Điềm Báo Mạt Thế

Chương 62:

Trước Sau
Trong thôn đã chuẩn bị kỹ càng chờ bầy sói đến, nhưng qua bảy tám ngày cũng không thấy động tĩnh gì nên mọi người có chút nóng nảy, thậm chí có người hoài nghi bầy sói kia đã rời khỏi vùng này.

Bởi vì Khương Thần từng đến thôn làng kia xem xét, từ vết tích hiện trường tai nạn phát hiện ra nhiều đầu mối về bầy sói. Lũ sói này thông minh hơn họ nghĩ, nội việc chúng nó dừng chân trong thôn kia một thời gian đã thấy chúng mang địch ý đối với nhân loại, hoặc là nói chúng nó đã phát hiện con mồi mới, cảm thấy so với động vật trong rừng loài người dễ bắt hơn một chút. Nhân loại đã là con mồi của chúng, Khương Thần không cho đây là ảo tưởng của anh nên vẫn khống chế không để người trong thôn ra ngoài săn thú.

Hơn hai năm nay, Khương Thần thông qua hành vi của mình khiến mọi người thừa nhận, đồng thời lập ra uy nghiêm của anh trong thôn. Tuy anh rất ít khiêu chiến với quyền uy của các bậc trưởng bối trong tộc, nhưng không thể phủ nhận trong lòng người trong thôn anh mới là người lãnh đạo thực tế, bất luận chuyện gì anh cho rằng phải làm cũng sẽ cực kỳ thuận lợi tiến hành, nên dù mọi người có chút không hiểu nhưng vẫn thành thật đợi ở trong thôn không đi ra ngoài.

Thời gian chầm chậm trôi đi, tới trung tuần tháng Tư mà tuyết vẫn chưa tan, nhưng khí hậu đã bắt đầu ấm lên, đẩy ra tầng tuyết thật dày là có thể thấy cỏ non xanh mơn mởn mọc trên đất, còn hạt giống rải xuống năm ngoái giờ đây đã nảy mầm, thực vật cứ như không sợ rét, thậm chí sinh trưởng vô cùng tốt giống như lúa mì vụ Đông và hành hương.

Cánh đàn ông bị giam trong nhà không có việc làm, tốp năm tốp ba xúm lại chơi mạt chược đánh bài tú lơ khơ, mọi người chỉ chơi cho vui chứ không ai bài bạc thực sự nhưng các cụ trong thôn nhìn thấy thì sạc cho một trận, chuyện Triệu Phong lúc trước làm họ cực kỳ cảnh giác, chơi gì cũng không cho chơi bài bạc. Sau mấy người trẻ tuổi đành đến khối đất trống đặc biệt giữ lại để xây quảng trường tổ chức đấu vật đánh võ, không thì chia đội đấu bóng chuyền, có lẽ qua hoạn nạn thấy được chân tình nên toàn thôn vô cùng đoàn kết, lớp tuổi tác tương đương đều chơi cùng nhau mặc cho quan hệ huyết thống gần hay không gần, hợp tác cực kỳ ăn ý.

Bà nội và thím Hai đang cạo lông dê, khí trời dần ấm lên thì cũng âm mười lăm mười sáu độ, song ở mức này đối với người trong thôn không tính là lạnh, thậm chí có người trẻ tuổi chỉ mặc cái áo lông đã chạy ra ngoài chơi, hiển nhiên khả năng kháng lạnh của mọi người tăng lên nhiều lắm. Thím Hai nói lũ dê chắc cũng không sợ lạnh nên khuyến khích bà nội cắt lông dê, tự mình se thành sợi dệt quần áo mặc.

Cẩm Khê rất muốn nói trong nhà có không ít len sợi, Khương Thần cũng mang về từ nước ngoài không ít, ngoài một phần đem về nhà thì có lượng lớn để ở phi cơ, chỉ cần bảo tồn là có thể sử dụng rất nhiều năm. Huống chi người nhà cậu căn bản không thiếu quần áo, Khương Thần mang về một mớ, Trương Trung mang về một mớ, còn một mớ sau này tìm được trong thành phố, Cẩm Khê nghĩ nếu tiết kiệm một chút thì nửa đời còn lại cũng không cần may quần áo nữa.

Bất quá Cẩm Khê không nói ra, có lẽ mấy người thím Hai rãnh rỗi thấy nhàm chám nên muốn tìm việc để làm, cuối cùng cậu không quản nữa, dù sao lông dê cắt rồi vẫn mọc lại.

Sức chịu lạnh của cậu không so được với người ta nên không có hứng thú đến chỗ quảng trường chơi, lần trước bà nội sang Lưu gia xem mẹ vợ Lưu Cường giã bánh nếp ngọt mang về một ít, Cẩm Khê ăn thấy rất thích, sau Lưu gia lại làm lần nữa cậu cũng có đi coi, hôm nay rảnh rỗi tính làm thử một chút xem sao.

Trong lúc chờ gạo nếp chín, Cẩm Khê rửa sạch đậu nành cho vào chảo rang với lửa nhỏ, cho thêm chút đường trắng rồi xay nhuyễn thành bột đậu nành.

Bởi vì muốn tự giã bánh nên cậu đã nhờ Khương Thần làm sẵn một bộ chày và cối gỗ.

Gạo nếp chín tới thì cho vào cối giã.

“Chỉ có mình em sao làm được?” Khương Thần từ bên ngoài về thấy có mỗi Cẩm Khê trong nhà “Bà nội đâu rồi?”

“Đang cùng mọi người thím Hai xén lông dê trước nhà kho ấy.”

“Để anh.” Khương Thần rửa tay cầm chuỳ bắt đầu giã. Cẩm Khê ngồi chồm hổm một bên đảo gạo nếp để gạo được giã thật đều, loại việc này quả nhiên hai người làm dễ hơn một.



“Món này cần giã trong bao lâu? Chỉ cần gạo nát ra là được?” Khương Thần hỏi.

“Giã thêm chút nữa đi, dai một chút ăn càng ngon.”

“Nếm thử xem sao?” Bánh nếp giã xong Cẩm Khê trực tiếp ngắt một khối nhỏ cho vào hỗn hợp bột đậu rồi đưa Khương Thần ăn thử, Khương Thần không cầm trực tiếp mà kéo tay Cẩm Khê ăn một miếng, cũng không biết có phải cố ý không mà ngậm luôn ngón tay cậu vào miệng. Lòng Cẩm Khê run run, mặt đỏ lên.

Khương Thần tỉnh bơ, nhìn thẳng mắt Cẩm Khê nghiêm túc nói “Ăn ngon lắm, ngon hơn cả lần Lưu gia làm.”

Cẩm Khê cúi đầu cắt bánh ra từng khối vuông đặt vào mâm, phần còn dư cho vào nồi giữ nhiệt “Em cũng làm theo dì ấy dạy thôi, bất quá do lần đó để lạnh nên không ngon lắm. Món này ăn liền mới ngon, hơn nữa không thể cho hỗn hợp bột đậu vào sẵn, sẽ làm bánh cứng.” Dọn dẹp nhà bếp sạch sẽ xong thì bê mâm bánh nếp lên nhà trên.

“Anh thì thấy là do chúng ta cùng làm nên mới ăn ngon như vậy.” Khương Thần cười toe toét. Cẩm Khê đi phía trước không lên tiếng, thật ra cậu cũng nghĩ như anh. Hình ảnh người giã người đỡ vừa rồi phảng phất bầu không khí ấm cúng yên bình.

Hai người đi thẳng tới gian Tây, Cẩm Khê đặt mâm bánh nếp trên cái bàn để ở giường đất nhỏ, cầm một quyển sách ngồi dựa vào tường, đó là sách hướng dẫn làm hàng thủ công mỹ nghệ mây tre, cậu đang hứng thú với những đồ vật thủ công thực dụng. Tuy cuộc sống hiện tại nguy cơ phát sinh trùng trùng nhưng tính ra cũng đơn giản đi nhiều, không cần suy tính phức tạp này nọ. Kỳ thực xét trên diện mạo tinh thần có thể thấy người trong thôn ít đi chút nóng nảy, nhiều hơn chút điềm tĩnh, tâm tư con người càng thêm đơn giản, chỉ cần còn sống và sống thật tốt là điều duy nhất họ truy cầu.

Cẩm Khê cảm thấy như vậy không có gì không tốt, không có ngươi lừa ta gạt, cuộc sống kiên định hẳn.

Bất quá kiên định thì kiên định đấy, nhưng không có tivi không có máy tính, thiếu khuyết hoạt động giải trí, thời gian rãnh rỗi phải tự tìm thú vui cho bản thân. Mà liên quan đến vấn đề cơ thể, cậu không chơi đùa chung nổi với mấy tên đồng lứa, tố chất cơ thể gia tăng nên mấy tên trẻ trẻ trong thôn chơi càng thêm dã man, đánh cầu giống y như đánh nhau, may cậu cũng không quá để ý.

Khương Thần bốc đại một cuốn truyện cười rồi ngồi đối diện Cẩm Khê, nghiêng người dựa lên gối, vừa bốc bánh nếp ăn vừa cười khoái trá, chân còn không thành thật ỷ dài duỗi ra đụng bắp chân Cẩm Khê, lúc lên lúc xuống lúc khẽ cọ xát, còn làm như rung chân một cách tự nhiên.

Cẩm Khê bị anh cọ đến tâm hoảng ý loạn bèn dịch chân qua một chút, lát sau chân lại bị đụng tiếp, Cẩm Khê trừng mắt liếc Khương Thần một cái, bất quá người nọ cười đến không tim không phổi như thật không phải cố ý.

Chắc chắn là cố ý! Cẩm Khê thu hồi mắt, mặt đỏ lên.

“Anh Khương ——” Đột nhiên Diệp Khoa từ bên ngoài chạy vào.

Cẩm Khê tức tốc xoay người về phía cửa sổ, Khương Thần nhịn không được thầm vui vẻ một chút, rút chân về.”Chuyện gì —— “

“Bên kia Đông Sơn xảy ra chuyện. Thôn bên đó bị bầy sói tấn công, có bảy người vô sự, họ chạy tới thôn chúng ta.”

“Cái gì?” Khương Thần nghe xong lập tức ngồi thẳng dậy “Chỉ có bảy người? Thôn bên kia không ít người mà.”



“Dạ phải, bảy người này ra ngoài săn thú về phát hiện bầy sói, bầy sói có ít nhất một trăm năm mươi con bao vây thôn họ làm họ không vào được, còn suýt chút bị chúng phát hiện, sáng nay lũ sói bỏ đi họ mới vào thôn, không ngờ không còn ai sống sót.”

Khương Thần nhíu mày. “Chúng ta đi xem một chút.”

Cẩm Khê cũng đi theo, bảy người đó đang ở phòng gác của đội tuần tra bên cổng phía Đông, bọn Cẩm Khê vừa vào liền thấy bảy người kia, trạng thái của họ không tốt lắm, đều là phái nam, trong đó có hai người hơn bốn mươi tuổi, năm người còn lại đều khoảng trên dưới hai mươi lăm.

Vốn thị trấn bên kia Đông Sơn bị thiên thạch va đập đã không còn, sau nhóm người dân thành phố được điều xuống đến bên kia xây nhà làm ruộng rồi ngụ lại đó. Trong đợt đi chuyển xuống miền Nam thôn họ cũng nhận được tin, đáng tiếc không đuổi theo kịp nên cuối cùng vẫn lưu lại đây. Họ từ thành phố chuyển đến không có thân thích để nương nhờ, quan hệ với trong thôn cũng không tệ, đôi bên thỉnh thoảng trao đổi vật tư này nọ, không có xung đột gì lớn. Những người này rất có tư duy, biết không thể rời đi liền làm chuẩn bị, mặc dù không có căn cơ sâu như Diệp gia thôn nhưng chỉ cần có ý chí và giao hảo tốt thì vẫn có thể sống tốt. Năm ngoái nhóm Khương Thần vào rừng săn thú, những người này cũng tổ chức đội săn bắt đồng thời sát nhập thêm mấy thôn ở phía Đông, thôn nào nhân khẩu cũng ít hợp nhất với nhau để sau này có chỗ cậy nhờ, họ hiểu rõ thành thị lấy được không ít vũ khí, thu hoạch từ săn thú cũng rất nhiều.

Chỉ là không nghĩ thôn họ bị diệt như thế này.

“Không phải mọi người có tường vây à, sao lũ sói lại xông vào được?” Khương Thần hỏi. Anh nhất định phải hiểu rõ chuyện này. Vì tường vây thôn họ xây bằng đá cũng cao bốn mét, tin tức này quá nguy hiểm.

“Chúng tôi cũng không rõ, lần này chúng tôi đi mất tới một tuần, lúc gần về tới ngửi được mùi máu chúng tôi mới cẩn thận thăm dò, không ngờ nhìn thấy một bầy sói rất đông, ba năm con tụ thành một đám, chúng ta không đi qua được, nếu đi qua chúng nó sẽ cùng nhau tấn công, chúng tôi căn bản không phải đối thủ của chúng. Sau đó chúng tôi tính leo lên Đông men theo rìa sau đi vòng qua, kết quả vừa leo đến giữa núi thì nhìn thấy rất nhiều sói chạy ra khỏi thôn, tôi nhìn sơ qua ước chừng một trăm năm mươi con, chúng nó chạy về hướng Đông. Rồi chúng tôi vào thôn thì thấy… thấy ——” Người đàn ông nghẹn ngào nói không nên lời.

“Không còn ai hết.” Một thanh niên khoảng hơn hai mươi chết lặng lẩm bẩm.

Khương Thần cau mày.

Khương Thần nhờ Diệp Thu sắp xếp cho những người này một chút, bảy người họ bị kích thích không nhỏ, phỏng chừng nhất thời không bình tĩnh lại được “Anh phải đến thôn bên kia một chuyến, nhất định phải tìm hiểu lũ sói đó làm thế nào lọt vào làng.”

“Không được, nguy hiểm lắm, bầy sói quá đông, nếu đụng phải chúng sẽ bị thương. Mũi chúng rất nhạy, chúng ta khó mà phòng bị.” Cẩm Khê cau mày.

“Nhưng ——” Khương Thần còn muốn nói thêm.

Cẩm Khê ngắt lời anh “Không thể đi, trong thôn cần tăng cường canh gác. Nếu chúng nó đã qua đến thôn phía Đông thì không lý nào không đến thôn ta, nhìn những địa điểm chúng tấn công có thể thấy vùng mình đã biến thành nơi đi săn của chúng nó rồi.”

Khương Thần muốn phản bác, nhưng cũng rõ lực lượng yếu không thể chống cự nổi bầy sói, lại nói lần trước là vì không biết tình hình cụ thể chứ việc bọn anh đi đến thôn phía Bắc kia cũng là rất nguy hiểm.

Cẩm Khê ngăn cản Khương Thần xong thì về nhà leo lên giường ngủ ngay. Hiện tại cậu cũng không có biện pháp tốt hơn, chuyện phòng ngự trong thôn cậu không giúp được gì, nếu có thể nằm mơ thấy trước cũng là một biện pháp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau