Chương 64:
Khương Thần vừa hô mệnh lệnh, hơn trăm mũi tên từ trên tường vây phóng ra, trong đó mũi tên dài là từ nỏ liên châu, ngắn là cung nỏ.
Nỏ liên châu mỗi lần bắn phóng ra sáu mũi tên, cần có ba người thao tác, lực công kích mạnh, lực xung kích cũng lớn, một mũi tên có thể xuyên thủng một con sói và bắn vào con sói phía sau, bất quá theo dự tính mũi tên bắn từ nỏ này ít nhất phải xuyên thủng ba con trong tình huống chúng xếp thành hàng, rõ ràng sức chống đỡ của cơ thể lũ sói tăng lên rất nhiều nên mũi tên mới dừng lại ở con thứ hai.
Cung nỏ là vũ khí thiết yếu của đội tuần tra, bởi vì lúc săn thú nếu dùng đạn tiếng vang quá lớn dễ làm mục tiêu chạy mất, dù là nhóm người Đại đội trưởng Triệu ra ngoài săn thú cũng không xài súng, huống chi đạn một lúc nào đó sẽ hết sạch, họ cần có một loại vũ khí ổn định.
Cá nhân sử dụng cung nỏ lực công kích không bằng nỏ thủ thành nhưng cũng có thể bắn trúng mục tiêu, dùng để tấn công bầy sói rất hiệu quả.
Đợt công kích thứ nhất tiêu diệt được hơn năm mươi con, cản trở bước tiến công của cả bầy. Một tiếng sói tru vang lên, bầy sói không hề hốt hoảng, lần nữa tiến công, khoảng cách giữa chúng và tường chỉ còn hai mươi mét.
Mọi người trên tường vây không cần có người phát lệnh bắn nữa, liên tiếp ba đợt bắn chết hơn hai mươi con, lúc này bầy sói đã chạy tới chân tường.
“Đoàng — Đoàng ——” tiếng súng không ngừng vang lên, khoảng cách gần súng lục tương đối hữu hiệu hơn.
“Cẩn thận, chúng nó sắp lên tới.” Trán Khương Thần ướt đẫm mồ hôi, tầm mắt nhìn ra xa. Trên tay bưng súng bắn tỉa ngắm về phương xa. Những con sói này căn bản không sợ chết, dù đã mất rất nhiều đồng loại nhưng chúng vẫn không sợ hãi, mấy tiếng tru kia là tiếng Lang Vương đang chỉ huy.
Mà lúc này ai cũng hiểu rõ mấy lời Cẩm Khê nói, trước đó còn không tin cho lắm, nhưng giờ xem ra bọn sói thật sự biết mượn điểm tựa nhảy cao.
“Đoàng ——” Cẩm Khê nổ một phát súng về phía con sói đang định tấn công Khương Thần, lại chém ra một đao rạch bụng một con sói khác, Khương Thần không thể nhúc nhích. Bên cạnh anh có Diệp Khoa và Cẩm Khê, vẫn rất an toàn, hiện tại anh cần tập trung lực để tiêu diệt Lang Vương.
Cẩm Khê cũng biết dụng ý của Khương Thần, trước đó cậu và Khương Thần đàm luận về bầy sói, mỗi bầy sói đều có một con đầu lĩnh, bọn họ muốn tiêu diệt bầy sói hoàn toàn phải giết được cả con đầu lĩnh, bằng không sau khi chúng nó lấy lại sức sẽ quay lại trả thù. Những con sói này từng ăn thịt người, có lẽ mấy lần trước quá mức thuận lợi nên mấy con sói này hình thành ý thức nhân loại là thức ăn mỹ vị của chúng và rất dễ bắt, đây là một loại bản năng sinh tồn của động vật. Họ muốn bình an nhất định phải tiêu diệt toàn bộ bầy sói này, nếu không chỉ để lại tai hoạ ngầm.
Mà Lang Vương là trọng yếu nhất, nó là đầu lĩnh bầy sói, nếu nó chạy thoát có thể không bao lâu sẽ lại tụ tập thêm một bầy nữa quay lại trả thù, mà sói bình thường trốn thoát thì đỡ phải kiêng dè hơn, nên nhất định phải diệt Lang Vương cho bằng được.
Vì để cung cấp không gian an toàn cho Khương Thần, lúc này tinh thần Cẩm Khê tập trung cao độ kết hợp năng lực dự kiến, đây là lần đầu tiên cậu sử dụng năng lực này khi chiến đấu, dựa theo huấn luyện lúc trước, với tốc độ của cậu sau dự kiến ba giây thì cơ thể phản ứng lại kịp, ngắn hơn thì không thể, tố chất cơ thể cậu không theo kịp.
Cũng nhờ ba giây đồng hồ này, cậu có thể thấy trước động tác của mấy con sói và đủ thời gian chủ động tiến hành công kích chúng trước, nên so với những người khác trận chiến của cậu vẫn khá thuận lợi, bất quá sử dụng năng lực dự kiến khi chiến đấu làm tiêu hao tinh thần nhiều hơn lúc huấn luyện, cậu tối đa chỉ dự kiến được năm phút.
Cuối cùng Khương Thần cũng tìm thấy Lang Vương, lúc này tình hình chiến đấu trên tường vây đã ngã ngủ, có thể do nó quá mức tự tin hoặc là do sức hấp dẫn của nhân loại quá lớn nên sau khi tổn thất một trăm năm mươi sáu mươi đồng loại Lang Vương mới ra lệnh rút lui. Đáng tiếc lúc này đã trễ, như đã nói bọn họ không thể buông tha cả bầy sói này, Khương Thần nã một phát về phía Lang Vương, phát súng này vừa lúc bắn trúng mắt trái Lang Vương.
Sau khi nổ súng Khương Thần nhanh chóng buông súng bắn tỉa xuống, đứng dậy nhảy xuống đất, không chỉ có anh, lúc này Đại đội trưởng Triệu cũng mang người ra ngoài tập kích bầy sói.
Cẩm Khê canh cho Khương Thần nhảy xuống, xung quanh cậu đã có sáu bảy xác sói. “Chỗ này giao cho cậu.” Nói xong bắt lấy dây thừng đã chuẩn bị sẵn, trượt xuống thành tường, chạy theo hướng Khương Thần trước đó.
Bên cạnh Lang Vương còn có bảy tám con sói khác, hai tay Khương Thần đều cầm súng bắn liên tục, cơ thể không ngừng tránh né công kích của mấy con sói. Lang Vương bị Khương Thần bắn cho mù một mắt, đau đớn chọc giận nó, nó nhảy một cái lao vào người Khương Thần. Từ đây có thể nhìn ra con Lang Vương này có trí tuệ, vì vị trí nó nhảy đến đúng ngay chỗ Khương Thần bị một lực mạnh đẩy cho ngã nhào ra đất, anh lập tức nâng tay trái ra đỡ, tay phải rút dao găm đâm vào mắt phải Lang Vương.
Lang Vương định cắn cánh tay Khương Thần, kết quả bị miếng bảo hộ tay của anh cản trở, mắt phải trong nháy mắt bị đâm. Lần này nó không may mắn như cú trước, dao găm ở cự ly gần xuyên thủng đầu Lang Vương.
Tốc độ Cẩm Khê vẫn chậm, khi cậu chạy tới liền thấy Khương Thần bị một con sói đen khổng lồ đè lên, không hề nhúc nhích, chung quanh có bảy tám cái xác.
“Khương Thần ——” Cẩm Khê lao nhanh tới, đẩy thi thể Lang Vương qua một bên, thấy hai mắt Khương Thần nhắm lại.
“Khương Thần, anh sao rồi?” Cẩm Khê lo lắng kêu.
Đột nhiên Khương Thần mở mắt ôm cổ Cẩm Khê cười to “Không có việc gì.”
“Làm em sợ muốn chết.” Cẩm Khê thở phào một hơi, đập nhẹ Khương Thần một cái.
“Ai ui ——” Khương Thần đột nhiên rên.
“Sao vậy?” Cẩm Khê biến sắc hỏi.
Khương Thần lắc đầu “Hình như bị nứt xương rồi. Con Lang Vương này khoẻ gớm” Nói xong mặt không còn cười cợt, tay trái cũng không cử động được.”Giúp anh gỡ con sói này ra với.”
Cẩm Khê thấy cánh tay Khương Thần vẫn bị Lang Vương cắn chặt liền cố sức tách miệng Lang Vương ra, quần áo Khương Thần bị rách lỗ chỗ, trên miếng bảo hộ tay bằng đồng nguyên chất có dấu răng lõm vào.
Khương Thần gắng gượng ngồi dậy, mở khoá miếng bảo hộ tay ra, Cẩm Khê tháo ra giúp anh, thấy bên trong toàn là máu, “Con sói này cắn rất mạnh. Anh mà chậm một chút thì cánh tay đã đi đời luôn rồi”
Khương Thần nói xong nhìn qua con Lang Vương, phải nói là khổng lồ mà, ba con sói trước kia hợp lại cũng không bằng con này. Khương Thần sờ sờ xương sườn của mình, hẳn là bị gãy rồi.
Lúc Khương Thần và Cẩm Khê về thôn thì cuộc chiến đã kết thúc, cả bầy sói không con nào chạy thoát, tuy lúc sau có không ít con rút lui, lại đúng lúc nhóm người phòng thủ ở các cổng khác chạy tới cứu viện, đuổi theo bọn sói, cuối cùng dùng lựu đạn lưu xác chúng lại.
Trận chiến này người thủ trên tường vây đều bị thương không nhẹ, bởi vì là lần đầu tiên đấu chính diện với lũ sói, khoảng cách quá gần nên mọi người không khỏi bị doạ hoảng, thời điểm chiến đấu phản ứng hơi chậm, may là loại tình huống này họ đã đoán trước nên đấu chính diện với bọn sói đều là ba người liên hợp đánh một con, dù bị thương vô số cũng chưa có trường hợp tử vong, vậy đã là may mắn lắm. Nhưng cũng có mấy người bị thương rất nặng, hai người mất cánh tay, ba người bị gãy chân, nhiều người bị cắn mất mấy khối thịt, về phần bị móng vuốt sói quào trầy xem như là nhẹ.
Đối với người tham gia chiến đấu mà nói đây là một trận chiến nhớ đời. Nguyên bản thời điểm sắp xếp Khương Thần đều dồn hết lực lượng mạnh nhất trong thôn về nơi này, họ cho tới nay đều xuôi dòng mát mái, nhưng lần công kích của bầy sói này khiến họ có cảm giác áp bách. Hơn nữa chân chính nếm mùi máu tươi đối với những trận chiến sau này là một thể ngiệm tốt.
Khương Thần bị thương không nhẹ, hai khúc xương sườn bị gãy cần dưỡng thương trong thời gian khá lâu, vậy mà chính anh còn không thèm để ý, sau khi để Trương Trung bó xương xong, liền cùng người không có sao dường như, bắt đầu sắp xếp công việc hậu chiến.
Lần chiến đấu này họ giết chết hai trăm hai mươi bảy con sói, nếu không có ngoài ý muốn, số lượng này hẳn đã là toàn bộ lực lượng loài sói trong khu vực, sói cũng là động vật phân chia lãnh địa nên có thể xác định khu vực này của họ đã không còn. Phỏng chừng trong hai ba năm tới bầy sói cũng không xuất hiện lại.
Xác của lũ sói này là chiến lợi phẩm của họ, bất quá nghĩ đến thịt chúng ăn là thịt người, cuối cùng quyết định lấy thịt chúng làm thức ăn cho chó kéo xe trượt tuyết.
Ngoài ra mấy thanh niên trai trẻ còn gỡ toàn bộ răng sói xuống, làm thành vật trang sức, đeo trên cổ hoặc đeo lỗ tai, đây cũng là chiến lợi phẩm.
Cẩm Khê thấy hành vi này là hành vi trả đũa trắng trợn, nhưng cậu rất tán thành, cũng tháo răng con Lang Vương kia xuống, chọn ra hai chiếc tốt nhất dùng dây da xỏ qua, cậu và Khương Thần mỗi người đeo một chiếc, những chiếc khác thì đưa cho bọn nhóc trong nhà chơi.
Vì người tham chiến nhiều nên da sói không đủ chia hết, trong thôn trước hết chia cho những người chiến đấu bị thương, số khác thì chia ra mỗi người ít nhiều gì cũng được một phần. Bất quá Khương Thần và Cẩm Khê bởi vì giết được khá nhiều sói nên mỗi người được chia một tấm hoàn chỉnh. Cẩm Khê không lấy, Khương Thần thì lấy da Lang Vương.
Tiêu diệt bầy sói xong cả thôn đều nhẹ nhõm, rốt cuộc có thể ra bên ngoài đào rau dại. Thực lực của bầy sói làm mọi người e ngại, cuối cùng thôn làng quyết định tổ chức tập huấn lần nữa, ai cũng mong mình mạnh mẽ hơn, khi huấn luyện rất ra sức.
Bảy người của thôn bên kia Đông Sơn cũng tham dự lần chiến đấu này, xem như là đã báo thù cho người nhà, bất quá cả thôn chỉ còn bảy người họ nên có ý xin gia nhập thôn làng. Người trong thôn cũng không bài xích họ, sảng khoái đồng ý yêu cầu của họ, bất quá tạm thời họ phải đi theo và sinh hoạt cùng với nhóm Đại đội trưởng Triệu, chỗ ở cũng an bài ở bên đội trưởng Triệu, người trong thôn cần quan sát họ một thời gian, nếu đạo đức không tốt thì thật tình không thể đón nhận. Nếu làm ra chuyện nguy hại cho thôn cũng sẽ bị đuổi đi. Vì an toàn của thôn tuyệt đối không nương tay.
Vì thôn của những người này gặp nạn nên một ít lương thực vật tư thành vật vô chủ, trong thôn quyết định chở số vật tư đó về, bảy người kia là người sống sót của thôn nên để cho họ chọn vật tư trước, họ có thể lấy đi một bộ phận đảm bảo cho sinh hoạt sau này, sau khi họ chọn xong người trong thôn mới có thể tiến hành phân phối vật tư.
Mà bảy người này cũng không tham, chỉ lấy số vật tư sinh hoạt cần thiết và khẩu phần lương thực hơn một năm. Mặc kệ họ nghĩ thế nào, cách làm này đã khiến thái độ của người trong thôn đối với họ mềm hơn một ít, không sợ nghèo chỉ sợ lòng tham không đáy.
Mặt khác đám người Khương Thần cũng chuyển vật tư từ thôn làng phía Bắc kia về, một phần giữ lại làm vật tư tập thể chung, Còn lại chia đến các hộ, ngay cả nhóm phụ nữ mới tới cũng được chia một ít.
Khí hậu dần dần ấm lên, tuyết vẫn chưa tan nhưng mọi người đã có thể thu hoạch lượng lớn rau dại, có lẽ vì hiểu biết phần nào khí hậu và hoàn cảnh mới, người trong thôn đối nhau sống có lòng tin, không có một người lười biếng, nhà nhà hăng hái lao động, mỗi ngày đều tổ chức một đội ra ngoài hái rau mang về sơ chế phơi nắng làm thành rau khô.
Núi Đông Sơn hai năm trở lại đây vì có lượng lớn than tro nên đất đai màu mỡ vô cùng, chỉ cần quét lớp tuyết trên mặt đất ra liền có thể thấy từng mảng dương xỉ xanh tươi cũng là loại rau dại ăn ngon nhất.
Hôm qua người trong thôn phát hiện ở sườn phía Nam núi Đông Sơn có một mảng dương xỉ rất lớn, hôm nay toàn bộ chị em phụ nữ liền kéo nhau lên núi lao động, rất vui vẻ cũng rất thỏa mãn.
Vì rau dại quá nhiều nên động tác mọi người rất nhanh, Cẩm Khê đem xe lừa trong nhà ra phụ trách chuyên chở qua lại. Mỗi lần đều chở hơn mười bao tải.
Lúc cậu đi chuyến thứ bảy, còn chưa ra khỏi đường núi Đông Sơn liền thấy xa xa có một đám người đi tơi, cách quá xa nên cũng không biết những người này đang làm gì, bất quá nhân số không ít, Cẩm Khê cởi cái tù trên hông xuống, đưa lên miệng thổi.
Từ lúc có mối hiểm hoạ là bầy sói mọi người cảnh giác lên không ít, tù và chính là kết quả trong đó, dĩ nhiên họ không có nhiều sừng trâu để làm nên dùng các nguyên liệu khác chế tác, dù sao chỉ cần truyền âm xa vang dội là được.
Cái của Cẩm Khê là moi được từ chỗ ông chú sáu, một cái tù và mạ đồng rất đẹp, cũng không biết bị ông chú Sáu tìm được cách đây bao nhiêu năm, Cẩm Khê thấy đẹp bèn chai mặt vòi cho bằng được, vẫn luôn đeo như vật trang sức, không nghĩ hôm nay lại dùng tới.
Nghe thấy tiếng tù và vang lên, người đào rau dại trên núi đều ngừng tay, sau đó tập hợp lại nhanh chóng quay về thôn, hơn nữa họ đã nhìn thấy nhiều người ở đằng xa kia, mặc kệ những người này có thiện chí hay là gì, họ cũng sẽ không mạo hiểm. Đội canh gác trong thôn cũng bắt đầu cảnh giác, Đại đội trưởng Triệu dẫn một đội người đi nghênh đón nhóm người trên núi.
Nỏ liên châu mỗi lần bắn phóng ra sáu mũi tên, cần có ba người thao tác, lực công kích mạnh, lực xung kích cũng lớn, một mũi tên có thể xuyên thủng một con sói và bắn vào con sói phía sau, bất quá theo dự tính mũi tên bắn từ nỏ này ít nhất phải xuyên thủng ba con trong tình huống chúng xếp thành hàng, rõ ràng sức chống đỡ của cơ thể lũ sói tăng lên rất nhiều nên mũi tên mới dừng lại ở con thứ hai.
Cung nỏ là vũ khí thiết yếu của đội tuần tra, bởi vì lúc săn thú nếu dùng đạn tiếng vang quá lớn dễ làm mục tiêu chạy mất, dù là nhóm người Đại đội trưởng Triệu ra ngoài săn thú cũng không xài súng, huống chi đạn một lúc nào đó sẽ hết sạch, họ cần có một loại vũ khí ổn định.
Cá nhân sử dụng cung nỏ lực công kích không bằng nỏ thủ thành nhưng cũng có thể bắn trúng mục tiêu, dùng để tấn công bầy sói rất hiệu quả.
Đợt công kích thứ nhất tiêu diệt được hơn năm mươi con, cản trở bước tiến công của cả bầy. Một tiếng sói tru vang lên, bầy sói không hề hốt hoảng, lần nữa tiến công, khoảng cách giữa chúng và tường chỉ còn hai mươi mét.
Mọi người trên tường vây không cần có người phát lệnh bắn nữa, liên tiếp ba đợt bắn chết hơn hai mươi con, lúc này bầy sói đã chạy tới chân tường.
“Đoàng — Đoàng ——” tiếng súng không ngừng vang lên, khoảng cách gần súng lục tương đối hữu hiệu hơn.
“Cẩn thận, chúng nó sắp lên tới.” Trán Khương Thần ướt đẫm mồ hôi, tầm mắt nhìn ra xa. Trên tay bưng súng bắn tỉa ngắm về phương xa. Những con sói này căn bản không sợ chết, dù đã mất rất nhiều đồng loại nhưng chúng vẫn không sợ hãi, mấy tiếng tru kia là tiếng Lang Vương đang chỉ huy.
Mà lúc này ai cũng hiểu rõ mấy lời Cẩm Khê nói, trước đó còn không tin cho lắm, nhưng giờ xem ra bọn sói thật sự biết mượn điểm tựa nhảy cao.
“Đoàng ——” Cẩm Khê nổ một phát súng về phía con sói đang định tấn công Khương Thần, lại chém ra một đao rạch bụng một con sói khác, Khương Thần không thể nhúc nhích. Bên cạnh anh có Diệp Khoa và Cẩm Khê, vẫn rất an toàn, hiện tại anh cần tập trung lực để tiêu diệt Lang Vương.
Cẩm Khê cũng biết dụng ý của Khương Thần, trước đó cậu và Khương Thần đàm luận về bầy sói, mỗi bầy sói đều có một con đầu lĩnh, bọn họ muốn tiêu diệt bầy sói hoàn toàn phải giết được cả con đầu lĩnh, bằng không sau khi chúng nó lấy lại sức sẽ quay lại trả thù. Những con sói này từng ăn thịt người, có lẽ mấy lần trước quá mức thuận lợi nên mấy con sói này hình thành ý thức nhân loại là thức ăn mỹ vị của chúng và rất dễ bắt, đây là một loại bản năng sinh tồn của động vật. Họ muốn bình an nhất định phải tiêu diệt toàn bộ bầy sói này, nếu không chỉ để lại tai hoạ ngầm.
Mà Lang Vương là trọng yếu nhất, nó là đầu lĩnh bầy sói, nếu nó chạy thoát có thể không bao lâu sẽ lại tụ tập thêm một bầy nữa quay lại trả thù, mà sói bình thường trốn thoát thì đỡ phải kiêng dè hơn, nên nhất định phải diệt Lang Vương cho bằng được.
Vì để cung cấp không gian an toàn cho Khương Thần, lúc này tinh thần Cẩm Khê tập trung cao độ kết hợp năng lực dự kiến, đây là lần đầu tiên cậu sử dụng năng lực này khi chiến đấu, dựa theo huấn luyện lúc trước, với tốc độ của cậu sau dự kiến ba giây thì cơ thể phản ứng lại kịp, ngắn hơn thì không thể, tố chất cơ thể cậu không theo kịp.
Cũng nhờ ba giây đồng hồ này, cậu có thể thấy trước động tác của mấy con sói và đủ thời gian chủ động tiến hành công kích chúng trước, nên so với những người khác trận chiến của cậu vẫn khá thuận lợi, bất quá sử dụng năng lực dự kiến khi chiến đấu làm tiêu hao tinh thần nhiều hơn lúc huấn luyện, cậu tối đa chỉ dự kiến được năm phút.
Cuối cùng Khương Thần cũng tìm thấy Lang Vương, lúc này tình hình chiến đấu trên tường vây đã ngã ngủ, có thể do nó quá mức tự tin hoặc là do sức hấp dẫn của nhân loại quá lớn nên sau khi tổn thất một trăm năm mươi sáu mươi đồng loại Lang Vương mới ra lệnh rút lui. Đáng tiếc lúc này đã trễ, như đã nói bọn họ không thể buông tha cả bầy sói này, Khương Thần nã một phát về phía Lang Vương, phát súng này vừa lúc bắn trúng mắt trái Lang Vương.
Sau khi nổ súng Khương Thần nhanh chóng buông súng bắn tỉa xuống, đứng dậy nhảy xuống đất, không chỉ có anh, lúc này Đại đội trưởng Triệu cũng mang người ra ngoài tập kích bầy sói.
Cẩm Khê canh cho Khương Thần nhảy xuống, xung quanh cậu đã có sáu bảy xác sói. “Chỗ này giao cho cậu.” Nói xong bắt lấy dây thừng đã chuẩn bị sẵn, trượt xuống thành tường, chạy theo hướng Khương Thần trước đó.
Bên cạnh Lang Vương còn có bảy tám con sói khác, hai tay Khương Thần đều cầm súng bắn liên tục, cơ thể không ngừng tránh né công kích của mấy con sói. Lang Vương bị Khương Thần bắn cho mù một mắt, đau đớn chọc giận nó, nó nhảy một cái lao vào người Khương Thần. Từ đây có thể nhìn ra con Lang Vương này có trí tuệ, vì vị trí nó nhảy đến đúng ngay chỗ Khương Thần bị một lực mạnh đẩy cho ngã nhào ra đất, anh lập tức nâng tay trái ra đỡ, tay phải rút dao găm đâm vào mắt phải Lang Vương.
Lang Vương định cắn cánh tay Khương Thần, kết quả bị miếng bảo hộ tay của anh cản trở, mắt phải trong nháy mắt bị đâm. Lần này nó không may mắn như cú trước, dao găm ở cự ly gần xuyên thủng đầu Lang Vương.
Tốc độ Cẩm Khê vẫn chậm, khi cậu chạy tới liền thấy Khương Thần bị một con sói đen khổng lồ đè lên, không hề nhúc nhích, chung quanh có bảy tám cái xác.
“Khương Thần ——” Cẩm Khê lao nhanh tới, đẩy thi thể Lang Vương qua một bên, thấy hai mắt Khương Thần nhắm lại.
“Khương Thần, anh sao rồi?” Cẩm Khê lo lắng kêu.
Đột nhiên Khương Thần mở mắt ôm cổ Cẩm Khê cười to “Không có việc gì.”
“Làm em sợ muốn chết.” Cẩm Khê thở phào một hơi, đập nhẹ Khương Thần một cái.
“Ai ui ——” Khương Thần đột nhiên rên.
“Sao vậy?” Cẩm Khê biến sắc hỏi.
Khương Thần lắc đầu “Hình như bị nứt xương rồi. Con Lang Vương này khoẻ gớm” Nói xong mặt không còn cười cợt, tay trái cũng không cử động được.”Giúp anh gỡ con sói này ra với.”
Cẩm Khê thấy cánh tay Khương Thần vẫn bị Lang Vương cắn chặt liền cố sức tách miệng Lang Vương ra, quần áo Khương Thần bị rách lỗ chỗ, trên miếng bảo hộ tay bằng đồng nguyên chất có dấu răng lõm vào.
Khương Thần gắng gượng ngồi dậy, mở khoá miếng bảo hộ tay ra, Cẩm Khê tháo ra giúp anh, thấy bên trong toàn là máu, “Con sói này cắn rất mạnh. Anh mà chậm một chút thì cánh tay đã đi đời luôn rồi”
Khương Thần nói xong nhìn qua con Lang Vương, phải nói là khổng lồ mà, ba con sói trước kia hợp lại cũng không bằng con này. Khương Thần sờ sờ xương sườn của mình, hẳn là bị gãy rồi.
Lúc Khương Thần và Cẩm Khê về thôn thì cuộc chiến đã kết thúc, cả bầy sói không con nào chạy thoát, tuy lúc sau có không ít con rút lui, lại đúng lúc nhóm người phòng thủ ở các cổng khác chạy tới cứu viện, đuổi theo bọn sói, cuối cùng dùng lựu đạn lưu xác chúng lại.
Trận chiến này người thủ trên tường vây đều bị thương không nhẹ, bởi vì là lần đầu tiên đấu chính diện với lũ sói, khoảng cách quá gần nên mọi người không khỏi bị doạ hoảng, thời điểm chiến đấu phản ứng hơi chậm, may là loại tình huống này họ đã đoán trước nên đấu chính diện với bọn sói đều là ba người liên hợp đánh một con, dù bị thương vô số cũng chưa có trường hợp tử vong, vậy đã là may mắn lắm. Nhưng cũng có mấy người bị thương rất nặng, hai người mất cánh tay, ba người bị gãy chân, nhiều người bị cắn mất mấy khối thịt, về phần bị móng vuốt sói quào trầy xem như là nhẹ.
Đối với người tham gia chiến đấu mà nói đây là một trận chiến nhớ đời. Nguyên bản thời điểm sắp xếp Khương Thần đều dồn hết lực lượng mạnh nhất trong thôn về nơi này, họ cho tới nay đều xuôi dòng mát mái, nhưng lần công kích của bầy sói này khiến họ có cảm giác áp bách. Hơn nữa chân chính nếm mùi máu tươi đối với những trận chiến sau này là một thể ngiệm tốt.
Khương Thần bị thương không nhẹ, hai khúc xương sườn bị gãy cần dưỡng thương trong thời gian khá lâu, vậy mà chính anh còn không thèm để ý, sau khi để Trương Trung bó xương xong, liền cùng người không có sao dường như, bắt đầu sắp xếp công việc hậu chiến.
Lần chiến đấu này họ giết chết hai trăm hai mươi bảy con sói, nếu không có ngoài ý muốn, số lượng này hẳn đã là toàn bộ lực lượng loài sói trong khu vực, sói cũng là động vật phân chia lãnh địa nên có thể xác định khu vực này của họ đã không còn. Phỏng chừng trong hai ba năm tới bầy sói cũng không xuất hiện lại.
Xác của lũ sói này là chiến lợi phẩm của họ, bất quá nghĩ đến thịt chúng ăn là thịt người, cuối cùng quyết định lấy thịt chúng làm thức ăn cho chó kéo xe trượt tuyết.
Ngoài ra mấy thanh niên trai trẻ còn gỡ toàn bộ răng sói xuống, làm thành vật trang sức, đeo trên cổ hoặc đeo lỗ tai, đây cũng là chiến lợi phẩm.
Cẩm Khê thấy hành vi này là hành vi trả đũa trắng trợn, nhưng cậu rất tán thành, cũng tháo răng con Lang Vương kia xuống, chọn ra hai chiếc tốt nhất dùng dây da xỏ qua, cậu và Khương Thần mỗi người đeo một chiếc, những chiếc khác thì đưa cho bọn nhóc trong nhà chơi.
Vì người tham chiến nhiều nên da sói không đủ chia hết, trong thôn trước hết chia cho những người chiến đấu bị thương, số khác thì chia ra mỗi người ít nhiều gì cũng được một phần. Bất quá Khương Thần và Cẩm Khê bởi vì giết được khá nhiều sói nên mỗi người được chia một tấm hoàn chỉnh. Cẩm Khê không lấy, Khương Thần thì lấy da Lang Vương.
Tiêu diệt bầy sói xong cả thôn đều nhẹ nhõm, rốt cuộc có thể ra bên ngoài đào rau dại. Thực lực của bầy sói làm mọi người e ngại, cuối cùng thôn làng quyết định tổ chức tập huấn lần nữa, ai cũng mong mình mạnh mẽ hơn, khi huấn luyện rất ra sức.
Bảy người của thôn bên kia Đông Sơn cũng tham dự lần chiến đấu này, xem như là đã báo thù cho người nhà, bất quá cả thôn chỉ còn bảy người họ nên có ý xin gia nhập thôn làng. Người trong thôn cũng không bài xích họ, sảng khoái đồng ý yêu cầu của họ, bất quá tạm thời họ phải đi theo và sinh hoạt cùng với nhóm Đại đội trưởng Triệu, chỗ ở cũng an bài ở bên đội trưởng Triệu, người trong thôn cần quan sát họ một thời gian, nếu đạo đức không tốt thì thật tình không thể đón nhận. Nếu làm ra chuyện nguy hại cho thôn cũng sẽ bị đuổi đi. Vì an toàn của thôn tuyệt đối không nương tay.
Vì thôn của những người này gặp nạn nên một ít lương thực vật tư thành vật vô chủ, trong thôn quyết định chở số vật tư đó về, bảy người kia là người sống sót của thôn nên để cho họ chọn vật tư trước, họ có thể lấy đi một bộ phận đảm bảo cho sinh hoạt sau này, sau khi họ chọn xong người trong thôn mới có thể tiến hành phân phối vật tư.
Mà bảy người này cũng không tham, chỉ lấy số vật tư sinh hoạt cần thiết và khẩu phần lương thực hơn một năm. Mặc kệ họ nghĩ thế nào, cách làm này đã khiến thái độ của người trong thôn đối với họ mềm hơn một ít, không sợ nghèo chỉ sợ lòng tham không đáy.
Mặt khác đám người Khương Thần cũng chuyển vật tư từ thôn làng phía Bắc kia về, một phần giữ lại làm vật tư tập thể chung, Còn lại chia đến các hộ, ngay cả nhóm phụ nữ mới tới cũng được chia một ít.
Khí hậu dần dần ấm lên, tuyết vẫn chưa tan nhưng mọi người đã có thể thu hoạch lượng lớn rau dại, có lẽ vì hiểu biết phần nào khí hậu và hoàn cảnh mới, người trong thôn đối nhau sống có lòng tin, không có một người lười biếng, nhà nhà hăng hái lao động, mỗi ngày đều tổ chức một đội ra ngoài hái rau mang về sơ chế phơi nắng làm thành rau khô.
Núi Đông Sơn hai năm trở lại đây vì có lượng lớn than tro nên đất đai màu mỡ vô cùng, chỉ cần quét lớp tuyết trên mặt đất ra liền có thể thấy từng mảng dương xỉ xanh tươi cũng là loại rau dại ăn ngon nhất.
Hôm qua người trong thôn phát hiện ở sườn phía Nam núi Đông Sơn có một mảng dương xỉ rất lớn, hôm nay toàn bộ chị em phụ nữ liền kéo nhau lên núi lao động, rất vui vẻ cũng rất thỏa mãn.
Vì rau dại quá nhiều nên động tác mọi người rất nhanh, Cẩm Khê đem xe lừa trong nhà ra phụ trách chuyên chở qua lại. Mỗi lần đều chở hơn mười bao tải.
Lúc cậu đi chuyến thứ bảy, còn chưa ra khỏi đường núi Đông Sơn liền thấy xa xa có một đám người đi tơi, cách quá xa nên cũng không biết những người này đang làm gì, bất quá nhân số không ít, Cẩm Khê cởi cái tù trên hông xuống, đưa lên miệng thổi.
Từ lúc có mối hiểm hoạ là bầy sói mọi người cảnh giác lên không ít, tù và chính là kết quả trong đó, dĩ nhiên họ không có nhiều sừng trâu để làm nên dùng các nguyên liệu khác chế tác, dù sao chỉ cần truyền âm xa vang dội là được.
Cái của Cẩm Khê là moi được từ chỗ ông chú sáu, một cái tù và mạ đồng rất đẹp, cũng không biết bị ông chú Sáu tìm được cách đây bao nhiêu năm, Cẩm Khê thấy đẹp bèn chai mặt vòi cho bằng được, vẫn luôn đeo như vật trang sức, không nghĩ hôm nay lại dùng tới.
Nghe thấy tiếng tù và vang lên, người đào rau dại trên núi đều ngừng tay, sau đó tập hợp lại nhanh chóng quay về thôn, hơn nữa họ đã nhìn thấy nhiều người ở đằng xa kia, mặc kệ những người này có thiện chí hay là gì, họ cũng sẽ không mạo hiểm. Đội canh gác trong thôn cũng bắt đầu cảnh giác, Đại đội trưởng Triệu dẫn một đội người đi nghênh đón nhóm người trên núi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất