Chương 76:
“Đến rồi.” Cẩm Khê nhỏ giọng nhắc nhở.
Tề Trại Âm cẩn thận nhìn ra ngoài “Anh cả, chỉ có hai tên, chúng ta ra ngoài bọc vòng bao vây bọn họ nhé.”
Tề Bố Hoà gật đầu “Bạch Âm, tụi em thấy tay anh ra hiệu thì hẵng ra.”
Cậu hai Tề Bạch Âm gật đầu.
Cẩm Khê nghe họ dự định đi ra ngoài thì hơi lo “Thân thủ hai người đó không tệ đâu, trong tay còn có súng nữa.”
Tề Trại Âm xua xua tay “Yên tâm, xem chúng tôi này.” Biểu hiện vô cùng chắc ăn, lúc này ông cụ Tề cũng thức dậy, không chút lo lắng trước hành động của lũ cháu “Mấy thằng nhóc này chả có bãn lĩnh nào ngoài đánh nhau.”
Cẩm Khê nghe vậy, thoáng yên lòng, bất quá vẫn giương súng thủ sẵn, ngộ nhỡ có chuyện cậu lập tức chạy ra cứu viện.
Hai anh em Tề Bố Hoà, Tề Trại Âm từ sau cửa sổ nhảy ra ngoài, bước đi lặng lẽ không có cả tiếng thở, không ngờ cả hai cao to mà còn linh hoạt như thế, hèn gì thời điểm vào nhà họ liền chạy ra trước ra sau nhìn, ra là quan sát địa hình.
Lúc này mọi người bên trong xuyên qua khe hở thấy được hai tên kia, trên tay thật sự có súng, ngoài ra còn cầm thứ gì đó, Cẩm Khê suy đoán có khả năng là thuốc mê dạng phun, đối phương cũng rất cẩn thận.
Hai người sắp đi tới cửa, đột nhiên Trại Âm và Bố Hoà đồng thời nhảy ra từ hai bên, cùng lúc đó mấy người Bạch Âm trong nhà cũng xông ra ngoài, Cẩm Khê chưa nhìn rõ động tác của họ thì hai tên kia đã bị bắt.
Nhìn hai người bị đè trên đất không thể cục cựa, Cẩm Khê thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng đã giải quyết được tai họa ngầm.
“Hai người này tính sao bây giờ?” Tề Trại Âm dùng dây thừng trói chặt hai tên kia, hỏi Cẩm Khê.
Cẩm Khê không biết phải làm sao, nhìn sang ông cụ Tề, hai người này chỉ bắt cóc chứ không có làm gì cậu, Cẩm Khê không nhẫn tâm giết chết họ, nhưng cũng không thể thả họ đi được.
Ông cụ Tề biết có điều khúc mắc, thấy Cẩm Khê không quyết định được bèn đề nghị “Không phải chúng có thuốc mê sao, thôi thì để họ ngủ mê hai ba ngày, về phần sống chết thế nào thì phải coi tạo hoá.”
Cẩm Khê ngẫm nghĩ, thấy khá được, sau hai ba ngày sau họ muốn đuổi kịp cũng không dễ. Bèn gật đầu “Cứ làm theo ý người vậy.”
Việc phun thuốc mê cho hai tên này sẽ làm trước khi khởi hành ngày mai, hiện tại mấy anh em Tề gia trói chặt rồi ném họ tới một gian phòng nhỏ. Gian phòng chỉ có một cửa ra, không lo hai người chạy trốn.
“Ông nội Tề, trước đây là cháu không dám nói thật. Kỳ thực không phải cháu đang đi tìm nhà chú nương tựa mà là bị một nhóm người bắt cóc tới đây, vất vả lắm mới trốn thoát, hiện đang tìm đường về nhà, nếu không nhờ cả nhà hỗ trợ chắc giờ này cháu đã bị họ bắt lại. Cháu thấy mọi người cũng không có mục tiêu chính xác nào, không bằng cùng đi về làng cháu, hiện thôn cháu sống cũng khá tốt, chỉ cần có lao động thì không sợ ăn không đủ no, hơn nữa bản lĩnh của anh Bố Hoà và mấy anh em đều giỏi như vậy, đội săn bắt trong thôn cháu sẽ rất hoan nghênh họ”
“Vậy tốt quá, nhà ông còn đang lo không biết đến nơi nào. Tuy nói nhà ông muốn đến chỗ đối tượng cháu gái cậy nhờ, nhưng khả năng cũng không quá chắc ăn, dù sao đã mấy năm trôi qua, ai biết cậu nhóc có còn ở nơi này không, hay là có tìm đối tượng khác chưa, huống chi cháu gái ông cũng chỉ biết mơ hồ vị trí nhà thằng bé, nếu có thể ổn định trước rồi từ từ đi tìm thì tốt hơn.” Ông cụ Tề cảm thấy nhà họ thật không hỗ trợ sai người, trước đó thấy cậu thanh niên này sẵn lòng cho bọn trẻ thức ăn, ông liền cảm thấy đứa nhỏ này khá hiền lành, đề nghị đi chung cũng chỉ muốn dọc đường ứng chiếu nhau một chút, nào nghĩ sẽ có chuyện tốt này, lại nói nhà ông đã đi ngang qua vài căn cứ nhỏ, nhưng không có ai chịu thu lưu, hiện tại có người dẫn đường, còn là dân bản xứ thì nhà ông sẽ dễ được tiếp nhận hơn chút.
Cẩm Khê chỉ là cảm thấy Tề gia giúp đỡ cậu, hơn nữa nhìn vừa rồi thân thủ của mấy anh em nhà này đều không tồi, nếu thực sự tỷ thí chưa chắc thanh niên trai tráng thôn cậu thắng được họ. Có họ gia nhập sẽ tăng thực lực cho thôn làng.
Hai bên ăn nhịp với nhau, hẹn ngày mai lên đường đến Diệp gia thôn.
Buông lỏng được tâm sự, Cẩm Khê vừa vào túi ngủ liền ngủ mất.
Sáng hôm sau, Cẩm Khê bị tiếng chó sủa đánh thức. Có lẽ do mấy ngày qua không được nghỉ ngơi tốt nên hôm nay Cẩm Khê ngủ rất sâu, đang mê man thì bị tiếng sủa ồn ào làm tỉnh ngủ.
“Trại Âm, chuyện gì vậy?” Cẩm Khê mơ mơ màng màng mở mắt, thấy Trại Âm đã ngồi dậy. Tuổi Trại Âm xấp xỉ cậu, tính cách cởi mở, mấy ngày này hai bọn cậu tiếp xúc nhiều nhất.
“Hình như có một đội xe trượt tuyết tới. Tôi phải ra xem mới được.” Trại Âm nói rồi thòng thêm cái áo khoác chạy ra ngoài, đám thanh niên trai trẻ lăn qua lăn lại cả đêm giờ đều chưa dậy nổi, bất quá chị em phụ nữ trong nhà thức sớm đã bắt đầu nấu bữa sáng.
Cẩm Khê vừa nghe là đội xe trượt tuyết, đột nhiên ngồi bật dậy, đội xe trượt tuyết? Cẩm Khê vội vã nhảy ra khỏi túi ngủ, chưa mặc thêm áo quần đã kéo lê đôi giày lệt xệt chạy ra ngoài, mới tới cửa chính thì thấy cụ Tề cùng ba người con trai đứng ở trong sân quan sát đội xe trượt tuyết, “Sao cháu chưa mặc đàng hoàng đã ra, ngoài này lạnh lắm.” Cụ Tề quan tâm hỏi.
Nhưng lúc này đã không lọt được vào tai Cẩm Khê, nhìn bóng dáng quen thuộc bên ngoài, miệng Cẩm Khê sắp toét thành một vòng cung rồi, “Khương Thần —— “
Khương Thần đang tổ chức cả nhóm nghỉ chân trên mảnh đất trống. Nguyên bản anh đã liên tục đuổi theo ba ngày đường, tới đây thì thấy có vài phụ nữ ở trong sân lấy tuyết, bèn cho đoàn xe dừng lại vào hỏi thăm họ có gặp người nào hoặc chiếc xe nào đi ngang không? Nào ngờ còn chưa vào sân đã nghe thấy giọng nói anh ngày nhớ đêm mong kia.
Lập tức ngẩng đầu lên, liền thấy bóng dáng phong phanh của Cẩm Khê chạy ra sân, tim Khương Thần như muốn ngừng đập, ngạc nhiên sững sờ một chút rồi chạy vài bước vọt thẳng qua bức tường sân, ôm chầm lấy cậu. Khương Thần quan sát đánh giá trên dưới, biết cậu không bị thương mới yên tâm, “Sao không mặc thêm quần áo.” Khương Thần tức khắc phát hiện Cẩm Khê mặc mỗi chiếc áo bông mỏng, nhìn là biết mới ra khỏi túi ngủ, vừa nói vừa cởi áo khoác trên người anh ra bọc đối phương lại. Đồng thời kiểm tra xem cậu có bị bệnh bị thương chỗ nào khác không,”Em không sao chứ?”
Cẩm Khê chỉ lo toét miệng cười, ngây ngô để Khương Thần bọc cậu thành bánh chưng “Không sao, em vẫn khỏe, em còn đang lo mọi người đi đường khác tìm em, ai ngờ chúng ta lại đụng nhau.”
Khương Thần cười cười vươn tay xoa đầu cậu, nhấc mũ của áo khoác lên đội cho cậu “Không sao thì tốt rồi.” Tay nắm chặt lấy tay Cẩm Khê, may mắn không có việc gì.
“Cẩm Khê ——” Diệp Khoa, Diệp Thu, Trương Thành và cả nhóm người nghe thấy tiếng gọi của Cẩm Khê, thấy cậu bèn chạy đến hết, từng người từng người vò đầu túm tay cậu một phen.
“Thằng nhóc cậu được lắm nhá, làm bọn này lo lắng muốn chết.” Mắt Trương Thành đều đỏ lên. Đoàn xe phát hiện không thấy Cẩm Khê đâu lập tức chạy đi tìm Khương Thần, đoạn đường này chỉ mất ba ngày, Khương Thần biết tin lần dẫn người đuổi theo. Lần này mọi người đều hoảng loạn lo sợ, một đường chạy liên tục, không chỉ có áp lực tâm lý còn sợ không đuổi kịp, hơn nữa không có mục tiêu chính xác muốn tìm được Cẩm Khê xem ra phải phí công một phen, nhưng chẳng ai ngờ sẽ gặp cậu ở chỗ này.
“Ha ha.” Cẩm Khê cười ngây ngô vài tiếng, đột nhiên nhớ ra cụ Tề đang đứng trong sân “Được rồi giới thiệu cho mọi người một chút, đây là cả nhà Tề gia, đêm hôm qua hai người bắt cóc em lại đuổi tới, nhờ có nhà họ giúp đỡ mới bắt người hai người kia.”
Khương Thần vừa nghe, tươi cười cảm kích cầm tay ông cụ Tề “Thực sự cảm tạ ngài, nếu không nhờ mọi người, chúng tôi cũng không thể tìm được Cẩm Khê nhanh như vậy.”
Cụ Tề xua xua tay “Có gì nhiều nhặn đâu, ai mà không có khó khăn, chỉ là thuận tay giúp đỡ thôi.”
Cẩm Khê lại kéo tay Khương Thần, “Đây là Tề Bố Hoà, Tề Bạch Âm, Tề Ba Nhĩ Nhã, Tề Tô Hách Ba Thú, Tề Bố Nhật Cổ Đức, Tề Trại Âm, Đặc Mộc Nhĩ, đều rất lợi hại, em đã mời họ cùng nhau về thôn, thôn ta lại có thêm nhiều dũng sĩ.”
Khương Thần cười chào hỏi với mấy người họ. Bảy người này lớn tuổi nhất cũng mới ba mươi hai ba mươi ba, đều thuộc độ tuổi tốt nhất, có họ gia nhập thực lực đội săn bắt của thôn có thể nâng cao mấy lần, kỳ thực đội săn bắt không thiếu người, chỉ thiếu người có thân thủ đặc biệt tốt dẫn đầu, vừa nhìn vóc dáng dũng mãnh của họ liền biết thân thủ họ không kém.
Lúc này mấy anh em Tề Trại Âm cũng đang há hốc mồm, vừa rồi Khương Thần sốt ruột gặp Cẩm Khê, trực tiếp nhảy qua bức tường chạy vào, tường kia cao cũng phải hai mét, người này đạp một cái liền qua cứ như coi nó là tảng đá, khiến mấy anh em họ choáng váng.
“Đã tìm được Cẩm Khê, vậy hôm nay chúng ta ở đây nghỉ ngơi hồi sức một ngày, ngày mai lại lên đường trở về.” Khương Thần biết mấy ngày qua cả đội đều mệt chết rồi, chạy liên tục ngày đêm, giữa chừng nghỉ ngơi cũng chỉ hai ba tiếng, đừng nói chó kéo xe, người cũng không chịu nổi.
Cẩm Khê cũng nhận ra mọi người mệt quá độ, râu Khương Thần mọc dài, trong mắt đầy tơ máu, nhìn là biết nhiều ngày không nghỉ ngơi đủ, vội vã chạy đi tìm mình.
“Ây da Cẩm Khê cũng may là tìm được cậu, mấy ngày nay mặt Đại Khương lạnh đến doạ người.” Cẩm Kỳ hơi khoa trương nói với Cẩm Khê.
“Ha ha, gây phiền toái cho mọi người rồi.” Cẩm Khê cảm thấy lần này vì cậu mà hưng sư động chúng rồi, hơn hai mươi người đến có lẽ do gấp rút lên đường không thể dẫn quá nhiều người, nhưng chó thì mang đi hơn phân nửa để chạy cho nhanh.
“Đừng nói vậy, tìm được cậu chúng tôi mới yên lòng, cậu không biết lúc Cẩm Hàng phát hiện không thấy cậu đâu thì vội muốn chết, suốt đêm lên đường, lộ trình bốn ngày hắn chỉ đi hai ngày, tới chỗ bọn tôi báo tin xong liền ngất luôn. Thôn chúng ta mất ai chứ không thể mất cậu, không có cậu có khi thôn ta đã không còn từ lâu. Đừng thấy trong thôn không có ai nói ra chứ mọi người đều hiểu, dù mất mạng cũng phải bảo hộ cậu, ai làm hại cậu tức là kẻ thù của mọi người.”
Cẩm Khê nghe, trong lòng có cảm động, càng nhiều hơn là trách nhiệm. Cậu biết mọi người đối tốt với cậu như vậy phần lớn là vì năng lực của cậu, nhưng cậu và người trong thôn là một thể, nương tựa lẫn nhau. Coi như vì phần tín nhiệm và bảo hộ này, cậu cũng muốn lợi dụng năng lực này giúp cuộc sống sinh hoạt của mọi người được no đủ.
Dựng lều trại lên, đặt chậu than trong lều, đội xe trượt tuyết bắt đầu nghỉ ngơi, cả đám người mệt muốn chết gần như nằm xuống liền ngủ say. Khương Thần không muốn tách khỏi Cẩm Khê, cậu bèn thu xếp anh ngủ trong túi ngủ mình, hai người nắm tay trò chuyện một lúc, Khương Thần không cầm cự được bao lâu nằm luôn trong túi ngủ của Cẩm Khê, ngửi mùi hương quen thuộc ngủ thiếp đi. Mấy ngày này anh là mệt mỏi nhất, những người khác còn thay phiên nhau nghỉ ngơi một chút, anh thì thần kinh luôn căng thẳng lại sốt ruột, luôn không chịu nghỉ ngơi.
Thấy mọi người đều ngủ, Cẩm Khê cũng xắn tay bận rộn, bắc một nồi lớn chỗ đất trống bên ngoài làm thức ăn cho đám cho kéo xe trước. Thức ăn cho chúng đã được chuẩn bị sẵn, là thịt vụn và bánh bột, trực tiếp cho vào trong nồi nấu thôi, mấy anh em Bố Hoà cực kỳ hứng thú với những chú chó kéo xe này bèn giúp đỡ Cẩm Khê vội vàng trước vội vàng sau “Sao mọi người tìm được loài chó này? Thật lợi hại. Đây là chó kéo xe Alaska nhỉ, ngày trước cũng khó kiếm được lắm nghen.”
“Thôn chúng tôi nuôi nhiều lắm, chờ trở về thôn làm thêm xe kéo, lúc đó sẽ hướng dẫn các anh cách điều khiển chó kéo xe, thành viên đội săn bắt đều phải học cái này, số lượng chó kéo xe rất nhiều, về sau cứ hai người có thể có một chiếc xe.” Không phải cậu mạnh miệng đâu, loài chó này sinh sôi nẩy nở nhiều hơn họ dự tính, còn trưởng thành rất nhanh.
“Thật hả? Bọn tôi cũng có thể học?” Trại Âm phấn khởi hết sức.
Cẩm Khê gật đầu “Đương nhiên.”
Vì ăn sáng xong cả đám người mới đi ngủ, nên Cẩm Khê định bụng chuẩn bị cơm trưa cho họ, mở túi tiếp tế ra, không ngờ bên trong là một tảng thịt bò to đùng “Các anh bắt được đàn bò rồi sao?” Cẩm Khê hỏi Diệp Thu không đi ngủ.
“Ừ, ngày đầu tiên Khương Thần đến đã xử lý xong con gấu ngựa nên rất thuận lợi bắt được đàn bò kia, mà chúng vốn cũng không phải bò rừng. Nhận được tin chúng tôi không về thôn mà đi thẳng tìm cậu luôn, cũng may vật tư này nọ có đầy đủ hết, thức ăn thì dùng thịt bò thay vào.” Để đi nhanh nên bọn anh dẫn chó kéo xe đi hết, những người còn lại thì cuốc bộ về thôn vì có vài trưởng bối trong thôn không cho họ cưỡi bò đi về.
Cẩm Khê thở dài “Giá như em cẩn thận một chút cũng sẽ không bị bắt.”
“Sao trách cậu được, đám người đó đã lên kế hoạch kỹ càng, đúng rồi, có phải tóm được hai tên không?” Diệp Thu đột nhiên nhớ tới.
“Ừ, đêm qua bọn Trại Âm giúp đỡ bắt họ. Khương Thần nói chờ anh ấy tỉnh lại sẽ tra hỏi.”
Diệp Thu gật đầu “Phải tra hỏi kỹ, ở trên đường chúng tôi phân tích đám người này không đơn giản đâu. Theo lời Cẩm Hàng kể bọn họ đến thẳng lều vải bắt cậu, hiển nhiên đã quan sát khá lâu, xác định rõ mục tiêu.” Diệp Thu xích lại gần Cẩm Khê nhỏ giọng nói “Người muốn bắt cậu hẳn là biết năng lực của cậu.”
Cẩm Khê gật đầu “Nhưng có lẽ mấy người kia không biết, bọn họ chỉ làm thuê, không biết cụ thể.”
Diệp Thu lắc đầu “Không sao, có thể hỏi được bao nhiêu thì hỏi, chí ít cũng biết được thông tin người thuê.”
Cẩm Khê hầm một nồi khoai tây thịt bò lớn, còn nướng nóng bánh bột bắp, canh đúng giờ thì đi đánh thức mọi người dậy, ăn cơm rồi nghỉ ngơi tiếp.
“Tát Nhân ——” đột nhiên một tiếng kêu to vang lên trong khu lều, tiếp theo lại nghe thấy có giọng nữ trong sân “A!” một tiếng. Rồi mọi người lại thấy Cẩm Huy mừng rỡ chạy ào vào sân nhà, ôm lấy cháu gái cụ Tề.
Mọi người một phen sửng sốt, Cẩm Khê tay bưng chậu thức ăn há to miệng, “Cẩm Huy, không phải cổ là đối tượng của cậu chứ?”
Cẩm Huy lúc này đã bình ổn sau cơn hưng phấn, nghe thấy câu hỏi của Cẩm Khê “Đúng vậy, thật trùng hợp, tôi cứ tưởng sẽ không còn gặp lại Tát Nhân nữa chứ. Không ngờ lại trùng hợp như vậy.”
Cẩm Khê cười nói với ông cụ, “Ông nội Tề, chắc đây là duyên phận.”
“Ha ha —— tốt tốt.” Ông cụ cười to vài tiếng, cảm thấy oán khí trong lòng đều tiêu tan, hôn sự của cháu gái luôn là tâm bệnh của ông. Hiện tại đã có kết quả viên mãn, nhìn thằng bé hăng hái vui mừng như vậy là biết trong lòng nó vẫn có cháu gái ông.
Cẩm Khê cười đưa chậu thức ăn cho vợ Bố Hoà “Chị dâu, đây ạ.”
“Không cần đâu, chúng tôi có đồ ăn rồi.” Vợ Bố Hoà có chút ngượng ngùng.
“Sau này chúng ta là người một nhà, còn khách sáo làm gì.”
“Phải phải, Cẩm Khê nói rất hay, người một nhà. Ha ha ——” Ông cụ cao hứng.
“Sao náo nhiệt vậy.” Khương Thần từ trong nhà ra liền thấy trong sân rất náo nhiệt.
“Tát Nhân chính là đối tượng của Cẩm Huy.”
Tề Trại Âm cẩn thận nhìn ra ngoài “Anh cả, chỉ có hai tên, chúng ta ra ngoài bọc vòng bao vây bọn họ nhé.”
Tề Bố Hoà gật đầu “Bạch Âm, tụi em thấy tay anh ra hiệu thì hẵng ra.”
Cậu hai Tề Bạch Âm gật đầu.
Cẩm Khê nghe họ dự định đi ra ngoài thì hơi lo “Thân thủ hai người đó không tệ đâu, trong tay còn có súng nữa.”
Tề Trại Âm xua xua tay “Yên tâm, xem chúng tôi này.” Biểu hiện vô cùng chắc ăn, lúc này ông cụ Tề cũng thức dậy, không chút lo lắng trước hành động của lũ cháu “Mấy thằng nhóc này chả có bãn lĩnh nào ngoài đánh nhau.”
Cẩm Khê nghe vậy, thoáng yên lòng, bất quá vẫn giương súng thủ sẵn, ngộ nhỡ có chuyện cậu lập tức chạy ra cứu viện.
Hai anh em Tề Bố Hoà, Tề Trại Âm từ sau cửa sổ nhảy ra ngoài, bước đi lặng lẽ không có cả tiếng thở, không ngờ cả hai cao to mà còn linh hoạt như thế, hèn gì thời điểm vào nhà họ liền chạy ra trước ra sau nhìn, ra là quan sát địa hình.
Lúc này mọi người bên trong xuyên qua khe hở thấy được hai tên kia, trên tay thật sự có súng, ngoài ra còn cầm thứ gì đó, Cẩm Khê suy đoán có khả năng là thuốc mê dạng phun, đối phương cũng rất cẩn thận.
Hai người sắp đi tới cửa, đột nhiên Trại Âm và Bố Hoà đồng thời nhảy ra từ hai bên, cùng lúc đó mấy người Bạch Âm trong nhà cũng xông ra ngoài, Cẩm Khê chưa nhìn rõ động tác của họ thì hai tên kia đã bị bắt.
Nhìn hai người bị đè trên đất không thể cục cựa, Cẩm Khê thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng đã giải quyết được tai họa ngầm.
“Hai người này tính sao bây giờ?” Tề Trại Âm dùng dây thừng trói chặt hai tên kia, hỏi Cẩm Khê.
Cẩm Khê không biết phải làm sao, nhìn sang ông cụ Tề, hai người này chỉ bắt cóc chứ không có làm gì cậu, Cẩm Khê không nhẫn tâm giết chết họ, nhưng cũng không thể thả họ đi được.
Ông cụ Tề biết có điều khúc mắc, thấy Cẩm Khê không quyết định được bèn đề nghị “Không phải chúng có thuốc mê sao, thôi thì để họ ngủ mê hai ba ngày, về phần sống chết thế nào thì phải coi tạo hoá.”
Cẩm Khê ngẫm nghĩ, thấy khá được, sau hai ba ngày sau họ muốn đuổi kịp cũng không dễ. Bèn gật đầu “Cứ làm theo ý người vậy.”
Việc phun thuốc mê cho hai tên này sẽ làm trước khi khởi hành ngày mai, hiện tại mấy anh em Tề gia trói chặt rồi ném họ tới một gian phòng nhỏ. Gian phòng chỉ có một cửa ra, không lo hai người chạy trốn.
“Ông nội Tề, trước đây là cháu không dám nói thật. Kỳ thực không phải cháu đang đi tìm nhà chú nương tựa mà là bị một nhóm người bắt cóc tới đây, vất vả lắm mới trốn thoát, hiện đang tìm đường về nhà, nếu không nhờ cả nhà hỗ trợ chắc giờ này cháu đã bị họ bắt lại. Cháu thấy mọi người cũng không có mục tiêu chính xác nào, không bằng cùng đi về làng cháu, hiện thôn cháu sống cũng khá tốt, chỉ cần có lao động thì không sợ ăn không đủ no, hơn nữa bản lĩnh của anh Bố Hoà và mấy anh em đều giỏi như vậy, đội săn bắt trong thôn cháu sẽ rất hoan nghênh họ”
“Vậy tốt quá, nhà ông còn đang lo không biết đến nơi nào. Tuy nói nhà ông muốn đến chỗ đối tượng cháu gái cậy nhờ, nhưng khả năng cũng không quá chắc ăn, dù sao đã mấy năm trôi qua, ai biết cậu nhóc có còn ở nơi này không, hay là có tìm đối tượng khác chưa, huống chi cháu gái ông cũng chỉ biết mơ hồ vị trí nhà thằng bé, nếu có thể ổn định trước rồi từ từ đi tìm thì tốt hơn.” Ông cụ Tề cảm thấy nhà họ thật không hỗ trợ sai người, trước đó thấy cậu thanh niên này sẵn lòng cho bọn trẻ thức ăn, ông liền cảm thấy đứa nhỏ này khá hiền lành, đề nghị đi chung cũng chỉ muốn dọc đường ứng chiếu nhau một chút, nào nghĩ sẽ có chuyện tốt này, lại nói nhà ông đã đi ngang qua vài căn cứ nhỏ, nhưng không có ai chịu thu lưu, hiện tại có người dẫn đường, còn là dân bản xứ thì nhà ông sẽ dễ được tiếp nhận hơn chút.
Cẩm Khê chỉ là cảm thấy Tề gia giúp đỡ cậu, hơn nữa nhìn vừa rồi thân thủ của mấy anh em nhà này đều không tồi, nếu thực sự tỷ thí chưa chắc thanh niên trai tráng thôn cậu thắng được họ. Có họ gia nhập sẽ tăng thực lực cho thôn làng.
Hai bên ăn nhịp với nhau, hẹn ngày mai lên đường đến Diệp gia thôn.
Buông lỏng được tâm sự, Cẩm Khê vừa vào túi ngủ liền ngủ mất.
Sáng hôm sau, Cẩm Khê bị tiếng chó sủa đánh thức. Có lẽ do mấy ngày qua không được nghỉ ngơi tốt nên hôm nay Cẩm Khê ngủ rất sâu, đang mê man thì bị tiếng sủa ồn ào làm tỉnh ngủ.
“Trại Âm, chuyện gì vậy?” Cẩm Khê mơ mơ màng màng mở mắt, thấy Trại Âm đã ngồi dậy. Tuổi Trại Âm xấp xỉ cậu, tính cách cởi mở, mấy ngày này hai bọn cậu tiếp xúc nhiều nhất.
“Hình như có một đội xe trượt tuyết tới. Tôi phải ra xem mới được.” Trại Âm nói rồi thòng thêm cái áo khoác chạy ra ngoài, đám thanh niên trai trẻ lăn qua lăn lại cả đêm giờ đều chưa dậy nổi, bất quá chị em phụ nữ trong nhà thức sớm đã bắt đầu nấu bữa sáng.
Cẩm Khê vừa nghe là đội xe trượt tuyết, đột nhiên ngồi bật dậy, đội xe trượt tuyết? Cẩm Khê vội vã nhảy ra khỏi túi ngủ, chưa mặc thêm áo quần đã kéo lê đôi giày lệt xệt chạy ra ngoài, mới tới cửa chính thì thấy cụ Tề cùng ba người con trai đứng ở trong sân quan sát đội xe trượt tuyết, “Sao cháu chưa mặc đàng hoàng đã ra, ngoài này lạnh lắm.” Cụ Tề quan tâm hỏi.
Nhưng lúc này đã không lọt được vào tai Cẩm Khê, nhìn bóng dáng quen thuộc bên ngoài, miệng Cẩm Khê sắp toét thành một vòng cung rồi, “Khương Thần —— “
Khương Thần đang tổ chức cả nhóm nghỉ chân trên mảnh đất trống. Nguyên bản anh đã liên tục đuổi theo ba ngày đường, tới đây thì thấy có vài phụ nữ ở trong sân lấy tuyết, bèn cho đoàn xe dừng lại vào hỏi thăm họ có gặp người nào hoặc chiếc xe nào đi ngang không? Nào ngờ còn chưa vào sân đã nghe thấy giọng nói anh ngày nhớ đêm mong kia.
Lập tức ngẩng đầu lên, liền thấy bóng dáng phong phanh của Cẩm Khê chạy ra sân, tim Khương Thần như muốn ngừng đập, ngạc nhiên sững sờ một chút rồi chạy vài bước vọt thẳng qua bức tường sân, ôm chầm lấy cậu. Khương Thần quan sát đánh giá trên dưới, biết cậu không bị thương mới yên tâm, “Sao không mặc thêm quần áo.” Khương Thần tức khắc phát hiện Cẩm Khê mặc mỗi chiếc áo bông mỏng, nhìn là biết mới ra khỏi túi ngủ, vừa nói vừa cởi áo khoác trên người anh ra bọc đối phương lại. Đồng thời kiểm tra xem cậu có bị bệnh bị thương chỗ nào khác không,”Em không sao chứ?”
Cẩm Khê chỉ lo toét miệng cười, ngây ngô để Khương Thần bọc cậu thành bánh chưng “Không sao, em vẫn khỏe, em còn đang lo mọi người đi đường khác tìm em, ai ngờ chúng ta lại đụng nhau.”
Khương Thần cười cười vươn tay xoa đầu cậu, nhấc mũ của áo khoác lên đội cho cậu “Không sao thì tốt rồi.” Tay nắm chặt lấy tay Cẩm Khê, may mắn không có việc gì.
“Cẩm Khê ——” Diệp Khoa, Diệp Thu, Trương Thành và cả nhóm người nghe thấy tiếng gọi của Cẩm Khê, thấy cậu bèn chạy đến hết, từng người từng người vò đầu túm tay cậu một phen.
“Thằng nhóc cậu được lắm nhá, làm bọn này lo lắng muốn chết.” Mắt Trương Thành đều đỏ lên. Đoàn xe phát hiện không thấy Cẩm Khê đâu lập tức chạy đi tìm Khương Thần, đoạn đường này chỉ mất ba ngày, Khương Thần biết tin lần dẫn người đuổi theo. Lần này mọi người đều hoảng loạn lo sợ, một đường chạy liên tục, không chỉ có áp lực tâm lý còn sợ không đuổi kịp, hơn nữa không có mục tiêu chính xác muốn tìm được Cẩm Khê xem ra phải phí công một phen, nhưng chẳng ai ngờ sẽ gặp cậu ở chỗ này.
“Ha ha.” Cẩm Khê cười ngây ngô vài tiếng, đột nhiên nhớ ra cụ Tề đang đứng trong sân “Được rồi giới thiệu cho mọi người một chút, đây là cả nhà Tề gia, đêm hôm qua hai người bắt cóc em lại đuổi tới, nhờ có nhà họ giúp đỡ mới bắt người hai người kia.”
Khương Thần vừa nghe, tươi cười cảm kích cầm tay ông cụ Tề “Thực sự cảm tạ ngài, nếu không nhờ mọi người, chúng tôi cũng không thể tìm được Cẩm Khê nhanh như vậy.”
Cụ Tề xua xua tay “Có gì nhiều nhặn đâu, ai mà không có khó khăn, chỉ là thuận tay giúp đỡ thôi.”
Cẩm Khê lại kéo tay Khương Thần, “Đây là Tề Bố Hoà, Tề Bạch Âm, Tề Ba Nhĩ Nhã, Tề Tô Hách Ba Thú, Tề Bố Nhật Cổ Đức, Tề Trại Âm, Đặc Mộc Nhĩ, đều rất lợi hại, em đã mời họ cùng nhau về thôn, thôn ta lại có thêm nhiều dũng sĩ.”
Khương Thần cười chào hỏi với mấy người họ. Bảy người này lớn tuổi nhất cũng mới ba mươi hai ba mươi ba, đều thuộc độ tuổi tốt nhất, có họ gia nhập thực lực đội săn bắt của thôn có thể nâng cao mấy lần, kỳ thực đội săn bắt không thiếu người, chỉ thiếu người có thân thủ đặc biệt tốt dẫn đầu, vừa nhìn vóc dáng dũng mãnh của họ liền biết thân thủ họ không kém.
Lúc này mấy anh em Tề Trại Âm cũng đang há hốc mồm, vừa rồi Khương Thần sốt ruột gặp Cẩm Khê, trực tiếp nhảy qua bức tường chạy vào, tường kia cao cũng phải hai mét, người này đạp một cái liền qua cứ như coi nó là tảng đá, khiến mấy anh em họ choáng váng.
“Đã tìm được Cẩm Khê, vậy hôm nay chúng ta ở đây nghỉ ngơi hồi sức một ngày, ngày mai lại lên đường trở về.” Khương Thần biết mấy ngày qua cả đội đều mệt chết rồi, chạy liên tục ngày đêm, giữa chừng nghỉ ngơi cũng chỉ hai ba tiếng, đừng nói chó kéo xe, người cũng không chịu nổi.
Cẩm Khê cũng nhận ra mọi người mệt quá độ, râu Khương Thần mọc dài, trong mắt đầy tơ máu, nhìn là biết nhiều ngày không nghỉ ngơi đủ, vội vã chạy đi tìm mình.
“Ây da Cẩm Khê cũng may là tìm được cậu, mấy ngày nay mặt Đại Khương lạnh đến doạ người.” Cẩm Kỳ hơi khoa trương nói với Cẩm Khê.
“Ha ha, gây phiền toái cho mọi người rồi.” Cẩm Khê cảm thấy lần này vì cậu mà hưng sư động chúng rồi, hơn hai mươi người đến có lẽ do gấp rút lên đường không thể dẫn quá nhiều người, nhưng chó thì mang đi hơn phân nửa để chạy cho nhanh.
“Đừng nói vậy, tìm được cậu chúng tôi mới yên lòng, cậu không biết lúc Cẩm Hàng phát hiện không thấy cậu đâu thì vội muốn chết, suốt đêm lên đường, lộ trình bốn ngày hắn chỉ đi hai ngày, tới chỗ bọn tôi báo tin xong liền ngất luôn. Thôn chúng ta mất ai chứ không thể mất cậu, không có cậu có khi thôn ta đã không còn từ lâu. Đừng thấy trong thôn không có ai nói ra chứ mọi người đều hiểu, dù mất mạng cũng phải bảo hộ cậu, ai làm hại cậu tức là kẻ thù của mọi người.”
Cẩm Khê nghe, trong lòng có cảm động, càng nhiều hơn là trách nhiệm. Cậu biết mọi người đối tốt với cậu như vậy phần lớn là vì năng lực của cậu, nhưng cậu và người trong thôn là một thể, nương tựa lẫn nhau. Coi như vì phần tín nhiệm và bảo hộ này, cậu cũng muốn lợi dụng năng lực này giúp cuộc sống sinh hoạt của mọi người được no đủ.
Dựng lều trại lên, đặt chậu than trong lều, đội xe trượt tuyết bắt đầu nghỉ ngơi, cả đám người mệt muốn chết gần như nằm xuống liền ngủ say. Khương Thần không muốn tách khỏi Cẩm Khê, cậu bèn thu xếp anh ngủ trong túi ngủ mình, hai người nắm tay trò chuyện một lúc, Khương Thần không cầm cự được bao lâu nằm luôn trong túi ngủ của Cẩm Khê, ngửi mùi hương quen thuộc ngủ thiếp đi. Mấy ngày này anh là mệt mỏi nhất, những người khác còn thay phiên nhau nghỉ ngơi một chút, anh thì thần kinh luôn căng thẳng lại sốt ruột, luôn không chịu nghỉ ngơi.
Thấy mọi người đều ngủ, Cẩm Khê cũng xắn tay bận rộn, bắc một nồi lớn chỗ đất trống bên ngoài làm thức ăn cho đám cho kéo xe trước. Thức ăn cho chúng đã được chuẩn bị sẵn, là thịt vụn và bánh bột, trực tiếp cho vào trong nồi nấu thôi, mấy anh em Bố Hoà cực kỳ hứng thú với những chú chó kéo xe này bèn giúp đỡ Cẩm Khê vội vàng trước vội vàng sau “Sao mọi người tìm được loài chó này? Thật lợi hại. Đây là chó kéo xe Alaska nhỉ, ngày trước cũng khó kiếm được lắm nghen.”
“Thôn chúng tôi nuôi nhiều lắm, chờ trở về thôn làm thêm xe kéo, lúc đó sẽ hướng dẫn các anh cách điều khiển chó kéo xe, thành viên đội săn bắt đều phải học cái này, số lượng chó kéo xe rất nhiều, về sau cứ hai người có thể có một chiếc xe.” Không phải cậu mạnh miệng đâu, loài chó này sinh sôi nẩy nở nhiều hơn họ dự tính, còn trưởng thành rất nhanh.
“Thật hả? Bọn tôi cũng có thể học?” Trại Âm phấn khởi hết sức.
Cẩm Khê gật đầu “Đương nhiên.”
Vì ăn sáng xong cả đám người mới đi ngủ, nên Cẩm Khê định bụng chuẩn bị cơm trưa cho họ, mở túi tiếp tế ra, không ngờ bên trong là một tảng thịt bò to đùng “Các anh bắt được đàn bò rồi sao?” Cẩm Khê hỏi Diệp Thu không đi ngủ.
“Ừ, ngày đầu tiên Khương Thần đến đã xử lý xong con gấu ngựa nên rất thuận lợi bắt được đàn bò kia, mà chúng vốn cũng không phải bò rừng. Nhận được tin chúng tôi không về thôn mà đi thẳng tìm cậu luôn, cũng may vật tư này nọ có đầy đủ hết, thức ăn thì dùng thịt bò thay vào.” Để đi nhanh nên bọn anh dẫn chó kéo xe đi hết, những người còn lại thì cuốc bộ về thôn vì có vài trưởng bối trong thôn không cho họ cưỡi bò đi về.
Cẩm Khê thở dài “Giá như em cẩn thận một chút cũng sẽ không bị bắt.”
“Sao trách cậu được, đám người đó đã lên kế hoạch kỹ càng, đúng rồi, có phải tóm được hai tên không?” Diệp Thu đột nhiên nhớ tới.
“Ừ, đêm qua bọn Trại Âm giúp đỡ bắt họ. Khương Thần nói chờ anh ấy tỉnh lại sẽ tra hỏi.”
Diệp Thu gật đầu “Phải tra hỏi kỹ, ở trên đường chúng tôi phân tích đám người này không đơn giản đâu. Theo lời Cẩm Hàng kể bọn họ đến thẳng lều vải bắt cậu, hiển nhiên đã quan sát khá lâu, xác định rõ mục tiêu.” Diệp Thu xích lại gần Cẩm Khê nhỏ giọng nói “Người muốn bắt cậu hẳn là biết năng lực của cậu.”
Cẩm Khê gật đầu “Nhưng có lẽ mấy người kia không biết, bọn họ chỉ làm thuê, không biết cụ thể.”
Diệp Thu lắc đầu “Không sao, có thể hỏi được bao nhiêu thì hỏi, chí ít cũng biết được thông tin người thuê.”
Cẩm Khê hầm một nồi khoai tây thịt bò lớn, còn nướng nóng bánh bột bắp, canh đúng giờ thì đi đánh thức mọi người dậy, ăn cơm rồi nghỉ ngơi tiếp.
“Tát Nhân ——” đột nhiên một tiếng kêu to vang lên trong khu lều, tiếp theo lại nghe thấy có giọng nữ trong sân “A!” một tiếng. Rồi mọi người lại thấy Cẩm Huy mừng rỡ chạy ào vào sân nhà, ôm lấy cháu gái cụ Tề.
Mọi người một phen sửng sốt, Cẩm Khê tay bưng chậu thức ăn há to miệng, “Cẩm Huy, không phải cổ là đối tượng của cậu chứ?”
Cẩm Huy lúc này đã bình ổn sau cơn hưng phấn, nghe thấy câu hỏi của Cẩm Khê “Đúng vậy, thật trùng hợp, tôi cứ tưởng sẽ không còn gặp lại Tát Nhân nữa chứ. Không ngờ lại trùng hợp như vậy.”
Cẩm Khê cười nói với ông cụ, “Ông nội Tề, chắc đây là duyên phận.”
“Ha ha —— tốt tốt.” Ông cụ cười to vài tiếng, cảm thấy oán khí trong lòng đều tiêu tan, hôn sự của cháu gái luôn là tâm bệnh của ông. Hiện tại đã có kết quả viên mãn, nhìn thằng bé hăng hái vui mừng như vậy là biết trong lòng nó vẫn có cháu gái ông.
Cẩm Khê cười đưa chậu thức ăn cho vợ Bố Hoà “Chị dâu, đây ạ.”
“Không cần đâu, chúng tôi có đồ ăn rồi.” Vợ Bố Hoà có chút ngượng ngùng.
“Sau này chúng ta là người một nhà, còn khách sáo làm gì.”
“Phải phải, Cẩm Khê nói rất hay, người một nhà. Ha ha ——” Ông cụ cao hứng.
“Sao náo nhiệt vậy.” Khương Thần từ trong nhà ra liền thấy trong sân rất náo nhiệt.
“Tát Nhân chính là đối tượng của Cẩm Huy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất