Chương 1: Giấc Mộng
Mặt trời chói chang chiếu xuống mặt đường, trừ vài chỗ có bóng râm hắt ra từ các nhà cao tầng, khắp nơi đều bị bao phủ trong cái nắng gay gắt, kể cả những lùm cây bụi cỏ tô điểm cho thành phố cũng chết héo vì khô nóng.
Cả con đường rộng lớn trải đầy những vết nứt, lớp nhựa đường bị bong ra, vừa đạp chân lên liền dính đầy dầu hắc.
Dù trên đầu cậu che dù ráp từ ba cái dù che mưa lại thì trán vẫn ướt đẫm mồ hôi, miệng thì khô khốc, đôi môi nứt nẻ từ lâu.
Bước nhanh về phía căn nhà trọ, vừa mới quẹo vào hẻm nhỏ, đột nhiên có vài người lao đến chỗ cậu.
Khuôn mặt họ đầy nếp nhăn, màu vàng sậm pha đen cứ như những đường rãnh trên mặt đất, lớp da trên cùng nứt toát ra từng lỗ từng lỗ, khô cằn đọng máu, gầy đến mức không thể phân biệt ai là nam, ai là nữ.
“Làm ơn cho tôi một chút nước ”
“Xin hãy cho tôi một chút nước với”
Một gã thanh niên cao ráo cứ đưa mắt nhìn chằm chằm vào cái túi trên tay cậu, như đã sẵn sàng xông tới giựt lấy bất cứ lúc nào.
Cậu nghĩ nếu không vì hình phạt trong thành phố quá nghiêm khắc, chắc chắn họ sẽ như những con sói đói nhào lên cướp hết những thứ có thể cướp rồi.
“Làm ơn rủ lòng thương ” đột nhiên có một bàn tay gầy đét đặt lên vai.
Quay đầu nhìn, một cái đầu khô quắt như xương khô xuất hiện trước mắt cậu.
“Á ” Diệp Cẩm Khê thở hổn hển, trán chảy đầy mồ hôi, vừa quay đầu liền nhìn phích nước sôi ở trên bàn.
Phóng ào xuống giường, mở phích nước nóng ra, trực tiếp đổ ngay vào miệng.
May mà phích nước nóng này đã xài hơn một năm nên chất lượng giữ nóng không còn tốt nữa, nếu không cứ uống như vậy cậu sẽ bị phỏng miệng mất thôi.
“Cẩm Khê? Cậu bị sao vậy? Lại gặp ác mộng nữa à?” Trương Thành giường đối diện mở mắt.
“Đúng là đồ phiền phức, mỗi ngày đều gặp ác mộng sao không thấy cậu ta bị hù chết luôn đi” Phạm Cường tựa vào cánh cửa, nhỏ giọng mắng, có điều trong căn phòng ngủ không lớn bao nhiêu này thì vang lên rất rõ.
“Cậu cứ việc ngủ của cậu đi. Kiếm chuyện làm gì?” Trương Thành tức giận, ngồi bật dậy.
“Sao hả? Bộ tôi nói không được sao? Cậu hỏi cậu ta xem nội trong tuần này đã bao nhiêu lần rồi, sắp sửa đến kỳ thi nữa, có để cho người ta yên được không hả?” Phạm Cường tức tối trợn mắt với Diệp Cẩm Khê.
Trương Thành nổi nóng, muốn đứng lên liền bị Diệp Cẩm Khê nhanh chóng giữ chặt
“Trương Thành, là lỗi của tôi, mau mau ngủ thôi. Ngày mai có tiết học quan trọng đó”
Trương Thành hừ hừ hai tiếng, hung tợn trừng Phạm Cường một cái rồi nằm xuống.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ rọi vào trong phòng, Diệp Cẩm Khê không dám lề mề nữa, cất bình nước xong liền lên giường, cả người toàn mồ hôi lạnh dù trong phòng có bật máy sưởi, cậu chui vào ổ chăn nhưng làm sao cũng không thể ngủ ngay được.
Cậu gặp ác mộng cũng gần nửa tháng nay rồi.
Sờ sờ cái sẹo sau gáy, đó là do giữa tháng trước bị một cái chậu hoa từ trên lầu rơi xuống đập trúng.
Lúc đó máu chảy đầm đìa, thầy cô giáo trong trường và bạn học đều sợ hãi, còn tưởng rằng cậu bị chấn thương nặng.
Kết quả vào bệnh viện kiểm tra thì không có gì, chỉ là ngoại thương phải khâu mất bảy mũi. Tuy là lưu lại sẹo, cả bộ tóc đẹp đẽ cũng bị cạo sạch, nhưng so với mạng sống thì không là gì.
Chậu hoa kia rơi từ lầu bốn, lại lớn như vậy, không đập vỡ đầu cậu đã là may mắn lắm rồi.
Nằm bệnh viện ba ngày, thấy không có vấn đề gì, cậu liền xuất viện.
Tiền thuốc men là do nhà trường chi trả, trường học sợ xảy ra sự cố nên để cậu kiểm tra toàn diện, hai tuần trước cậu cắt chỉ, tóc cũng dài ra.
Tóc cậu mọc rất nhanh, đến kỳ nghỉ chắc là có thể che được sẹo rồi.
Nhưng từ sau khi cắt chỉ, cậu bắt đầu nằm mơ.
Mới đầu thì không sao, cậu chỉ cảm thấy chút áp lực, đến tuần này thì trở nên dần dần đáng sợ.
Trong những giấc mơ lúc ban đầu, cậu thấy có nơi bị động đất.
Sau đó là sóng thần, rồi đến núi lửa bùng nổ ở nước ngoài.
Chúng rất chân thực, cậu giống như một người đứng bên ngoài nhìn những tai nạn này phát sinh, nhìn những toà nhà sụp đổ đè chết người người trong cơn địa chấn, nhìn những thành phố đầy rẫy xác chết trôi lềnh bềnh chìm ngập sau cơn sóng thần, nhìn những sinh mệnh vô tội mất tích trong từng đợt khói bụi liên tiếp.
Áp lực đó khiến cậu không thở nổi.
Vậy coi như còn đỡ, tuy rằng mỗi lần đều bừng tỉnh vì không thể thở nổi, nhưng khi tỉnh lại, những cảnh tượng đó cũng không quá mức rõ ràng.
Bắt đầu từ tuần này, giấc mộng dần dần đáng sợ hơn, vì cậu cũng trở thành người trong mộng, mỗi lần đều là ở một nơi khác nhau.
Lần đầu tiên, cậu ở một thành phố phía Nam vừa mới bị sóng thần đi qua, toàn bộ đều ngập trong nước, giao thông bất tiện, thời tiết nóng bức, cả thành phố như một cái lồng hấp.
Vì sóng thần nên không thể vớt người cùng động vật chết trôi lên kịp thời, làm cả thành phố bốc ra một mùi là lạ, thức ăn thiếu, nước sạch cũng thưa, mọi người sống rất khó khăn. Lần đó cậu bị một cái xác trôi đã bắt đầu phù thủng dọa tỉnh.
Cái loại cảm giác chân thật ở trước mắt, đến nỗi ngay cả mùi cũng có thể ngửi được này vô cùng rõ ràng, khiến cho cậu cảm thấy như thể chính mình đang ở tại nơi đó, cực kỳ kinh hãi.
Từ ngày đó trở đi, cậu liên tục gặp ác mộng mỗi đêm, có khác cũng chỉ khác ở nơi xảy ra tai họa.
Trong mộng, đói khát, bệnh tật, tuyệt vọng chờ chết lần lượt kéo đến, thậm chí sau khi tỉnh lại cũng không cách nào thoát khỏi cảm giác này.
Thở dài, Diệp Cẩm Khê nhắm mắt lại, ném những cảnh tượng đó ra khỏi đầu, nhất định phải mau ngủ thôi, nếu không thì ngày mai sẽ không có tinh thần.
May là mỗi ngày cậu chỉ nằm mơ có một lần.
Ngày hôm sau, lúc cậu thức dậy thì có hơi muộn, mọi người trong phòng đều đã ra ngoài. Hôm nay chín giờ mới có tiết, nhưng sắp tới kỳ thi nên ai cũng tự học.
Trong phích có nước vừa nấu, trên bàn có tô cháo loãng và ít màn thầu, không cần suy nghĩ cậu cũng biết là Trương Thành để phần cho cậu.
Quả nhiên hộp đựng cháo có đính một tờ giấy, Trương Thành nhắn lại cho cậu chỗ cậu ấy tự học, để cậu đến đó tìm cậu ta.
Cầm phích nước đi vào nhà tắm, cậu pha chút nước ấm rồi lau người.
Cơn ác mộng tối qua khiến cả người cậu dính dáp mồ hôi. Có điều trong phòng này ngoài Trương Thành, quan hệ giữa cậu và hai người cùng phòng khác không tốt cho lắm.
Cậu xuất thân từ nông thôn, thành tích học tập tốt nên đoạt được học bổng toàn phần hai năm liên tiếp, cách hai người kia đối xử với cậu nóng lạnh thất thường.
Tuy không muốn gây ác cảm với người khác, nhưng cậu không muốn đi lấy lòng người ta.
Vì vậy, để tránh gây tranh chấp, buổi tối dù toàn thân khó chịu đến mấy cậu cũng không đứng lên đi tắm rửa, cố chịu đựng một chút, dù sao cũng sắp được nghỉ rồi.
“Cẩm Khê, mấy ngày nay cậu bị sao vậy? Sao ngày nào cũng gặp ác mộng vậy?” Trương Thành cầm màn thầu, quan tâm hỏi.
“Chắc tại khoảng thời gian này áp lực ôn thi quá lớn.”
Cẩm Khê bẻ đôi cái màn thầu ra, từ từ ăn.
Có lẽ vì mấy cơn ác mộng kia quá mức chân thực khiến tư tưởng của cậu bị ảnh hưởng, đối với thức ăn cậu luôn có thái độ quý trọng cực kỳ.
Hay là nói đối với mọi thứ liên quan đến vấn đề sinh tồn cậu đều vô cùng quý trọng.
“Cậu mà áp lực á, nói thiệt tôi thấy cậu không cần học cũng cầm chắc được học bổng.” Trương Thành cắn một miếng bánh.
“Sao mà được chứ!” Cẩm Khê từ từ ăn.
“Này! Hai người họ kìa…” Trương Thành dùng ánh mắt ra hiệu cho cậu.
Diệp Cẩm Khê quay đầu thì thấy hai người cùng phòng khác vừa bưng phần ăn vừa cười nói đi tới.
Quay đầu lại, Diệp Cẩm Khê tiếp tục ăn cơm, nếu là lúc bình thường cậu có thể tám chút chuyện về hai người họ với Trương Thành, nhưng hiện tại cậu không có tí tâm trạng nào.
“Đúng rồi, anh của tôi đi thực tập. Căn nhà ảnh đang thuê để trống. Cậu có muốn dọn ra ngoài không, tôi thấy mấy ngày nay cậu ngủ không ngon, thôi thì chúng ta ra ngoài ở đi, căn nhà có hai phòng, hai chúng ta mỗi người một phòng. Dù sao cũng chỉ để không thôi mà.”
“Anh ấy không quay lại nữa à?” Diệp Cẩm Khê hỏi.
“Không đâu, ảnh năm nay là năm cuối rồi, một ngày hai mươi bốn giờ phải luân phiên trực ca nên ảnh ngủ trực tiếp ở bệnh viện luôn. Căn nhà đó còn nửa tháng nữa là đến hạn, vốn là ảnh thích tự do nên ra ngoài ở, học kỳ sau không tính thuê nữa. Ảnh và bạn cùng thuê với ảnh hình như đang vừa mắt một căn hộ, cũng muốn mua, anh tôi với ảnh thân nhau lắm, tính tới lúc đó lại dọn vào ở chung. Còn phòng này chắc chắn là trả lại rồi. Chúng ta cứ vào ở chùa ít hôm.”
Diệp Cẩm Khê ngẫm nghĩ, từ giờ đến kỳ nghỉ còn hai mươi ngày, dọn ra ngoài ở cũng không tệ .
“Cũng được, không thì chúng ta trả tiền phòng cho ảnh đi.”
“Gì chứ, còn tiền phòng gì nữa” Trương Thành xua tay.
“Chút nữa chúng ta đi nói chuyện với thầy, rồi về phòng thu dọn hành lý.”
Diệp Cẩm Khê nói xong thì đứng lên, cầm chén cơm đi đến chỗ nồi canh gần đó, múc một muỗng canh trứng rong biển vào chén, tuy rằng nước canh rất nhạt, không có bao nhiêu trứng và rong biển, nhưng bát canh nóng hầm hập, uống rất ngon.
Trở về chỗ ngồi, đem phần thức ăn còn dư cho vào trong canh, vừa uống vừa gặm nốt mẩu màn thầu cuối cùng. Mâm thức ăn sạch trơn. Trước đây cậu không có như vậy, hiện tại thì rất chấp nhất về chuyện này.
Cách đó không xa có người cười nhạo ra tiếng.
Diệp Cẩm Khê không cần nhìn vẫn biết là hai người cùng phòng kia, cậu cũng không để ý đến họ.
Thích cười thì cứ cười, cậu cũng đâu mất miếng thịt nào. Cùng Trương Thành đem mâm thức ăn đến chỗ thu dọn chén bát, thấy trong mấy cái thùng để kế bên chứa đầy thức ăn thừa, còn có những chiếc màn thầu còn nguyên. Khẽ thở dài, nghĩ đến cảnh tượng trong mộng, mọi người vì quá đói nên ngay cả bánh ngô bị mốc cũng ăn, sao có loại chuyện lãng phí thức ăn như vầy.
Sau giờ nghỉ trưa, Diệp Cẩm Khê và Trương Thành đến gặp thầy quản lý ký túc xá để xin phép. Sinh viên thuê phòng ở bên ngoài cũng không phải chuyện lạ, có điều đã gần thi đến nơi rồi mà còn dọn ra ngoài cho nên thầy quản lý hỏi cặn kẽ hơn, biết hai người họ dọn đến phía sau Đại học Y thì không ngăn cản, trong trường cũng không có bao nhiêu lớp còn học, sau khi căn dặn họ phải lo học tập cho tốt liền cho đi.
Trở về phòng thu xếp hành lý, cả hai liền dọn ra ngoài ngay đêm hôm đó.
Không biết có phải vì thay đổi hoàn cảnh hay không mà giấc mơ của Diệp Cẩm Khê yên ả hơn rất nhiều, không đáng sợ như trước, chỉ là thế giới hoàn toàn biến hóa, mọi thứ không còn như lúc đầu nữa.
Cuối tháng Mười Hai, tất cả chương trình học đều ngừng lại.
Diệp Cẩm Khê và Trương Thành không trở về trường mà ôn tập trong phòng trọ.
Cả hai đều thuộc dạng có thể ngồi một chỗ trong một thời gian dài chuyên tâm học, ở đó không bị ai quấy rầy lại có thể thảo luận chương trình học với nhau thành ra kết quả ôn tập không tệ.
Hôm tết Dương lịch, cả hai ra ngoài mua không ít thứ, chuẩn bị đón năm mới cùng nhau.
Tay nghề nấu ăn của Diệp Cẩm Khê là học từ bà nội cậu, cũng được tám phần chân truyền.
Cậu là người Đông Bắc nên làm mấy món ăn quê nhà, gà hầm nấm, sườn xào dưa chua, thịt tẩm bột chiên xào rau củ, còn có xà lách trộn. Cả hai đều là dân ghiền thịt, ăn uống thả ga.
Đêm hôm nay, Diệp Cẩm Khê lại bị cơn bão tuyết trong mộng đông lạnh đến tỉnh giấc, những hạt tuyết lớn bằng cái nắm tay bao phủ căn phòng, ngoài cái lạnh ra thì không còn cảm giác nào khác, máu như đông lại, thân thể trở nên cứng ngắc.
Lần này cậu nhìn thấy ông nội, bà nội, Đại Bảo.
Họ nằm ở trên giường, rất yên tĩnh, không có chút tiếng động nào.
Diệp Cẩm Khê vươn tay ra đẩy, hưởng ứng lại chỉ là cảm giác lạnh lẽo vương trên bàn tay.
Lần bừng tỉnh này cậu không có thét chói tai, tay run run chạy ra ngoài, vọt vào phòng tắm mở nước nóng. Nhưng chỉ một chút nước nóng này cũng không thể làm cho cậu thấy ấm áp thêm tí nào, trận bão tuyết lớn trong mơ khiến cõi lòng cậu cũng lạnh lẽo theo.
“Cẩm Khê? Cậu sao vậy?”
Trương Thành bị tiếng nước trong phòng tắm đánh thức, mở cửa nhà tắm ra liền thấy Diệp Cẩm Khê mặc quần áo ngủ ngồi bệt xuống sàn nhà, nước nóng chảy ra, nhiệt độ khá cao làm cả phòng dày đặc hơi nước.
Diệp Cẩm Khê đờ đẫn nghiêng đầu qua, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Trương Thành.
Trương Thành dẫm nước bước vào, nước nóng từ vòi chảy xuống khiến tay cậu ta hơi bỏng rát, xem ra độ ấm thực sự rất cao.
Tắt nước, vươn tay kéo Diệp Cẩm Khê đứng lên.
“Cậu làm cái gì vậy, cả người đỏ hết rồi nè. Mau lau người đi.”
Trương Thành ném khăn mặt cho Diệp Cẩm Khê. Nhìn kỹ một hồi, làn da hơi đỏ một chút nhưng không có bị phỏng. Thở phào một hơi rồi nhanh chóng cầm một cái khăn khác đến.
“Mau cởi quần áo ra. Đừng để bị cảm.”
Diệp Cẩm Khê nhìn vẻ mặt quan tâm của Trương Thành, vành mắt đỏ lên, phát ra hai tiếng “A, A ” rồi đột nhiên gào khóc.
Cả con đường rộng lớn trải đầy những vết nứt, lớp nhựa đường bị bong ra, vừa đạp chân lên liền dính đầy dầu hắc.
Dù trên đầu cậu che dù ráp từ ba cái dù che mưa lại thì trán vẫn ướt đẫm mồ hôi, miệng thì khô khốc, đôi môi nứt nẻ từ lâu.
Bước nhanh về phía căn nhà trọ, vừa mới quẹo vào hẻm nhỏ, đột nhiên có vài người lao đến chỗ cậu.
Khuôn mặt họ đầy nếp nhăn, màu vàng sậm pha đen cứ như những đường rãnh trên mặt đất, lớp da trên cùng nứt toát ra từng lỗ từng lỗ, khô cằn đọng máu, gầy đến mức không thể phân biệt ai là nam, ai là nữ.
“Làm ơn cho tôi một chút nước ”
“Xin hãy cho tôi một chút nước với”
Một gã thanh niên cao ráo cứ đưa mắt nhìn chằm chằm vào cái túi trên tay cậu, như đã sẵn sàng xông tới giựt lấy bất cứ lúc nào.
Cậu nghĩ nếu không vì hình phạt trong thành phố quá nghiêm khắc, chắc chắn họ sẽ như những con sói đói nhào lên cướp hết những thứ có thể cướp rồi.
“Làm ơn rủ lòng thương ” đột nhiên có một bàn tay gầy đét đặt lên vai.
Quay đầu nhìn, một cái đầu khô quắt như xương khô xuất hiện trước mắt cậu.
“Á ” Diệp Cẩm Khê thở hổn hển, trán chảy đầy mồ hôi, vừa quay đầu liền nhìn phích nước sôi ở trên bàn.
Phóng ào xuống giường, mở phích nước nóng ra, trực tiếp đổ ngay vào miệng.
May mà phích nước nóng này đã xài hơn một năm nên chất lượng giữ nóng không còn tốt nữa, nếu không cứ uống như vậy cậu sẽ bị phỏng miệng mất thôi.
“Cẩm Khê? Cậu bị sao vậy? Lại gặp ác mộng nữa à?” Trương Thành giường đối diện mở mắt.
“Đúng là đồ phiền phức, mỗi ngày đều gặp ác mộng sao không thấy cậu ta bị hù chết luôn đi” Phạm Cường tựa vào cánh cửa, nhỏ giọng mắng, có điều trong căn phòng ngủ không lớn bao nhiêu này thì vang lên rất rõ.
“Cậu cứ việc ngủ của cậu đi. Kiếm chuyện làm gì?” Trương Thành tức giận, ngồi bật dậy.
“Sao hả? Bộ tôi nói không được sao? Cậu hỏi cậu ta xem nội trong tuần này đã bao nhiêu lần rồi, sắp sửa đến kỳ thi nữa, có để cho người ta yên được không hả?” Phạm Cường tức tối trợn mắt với Diệp Cẩm Khê.
Trương Thành nổi nóng, muốn đứng lên liền bị Diệp Cẩm Khê nhanh chóng giữ chặt
“Trương Thành, là lỗi của tôi, mau mau ngủ thôi. Ngày mai có tiết học quan trọng đó”
Trương Thành hừ hừ hai tiếng, hung tợn trừng Phạm Cường một cái rồi nằm xuống.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ rọi vào trong phòng, Diệp Cẩm Khê không dám lề mề nữa, cất bình nước xong liền lên giường, cả người toàn mồ hôi lạnh dù trong phòng có bật máy sưởi, cậu chui vào ổ chăn nhưng làm sao cũng không thể ngủ ngay được.
Cậu gặp ác mộng cũng gần nửa tháng nay rồi.
Sờ sờ cái sẹo sau gáy, đó là do giữa tháng trước bị một cái chậu hoa từ trên lầu rơi xuống đập trúng.
Lúc đó máu chảy đầm đìa, thầy cô giáo trong trường và bạn học đều sợ hãi, còn tưởng rằng cậu bị chấn thương nặng.
Kết quả vào bệnh viện kiểm tra thì không có gì, chỉ là ngoại thương phải khâu mất bảy mũi. Tuy là lưu lại sẹo, cả bộ tóc đẹp đẽ cũng bị cạo sạch, nhưng so với mạng sống thì không là gì.
Chậu hoa kia rơi từ lầu bốn, lại lớn như vậy, không đập vỡ đầu cậu đã là may mắn lắm rồi.
Nằm bệnh viện ba ngày, thấy không có vấn đề gì, cậu liền xuất viện.
Tiền thuốc men là do nhà trường chi trả, trường học sợ xảy ra sự cố nên để cậu kiểm tra toàn diện, hai tuần trước cậu cắt chỉ, tóc cũng dài ra.
Tóc cậu mọc rất nhanh, đến kỳ nghỉ chắc là có thể che được sẹo rồi.
Nhưng từ sau khi cắt chỉ, cậu bắt đầu nằm mơ.
Mới đầu thì không sao, cậu chỉ cảm thấy chút áp lực, đến tuần này thì trở nên dần dần đáng sợ.
Trong những giấc mơ lúc ban đầu, cậu thấy có nơi bị động đất.
Sau đó là sóng thần, rồi đến núi lửa bùng nổ ở nước ngoài.
Chúng rất chân thực, cậu giống như một người đứng bên ngoài nhìn những tai nạn này phát sinh, nhìn những toà nhà sụp đổ đè chết người người trong cơn địa chấn, nhìn những thành phố đầy rẫy xác chết trôi lềnh bềnh chìm ngập sau cơn sóng thần, nhìn những sinh mệnh vô tội mất tích trong từng đợt khói bụi liên tiếp.
Áp lực đó khiến cậu không thở nổi.
Vậy coi như còn đỡ, tuy rằng mỗi lần đều bừng tỉnh vì không thể thở nổi, nhưng khi tỉnh lại, những cảnh tượng đó cũng không quá mức rõ ràng.
Bắt đầu từ tuần này, giấc mộng dần dần đáng sợ hơn, vì cậu cũng trở thành người trong mộng, mỗi lần đều là ở một nơi khác nhau.
Lần đầu tiên, cậu ở một thành phố phía Nam vừa mới bị sóng thần đi qua, toàn bộ đều ngập trong nước, giao thông bất tiện, thời tiết nóng bức, cả thành phố như một cái lồng hấp.
Vì sóng thần nên không thể vớt người cùng động vật chết trôi lên kịp thời, làm cả thành phố bốc ra một mùi là lạ, thức ăn thiếu, nước sạch cũng thưa, mọi người sống rất khó khăn. Lần đó cậu bị một cái xác trôi đã bắt đầu phù thủng dọa tỉnh.
Cái loại cảm giác chân thật ở trước mắt, đến nỗi ngay cả mùi cũng có thể ngửi được này vô cùng rõ ràng, khiến cho cậu cảm thấy như thể chính mình đang ở tại nơi đó, cực kỳ kinh hãi.
Từ ngày đó trở đi, cậu liên tục gặp ác mộng mỗi đêm, có khác cũng chỉ khác ở nơi xảy ra tai họa.
Trong mộng, đói khát, bệnh tật, tuyệt vọng chờ chết lần lượt kéo đến, thậm chí sau khi tỉnh lại cũng không cách nào thoát khỏi cảm giác này.
Thở dài, Diệp Cẩm Khê nhắm mắt lại, ném những cảnh tượng đó ra khỏi đầu, nhất định phải mau ngủ thôi, nếu không thì ngày mai sẽ không có tinh thần.
May là mỗi ngày cậu chỉ nằm mơ có một lần.
Ngày hôm sau, lúc cậu thức dậy thì có hơi muộn, mọi người trong phòng đều đã ra ngoài. Hôm nay chín giờ mới có tiết, nhưng sắp tới kỳ thi nên ai cũng tự học.
Trong phích có nước vừa nấu, trên bàn có tô cháo loãng và ít màn thầu, không cần suy nghĩ cậu cũng biết là Trương Thành để phần cho cậu.
Quả nhiên hộp đựng cháo có đính một tờ giấy, Trương Thành nhắn lại cho cậu chỗ cậu ấy tự học, để cậu đến đó tìm cậu ta.
Cầm phích nước đi vào nhà tắm, cậu pha chút nước ấm rồi lau người.
Cơn ác mộng tối qua khiến cả người cậu dính dáp mồ hôi. Có điều trong phòng này ngoài Trương Thành, quan hệ giữa cậu và hai người cùng phòng khác không tốt cho lắm.
Cậu xuất thân từ nông thôn, thành tích học tập tốt nên đoạt được học bổng toàn phần hai năm liên tiếp, cách hai người kia đối xử với cậu nóng lạnh thất thường.
Tuy không muốn gây ác cảm với người khác, nhưng cậu không muốn đi lấy lòng người ta.
Vì vậy, để tránh gây tranh chấp, buổi tối dù toàn thân khó chịu đến mấy cậu cũng không đứng lên đi tắm rửa, cố chịu đựng một chút, dù sao cũng sắp được nghỉ rồi.
“Cẩm Khê, mấy ngày nay cậu bị sao vậy? Sao ngày nào cũng gặp ác mộng vậy?” Trương Thành cầm màn thầu, quan tâm hỏi.
“Chắc tại khoảng thời gian này áp lực ôn thi quá lớn.”
Cẩm Khê bẻ đôi cái màn thầu ra, từ từ ăn.
Có lẽ vì mấy cơn ác mộng kia quá mức chân thực khiến tư tưởng của cậu bị ảnh hưởng, đối với thức ăn cậu luôn có thái độ quý trọng cực kỳ.
Hay là nói đối với mọi thứ liên quan đến vấn đề sinh tồn cậu đều vô cùng quý trọng.
“Cậu mà áp lực á, nói thiệt tôi thấy cậu không cần học cũng cầm chắc được học bổng.” Trương Thành cắn một miếng bánh.
“Sao mà được chứ!” Cẩm Khê từ từ ăn.
“Này! Hai người họ kìa…” Trương Thành dùng ánh mắt ra hiệu cho cậu.
Diệp Cẩm Khê quay đầu thì thấy hai người cùng phòng khác vừa bưng phần ăn vừa cười nói đi tới.
Quay đầu lại, Diệp Cẩm Khê tiếp tục ăn cơm, nếu là lúc bình thường cậu có thể tám chút chuyện về hai người họ với Trương Thành, nhưng hiện tại cậu không có tí tâm trạng nào.
“Đúng rồi, anh của tôi đi thực tập. Căn nhà ảnh đang thuê để trống. Cậu có muốn dọn ra ngoài không, tôi thấy mấy ngày nay cậu ngủ không ngon, thôi thì chúng ta ra ngoài ở đi, căn nhà có hai phòng, hai chúng ta mỗi người một phòng. Dù sao cũng chỉ để không thôi mà.”
“Anh ấy không quay lại nữa à?” Diệp Cẩm Khê hỏi.
“Không đâu, ảnh năm nay là năm cuối rồi, một ngày hai mươi bốn giờ phải luân phiên trực ca nên ảnh ngủ trực tiếp ở bệnh viện luôn. Căn nhà đó còn nửa tháng nữa là đến hạn, vốn là ảnh thích tự do nên ra ngoài ở, học kỳ sau không tính thuê nữa. Ảnh và bạn cùng thuê với ảnh hình như đang vừa mắt một căn hộ, cũng muốn mua, anh tôi với ảnh thân nhau lắm, tính tới lúc đó lại dọn vào ở chung. Còn phòng này chắc chắn là trả lại rồi. Chúng ta cứ vào ở chùa ít hôm.”
Diệp Cẩm Khê ngẫm nghĩ, từ giờ đến kỳ nghỉ còn hai mươi ngày, dọn ra ngoài ở cũng không tệ .
“Cũng được, không thì chúng ta trả tiền phòng cho ảnh đi.”
“Gì chứ, còn tiền phòng gì nữa” Trương Thành xua tay.
“Chút nữa chúng ta đi nói chuyện với thầy, rồi về phòng thu dọn hành lý.”
Diệp Cẩm Khê nói xong thì đứng lên, cầm chén cơm đi đến chỗ nồi canh gần đó, múc một muỗng canh trứng rong biển vào chén, tuy rằng nước canh rất nhạt, không có bao nhiêu trứng và rong biển, nhưng bát canh nóng hầm hập, uống rất ngon.
Trở về chỗ ngồi, đem phần thức ăn còn dư cho vào trong canh, vừa uống vừa gặm nốt mẩu màn thầu cuối cùng. Mâm thức ăn sạch trơn. Trước đây cậu không có như vậy, hiện tại thì rất chấp nhất về chuyện này.
Cách đó không xa có người cười nhạo ra tiếng.
Diệp Cẩm Khê không cần nhìn vẫn biết là hai người cùng phòng kia, cậu cũng không để ý đến họ.
Thích cười thì cứ cười, cậu cũng đâu mất miếng thịt nào. Cùng Trương Thành đem mâm thức ăn đến chỗ thu dọn chén bát, thấy trong mấy cái thùng để kế bên chứa đầy thức ăn thừa, còn có những chiếc màn thầu còn nguyên. Khẽ thở dài, nghĩ đến cảnh tượng trong mộng, mọi người vì quá đói nên ngay cả bánh ngô bị mốc cũng ăn, sao có loại chuyện lãng phí thức ăn như vầy.
Sau giờ nghỉ trưa, Diệp Cẩm Khê và Trương Thành đến gặp thầy quản lý ký túc xá để xin phép. Sinh viên thuê phòng ở bên ngoài cũng không phải chuyện lạ, có điều đã gần thi đến nơi rồi mà còn dọn ra ngoài cho nên thầy quản lý hỏi cặn kẽ hơn, biết hai người họ dọn đến phía sau Đại học Y thì không ngăn cản, trong trường cũng không có bao nhiêu lớp còn học, sau khi căn dặn họ phải lo học tập cho tốt liền cho đi.
Trở về phòng thu xếp hành lý, cả hai liền dọn ra ngoài ngay đêm hôm đó.
Không biết có phải vì thay đổi hoàn cảnh hay không mà giấc mơ của Diệp Cẩm Khê yên ả hơn rất nhiều, không đáng sợ như trước, chỉ là thế giới hoàn toàn biến hóa, mọi thứ không còn như lúc đầu nữa.
Cuối tháng Mười Hai, tất cả chương trình học đều ngừng lại.
Diệp Cẩm Khê và Trương Thành không trở về trường mà ôn tập trong phòng trọ.
Cả hai đều thuộc dạng có thể ngồi một chỗ trong một thời gian dài chuyên tâm học, ở đó không bị ai quấy rầy lại có thể thảo luận chương trình học với nhau thành ra kết quả ôn tập không tệ.
Hôm tết Dương lịch, cả hai ra ngoài mua không ít thứ, chuẩn bị đón năm mới cùng nhau.
Tay nghề nấu ăn của Diệp Cẩm Khê là học từ bà nội cậu, cũng được tám phần chân truyền.
Cậu là người Đông Bắc nên làm mấy món ăn quê nhà, gà hầm nấm, sườn xào dưa chua, thịt tẩm bột chiên xào rau củ, còn có xà lách trộn. Cả hai đều là dân ghiền thịt, ăn uống thả ga.
Đêm hôm nay, Diệp Cẩm Khê lại bị cơn bão tuyết trong mộng đông lạnh đến tỉnh giấc, những hạt tuyết lớn bằng cái nắm tay bao phủ căn phòng, ngoài cái lạnh ra thì không còn cảm giác nào khác, máu như đông lại, thân thể trở nên cứng ngắc.
Lần này cậu nhìn thấy ông nội, bà nội, Đại Bảo.
Họ nằm ở trên giường, rất yên tĩnh, không có chút tiếng động nào.
Diệp Cẩm Khê vươn tay ra đẩy, hưởng ứng lại chỉ là cảm giác lạnh lẽo vương trên bàn tay.
Lần bừng tỉnh này cậu không có thét chói tai, tay run run chạy ra ngoài, vọt vào phòng tắm mở nước nóng. Nhưng chỉ một chút nước nóng này cũng không thể làm cho cậu thấy ấm áp thêm tí nào, trận bão tuyết lớn trong mơ khiến cõi lòng cậu cũng lạnh lẽo theo.
“Cẩm Khê? Cậu sao vậy?”
Trương Thành bị tiếng nước trong phòng tắm đánh thức, mở cửa nhà tắm ra liền thấy Diệp Cẩm Khê mặc quần áo ngủ ngồi bệt xuống sàn nhà, nước nóng chảy ra, nhiệt độ khá cao làm cả phòng dày đặc hơi nước.
Diệp Cẩm Khê đờ đẫn nghiêng đầu qua, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Trương Thành.
Trương Thành dẫm nước bước vào, nước nóng từ vòi chảy xuống khiến tay cậu ta hơi bỏng rát, xem ra độ ấm thực sự rất cao.
Tắt nước, vươn tay kéo Diệp Cẩm Khê đứng lên.
“Cậu làm cái gì vậy, cả người đỏ hết rồi nè. Mau lau người đi.”
Trương Thành ném khăn mặt cho Diệp Cẩm Khê. Nhìn kỹ một hồi, làn da hơi đỏ một chút nhưng không có bị phỏng. Thở phào một hơi rồi nhanh chóng cầm một cái khăn khác đến.
“Mau cởi quần áo ra. Đừng để bị cảm.”
Diệp Cẩm Khê nhìn vẻ mặt quan tâm của Trương Thành, vành mắt đỏ lên, phát ra hai tiếng “A, A ” rồi đột nhiên gào khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất