Điềm Báo Mạt Thế

Chương 4: Giấc Mộng Trở Thành Sự Thật

Trước Sau
Ngày Mười hai là ngày mừng thọ của ông Diệp, trong nhà bày tiệc, cũng không tổ chức long trọng gì, chỉ mời bà con thân thích, bạn bè hàng xóm đến nhà ăn một bữa.

Ngày mừng thọ hàng năm của ông Diệp đều làm như vậy, gần như trở thành buổi tụ họp tân niên cuối cùng.

Thường thường thanh niên trong thôn sau ngày này liền rời quê chứ không đợi đến mười lăm.

Thời gian dài, mọi người đều nhân dịp này tụ hội lại.

Qua hôm nay tân niên sẽ kết thúc, nên dù không làm lớn buổi tiệc vẫn rất náo nhiệt.

Cẩm Khê tiếp tục bận rộn phụ giúp bưng đồ ăn lên, còn phải chiêu đãi khách khứa, không ít trưởng bối giữ cậu lại trò chuyện, chờ sắp xếp xong mọi bàn tiệc mới nghỉ lấy hơi một chút, bưng đồ bà nội chừa lại cho cậu đến ăn phòng phía tây ăn, phòng này vốn là của ba mẹ cậu, sau khi họ qua đời vẫn để trống đến giờ.

Mở tivi, vì phòng khá khuất nên chỉ bắt sóng được hai đài, mà thật ra cậu chỉ muốn có tiếng nói gì đó thôi, căn phòng này quá vắng lạnh rồi.

Vừa xem ti vi vừa ăn cơm, ăn ăn đột nhiên ngẩng đầu lên, xem tin tức trên tivi, mặt liền trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra giữa tiết trời mùa đông.

“Theo phóng viên đưa tin từ Hiệp hội Thiên văn quốc tế (IAU), đã xác định hành tinh vừa mới phát hiện được liệt vào hành tinh thứ chín trong Thái Dương hệ. Hành tinh mới này mang tên Hải tinh, phát hiện bởi cơ quan Thiên văn vào tháng trước, sự xuất hiện của nó rất đột ngột. Có chuyên gia cho rằng hành tinh mới này đã thoát ly khỏi quỹ đạo ban đầu nhập vào Thái Dương hệ. Sau một đoạn thời gian quan trắc quỹ đạo, dựa theo tiêu chí đánh giá hành tinh, Hiệp hội xác định hành tinh mới này thuộc Thái Dương hệ.

Có chuyên gia cho rằng hành tinh đột ngột xuất hiện trong Thái Dương hệ này có thể sẽ sản sinh từ trường gây ảnh hưởng nhất định đến quỹ đạo các hành tinh khác. Về phần ảnh hưởng của nó đối với hành tinh Xanh của chúng ta như thế nào thì còn cần phải quan sát thêm.”

Cẩm Khê đã không nghe rõ trong TV nói gì nữa.

Đầu óc cậu trống rỗng, cảnh tượng trong ác mộng thoáng hiện.

Những chuyện kia đều là thật.

“Cẩm Khê, Cẩm Khê?”

Bà nội Diệp lo cho khách khứa xong thì thấy trong nồi còn chút dồi trường bèn bưng đến đây.

Không ngờ vừa vào phòng liền thấy Cẩm Khê ngất xỉu trên giường, bà nội Diệp đặt khay lên bàn, đến lay lay cậu liền thấy khuôn mặt Diệp Cẩm Khê tái nhợt, đưa tay sờ sờ, trán đứa nhỏ cực kỳ nóng.

Khi Diệp Cẩm Khê tỉnh lại đã là ngày hôm sau, vừa mở mắt liền ngửi thấy mùi nước sát trùng đặc trưng của bệnh viện, ánh mắt có chút mơ hồ, dụi dụi mắt, đôi con ngươi giãn to khiến cậu rất khó chịu, cánh tay vươn ra chạm phải gì đó, ngẩng đầu thì thấy thím Hai đang ở bên giường, nằm úp sấp ngủ thiếp đi.

“Tỉnh rồi à? Cháu làm mọi người sợ lắm đó.”

Thím Hai ngủ không sâu, cánh tay bị đụng một cái liền mở mắt ra, thấy Cẩm Khê đã tỉnh.

“Đây là đâu vậy ạ?”

“Bệnh viện huyện. Hôm qua cháu sốt đến 39,8 độ làm ông bà nội sợ lắm”

Thím Hai cầm ly nước bàn bên cạnh, tráng sơ rồi rót nước ấm vào.

“Uống nước đi.”

Diệp Cẩm Khê nhận lấy, uống một ngụm nước ấm.

“Ông bà đâu ạ?”

Cậu cảm thấy bản thân rất vô dụng, phá hỏng bữa tiệc mừng thọ của ông nội mất rồi.

“Hôm qua hai cụ rất lo nên không chịu về nhà, sáng nay chú Hai cháu vào khuyên hai cụ về nghỉ ngơi rồi.”

Diệp Cẩm Khê càng thêm áy náy, không biết sau này ông nội còn cơ hội tổ chức tiệc mừng thọ náo nhiệt như vậy hay không nữa.

“Thím, cháu thấy khoẻ rồi, có thể xuất viện ạ.”

Cậu biết vì sao mình bị bệnh, giờ hạ sốt, không cần ở lại bệnh viện lãng phí tiền làm gì.

“Phải để bác sĩ xem sao đã, chú Hai cháu đi hỏi bác sĩ rồi, chắc chút nữa họ sẽ đến kiểm tra thôi”.

Thím Hai vừa dứt lời, hai bác sĩ dẫn theo hai y tá đi vào, phòng này chỉ có mỗi Diệp Cẩm Khê.

“Hạ sốt nhanh đó.” Bác sĩ nhìn nhiệt kế.

“Bác sĩ, cháu xuất viện được chưa ạ?” Diệp Cẩm Khê có chút vội.

“Hôm nay cháu sốt rất cao, tốt nhất nên ở lại quan sát thêm hai ngày.”

Một khắc Diệp Cẩm Khê cũng không muốn ở lại, chờ chú Hai về cậu liền khuyên chú làm thủ tục xuất viện cho cậu.

Chú Hai và thím Hai hơi lưỡng lự rồi làm theo ý cậu, bất quá trước khi về còn mua hai bình thuốc, trong thôn có ống truyền dịch, đến lúc cần truyền thuốc thì tìm người giúp là được.

Chú Hai lái xe ba gác, chẳng mấy chốc liền về đến nhà.

Ông bà nội thấy cậu trở về nên rất lo, nhưng Cẩm Khê kiên quyết nên ông bà cũng không nói gì.



Chờ chú Hai thím Hai Diệp về nhà ăn cơm trưa, ông nội liền kéo Cẩm Khê vào căn phòng phía Tây.

“Cháu nói cho ông nghe, có phải cháu ở bên ngoài chịu uất ức gì đúng không, nếu không sao lại bị tâm bệnh như vậy được”

Diệp Cẩm Khê nhìn ánh mắt lo lắng của ông, vành mắt đỏ cả lên “Ông nội ” gọi xong nước mắt như chuỗi hạt châu bị đứt, lăn dài trên má.

Tính cách Diệp Cẩm Khê nhìn bên ngoài có vẻ nhu hoà, bên trong lại rất mạnh mẽ .

Cậu ra đời trong sự mong mỏi của các bậc trưởng bối trong nhà, Đại Bảo đã như vậy, tương lai cần có Cẩm Khê chăm sóc.

Đứa trẻ này vừa ra đời liền gánh vác trách nhiệm, cho nên người lớn trong nhà đều yêu chiều cậu.

Khi đó cha Diệp mẹ Diệp ra ngoài làm công, hàng năm đều mang về chút tiền, phần lớn đều đem đi trả nợ nhưng không thờ ơ cậu, còn thường xuyên cho cậu tiền để mua thức ăn vặt hay mua đồ chơi, trong thôn cũng không có mấy đứa được như cậu.

Đến tuổi đi học thì thông minh học giỏi, hàng năm đều đứng nhất lớp, ai gặp cũng khen, cậu lại hay cười, miệng lại ngọt, người gặp người thích.

Kết quả cha Diệp mẹ Diệp cùng lúc qua đời, trong nhà như bị trời giáng.

Diệp Cẩm Khê muốn thôi học, nhưng nghĩ đến mong mỏi của ông bà nội, cha mẹ nên cắn răng học tiếp.

Nỗ lực suốt ba năm học thời cao trung, cuối cùng đậu vào trường đại học trọng điểm ở thủ đô với điểm thi cao nhất toàn thành.

Từ khi cha mẹ mất, đã lâu rồi Diệp Cẩm Khê không khóc thê thảm như vậy trước mặt ông nội bà nội, khi gặp chuyện buồn phiền đều chôn ở trong lòng hoặc là than thở với Khương Thần, trước mặt ông bà nội luôn luôn là gương mặt tươi cười.

Áp lực lần này đè nặng cậu đã lâu, cũng không thể kể với ai, điện thoại cho Khương Thần lại không được.

Người duy nhất có thể khiến cậu không kiêng nể trút mọi tâm sự cũng mất khiến cậu có ảo giác lẻ loi không nơi nương tựa.

Ông nội Diệp vỗ vỗ cháu trai bảo bối:

“Bé ngoan không khóc, có ông làm chủ cho cháu, đừng sợ.”

Ông nội Diệp đâu phải là người bình thường, đời này luôn long đong lận đận, sức chịu đựng không phải bọn nhỏ có thể so sánh được.

Con trai cả và dâu cả qua đời cũng không thể khiến ông gục ngã, đã sáu mươi còn nuôi cháu ăn học thành tài.

Một người nhận hơn ba mươi mẫu đất, hôm trước làm việc đến khi trời tối mịt, hôm sau vẫn ra đồng như thường, so với người trẻ tuổi còn nhiệt huyết hơn.

Con người sống không hết khổ, chỉ có hưởng không hết phúc, ông luôn nhớ kỹ những lời này, gặp bất cứ chuyện gì cũng có thể đứng lên.

Diệp Cẩm Khê như được sức mạnh của ông nội truyền cho, cậu lau nước mắt, điều chỉnh lại tâm tình, rồi từ từ đem chuyện lạ của mình kể ra, từ lúc bị chậu hoa đập trúng đầu đến những chuyện xảy ra trong ác mộng.

Kỳ thực trước khi về cậu đã nghĩ dù sao cũng không thể để ông bà nội biết việc này, nó chỉ khiến ông bà thêm lo.

Chỉ là tin tức trên TV hôm qua giống hệt như trong ác mộng, cảnh trong mơ thành hiện thực, như vậy có phải những tai hoạ cậu mơ thấy đều có thể xảy ra hay không, cậu không thể đánh cược, thà tin là có còn hơn là không, vẫn phải chuẩn bị mọi thứ trước mới được.

Ông nội Diệp đã nghĩ đến rất nhiều loại tình huống có thể phát sinh, lại không nghĩ tới cháu mình xém nữa bị đập chết, ông đưa tay xoay đầu Cẩm Khê qua, nhìn vết sẹo sau gáy cậu.

“Ông trời phù hộ, cháu đây là đại nạn không chết tất có hậu phúc.”

Tiếp theo mới phản ứng được lời của đứa cháu “Ý con là con từng mơ thấy chuyện hành tinh trên TV?”

Diệp Cẩm Khê gật đầu:

“Ban đầu con chỉ nghĩ đó là ác mộng, hơi đáng sợ nhưng quen rồi thì không sao. Nhưng tin tức trên TV nói chuyện hành tinh mới xuất hiện giống hệt trong mộng. Trong giấc mơ của cháu, sau khi xảy ra tai hoạ một thời gian, khi đó vẫn còn điện và bắt được tín hiệu TV, tin tức đưa tin những tai nạn đó đều là do quỹ đạo các hành tinh thay đổi làm biến đổi từ trường khiến vỏ trái đất rung động, thời tiết cũng biến hoá theo… ưm, rất nhiều.”

Cậu không hiểu rõ mấy chuyện về thiên văn cho lắm, chuyên ngành của cậu vốn là ngoại ngữ, dù bây giờ đã nói được ba thứ tiếng nhưng đối với những thứ này vẫn không hiểu, bất quá xem xét tình hình trong mộng và tin tức trên TV vẫn có thể phân tích đôi chút.

Ông nội Diệp chau mày, cầm ống tẩu dưới đất rít một hơi thuốc, đi lòng vòng trong phòng

“Cháu còn nhớ được gì nữa không?”

Diệp Cẩm Khê suy nghĩ một chút, đột nhiên nhớ ra

“Đúng rồi! Hình như sau bản tin hôm qua không bao lâu, núi lửa nước M đột nhiên bùng nổ làm rất nhiều người chết, chuyện lớn như vậy chắc sẽ có đưa tin.”

Cậu nhớ trong mơ mình có đến thành phố ngoại quốc đó, nhìn thấy tầng tầng bụi đen che kín trên bầu trời, sau đó xem tin tức trên TV biết được ngày tháng phát sinh.

Cảnh trong mơ lúc mới đầu luôn hỗn loạn, cậu không phân được thời gian địa điểm, muốn kiểm chứng minh cũng không có bao nhiêu.

Ông nội Diệp gật đầu

“Tiểu Khê, cháu đừng nói chuyện này cho người khác, chúng ta phải xác định trước đã. Cháu đừng sợ, mặc kệ giấc mơ là thật hay giả, con người luôn phải sống tiếp, khổ hơn nữa cũng sẽ có ngày trôi qua, chúng ta phải kiên cường, đừng để tai hoạ chưa tới đã huỷ hoại bản thân”

Diệp Cẩm Khê đã đỡ hơn nhiều, gật đầu.

“Ông nội yên tâm, cháu đã biết”.



Lần này đột nhiên phát hiện ác mộng giống với hiện thực làm cậu bị chấn động quá lớn, thật ra tố chất tâm lý như vậy đã là mạnh lắm rồi, nếu là người khác gặp ác mộng trường kỳ như thế có khi đã sớm bị điên rồi.

Ông nội tiêu hoá xong câu chuyện của cháu trai cũng không kể cho người khác, chỉ gọi con trai thứ đến nói chuyện giữ lại lương thực khoan hãy bán ra ngoài.

Tuy chú Hai Diệp có hơi buồn bực, không biết vì sao cha lại đổi ý, nhưng trước kia thỉnh thoảng nhà cũng giữ lại lương thực chờ đến tháng ba tháng tư mới bán, không sợ bán không được, bèn về nhà cùng đứa con ngăn cản chuyển lương thực.

Bà nội Diệp không biết hai ông cháu nói chuyện ra sao nhưng vẫn nhận ra hai ngày nay ông già nhà mình như có tâm sự gì đó.

Qua 15, Diệp Cẩm Khê vốn nên quay lại trường học nhưng ông nội Diệp bảo cháu trai xin nghỉ bệnh vài ngày, đợi kết quả kiểm chứng mới tính tiếp.

Diệp Cẩm Khê cũng cảm thấy nếu như cảnh trong mơ là thật thì có đi học hay không cũng không còn ý nghĩa.

Kết quả sáng sớm ngày 16, TV đưa tin núi lửa nước M bùng nổ, vì hoàn toàn không có chuẩn bị, vài thành thị xung quanh đều bị tro núi lửa chôn vùi, còn có rất nhiều người dính vào dung nham, vì vậy rất nhiều người bị thương nặng.

Do bùng nổ vào ban đêm nên không thể xác định được số người tử vong.

Thành phố gần nhất bị tro bụi chôn vùi, dung nham nóng chảy đổ số khiến người tử thương vô số.

Đêm hôm đó, ông nội Diệp uống rất nhiều rượu, say khướt rồi thẳng giấc đến ngày hôm sau.

Sau khi tỉnh lại chuyện đầu tiên là gọi Diệp Cẩm Khê đến bên cạnh.

“Cẩm Khê, cháu nhờ Cẩm Dương để nó theo cháu đến trường, nghĩ cách xin tạm nghỉ học.”

Lúc nói chuyện, ánh mắt ông nội Diệp sáng long lanh như có thể phát ra hào quang.

Thứ ánh sáng ấy như muốn nói ông đây sẵn sàng đấu tranh với tử thần.

Diệp Cẩm Khê tuy kinh ngạc trước sự quyết đoán của ông nội nhưng không hề nghi ngờ.

“Vâng, ông nội! Con đi tìm anh Cẩm Dương”

Trước đó ông nội Diệp cũng có hỏi cháu trai làm cách nào để xin tạm nghỉ học?

Diệp Cẩm Khê cũng không rõ lắm, bất quá nghỉ bệnh là tốt nhất, việc này cũng không phải không thể lo liệu.

Hôm 15, ông lão đã đến bệnh viện huyện làm bệnh án cho cậu, bệnh trạng không có kết luận gì, triệu chứng là đau thần kinh sau chấn thương.

Chỉ có thứ này thì không thể xin nghỉ, nhưng có thể đến bệnh viện làm chẩn đoán lần hai.

Đại não con người vốn phức tạp, Diệp Cẩm Khê lại gầy đi nhiều, nhìn qua giống như bệnh rất nặng.

Trước đó bị chậu hoa rớt trúng đầu, bác sĩ cũng khuyên Cẩm Khê ở lại bệnh viện tiếp tục quan sát, chỉ là Cẩm Khê thấy bản thân không sao, không muốn trễ nãi chương trình học nên kiểm tra toàn thân xong liền xuất viện, hiện tại có thể lợi dụng chuyện này để xin phép.

Diệp Cẩm Khê cùng anh họ đến trường, quả nhiên vừa đứng trước mặt thầy hướng dẫn liền khiến thầy nhảy dựng lên

“Diệp Cẩm Khê, sao em lại gầy quá vậy?”

Trước đây Diệp Cẩm Khê không mập cũng được 61,5 kg; hiện tại giống như chỉ còn da bọc xương, gầy rất nhiều, vành mắt đen thui, cả người yếu ớt hẳn.

Từ ngày 16 cậu liền giảm sức ăn, hơn nữa cảnh trong mơ thành hiện thực làm cậu miên man suy nghĩ cả ngày, đoạn đường từ quê đến trường mất cả 20 tiếng cậu đều không ngủ mới tạo thành hiệu quả quá lố như vầy.

Biết Diệp Cẩm Khê muốn xin nghỉ bệnh, thầy hướng dẫn cũng không nói thêm gì, vừa nhìn là biết thằng nhỏ này bệnh nặng rồi, sắp xếp cậu đến bệnh viện trực thuộc trường kiểm tra, viết hồ sơ bệnh án, những thủ tục khác thầy sẽ xử lý hộ cậu.

Tối hôm sau, Trương Thành nhìn thấy Diệp Cẩm Khê cũng phát sợ, biểu hiện trên mặt cậu ấy giống như cậu sắp chết vậy, thành ra Cẩm Khê phải giải thích cho cậu ta thật lâu.

“Cậu muốn tạm nghỉ học?” Trương Thành khẩn trương hỏi.

Diệp Cẩm Khê gật đầu nói:

“Ngày hôm qua đến bệnh viện cũng không kiểm tra được gì, tôi phải về nhà theo dõi tiếp.”

“Vậy sang năm có tới trường không?”

“Phải tuỳ tình huống thế nào nữa”

Ai biết sang năm trường còn mở khoá học hay không, nếu như từng tai hoạ trong mơ đều phát sinh, trường học có khai giảng cậu cũng không đến.

Trước đây cậu chọn chuyên ngành này là do nghe nói làm thông dịch viên kiếm được rất nhiều tiền, cũng có thể ở nhà nhận một ít công việc phiên dịch sách truyện gì đó qua mạng.

Lúc trước cậu tính học vài thứ tiếng, vừa nhận công tác phiên dịch, vừa có thể chú ý chuyện trong nhà.

Nếu tai hoạ trong mơ xảy ra thì chuyên ngành này một chút tác dụng cũng không có.

Thở dài, nhìn khuôn mặt quan tâm của Trương Thành, suýt nữa Diệp Cẩm Khê đã đem mọi chuyện nói ra khỏi miệng, nhưng cuối cùng cũng thôi.

Hết thảy đều là ác mộng của cậu, ngoài ông nội chỉ e những người khác nghe xong đều coi là truyện cười, hơn nữa có nói sớm cho cậu ấy cũng vô ích, hiện tại cách thiên tai vẫn còn nửa năm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau