Chương 84:
Thấy con hổ, Cẩm Khê sợ tới mức khựng lại, tiếp theo một trận gió tanh tạt vào mặt, con hổ vồ tới, không có thời gian tránh né, cậu theo bản năng co rụt người, đao chân chó bên tay trái thoáng cái luồn xuống bụng con hổ rạch một nhát. Con hổ đột nhiên gầm một tiếng, Cẩm Khê như nghe tiếng ‘răng rắc’, theo đó đau đớn dữ dội truyền từ đùi đến, bất quá cậu chẳng quan tâm, mắt thấy con hổ kia lủi tới muốn cắn đầu mình, Cẩm Khê nổi tâm ngoan độc, hai tay cầm đao chân chó nương theo vết máu từ nhát rạch vừa rồi đâm mạnh một cái.
Ngay sau đó cậu cảm thấy trên mình ẩm ướt nhễ nhại như bị tưới nước, sau nữa cả người bì đè nặng, không thể nhúc nhích.
Cẩm Khê nằm dưới thân hổ, không thể động đậy cũng không thể xê dịch người, đau đớn ở đùi lan ra, hơn nữa con hổ quá lớn, cậu bị kẹt phía dưới có chút không thở nổi, bị mùi máu tươi vài mùi khí bẩn hun đến khó chịu, con hổ đã chết, nhưng thỉnh thoảng vẫn co giật một cái.
“Cẩm Khê, Cẩm Khê ——” Diệp Khoa khập khà khập khiễng chạy về phía này. Vừa rồi Cẩm Khê đẩy hắn vào nhà tuyết, do quá gấp, sức lực hơi lớn, hắn không chỉ ngã đụng đầu vào khối băng mà người ngã ra đất còn đè lên cánh tay chưa khoẻ, chờ hắn giãy giụa chạy ra khỏi nhà tuyết, cuộc chiến giữa Cẩm Khê và con hổ đã kết thúc. Kỳ thực tốc độ của một người một hổ rất nhanh, cả thảy quá trình chưa tới một phút đồng hồ.
Diệp Khoa thấy con hổ gục trên mặt đất, mặt tuyết xung quanh khắp nơi đều là máu, dưới thân hổ còn hình thành một vũng máu, trông rất doạ người.
“Cẩm Khê.” Hai mắt Diệp Khoa đỏ ké, hắn không ngờ Cẩm Khê bình thường yếu như vậy lại đẩy hắn ra, giờ sống chết của Cẩm Khê không rõ khiến hắn sợ hãi vô cùng, nếu Cẩm Khê có chuyện, cho dù hắn chết cũng không thể ăn nói với mọi người trong thôn.
Con hổ quá lớn, đừng nói cánh tay Diệp Khoa đang bị thương, dù lúc lành lặn muốn xê dịch nó cũng tốn công, nhưng Diệp Khoa vẫn cố sức đẩy con hổ ra.
“Ọc ——” con hổ vừa bị đẩy ra một chút, đầu Cẩm Khê liền hiện ra, sau đó nhịn không được nôn một trận, cũng may dạ dày cậu không có thứ gì, nếu không, không chỉ nôn khan thôi đâu.
“Cẩm Khê, cậu không sao chứ.” Diệp Khoa mừng rỡ nhìn Cẩm Khê.
Cẩm Khê phủi tay “Đừng nhúc nhích.” Ngăn cản Diệp Khoa xê dịch con hổ “Có thể chân tôi bị gãy rồi.” Diệp Khoa nếu muốn đẩy hổ ra phải dùng sức đẩy xuống, khi đó chân cậu đã bị thương sẽ càng thêm tàn. Khương Thần phỏng chừng sắp trở lại rồi, cậu không muốn sau này đi bằng một chân.
Vừa nghĩ đến Khương Thần, liền nghe tiếng chân chạy băng băng trên tuyết, Cẩm Khê nhìn sang, thấy một bóng đen đang di động thần tốc, lúc này sắc trời sáng hơn một chút, cậu cũng thấy được đó là Khương Thần.
Bọn Khương Thần cách nơi này không xa, nghe tiếng chó sủa thì biết nơi cắm trại có chuyện, lập tức cầm đao chạy trở về, đến nơi, nương theo ánh lửa liền thấy toàn thân Cẩm Khê đẫm máu nằm dưới thi thể lão hổ.
“Cẩm Khê em sao vậy?” Tim Khương Thần đập bang bang, sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ Cẩm Khê như vậy làm anh sợ hãi vô cùng. Thấy con hổ nằm đè lên cậu, hai tay Khương Thần nhấc một phát liền lật ngược con hổ qua một bên, cũng sợ làm Cẩm Khê bị thương thêm nên hổ kia gần như bị anh ném bay, đương nhiên con hổ quá nặng sao có thể bay nổi.
Con hổ bị lật ngược, Diệp Khoa mới nhìn thấy nó đã bị Cẩm Khê mổ bụng, cây đao rạch rách bụng rồi đâm vào tim nó, cũng may Cẩm Khê cắm đao khá sâu, bằng không dù con hổ chỉ còn chút hơi tàn, đầu cậu cũng sẽ bị nó cắn rụng.
Khương Thần nhanh chóng kiểm tra một lượt, phát hiện Cẩm Khê ngoài phần chân thì không có vết thương hở nào, bất quá chân cậu bị con hổ giẫm gãy, không chỉ gãy xương, lớp quần bông chỗ gãy bị nó quào rách, lưu lại ba vết quào thật sâu trên bắp chân.
Khương Thần vội ôm Cẩm Khê đến bên đống lửa. Trong lòng hối hận vô cùng, kế hoạch vốn là bố trí lưới ở khu vực tuyết cao đến đùi người, phải loay hoay trong tuyết một hai giờ, Cẩm Khê ăn không tiêu nên để cậu ở lại giữ trại, nào ngờ chỉ mới đi chốc lát, bên Cẩm Khê liền xảy ra chuyện. Từ nay về sau, anh quyết định bất kể là đi đâu, anh phải dẫn Cẩm Khê theo. Không lại để Cẩm Khê rời khỏi tầm mắt mình nữa, giờ nghĩ lại tình cảnh khi nãy, tim anh vẫn như bị bóp chặt.
“Bộ đồ này tanh quá.” Ngồi gần đống lửa, Cẩm Khê mới thấy bớt đau, có lẽ vừa rồi thần kinh quá căng cứng nên giờ cả người cậu mềm oặt, chút hơi sức cũng không có, đùi trái lại bất giác đau nhức.
Khương Thần ừ một tiếng, thấy đám người Trương Thành cũng về tới nơi, nói “Các cậu nhanh chóng đi xử lý con hổ bên kia, chúng ta phải mau rời khỏi đây, mảnh đất này nồng nặc mùi máu rồi.”
Nói xong, anh vào nhà tuyết đốt một đống lửa, sau đó bế Cẩm Khê vào trong. Bỏ vào nồi sắt chứa nước nóng vài vốc tuyết để giảm nhiệt rồi cũng bưng vào. Anh biết Cẩm Khê khó chịu, thể nào cũng nôn vài lần.
Khương Thần lặng lẽ cởi quần áo Cẩm Khê ra, sau đó lau mặt, đầu tóc, cổ cậu, máu của con hổ kia toàn bộ đều tưới lên người Cẩm Khê.
Đổi hai hồi nước mới khiến cậu sạch sẽ hơn chút, kế đó thay cho cậu bộ đồ mới. Anh không dám chỉnh bậy chấn thương của đùi, cẩn thận sờ đoạn xương bị gãy, vị trí hơi sai lệch, cần nhanh chóng về thôn, chỉ xử lý đơn giản ba vết rạch máu me đầm đìa. Băng bó kỹ xong, Khương Thần lấy nẹp cố định bắp đùi Cẩm Khê, tránh cho đường về khiến vết thương mở rộng, Cẩm Khê không thể mặc quần dày, Khương Thần bọc cậu trong túi ngủ, làm cẩn thận từng chút.
Cả quá trình, anh một mực không nói chuyện, Cẩm Khê thỉnh thoảng đau đến nhe răng cũng không lên tiếng, vẻ đau lòng áy náy trong mắt Khương Thần cũng có thể nhấn chìm cậu, cậu đành phải làm bộ như không có gì.
“Không sao đâu, dù sao mùa đông này sẽ không ra ngoài, chuyên tâm tĩnh dưỡng là được, lại nói em vậy mà giết chết được hổ đấy, lần này về thôn xem ai còn dám nói em yếu nữa không.” Nói đến đây, Cẩm Khê mở cờ trong bụng, tuy cảm giác sợ hãi còn chưa tan, bàn tay vẫn đang run rẩy, bất quá tâm trạng thật sự phấn khích, đây chính là hổ đấy, là một con đã tiến hoá đỉnh đầu to gấp hai trước kia, con hổ Võ Tòng đánh cũng không lớn như vậy, thế mà một mình cậu đã giết được nó, nghĩ đến lại hưng phấn.
Khương Thần nghe, mặt càng đen hơn, anh không muốn để Cẩm Khê hiển lộ năng lực nữa, nếu sự mạnh mẽ phải chứng thực bằng cách chiến đấu với hổ, anh thà rằng Cẩm Khê luôn luôn yếu đuối.
Chân Cẩm Khê bị thương không thể trì hoãn, Khương Thần bôi cho cậu thuốc tốt nhất, bên kia bọn Trương Thành cũng thu dọn xong tất cả, con hổ bị đông lạnh, xe trượt tuyết sắp xếp lại, đàn nai sừng tấm thì không thể săn tiếp, lưới săn còn treo ở đó cũng chẳng quan tâm tới thu lại.
Mọi người ăn chút lương khô xong liền khởi hành về nhà, Cẩm Khê được an bài nằm trong xe trượt tuyết, Khương Thần sợ cậu lạnh cóng, trải lên xe vài lớp da, sau đó bọc thêm hai tầng da thú quanh cậu, cố định cơ thể. Mới đầu, cả bọn không dám đi nhanh, cánh rừng này tuyết dày, xe trượt hầu như nhấp nhô liên tục.
Bọn họ xuất phát sớm, hơn tám giờ thì đến phòng nghỉ cho thợ săn, ăn chút đồ đơn giản lại lên đường tiếp. Có lẽ tinh thần Cẩm Khê được thả lỏng, dọc đường đi đều ngủ say, Khương Thần chỉ lo Cẩm Khê phát sốt, vết thương nhiễm trùng, cách một lát nhìn cậu một lần, cũng may một đường thuận lợi.
Trở lại Diệp thành đã là bốn giờ chiều, người trong thôn nhìn thấy hổ to đều sôi trào cả lên. Trong thôn đã săn rất nhiều con mồi, như gấu, sói đều có không ít, nhưng hổ vẫn là con đầu tiên. Nghe kể đây là một mình Cẩm Khê giết được, người nào người nấy kinh ngạc không thôi, bất quá thật sự Cẩm Khê muốn, đối với thực lực của cậu mọi người phải nhìn với ánh mắt khác xưa.
Nhưng Cẩm Khê không có thời gian đón nhận lời tán dương của họ, vào thôn, Khương Thần trực tiếp trở về nhà, ông bà cụ trong nhà thấy Cẩm Khê bị ẵm trở về thì hoảng cả hồn, mệt mỏi Cẩm Khê vội vã giải thích bản thân chỉ bị gãy xương đùi. Hai cụ biết Cẩm Khê không có nguy hiểm tính mạng, trái tim rốt cuộc buông xuống, bất quá nhìn phần sưng máu me đầm đìa to như ba ổ bánh mì của Cẩm Khê lại đau lòng không ngớt.
Cẩm Khê vào nhà chưa tới hai phút Trương Trung, Trịnh Nguyên liền chạy tới. Hiện tại hai người họ am hiểu nhất là chữa gãy xương và vết thương ngoài da, tỉ mỉ kiểm tra một lượt, xương cốt bị gãy, chỉnh lại vị trí đoạn xương xong thì xử lý vết quào cho Cẩm Khê. Lại nói vết quào này còn nghiêm trọng hơn, móng vuốt hổ có chứa chút độc tố, nếu không cẩn thận bị viêm sẽ không tốt, tẩy trùng bôi thuốc miệng vết thương, còn để lại cho cậu không ít thuốc Đông y, cần uống trong vài ngày.
Do không có phân xưởng sản xuất thuốc men, cũng không còn thuốc pha chế sẵn, thuốc dự trữ trước kia không phải hết thì là quá hạn, vừa lúc lấy được không ít sách báo, hai người liền bắt đầu nghiên cứu thảo dược, thời điểm vào núi hai rau thuận tiện hái thuốc, cứ như vậy hai ba năm, hai người vận dụng nhiều thuốc Đông y cũng dần dần thuần thục, huống chi chấn thương của Cẩm Khê là loại bọn hắn thường gặp nhất.
So với Cẩm Khê, tình trạng Diệp Khoa nghiêm trọng hơn, nguyên bản cánh tay đã tổn thương không nhẹ, sau lại bị ngã đè, còn dùng sức dịch chuyển con hổ, cánh tay chấn thương càng thêm nặng. Lúc Trương Trung Trịnh Nguyên kiểm tra cho hắn ta, đoạn xương kia có thể đã bị nứt, vì không có máy móc, họ cũng không thể xác nhận, phần mô mềm chung quanh tổn thương nghiêm trọng, cánh tay này nếu không dưỡng thương tốt, về sau sẽ không thể cầm vật nặng, mà dù nuôi dưỡng tốt cũng không thể dùng lực tay như trước.
Đêm hôm trở về, Cẩm Khê phát sốt, Khương Thần ở bên cạnh chăm sóc cả đêm, lúc thì thay khăn hạ nhiệt, lúc thì lau mồ hôi cho cậu, suốt đêm không chợp mắt, Cẩm Khê có chút động tĩnh đều phải lăn qua lăn lại một hồi. Ông cụ ngồi dậy sang nhìn vài lần, lại nhìn hai mắt Khương Thần đỏ bừng, âm thầm thở dài, cúi đầu, gác tay sau lưng quay về phòng.
Khương Thần túc trực một đêm không hề vô ích, hôm sau Cẩm Khê liền hạ sốt, mấy ngày sau đó cũng không tái phát, sẽ không còn gì nguy hiểm, chân thì chỉ có thể nuôi từ từ.
Chuyến đi này thu hoạch chỉ bình thường, nhưng chỉ phân chia trong nhóm thì mỗi người nhận được không ít. Cẩm Khê săn được hổ, dựa theo quy củ là thuộc về mình cậu, mọi người ra ngoài săn thú là hành động tập thể, bất quá nếu đụng phải dã thú như sài lang hổ báo, ai giết thì thuộc về người đó, bởi đó là dùng mạng đổi lấy.
Đương nhiên Cẩm Khê cũng không tham, con hổ kia rất lớn, miệng vết thương là từ bụng vạch lên, các lỗ bị đạn bắn không lớn, sư phụ tay nghề lão luyện trong thôn có thể lột ra lớp da hoàn chỉnh, thứ này Cẩm Khê giữ lại, không như những con mồi nhỏ trước kia, đây là mãnh thú Cẩm Khê tự mình săn được, có ý nghĩa trọng đại.
Hổ cốt là đồ tốt, có thể ngâm rượu, nhường các cụ thạo nghề xử lý, đến lúc đó phân cho mỗi hộ một phần, con hổ to vậy xương cốt cũng nhiều mà. Còn thịt hổ, Cẩm Khê nghĩ lại mùi vị hôm đó thì chút khẩu vị liền không còn, ngoài giữ một chút cho cả nhà nếm thử thì chia cho những người cùng ra ngoài, nhất là Diệp Khoa bị con hổ tát một cú, phần còn dư sau cùng dùng đãi khách trong tiệc cưới của Đại Bảo. Tuy cậu không muốn ăn, nhưng có thể người trong thôn sẽ muốn nếm thử.
Khương Thần ở nhà với Cẩm Khê hơn mười ngày, xác định chân cậu không có vấn đề gì mới dẫn đội vào núi. Hiện tại anh có ám ảnh trong lòng, giống như mỗi lần anh vừa rời khỏi Cẩm Khê thì cậu lại xảy ra chuyện không may, hết lần này tới lần khác hù doạ lá gan anh. Hôm nay vừa ra cửa anh liền bắt đầu nhớ cậu, thầm nghĩ chờ Cẩm Khê bình phục, lúc nào anh cũng sẽ dẫn cậu bên mình, vẫn là tự trông mới yên tâm.
Cẩm Khê không biết tâm tư Khương Thần, giờ cậu đã không cần nằm lỳ trên giường đất. Chẳng biết nhóm Trương Trung lấy được thạch cao từ đâu, lúc vết thương trên đùi tốt hơn liền dùng thạch cao cố định chân cho cậu, có thạch cao, cậu không cần cẩn thận từng ly từng tí, chống nạng cũng có thể đi ra ngoài. Trước đó Khương Thần trông dữ quá, cậu không dám xuống đất, giờ Khương Thần đã ra ngoài, cậu muốn đi dạo một lát, vừa vặn qua coi Diệp Khoa sao rồi.
Nghe nói chấn thương của Diệp Khoa tương đối rắc rối, vì sau khi cánh tay lành lại, mỗi ngày Diệp Khoa đều phải bó thuốc. Thuốc do hai người Trương Trung, Trịnh Nguyên nghiên cứu điều phối, đều là thảo dược Đông y, xay thành bột rồi nấu sền sệt, nhân lúc còn nóng đắp lên vai Diệp Khoa, lúc đắp thuốc vừa nóng vừa đau, qua một lát thì thêm ngứa ngáy đau nhói, chưa kể mùi thuốc còn gay mũi. Hơn nữa bây giờ bên ngoài thỉnh thoảng nổi gió bấc, khí hậu lạnh, cánh tay Diệp Khoa không thể gặp gió, nếu không sẽ lưu lại mầm bệnh, do đó phải ủ trong nhà, nhưng cũng khiến Diệp Khoa thích ầm ĩ nghẹn muốn chết. Hai ngày trước Cẩm Khê nghe Trương Thành kể, bèn tính đi xem hắn ta một chút.
Ông bà cụ không ngăn cản Cẩm Khê ra ngoài, hôm nay trời đẹp, Cẩm Khê bị giam mãi trong phòng cũng không tốt, có điều lo cậu bị vấp ngã nên bảo Thịnh Nam đi theo, cũng không biết Trương Trung cuỗm được xe lăn từ bệnh viện nào, lúc ra ngoài để Cẩm Khê ngồi lên, đẩy đi.
Thịnh Nam lúc này đã là một cô bé lớn, ở Diệp gia ăn ngon mặc tốt, không có chuyện cần phiền lòng, tính tình cởi mở hẳn. Cô bé vốn hiểu chuyện, việc trong nhà ngoài nhà đều làm được, thím Hai rất coi trọng bé, hiện giờ con dâu có vị trí quan trọng thứ hai.
Hai người ra khỏi cổng lớn, đi về phía cuối đường, nhà Diệp Khoa nằm ở con phố phía sau (nhà cậu), cũng không xa. Lúc gần tới nơi, Cẩm Khê liền thấy một phụ nữ từ nhà bên cạnh nhà Diệp Khoa đi ra, vẻ mặt tươi cười, dường như có chuyện vui.
Ngay sau đó cậu cảm thấy trên mình ẩm ướt nhễ nhại như bị tưới nước, sau nữa cả người bì đè nặng, không thể nhúc nhích.
Cẩm Khê nằm dưới thân hổ, không thể động đậy cũng không thể xê dịch người, đau đớn ở đùi lan ra, hơn nữa con hổ quá lớn, cậu bị kẹt phía dưới có chút không thở nổi, bị mùi máu tươi vài mùi khí bẩn hun đến khó chịu, con hổ đã chết, nhưng thỉnh thoảng vẫn co giật một cái.
“Cẩm Khê, Cẩm Khê ——” Diệp Khoa khập khà khập khiễng chạy về phía này. Vừa rồi Cẩm Khê đẩy hắn vào nhà tuyết, do quá gấp, sức lực hơi lớn, hắn không chỉ ngã đụng đầu vào khối băng mà người ngã ra đất còn đè lên cánh tay chưa khoẻ, chờ hắn giãy giụa chạy ra khỏi nhà tuyết, cuộc chiến giữa Cẩm Khê và con hổ đã kết thúc. Kỳ thực tốc độ của một người một hổ rất nhanh, cả thảy quá trình chưa tới một phút đồng hồ.
Diệp Khoa thấy con hổ gục trên mặt đất, mặt tuyết xung quanh khắp nơi đều là máu, dưới thân hổ còn hình thành một vũng máu, trông rất doạ người.
“Cẩm Khê.” Hai mắt Diệp Khoa đỏ ké, hắn không ngờ Cẩm Khê bình thường yếu như vậy lại đẩy hắn ra, giờ sống chết của Cẩm Khê không rõ khiến hắn sợ hãi vô cùng, nếu Cẩm Khê có chuyện, cho dù hắn chết cũng không thể ăn nói với mọi người trong thôn.
Con hổ quá lớn, đừng nói cánh tay Diệp Khoa đang bị thương, dù lúc lành lặn muốn xê dịch nó cũng tốn công, nhưng Diệp Khoa vẫn cố sức đẩy con hổ ra.
“Ọc ——” con hổ vừa bị đẩy ra một chút, đầu Cẩm Khê liền hiện ra, sau đó nhịn không được nôn một trận, cũng may dạ dày cậu không có thứ gì, nếu không, không chỉ nôn khan thôi đâu.
“Cẩm Khê, cậu không sao chứ.” Diệp Khoa mừng rỡ nhìn Cẩm Khê.
Cẩm Khê phủi tay “Đừng nhúc nhích.” Ngăn cản Diệp Khoa xê dịch con hổ “Có thể chân tôi bị gãy rồi.” Diệp Khoa nếu muốn đẩy hổ ra phải dùng sức đẩy xuống, khi đó chân cậu đã bị thương sẽ càng thêm tàn. Khương Thần phỏng chừng sắp trở lại rồi, cậu không muốn sau này đi bằng một chân.
Vừa nghĩ đến Khương Thần, liền nghe tiếng chân chạy băng băng trên tuyết, Cẩm Khê nhìn sang, thấy một bóng đen đang di động thần tốc, lúc này sắc trời sáng hơn một chút, cậu cũng thấy được đó là Khương Thần.
Bọn Khương Thần cách nơi này không xa, nghe tiếng chó sủa thì biết nơi cắm trại có chuyện, lập tức cầm đao chạy trở về, đến nơi, nương theo ánh lửa liền thấy toàn thân Cẩm Khê đẫm máu nằm dưới thi thể lão hổ.
“Cẩm Khê em sao vậy?” Tim Khương Thần đập bang bang, sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ Cẩm Khê như vậy làm anh sợ hãi vô cùng. Thấy con hổ nằm đè lên cậu, hai tay Khương Thần nhấc một phát liền lật ngược con hổ qua một bên, cũng sợ làm Cẩm Khê bị thương thêm nên hổ kia gần như bị anh ném bay, đương nhiên con hổ quá nặng sao có thể bay nổi.
Con hổ bị lật ngược, Diệp Khoa mới nhìn thấy nó đã bị Cẩm Khê mổ bụng, cây đao rạch rách bụng rồi đâm vào tim nó, cũng may Cẩm Khê cắm đao khá sâu, bằng không dù con hổ chỉ còn chút hơi tàn, đầu cậu cũng sẽ bị nó cắn rụng.
Khương Thần nhanh chóng kiểm tra một lượt, phát hiện Cẩm Khê ngoài phần chân thì không có vết thương hở nào, bất quá chân cậu bị con hổ giẫm gãy, không chỉ gãy xương, lớp quần bông chỗ gãy bị nó quào rách, lưu lại ba vết quào thật sâu trên bắp chân.
Khương Thần vội ôm Cẩm Khê đến bên đống lửa. Trong lòng hối hận vô cùng, kế hoạch vốn là bố trí lưới ở khu vực tuyết cao đến đùi người, phải loay hoay trong tuyết một hai giờ, Cẩm Khê ăn không tiêu nên để cậu ở lại giữ trại, nào ngờ chỉ mới đi chốc lát, bên Cẩm Khê liền xảy ra chuyện. Từ nay về sau, anh quyết định bất kể là đi đâu, anh phải dẫn Cẩm Khê theo. Không lại để Cẩm Khê rời khỏi tầm mắt mình nữa, giờ nghĩ lại tình cảnh khi nãy, tim anh vẫn như bị bóp chặt.
“Bộ đồ này tanh quá.” Ngồi gần đống lửa, Cẩm Khê mới thấy bớt đau, có lẽ vừa rồi thần kinh quá căng cứng nên giờ cả người cậu mềm oặt, chút hơi sức cũng không có, đùi trái lại bất giác đau nhức.
Khương Thần ừ một tiếng, thấy đám người Trương Thành cũng về tới nơi, nói “Các cậu nhanh chóng đi xử lý con hổ bên kia, chúng ta phải mau rời khỏi đây, mảnh đất này nồng nặc mùi máu rồi.”
Nói xong, anh vào nhà tuyết đốt một đống lửa, sau đó bế Cẩm Khê vào trong. Bỏ vào nồi sắt chứa nước nóng vài vốc tuyết để giảm nhiệt rồi cũng bưng vào. Anh biết Cẩm Khê khó chịu, thể nào cũng nôn vài lần.
Khương Thần lặng lẽ cởi quần áo Cẩm Khê ra, sau đó lau mặt, đầu tóc, cổ cậu, máu của con hổ kia toàn bộ đều tưới lên người Cẩm Khê.
Đổi hai hồi nước mới khiến cậu sạch sẽ hơn chút, kế đó thay cho cậu bộ đồ mới. Anh không dám chỉnh bậy chấn thương của đùi, cẩn thận sờ đoạn xương bị gãy, vị trí hơi sai lệch, cần nhanh chóng về thôn, chỉ xử lý đơn giản ba vết rạch máu me đầm đìa. Băng bó kỹ xong, Khương Thần lấy nẹp cố định bắp đùi Cẩm Khê, tránh cho đường về khiến vết thương mở rộng, Cẩm Khê không thể mặc quần dày, Khương Thần bọc cậu trong túi ngủ, làm cẩn thận từng chút.
Cả quá trình, anh một mực không nói chuyện, Cẩm Khê thỉnh thoảng đau đến nhe răng cũng không lên tiếng, vẻ đau lòng áy náy trong mắt Khương Thần cũng có thể nhấn chìm cậu, cậu đành phải làm bộ như không có gì.
“Không sao đâu, dù sao mùa đông này sẽ không ra ngoài, chuyên tâm tĩnh dưỡng là được, lại nói em vậy mà giết chết được hổ đấy, lần này về thôn xem ai còn dám nói em yếu nữa không.” Nói đến đây, Cẩm Khê mở cờ trong bụng, tuy cảm giác sợ hãi còn chưa tan, bàn tay vẫn đang run rẩy, bất quá tâm trạng thật sự phấn khích, đây chính là hổ đấy, là một con đã tiến hoá đỉnh đầu to gấp hai trước kia, con hổ Võ Tòng đánh cũng không lớn như vậy, thế mà một mình cậu đã giết được nó, nghĩ đến lại hưng phấn.
Khương Thần nghe, mặt càng đen hơn, anh không muốn để Cẩm Khê hiển lộ năng lực nữa, nếu sự mạnh mẽ phải chứng thực bằng cách chiến đấu với hổ, anh thà rằng Cẩm Khê luôn luôn yếu đuối.
Chân Cẩm Khê bị thương không thể trì hoãn, Khương Thần bôi cho cậu thuốc tốt nhất, bên kia bọn Trương Thành cũng thu dọn xong tất cả, con hổ bị đông lạnh, xe trượt tuyết sắp xếp lại, đàn nai sừng tấm thì không thể săn tiếp, lưới săn còn treo ở đó cũng chẳng quan tâm tới thu lại.
Mọi người ăn chút lương khô xong liền khởi hành về nhà, Cẩm Khê được an bài nằm trong xe trượt tuyết, Khương Thần sợ cậu lạnh cóng, trải lên xe vài lớp da, sau đó bọc thêm hai tầng da thú quanh cậu, cố định cơ thể. Mới đầu, cả bọn không dám đi nhanh, cánh rừng này tuyết dày, xe trượt hầu như nhấp nhô liên tục.
Bọn họ xuất phát sớm, hơn tám giờ thì đến phòng nghỉ cho thợ săn, ăn chút đồ đơn giản lại lên đường tiếp. Có lẽ tinh thần Cẩm Khê được thả lỏng, dọc đường đi đều ngủ say, Khương Thần chỉ lo Cẩm Khê phát sốt, vết thương nhiễm trùng, cách một lát nhìn cậu một lần, cũng may một đường thuận lợi.
Trở lại Diệp thành đã là bốn giờ chiều, người trong thôn nhìn thấy hổ to đều sôi trào cả lên. Trong thôn đã săn rất nhiều con mồi, như gấu, sói đều có không ít, nhưng hổ vẫn là con đầu tiên. Nghe kể đây là một mình Cẩm Khê giết được, người nào người nấy kinh ngạc không thôi, bất quá thật sự Cẩm Khê muốn, đối với thực lực của cậu mọi người phải nhìn với ánh mắt khác xưa.
Nhưng Cẩm Khê không có thời gian đón nhận lời tán dương của họ, vào thôn, Khương Thần trực tiếp trở về nhà, ông bà cụ trong nhà thấy Cẩm Khê bị ẵm trở về thì hoảng cả hồn, mệt mỏi Cẩm Khê vội vã giải thích bản thân chỉ bị gãy xương đùi. Hai cụ biết Cẩm Khê không có nguy hiểm tính mạng, trái tim rốt cuộc buông xuống, bất quá nhìn phần sưng máu me đầm đìa to như ba ổ bánh mì của Cẩm Khê lại đau lòng không ngớt.
Cẩm Khê vào nhà chưa tới hai phút Trương Trung, Trịnh Nguyên liền chạy tới. Hiện tại hai người họ am hiểu nhất là chữa gãy xương và vết thương ngoài da, tỉ mỉ kiểm tra một lượt, xương cốt bị gãy, chỉnh lại vị trí đoạn xương xong thì xử lý vết quào cho Cẩm Khê. Lại nói vết quào này còn nghiêm trọng hơn, móng vuốt hổ có chứa chút độc tố, nếu không cẩn thận bị viêm sẽ không tốt, tẩy trùng bôi thuốc miệng vết thương, còn để lại cho cậu không ít thuốc Đông y, cần uống trong vài ngày.
Do không có phân xưởng sản xuất thuốc men, cũng không còn thuốc pha chế sẵn, thuốc dự trữ trước kia không phải hết thì là quá hạn, vừa lúc lấy được không ít sách báo, hai người liền bắt đầu nghiên cứu thảo dược, thời điểm vào núi hai rau thuận tiện hái thuốc, cứ như vậy hai ba năm, hai người vận dụng nhiều thuốc Đông y cũng dần dần thuần thục, huống chi chấn thương của Cẩm Khê là loại bọn hắn thường gặp nhất.
So với Cẩm Khê, tình trạng Diệp Khoa nghiêm trọng hơn, nguyên bản cánh tay đã tổn thương không nhẹ, sau lại bị ngã đè, còn dùng sức dịch chuyển con hổ, cánh tay chấn thương càng thêm nặng. Lúc Trương Trung Trịnh Nguyên kiểm tra cho hắn ta, đoạn xương kia có thể đã bị nứt, vì không có máy móc, họ cũng không thể xác nhận, phần mô mềm chung quanh tổn thương nghiêm trọng, cánh tay này nếu không dưỡng thương tốt, về sau sẽ không thể cầm vật nặng, mà dù nuôi dưỡng tốt cũng không thể dùng lực tay như trước.
Đêm hôm trở về, Cẩm Khê phát sốt, Khương Thần ở bên cạnh chăm sóc cả đêm, lúc thì thay khăn hạ nhiệt, lúc thì lau mồ hôi cho cậu, suốt đêm không chợp mắt, Cẩm Khê có chút động tĩnh đều phải lăn qua lăn lại một hồi. Ông cụ ngồi dậy sang nhìn vài lần, lại nhìn hai mắt Khương Thần đỏ bừng, âm thầm thở dài, cúi đầu, gác tay sau lưng quay về phòng.
Khương Thần túc trực một đêm không hề vô ích, hôm sau Cẩm Khê liền hạ sốt, mấy ngày sau đó cũng không tái phát, sẽ không còn gì nguy hiểm, chân thì chỉ có thể nuôi từ từ.
Chuyến đi này thu hoạch chỉ bình thường, nhưng chỉ phân chia trong nhóm thì mỗi người nhận được không ít. Cẩm Khê săn được hổ, dựa theo quy củ là thuộc về mình cậu, mọi người ra ngoài săn thú là hành động tập thể, bất quá nếu đụng phải dã thú như sài lang hổ báo, ai giết thì thuộc về người đó, bởi đó là dùng mạng đổi lấy.
Đương nhiên Cẩm Khê cũng không tham, con hổ kia rất lớn, miệng vết thương là từ bụng vạch lên, các lỗ bị đạn bắn không lớn, sư phụ tay nghề lão luyện trong thôn có thể lột ra lớp da hoàn chỉnh, thứ này Cẩm Khê giữ lại, không như những con mồi nhỏ trước kia, đây là mãnh thú Cẩm Khê tự mình săn được, có ý nghĩa trọng đại.
Hổ cốt là đồ tốt, có thể ngâm rượu, nhường các cụ thạo nghề xử lý, đến lúc đó phân cho mỗi hộ một phần, con hổ to vậy xương cốt cũng nhiều mà. Còn thịt hổ, Cẩm Khê nghĩ lại mùi vị hôm đó thì chút khẩu vị liền không còn, ngoài giữ một chút cho cả nhà nếm thử thì chia cho những người cùng ra ngoài, nhất là Diệp Khoa bị con hổ tát một cú, phần còn dư sau cùng dùng đãi khách trong tiệc cưới của Đại Bảo. Tuy cậu không muốn ăn, nhưng có thể người trong thôn sẽ muốn nếm thử.
Khương Thần ở nhà với Cẩm Khê hơn mười ngày, xác định chân cậu không có vấn đề gì mới dẫn đội vào núi. Hiện tại anh có ám ảnh trong lòng, giống như mỗi lần anh vừa rời khỏi Cẩm Khê thì cậu lại xảy ra chuyện không may, hết lần này tới lần khác hù doạ lá gan anh. Hôm nay vừa ra cửa anh liền bắt đầu nhớ cậu, thầm nghĩ chờ Cẩm Khê bình phục, lúc nào anh cũng sẽ dẫn cậu bên mình, vẫn là tự trông mới yên tâm.
Cẩm Khê không biết tâm tư Khương Thần, giờ cậu đã không cần nằm lỳ trên giường đất. Chẳng biết nhóm Trương Trung lấy được thạch cao từ đâu, lúc vết thương trên đùi tốt hơn liền dùng thạch cao cố định chân cho cậu, có thạch cao, cậu không cần cẩn thận từng ly từng tí, chống nạng cũng có thể đi ra ngoài. Trước đó Khương Thần trông dữ quá, cậu không dám xuống đất, giờ Khương Thần đã ra ngoài, cậu muốn đi dạo một lát, vừa vặn qua coi Diệp Khoa sao rồi.
Nghe nói chấn thương của Diệp Khoa tương đối rắc rối, vì sau khi cánh tay lành lại, mỗi ngày Diệp Khoa đều phải bó thuốc. Thuốc do hai người Trương Trung, Trịnh Nguyên nghiên cứu điều phối, đều là thảo dược Đông y, xay thành bột rồi nấu sền sệt, nhân lúc còn nóng đắp lên vai Diệp Khoa, lúc đắp thuốc vừa nóng vừa đau, qua một lát thì thêm ngứa ngáy đau nhói, chưa kể mùi thuốc còn gay mũi. Hơn nữa bây giờ bên ngoài thỉnh thoảng nổi gió bấc, khí hậu lạnh, cánh tay Diệp Khoa không thể gặp gió, nếu không sẽ lưu lại mầm bệnh, do đó phải ủ trong nhà, nhưng cũng khiến Diệp Khoa thích ầm ĩ nghẹn muốn chết. Hai ngày trước Cẩm Khê nghe Trương Thành kể, bèn tính đi xem hắn ta một chút.
Ông bà cụ không ngăn cản Cẩm Khê ra ngoài, hôm nay trời đẹp, Cẩm Khê bị giam mãi trong phòng cũng không tốt, có điều lo cậu bị vấp ngã nên bảo Thịnh Nam đi theo, cũng không biết Trương Trung cuỗm được xe lăn từ bệnh viện nào, lúc ra ngoài để Cẩm Khê ngồi lên, đẩy đi.
Thịnh Nam lúc này đã là một cô bé lớn, ở Diệp gia ăn ngon mặc tốt, không có chuyện cần phiền lòng, tính tình cởi mở hẳn. Cô bé vốn hiểu chuyện, việc trong nhà ngoài nhà đều làm được, thím Hai rất coi trọng bé, hiện giờ con dâu có vị trí quan trọng thứ hai.
Hai người ra khỏi cổng lớn, đi về phía cuối đường, nhà Diệp Khoa nằm ở con phố phía sau (nhà cậu), cũng không xa. Lúc gần tới nơi, Cẩm Khê liền thấy một phụ nữ từ nhà bên cạnh nhà Diệp Khoa đi ra, vẻ mặt tươi cười, dường như có chuyện vui.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất