Điện Giật

Chương 36

Trước Sau
Biên tập: Môn Mổn ┃ Chỉnh sửa: June

«Chương 036: 2019»

Úc Tri Niên mất hồn mất vía trở về nhà trọ cạnh trường học.

Nhà đã được Nhâm Hằng và Sở Tư Phàm quét dọn vô cùng sạch sẽ, tựa như nhà mẫu trưng bày, tất cả đồ dùng trong nhà cũng được sắp xếp chỉnh tề, ngay cả mặt bàn đá cẩm thạch trong phòng bếp cũng trơn bóng như mới. Úc Tri Niên ngồi trên sofa nhớ lại mọi chuyện mình đã trải qua lúc quay về thành phố Hách tới nay.

Smith không ngừng thúc giục cậu bàn giao đồ đạc, khóa cửa dưới tầng hầm bị hỏng, thợ khóa không mở được khóa, phòng thuê bị hỏng đường ống nước không thể vào ở được, công ty của Dương Khác gặp khó khăn, đăng ký kết hôn vội vàng, chuyến đi Hawaii không thành. Còn có những lời mời ăn tối của Dương Khác, những cái ôm tưởng như không có gì, những chuyến đi đến thành phố Mông, sự quan tâm khi trời chiều và những nụ hôn triền miên.

Tất cả mọi thứ đều xảy ra quá nhanh, nhanh đến nỗi cậu không kịp tự hỏi gì cả.

Những lúc có Dương Khác, đầu cậu lúc nào cũng choáng váng, hồn vía lên mây.

Úc Tri Niên nghĩ về những gì được nói trong bài báo, lý do thực sự vì sao Dương Trung Uân lại mang cậu từ Tam Văn đến thành phố Ninh. Cậu nhận ra rằng từ mười bốn tuổi đến hai mươi bốn tuổi, nhiều năm như vậy mà dường như không có một ngày nào cậu tỉnh táo mà sống.

Cậu cảm thấy mình giống như chú chó nhỏ sắp lạc lối, chỉ vì một phần tư dòng máu đặc biệt mà bị Dương Trung Uân dắt ra, làm hết việc này đến việc khác mà trước đây cậu chưa từng làm.

Cậu sống trong mù quáng, chạy theo sau Dương Khác, còn từng nghĩ mình được chọn là nhờ may mắn.

Sau khi suy nghĩ lại, Úc Tri Niên tìm thấy một lời giải thích hợp lý cho hành vi của Dương Khác - đó là Dương Khác đã sớm biết bí mật về mối quan hệ giữa bà nội mình và Dương Trung Uân. Vì vậy hắn thương hại cậu nhiều hơn cậu nghĩ, hắn muốn giúp cậu có được di sản, lại không muốn nói cho cậu biết sự thật nên mới làm ra nhiều hành vi khó giải thích được như thế, khiến truyền thông và cổ đông Đức Khâm lấy làm ầm lên, còn viết ra một ít chuyện hài gì đó.

Bởi vì Dương Khác là một người mạnh miệng nhưng mềm lòng, làm việc gọn gàng dứt khoát, mục đích rõ ràng, hoàn toàn khác với Dương Trung Uân.

Chẳng qua cái gọi là tình yêu của Úc Tri Niên dường như càng trở nên dư thừa khi sự thật được tiết lộ.

Úc Tri Niên suy nghĩ lại cẩn thận rồi cảm thấy trong lòng trống rỗng. Cậu ôm gối nằm trên sofa, ngẩn người rồi từ từ nhắm hai mắt lại.

Khi bị cuộc điện thoại của Dương Khác làm tỉnh táo lại thì bầu trời ngoài cửa sổ đã hoàn toàn tối đen. Đèn trong phòng không bật, cậu chìm vào bóng tối không có ánh sáng.

Điện vang lên một lúc rồi Úc Tri Niên mới nhận lấy.

Dương Khác không trách cậu nhấc máy chậm, chỉ hỏi: "Em đang ở đâu?"

Úc Tri Niên nghe thấy giọng Dương Khác, bỗng nhiên không còn cảm giác mất lý trí như vừa rồi nữa. Cậu nói với Dương Khác: "Vừa rồi em đã xem đoạn phỏng vấn của Phương Lương."

Dương Khác im lặng.

"Dương Khác." Úc Tri Niên nhét cái gội mềm mại trên sofa ra sau lưng làm đệm dựa rồi hỏi: "Rốt cuộc công ty anh có thiếu tiền không?"

Dương Khác không nghĩ lâu đã nói với Úc Tri Niên "Không thiếu". Không biết là vì lười nghĩ lý do hay là vì không nghĩ ra lý do.

"Bài báo nói chuyện khóa cửa và phòng thuê là thật sao?" Úc Tri Niên hỏi hắn.

Dương Khác liền nói: "Đúng vậy."



Hai đầu điện thoại đột nhiên lâm vào im lặng. Bỗng nhiên Dương Khác nói sang chuyện khác, hỏi Úc Tri Niên: "Có phải em đang ở nhà trọ cạnh trường học không? Anh tới đón em."

Úc Tri Niên không trả lời.

"Anh sắp đến dưới tầng nhà trọ của em rồi." Hình như Dương Khác đang lái xe, Úc Tri Niên nghe thấy âm thanh đèn xi nhan chuyển hướng. Dương Khác thấp giọng hỏi: "Có thể gặp mặt rồi nói không? Em nói với bảo vệ dưới lầu một tiếng đi."

"..." Úc Tri Niên cảm thấy rất khó, nhưng cậu vẫn từ chối Dương Khác: "Em không muốn gặp anh lắm."

Hình như Dương Khác đã xuống xe, âm thanh bốn phía trở nên ồn ào hơn chút. Hắn hỏi Úc Tri Niên: "Vì sao?"

"Anh làm vậy là vì sắp tới thời gian ở riêng nửa năm rồi, sẽ rất phiền phức nếu trì hoãn việc đăng ký kết hôn." Dương Khác hình như hơi khó giải thích với Úc Tri Niên: "Vào buổi tối mà em phải đi ấy, anh muốn ngăn em lại."

"Lúc ấy em hỏi có phải anh đang thiếu tiền không." Giọng nói của hắn rất thấp, nói với Úc Tri Niên: "Anh nghĩ chỉ cần gật đầu là em sẽ không đi nữa, cho nên anh thừa nhận."

"Dương Khác. " Úc Tri Niên nhìn thấy ngoài cửa sổ, suy nghĩ trong chốc lát rồi nói với hắn: "Em cảm thấy có vẻ anh không quan tâm nhiều đến hôn nhân của bản thân."

"Hôn nhân là một việc rất thần thánh." Úc Tri Niên nhớ tới lời của Triệu Tư Bắc nên khuyên Dương Khác: "Em thật sự không muốn lấy cổ phần công ty và tiền của ông ngoại, cũng không muốn anh vì thấy em đáng thương mà kết hôn với em. Nếu em muốn tiền thì em đã không về nước làm dự án. Em không biết em lại đáng thương như vậy."

"Úc Tri Niên. " Giọng Dương Khác hơi lạnh lùng: "Không phải anh đang thương hại em."

Nghe được Dương Khác dễ dàng chối bỏ không cần suy nghĩ, Úc Tri Niên cầm di động không nhịn được cắn chặt răng: "Chẳng phải anh đang thương hại em đó sao?"

Không phải cậu cảm thấy nhục nhã gì đâu, mà nhiều hơn là khổ sở và khó thở. Cậu hỏi Dương Khác: "Anh không thương hại em chẳng lẽ anh thích em sao? Anh có biết thích là gì không?"

"Dương Khác, không phải anh đồng ý để em thân cận một chút rồi thì là thích em đâu." Úc Tri Niên chầm chậm nói hết câu. Sau khi nói xong thì từ lỗ tai đến đỉnh đầu cậu cũng bắt đầu run lên, dạ dày lạnh lẽo như bị nhét đá lạnh: "Anh đã từng thích ai chưa? Anh chỉ đang bố thí cho em thôi..."

"Úc Tri Niên." Dương Khác gọi cậu ở đầu dây bên kia, như là đang hy vọng cậu đừng nói nữa.

Úc Tri Niên nghe thấy tên mình thốt ra từ miệng Dương Khác thì đột nhiên không thể chịu đựng nổi nữa, cậu muốn chống cự.

"Em không muốn phải đáng thương như vậy." Có lẽ là do áp lực và buồn tủi mấy ngày qua đọng lại khó thừa nhận nổi nên Úc Tri Niên trở nên không thể khống chế được cảm xúc của mình, không thể kiềm chế bản thân mà trút giận ra ngoài: "Em thà rằng để anh yêu và kết hôn với người khác chứ không hề muốn chút thương hại nào của anh."

"Anh có biết thích... Anh có biết em thế nào không?" Cậu hỏi Dương Khác: "Ngày nào em cũng nhớ anh. Dù là thời còn học trung học hay đại học, lúc anh để ý đến em hay không để ý đến em, lúc sống chung với nhau, lúc về nước làm dự án, ngày nào em cũng muốn gọi cho anh, ngày nào cũng thấy hối hận, mỗi lần nghĩ đến anh là em lại hồi hộp... chỉ cần nghĩ đến anh là em sẽ vui vẻ rồi lại khổ sở. Em không có cách nào để từ chối anh, cũng chẳng có cách nào để ngừng nghĩ về anh."

Cậu cảm thấy mình thật giống đám rác rưởi, cam chịu trút bỏ cảm xúc của mình. Cậu nói hết những điều mà lúc Dương Khác ép cậu đeo nhẫn, lúc muốn đưa cậu đi Hawaii, muốn cậu ở biệt thự nhiều hơn vài ngày cậu chưa nói.

"Thật giống như... có một bộ phận trên người em không còn là của em nữa. Nó luôn bay xung quanh anh. Thích là như vậy đấy, anh hiểu không? Anh không hiểu, vậy sao anh lại cưới em chứ?"

"Lúc em với anh đi mua nhẫn, em đã rất đau khổ. Lúc đi đăng ký kết hôn em cũng đã rất đau khổ. Vốn dĩ em tưởng rằng những việc đó có thể giúp được anh nên em mới làm. Không ngờ cuối cùng lại là vì anh đang thương hại em."

Phòng cậu thật sự rất tối, chẳng có chút ánh sáng nào.

Từ khi biết nhận thức đến giờ, đây là lần đầu tiên Úc Tri Niên khóc. Cậu không dám sờ lên mặt mình, sợ bàn tay sẽ chạm phải rất nhiều nước mắt.

"Em thích anh nhiều lắm, không muốn anh thương hại em đâu." Tay Úc Tri Niên run rẩy không thể khống chế, cậu nói với Dương Khác: "Dương Khác, em muốn chừa lại một chút tôn nghiêm."

Dương Khác không nói gì. Úc Tri Niên cảm thấy có thể là Dương Khác đã bị mình dọa rồi. Ở trước mặt Dương Khác, dường như Úc Tri Niên vĩnh viễn không thể quản lý được lời nói và việc làm của bản thân, không thể bày ra nổi mặt đẹp nhất của mình. Cậu luôn làm sai, nói bậy vào những thời điểm không thích hợp, thậm chí giọng nói cũng xấu xí không chịu nổi.



"Xin lỗi anh." Úc Tri Niên chậm chạp bình tĩnh lại một chút rồi giải thích với Dương Khác: "Em biết anh có ý tốt."

"Nhưng sau khi em về nước để thực hiện dự án, nghĩ tới đối tượng mà anh yêu, thật ra..." Cậu co quắp thân thể, nhắm mắt lại thẳng thắn nói với Dương Khác: "Em cảm thấy có thể anh sẽ thích kiểu người mạnh mẽ, vô cùng xinh đẹp, gia thế tốt, cuộc sống phong phú... Em cảm thấy người như vậy mới có thể nói chuyện với anh nhiều hơn, tự tin hơn, không như em ngày nào cũng ở thư viện. Anh sẽ cãi nhau với người đó, người đó không vui thì anh cũng sẽ không vui. Anh sẽ hy vọng người đó là người vui vẻ nhất thế giới này. Nếu anh kết hôn với em thì sẽ không còn cách nào đến với người đó được nữa."

"Anh hiểu chưa?" Cậu hỏi Dương Khác.

Dương Khác ở bên kia thở khẽ vài giây rồi bỗng nhiên im bặt. Di động của Úc Tri Niên tắt nguồn.

Úc Tri Niên tìm tới tìm lui trong nhà nửa ngày trời mới tìm được một dây sạc điện thoại. Cậu nhanh chóng cắm sạc cho di động. Một lát sau di động mới khởi động lại, hiện lên mười cuộc gọi nhỡ của Dương Khác. Dương Khác còn nhắn tin hỏi cậu: "Có phải điện thoại hết pin rồi không? Chờ có pin rồi em có thể nhận điện thoại của anh không?"

"Bảo vệ không cho anh đi lên." Dương Khác nói.

Úc Tri Niên nhìn đoạn tin nhắn trên màn hình, cảm thấy rất mơ hồ đối với việc Dương Khác vẫn muốn nói chuyện tiếp.

Hai mươi tư năm cuộc đời, mỗi ngày cậu đều đối diện với sự thật, đối mặt với sinh lão bệnh tử của cha mẹ và người thân, đối mặt với mọi áp đặt và ban tặng mà Dương Trung Uân mang lại cho cậu, đối mặt với tình yêu tồi tệ của bản thân, đối mặt với sự thân thiết mang theo gánh nặng của Triệu Tư Bắc.

Cậu chưa bao giờ là người may mắn, nhưng cũng chưa bao giờ trốn tránh khỏi cuộc sống của mình.

Nhưng hôm nay, Úc Tri Niên thật sự không muốn đối mặt nữa. Cậu cảm thấy mình không thể thử liên lạc với Dương Khác lần nào nữa, cũng không muốn liên lạc.

Cậu gửi cho Dương Khác một tin nhắn: "Có thể để em yên tĩnh vài ngày được không?"

Biểu tượng ba chấm thông báo bên kia đang nhập tin nhắn của Dương Khác hiện lên rất lâu, cuối cùng nói với Úc Tri Niên rằng "Được".

Qua vài giây, hắn hỏi: "Mấy ngày?"

"Em không biết." Úc Tri Niên đáp lại.

Úc Tri Niên tắt di động, cảm thấy váng đầu hoa mắt, bụng đói kêu vang, nhưng trong nhà không còn gì ăn, cuối cùng cậu chỉ uống một ít nước.

Cậu lấy máy tính ra khỏi cặp sách, máy móc đọc lại luận văn mấy lần, trong đầu không ngừng hiện lên khung cảnh đường phố Tam Văn thời thơ ấu. Đột nhiên cậu rất muốn trở về quê hương, vì thế cậu gửi cho giáo sư một email hỏi cậu có thể tự làm một dự án nghiên cứu độc lập được không.

Hôm nay Dương Khác đợi dưới nhà trọ của Úc Tri Niên đến chín giờ, mãi đến khi Lý Lộc gọi điện thoại tới muốn gặp mặt hắn để thảo luận về việc đáp trả khi bị khởi tố.

Hắn không gọi điện được cho Úc Tri Niên, cũng không nghĩ ra được cách nào để làm Úc Tri Niên hiểu ra rằng hắn vốn không muốn cái gì mà xinh đẹp hay gia thế tốt, người tốt như cậu nói. Hắn chỉ muốn Úc Tri Niên, từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi.

Tòa nhà chung cư được trang trí rất đẹp, Úc Tri Niên nằm sau một trong những ô cửa sổ sáng đèn, cách xa Dương Khác nhiều nhất là 100 mét, gần hơn nhiều so với khoảng cách giữa thành phố Ninh và thành phố Hách nửa năm qua.

Đêm trời tháng Năm không mưa, mùi vị của mùa hạ và lá cây tràn ngập trong không khí, người đi đường và xe cộ qua qua lại lại.

Dương Khác đứng im một chỗ, ngửa đầu nhìn tầng mười bảy mấy lần, thế nhưng vẫn không thể đợi được Úc Tri Niên khởi động máy.

Hắn cảm thấy lần này hình như Úc Tri Niên muốn rời khỏi hắn thật rồi.

☁️ Vân Tình Cung ☁️

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau