Chương 12
Biên tập: Red Tea, Nguyệt Mẫn ┃ Chỉnh sửa: June
«Chương 012: 2019»
Úc Tri Niên trở lại căn phòng mình đã ở hơn một năm, nhưng cậu cũng không quan tâm trong phòng có thay đổi gì hay không, cậu cũng chẳng muốn nhớ lại. Úc Tri Niên đã cực kỳ buồn ngủ, mệt mỏi mở vali lấy quần áo ra thay, tắm rửa rồi lăn ra ngủ.
Giấc ngủ này rất sâu, cậu không mơ thấy bất cứ thứ gì, ngủ đến mức tay chân như nhũn ra nhưng vẫn chưa đủ.
Bảo mẫu liên tục gõ cửa, đánh thức cậu khỏi giấc ngủ say. Cậu đi ra mở cửa trong khi đầu óc nặng trịch nhưng bước chân thì như trên mây. Bảo mẫu đứng trước cửa nhẹ giọng nói với cậu: "Cậu Úc, nên ăn tối thôi. Đã bảy giờ rồi."
Úc Tri Niên vẫn chưa tỉnh hẳn, mơ màng xuống lầu trong chiếc áo phông và quần pyjama. Đến nơi thì đã thấy Dương Khác ngồi đó, trên bàn bày đầy đủ đồ ăn.
Mặt trời còn chưa lặn hẳn, ráng chiều màu đỏ cam khiến căn phòng trở nên thật ấm áp.
Dương Khác vẫn vậy, món ăn sở trường của đầu bếp vẫn vậy, góc độ trời chiều không thay đổi, bộ đồ ăn và khăn trải bàn, ngay cả hoa trắng trên bàn cũng không thay đổi. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Úc Tri Niên cảm thấy như mình đã trở lại thời điểm này vào năm ngoái.
Nhưng vào thời điểm này năm ngoái, không có những kỷ niệm đẹp và thậm chí không được tốt như bây giờ.
Úc Tri Niên ngồi vào ghế, cầm đũa, hoảng hốt mà nghĩ. Chí ít bây giờ cậu đã thành công lên tiếng từ chối ủy thác, không phải ngồi trên đống lửa với lòng dạ đầy ắp sự áy náy, ăn một miếng cơm lại sám hối một lần nữa.
Nhìn chung phòng ăn khá yên lặng, cùng lắm chỉ có tiếng đồ ăn chạm vào bát sứ.
Úc Tri Niên vừa tỉnh ngủ, ăn được vài miếng đã buông đũa xuống, muốn lên lầu ngủ tiếp, chợt nghe giọng nói lạnh lùng của Dương Khác vang lên: "Sao thế, nửa năm không ăn nên không quen à?"
Úc Tri Niên kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Dương Khác một chút. Dương Khác không biết làm sao mà cũng sửng sốt theo.
Dương Khác vẫn mặc bộ quần áo buổi chiều, nhưng chiếc áo khoác ngoài và cà vạt đã được cởi ra, một cúc áo sơ mi cũng được cởi bỏ. Hắn rất đẹp trai, dáng người cao mà thể trạng cũng tốt, Úc Tri Niên thấy hắn không có khuyết điểm nào cả.
Nhưng dựa vào lời bạn học Chu Bồi Gia nói, khí chất và ánh mắt của Dương Khác thật sự rất lạnh lùng, lời nói mất cảm tình khiến người khác không dám tới gần, cũng không ai dám nảy sinh tình cảm thân thiết.
Bản thân Úc Tri Niên thích Dương Khác, cho nên trong mắt cậu Dương Khác không giống như người ta miêu tả, vì vậy không cách nào đưa ra nhận xét công bằng về lời hình dung ấy.
Nhưng sau khi trải qua một khoảng thời gian yêu đương với Dương Khác, những lời mà Bồi Gia nói quả thật rất chính xác.
Hai người đối mặt với nhau vài giây, Dương Khác dời ánh mắt sang chỗ khác, hạ giọng nói với Úc Tri Niên: "Tại sao em ăn ít vậy."
Giọng điệu của hắn vẫn cứ cứng nhắc như vậy, nhưng Úc Tri Niên quá mệt mỏi nên cũng không để ý nhiều, chỉ giải thích với Dương Khác: "Khẩu vị em không tốt lắm. Em ăn no rồi." Sau nói thêm: "Em lên lầu ngủ tiếp đây."
"Tại sao lại ngủ." Dương Khác hơi nhíu mày lại nhìn cậu, giống như đang không vừa lòng với cậu.
"Lúc trên máy bay em không ngủ." Úc Tri Niên dừng một chút rồi nói: "Ngủ không được."
"Tại sao?"
"..." Úc Tri Niên không muốn trả lời lắm, vì không muốn Dương Khác cho rằng cậu đang giả vờ tội nghiệp. Nhưng Dương Khác cứ nhìn cậu, giống như đợi cậu nói lý do tại sao hơn mười tiếng rồi không ngủ, đành lơ mơ trả lời: "Lúc về có quá nhiều chuyện cần để ý nên hơi lo."
Sau khi hạ cánh, cậu phải đến nhà Dương Khác dọn đồ rồi đem đồ đi thuê nhà, sắp xếp dọn đồ đạc ra, phải đi học, phải đi họp, phải trả lời luật sư Lý, rồi còn phải tiếp tục viết luận văn.
Rồi chờ phòng đến hạn, phải tìm người dọn dẹp căn hộ, sau đó chuyển đi lần nữa.
Nghĩ đến những điều này, dường như Úc Tri Niên mất luôn khả năng chìm vào giấc ngủ, đầu óc trở nên vô cùng tỉnh táo. Giờ cậu chỉ muốn làm gì đó để phân tán sự chú ý đi và che giấu cảm xúc này.
Sau khi cậu nói xong, Dương Khác không hỏi thêm gì, cũng không ăn nữa. Úc Tri Niên không hiểu hắn đang giận hay đang suy nghĩ. Trong lúc đó điện thoại của Dương Khác vang lên mấy lần, dường như lúc nào cũng có cuộc gọi đến nhưng hắn lại cúp máy.
Sau một hồi đợi, Úc Tri Niên cảm thấy Dương Khác sẽ không nói gì nữa, mới định đứng dậy lên lầu thì đột nhiên Dương Khác lên tiếng: "Em có bạn trai mới chưa?"
Úc Tri Niên ngây người, nhìn Dương Khác một lát, có đôi phần xấu hổ và không thể giải thích được: "Không có."
"Ồ." Dương Khác nhìn cậu: "Anh cho rằng em bỏ trốn với người khác chứ."
Úc Tri Niên không biết nói làm sao cho phải, im lặng một lát mới trả lời: "Em có thể bỏ trốn cùng ai chứ." Nói xong, cậu cảm thấy khó xử vô cùng, một lần nữa lặp lại cho Dương Khác nghe: "Em lên lầu trước." Sau đó cậu lập tức rời nhà ăn, mà Dương Khác cũng không níu kéo cậu nữa.
Mấy lời Dương Khác nói kỳ lạ lắm, khiến Úc Tri Niên trằn trọc suốt giấc ngủ thứ hai.
Cái từ "bỏ trốn" này cứ lặp đi lặp lại trong đầu cậu. Sau mấy tiếng đồng hồ mơ mơ màng màng, cuối cùng cậu cũng lấy lại tinh thần. Cậu nhìn đồng hồ một chút, bây giờ đã là mười một giờ, cậu tính đến phòng sách đọc sách tới khoảng một giờ rồi mới ngủ tiếp, làm vậy để điều chỉnh lại lệch múi giờ.
Úc Tri Niên rời khỏi phòng, men theo hành lang u ám đi vào thư phòng. Cửa phòng vẫn đóng, Úc Tri Niên theo thói quen trực tiếp mở ra thì thấy bên trong đèn đóm sáng trưng như ban ngày. Dương Khác đang ngồi bên bàn đọc sách đeo tai nghe nói chuyện điện thoại, trên tay hắn còn cầm một bản văn kiện.
Trông thấy đối phương, cả hai đều bất ngờ ngây như phỗng.
Không biết có phải Dương Khác sợ cậu nghe thấy bí mật kinh doanh hay không mà đã vội vã cúp máy, tháo tai nghe xuống rồi hỏi cậu: "Em dậy rồi à?"
"Ừm, định tới lấy sách." Úc Tri Niên đứng trước cửa gật đầu: "Làm phiền anh à?"
Dương Khác không hề tỏ ra mất kiên nhẫn, chỉ nói: "Lấy đi."
Úc Tri Niên đi vào, đến cạnh giá sách chọn một cuốn sách.
Cậu không muốn đọc những cuốn sách chuyên môn nên lựa trong mớ sách đang dọn ra một quyển, cầm lấy quyển tiểu thuyết tiếng Nga đã đọc mấy lần nhưng vẫn rất thích. Cậu vừa định quay người lại thì đã nghe thấy tiếng của Dương Khác cất lên gần đó.
"Cuốn sách này có hay không?"
Úc Tri Niên giật nảy mình, xoay người sang một bên, phát hiện không biết Dương Khác đã đứng phía sau cậu từ lúc nào, hắn hơi cúi đầu, nhìn cuốn sách trong tay cậu.
Tay Úc Tri Niên gần như vô lực, xuýt nữa không giữ được sách. Cậu nhìn Dương Khác một lúc lâu vẫn không nói câu nào.
"Hỏi em đấy." Chờ một lát, Dương Khác lại hạ giọng hỏi cậu: "Có hay không?"
Ngọn đèn ở sau lưng Dương Khác khiến bóng người cao lớn của hắn bao trùm lấy cậu. Úc Tri Niên rất bình tĩnh nhìn vào mắt hắn, sau đó nhìn xuống cuốn sách trong tay, một lúc lâu mới đáp: "Cũng được."
Đã từ lâu cậu và Dương Khác chưa nói chuyện bình thường, mà khoảng cách giữa bọn họ chắc chắn ngắn hơn so với giới hạn thấp nhất của xã giao, mặc dù Dương Khác không để ý tới điều đó. Bởi vậy mà nhịp tim của Úc Tri Niên bỗng nhiên tăng tốc, hơi nóng dần lan lên khuôn mặt, âu cũng không có gì kỳ lạ.
"Anh muốn đọc à?" Cậu không nhìn Dương Khác, vờ như chỉ hỏi một cách tùy tiện.
"Anh chưa đọc đến hàng đó." Dương Khác hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Sách của em khá thôi miên."
Úc Tri Niên bất giác ngẩng đầu lên nhìn Dương Khác một chút: "Anh xem tài liệu giảng dạy của em à?"
Dương Khác "Ừ" một tiếng, hỏi lại: "Không được à?"
Hắn vươn tay sượt qua gò má và vành tai Úc Tri Niên, sau đó cầm lấy một quyển sách rồi giơ quyển sách đối diện cậu: "Quyển này."
Dương Khác vẫy vẫy bìa sách trước mặt Úc Tri Niên, sau đó rút lại và bắt đầu đọc lướt qua: "Quyển này chán nhất, lại dễ gây mê."
"..." Úc Tri Niên hoàn toàn cạn lời. Cậu nghĩ nghĩ một hồi, nói với Dương Khác: "Nếu anh muốn em có thể để lại đây cho anh, nhưng khả năng cao có vài quyển em phải mang đi."
Cậu khẽ cúi đầu, thấy bàn tay vốn đang lật sách của hắn bỗng dừng lại.
Dương Khác tiếp tục im lặng không nói. Có lẽ Úc Tri Niên quá quen với việc bắt chuyện nên cậu nhịn không được hỏi hắn chuyện khác: "Mấy hôm nay anh đều ở trong thư phòng này làm việc à?"
Bởi vì thư phòng thật sự của Dương Khác nằm trên lầu ba.
Dương Khác đáp "Ừ."
"Phòng này bắt ánh sáng tốt hơn." Hắn bổ sung.
Úc Tri Niên "Ồ" một tiếng, cảm thấy có điều gì sai sai nhưng lại không nghĩ ra nổi. Suy tư một hồi cậu tiếp tục: "Vậy có cái gì anh thật sự muốn không?"
"Muốn cái gì?" Dương Khác nghe không hiểu.
"Sách đó," Úc Tri Niên nhìn hắn, kiên nhẫn giải thích: "Nếu anh thích thì em sẽ để lại cho anh. Sách đắt cũng được."
Dương Khác nhìn cậu thêm vài giây nữa rồi đóng sách lại, hỏi Úc Tri Niên giống như nói chuyện phiếm bình thường: "Tại sao lại phải lấy đồ mắc tiền đi chứ, em không đủ tiền xài à?"
Úc Tri Niên khẽ run run nhưng vẫn giữ im lặng. Dương Khác liền hỏi tiếp: "Nếu không có tiền tiêu sao em không nhận tiền ủy thác?"
"Cho không em cũng không cần sao?" Dương Khác tới gần Úc Tri Niên một chút, cúi đầu quan sát gương mặt cậu.
Úc Tri Niên không tự chủ lùi về phía sau khiến lưng đập vào kệ sách. Phần gỗ của kệ sách lập tức cấn vào xương sống trên lưng.
Khuôn mặt Dương Khác không để lộ một chút biểu cảm nào, âm thanh đều đều. Thực sự Úc Tri Niên không đoán được Dương Khác đang muốn làm nhục cậu hay chỉ đơn giản là đặt câu hỏi. Tuy nhiên, những vấn đề này cũng đủ khiến Úc Tri Niên sợ hãi và đau khổ.
Từ đầu tới ngón tay của Úc Tri Niên đều đau âm ỉ. Cậu ngơ ngác nhìn Dương Khác nhưng một câu cũng không thốt ra nổi.
Dương Khác đặt đại cuốn sách lên giá sách, cúi đầu tiếp tục hỏi cậu: "Tại sao không muốn?"
Rất nhiều câu nói chợt lóe lên trong đầu cậu, sau một hồi miễn cưỡng đáp: "Thì là không muốn nữa thôi."
"Không cần tiền sao?" Dương Khác nói, đột nhiên ngập ngừng rồi tiếp tục: "Vậy mấy cái khác thì sao?"
Úc Tri Niên nhìn Dương Khác, không thể nắm được chút thông tin nào từ ánh mắt Dương khác, cũng không hiểu 'cái khác' là cái gì.
Cậu hỏi Dương Khác: "Cái khác là sao?"
Đột nhiên Dương Khác không nói gì nữa.
Úc Tri Niên dời mắt sang chỗ sách, cúi đầu nhìn sách trong tay, suy nghĩ hồi lâu, cậu cảm thấy hẳn Dương Khác đang hoài nghi động cơ quyết định của mình. Tỉnh táo trong chốc lát, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, nói với Dương Khác: "Em thật sự không muốn."
"Dương Khác." Cậu dựa lưng vào tủ sách, nắm chặt sách, tìm một câu nói không dùng quá nhiều lý trí, ôn tồn giải thích: "Em đến đây không phải để đấu với anh, nói từ bỏ ủy thác cũng không lừa anh làm gì. Lần này thuê nhà không ở được, em cũng có muốn vậy đâu. Được thì sáng mai em sẽ lập tức dọn ra ngoài, em lấy đồ ở nhà kho tầng dưới xong rồi đi, anh đừng giận."
"Bây giờ đi cũng được." Cậu cam đoan với Dương Khác: "Em thật sự không có ý gì khác."
Mặc dù nghe Úc Tri Niên nói xong, Dương Khác trông vẫn chưa nhẹ nhõm gì nhưng tốt xấu cũng không tiếp tục hỏi dồn Úc Tri Niên nữa.
Hắn nhìn Úc Tri Niên thật lâu, giống như đoán xem Úc Tri Niên có đang nói thật không, sau đó mới nói với cậu: "Em đi ngủ trước đi."
"Anh thấy tinh thần em không tốt lắm," Hắn nói xong rồi ngừng lại một chút, vẫn không tránh sang một bên. Một lúc lâu sau đột nhiên nói: "Anh không giận."
"Anh chỉ hỏi vậy thôi." Hắn nói: "Em ở đây anh thấy cũng không có vấn đề gì."
Cuối cùng Úc Tri Niên cũng không biết mình ra khỏi thư phòng như thế nào. Cậu về phòng, không còn tâm trạng đọc sách nữa, cứ lo lắng đi đi lại lại vài vòng trong phòng. Cậu đi đến cạnh vali, lấy máy tính ra khởi động, cẩn thận phân loại tài liệu tốc ký chưa hoàn thành của mình ở thành phố Ninh.
☁️ Vân Tình Cung ☁️
«Chương 012: 2019»
Úc Tri Niên trở lại căn phòng mình đã ở hơn một năm, nhưng cậu cũng không quan tâm trong phòng có thay đổi gì hay không, cậu cũng chẳng muốn nhớ lại. Úc Tri Niên đã cực kỳ buồn ngủ, mệt mỏi mở vali lấy quần áo ra thay, tắm rửa rồi lăn ra ngủ.
Giấc ngủ này rất sâu, cậu không mơ thấy bất cứ thứ gì, ngủ đến mức tay chân như nhũn ra nhưng vẫn chưa đủ.
Bảo mẫu liên tục gõ cửa, đánh thức cậu khỏi giấc ngủ say. Cậu đi ra mở cửa trong khi đầu óc nặng trịch nhưng bước chân thì như trên mây. Bảo mẫu đứng trước cửa nhẹ giọng nói với cậu: "Cậu Úc, nên ăn tối thôi. Đã bảy giờ rồi."
Úc Tri Niên vẫn chưa tỉnh hẳn, mơ màng xuống lầu trong chiếc áo phông và quần pyjama. Đến nơi thì đã thấy Dương Khác ngồi đó, trên bàn bày đầy đủ đồ ăn.
Mặt trời còn chưa lặn hẳn, ráng chiều màu đỏ cam khiến căn phòng trở nên thật ấm áp.
Dương Khác vẫn vậy, món ăn sở trường của đầu bếp vẫn vậy, góc độ trời chiều không thay đổi, bộ đồ ăn và khăn trải bàn, ngay cả hoa trắng trên bàn cũng không thay đổi. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Úc Tri Niên cảm thấy như mình đã trở lại thời điểm này vào năm ngoái.
Nhưng vào thời điểm này năm ngoái, không có những kỷ niệm đẹp và thậm chí không được tốt như bây giờ.
Úc Tri Niên ngồi vào ghế, cầm đũa, hoảng hốt mà nghĩ. Chí ít bây giờ cậu đã thành công lên tiếng từ chối ủy thác, không phải ngồi trên đống lửa với lòng dạ đầy ắp sự áy náy, ăn một miếng cơm lại sám hối một lần nữa.
Nhìn chung phòng ăn khá yên lặng, cùng lắm chỉ có tiếng đồ ăn chạm vào bát sứ.
Úc Tri Niên vừa tỉnh ngủ, ăn được vài miếng đã buông đũa xuống, muốn lên lầu ngủ tiếp, chợt nghe giọng nói lạnh lùng của Dương Khác vang lên: "Sao thế, nửa năm không ăn nên không quen à?"
Úc Tri Niên kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Dương Khác một chút. Dương Khác không biết làm sao mà cũng sửng sốt theo.
Dương Khác vẫn mặc bộ quần áo buổi chiều, nhưng chiếc áo khoác ngoài và cà vạt đã được cởi ra, một cúc áo sơ mi cũng được cởi bỏ. Hắn rất đẹp trai, dáng người cao mà thể trạng cũng tốt, Úc Tri Niên thấy hắn không có khuyết điểm nào cả.
Nhưng dựa vào lời bạn học Chu Bồi Gia nói, khí chất và ánh mắt của Dương Khác thật sự rất lạnh lùng, lời nói mất cảm tình khiến người khác không dám tới gần, cũng không ai dám nảy sinh tình cảm thân thiết.
Bản thân Úc Tri Niên thích Dương Khác, cho nên trong mắt cậu Dương Khác không giống như người ta miêu tả, vì vậy không cách nào đưa ra nhận xét công bằng về lời hình dung ấy.
Nhưng sau khi trải qua một khoảng thời gian yêu đương với Dương Khác, những lời mà Bồi Gia nói quả thật rất chính xác.
Hai người đối mặt với nhau vài giây, Dương Khác dời ánh mắt sang chỗ khác, hạ giọng nói với Úc Tri Niên: "Tại sao em ăn ít vậy."
Giọng điệu của hắn vẫn cứ cứng nhắc như vậy, nhưng Úc Tri Niên quá mệt mỏi nên cũng không để ý nhiều, chỉ giải thích với Dương Khác: "Khẩu vị em không tốt lắm. Em ăn no rồi." Sau nói thêm: "Em lên lầu ngủ tiếp đây."
"Tại sao lại ngủ." Dương Khác hơi nhíu mày lại nhìn cậu, giống như đang không vừa lòng với cậu.
"Lúc trên máy bay em không ngủ." Úc Tri Niên dừng một chút rồi nói: "Ngủ không được."
"Tại sao?"
"..." Úc Tri Niên không muốn trả lời lắm, vì không muốn Dương Khác cho rằng cậu đang giả vờ tội nghiệp. Nhưng Dương Khác cứ nhìn cậu, giống như đợi cậu nói lý do tại sao hơn mười tiếng rồi không ngủ, đành lơ mơ trả lời: "Lúc về có quá nhiều chuyện cần để ý nên hơi lo."
Sau khi hạ cánh, cậu phải đến nhà Dương Khác dọn đồ rồi đem đồ đi thuê nhà, sắp xếp dọn đồ đạc ra, phải đi học, phải đi họp, phải trả lời luật sư Lý, rồi còn phải tiếp tục viết luận văn.
Rồi chờ phòng đến hạn, phải tìm người dọn dẹp căn hộ, sau đó chuyển đi lần nữa.
Nghĩ đến những điều này, dường như Úc Tri Niên mất luôn khả năng chìm vào giấc ngủ, đầu óc trở nên vô cùng tỉnh táo. Giờ cậu chỉ muốn làm gì đó để phân tán sự chú ý đi và che giấu cảm xúc này.
Sau khi cậu nói xong, Dương Khác không hỏi thêm gì, cũng không ăn nữa. Úc Tri Niên không hiểu hắn đang giận hay đang suy nghĩ. Trong lúc đó điện thoại của Dương Khác vang lên mấy lần, dường như lúc nào cũng có cuộc gọi đến nhưng hắn lại cúp máy.
Sau một hồi đợi, Úc Tri Niên cảm thấy Dương Khác sẽ không nói gì nữa, mới định đứng dậy lên lầu thì đột nhiên Dương Khác lên tiếng: "Em có bạn trai mới chưa?"
Úc Tri Niên ngây người, nhìn Dương Khác một lát, có đôi phần xấu hổ và không thể giải thích được: "Không có."
"Ồ." Dương Khác nhìn cậu: "Anh cho rằng em bỏ trốn với người khác chứ."
Úc Tri Niên không biết nói làm sao cho phải, im lặng một lát mới trả lời: "Em có thể bỏ trốn cùng ai chứ." Nói xong, cậu cảm thấy khó xử vô cùng, một lần nữa lặp lại cho Dương Khác nghe: "Em lên lầu trước." Sau đó cậu lập tức rời nhà ăn, mà Dương Khác cũng không níu kéo cậu nữa.
Mấy lời Dương Khác nói kỳ lạ lắm, khiến Úc Tri Niên trằn trọc suốt giấc ngủ thứ hai.
Cái từ "bỏ trốn" này cứ lặp đi lặp lại trong đầu cậu. Sau mấy tiếng đồng hồ mơ mơ màng màng, cuối cùng cậu cũng lấy lại tinh thần. Cậu nhìn đồng hồ một chút, bây giờ đã là mười một giờ, cậu tính đến phòng sách đọc sách tới khoảng một giờ rồi mới ngủ tiếp, làm vậy để điều chỉnh lại lệch múi giờ.
Úc Tri Niên rời khỏi phòng, men theo hành lang u ám đi vào thư phòng. Cửa phòng vẫn đóng, Úc Tri Niên theo thói quen trực tiếp mở ra thì thấy bên trong đèn đóm sáng trưng như ban ngày. Dương Khác đang ngồi bên bàn đọc sách đeo tai nghe nói chuyện điện thoại, trên tay hắn còn cầm một bản văn kiện.
Trông thấy đối phương, cả hai đều bất ngờ ngây như phỗng.
Không biết có phải Dương Khác sợ cậu nghe thấy bí mật kinh doanh hay không mà đã vội vã cúp máy, tháo tai nghe xuống rồi hỏi cậu: "Em dậy rồi à?"
"Ừm, định tới lấy sách." Úc Tri Niên đứng trước cửa gật đầu: "Làm phiền anh à?"
Dương Khác không hề tỏ ra mất kiên nhẫn, chỉ nói: "Lấy đi."
Úc Tri Niên đi vào, đến cạnh giá sách chọn một cuốn sách.
Cậu không muốn đọc những cuốn sách chuyên môn nên lựa trong mớ sách đang dọn ra một quyển, cầm lấy quyển tiểu thuyết tiếng Nga đã đọc mấy lần nhưng vẫn rất thích. Cậu vừa định quay người lại thì đã nghe thấy tiếng của Dương Khác cất lên gần đó.
"Cuốn sách này có hay không?"
Úc Tri Niên giật nảy mình, xoay người sang một bên, phát hiện không biết Dương Khác đã đứng phía sau cậu từ lúc nào, hắn hơi cúi đầu, nhìn cuốn sách trong tay cậu.
Tay Úc Tri Niên gần như vô lực, xuýt nữa không giữ được sách. Cậu nhìn Dương Khác một lúc lâu vẫn không nói câu nào.
"Hỏi em đấy." Chờ một lát, Dương Khác lại hạ giọng hỏi cậu: "Có hay không?"
Ngọn đèn ở sau lưng Dương Khác khiến bóng người cao lớn của hắn bao trùm lấy cậu. Úc Tri Niên rất bình tĩnh nhìn vào mắt hắn, sau đó nhìn xuống cuốn sách trong tay, một lúc lâu mới đáp: "Cũng được."
Đã từ lâu cậu và Dương Khác chưa nói chuyện bình thường, mà khoảng cách giữa bọn họ chắc chắn ngắn hơn so với giới hạn thấp nhất của xã giao, mặc dù Dương Khác không để ý tới điều đó. Bởi vậy mà nhịp tim của Úc Tri Niên bỗng nhiên tăng tốc, hơi nóng dần lan lên khuôn mặt, âu cũng không có gì kỳ lạ.
"Anh muốn đọc à?" Cậu không nhìn Dương Khác, vờ như chỉ hỏi một cách tùy tiện.
"Anh chưa đọc đến hàng đó." Dương Khác hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Sách của em khá thôi miên."
Úc Tri Niên bất giác ngẩng đầu lên nhìn Dương Khác một chút: "Anh xem tài liệu giảng dạy của em à?"
Dương Khác "Ừ" một tiếng, hỏi lại: "Không được à?"
Hắn vươn tay sượt qua gò má và vành tai Úc Tri Niên, sau đó cầm lấy một quyển sách rồi giơ quyển sách đối diện cậu: "Quyển này."
Dương Khác vẫy vẫy bìa sách trước mặt Úc Tri Niên, sau đó rút lại và bắt đầu đọc lướt qua: "Quyển này chán nhất, lại dễ gây mê."
"..." Úc Tri Niên hoàn toàn cạn lời. Cậu nghĩ nghĩ một hồi, nói với Dương Khác: "Nếu anh muốn em có thể để lại đây cho anh, nhưng khả năng cao có vài quyển em phải mang đi."
Cậu khẽ cúi đầu, thấy bàn tay vốn đang lật sách của hắn bỗng dừng lại.
Dương Khác tiếp tục im lặng không nói. Có lẽ Úc Tri Niên quá quen với việc bắt chuyện nên cậu nhịn không được hỏi hắn chuyện khác: "Mấy hôm nay anh đều ở trong thư phòng này làm việc à?"
Bởi vì thư phòng thật sự của Dương Khác nằm trên lầu ba.
Dương Khác đáp "Ừ."
"Phòng này bắt ánh sáng tốt hơn." Hắn bổ sung.
Úc Tri Niên "Ồ" một tiếng, cảm thấy có điều gì sai sai nhưng lại không nghĩ ra nổi. Suy tư một hồi cậu tiếp tục: "Vậy có cái gì anh thật sự muốn không?"
"Muốn cái gì?" Dương Khác nghe không hiểu.
"Sách đó," Úc Tri Niên nhìn hắn, kiên nhẫn giải thích: "Nếu anh thích thì em sẽ để lại cho anh. Sách đắt cũng được."
Dương Khác nhìn cậu thêm vài giây nữa rồi đóng sách lại, hỏi Úc Tri Niên giống như nói chuyện phiếm bình thường: "Tại sao lại phải lấy đồ mắc tiền đi chứ, em không đủ tiền xài à?"
Úc Tri Niên khẽ run run nhưng vẫn giữ im lặng. Dương Khác liền hỏi tiếp: "Nếu không có tiền tiêu sao em không nhận tiền ủy thác?"
"Cho không em cũng không cần sao?" Dương Khác tới gần Úc Tri Niên một chút, cúi đầu quan sát gương mặt cậu.
Úc Tri Niên không tự chủ lùi về phía sau khiến lưng đập vào kệ sách. Phần gỗ của kệ sách lập tức cấn vào xương sống trên lưng.
Khuôn mặt Dương Khác không để lộ một chút biểu cảm nào, âm thanh đều đều. Thực sự Úc Tri Niên không đoán được Dương Khác đang muốn làm nhục cậu hay chỉ đơn giản là đặt câu hỏi. Tuy nhiên, những vấn đề này cũng đủ khiến Úc Tri Niên sợ hãi và đau khổ.
Từ đầu tới ngón tay của Úc Tri Niên đều đau âm ỉ. Cậu ngơ ngác nhìn Dương Khác nhưng một câu cũng không thốt ra nổi.
Dương Khác đặt đại cuốn sách lên giá sách, cúi đầu tiếp tục hỏi cậu: "Tại sao không muốn?"
Rất nhiều câu nói chợt lóe lên trong đầu cậu, sau một hồi miễn cưỡng đáp: "Thì là không muốn nữa thôi."
"Không cần tiền sao?" Dương Khác nói, đột nhiên ngập ngừng rồi tiếp tục: "Vậy mấy cái khác thì sao?"
Úc Tri Niên nhìn Dương Khác, không thể nắm được chút thông tin nào từ ánh mắt Dương khác, cũng không hiểu 'cái khác' là cái gì.
Cậu hỏi Dương Khác: "Cái khác là sao?"
Đột nhiên Dương Khác không nói gì nữa.
Úc Tri Niên dời mắt sang chỗ sách, cúi đầu nhìn sách trong tay, suy nghĩ hồi lâu, cậu cảm thấy hẳn Dương Khác đang hoài nghi động cơ quyết định của mình. Tỉnh táo trong chốc lát, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, nói với Dương Khác: "Em thật sự không muốn."
"Dương Khác." Cậu dựa lưng vào tủ sách, nắm chặt sách, tìm một câu nói không dùng quá nhiều lý trí, ôn tồn giải thích: "Em đến đây không phải để đấu với anh, nói từ bỏ ủy thác cũng không lừa anh làm gì. Lần này thuê nhà không ở được, em cũng có muốn vậy đâu. Được thì sáng mai em sẽ lập tức dọn ra ngoài, em lấy đồ ở nhà kho tầng dưới xong rồi đi, anh đừng giận."
"Bây giờ đi cũng được." Cậu cam đoan với Dương Khác: "Em thật sự không có ý gì khác."
Mặc dù nghe Úc Tri Niên nói xong, Dương Khác trông vẫn chưa nhẹ nhõm gì nhưng tốt xấu cũng không tiếp tục hỏi dồn Úc Tri Niên nữa.
Hắn nhìn Úc Tri Niên thật lâu, giống như đoán xem Úc Tri Niên có đang nói thật không, sau đó mới nói với cậu: "Em đi ngủ trước đi."
"Anh thấy tinh thần em không tốt lắm," Hắn nói xong rồi ngừng lại một chút, vẫn không tránh sang một bên. Một lúc lâu sau đột nhiên nói: "Anh không giận."
"Anh chỉ hỏi vậy thôi." Hắn nói: "Em ở đây anh thấy cũng không có vấn đề gì."
Cuối cùng Úc Tri Niên cũng không biết mình ra khỏi thư phòng như thế nào. Cậu về phòng, không còn tâm trạng đọc sách nữa, cứ lo lắng đi đi lại lại vài vòng trong phòng. Cậu đi đến cạnh vali, lấy máy tính ra khởi động, cẩn thận phân loại tài liệu tốc ký chưa hoàn thành của mình ở thành phố Ninh.
☁️ Vân Tình Cung ☁️
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất