Chương 74:
Cẩm Khê nhắm mắt tựa vào cửa sổ xe, lắng tai nghe những người trong xe trò chuyện. Đã là ngày thứ hai sau cái hôm cậu tỉnh, do tuyết rơi nên tốc độ xe đi chậm, bất quá tối qua họ đi ngang một huyện, Cẩm Khê nhớ đó là huyện biên giới nội tỉnh của cậu, lúc này chắc họ đã ra khỏi tỉnh.
Trong xe, ngoài cậu có cả thảy sáu người, năm nam một nữ. Nghe bọn họ nói chuyện có thể nhận ra sáu người này thuộc một đội săn bắn, với tình trạng vật tư khan hiếm hiện nay mà có thể lấy được nhiều xăng như vậy, thực lực phải không kém.
“Khà khà, tỉnh dậy tỉnh dậy.” Người đàn ông vóc dáng thấp đá đá chân Cẩm Khê, ném một cái mâm lên bàn, “Ăn cơm.”
Cẩm Khê mở mắt, nhìn lướt qua thức ăn trong mâm, vẫn là thịt bò hầm, khẳng định ở căn cứ họ không thiếu thịt bò. Cẩm Khê hoạt động một chút, cầm muỗng ăn luôn, người đàn ông này có biệt danh Chuột chũi, có vẻ là người mạnh nhất trong đội.
Chuột chũi ngồi nghiêng trên ghế salon đối diện quan sát Cẩm Khê một hồi, sau đó quay đầu nói với người phụ nữ ngồi cạnh “Cô nói coi thằng nhóc này có gì đặc biệt đến nỗi căn cứ chi lớn như vậy mời chúng ta” Gã đã quan sát khá lâu, nhóc con này chả có gì đặc biệt, thể lực yếu kém, nhiều người như vậy mà khi ngủ còn gặp ác mộng, thật nhìn không ra có chỗ nào đáng để họ phí tâm tư.
“Ai mà biết, không chừng có vị nào đó trong căn cứ quen nó trước tận thế, tới giờ nhớ mãi không quên, ha ha, nếu không thì đã không dặn chúng ta đối xử hoà nhã với nó.” Phát biểu là người có biệt danh Bí đỏ, vừa nói vừa cười to.
“Hừ.” Người phụ nữ liếc mắt, hừ một tiếng, “Tôi thấy cậu ta không giống như trong hình lắm, đến lúc đó người mua không hài lòng không chịu trả thù lao thì chuyến này phí công toi cả đám.”
“Được rồi, các người đừng nói lung tung nữa, Bí đỏ anh đổi cho lái xe đi, để hắn ăn cơm, tuyết sắp lớn nữa, chúng ta không thể dừng lại, xe dừng lại sẽ không đi được nữa.”
“Dạ, đầu.”
Đội trưởng bọn họ biệt danh Mèo hoang, hôm qua trước khi ngủ Cẩm Khê có nhìn gã vài lần, đó là một người tâm kế, cơ bắp trên người cân đối chứ không vạm vỡ lực lưỡng như đàn ông thôn cậu, cho người ta cảm giác nhanh nhẹn linh hoạt, thực lực hẳn rất mạnh.
Rõ ràng những người này không biết năng lực của cậu, điều này khiến Cẩm Khê thở phào nhẹ nhõm. Họ không cho là cậu có thể gây ra uy hiếp gì, không hạn chế hoạt động của cậu trên xe. Buồng xe rất lớn, nhưng cửa xe đã qua cải tạo đặc biệt, cậu muốn ra ngoài cũng không được.
Ăn cơm xong Cẩm Khê tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, ở trong mắt người khác tâm trạng cậu cực kỳ sa sút, ngoại trừ lúc mới tỉnh hôm qua thì tới giờ vẫn không nói câu nào.
Thời gian trôi qua từng giờ, khoảng hơn bốn giờ sáng Cẩm Khê nhìn thấy ngọn núi kia. Đó là một ngọn núi rất bình thường, trước mạt thế có thể là một ngọn núi đá chỉ có đá tảng cùng hạt cát, sau mạt thế vài cây bụi mọc lên, nhưng điều kiện môi trường giới hạn nên bây giờ trông trắng xoá một mảng.
Cẩm Khê đứng lên đi vào buồng vệ sinh, xe này vốn thuộc loại xa hoa dĩ nhiên có lắp đặt buồng vệ sinh. Mấy người trong xe đang đánh bài liếc nhìn thằng nhóc một cái rồi để ý nữa, dù thằng nhóc có tông cửa sổ bỏ trốn cũng chả chạy được bao xa, không cần thiết trông coi làm gì.
Cẩm Khê vào buồng vệ sinh, xuyên qua cửa sổ nhỏ nhìn bên ngoài, xe dần dần tiếp cận ngọn núi đá, cậu đợi trong buồng vài phút mới đi ra, lần này không quay về chỗ ngồi cũ mà đi tới đuôi xe, có một chiếc giường hai tầng đặt dựa vào cửa sổ hậu của xe, tối qua Cẩm Khê ngủ ở đây.
Cậu ngồi trên giường, tay cầm tay vịn giường, trán đổ mồ hôi, lau lau, ép bản thân tỉnh táo lại, quan sát nhóm người trong xe. Mấy người ngồi phía trước không phát hiện có gì bất thường, tiếp tục chơi, tự tìm niềm vui trong chuyến đi dài không chút thú vị này.
Nhịp thở Cẩm Khê có chút gấp gáp, xe đã tới dưới chân núi, Cẩm Khê nhích người tới lan can sắt thành giường, hai tay nắm chặt nó.
Đúng lúc này một tiếng nổ đùng đoàng vang lên bên ngoài, tiếp theo đất rung núi chuyển, chiếc xe xóc nảy liên hồi như thuyền nhỏ lênh đênh bị sóng biển vồ dập, ngay sau đó liền có tiếng nứt vỡ răng rắc, Cẩm Khê siết chặt lan can giường, bên tai nghe thấy tiếng la, rồi một tiếng vang lớn, xe lật, rơi chỏng chơ xuống nền đường, Cẩm Khê đã có chuẩn bị túm lan can không buông, tuy đầu bị va vào tấm sắt của giường trên nhưng không quá đáng ngại, chiếc xe đu đưa suốt ba phút mới ngừng.
Cẩm Khê buông lan can, nhìn ra đằng trước, nửa phần trước chiếc xe bị đè sập, phần sau nứt vỡ, bất quá cũng coi như đỡ. Cẩm Khê cẩn thận lần về đằng trước, xuyên qua khe hở thấy được một khối đá tảng đè lên chiếc xe, nhìn lại tình hình trong xe, hai người nằm bất động trên đất, tên đội trưởng bị sô pha đè, trên sô pha là khối đá tảng lớn kia, nhìn tình trạng người nọ không chết được nhưng cũng không thể di chuyển được, tay gã Chuột chũi bị gãy xương kẹt lại trong góc, hai người lái xe không cứu được nữa, phần đầu xe hoàn toàn bị chôn vùi.
Cẩm Khê cùng tên đội trưởng liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi xoay người, cậu từng thấy đám người này để chút vật tư phía dưới giường tầng, lúc này đều đổ ngã ngổn ngang. Cẩm Khê tìm thấy áo bông, lúc bị bắt cậu không mặc áo ngoài, trên người có mỗi cái áo lót trong mỏng te, để như vầy không đi ra ngoài được, lấy quần áo ra mới buồn bực phát hiện chỉ có áo quần giày dép của người phụ nữ kia mới vừa với người cậu, đồ mấy tên khác quá to không thích hợp mặc đi đường, quên đi, chạy trốn còn kén chọn làm gì.
Cẩm Khê vội vàng thay quần áo, võ trang đầy đủ, túi ngủ cũng xếp gọn, sức lực cậu không nhiều chỉ có thể chọn mang mấy thứ cấp thiết nhất.
Oành —— một âm thanh đột nhiên vang lên, Cẩm Khê vội quay đầu nhìn, tên đội trưởng đã ra được nửa người, Cẩm Khê cẩn thận quan sát, vô ích, trừ phi có người hỗ trợ bằng không với tư thế hiện tại của gã không mấy vài tiếng cũng đừng hòng ra được.
Cậu sờ được một cái hộp dài hẹp dưới gầm giường, mở ra thì thấy một khẩu súng săn, hẳn là Remington 870, trước đây rảnh rỗi xem tạp chí Khương Thần từng giảng giải cho cậu. Trong hộp còn hơn ba mươi viên đạn, Cẩm Khê lắp đạn vào súng, xé mảnh vải giường xếp thành hai lớp, bỏ số đạn còn lại vào trong rồi quấn miếng vải quanh lưng quần, cột chặt.
Cẩm Khê lại tìm chút thức ăn, vác súng ra phía trước xem sao, tên đội trưởng kia không vùng vẫy nữa, vừa rồi gã cùng Chuột chũi nói chuyện, Cẩm Khê căn bản không có chú ý, tên đội trưởng chợt phát hiện động tĩnh của cậu, mắt nhìn chằm chằm cậu. Ngón trỏ ghìm súng của Cẩm Khê giật giật, cuối cùng vẫn buông tha họ, chí ít đám người này không có làm gì cậu.
Không quan tâm đến người trong xe nữa, Cẩm Khê nhảy ra ngoài từ cửa sổ hậu bể nát sau xe.
Bên ngoài trời đổ tuyết lớn nhưng không hề sạch sẽ, hẳn là do ảnh hưởng của trận động đất vừa rồi, Cẩm Khê phân biệt phương hướng một chút rồi vác bao rời đi, rất nhanh thì đêm xuống, cậu tìm được một chỗ trú chân, thoát khỏi mấy tên kia trước hãy nghĩ cách về thôn.
Tuyết lớn làm chậm bước tiến nhưng cũng che giấu vết tích cậu để lại, Cẩm Khê không đi ngược trở về, trái lại đi tới phía trước. Cậu nhớ đằng trước có một huyện, đi phía Tây phải đi qua đường này, nếu Khương Thần đuổi tới đây, khẳng định sẽ đi đường này, một mình cậu muốn trở về rất khó, còn không bằng đến huyện trước mặt tìm nơi trú chân, chờ bọn Khương Thần đến, cậu không có khả năng chứ tìm người là sở trường của Khương Thần, cậu tin tưởng vô luận cậu ở đâu anh cũng sẽ tìm tới được.
Đêm qua cậu mơ thấy trận động đất vừa rồi, đối với thiên tai tự nhiên cậu dự kiến càng lúc càng chuẩn xác, ngược lại không nhìn trước được nguy cơ của bản thân, hay có lẽ do cậu không chú ý tới nên dự kiến rất ngẫu nhiên.
Cẩm Khê đi suốt ba tiếng vẫn không thấy bóng dáng huyện kia đâu, toàn thân mệt lả. Ở đây có rừng cây, Cẩm Khê lần mò vào trong, tìm được một gò đất nơi khuất gió, dùng xẻng quân dụng đào cái hang tuyết, cửa hang hướng về một thân cây, khá bí ẩn.
Hang tuyết không lớn, Cẩm Khê đắp tuyết thật dày để nó trông tự nhiên một chút, mật độ tuyết thế này không bao lâu sẽ che đậy mọi vết tích. Trải đệm da thú cùng túi ngủ ra, cậu chui vào trong, số thức ăn lấy đi đủ để cậu ăn vài ngày nhưng phải tiết kiệm, vào loại khí hậu này nếu không có thức ăn thì không thể cầm cự được lâu.
Đốt nhiên liệu cồn lên, Cẩm Khê hâm nóng lon đồ hộp mang theo, đồ hộp nóng lên cậu lập tức chén sạch, chút lương khô thì giữ lại. Loại đồ hộp này hẳn là được chế biến sau mạt thế, hơi mặn, Cẩm Khê xúc tuyết cho vào, hoà tan rồi uống cạn.
Ăn no Cẩm Khê liền chui vào túi ngủ, dần dần chìm vào giấc ngủ. Túi ngủ giữ ấm rất tốt, còn có lớp đệm da thú lót dưới cùng nên không có khí lạnh trào lên, bất quá cậu vẫn thấy lạnh. Nhớ tới trước đây cùng Khương Thần cắm trại dã ngoại, Khương Thần luôn ủ ấm túi ngủ trước mới để cậu chui vào, chân cậu lạnh, Khương Thần luôn dùng chân anh che chắn cho chân cậu. Có lẽ rơi vào thời điểm cô độc thế này cậu mới nhận ra anh thật tốt, luôn coi sự quan tâm ấm áp kia là đương nhiên, hiện tại mới hiểu được phần chân tâm của Khương Thần. Cậu thật hối hận, lẽ ra không nên vì nguyên nhân kia mà cố ý lạnh nhạt tình cảm của cả hai, sẽ không có người nào thương cậu như anh nữa. Cậu nên biết quý trọng.
Nếu như có thể trở về ——
Cẩm Khê bị một tiếng nói làm bừng tỉnh, đêm tuyết cực kỳ yên tĩnh, hiệu quả cách âm của hang tuyết không tệ, bất quá cậu lại nghe được tiếng trò chuyện.
“Đầu, nó thật chạy về phía nào sao?” Đây là giọng nói của Chuột chũi.
“Chắc chắn không sai, hướng bên này có một cái huyện, từ Đông Bắc tới cũng phải đi ngang qua đó, tự nó không trở về được, muốn tránh chúng ta nhất định sẽ đi hướng này.” Tên đội trưởng phân tích, “Tìm quanh bốn phía xem, khu vực này khắp nơi đều là tảng đá hạt cát, chỉ có cánh rừng này cách chỗ chúng ta gặp nạn khá gần, nó muốn trốn đây là chỗ tốt nhất.”
Cẩm Khê cảm thấy ớn lạnh từng cơn vội nhẹ nhàng nhấc súng lên chĩa họng sóng về phía cửa hang, vẻ mặt khẩn trương, không dám động đậy một chút.
“Tôi thấy thằng nhóc đó tà quá đi, chiếc xe gặp chuyện, chúng ta người chết người bị thương, chỉ có nó không bị gì, phản ứng nhanh như vậy cứ như đã biết trước ấy.” Chuột chũi hung tợn nói “Tóm được nó nhất định phải cho nó đẹp mặt, tôi bất kể nó có là người căn cứ cần hay không, anh em chúng ta là vì nó mới chết.”
Tim Cẩm Khê sắp nhảy ra ngoài luôn rồi, tên đội trưởng kia không nói gì. Tiếng nói của tên Chuột chũi đã cách không xa.
Bước chân đạp tuyết sột soạt vang lên ngay phạm vi xung quanh cậu. Tay Cẩm Khê lạnh lẽo. Sau một hồi lâu mới nghe được tiếng bước chân đi khỏi.
Nhưng cậu vẫn không dám nhúc nhích, không ngờ hai tên kia lại tìm tới đây nhanh như vậy, không biết căn cứ họ ra cái giá gì mà khiến họ chấp nhất đến thế.
Trong xe, ngoài cậu có cả thảy sáu người, năm nam một nữ. Nghe bọn họ nói chuyện có thể nhận ra sáu người này thuộc một đội săn bắn, với tình trạng vật tư khan hiếm hiện nay mà có thể lấy được nhiều xăng như vậy, thực lực phải không kém.
“Khà khà, tỉnh dậy tỉnh dậy.” Người đàn ông vóc dáng thấp đá đá chân Cẩm Khê, ném một cái mâm lên bàn, “Ăn cơm.”
Cẩm Khê mở mắt, nhìn lướt qua thức ăn trong mâm, vẫn là thịt bò hầm, khẳng định ở căn cứ họ không thiếu thịt bò. Cẩm Khê hoạt động một chút, cầm muỗng ăn luôn, người đàn ông này có biệt danh Chuột chũi, có vẻ là người mạnh nhất trong đội.
Chuột chũi ngồi nghiêng trên ghế salon đối diện quan sát Cẩm Khê một hồi, sau đó quay đầu nói với người phụ nữ ngồi cạnh “Cô nói coi thằng nhóc này có gì đặc biệt đến nỗi căn cứ chi lớn như vậy mời chúng ta” Gã đã quan sát khá lâu, nhóc con này chả có gì đặc biệt, thể lực yếu kém, nhiều người như vậy mà khi ngủ còn gặp ác mộng, thật nhìn không ra có chỗ nào đáng để họ phí tâm tư.
“Ai mà biết, không chừng có vị nào đó trong căn cứ quen nó trước tận thế, tới giờ nhớ mãi không quên, ha ha, nếu không thì đã không dặn chúng ta đối xử hoà nhã với nó.” Phát biểu là người có biệt danh Bí đỏ, vừa nói vừa cười to.
“Hừ.” Người phụ nữ liếc mắt, hừ một tiếng, “Tôi thấy cậu ta không giống như trong hình lắm, đến lúc đó người mua không hài lòng không chịu trả thù lao thì chuyến này phí công toi cả đám.”
“Được rồi, các người đừng nói lung tung nữa, Bí đỏ anh đổi cho lái xe đi, để hắn ăn cơm, tuyết sắp lớn nữa, chúng ta không thể dừng lại, xe dừng lại sẽ không đi được nữa.”
“Dạ, đầu.”
Đội trưởng bọn họ biệt danh Mèo hoang, hôm qua trước khi ngủ Cẩm Khê có nhìn gã vài lần, đó là một người tâm kế, cơ bắp trên người cân đối chứ không vạm vỡ lực lưỡng như đàn ông thôn cậu, cho người ta cảm giác nhanh nhẹn linh hoạt, thực lực hẳn rất mạnh.
Rõ ràng những người này không biết năng lực của cậu, điều này khiến Cẩm Khê thở phào nhẹ nhõm. Họ không cho là cậu có thể gây ra uy hiếp gì, không hạn chế hoạt động của cậu trên xe. Buồng xe rất lớn, nhưng cửa xe đã qua cải tạo đặc biệt, cậu muốn ra ngoài cũng không được.
Ăn cơm xong Cẩm Khê tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, ở trong mắt người khác tâm trạng cậu cực kỳ sa sút, ngoại trừ lúc mới tỉnh hôm qua thì tới giờ vẫn không nói câu nào.
Thời gian trôi qua từng giờ, khoảng hơn bốn giờ sáng Cẩm Khê nhìn thấy ngọn núi kia. Đó là một ngọn núi rất bình thường, trước mạt thế có thể là một ngọn núi đá chỉ có đá tảng cùng hạt cát, sau mạt thế vài cây bụi mọc lên, nhưng điều kiện môi trường giới hạn nên bây giờ trông trắng xoá một mảng.
Cẩm Khê đứng lên đi vào buồng vệ sinh, xe này vốn thuộc loại xa hoa dĩ nhiên có lắp đặt buồng vệ sinh. Mấy người trong xe đang đánh bài liếc nhìn thằng nhóc một cái rồi để ý nữa, dù thằng nhóc có tông cửa sổ bỏ trốn cũng chả chạy được bao xa, không cần thiết trông coi làm gì.
Cẩm Khê vào buồng vệ sinh, xuyên qua cửa sổ nhỏ nhìn bên ngoài, xe dần dần tiếp cận ngọn núi đá, cậu đợi trong buồng vài phút mới đi ra, lần này không quay về chỗ ngồi cũ mà đi tới đuôi xe, có một chiếc giường hai tầng đặt dựa vào cửa sổ hậu của xe, tối qua Cẩm Khê ngủ ở đây.
Cậu ngồi trên giường, tay cầm tay vịn giường, trán đổ mồ hôi, lau lau, ép bản thân tỉnh táo lại, quan sát nhóm người trong xe. Mấy người ngồi phía trước không phát hiện có gì bất thường, tiếp tục chơi, tự tìm niềm vui trong chuyến đi dài không chút thú vị này.
Nhịp thở Cẩm Khê có chút gấp gáp, xe đã tới dưới chân núi, Cẩm Khê nhích người tới lan can sắt thành giường, hai tay nắm chặt nó.
Đúng lúc này một tiếng nổ đùng đoàng vang lên bên ngoài, tiếp theo đất rung núi chuyển, chiếc xe xóc nảy liên hồi như thuyền nhỏ lênh đênh bị sóng biển vồ dập, ngay sau đó liền có tiếng nứt vỡ răng rắc, Cẩm Khê siết chặt lan can giường, bên tai nghe thấy tiếng la, rồi một tiếng vang lớn, xe lật, rơi chỏng chơ xuống nền đường, Cẩm Khê đã có chuẩn bị túm lan can không buông, tuy đầu bị va vào tấm sắt của giường trên nhưng không quá đáng ngại, chiếc xe đu đưa suốt ba phút mới ngừng.
Cẩm Khê buông lan can, nhìn ra đằng trước, nửa phần trước chiếc xe bị đè sập, phần sau nứt vỡ, bất quá cũng coi như đỡ. Cẩm Khê cẩn thận lần về đằng trước, xuyên qua khe hở thấy được một khối đá tảng đè lên chiếc xe, nhìn lại tình hình trong xe, hai người nằm bất động trên đất, tên đội trưởng bị sô pha đè, trên sô pha là khối đá tảng lớn kia, nhìn tình trạng người nọ không chết được nhưng cũng không thể di chuyển được, tay gã Chuột chũi bị gãy xương kẹt lại trong góc, hai người lái xe không cứu được nữa, phần đầu xe hoàn toàn bị chôn vùi.
Cẩm Khê cùng tên đội trưởng liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi xoay người, cậu từng thấy đám người này để chút vật tư phía dưới giường tầng, lúc này đều đổ ngã ngổn ngang. Cẩm Khê tìm thấy áo bông, lúc bị bắt cậu không mặc áo ngoài, trên người có mỗi cái áo lót trong mỏng te, để như vầy không đi ra ngoài được, lấy quần áo ra mới buồn bực phát hiện chỉ có áo quần giày dép của người phụ nữ kia mới vừa với người cậu, đồ mấy tên khác quá to không thích hợp mặc đi đường, quên đi, chạy trốn còn kén chọn làm gì.
Cẩm Khê vội vàng thay quần áo, võ trang đầy đủ, túi ngủ cũng xếp gọn, sức lực cậu không nhiều chỉ có thể chọn mang mấy thứ cấp thiết nhất.
Oành —— một âm thanh đột nhiên vang lên, Cẩm Khê vội quay đầu nhìn, tên đội trưởng đã ra được nửa người, Cẩm Khê cẩn thận quan sát, vô ích, trừ phi có người hỗ trợ bằng không với tư thế hiện tại của gã không mấy vài tiếng cũng đừng hòng ra được.
Cậu sờ được một cái hộp dài hẹp dưới gầm giường, mở ra thì thấy một khẩu súng săn, hẳn là Remington 870, trước đây rảnh rỗi xem tạp chí Khương Thần từng giảng giải cho cậu. Trong hộp còn hơn ba mươi viên đạn, Cẩm Khê lắp đạn vào súng, xé mảnh vải giường xếp thành hai lớp, bỏ số đạn còn lại vào trong rồi quấn miếng vải quanh lưng quần, cột chặt.
Cẩm Khê lại tìm chút thức ăn, vác súng ra phía trước xem sao, tên đội trưởng kia không vùng vẫy nữa, vừa rồi gã cùng Chuột chũi nói chuyện, Cẩm Khê căn bản không có chú ý, tên đội trưởng chợt phát hiện động tĩnh của cậu, mắt nhìn chằm chằm cậu. Ngón trỏ ghìm súng của Cẩm Khê giật giật, cuối cùng vẫn buông tha họ, chí ít đám người này không có làm gì cậu.
Không quan tâm đến người trong xe nữa, Cẩm Khê nhảy ra ngoài từ cửa sổ hậu bể nát sau xe.
Bên ngoài trời đổ tuyết lớn nhưng không hề sạch sẽ, hẳn là do ảnh hưởng của trận động đất vừa rồi, Cẩm Khê phân biệt phương hướng một chút rồi vác bao rời đi, rất nhanh thì đêm xuống, cậu tìm được một chỗ trú chân, thoát khỏi mấy tên kia trước hãy nghĩ cách về thôn.
Tuyết lớn làm chậm bước tiến nhưng cũng che giấu vết tích cậu để lại, Cẩm Khê không đi ngược trở về, trái lại đi tới phía trước. Cậu nhớ đằng trước có một huyện, đi phía Tây phải đi qua đường này, nếu Khương Thần đuổi tới đây, khẳng định sẽ đi đường này, một mình cậu muốn trở về rất khó, còn không bằng đến huyện trước mặt tìm nơi trú chân, chờ bọn Khương Thần đến, cậu không có khả năng chứ tìm người là sở trường của Khương Thần, cậu tin tưởng vô luận cậu ở đâu anh cũng sẽ tìm tới được.
Đêm qua cậu mơ thấy trận động đất vừa rồi, đối với thiên tai tự nhiên cậu dự kiến càng lúc càng chuẩn xác, ngược lại không nhìn trước được nguy cơ của bản thân, hay có lẽ do cậu không chú ý tới nên dự kiến rất ngẫu nhiên.
Cẩm Khê đi suốt ba tiếng vẫn không thấy bóng dáng huyện kia đâu, toàn thân mệt lả. Ở đây có rừng cây, Cẩm Khê lần mò vào trong, tìm được một gò đất nơi khuất gió, dùng xẻng quân dụng đào cái hang tuyết, cửa hang hướng về một thân cây, khá bí ẩn.
Hang tuyết không lớn, Cẩm Khê đắp tuyết thật dày để nó trông tự nhiên một chút, mật độ tuyết thế này không bao lâu sẽ che đậy mọi vết tích. Trải đệm da thú cùng túi ngủ ra, cậu chui vào trong, số thức ăn lấy đi đủ để cậu ăn vài ngày nhưng phải tiết kiệm, vào loại khí hậu này nếu không có thức ăn thì không thể cầm cự được lâu.
Đốt nhiên liệu cồn lên, Cẩm Khê hâm nóng lon đồ hộp mang theo, đồ hộp nóng lên cậu lập tức chén sạch, chút lương khô thì giữ lại. Loại đồ hộp này hẳn là được chế biến sau mạt thế, hơi mặn, Cẩm Khê xúc tuyết cho vào, hoà tan rồi uống cạn.
Ăn no Cẩm Khê liền chui vào túi ngủ, dần dần chìm vào giấc ngủ. Túi ngủ giữ ấm rất tốt, còn có lớp đệm da thú lót dưới cùng nên không có khí lạnh trào lên, bất quá cậu vẫn thấy lạnh. Nhớ tới trước đây cùng Khương Thần cắm trại dã ngoại, Khương Thần luôn ủ ấm túi ngủ trước mới để cậu chui vào, chân cậu lạnh, Khương Thần luôn dùng chân anh che chắn cho chân cậu. Có lẽ rơi vào thời điểm cô độc thế này cậu mới nhận ra anh thật tốt, luôn coi sự quan tâm ấm áp kia là đương nhiên, hiện tại mới hiểu được phần chân tâm của Khương Thần. Cậu thật hối hận, lẽ ra không nên vì nguyên nhân kia mà cố ý lạnh nhạt tình cảm của cả hai, sẽ không có người nào thương cậu như anh nữa. Cậu nên biết quý trọng.
Nếu như có thể trở về ——
Cẩm Khê bị một tiếng nói làm bừng tỉnh, đêm tuyết cực kỳ yên tĩnh, hiệu quả cách âm của hang tuyết không tệ, bất quá cậu lại nghe được tiếng trò chuyện.
“Đầu, nó thật chạy về phía nào sao?” Đây là giọng nói của Chuột chũi.
“Chắc chắn không sai, hướng bên này có một cái huyện, từ Đông Bắc tới cũng phải đi ngang qua đó, tự nó không trở về được, muốn tránh chúng ta nhất định sẽ đi hướng này.” Tên đội trưởng phân tích, “Tìm quanh bốn phía xem, khu vực này khắp nơi đều là tảng đá hạt cát, chỉ có cánh rừng này cách chỗ chúng ta gặp nạn khá gần, nó muốn trốn đây là chỗ tốt nhất.”
Cẩm Khê cảm thấy ớn lạnh từng cơn vội nhẹ nhàng nhấc súng lên chĩa họng sóng về phía cửa hang, vẻ mặt khẩn trương, không dám động đậy một chút.
“Tôi thấy thằng nhóc đó tà quá đi, chiếc xe gặp chuyện, chúng ta người chết người bị thương, chỉ có nó không bị gì, phản ứng nhanh như vậy cứ như đã biết trước ấy.” Chuột chũi hung tợn nói “Tóm được nó nhất định phải cho nó đẹp mặt, tôi bất kể nó có là người căn cứ cần hay không, anh em chúng ta là vì nó mới chết.”
Tim Cẩm Khê sắp nhảy ra ngoài luôn rồi, tên đội trưởng kia không nói gì. Tiếng nói của tên Chuột chũi đã cách không xa.
Bước chân đạp tuyết sột soạt vang lên ngay phạm vi xung quanh cậu. Tay Cẩm Khê lạnh lẽo. Sau một hồi lâu mới nghe được tiếng bước chân đi khỏi.
Nhưng cậu vẫn không dám nhúc nhích, không ngờ hai tên kia lại tìm tới đây nhanh như vậy, không biết căn cứ họ ra cái giá gì mà khiến họ chấp nhất đến thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất