc hỏa vì ghen tị, hai hốc mắt đỏ ửng.
Tay phải Chu Phượng bất giác càng thêm dùng sức siết chặt, đóa hoa trong tay hắn rất nhanh bị bẻ gãy.
Hắn nghe nói Đoan Mộc Ly hồi phủ, vốn định hái một ít hoa tươi đẹp đẽ đưa cho Đoan Mộc Ly. Loài hoa này cùng tên với tên của hắn, là hoa chu phượng. Hắn muốn mượn loài hoa này để tìm chút cảm giác tồn tại trước mặt hắn.
Dù sao đại bản hắn cũng đã chịu, suy cho cùng cũng không đến mức từ nay về sau hắn vẫn phải quét tước phòng củi chứ?
Kết quả, trong lòng tràn ngập chờ mong của Chu Phượng lại nhìn thấy Đoan Mộc Ly cùng Triển Thiên Bạch ở bên hồ thả câu, một bộ dáng vẻ ngươi ta ta ngươi.
"Hừ!"
Bước chân nổi giận đùng đùng đi về phía bên hồ, nhưng Chu Phượng còn chưa kịp đi đến trước mặt Đoan Mộc Ly và Triển Thiên Bạch thì bả vai đột nhiên bị người ta bắt lấy từ phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất