Điềm Báo Mạt Thế

Chương 28:

Trước Sau
Chốt dân phòng có người lạ vào ở thì nhà Cẩm Khê gần đó có chút không an toàn, ông chú Ba bèn bảo Cẩm Lân, Cẩm Kỳ sang nhà họ ở vài đêm, nếu không thì trong nhà họ ngoài cụ già, phụ nữ và trẻ con, chỉ còn mỗi Cẩm Khê là thanh niên to xác, không phải ông Ba Diệp xem thường cậu, nhưng Cẩm Khê tay nhỏ chân thon ở trong thôn xếp vào dạng trói gà không chặt, ngày đó chỉ có vài quân nhân vào thôn mà cậu đã sợ đến mặt mũi trắng bệch, như vậy là quá yếu rồi.

Cẩm Kỳ, Cẩm Lân nhỏ hơn cậu ba bốn tuổi nhưng dáng người to khoẻ lực lưỡng hơn cậu rất nhiều, đánh nhau thì khỏi nói, bên trâu bên nghé. Cẩm Khê về mặt vũ lực thì không được, hầu hết mọi người trong thôn đều đánh giá cậu như thế.

Cẩm Khê tất nhiên không thể giải thích cho họ ngày đó mặt cậu trắng nhách là vì chuyện này có quan hệ với cậu, hơn nữa cậu cứ đánh xe qua lại liên tục trong thời tiết giá rét nên bị lạnh cóng là phải rồi. Trên tay cậu còn có súng đó, thứ này hiện tại phải nói là thần khí, nhưng cậu cũng biết mình chưa được luyện tập thì có dùng súng tác dụng cũng không lớn.

Đảo mắt một cái thì một tuần đã trôi qua, Mười lăm tháng Giêng, đám người Khương Thần vẫn chưa về, Cẩm Khê rất muốn đi tìm họ, trong lòng cứ nôn nao, không biết bọn họ gặp chuyện gì, sao đến giờ còn chưa trở về. Chuyến đi lần này vì Cẩm Khê và Trương Thành không đi, không đủ nhân thủ nên để cho Đại Bảo đi theo, hiện tại Đại Bảo ở nhà đã có thể làm công việc của người lớn, chỉ cần hướng dẫn cho anh một lần thì anh sẽ không bao giờ làm khác, nên Cẩm Khê cũng yên tâm để anh cùng đi, có lẽ một ngày nào đó anh sẽ giống như mọi người bình thường khác. Nhưng bởi vì anh cũng đi nên Cẩm Khê cũng lo lắng thêm một người.

Người chạy nạn ngày càng nhiều, đều theo hướng lên Huyện trên mà đi nên sẽ đi ngang qua xin dừng chân ở thôn họ, tuy trong thôn vẫn có chuẩn bị bánh trái nhưng sẽ không chủ động cho. Nhóm người này so vừa nhóm người đầu tiên mạnh mẽ hơn, có chút lương thực, nhưng không đủ để cầm cự đến khi xuân về nên muốn lên Huyện hoặc thành phố nhận cứu tế. Thỉnh thoảng Cẩm Khê còn nhìn thấy lừa ngựa trâu bò kéo xe ngang qua, hiển nhiên họ vẫn còn chút vật tư này nọ.

Những người này buổi tối không có chỗ ở nên trong thôn tận dụng sân của chốt dân phòng, đôi khi trong phòng không đủ chỗ, họ sẽ ở trong khoảnh sân phía Tây, hoặc đắp cái hang tuyết hoặc là dùng gỗ dựng lều, cứ ở vậy tạm qua một đêm, sau khi họ đi cũng không tháo dỡ để cho người sau tiếp tục vào ở. Ngoại trừ những phường trộm cắp cá biệt muốn vào thôn giở trò, hầu hết đều là người đàng hoàng.

Mặc dù mọi chuyện bình an vô sự nhưng Cẩm Khê vẫn rất lo âu, bởi người chạy nạn ngày càng nhiều. Huống chi con đường ngang qua đầu thôn họ không phải là đường duy nhất thông lên Huyện, hẳn là những nơi khác cũng có, nếu cũng giống như bên cậu thì tính ra con số sẽ vô cùng kinh khủng.

Cẩm Kỳ qua chốt dân phòng hỏi thăm, biết được đám người này đa số là từ phía Bắc đến, bởi vì sống lân cận cánh rừng, thiên thạch rơi xuống đốt cháy cả khu rừng, nhà của những người này cũng bị thiêu trụi, nếu không nhờ trận tuyết sau đó thì không biết họ sẽ thế nào nữa.

Khương Thần chưa về, Cẩm Khê ban đêm ngủ cũng không yên giấc, tuy cậu biết đám người Khương Thần mỗi người đều có mang súng đạn, người bình thường không thể đối phó được với họ, thế nhưng nhoáng cái là đi nhiều ngày, thật là làm cho người ta lo lắng.

Tối đó Cẩm Khê lăn qua lăn lại mãi vẫn không ngủ được, dự tính ngày mai nếu họ vẫn chưa về thì cậu sẽ rủ Trương Thành cùng đi đến đó xem sao, trong nhà thì nhờ mấy anh em họ qua trông chừng giúp.

Mơ mơ màng màng ngủ thẳng đến nửa đêm, đột nhiên nghe thấy có tiếng chó sủa, Cẩm Khê lúc đầu còn hơi mơ hồ nghĩ tại sao khi không con Đại Hoàng lại sủa, nhưng cậu phản ứng rất nhanh, nhận ra có chuyện bất thường lền ngồi bật dậy, đẩy đẩy Cẩm Kỳ ngủ bên cạnh “Có người vào trong sân” Vừa mới nói xong, liền nghe một tiếng la “A——”, ngay cả quần áo cũng không mặc, Cẩm Khê vận mỗi bộ quần áo lót trong mỏng tanh, nhảy xuống giường, tay phải cầm súng tay trái rút thanh đao chân chó để ở dưới giường ra rồi cấp tốc chạy ra khỏi phòng, chờ cậu chạy ra đến gian giữa thì Cẩm Kỳ, Cẩm Lân trong phòng mới kịp phản ứng.

*Đao chân chó (Mình không biết dịch thế nào cho hay nữa)

images 1

Theo tiếng la của người nọ, bên ngoài tiếng gà trống, tiếng chó sủa đều vang ầm lên, đặc biệt tiếng kêu ở chỗ ổ gà mái là lớn nhất. Giống như có người đang bắt lấy con gà.

“Lão Nhị, mày đừng có quản con gà mãi, lo phá cửa trước đã” Vừa dứt lời thì rầm một tiếng lớp thuỷ tinh trên cửa lớn bị vỡ, cánh cửa ngoài cùng nhanh chóng bị mở ra.

Cẩm Khê vừa mở cửa trong ra, đúng lúc thấy tay người kia duỗi vào, không chút do dự bổ một đao xuống.

“A ——” Cẩm Khê ra tay không nhẹ, gần như là dùng hết sức, ngón trỏ và ngón giữa của người nọ đều bị chém đứt.

“Mẹ mày —— lão Nhị, để tao làm thịt nó.” Bởi vì cách rất gần, người nọ không thấy hết người đằng sau cánh cửa, chỉ thấy được một đôi mắt sắc lạnh.

“Á ——” Tiếng la của chị dâu Anh Tử trong phòng vang lên, theo đó còn có tiếng cửa sổ bị đập nát vụn.



Cẩm Khê biết không ổn rồi, mở cửa gian phía Đông ra, chạy vào kéo thím Hai và Anh Tử ra ngoài, lúc này vì cửa sổ thủy tinh lớn trong phòng bị đập vỡ nên người bên ngoài đã nhảy vào được “Chạy qua gian giữa, nói Cẩm Kỳ Cẩm Lân trông chừng cửa”

Nói xong không chút nghĩ ngợi nã một phát súng.

“Đoàng ——” Tiếng súng nổ vang lên.

Người đàn ông xông vào, đứng trên giường đất chưa kịp nhảy xuống, còn chưa kịp rên một tiếng đã lăn đùng xuống đất.

“Đầu, nó có súng. Bên ngoài có tiếng người.”

*Đầu: người cầm đầu, thủ lĩnh

“Chạy ——” Giọng nói người đàn ông kia có chút run rẩy, họ không ngờ người ở đây có súng.

Cẩm Khê nhảy lên giường, tử cửa sổ nát vụn nhảy ra ngoài, hai người kia đã chạy ra đến cửa, có tất cả ba tên vào sân, một tên bị cậu bắn ở trong phòng.

“Cẩm Khê, đừng đuổi theo. Coi chừng chúng nó còn có đồng bọn” Diệp lão gia tử từ phía sau đi theo ra.

Lão gia tử vừa dứt lời, liền nghe người đàn ông ở cửa “A!” một tiếng, sau đó không có động tĩnh gì nữa.

Cẩm Khê thấy hai người đàn ông phía trước đột nhiên ngã xuống, sửng sốt một chút liền thấy một thanh niên cao lớn đang đứng ở đối diện, trên tay cầm một cây đao.

“Đại Khương.” Nhìn thấy dáng người quen thuộc này, Cẩm Khê thực sự thở phào nhẹ nhõm.

Ánh mắt Khương Thần vẫn còn mang vẻ khủng hoảng, mãi đến khi xác nhận Cẩm Khê bình an đứng trước mặt anh mới thở phào một hơi.

“Anh trở về trễ.” Giọng Khương Thần có chút trầm.

Cẩm Khê lắc đầu, lúc này người trong thôn đều đi ra ngoài, hô đánh hô giết “Nhóm Đại Bảo đâu rồi?”

“Họ còn ở phía sau, xe không thể chạy ngang bên kia, anh đi đường tắt về.” Vừa dứt lời thì thấy phía sau có một chiếc xe chạy tới, là nhóm Trương Trung.

Cẩm Khê nhìn thấy xe thì trong lòng an tâm rất nhiều, bèn cúi đầu nhìn xem người ngã xuống đất, rồi nghĩ đến tình cảnh vừa nãy trong phòng thì dạ dày quay cuồng một trận, khom lưng ói ra.

Khương Thần vội vàng đỡ lấy cậu, nhẹ nhàng đấm lưng cho cậu.

Cẩm Khê ói ra một lúc, cả người uể oải dựa vào Khương Thần, Khương Thần lúc này mới nhận ra trên người Cẩm Khê chỉ mặc một bộ áo quần thun mỏng, bèn không đợi nhóm Trương Trung xuống xe, ôm cậu đi vào nhà.

“Anh Cẩm Khê bị sao vậy?” Cẩm Kỳ Cẩm Lân từ trong nhà đi ra, thấy Khương Thần bế Cẩm Khê vào phòng, còn tưởng cậu bị thương, trong lòng thấy hổ thẹn vô cùng. Hai người họ còn nói là đến đây giúp đỡ canh chừng nhà cửa, thế mà trộm cướp mò đến bọn họ lại không phản ứng kịp.



“Không có gì, có lẽ bị ghê tởm quá” Khương Thần thấy ông nội bà nội đều đang đứng ở cửa thì thuận miệng an ủi.

Vào phòng liền đặt cậu xuống đầu giường gần lò sưởi, nhìn thấy tay trái Cẩm Khê còn xách đao chân chó, trên thanh đao màu đen có dính máu bị đóng băng.

Vươn tay kéo thanh đao xuống, anh cảm giác được tay Cẩm Khê cứng ngắc, lại cầm lấy súng trên tay phải cậu, đóng chốt bảo hiểm cất đi.

Cẩm Khê nằm trên giường, cảm thấy chân như không còn cảm giác, không cẩn thận đụng một cái, không ngờ vẫn còn thấy đau.

“Đây là do bị đông cứng, cứ từ từ để chân ấm dần, đừng nên để ngay lên giường nóng” Lão gia tử vừa nhìn liền biết chân Cẩm Khê vì sao lại thế này.

Khương Thần đau lòng phủ thêm chăn cho Cẩm Khê, để chân cậu ở mép giường, khuôn mặt lạnh tanh thầm tự trách chính mình.

Sắp xếp cho Cẩm Khê thật ổn, Khương Thần mới ra ngoài qua gian bên Đông xem sao, vừa rồi đi ngang qua đã thấy cửa sổ gian nhà Đông mở toang, mở cửa chính ra liền nhìn thấy một người nửa trên ngã xuống dưới đất nửa dưới vắt lên giường đất, nói đúng hơn là một thi thể, anh đi tới lật thi thể lại, trên đầu có vết đạn, cự ly nổ súng rất gần.

Nhíu mày, anh cầm một cái áo gối bao phần đầu thi thể lại, kéo ra ngoài phòng, Cẩm Kỳ Cẩm Lân tò mò đứng ở cửa phòng xem cũng bị dọa nhảy dựng lên, cố nép mình vào cạnh cửa.

Khương Thần không quan tâm hai người họ, kéo cái xác ra cửa chính, Trương Trung và Trịnh Nguyên đã đem hai thi thể cửa chính hai đi xử lý tốt, cũng bịt kín bằng vải bố. Máu ở cửa chính đã được lau sạch sẽ.

“Gian nhà Đông đã xử lý xong, Cẩm Dương, anh vào đó dọn dẹp một chút. Bịt kín cửa sổ lại không thì đồ vật trong phòng bị đông cứng hết” Anh dặn một tiếng rồi lôi thi thể trên tay để cùng chỗ với hai thi thể kia.

Trong thôn rối loạn cả lên, ai cũng nghe thấy tiếng súng. Ban đêm yên tĩnh, tiếng động vang dội như vậy có thể truyền đi rất xa, nhưng mọi người không rõ tình hình nên đa số đều không dám ra ngoài, ngược lại Diệp Trình vẫn theo vài người trẻ tuổi tay cầm dao phay gậy gộc chạy tới, vừa rồi động tĩnh bên này là lớn nhất, vừa chạy vừa gọi to.

Đến được nhà Cẩm Khê thì nhìn thấy có ba người đang nằm trên đất, cả đám hít một hơi khí lạnh, lại nhìn thấy máu trên người Khương Thần, nhất thời không cất được tiếng.

“Trương Trung, các anh ở lại đây canh chừng, tôi sợ còn có người khác đến, Diệp Trình, các anh cùng tôi kiểm tra trong thôn.” Khương Thần nhìn nhóm người Trương Trung, dặn dò một câu, bị tấn công chắc chắn không chỉ có nhà họ, nhất định phải lục soát hết cả thôn mới có thể yên tâm.

“Được, anh yên tâm đi.” Trương Trung đáp.

Khương Thần đoán không sai, đích thực trong thôn không chỉ có nhà anh gặp nạn, thảm trạng còn vô cùng tàn nhẫn. Cả đám anh bắt được bảy tám tên đang vận chuyển lương thực trong một căn nhà, sau khi áp chế bắt trói được bọn chúng, vài người chạy đi xem xét các nhà khác, kết quả có đến bốn nhà bị cướp sạch, người trong bốn nhà không còn một ai. Bốn nhà này đều ít nhân khẩu, đám người này sớm đã mưu tính, ban đêm lén trèo vào sân, mấy nhà bọn chúng chọn đều không có chó, sau khi cạy mở cửa phòng thì nhân lúc người trong nhà chưa kịp phản ứng giết chết. Sau đó dọn sạch kho lúa nhà đó.

Về phần nhà Cẩm Khê thì có chút đặc thù, bọn chúng quan sát thấy nhà này chỉ có cụ già trẻ con và phụ nữ, thanh niên trẻ tuổi duy nhất thuộc dạng trói gà không chặt. Hơn nữa nhà họ ở vị trí hẻo lánh của thôn, thuận lợi để ra tay, đặc biệt trong nhà có gia súc gia cầm, tuyệt đối là một con dê béo, nhưng đương nhiên vì có gia súc nên chúng cũng sợ gây động tĩnh quá lớn bị người ta phát hiện, sau khi cân nhắc thiệt hại cuối cùng chúng quyết định đánh cướp nhà này. Nhưng bọn chúng không ngờ vừa trèo vào sân đã bị con chó phát hiện, đụng phải đám gà trong chuồng cũng kịch liệt. Càng ngoài ý muốn là cái người trông rõ là gầy yếu lại không hề nương tay, vừa bắt đầu đã một nhát chém đứt tay người ta, kế đó một phát bắn chết người xông vào, bị dọa bể mật bỏ chạy lại nghênh đón một tên sát thần khác.

Kỳ thực thân thủ Cẩm Khê linh hoạt, ra tay không chút do dự, đừng nói ba người chết không ngờ tới, cả Trương Trung và Trịnh Nguyên nhìn thấy hiện trường cũng cảm thấy khó mà tin nổi. Rõ ràng cậu ta chỉ là một sinh viên chưa ra trường, sao có thể xuống tay nhanh gọn như vậy. Phải biết năm họ mới vừa vào trường Y, lúc thực hành giải phẫu con thỏ còn chần chừ do dự một lúc đấy.

Hai người họ còn như vậy thì nói chi là Cẩm Kỳ Cẩm Lân tận mắt chứng kiến. Quả thực sùng bái muốn chết.

Về sau người trong thôn cũng không dám xem thường Cẩm Khê nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau