Chương 47
Biên tập: Thủy Nguyệt┃ Chỉnh sửa: June
«Chương 047: 2019»
Dương Khác ngủ say trên giường Úc Tri Niên, cánh tay đặt trên chăn, cũng đè lên người cậu.
Úc Tri Niên tỉnh lại vì bị đè. Dựa vào ánh sáng yếu ớt, cậu thấy gương mặt Dương Khác ngay bên cạnh. Đôi mắt Dương Khác nhắm nghiền, mùi hương vương lại trong phòng khiến không khí thêm phần mập mờ.
Đêm qua miệt mài quá mức nên giờ Úc Tri Niên cũng chẳng còn sức. Cậu chăm chú nhìn Dương Khác, nhích lại, đặt một nụ hôn thuần khiết lên trán Dương Khác.
Cảm giác da thịt tiếp xúc với nhau thật ấm áp và rõ ràng.
Dương Khác giật giật, chợt mở mắt. Hắn nhìn Úc Tri Niên vài giây, vươn tay ôm chặt lấy cậu, chậm rãi vuốt ve sống lưng Úc Tri Niên, hỏi: "Sao em dậy sớm thế."
Giọng hắn trầm khàn, giống hệt lúc gọi cho Úc Tri Niên trước khi bay, nhưng giờ nó không phải qua điện thoại mà đang chân thật thì thầm bên tai cậu. Úc Tri Niên muốn ôm lại hắn, lại sợ làm vậy thì bám người và sến súa quá nên cậu nói sang chuyện khác, hỏi Dương Khác bây giờ là mấy giờ.
"Bảy giờ." Dương Khác xem đồng hồ đeo tay: "Năm giờ chúng ta mới ngủ."
"Anh cũng dậy sớm quá!" Úc Tri Niên giải thích: "Em đã ngủ trên máy bay rồi."
Dương Khác đột nhiên nắm cằm Úc Tri Niên, nâng mặt cậu lên.
||||| Truyện đề cử: Hướng Dẫn Trở Thành Người Tình Hoàn Hảo |||||
Tại sao cùng không ngủ cả đêm như nhau mà Dương Khác lại có tinh thần hơn Úc Tri Niên nhiều như vậy? Hắn cũng chẳng thấy mệt mỏi gì cả! Dưới ánh đèn mờ ảo, Dương Khác nhìn Úc Tri Niên: "Vì có người lén hôn anh."
Úc Tri Niên im, Dương Khác nói tiếp: "Anh không ngủ say như em, chỉ cần có người chạm vào là anh sẽ tỉnh."
Úc Tri Niên cảm thấy lời của Dương Khác còn có ý khác nên hỏi: "Nghĩa là sao?"
Dương Khác không trả lời, nhéo mạnh mặt Úc Tri Niên.
Úc Tri Niên nói đau, Dương Khác lại sấn tới, tiếp tục hôn cậu.
Dương Khác không hôn sâu mà rất dịu dàng, tay trái hắn áp vào má phải Úc Tri Niên, chiếc nhẫn ấm áp dán vào da cậu. Trong thoáng chốc, Úc Tri Niên cảm thấy mình bị cuộc sống cá nhân của Dương Khác bao vây.
Dương Khác là người tình cảm, trong căn phòng mà Úc Tri Niên đã ở hai năm, hôn nhân, thân mật và tin tưởng của hắn không hề tiếp tục keo kiệt, nhìn không rõ mà hào phóng bộc lộ hết thảy.
Khiến Úc Tri Niên cảm thấy phải chăng mình rất đặc biệt.
Hai người hôn rồi lại hôn, động tác dần dạn dĩ hơn. Dương Khác ôm Úc Tri Niên, để cậu nằm sấp trên người mình.
Không khí trong phòng lại trở nên hỗn loạn, mập mờ, thời gian cũng không trôi như bình thường mà gián đoạn lướt qua.
Lúc nhịp tim và hơi thở của Úc Tri Niên hơi ổn định lại thì cậu đã buồn ngủ díp mắt, cậu dựa vào ngực Dương Khác, chẳng muốn nhúc nhích dù chỉ là một ngón tay.
Dương Khác cảm nhận được nhịp tim cậu từ kịch liệt dần trở nên bình ổn lại.
Dương Khác cầm chiếc nhẫn đeo trên cổ lên xem kĩ. Úc Tri Niên thấy hai chiếc nhẫn giống nhau thì rất tò mò, cậu nắm tay Dương Khác lại bị Dương Khác nắm lại, thế là ngoan ngoãn không cử động, hỏi hắn: "Hai cái nhẫn này ở đâu ra vậy?"
"Anh mua." Câu trả lời của Dương Khác rất đơn giản.
Úc Tri Niên đùa: "Chuẩn bị cho những người khác à?"
Dương Khác lập tức nghiêm nghị, sắc mặt đanh lại, ý bảo Úc Tri Niên đừng nói lung tung.
Úc Tri Niên ngẩng đầu nhìn hắn, hai người nhìn nhau, ánh mắt không chút tức giận. Lát sau dường như hắn rất không muốn nhưng vẫn giải thích với Úc Tri Niên: "Có lần anh đi công tác nên đã mua nó để dùng lúc kết hôn, em đừng hỏi nữa."
Úc Tri Niên nhớ lại, có lẽ là lúc hai người yêu nhau nhưng lại khó để hiểu nhau. Cậu lúng túng nói: "Vậy ư."
"Ừ." Dương Khác đáp.
Không khí trong phòng lặng im, Úc Tri Niên vừa buồn ngủ vừa ghen tuông, cậu nhắm mắt lại, nói với Dương Khác: "Dương Khác, đợi em đi Hỉ Bình về chúng ta cùng đeo nhẫn nhé!"
Khi Úc Tri Niên chủ động nói chuyện hay làm gì đó với Dương Khác, cậu luôn cảm thấy mình đang bước trên một sợi dây thừng, chỉ một bước sai lầm sẽ ngã tan xương nát thịt.
Lúc nói nhớ Dương Khác ở Hỉ Bình, khi kích động mua vé máy bay về thành phố Hách, hoặc giống như lúc này đưa ra yêu cầu đeo nhẫn cưới. Nhưng Úc Tri Niên vẫn là Úc Tri Niên, dù có ngã bao nhiêu lần thì vẫn muốn thử, vẫn muốn dũng cảm đứng dậy lần nữa.
Dương Khác nghe vậy, khựng lại chốc lát, hắn nhẹ nhàng nắm tay Úc Tri Niên, hỏi: "Em đang hỏi anh à?"
Úc Tri Niên "Ừ" một tiếng: "Hỏi anh đấy."
Không biết có phải Úc Tri Niên mơ ngủ hay không, đột nhiên cậu cảm thấy nhịp tim Dương Khác tăng nhẹ, cậu ngẩng đầu lên định xem vẻ mặt của Dương Khác bây giờ nhưng lại quá mệt mỏi không còn sức.
Lắng nghe nhịp đập con tim, Úc Tri Niên không biết mình chờ mất bao lâu mới nghe thấy âm thanh rầu rĩ của Dương Khác: "Không phải anh mong em ngày nào cũng đeo à?"
"Úc Tri Niên." Dương Khác nói với cậu: "Chúng ta đi chụp ảnh đi!" Sau đó hắn còn nói mấy câu khác nhưng sự bối rối của Úc Tri Niên đã lên tới đỉnh điểm, cậu nghe chẳng lọt tai từ nào, chỉ biết Dương Khác đang nói chuyện, thế là tùy tiện "Ừ ừ" vài tiếng có lệ rồi lăn ra ngủ.
Lần thứ hai tỉnh lại, Úc Tri Niên nghe tiếng gõ bàn phím nhè nhẹ.
Úc Tri Niên nhìn đồng hồ điện tử bên giường, mười hai giờ hai mươi phút trưa.
Dương Khác ngồi trên sofa trong phòng, tay gõ bàn phím laptop, chắc là đang làm việc.
Úc Tri Niên ngồi dậy, Dương Khác ngẩng đầu nhìn cậu sau đó đặt máy tính sang bên, nói đầu bếp đang nấu cơm, hỏi cậu muốn xuống dưới ăn hay để người giúp việc bưng lên.
"Xuống đi!" Úc Tri Niên lưng đau chân run, đầu cũng hơi nhức: "Hôm nay anh không đi làm à?"
Dương Khác giữ lấy cậu, đáp: "Làm ở nhà cũng như nhau."
Vừa nói thì chuông điện thoại của Dương Khác reo, hắn nhìn màn hình, bắt máy. Vì ở gần nhau nên Úc Tri Niên cũng nghe thấy tiếng Địch Địch: "Hiểu rồi, làm ở nhà thì hiệu suất cao hơn. Nhưng sao chỉ có một, hai câu, gọi điện thoại là xong mà mày cũng phải nhắn tin? Bên cạnh có người nên không tiện nghe máy à?"
"Văn bản chính xác hơn." Dương Khác nói: "Sau này nên mở rộng ở công ty."
"Ấy đừng, mày tự gõ chữ đi." Địch Địch cười, hỏi Dương Khác có thể tham gia cuộc họp trực tuyến lúc hai giờ chiều không, Dương Khác đáp được.
Úc Tri Niên mặc xong quần áo thì xuống tầng ăn cơm với Dương Khác.
Món đầu bếp nấu rất thanh đạm, vừa ăn xong thì nghệ nhân cắm hoa tới.
Cô và trợ lý ôm hoa tới, thấy Úc Tri Niên thì ngạc nhiên chào: "Lại gặp nhau rồi!"
Cô mang tới rất nhiều hoa trắng của mùa này, hoa tươi còn vương nước, hương hoa thoáng chốc tràn đầy không gian. Cô khen Dương Khác và Úc Tri Niên rất đẹp đôi và chúc mừng hôn lễ của họ.
Dưới yêu cầu của Dương Khác, Úc Tri Niên cầm máy tính đi vào thư phòng cùng làm việc với Dương Khác.
Dương Khác họp trực tuyến, Úc Tri Niên mở hai văn kiện ra, vừa chỉnh sửa bút ký vừa gõ bàn phím, bắt đầu viết bản thảo dân tộc chí.
Tháng tám là lúc thời tiết đẹp nhất ở thành phố Hách, ánh nắng ấm áp rải trên sàn nhà, Úc Tri Niên gõ được vài chữ thì nghe tiếng Dương Khác phát biểu.
Dương Khác nói chuyện công việc rất ngắn gọn rõ ràng, Úc Tri Niên bỗng nhiên nhớ lại lúc nhỏ, trong thư phòng Dương Trung Uân mình cũng mở máy tính học bài và làm việc, còn tranh thủ lén nhắn tin với Dương Khác.
Dương Khác đôi khi đang bơi, có khi đang học, lúc lại đang nghỉ, khi thì đang làm bài tập giống cậu.
Lúc ấy Úc Tri Niên nhàm chán nên nhắn tin rất nhiều, Dương Khác thì nói ít, hai người trò chuyện ngắt quãng, tựa như chuyện lạ thế giới, hai người có tính cách khác biệt nhưng cùng chung cảnh ngộ làm bạn với nhau.
Thời gian vùn vụt trôi, chỉ chốc lát đã từ mười bốn tuổi tới hiện tại.
Lúc ấy Úc Tri Niên cảm thấy Dương Khác phản nghịch, thực ra bản thân cậu cũng vậy. Sở thích của Dương Khác trái ngược ông mình, hắn không ham mê hưởng lạc, không xa xỉ, phô trương mà thích cuộc sống tự do giản đơn.
Úc Tri Niên nghi ngờ mình ngày càng thích Dương Khác vì khi ôm hắn, sự chân thành của Dương Khác khiến cậu cảm thấy an toàn và chẳng còn cô đơn nữa.
☁️ Vân Tình Cung ☁️
«Chương 047: 2019»
Dương Khác ngủ say trên giường Úc Tri Niên, cánh tay đặt trên chăn, cũng đè lên người cậu.
Úc Tri Niên tỉnh lại vì bị đè. Dựa vào ánh sáng yếu ớt, cậu thấy gương mặt Dương Khác ngay bên cạnh. Đôi mắt Dương Khác nhắm nghiền, mùi hương vương lại trong phòng khiến không khí thêm phần mập mờ.
Đêm qua miệt mài quá mức nên giờ Úc Tri Niên cũng chẳng còn sức. Cậu chăm chú nhìn Dương Khác, nhích lại, đặt một nụ hôn thuần khiết lên trán Dương Khác.
Cảm giác da thịt tiếp xúc với nhau thật ấm áp và rõ ràng.
Dương Khác giật giật, chợt mở mắt. Hắn nhìn Úc Tri Niên vài giây, vươn tay ôm chặt lấy cậu, chậm rãi vuốt ve sống lưng Úc Tri Niên, hỏi: "Sao em dậy sớm thế."
Giọng hắn trầm khàn, giống hệt lúc gọi cho Úc Tri Niên trước khi bay, nhưng giờ nó không phải qua điện thoại mà đang chân thật thì thầm bên tai cậu. Úc Tri Niên muốn ôm lại hắn, lại sợ làm vậy thì bám người và sến súa quá nên cậu nói sang chuyện khác, hỏi Dương Khác bây giờ là mấy giờ.
"Bảy giờ." Dương Khác xem đồng hồ đeo tay: "Năm giờ chúng ta mới ngủ."
"Anh cũng dậy sớm quá!" Úc Tri Niên giải thích: "Em đã ngủ trên máy bay rồi."
Dương Khác đột nhiên nắm cằm Úc Tri Niên, nâng mặt cậu lên.
||||| Truyện đề cử: Hướng Dẫn Trở Thành Người Tình Hoàn Hảo |||||
Tại sao cùng không ngủ cả đêm như nhau mà Dương Khác lại có tinh thần hơn Úc Tri Niên nhiều như vậy? Hắn cũng chẳng thấy mệt mỏi gì cả! Dưới ánh đèn mờ ảo, Dương Khác nhìn Úc Tri Niên: "Vì có người lén hôn anh."
Úc Tri Niên im, Dương Khác nói tiếp: "Anh không ngủ say như em, chỉ cần có người chạm vào là anh sẽ tỉnh."
Úc Tri Niên cảm thấy lời của Dương Khác còn có ý khác nên hỏi: "Nghĩa là sao?"
Dương Khác không trả lời, nhéo mạnh mặt Úc Tri Niên.
Úc Tri Niên nói đau, Dương Khác lại sấn tới, tiếp tục hôn cậu.
Dương Khác không hôn sâu mà rất dịu dàng, tay trái hắn áp vào má phải Úc Tri Niên, chiếc nhẫn ấm áp dán vào da cậu. Trong thoáng chốc, Úc Tri Niên cảm thấy mình bị cuộc sống cá nhân của Dương Khác bao vây.
Dương Khác là người tình cảm, trong căn phòng mà Úc Tri Niên đã ở hai năm, hôn nhân, thân mật và tin tưởng của hắn không hề tiếp tục keo kiệt, nhìn không rõ mà hào phóng bộc lộ hết thảy.
Khiến Úc Tri Niên cảm thấy phải chăng mình rất đặc biệt.
Hai người hôn rồi lại hôn, động tác dần dạn dĩ hơn. Dương Khác ôm Úc Tri Niên, để cậu nằm sấp trên người mình.
Không khí trong phòng lại trở nên hỗn loạn, mập mờ, thời gian cũng không trôi như bình thường mà gián đoạn lướt qua.
Lúc nhịp tim và hơi thở của Úc Tri Niên hơi ổn định lại thì cậu đã buồn ngủ díp mắt, cậu dựa vào ngực Dương Khác, chẳng muốn nhúc nhích dù chỉ là một ngón tay.
Dương Khác cảm nhận được nhịp tim cậu từ kịch liệt dần trở nên bình ổn lại.
Dương Khác cầm chiếc nhẫn đeo trên cổ lên xem kĩ. Úc Tri Niên thấy hai chiếc nhẫn giống nhau thì rất tò mò, cậu nắm tay Dương Khác lại bị Dương Khác nắm lại, thế là ngoan ngoãn không cử động, hỏi hắn: "Hai cái nhẫn này ở đâu ra vậy?"
"Anh mua." Câu trả lời của Dương Khác rất đơn giản.
Úc Tri Niên đùa: "Chuẩn bị cho những người khác à?"
Dương Khác lập tức nghiêm nghị, sắc mặt đanh lại, ý bảo Úc Tri Niên đừng nói lung tung.
Úc Tri Niên ngẩng đầu nhìn hắn, hai người nhìn nhau, ánh mắt không chút tức giận. Lát sau dường như hắn rất không muốn nhưng vẫn giải thích với Úc Tri Niên: "Có lần anh đi công tác nên đã mua nó để dùng lúc kết hôn, em đừng hỏi nữa."
Úc Tri Niên nhớ lại, có lẽ là lúc hai người yêu nhau nhưng lại khó để hiểu nhau. Cậu lúng túng nói: "Vậy ư."
"Ừ." Dương Khác đáp.
Không khí trong phòng lặng im, Úc Tri Niên vừa buồn ngủ vừa ghen tuông, cậu nhắm mắt lại, nói với Dương Khác: "Dương Khác, đợi em đi Hỉ Bình về chúng ta cùng đeo nhẫn nhé!"
Khi Úc Tri Niên chủ động nói chuyện hay làm gì đó với Dương Khác, cậu luôn cảm thấy mình đang bước trên một sợi dây thừng, chỉ một bước sai lầm sẽ ngã tan xương nát thịt.
Lúc nói nhớ Dương Khác ở Hỉ Bình, khi kích động mua vé máy bay về thành phố Hách, hoặc giống như lúc này đưa ra yêu cầu đeo nhẫn cưới. Nhưng Úc Tri Niên vẫn là Úc Tri Niên, dù có ngã bao nhiêu lần thì vẫn muốn thử, vẫn muốn dũng cảm đứng dậy lần nữa.
Dương Khác nghe vậy, khựng lại chốc lát, hắn nhẹ nhàng nắm tay Úc Tri Niên, hỏi: "Em đang hỏi anh à?"
Úc Tri Niên "Ừ" một tiếng: "Hỏi anh đấy."
Không biết có phải Úc Tri Niên mơ ngủ hay không, đột nhiên cậu cảm thấy nhịp tim Dương Khác tăng nhẹ, cậu ngẩng đầu lên định xem vẻ mặt của Dương Khác bây giờ nhưng lại quá mệt mỏi không còn sức.
Lắng nghe nhịp đập con tim, Úc Tri Niên không biết mình chờ mất bao lâu mới nghe thấy âm thanh rầu rĩ của Dương Khác: "Không phải anh mong em ngày nào cũng đeo à?"
"Úc Tri Niên." Dương Khác nói với cậu: "Chúng ta đi chụp ảnh đi!" Sau đó hắn còn nói mấy câu khác nhưng sự bối rối của Úc Tri Niên đã lên tới đỉnh điểm, cậu nghe chẳng lọt tai từ nào, chỉ biết Dương Khác đang nói chuyện, thế là tùy tiện "Ừ ừ" vài tiếng có lệ rồi lăn ra ngủ.
Lần thứ hai tỉnh lại, Úc Tri Niên nghe tiếng gõ bàn phím nhè nhẹ.
Úc Tri Niên nhìn đồng hồ điện tử bên giường, mười hai giờ hai mươi phút trưa.
Dương Khác ngồi trên sofa trong phòng, tay gõ bàn phím laptop, chắc là đang làm việc.
Úc Tri Niên ngồi dậy, Dương Khác ngẩng đầu nhìn cậu sau đó đặt máy tính sang bên, nói đầu bếp đang nấu cơm, hỏi cậu muốn xuống dưới ăn hay để người giúp việc bưng lên.
"Xuống đi!" Úc Tri Niên lưng đau chân run, đầu cũng hơi nhức: "Hôm nay anh không đi làm à?"
Dương Khác giữ lấy cậu, đáp: "Làm ở nhà cũng như nhau."
Vừa nói thì chuông điện thoại của Dương Khác reo, hắn nhìn màn hình, bắt máy. Vì ở gần nhau nên Úc Tri Niên cũng nghe thấy tiếng Địch Địch: "Hiểu rồi, làm ở nhà thì hiệu suất cao hơn. Nhưng sao chỉ có một, hai câu, gọi điện thoại là xong mà mày cũng phải nhắn tin? Bên cạnh có người nên không tiện nghe máy à?"
"Văn bản chính xác hơn." Dương Khác nói: "Sau này nên mở rộng ở công ty."
"Ấy đừng, mày tự gõ chữ đi." Địch Địch cười, hỏi Dương Khác có thể tham gia cuộc họp trực tuyến lúc hai giờ chiều không, Dương Khác đáp được.
Úc Tri Niên mặc xong quần áo thì xuống tầng ăn cơm với Dương Khác.
Món đầu bếp nấu rất thanh đạm, vừa ăn xong thì nghệ nhân cắm hoa tới.
Cô và trợ lý ôm hoa tới, thấy Úc Tri Niên thì ngạc nhiên chào: "Lại gặp nhau rồi!"
Cô mang tới rất nhiều hoa trắng của mùa này, hoa tươi còn vương nước, hương hoa thoáng chốc tràn đầy không gian. Cô khen Dương Khác và Úc Tri Niên rất đẹp đôi và chúc mừng hôn lễ của họ.
Dưới yêu cầu của Dương Khác, Úc Tri Niên cầm máy tính đi vào thư phòng cùng làm việc với Dương Khác.
Dương Khác họp trực tuyến, Úc Tri Niên mở hai văn kiện ra, vừa chỉnh sửa bút ký vừa gõ bàn phím, bắt đầu viết bản thảo dân tộc chí.
Tháng tám là lúc thời tiết đẹp nhất ở thành phố Hách, ánh nắng ấm áp rải trên sàn nhà, Úc Tri Niên gõ được vài chữ thì nghe tiếng Dương Khác phát biểu.
Dương Khác nói chuyện công việc rất ngắn gọn rõ ràng, Úc Tri Niên bỗng nhiên nhớ lại lúc nhỏ, trong thư phòng Dương Trung Uân mình cũng mở máy tính học bài và làm việc, còn tranh thủ lén nhắn tin với Dương Khác.
Dương Khác đôi khi đang bơi, có khi đang học, lúc lại đang nghỉ, khi thì đang làm bài tập giống cậu.
Lúc ấy Úc Tri Niên nhàm chán nên nhắn tin rất nhiều, Dương Khác thì nói ít, hai người trò chuyện ngắt quãng, tựa như chuyện lạ thế giới, hai người có tính cách khác biệt nhưng cùng chung cảnh ngộ làm bạn với nhau.
Thời gian vùn vụt trôi, chỉ chốc lát đã từ mười bốn tuổi tới hiện tại.
Lúc ấy Úc Tri Niên cảm thấy Dương Khác phản nghịch, thực ra bản thân cậu cũng vậy. Sở thích của Dương Khác trái ngược ông mình, hắn không ham mê hưởng lạc, không xa xỉ, phô trương mà thích cuộc sống tự do giản đơn.
Úc Tri Niên nghi ngờ mình ngày càng thích Dương Khác vì khi ôm hắn, sự chân thành của Dương Khác khiến cậu cảm thấy an toàn và chẳng còn cô đơn nữa.
☁️ Vân Tình Cung ☁️
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất