Điên Cuồng Xây Dựng Thành Lĩnh Chủ
Chương 32:
“Tôi có khối sắt, có thể đổi! Cầu xin cho tôi một cơ hội nữa!”
“Tôi... Tôi có hạt giống, hạt giống có được hay không?”
“Đại lão hãy nhìn những đứa trẻ đáng thương này đi, chúng tôi sắp chết đói rồi!”
“Đại lão cứu mạng! Lại có sói đang quanh quẩn trên đầu tôi!”
"Đại lão, đại lão, đại lão, tiếp tục bán thịt đi mà!"
"Đại lão đã giàu có đến mức cần muối, còn chúng tôi vẫn đang giãy giụa trên bờ vực sống chết!”
"Đại lão, ngài còn thiếu trang sức đeo chân không, xem tôi thế nào?"
Phó Linh đã sớm biết được xác suất rơi đồ trong game này rất biến thái từ trong miệng Đỗ Mỹ và Đàm Đông, biết những người này muốn ăn no bụng khó khăn đến mức nào. Hiện tại trong tay cô có ba trăm phần thịt rắn, cô lấy ra một phần xem thử, thịt trắng như tuyết, chỉ là ngửi có chút tanh, chắc là ăn không ngon lắm.
Vì thế, Phó Linh lại hào phóng treo ra 10 phần:
[Bán: Thịt rắn x3 (10 phần ăn)
Nhu cầu: công thức bất kỳ x1/sắt x1/hạt giốngx1/muối x1.]
Cô cũng không rao giá trên trời hoặc nâng cao giá cả, mọi người đều là vì mục tiêu thông quan, nhiều thêm một người sống sót thì xác suất thông quan càng cao, 3 phần thịt tiết kiệm một chút có thể đủ cho một người ăn trong ba ngày, chỉ cần có một trong bốn thứ là có thể đổi được.
Hơn nữa, vì phòng ngừa có vài người tích trữ thịt ăn, Phó Linh lại thiết lập mỗi người chỉ có thể đổi một phần.
Kênh chat công bố thông tin này như thường lệ, mà bởi vì thông tin này mà kênh chat lại yên tĩnh vài giây, sau đó hỗn loạn trở lại:
"Cảm ơn đại lão, tôi cướp được thịt rồi!"
"Cảm ơn đại lão, tôi cũng có thịt ăn rồi!"
"Cảm ơn đại lão, thịt cho dù ăn sống đều rất thơm!”
Không phải ai cũng biết cách tạo ra lửa bằng cách cọ xát gỗ, người anh em này rõ ràng đang sống cuộc sống ăn sống nuốt tươi.
Ngoài lời cảm ơn, phần còn lại là những lời than thở về tốc độ tay quá chậm, không thể cướp được, rồi lại đáng thương cầu xin đại lão thương xót.
Đại lão Phó Linh không màng đến những lời bàn tán trên kênh chat, mở chiếc ba lô của mình ra, bên trong có thêm 8 phần sắt, một bản thiết kế và hai hạt giống.
Cô mở công thức ra: [Bản thiết kế Cày Ruộng x1]
Đất canh tác có thể thăng cấp rồi!
Phó Linh phấn khích vô cùng, lại xem hạt giống, hóa ra là hạt giống gừng!
Lần thu hoạch này khá tốt, Phó Linh vô cùng hài lòng.
Như vậy xem ra, bán cho những người sống sót rải rác khắp nơi này, sau đó thu hoạch vật phẩm rơi xuống mà bọn họ không dùng được, lại giúp nâng cao cấp độ của mình, nhận được quyền hạn cao hơn trong game, đây mới là vòng tuần hoàn tốt đẹp!
Nhưng, khi nguồn cung cấp thức ăn tăng lên, mọi người sẽ lại có nhu cầu mới, chẳng hạn như nhà cửa, đồ đạc, vũ khí, nước uống, đồ dùng hàng ngày, lúc đó đều cần lãnh địa của cô sản xuất ra.
Vậy thì… ai sẽ sản xuất?
Giờ khắc này, Phó Linh sâu sắc cảm thấy lãnh địa của mình thiếu hụt nhân tài!
Xưởng xay cần hai người mới có thể khởi động, xưởng gia dụng thì cần ba người, hiện tại Đỗ Mỹ đã phụ trách đồng ruộng, tương lai đồng ruộng sẽ càng nhiều, không có khả năng kiêm mấy chức, trò chơi cũng không cho phép như vậy. Đàm Đông có thuộc tính hái thuốc, không thể để cho anh ấy cả ngày làm ổ trong lãnh địa, bằng không lãng phí thiên phú của anh ấy.
“Tôi... Tôi có hạt giống, hạt giống có được hay không?”
“Đại lão hãy nhìn những đứa trẻ đáng thương này đi, chúng tôi sắp chết đói rồi!”
“Đại lão cứu mạng! Lại có sói đang quanh quẩn trên đầu tôi!”
"Đại lão, đại lão, đại lão, tiếp tục bán thịt đi mà!"
"Đại lão đã giàu có đến mức cần muối, còn chúng tôi vẫn đang giãy giụa trên bờ vực sống chết!”
"Đại lão, ngài còn thiếu trang sức đeo chân không, xem tôi thế nào?"
Phó Linh đã sớm biết được xác suất rơi đồ trong game này rất biến thái từ trong miệng Đỗ Mỹ và Đàm Đông, biết những người này muốn ăn no bụng khó khăn đến mức nào. Hiện tại trong tay cô có ba trăm phần thịt rắn, cô lấy ra một phần xem thử, thịt trắng như tuyết, chỉ là ngửi có chút tanh, chắc là ăn không ngon lắm.
Vì thế, Phó Linh lại hào phóng treo ra 10 phần:
[Bán: Thịt rắn x3 (10 phần ăn)
Nhu cầu: công thức bất kỳ x1/sắt x1/hạt giốngx1/muối x1.]
Cô cũng không rao giá trên trời hoặc nâng cao giá cả, mọi người đều là vì mục tiêu thông quan, nhiều thêm một người sống sót thì xác suất thông quan càng cao, 3 phần thịt tiết kiệm một chút có thể đủ cho một người ăn trong ba ngày, chỉ cần có một trong bốn thứ là có thể đổi được.
Hơn nữa, vì phòng ngừa có vài người tích trữ thịt ăn, Phó Linh lại thiết lập mỗi người chỉ có thể đổi một phần.
Kênh chat công bố thông tin này như thường lệ, mà bởi vì thông tin này mà kênh chat lại yên tĩnh vài giây, sau đó hỗn loạn trở lại:
"Cảm ơn đại lão, tôi cướp được thịt rồi!"
"Cảm ơn đại lão, tôi cũng có thịt ăn rồi!"
"Cảm ơn đại lão, thịt cho dù ăn sống đều rất thơm!”
Không phải ai cũng biết cách tạo ra lửa bằng cách cọ xát gỗ, người anh em này rõ ràng đang sống cuộc sống ăn sống nuốt tươi.
Ngoài lời cảm ơn, phần còn lại là những lời than thở về tốc độ tay quá chậm, không thể cướp được, rồi lại đáng thương cầu xin đại lão thương xót.
Đại lão Phó Linh không màng đến những lời bàn tán trên kênh chat, mở chiếc ba lô của mình ra, bên trong có thêm 8 phần sắt, một bản thiết kế và hai hạt giống.
Cô mở công thức ra: [Bản thiết kế Cày Ruộng x1]
Đất canh tác có thể thăng cấp rồi!
Phó Linh phấn khích vô cùng, lại xem hạt giống, hóa ra là hạt giống gừng!
Lần thu hoạch này khá tốt, Phó Linh vô cùng hài lòng.
Như vậy xem ra, bán cho những người sống sót rải rác khắp nơi này, sau đó thu hoạch vật phẩm rơi xuống mà bọn họ không dùng được, lại giúp nâng cao cấp độ của mình, nhận được quyền hạn cao hơn trong game, đây mới là vòng tuần hoàn tốt đẹp!
Nhưng, khi nguồn cung cấp thức ăn tăng lên, mọi người sẽ lại có nhu cầu mới, chẳng hạn như nhà cửa, đồ đạc, vũ khí, nước uống, đồ dùng hàng ngày, lúc đó đều cần lãnh địa của cô sản xuất ra.
Vậy thì… ai sẽ sản xuất?
Giờ khắc này, Phó Linh sâu sắc cảm thấy lãnh địa của mình thiếu hụt nhân tài!
Xưởng xay cần hai người mới có thể khởi động, xưởng gia dụng thì cần ba người, hiện tại Đỗ Mỹ đã phụ trách đồng ruộng, tương lai đồng ruộng sẽ càng nhiều, không có khả năng kiêm mấy chức, trò chơi cũng không cho phép như vậy. Đàm Đông có thuộc tính hái thuốc, không thể để cho anh ấy cả ngày làm ổ trong lãnh địa, bằng không lãng phí thiên phú của anh ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất