Chương 96: Cá Biển
Giờ đã tìm thấy vị trí nên bắt đầu làm việc.
Lần ra ngoài này có khá nhiều người nhưng còn cần chuyền tài liệu từ nhà tới.
Bởi vì để xây dựng thôn xóm cần 1 lượng lớn gỗ, đây là thứ không thể thiếu. Ngày trước có luật cấm chặt gỗ lung tung nhưng giờ có thể tùy tiện chặt.
Sau khi chặt gỗ xong cần phải phơi khô, lần này dùng xe kéo tới không ít, dù sao thì gỗ vừa mới chặt cũng không thể xây nhà.
Trừ cái này ra còn có một ít xi măng cũng cần phải chở từ trong nhà tới, còn đá thì có thể lấy một số tảng đá lớn ở trên núi đá gần đó, có điều công nhân phải khá vất vả.
Có thể băng vẫn chưa tan ra nên không hề thấy sóng thần đâu.
Mấy ngày nay đều rất bình tĩnh, không có chút nguy hiểm nào. Bọn họ rất hy vọng có thể thừa dịp này xây dựng xong sớm.
Không biết có phải do sức lực mọi người đều được tăng lên không mà mặc dù nền đất vẫn còn đóng băng nhưng mọi người vẫn đào khá dễ dàng.
Nơi này xem như vùng đất lệ thuộc của bọn họ, nên mùa đông cũng cần phái người canh gác, nhưng không thể để lại quá nhiều người, chỉ có thể phái nhiều nhất 1 tiểu đội khoảng mười mấy người. Hơn nữa còn cần xây dựng rắn chắc 1 chút để phòng ngừa sau này có người muốn cướp nơi này.
Kiểm tra, đo lường hoàn cảnh xung quanh cũng như ở trong lòng đất sau đó làm ra 1 bản thiết kế, cần xây dưng 1 bức tường vây xung quanh sườn núi, phải đào móng sâu và thật chắc chắn.
Diện tích bên trong tường vây khoảng 3.000 mét vuông, sẽ xây 1 lâu đài, tùy vào vị trí mà xây hai tầng hoặc 3 tầng. Ở phía dưới sẽ đào rỗng làm tầng hầm để cất giữ hàng hóa. Bởi vì mùa hè sẽ có nhiều người lại đây còn mùa đông sẽ có ít người nên trong lâu đài sẽ chỉ có 1 phòng ấm.
Cái loại thiết kế kiểu này rất tiết kiệm không gian, đứng ở phía trên của lâu đài có thể nhìn thấy toàn bộ tình huống dưới chân núi, còn dưới chân núi lại không nhìn rõ phía trên.
Đây là 1 lợi thế cho chuyện phòng ngự, sẽ chém bớt 1 số cây lớn, diệt cỏ.
Chờ sau khi xây lâu đài xong sẽ trồng 1 loại cây dây leo, cái loại này có bộ rễ rất mạnh.
Chỉ cần rải hạt giống xuống là cây sẽ liên tục bò trên mặt đất, chỉ mất thời gian khoảng 1 tháng là có thể bò hết cả 1 ngọn núi nhỏ.
Từ xa nhìn lại sẽ giống như 1 tấm thảm xanh, sẽ không sợ nước mưa hoặc nước biển cuốn trôi mất bùn đất.
Vừa có thể tạo 1 nền móng vững chắc , vừa không sợ cây cối sẽ che hết tầm mắt.
Sau khi làm xong bản thiết kế, mọi người bắt tay vào làm việc.
Sức lực của Cẩm Khê rất nhỏ nên chả giúp được gì nên cậu cố gắng làm những công việc nhẹ nhàng, đơn giản.
Sức lực của cậu càng ngày càng chênh lệch nhiều với mọi người, cứ như sức của trẻ con với người lớn.
Khương Thần thấy cậu rất uể oải, liền dẫn theo cậu đi ra bờ biển.
Hiện tại, thời tiết đã ấm áp hơn 1 chút, đã nhìn thấy chút cây xanh ở phía dưới nền tuyết, nhưng tuyết vẫn không hề tan ra.
Nước biển vẫn đóng băng, vì vậy 2 người quyết định đi vào trong biển nhìn xem.
Bọn họ bước lên 1 tòa núi nhỏ cạnh biển, nơi này rất cao, ở phía trên tuyết phủ trắng xóa, thật giống như một tòa núi tuyết, bọn họ đã bò đến giữa sườn núi, bắt đầu từ chỗ này đường đi đã hơi khó, phải đi cẩn thận, trên người 2 người đều buộc dây thừng.
Đi được khoảng một dặm, Cẩm Khê mới phát hiện ra nơi họ vừa đi qua có khả năng chính là vùng cỏ lau kia.
“ Anh xem kìa”
Cẩm Khê kéo Khương Thần lại chỉ vào khối băng dưới chân. Có 1 thứ đồ vật giống hình con cá bị đông lạnh ở giữa khối băng.
Khương Thần nhìn thấy cái đồ vật kia cách mặt băng không xa lắm.
“Em lùi về sau chút đi.”
Cẩm Khê lui về phía sau vài bước, Khương Thần cầm kìm sắt đập vào mặt băng, sức lực của anh rất lớn nên chỉ một chốc đã lôi được thứ đồ kia ra.
“ Thật sự là 1 con cá lớn này”.
Khương Thần ước lượng bằng tay, con cá này dài khoảng 20 cm, sau đó ngạc nhiên nói:
“ Đây cá hoa cúc, từ khi nào mà cá hoa cúc cũng lớn như vậy?”
Cẩm Khê cầm lấy con cá, chỉ cảm thấy trên tay trầm xuống, sợ là con cá này phải nặng mười mấy cân.
“Chúng ta thử tìm xem còn cá không, lâu lắm rồi chưa ăn cá biển.”
Khương Thần cười, anh biết Cẩm Khê thích ăn cá, tất cả các loại, hai người đi ra ngoài cũng không mang thứ gì liền đổ vật trong ba lô ra, sau đó lấy ba lô quét hết tuyết trên mặt băng đi. Đôi mắt của anh rất tốt, 1 bên quét tuyết, 1 bên tìm tòi bên dưới khối băng, lại tìm được thêm ít cá.
Hai người tìm hơn hai tiếng, mới tìm được bốn con cá, trong đó con cá lớn nhất phải hơn ba mươi cân, đáng tiếc hai người đều không nhận ra đó là loại cá gì. Hai con cá còn lại thì nặng khoảng 7, 8 cân.
Trời sắp tối, 2 người mang theo cá đi trở về. Sau khi bò lên trên núi, Cẩm Khê liền quay đầu lại nhìn, cười nói:
“ Mùa đông cũng là 1 mùa bội thu”.
Khương Thần lắc đầu.
“Không đơn giản như vậy, vừa rồi dọc theo đường đi em cũng thấy rồi đó, có quá nhiều cái khe, chỉ cần không cần thận ngã xuống sẽ không leo lên được, hơn nữa chuyện tìm cá này cũng không dễ dàng. Chúng ta tìm kiếm 2 tiếng mới được 4 con cá. Quá ít.”
“Anh đừng có không biết đủ, hai giờ tìm được bốn con đã là 1 thu hoạch rất lớn rồi, hơn nữa mấy con cá này còn lớn như vậy. Một ngày có thể nhặt được 1 con đã là chuyện không dễ rồi.”
Khương Thần cười lắc đầu. Nào có dễ dàng như vậy, vừa rồi tìm được bốn con cá đều là ở cùng 1 chỗ, vượt qua cái phạm vi kia liền không thấy, khả năng cùng bị sóng biển đưa lại đây, chuyện này cũng giống như ra biển đánh cá, vứt một tấm lưới xuống sau đó kéo lên, có khả năng sẽ có cá mà cũng có khả năng không có, còn phải quét tuyết đi mới có thể nhìn thấy phía dưới, quá khó.
Hai người mang theo cá trở lại nơi dừng chân, làm những người đang làm việc sôi trào, đây chính là cá biển, thôn của bọn họ không ở ven biển, một năm cũng chưa chắc được ăn hải sản 1 lần, không nghĩ tới dưới mặt băng lại có nhiều cá biển như vậy. Mọi người đều ồn ào rằng ngày mai đi trong biển tìm cá.
Khương Thần cũng không ngăn cản họ, thời gian của bọn họ không gấp lắm, muốn xây nhà còn phải đợi tuyết tan mới xây được, bỏ ra 1 đến 2 ngày đi ra ngoài không có vấn đề. Anh cũng muốn nhìn một chút ở dưới mặt băng có thể lưu lại bao nhiêu hải sản.
Vào ban đêm, bọn họ ăn cá hầm, hương vị quen thuộc làm mọi người đều dư vị không thôi, hẹn nhau ngày mai sẽ đi ra biển tìm cá.
Sáng sớm ngày thứ hai, mọi người ăn cơm sáng xong liền mang theo lương khô xuất phát, bọn họ chuẩn bị ở bên ngoài tìm kiếm lâu một chút, lần này bọn họ còn mang theo ván trượt tuyết, tuy rằng tốc độ không nhanh nhưng có thể chở theo vật tư.
Vì đảm bảo an toàn cho mọi người, nên sẽ chia năm người một cái dây thừng, đi tách nhau ra, nếu ai bị rơi vào trong khe băng, những người đi 2 bên còn có thể kéo lên được, dù sao không có người có thể giống Khương Thần, dù dẫm 1 chân vào khoảng không cũng có thể phản ứng kịp thời.
Việc này không có dễ như trong tưởng tượng của Cẩm Khê, giống như Khương Thần đã nghĩ, có chỗ có thu hoạch có chỗ không thu hoạch được gì, cả 1 buổi sáng bọn họ cũng chỉ tìm được 6 con cá, nếu tính theo cân còn không nhiều bằng hôm qua 2 người tìm được.
Vì quét tuyết, tối hôm qua bọn họ đã làm cái cào tuyết.
Trên mặt biển này có chỗ tuyết dày, có chỗ tuyết đã bị gió thổi đi, lộ ra mặt băng phía dưới. Nhưng tốc độ tìm kiếm của bọn họ cũng không hề nhanh hơn, giống như tìm kim trong biển rộng, có tìm được hay không đều dựa vào vận may.
Vào bữa trưa, mọi người đều rất uể oải, xem ra loại hành động nhặt của hời dưới mặt băng này đã thất bại.
“ Thôi vậy, chúng ta thu dọn 1 chút rồi đi trở về đi”
Khương Thần thấy mọi người ỉu xìu, nên dứt khoát đề nghị đi trở về.
Mọi người cũng không còn cảm giác hưng phấn như tối qua nữa, nên cùng nhau thu dọn đi trở về. Đừng nhìn bọn họ lăn lộn cả buổi sáng, thực ra mới đi được khoảng 2 km so với bờ biển.
Lúc trở về , ai cũng có chút mệt và im lặng.
“Ai”
Phía trước đột nhiên kêu một tiếng, Khương Thần nhíu mày nhìn ra, có bốn người bị một cái dây thừng kéo nằm trên mặt đất.
Người cầm đầu chiếc dây thừng đã rơi xuống kẽ băng rồi.
Khương Thần mau chóng cởi dây thừng buộc trên eo, quay ra nói với Cẩm Khê:
“ Em cẩn thận một chút.” Nói xong liền chạy qua bên kia.
Cẩm Khê cũng cẩn thận đi theo mọi người đi về phía trước.
Khi Khương Thần đi qua bên này liền nhìn đến nơi đó có một kẽ băng to, rộng khoảng 20 cm, lúc này tuyết ở 2 bên kẽ băng đã rơi xuống, dây thừng bị kéo rất chặt, Tái Âm đang cầm dây thừng cố gắng kéo người rơi xuống lên, anh cũng duỗi tay ra túm lấy dây thừng, rất nhanh đã kéo được người phía dưới lên, người này lại chính là Cẩm Lân.
Lúc này sắc mặt Cẩm Lân hơi trắng, lại có chút hưng phấn, cậu ta lắp bắp:
“Cá, cá , có rất nhiều cá.”
Cẩm Lân ngồi xuống mặt băng nghỉ ngơi một chút sau đó đứng lên nói:
“Ở dưới có rất nhiều cá.”
“Thật không?” Hai mắt Tái Âm sáng lên.
“Ừ, tôi nhìn thấy. Có một con cá còn cắt vào tay tôi.”
Cẩm Lân vừa nói vừa vươn tay, quả nhiên trên tay có đeo gang tay nhưng vẫn bị kéo mất 1 mảnh to, nếu không phải như vậy cậu ta cũng sẽ không phát hiện con cá kia, cũng sẽ không nhìn đến có nhiều cá dưới lớp băng như vậy.
Khương Thần ghé vào trên mặt băng nhìn xuống phía dưới, phía dưới hơi tối.
Hình như đúng là có chút đồ ở phía dưới lớp băng, Khương Thần nói:
“Phá nó ra nhìn xem sao”.
Mọi người cất ván trước tới chỗ an toàn, sau đó cầm cây lau nhà thô như chiếc gậy sắt bắt đầu phá băng, thứ này là dùng để đào đất, bởi vì đất bị đóng băng nên mọi người dùng nó đập ra 1 cái động, sau đó mới đào đất ra, nhưng mà thứ này phá băng còn có hiệu quả hơn.
Rất nhanh đã phá được một khối băng to, sau đó bọn họ liền nhìn đến ở 2 bên vách băng đều là cá bị đông lạnh.
“Là cá Bát” Cẩm Lân kích động hỏng rồi, đây chính là do cậu phát hiện.
Khương Thần xác nhận lại.
“Đây là một đàn cá.”
Nói xong liền cười, vỗ lên đầu Cẩm Lân.
“Tiểu tử cậu rất may mắn, được rồi, đào số cá này ra, số lượng nhiều như vậy, đủ cho cả thành chúng ta ăn 1 bữa”
“ Vâng”
Tất cả mọi người hưng phấn đáp, bắt đầu phá băng. Số lượng bầy cá này còn nhiều hơn bọn họ tưởng, phải đào mất 10 m xung quanh hố mới có thể đào hết chúng ra. Chờ làm xong đã sắp tới chạng vạng.
“Khương ca, anh xem này”
Lúc mọi người chuẩn bị quay trở về, Cẩm Ngọc đột nhiên lôi kéo Khương Thần chỉ về hướng tây.
Mọi người cũng nhìn sang phía đó, thấy bên kia có 1 đoàn bóng đen, trên nền tuyết trắng nên thấy rất rõ ràng, đoàn bóng đen kia dường như đang di chuyển về hướng của bọn họ.
Mọi người nhìn kỹ, nhận ra đó là 1 đám người.
Khương Thần nhíu mày, thị lực của anh tốt hơn so với những người khác nên xem rõ ràng hơn họ, những người đó đúng là hướng về phía bọn họ, hơn nữa tốc độ rất nhanh, giống như cũng đem theo ván trượt tuyết, nhưng những người kia không đi cẩn thận như họ, mà đang chạy trên mặt băng.
Lần ra ngoài này có khá nhiều người nhưng còn cần chuyền tài liệu từ nhà tới.
Bởi vì để xây dựng thôn xóm cần 1 lượng lớn gỗ, đây là thứ không thể thiếu. Ngày trước có luật cấm chặt gỗ lung tung nhưng giờ có thể tùy tiện chặt.
Sau khi chặt gỗ xong cần phải phơi khô, lần này dùng xe kéo tới không ít, dù sao thì gỗ vừa mới chặt cũng không thể xây nhà.
Trừ cái này ra còn có một ít xi măng cũng cần phải chở từ trong nhà tới, còn đá thì có thể lấy một số tảng đá lớn ở trên núi đá gần đó, có điều công nhân phải khá vất vả.
Có thể băng vẫn chưa tan ra nên không hề thấy sóng thần đâu.
Mấy ngày nay đều rất bình tĩnh, không có chút nguy hiểm nào. Bọn họ rất hy vọng có thể thừa dịp này xây dựng xong sớm.
Không biết có phải do sức lực mọi người đều được tăng lên không mà mặc dù nền đất vẫn còn đóng băng nhưng mọi người vẫn đào khá dễ dàng.
Nơi này xem như vùng đất lệ thuộc của bọn họ, nên mùa đông cũng cần phái người canh gác, nhưng không thể để lại quá nhiều người, chỉ có thể phái nhiều nhất 1 tiểu đội khoảng mười mấy người. Hơn nữa còn cần xây dựng rắn chắc 1 chút để phòng ngừa sau này có người muốn cướp nơi này.
Kiểm tra, đo lường hoàn cảnh xung quanh cũng như ở trong lòng đất sau đó làm ra 1 bản thiết kế, cần xây dưng 1 bức tường vây xung quanh sườn núi, phải đào móng sâu và thật chắc chắn.
Diện tích bên trong tường vây khoảng 3.000 mét vuông, sẽ xây 1 lâu đài, tùy vào vị trí mà xây hai tầng hoặc 3 tầng. Ở phía dưới sẽ đào rỗng làm tầng hầm để cất giữ hàng hóa. Bởi vì mùa hè sẽ có nhiều người lại đây còn mùa đông sẽ có ít người nên trong lâu đài sẽ chỉ có 1 phòng ấm.
Cái loại thiết kế kiểu này rất tiết kiệm không gian, đứng ở phía trên của lâu đài có thể nhìn thấy toàn bộ tình huống dưới chân núi, còn dưới chân núi lại không nhìn rõ phía trên.
Đây là 1 lợi thế cho chuyện phòng ngự, sẽ chém bớt 1 số cây lớn, diệt cỏ.
Chờ sau khi xây lâu đài xong sẽ trồng 1 loại cây dây leo, cái loại này có bộ rễ rất mạnh.
Chỉ cần rải hạt giống xuống là cây sẽ liên tục bò trên mặt đất, chỉ mất thời gian khoảng 1 tháng là có thể bò hết cả 1 ngọn núi nhỏ.
Từ xa nhìn lại sẽ giống như 1 tấm thảm xanh, sẽ không sợ nước mưa hoặc nước biển cuốn trôi mất bùn đất.
Vừa có thể tạo 1 nền móng vững chắc , vừa không sợ cây cối sẽ che hết tầm mắt.
Sau khi làm xong bản thiết kế, mọi người bắt tay vào làm việc.
Sức lực của Cẩm Khê rất nhỏ nên chả giúp được gì nên cậu cố gắng làm những công việc nhẹ nhàng, đơn giản.
Sức lực của cậu càng ngày càng chênh lệch nhiều với mọi người, cứ như sức của trẻ con với người lớn.
Khương Thần thấy cậu rất uể oải, liền dẫn theo cậu đi ra bờ biển.
Hiện tại, thời tiết đã ấm áp hơn 1 chút, đã nhìn thấy chút cây xanh ở phía dưới nền tuyết, nhưng tuyết vẫn không hề tan ra.
Nước biển vẫn đóng băng, vì vậy 2 người quyết định đi vào trong biển nhìn xem.
Bọn họ bước lên 1 tòa núi nhỏ cạnh biển, nơi này rất cao, ở phía trên tuyết phủ trắng xóa, thật giống như một tòa núi tuyết, bọn họ đã bò đến giữa sườn núi, bắt đầu từ chỗ này đường đi đã hơi khó, phải đi cẩn thận, trên người 2 người đều buộc dây thừng.
Đi được khoảng một dặm, Cẩm Khê mới phát hiện ra nơi họ vừa đi qua có khả năng chính là vùng cỏ lau kia.
“ Anh xem kìa”
Cẩm Khê kéo Khương Thần lại chỉ vào khối băng dưới chân. Có 1 thứ đồ vật giống hình con cá bị đông lạnh ở giữa khối băng.
Khương Thần nhìn thấy cái đồ vật kia cách mặt băng không xa lắm.
“Em lùi về sau chút đi.”
Cẩm Khê lui về phía sau vài bước, Khương Thần cầm kìm sắt đập vào mặt băng, sức lực của anh rất lớn nên chỉ một chốc đã lôi được thứ đồ kia ra.
“ Thật sự là 1 con cá lớn này”.
Khương Thần ước lượng bằng tay, con cá này dài khoảng 20 cm, sau đó ngạc nhiên nói:
“ Đây cá hoa cúc, từ khi nào mà cá hoa cúc cũng lớn như vậy?”
Cẩm Khê cầm lấy con cá, chỉ cảm thấy trên tay trầm xuống, sợ là con cá này phải nặng mười mấy cân.
“Chúng ta thử tìm xem còn cá không, lâu lắm rồi chưa ăn cá biển.”
Khương Thần cười, anh biết Cẩm Khê thích ăn cá, tất cả các loại, hai người đi ra ngoài cũng không mang thứ gì liền đổ vật trong ba lô ra, sau đó lấy ba lô quét hết tuyết trên mặt băng đi. Đôi mắt của anh rất tốt, 1 bên quét tuyết, 1 bên tìm tòi bên dưới khối băng, lại tìm được thêm ít cá.
Hai người tìm hơn hai tiếng, mới tìm được bốn con cá, trong đó con cá lớn nhất phải hơn ba mươi cân, đáng tiếc hai người đều không nhận ra đó là loại cá gì. Hai con cá còn lại thì nặng khoảng 7, 8 cân.
Trời sắp tối, 2 người mang theo cá đi trở về. Sau khi bò lên trên núi, Cẩm Khê liền quay đầu lại nhìn, cười nói:
“ Mùa đông cũng là 1 mùa bội thu”.
Khương Thần lắc đầu.
“Không đơn giản như vậy, vừa rồi dọc theo đường đi em cũng thấy rồi đó, có quá nhiều cái khe, chỉ cần không cần thận ngã xuống sẽ không leo lên được, hơn nữa chuyện tìm cá này cũng không dễ dàng. Chúng ta tìm kiếm 2 tiếng mới được 4 con cá. Quá ít.”
“Anh đừng có không biết đủ, hai giờ tìm được bốn con đã là 1 thu hoạch rất lớn rồi, hơn nữa mấy con cá này còn lớn như vậy. Một ngày có thể nhặt được 1 con đã là chuyện không dễ rồi.”
Khương Thần cười lắc đầu. Nào có dễ dàng như vậy, vừa rồi tìm được bốn con cá đều là ở cùng 1 chỗ, vượt qua cái phạm vi kia liền không thấy, khả năng cùng bị sóng biển đưa lại đây, chuyện này cũng giống như ra biển đánh cá, vứt một tấm lưới xuống sau đó kéo lên, có khả năng sẽ có cá mà cũng có khả năng không có, còn phải quét tuyết đi mới có thể nhìn thấy phía dưới, quá khó.
Hai người mang theo cá trở lại nơi dừng chân, làm những người đang làm việc sôi trào, đây chính là cá biển, thôn của bọn họ không ở ven biển, một năm cũng chưa chắc được ăn hải sản 1 lần, không nghĩ tới dưới mặt băng lại có nhiều cá biển như vậy. Mọi người đều ồn ào rằng ngày mai đi trong biển tìm cá.
Khương Thần cũng không ngăn cản họ, thời gian của bọn họ không gấp lắm, muốn xây nhà còn phải đợi tuyết tan mới xây được, bỏ ra 1 đến 2 ngày đi ra ngoài không có vấn đề. Anh cũng muốn nhìn một chút ở dưới mặt băng có thể lưu lại bao nhiêu hải sản.
Vào ban đêm, bọn họ ăn cá hầm, hương vị quen thuộc làm mọi người đều dư vị không thôi, hẹn nhau ngày mai sẽ đi ra biển tìm cá.
Sáng sớm ngày thứ hai, mọi người ăn cơm sáng xong liền mang theo lương khô xuất phát, bọn họ chuẩn bị ở bên ngoài tìm kiếm lâu một chút, lần này bọn họ còn mang theo ván trượt tuyết, tuy rằng tốc độ không nhanh nhưng có thể chở theo vật tư.
Vì đảm bảo an toàn cho mọi người, nên sẽ chia năm người một cái dây thừng, đi tách nhau ra, nếu ai bị rơi vào trong khe băng, những người đi 2 bên còn có thể kéo lên được, dù sao không có người có thể giống Khương Thần, dù dẫm 1 chân vào khoảng không cũng có thể phản ứng kịp thời.
Việc này không có dễ như trong tưởng tượng của Cẩm Khê, giống như Khương Thần đã nghĩ, có chỗ có thu hoạch có chỗ không thu hoạch được gì, cả 1 buổi sáng bọn họ cũng chỉ tìm được 6 con cá, nếu tính theo cân còn không nhiều bằng hôm qua 2 người tìm được.
Vì quét tuyết, tối hôm qua bọn họ đã làm cái cào tuyết.
Trên mặt biển này có chỗ tuyết dày, có chỗ tuyết đã bị gió thổi đi, lộ ra mặt băng phía dưới. Nhưng tốc độ tìm kiếm của bọn họ cũng không hề nhanh hơn, giống như tìm kim trong biển rộng, có tìm được hay không đều dựa vào vận may.
Vào bữa trưa, mọi người đều rất uể oải, xem ra loại hành động nhặt của hời dưới mặt băng này đã thất bại.
“ Thôi vậy, chúng ta thu dọn 1 chút rồi đi trở về đi”
Khương Thần thấy mọi người ỉu xìu, nên dứt khoát đề nghị đi trở về.
Mọi người cũng không còn cảm giác hưng phấn như tối qua nữa, nên cùng nhau thu dọn đi trở về. Đừng nhìn bọn họ lăn lộn cả buổi sáng, thực ra mới đi được khoảng 2 km so với bờ biển.
Lúc trở về , ai cũng có chút mệt và im lặng.
“Ai”
Phía trước đột nhiên kêu một tiếng, Khương Thần nhíu mày nhìn ra, có bốn người bị một cái dây thừng kéo nằm trên mặt đất.
Người cầm đầu chiếc dây thừng đã rơi xuống kẽ băng rồi.
Khương Thần mau chóng cởi dây thừng buộc trên eo, quay ra nói với Cẩm Khê:
“ Em cẩn thận một chút.” Nói xong liền chạy qua bên kia.
Cẩm Khê cũng cẩn thận đi theo mọi người đi về phía trước.
Khi Khương Thần đi qua bên này liền nhìn đến nơi đó có một kẽ băng to, rộng khoảng 20 cm, lúc này tuyết ở 2 bên kẽ băng đã rơi xuống, dây thừng bị kéo rất chặt, Tái Âm đang cầm dây thừng cố gắng kéo người rơi xuống lên, anh cũng duỗi tay ra túm lấy dây thừng, rất nhanh đã kéo được người phía dưới lên, người này lại chính là Cẩm Lân.
Lúc này sắc mặt Cẩm Lân hơi trắng, lại có chút hưng phấn, cậu ta lắp bắp:
“Cá, cá , có rất nhiều cá.”
Cẩm Lân ngồi xuống mặt băng nghỉ ngơi một chút sau đó đứng lên nói:
“Ở dưới có rất nhiều cá.”
“Thật không?” Hai mắt Tái Âm sáng lên.
“Ừ, tôi nhìn thấy. Có một con cá còn cắt vào tay tôi.”
Cẩm Lân vừa nói vừa vươn tay, quả nhiên trên tay có đeo gang tay nhưng vẫn bị kéo mất 1 mảnh to, nếu không phải như vậy cậu ta cũng sẽ không phát hiện con cá kia, cũng sẽ không nhìn đến có nhiều cá dưới lớp băng như vậy.
Khương Thần ghé vào trên mặt băng nhìn xuống phía dưới, phía dưới hơi tối.
Hình như đúng là có chút đồ ở phía dưới lớp băng, Khương Thần nói:
“Phá nó ra nhìn xem sao”.
Mọi người cất ván trước tới chỗ an toàn, sau đó cầm cây lau nhà thô như chiếc gậy sắt bắt đầu phá băng, thứ này là dùng để đào đất, bởi vì đất bị đóng băng nên mọi người dùng nó đập ra 1 cái động, sau đó mới đào đất ra, nhưng mà thứ này phá băng còn có hiệu quả hơn.
Rất nhanh đã phá được một khối băng to, sau đó bọn họ liền nhìn đến ở 2 bên vách băng đều là cá bị đông lạnh.
“Là cá Bát” Cẩm Lân kích động hỏng rồi, đây chính là do cậu phát hiện.
Khương Thần xác nhận lại.
“Đây là một đàn cá.”
Nói xong liền cười, vỗ lên đầu Cẩm Lân.
“Tiểu tử cậu rất may mắn, được rồi, đào số cá này ra, số lượng nhiều như vậy, đủ cho cả thành chúng ta ăn 1 bữa”
“ Vâng”
Tất cả mọi người hưng phấn đáp, bắt đầu phá băng. Số lượng bầy cá này còn nhiều hơn bọn họ tưởng, phải đào mất 10 m xung quanh hố mới có thể đào hết chúng ra. Chờ làm xong đã sắp tới chạng vạng.
“Khương ca, anh xem này”
Lúc mọi người chuẩn bị quay trở về, Cẩm Ngọc đột nhiên lôi kéo Khương Thần chỉ về hướng tây.
Mọi người cũng nhìn sang phía đó, thấy bên kia có 1 đoàn bóng đen, trên nền tuyết trắng nên thấy rất rõ ràng, đoàn bóng đen kia dường như đang di chuyển về hướng của bọn họ.
Mọi người nhìn kỹ, nhận ra đó là 1 đám người.
Khương Thần nhíu mày, thị lực của anh tốt hơn so với những người khác nên xem rõ ràng hơn họ, những người đó đúng là hướng về phía bọn họ, hơn nữa tốc độ rất nhanh, giống như cũng đem theo ván trượt tuyết, nhưng những người kia không đi cẩn thận như họ, mà đang chạy trên mặt băng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất