Chương 5: Ψ(`∇")ψ
Sau khi Giản Lâm kết thúc phỏng vấn, La Hồng tự mình đưa cậu đi.
La đạo đầy mặt hai chữ vui vẻ, luôn mồm chủ động bắt chuyện với cậu:
"Gần đây có bận không?"
"Sắp sang năm mới rồi, bên Vũ Châu hẳn là không có nhiều đoàn phim lắm."
"Cậu gần đây có làm việc gì không?"
"Năm sau có đóng phim nào không?"
Sau khi nghe Giản Lâm trong khoảng thời gian này rất rảnh rỗi, hắn nhẹ giọng an ủi: "Trở về chờ tin tức đi, phỏng chừng trước Tết Âm Lịch còn phải gọi cậu đến đây thêm vài lần."
Giản Lâm vì phỏng vấn, giữ thái độ ổn trọng như ban ngày, tuyệt đối không thể để "Thất bại trong gang tấc".
Cậu không hỏi nhiều, gật gật đầu, nói có thể liên lạc bất cứ lúc nào.
Khi hai người bước đến thang máy, La Hồng nhìn Giản Lâm, cười cười: "Cẩn thận như vậy, căng thẳng sao?"
Trong lòng Giản Lâm lặng lẽ nói cậu không khẩn trương, chỉ là vì công việc mà giấu đuôi sói đi thôi.
Bộ dạng bây giờ của cậu thật sự đang lừa La Hồng.
La đạo thấy trước mặt đứa nhóc bên cạnh an tĩnh ngoan ngoãn như vậy, không nhịn được quan tâm quá mức, lại một lần nữa an ủi giống như người lớn tuổi cho đứa trẻ những viên kẹo vào ngày Tết: "Yên tâm đi, hôm nay cậu diễn rất tốt."
Giản Lâm có dự cảm vô cùng vi diệu.
Dự cảm vi diệu này cụ thể chính là: Cậu cảm thấy buổi phỏng vấn ngày hôm nay không bình thường như cậu đã nghĩ.
Và cậu còn có thể chắc chắn rằng: La Hồng bảo cậu đến thử vai, hẳn không phải để thử một nhân vật mặc áo rồng.
Vai phụ sao?
Có khả năng.
Giản Lâm nhạy cảm phát hiện dấu vết trong đống manh mối.
Nhưng cậu không vui vẻ quá sớm, dựa vào kinh nghiệm của cậu, mọi biến cố đều có thể xảy ra ngay một khắc trước khi bắt đầu quay. Hơn nữa, ngay cả khi quá trình quay đã bắt đầu, đoàn phim vẫn có thể thay đổi người.
Lăn lộn trong thành phố này quá đủ lâu, đừng nói đến sóng to gió lớn, kiến thức nào cậu cũng đã trải qua rồi mới tích góp được.
Vòng giới trí này sâu bao nhiêu, cậu cũng đã sớm trải nghiệm rồi.
Cho nên đối với Giản Lâm mà nói, nếu thực sự có cơ hội, tuy cậu không buông tay, nhưng cũng không dám ôm quá nhiều hy vọng xa vời.
Một câu thôi, bình thường.
Đúng là ôm một phần bình thường này, sau đó La Hồng lại liên hệ với cậu gọi cậu qua, lúc đó Giản Lâm đều tích cực phối hợp.
Đến thử vai, chụp ảnh, điền vào các biểu mẫu.
Sau vài lần tiếp xúc và quan sát, Giản Lâm tuy không hỏi, nhưng trong lòng cũng tự giải được vài thứ: Dự án này không được công khai, và quá trình quay chụp hay thử vai đều là bí mật.
Bởi vì nó bí mật không nhiều người biết, cậu đến tận bây giờ vẫn không biết mình thử vai cho nhân vật nào, chỉ có thể từ buổi thử vai cùng buổi quay chụp ảnh trong vài giờ mà đoán ra lờ mờ.
Đây hẳn là bộ phim hiện đại, và nhân vật cậu thử vai có khả năng tương đối giống với hình tượng lứa tuổi bản thân cậu hiện giờ.
Không giống phim thần tượng chỉ cần ngoại hình, bộ phim này có những yêu cầu nhất định đối với kỹ thuật diễn xuất.
Nhân vật của cậu dường như phải thể hiện nhiều cảm xúc.
Mà bộ phim này sẽ được khởi máy vào năm sau.
Giản Lâm càng thêm tò mò, đây rốt cuộc là dự án gì?
Anh trai cùng em gái thấy cậu gần đây thường xuyên ra ngoài phỏng vấn, mà lần nào cũng là một đoàn phim đều khó hiểu hỏi cậu tình huống như vậy là thế nào.
Giản Lâm chỉ có thể nói: "Không biết."
Giản Lai: "Không biết?"
Giản Lâm nói đùa: "Có lẽ nó là một sản phẩm lớn chăng."
Giản Lai: "Nằm mơ đi em trai."
Chương Niệm Niệm bắt đầu mơ màng: "Nói không chừng thật sự là một dự án lớn, lần trước không phải trong lúc chú Chu cũng mọi người liên hoan đã nói, Phương Lạc Bắc về đây đóng phim, anh có khi lại cùng Lạc đại lão đóng phim thiệt."
Giản Lai, Giản Lâm trăm miệng một lời: "Tỉnh mau!"
Chương Niệm Niệm lật bài thi nghỉ đông oán giận hai anh trai: "Hai người là những con người không có ước mơ!"
Giản Lai hừ lạnh: "Mơ ước của anh là mở cửa hàng và tiết kiệm tiền, cái gì Phương Lạc Bắc với không Phương Lạc Bắc, Phương Lạc Bắc có thể cho anh tiền sao?"
Giản Lâm còn mơ thực tế hơn cả Giản Lai: "Mơ ước của anh là em gái của mình không phải mộng tưởng hão huyền mỗi ngày, mà là tốt nghiệp cấp 2 thi đậu cấp 3."
Chương Niệm Niệm thở dài lắc đầu: "Các anh là những người trong mắt chỉ nhìn thấy hiện thực, một chút cũng không thú vị."
Giản Lai không thú vị tiếp tục mở cửa hàng bán cháo, Giản Lâm không chút thú vị tiếp tục chịu khó đi thử vai.
Ba ngày sau, trước đêm giao thừa một ngày, Giản Lâm nhận được điện thoại từ La Hồng: "Chúc mừng cậu."
Đêm giao thừa sắp tới, Triệu Húc Đông thu xếp hành lý, vui vẻ lên đường về nhà đoàn tụ cùng vợ con mình.
Trước khi rời đi, hắn hoàn thành công việc cuối cùng của mình rồi vội vàng đến sân bay báo cáo với ông chủ Lạc: "Diễn viên Lâm Hi cuối cùng đã được định rồi. Quá là không dễ dàng, tìm nhiều người như vậy, khó có thể tìm được người vừa ý, đoàn phim bên kia cũng cảm thấy nam sinh đó thích hợp."
Phương Lạc Bắc không tỏ ý kiến.
《 Cảnh Xuân 》 bởi vì chủ đề cùng một vài nguyên do khác, thời gian lựa chọn thành lập cùng tiến hành đều vô cùng bí ẩn, không công khai dù chỉ là một tí.
Dựa theo kế hoạch, trạng thái này sẽ được duy trì từ trước khi khởi động máy đến lúc đóng máy, bởi vậy một phân đoạn đều được tiến hành rất thầm lặng, bao gồm phần thử vai của diễn viên chính.
Do vậy diễn viên đóng vai Lâm Hi vẫn chưa thể chốt, việc tìm kiếm cũng không suôn sẻ.
Phương Lạc Bắc không có thói quen ôm đồm toàn bộ việc lớn việc nhỏ, tìm diễn viên là việc của đoàn phim cùng Triệu Húc Đông, anh không nhúng tay vào, tìm không thấy thì cứ tiếp tục tìm, kéo dài thời hạn bắt đầu quay cũng không có gì ghê gớm.
Hiện tại nói cho anh diễn viên đã tìm được rồi ——
"Ừ." Âm tiết đơn giản là phản ứng duy nhất của anh đối với chuyện này.
Triệu Húc Đông: "......?"
Thanh âm Phương Lạc Bắc không hề dao động: "Vai diễn phối hợp diễn viên mà thôi, anh xác nhận là được, tôi không có gì muốn hỏi."
Triệu Húc Đông chậc một tiếng: "Cũng đúng, ánh mắt tôi tốt như vậy."
Nói đến ánh mắt tốt, Triệu Húc Đông vốn còn muốn khen nam diễn viên 18 tuổi lọt vào vòng chung kết lần này, nhưng máy bay sắp cất cánh, không có thời gian tám chuyện, chỉ có thể ở trong điện thoại lời ít mà ý nhiều chọn trọng điểm: "Cơ mà cậu ấy còn chưa có ký hợp đồng, ngày mai trừ tịch, đoàn phim bên kia đều về nhà ăn tết, có khi phải chờ năm sau."
Phương Lạc Bắc: "Ừ."
Triệu Húc Đông: "Không kí hợp đồng, thù lao đóng phim cũng không báo."
Phương Lạc Bắc: "Ừ."
Triệu Húc Đông: "Để tôi nhìn xem, hơn một triệu đô la, không phải một tách cà phê đâu."
Phương Lạc Bắc: "Ừ."
Triệu Húc Đông: "......"
Ngoài trừ ừ chính là ừ, nhiều thêm hai chữ thì anh sẽ chết sao?
Nếu mà là ngày thường, Triệu Húc Đông miệng tiện sẽ xỉa thêm hai câu, nhưng rơi vào thời gian cả nhà đoàn tụ này, âm tiết đơn giản của ông chủ Lạc nhà hắn ngược lại lộ ra vài phần cô độc khiến người khác không đành lòng.
Thử nghĩ xem, trong đêm giao thừa, ngày mà cả nhà đoàn tụ bên một mâm cơm vui vẻ náo nhiệt ăn tất niên, chỉ có ông chủ của hắn, một mình ngồi trong căn biệt thự rộng hàng trăm mét vuông, không ai ở cùng, không có cơm, ăn không vô, ngủ không được, tịch mịch, hư không, lạnh lẽo.
Đáng thương xiết bao.
Triệu Húc Đông một bên mặc niệm "Đi chỗ nào tìm ra một người đại diện tốt như tôi đây", một bên ân cần quan tâm nói: "Bằng không, tôi đặt cho anh vé máy bay, anh cùng tôi về nhà ăn năm......"
Chữ "mới" cuối cùng còn chưa kịp phun ra, điện thoại trực tiếp bị cúp.
Triệu Húc Đông: Đạ mấu! Anh là cái tên ngu ngục không có lương tâm! Cùng lão tử về nhà ăn tết thì làm sao? Không phải chỉ bị bảy cô tám dì lôi kéo chụp thêm vài tấm ảnh chung, đứng ở ngay đầu thôn cùng bác gái cả thôn chụp chung thôi sao?! Thôn tôi không xứng sao?
Triệu Húc Đông oán hận mà thu hồi di động, vài giây sau lại lôi điện thoại từ trong túi ra, bấm mở cửa tiệm Meituan ——
Lại nói thêm, ông chủ Lạc nhà hắn thật sự kén ăn, đồ ăn anh có thể ăn trong vòng nửa năm càng trở nên ít.
Triệu Húc Đông thân làm một người đại diện còn phải nhọc lòng lo luôn bữa cơm ăn uống hằng ngày cho ông chủ, cảm giác bản thân mình phi thường có tâm, đặc biệt là sau khi Cam đại tiểu thư anh dũng hất một tô cháo, hắn rốt cuộc cũng phát hiện ra một món ăn như phát hiện ra một đại lục mới, một món ăn có thể khiến ông chủ mình chịu ăn, lập tức tìm được cửa hàng cháo dì Chương trên ứng dụng đặt hàng.
Biết là đêm giao thừa, người bình thường đương nhiên sẽ không ăn cháo, nhưng nếu là Phương Lạc Bắc......
Triệu Húc Đông ngồi trên xe taxi, thở dài, giúp ông chủ nhà hắn đặt đơn hàng.
Tốt xấu gì cũng nên ăn chút.
Dù sao cũng tốt hơn để bụng đói.
Nghĩ đến đó, cơn tức giận vừa mới dịu đi nhanh chóng trở lại—— ai cũng đều biết tam kim ảnh đế Phương Lạc Bắc, tổ tiên họ hàng nhà anh vô cùng trâu bò, nhưng ai lại biết, cho dù có họ Phương hay không, ông chủ nhà hắn đều ăn tết một mình.
Triệu Húc Đông yên lặng mà thở hắt ra, ngón cái lướt thực đơn gọi cháo, trước khi chốt đơn tính tiền, không nhịn tâm tình thánh phụ cùng nỗi niềm thương xót của mình, đánh ghi chú của mình dưới đơn:
【 Người dùng cháo năm nay lại một mình ăn tết. Nếu có thể, anh trai đưa hàng cách một cánh cửa nói chuyện với người đấy cho đỡ buồn 】
Chốt đơn đặt hàng, trả tiền.
Cửa hàng cháo dì Chương, Giản Lai, Chương Niệm Niệm đều không ở, một mình Giản Lâm trông tiệm.
Cậu cầm điện thoại đứng phía sau quầy thu ngân, hệ thống máy tính tự động tiếp đơn, máy in đơn đặt hàng tích tích tích đóng dấu đơn đặt hàng mới.
Vang lên cùng lúc là giọng của La Hồng thanh đầu bên kia điện thoại:
"Không tiện nói trên điện thoại nhiều, năm sau lại nói thêm. Tôi chỉ có thể nói trước cho cậu, đây là một dự án chủ đề đồng tính, nhân vật cậu thử vai là nam chính."
"Tôi chỉ có thể lén lút nói cho cậu sự thật, bất kể chủ đề là gì, thì đây vẫn là một cơ hội vô cùng tốt, cậu nhất định phải nắm cho chắc."
( by conmuamuaha.wordpress.com)
La đạo đầy mặt hai chữ vui vẻ, luôn mồm chủ động bắt chuyện với cậu:
"Gần đây có bận không?"
"Sắp sang năm mới rồi, bên Vũ Châu hẳn là không có nhiều đoàn phim lắm."
"Cậu gần đây có làm việc gì không?"
"Năm sau có đóng phim nào không?"
Sau khi nghe Giản Lâm trong khoảng thời gian này rất rảnh rỗi, hắn nhẹ giọng an ủi: "Trở về chờ tin tức đi, phỏng chừng trước Tết Âm Lịch còn phải gọi cậu đến đây thêm vài lần."
Giản Lâm vì phỏng vấn, giữ thái độ ổn trọng như ban ngày, tuyệt đối không thể để "Thất bại trong gang tấc".
Cậu không hỏi nhiều, gật gật đầu, nói có thể liên lạc bất cứ lúc nào.
Khi hai người bước đến thang máy, La Hồng nhìn Giản Lâm, cười cười: "Cẩn thận như vậy, căng thẳng sao?"
Trong lòng Giản Lâm lặng lẽ nói cậu không khẩn trương, chỉ là vì công việc mà giấu đuôi sói đi thôi.
Bộ dạng bây giờ của cậu thật sự đang lừa La Hồng.
La đạo thấy trước mặt đứa nhóc bên cạnh an tĩnh ngoan ngoãn như vậy, không nhịn được quan tâm quá mức, lại một lần nữa an ủi giống như người lớn tuổi cho đứa trẻ những viên kẹo vào ngày Tết: "Yên tâm đi, hôm nay cậu diễn rất tốt."
Giản Lâm có dự cảm vô cùng vi diệu.
Dự cảm vi diệu này cụ thể chính là: Cậu cảm thấy buổi phỏng vấn ngày hôm nay không bình thường như cậu đã nghĩ.
Và cậu còn có thể chắc chắn rằng: La Hồng bảo cậu đến thử vai, hẳn không phải để thử một nhân vật mặc áo rồng.
Vai phụ sao?
Có khả năng.
Giản Lâm nhạy cảm phát hiện dấu vết trong đống manh mối.
Nhưng cậu không vui vẻ quá sớm, dựa vào kinh nghiệm của cậu, mọi biến cố đều có thể xảy ra ngay một khắc trước khi bắt đầu quay. Hơn nữa, ngay cả khi quá trình quay đã bắt đầu, đoàn phim vẫn có thể thay đổi người.
Lăn lộn trong thành phố này quá đủ lâu, đừng nói đến sóng to gió lớn, kiến thức nào cậu cũng đã trải qua rồi mới tích góp được.
Vòng giới trí này sâu bao nhiêu, cậu cũng đã sớm trải nghiệm rồi.
Cho nên đối với Giản Lâm mà nói, nếu thực sự có cơ hội, tuy cậu không buông tay, nhưng cũng không dám ôm quá nhiều hy vọng xa vời.
Một câu thôi, bình thường.
Đúng là ôm một phần bình thường này, sau đó La Hồng lại liên hệ với cậu gọi cậu qua, lúc đó Giản Lâm đều tích cực phối hợp.
Đến thử vai, chụp ảnh, điền vào các biểu mẫu.
Sau vài lần tiếp xúc và quan sát, Giản Lâm tuy không hỏi, nhưng trong lòng cũng tự giải được vài thứ: Dự án này không được công khai, và quá trình quay chụp hay thử vai đều là bí mật.
Bởi vì nó bí mật không nhiều người biết, cậu đến tận bây giờ vẫn không biết mình thử vai cho nhân vật nào, chỉ có thể từ buổi thử vai cùng buổi quay chụp ảnh trong vài giờ mà đoán ra lờ mờ.
Đây hẳn là bộ phim hiện đại, và nhân vật cậu thử vai có khả năng tương đối giống với hình tượng lứa tuổi bản thân cậu hiện giờ.
Không giống phim thần tượng chỉ cần ngoại hình, bộ phim này có những yêu cầu nhất định đối với kỹ thuật diễn xuất.
Nhân vật của cậu dường như phải thể hiện nhiều cảm xúc.
Mà bộ phim này sẽ được khởi máy vào năm sau.
Giản Lâm càng thêm tò mò, đây rốt cuộc là dự án gì?
Anh trai cùng em gái thấy cậu gần đây thường xuyên ra ngoài phỏng vấn, mà lần nào cũng là một đoàn phim đều khó hiểu hỏi cậu tình huống như vậy là thế nào.
Giản Lâm chỉ có thể nói: "Không biết."
Giản Lai: "Không biết?"
Giản Lâm nói đùa: "Có lẽ nó là một sản phẩm lớn chăng."
Giản Lai: "Nằm mơ đi em trai."
Chương Niệm Niệm bắt đầu mơ màng: "Nói không chừng thật sự là một dự án lớn, lần trước không phải trong lúc chú Chu cũng mọi người liên hoan đã nói, Phương Lạc Bắc về đây đóng phim, anh có khi lại cùng Lạc đại lão đóng phim thiệt."
Giản Lai, Giản Lâm trăm miệng một lời: "Tỉnh mau!"
Chương Niệm Niệm lật bài thi nghỉ đông oán giận hai anh trai: "Hai người là những con người không có ước mơ!"
Giản Lai hừ lạnh: "Mơ ước của anh là mở cửa hàng và tiết kiệm tiền, cái gì Phương Lạc Bắc với không Phương Lạc Bắc, Phương Lạc Bắc có thể cho anh tiền sao?"
Giản Lâm còn mơ thực tế hơn cả Giản Lai: "Mơ ước của anh là em gái của mình không phải mộng tưởng hão huyền mỗi ngày, mà là tốt nghiệp cấp 2 thi đậu cấp 3."
Chương Niệm Niệm thở dài lắc đầu: "Các anh là những người trong mắt chỉ nhìn thấy hiện thực, một chút cũng không thú vị."
Giản Lai không thú vị tiếp tục mở cửa hàng bán cháo, Giản Lâm không chút thú vị tiếp tục chịu khó đi thử vai.
Ba ngày sau, trước đêm giao thừa một ngày, Giản Lâm nhận được điện thoại từ La Hồng: "Chúc mừng cậu."
Đêm giao thừa sắp tới, Triệu Húc Đông thu xếp hành lý, vui vẻ lên đường về nhà đoàn tụ cùng vợ con mình.
Trước khi rời đi, hắn hoàn thành công việc cuối cùng của mình rồi vội vàng đến sân bay báo cáo với ông chủ Lạc: "Diễn viên Lâm Hi cuối cùng đã được định rồi. Quá là không dễ dàng, tìm nhiều người như vậy, khó có thể tìm được người vừa ý, đoàn phim bên kia cũng cảm thấy nam sinh đó thích hợp."
Phương Lạc Bắc không tỏ ý kiến.
《 Cảnh Xuân 》 bởi vì chủ đề cùng một vài nguyên do khác, thời gian lựa chọn thành lập cùng tiến hành đều vô cùng bí ẩn, không công khai dù chỉ là một tí.
Dựa theo kế hoạch, trạng thái này sẽ được duy trì từ trước khi khởi động máy đến lúc đóng máy, bởi vậy một phân đoạn đều được tiến hành rất thầm lặng, bao gồm phần thử vai của diễn viên chính.
Do vậy diễn viên đóng vai Lâm Hi vẫn chưa thể chốt, việc tìm kiếm cũng không suôn sẻ.
Phương Lạc Bắc không có thói quen ôm đồm toàn bộ việc lớn việc nhỏ, tìm diễn viên là việc của đoàn phim cùng Triệu Húc Đông, anh không nhúng tay vào, tìm không thấy thì cứ tiếp tục tìm, kéo dài thời hạn bắt đầu quay cũng không có gì ghê gớm.
Hiện tại nói cho anh diễn viên đã tìm được rồi ——
"Ừ." Âm tiết đơn giản là phản ứng duy nhất của anh đối với chuyện này.
Triệu Húc Đông: "......?"
Thanh âm Phương Lạc Bắc không hề dao động: "Vai diễn phối hợp diễn viên mà thôi, anh xác nhận là được, tôi không có gì muốn hỏi."
Triệu Húc Đông chậc một tiếng: "Cũng đúng, ánh mắt tôi tốt như vậy."
Nói đến ánh mắt tốt, Triệu Húc Đông vốn còn muốn khen nam diễn viên 18 tuổi lọt vào vòng chung kết lần này, nhưng máy bay sắp cất cánh, không có thời gian tám chuyện, chỉ có thể ở trong điện thoại lời ít mà ý nhiều chọn trọng điểm: "Cơ mà cậu ấy còn chưa có ký hợp đồng, ngày mai trừ tịch, đoàn phim bên kia đều về nhà ăn tết, có khi phải chờ năm sau."
Phương Lạc Bắc: "Ừ."
Triệu Húc Đông: "Không kí hợp đồng, thù lao đóng phim cũng không báo."
Phương Lạc Bắc: "Ừ."
Triệu Húc Đông: "Để tôi nhìn xem, hơn một triệu đô la, không phải một tách cà phê đâu."
Phương Lạc Bắc: "Ừ."
Triệu Húc Đông: "......"
Ngoài trừ ừ chính là ừ, nhiều thêm hai chữ thì anh sẽ chết sao?
Nếu mà là ngày thường, Triệu Húc Đông miệng tiện sẽ xỉa thêm hai câu, nhưng rơi vào thời gian cả nhà đoàn tụ này, âm tiết đơn giản của ông chủ Lạc nhà hắn ngược lại lộ ra vài phần cô độc khiến người khác không đành lòng.
Thử nghĩ xem, trong đêm giao thừa, ngày mà cả nhà đoàn tụ bên một mâm cơm vui vẻ náo nhiệt ăn tất niên, chỉ có ông chủ của hắn, một mình ngồi trong căn biệt thự rộng hàng trăm mét vuông, không ai ở cùng, không có cơm, ăn không vô, ngủ không được, tịch mịch, hư không, lạnh lẽo.
Đáng thương xiết bao.
Triệu Húc Đông một bên mặc niệm "Đi chỗ nào tìm ra một người đại diện tốt như tôi đây", một bên ân cần quan tâm nói: "Bằng không, tôi đặt cho anh vé máy bay, anh cùng tôi về nhà ăn năm......"
Chữ "mới" cuối cùng còn chưa kịp phun ra, điện thoại trực tiếp bị cúp.
Triệu Húc Đông: Đạ mấu! Anh là cái tên ngu ngục không có lương tâm! Cùng lão tử về nhà ăn tết thì làm sao? Không phải chỉ bị bảy cô tám dì lôi kéo chụp thêm vài tấm ảnh chung, đứng ở ngay đầu thôn cùng bác gái cả thôn chụp chung thôi sao?! Thôn tôi không xứng sao?
Triệu Húc Đông oán hận mà thu hồi di động, vài giây sau lại lôi điện thoại từ trong túi ra, bấm mở cửa tiệm Meituan ——
Lại nói thêm, ông chủ Lạc nhà hắn thật sự kén ăn, đồ ăn anh có thể ăn trong vòng nửa năm càng trở nên ít.
Triệu Húc Đông thân làm một người đại diện còn phải nhọc lòng lo luôn bữa cơm ăn uống hằng ngày cho ông chủ, cảm giác bản thân mình phi thường có tâm, đặc biệt là sau khi Cam đại tiểu thư anh dũng hất một tô cháo, hắn rốt cuộc cũng phát hiện ra một món ăn như phát hiện ra một đại lục mới, một món ăn có thể khiến ông chủ mình chịu ăn, lập tức tìm được cửa hàng cháo dì Chương trên ứng dụng đặt hàng.
Biết là đêm giao thừa, người bình thường đương nhiên sẽ không ăn cháo, nhưng nếu là Phương Lạc Bắc......
Triệu Húc Đông ngồi trên xe taxi, thở dài, giúp ông chủ nhà hắn đặt đơn hàng.
Tốt xấu gì cũng nên ăn chút.
Dù sao cũng tốt hơn để bụng đói.
Nghĩ đến đó, cơn tức giận vừa mới dịu đi nhanh chóng trở lại—— ai cũng đều biết tam kim ảnh đế Phương Lạc Bắc, tổ tiên họ hàng nhà anh vô cùng trâu bò, nhưng ai lại biết, cho dù có họ Phương hay không, ông chủ nhà hắn đều ăn tết một mình.
Triệu Húc Đông yên lặng mà thở hắt ra, ngón cái lướt thực đơn gọi cháo, trước khi chốt đơn tính tiền, không nhịn tâm tình thánh phụ cùng nỗi niềm thương xót của mình, đánh ghi chú của mình dưới đơn:
【 Người dùng cháo năm nay lại một mình ăn tết. Nếu có thể, anh trai đưa hàng cách một cánh cửa nói chuyện với người đấy cho đỡ buồn 】
Chốt đơn đặt hàng, trả tiền.
Cửa hàng cháo dì Chương, Giản Lai, Chương Niệm Niệm đều không ở, một mình Giản Lâm trông tiệm.
Cậu cầm điện thoại đứng phía sau quầy thu ngân, hệ thống máy tính tự động tiếp đơn, máy in đơn đặt hàng tích tích tích đóng dấu đơn đặt hàng mới.
Vang lên cùng lúc là giọng của La Hồng thanh đầu bên kia điện thoại:
"Không tiện nói trên điện thoại nhiều, năm sau lại nói thêm. Tôi chỉ có thể nói trước cho cậu, đây là một dự án chủ đề đồng tính, nhân vật cậu thử vai là nam chính."
"Tôi chỉ có thể lén lút nói cho cậu sự thật, bất kể chủ đề là gì, thì đây vẫn là một cơ hội vô cùng tốt, cậu nhất định phải nắm cho chắc."
( by conmuamuaha.wordpress.com)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất