Chương 5
【 đêm nay tới xem mặt trời mọc được không? 】
Giang Chước Dạ WeChat lại nhắn thêm một cái.
Tô Lệ đã khiếp sợ đến chết lặng, nàng hoài nghi nữ nhân này có phải hay không xem qua cuốn sổ của mình, thấy được ở trên viết "Bờ biển xem mặt trời mọc" kia.
【 buổi tối thật sự được sao? 】
【 quả thật nói không phải buổi tối, rạng sáng hai giờ, tôi đến nhà cô đưa cô đi, lái xe đi qua vừa vặn bốn giờ là được. 】
【 a, nói cách khác cô muốn lái xe bốn tiếng a? Có phải quá mệt mỏi hay không, vẫn là buổi tối...... Nếu không đổi giờ khác đi? 】
【 ban ngày tôi bận, chỉ có buổi tối là có thời gian. Có đi không? 】
Tô Lệ nhìn câu tin nhắn của Giang Chước Dạ, cảm giác ngón tay có hơi run rẩy.
Nàng dần dần ý thức được, trình độ này của Giang Chước Dạ so với những A khác còn muốn cao hơn một bậc, rất không giống O.
Từ góc độ quan niệm xã hội mà nói, O đều sẽ tương đối yên tĩnh ngoan ngoãn, hoạt bát cũng sẽ có mức độ nhất định, rất ít có hành động khác người.
Con người Tô Lệ càng giống như thế, 22 năm qua, trước nay vẫn duy trì hình tượng O ưu nhã văn tĩnh, đến nổi nàng cảm thấy nhiều năm qua mình là búp bê Tây Dương không có lỗ hổng, cùng không hiểu được yêu cầu và tính cách thật sự của chính mình.
Lúc nàng tỉnh lại từ giấc mơ, không chỉ có muốn bỏ Ứng Phi Yên, còn muốn dùng danh sách di nguyện, ở khoảng thời gian hai năm còn lại chân chính sống cho bản thân mình.
Nhưng nàng đến bây giờ đều không rõ, chân chính cho chính mình rốt cuộc là cái dạng gì? Là cái loại bộ dạng ngoan ngoãn ưu nhã theo khuôn phép của thường ngày hay là loại tương phản?
Nàng ma xui quỷ khiến gửi đi một chữ:
【 đi. 】
Nên đi thử cho biết, cần đi ra ngoài để đi một bước khác thường ngày, như vậy mới biết được là mình có thích không, hiểu rõ được nhu cầu của chính mình...... Đi.
Hơn nữa, Giang Chước Dạ là O, không phải A, cũng không thể làm gì được mình, hẳn là rất an toàn.
Tô Lệ nhịn không được hỏi lại một câu:
【 chắc là an toàn đi? 】
Giang Chước Dạ nhìn màn hình di động ở đối diện, nhịn không được lộ ra một nụ cười toe toét, ngón tay nhẹ nhàng đánh chữ:
【 đương nhiên là an toàn! 】
Người đại diện Giả Tư Hàm của Giang Chước Dạ nhìn qua:
"Chậc chậc, sao lại lộ ra cái biểu cảm như con nít được cho ăn vậy a, mỗi lần em như vậy là chị cảm thấy sắp có chuyện lớn xảy ra vậy, sao, có muốn thông báo trước cho chị không a?"
Giang Chước Dạ như cũ nhìn chằm chằm điện thoại:
"Làm gì có chuyện lớn gì đâu, em bất quá là làm quen bạn mới."
Giả Tư Hàm đôi mắt đều trợn tròn lên:
"Chị quen em bốn năm, chưa từng gặp qua em có giao lưu với bạn! Có phải hay không cái cô bé đưa xe cho em không? Cô ấy có mị lực gì a, thế nhưng có thể làm em cây vạn tuế ra hoa?"
Giang Chước Dạ thu lại điện thoại, tùy tay tháo buộc tóc dài, đi vào phim trường quay chụp mà không trả lời, khóe miệng mỉm cười lộ ra tâm tình cô không tồi.
Mị lực gì à? Đem một thiên kim tiểu thư ngoan ngoãn đáng yêu kéo xuống nước, biến thành bộ dạng "gái hư" giống mình, cũng chơi rất vui a.
*
Tâm tình của Ứng Phi Yên trong khoảng thời gian này đang bất ổn, sa thải đi không ít nhân viên, cũng cố nén không gọi điện hay nhắn tin cho Tô Lệ, nghĩ nên tránh mặt đối phương mấy ngày.
Trong đầu cô sẽ ngẫu nhiên hiện lên khuôn mặt của Giang Chước Dạ, nhịn không được sẽ nhớ tới mình nắm lấy cánh tay Giang Chước Dạ, đối phương kia biểu tình đau đớn đầy mặt, hai tròng mắt như chứa nước, môi đỏ phấn nộn chu lên......
Ứng Phi Yên mấy ngày nay mỗi ngày đều tăng ca, về nhà sau sẽ theo bản năng tìm phim điện ảnh của Giang Chước Dạ, ngồi ở trên sô pha xem cả đêm.
"Cô gái này...... Thật là làm cho người ta uống mê hồn dược a......"
Bất quá xem phim điện ảnh xem quá nhiều, đối với gương mặt Giang Chước Dạ lại rất thưởng thức, Ứng Phi Yên trong lòng cũng hiểu được, mình là người có hôn thê, vị hôn thê mới là người quan trọng nhất, Giang Chước Dạ gì cũng đều là hoa cỏ ven đường.
Cô cũng không phải là cái loại tra nữ "Chán cơm thèm phở", nàng thưởng thức phở ngoài, đồng thời cũng nguyện ý vì cơm nhà mà ăn, nhưng hiện tại cơm nhà không cho nàng cơ hội này a.
Vòng đi vòng lại, trên mặt Ứng Phi Yên toàn khó chịu, rốt cuộc cũng vào một ngày, nhịn không được lái xe đi tới tiểu khu nhà Tô Lệ.
Tinh lực đỉnh cấp A tràn đầy mười phần, Ứng Phi Yên tăng ca đến rạng sáng 1 giờ, lái xe lại đây một tiếng, vừa vặn đúng hai giờ.
Cô có giấy phép thông hành ở tiểu khu này nơi này, trực tiếp lái xe tiến vào tiểu khu, không bị trở ngại gì, nhưng sau khi đi vào, cô gọi cho Tô Lệ cuộc điện thoại, vẫn luôn không bắt máy.
"Có phải hay không không nên quấy rầy a......"
Ứng Phi Yên ngẩng đầu đi xem biệt thự Tô gia, cả căn biệt hự chìm vào giấc ngủ, không có một chút ánh đèn. Chắc là Tô Lệ hiện tại cũng đang ngủ đi......
Ứng Phi Yên xuất thần nhìn cửa sổ phòng Tô Lệ.
Cô trước kia đương nhiên hưởng thụ ánh mắt mê luyến của Tô Lệ, cũng cảm thấy không có gì quan trọng, nhưng tình huống hiện tại thay đổi, nàng mỗi lần nhìn thấy lạnh nhạt trong mắt Tô Lệ, liền cảm thấy vô cùng đau đớn.
Người kia theo sau lưng mình, luôn dùng ánh mắt ngượng ngùng mỹ lệ của thiếu nữ nhìn mình, hiện tại đến tột cùng là tại sao vậy? Trong một đêm, hết thảy đều thay đổi...... Ứng Phi Yên lăn qua lộn lại suy nghĩ thật lâu, cũng không có suy nghĩ trước sau mình cẩn thận như vậy làm sai điều gì, cô thậm chí cảm thấy chính mình cái gì cũng không có làm, Tô Lệ bỗng nhiên tựa như thay đổi bản thân.
Nghĩ nhiều cũng vô ích, Ứng Phi Yên yên lặng dựa vào xe ở bên ngoài, móc ra một điếu thuốc lá cho nữ. Nàng thích mình và tin tức tố giống mùi muối biển, cùng gió đêm ngày thu, hương vị chẳng ra gì.
Đem đầu lọc thuốc ấn tắt, Ứng Phi Yên đang muốn mở cửa xe rời đi, bỗng nhiên thấy cửa sau biệt thự Tô gia mở ra một thân nhỏ gầy lén lút đi ra ngoài.
Thân ảnh kia chậm rãi đến gần đường chính, trong lúc đi không ngừng quay đầu lại xem, tựa hồ sợ bị phát hiện.
Ứng Phi Yên càng xem càng quen mắt, chờ khi người nọ đến gần, cô kinh ngạc hỏi:
"Tô Lệ?"
Sau đó, cô lập tức lộ ra tươi cười, xem ra giống như đã nghĩ, Lệ Lệ quả nhiên là luyến tiếc mình, hẳn là thấy mình ở dưới lầu nhà nàng, liền cố ý xuống dưới gặp mình.
Nói như vậy, mình cũng không thể quá ân cần.
Ứng Phi Yên cố ý bày ra vẻ mặt nghiêm túc:
"Đã trễ thế này, bên ngoài lạnh lắm a, em trở về đi!"
Tô Lệ một thân đen, còn mặc đồ bánh mì thật dày, đột nhiên từ chỗ tối đi đến dưới đèn đường, lại nghe thấy tiếng nói chuyện của Ứng Phi Yên, sợ tới mức cả người run lên.
Nàng chau mày nhìn Ứng Phi Yên:
"Cô như thế nào lại ở chỗ này?"
Ứng Phi Yên nghĩ thầm, Lệ Lệ đây là không muốn thừa nhận vì mình mà xuống, giận dỗi sao? Vẫn là nói lòng tự trọng quá cao đi?
"Tôi lại đây xem em a, gọi điện thoại cho em không thông, còn tưởng rằng em ngủ rồi. Lệ Lệ, chúng ta từ từ nói chuyện đi, vào trong xe tôi nói."
Ứng Phi Yên mở ra cửa xe, làm thế tay mời, sau đó tự mình ngồi vào vị trí điều khiển.
Nhưng mà, cô đợi đã lâu, trừ bỏ tiếng gió hú, ngoài xe thanh âm gì cũng không có.
Cô lại thăm dò xem, bên xe đã không có một bóng người!
Ứng Phi Yên túa ra một đầu mồ hôi lạnh, cho rằng mình gặp quỷ, chạy nhanh đi lại xem thử, phát hiện Tô Lệ đã hướng đi cửa lớn tiểu khu, đi được khoảng mười mấy mét, không hề có ý tứ muốn vào xe mình.
Ứng Phi Yên:
"???"
Cô đóng cửa xe, khởi động xe chậm rãi đuổi theo Tô Lệ, trên đường không ngừng hỏi:
"Lệ Lệ, em còn giận sao? Giận chuyện ngày đó ở hậu trường buổi công chiếu phim sao? Tôi thề tôi thật sự là đi nói chuyện công việc!"
"Lệ Lệ, em để ý tôi một chút, em rốt cuộc vì cái gì muốn từ hôn? Tôi muốn cùng em kết hôn a, đây không phải là mộng tưởng của em từ nhỏ đến lớn sao?"
"Lệ Lệ a, em muốn ép chết tôi sao, chúng ta từ gia cảnh đến diện mạo, có cái nào không hợp? Tuy rằng chúng ta tin tức tố xứng đôi độ còn chưa kiểm tra qua, nhưng tôi tin, chỉ cần đi kiểm tra nhất định cũng là tuyệt phối, nếu không ngày mai em cùng tôi đi kiểm tra tin tức tố một chút?"
Tô Lệ toàn bộ quá trình không nói một lời, cắn môi cau mày, bước chân đi càng ngày càng nhanh, đi đến thái dương đều đổ một chút mồ hôi.
Hai người vòng qua đường đi thật dài, Ứng Phi Yên làm trái với quy định đem xe lái vào đường dành cho người đi bộ, đi tới cổng, Tô Lệ đi ra ngoài, Ứng Phi Yên mãi cùng bảo an giải thích một hồi, mới đem xe lái ra ngoài.
Khi Ứng Phi Yên lái xe ra tới, nhìn đi tìm thân ảnh Tô Lệ, bỗng nhiên phát hiện Tô Lệ ở cách đó không xa cúi người xuống, chui vào một chiếc xe thể thao!
Sàn xe thấp mà bẹp, màu xám trắng trong đêm khuya rực rỡ lấp lán, Ứng Phi Yên chỉ nhìn thoáng qua liền một trận tức giận, cô lái xe xông lên, che ở phía trước xe thể thao:
"Tô Lệ! Này không phải xe em tính tặng cho tôi sao, em cho ai?"
Vừa dứt lời, Ứng Phi Yên liền thấy một gương mặt quen thuộc đến cực điểm, ở trên ghế điều khiển vẻ mặt châm chọc nhìn chính mình.
Cư nhiên vậy mà là...... Giang Chước Dạ!
Ứng Phi Yên cảm thấy thế giới này điên rồi, hoa nhà mình đem chiếc xe sắp tặng cho mình đem cho một bông hoa dại bên ngoài!
"Nữ sĩ, làm một chút, bằng không tôi báo cảnh sát nga."
Giang Chước Dạ cầm lấy di động quơ quơ, cô dung nhan tinh xảo lại thời thượng, cùng này chiếc xe thể thao thật sự là rất xứng đôi.
Ứng Phi Yên nhịn không được xem Tô Lệ ở ghế phụ.
Tô Lệ đồng dạng nhìn nàng, tầm mắt trước sau như một đều là lạnh nhạt, thậm chí còn mang theo một tia thương hại.
Tô Lệ trong lòng suy nghĩ, cái giấc mơ kia thật sự không thành vấn đề sao, Ứng Phi Yên này thật là nữ chủ A? Vì cái gì hiện tại thoạt nhìn, vị nữ chủ A này, cùng nữ chủ O kế bên mình đây, không chỉ không giống có quan hệ ái muội, ngược lại muốn làm thành kẻ thù?
Nhìn cảm thấy thật đáng thương.
Ứng Phi Yên cắn chặt răng, đối Tô Lệ nói:
"Lệ Lệ, em muốn cùng bạn nửa đêm đi ra ngoài chơi cũng được, lần sau tôi đưa em đi được không, các em đều là O, chính mình ở bên ngoài không an toàn, có một cái A cũng tốt một chút."
Tô Lệ cười lạnh một tiếng, không có nói tiếp.
Giang Chước Dạ như thật sự bừng tỉnh há ra một cái miệng lớn "Oa nga" một tiếng:
"Cô nhắc nhở tôi, tôi gọi cho bảo vệ của công ty, bọn họ ở đó có mấy chục loại A có thể lựa chọn, lấy tiền, tuyệt đối so còn tốt hơn với có cảm tình."
Ứng Phi Yên:
"......"
Một mỹ nhân trắng nõn xinh đẹp như Giang Chước Dạ, sao mà lại có một cái miệng như vậy...... Quá âm dương quái khí rồi!
Cô đêm nay thật là cảm thấy không thú vị, rốt cuộc đạp chân ga rời đi rồi.
Giang Chước Dạ buông di động, lái xe.
Tô Lệ ngồi ở ghế phụ, tâm tình có chút phập phồng, nàng hiện tại lâm vào tự hoài nghi bản thân nghiêm trọng.
Trước kia ánh mắt mình rốt cuộc kém thế nào? Mà loại người như Ứng Phi Yên này lại đi thích 8 năm?
Quả nhiên con người vẫn là nên đi ra ngoài nhiều một chút, bằng không nhặt được cọng rơm rạ liền tưởng là thỏi vàng.
Tô Lệ than nhẹ một hơi.
Giang Chước Dạ ở dưới đèn đường sáng chiếu tới, hơi hơi quay mặt lại:
"Làm sao vậy, phát hiện mình còn yêu nàng sao? Em có thể cùng tôi nói, không có việc gì, tôi cũng là O, có thể hiểu em."
Tô Lệ lắc lắc đầu:
"Không phải, chỉ là cảm thấy trước kia, chính mình vì cái gì sẽ coi trọng cô ta đâu, hiện tại nhìn thấy cô ta, phảng phất như một vai hềt đang nhảy nhót."
Giang Chước Dạ phát ra một chuỗi tiếng cười.
Tô Lệ kinh ngạc phát hiện, thì ra "Tiếng cười như chuông bạc" là có tồn tại thật! Thực sự có người có thể cười đến dễ nghe như vậy!
"Tiểu cô nương, hiện tại tỉnh ngộ còn chưa muộn."
Giang Chước Dạ một đường lái xe xuyên qua thành thị, lại xuyên qua một đường biển thật dài, cuối cùng đi vào một chỗ bờ cát mở.
Cô mở cốp xe ra, ôm ra một túi đồ ăn vặt lớn, thế mà còn có thảm cùng khăn trải bàn, kính râm và đồ vật linh tinh, chuẩn bị đầy đủ hết.
Tô Lệ là thật sự lần đầu tiên thấy biển vào ban đêm, cả người kích động không thôi, đối mặt với gió biển mở ra hai tay, chân cao chân thấp dẫm lên hạt cát đi vào chỗ sâu của bãi biển, đối với biển rộng đang cao giọng thét chói tai.
"Tô Lệ ——"
Giang Chước Dạ ở phía sau kêu nàng.
"A?"
Tô Lệ quay đầu lại, trong tối tăm, cười ra hàm răng phá lệ xán lạn.
"Hô lên điều em muốn nhất ở hiện tại."
Giang Chước Dạ mỉm cười cổ vũ.
"Tôi muốn nhất......"
Tô Lệ trầm ngâm sau một lúc lâu, thu đủ dũng khí la lớn:
"Sống thật lâu ——"
Giang Chước Dạ nheo lại đôi mắt, mỉm cười lên, kêu theo:
"Sống thật lâu ——"
Gió biển phất qua, Giang Chước Dạ nhẹ nhàng đưa tay đặt ở trên vai Tô Lệ, hai người rõ ràng mới biết nhau không bao lâu, lại giống như một đôi chị em tốt, cười đến đồng dạng xán lạn.
Giang Chước Dạ WeChat lại nhắn thêm một cái.
Tô Lệ đã khiếp sợ đến chết lặng, nàng hoài nghi nữ nhân này có phải hay không xem qua cuốn sổ của mình, thấy được ở trên viết "Bờ biển xem mặt trời mọc" kia.
【 buổi tối thật sự được sao? 】
【 quả thật nói không phải buổi tối, rạng sáng hai giờ, tôi đến nhà cô đưa cô đi, lái xe đi qua vừa vặn bốn giờ là được. 】
【 a, nói cách khác cô muốn lái xe bốn tiếng a? Có phải quá mệt mỏi hay không, vẫn là buổi tối...... Nếu không đổi giờ khác đi? 】
【 ban ngày tôi bận, chỉ có buổi tối là có thời gian. Có đi không? 】
Tô Lệ nhìn câu tin nhắn của Giang Chước Dạ, cảm giác ngón tay có hơi run rẩy.
Nàng dần dần ý thức được, trình độ này của Giang Chước Dạ so với những A khác còn muốn cao hơn một bậc, rất không giống O.
Từ góc độ quan niệm xã hội mà nói, O đều sẽ tương đối yên tĩnh ngoan ngoãn, hoạt bát cũng sẽ có mức độ nhất định, rất ít có hành động khác người.
Con người Tô Lệ càng giống như thế, 22 năm qua, trước nay vẫn duy trì hình tượng O ưu nhã văn tĩnh, đến nổi nàng cảm thấy nhiều năm qua mình là búp bê Tây Dương không có lỗ hổng, cùng không hiểu được yêu cầu và tính cách thật sự của chính mình.
Lúc nàng tỉnh lại từ giấc mơ, không chỉ có muốn bỏ Ứng Phi Yên, còn muốn dùng danh sách di nguyện, ở khoảng thời gian hai năm còn lại chân chính sống cho bản thân mình.
Nhưng nàng đến bây giờ đều không rõ, chân chính cho chính mình rốt cuộc là cái dạng gì? Là cái loại bộ dạng ngoan ngoãn ưu nhã theo khuôn phép của thường ngày hay là loại tương phản?
Nàng ma xui quỷ khiến gửi đi một chữ:
【 đi. 】
Nên đi thử cho biết, cần đi ra ngoài để đi một bước khác thường ngày, như vậy mới biết được là mình có thích không, hiểu rõ được nhu cầu của chính mình...... Đi.
Hơn nữa, Giang Chước Dạ là O, không phải A, cũng không thể làm gì được mình, hẳn là rất an toàn.
Tô Lệ nhịn không được hỏi lại một câu:
【 chắc là an toàn đi? 】
Giang Chước Dạ nhìn màn hình di động ở đối diện, nhịn không được lộ ra một nụ cười toe toét, ngón tay nhẹ nhàng đánh chữ:
【 đương nhiên là an toàn! 】
Người đại diện Giả Tư Hàm của Giang Chước Dạ nhìn qua:
"Chậc chậc, sao lại lộ ra cái biểu cảm như con nít được cho ăn vậy a, mỗi lần em như vậy là chị cảm thấy sắp có chuyện lớn xảy ra vậy, sao, có muốn thông báo trước cho chị không a?"
Giang Chước Dạ như cũ nhìn chằm chằm điện thoại:
"Làm gì có chuyện lớn gì đâu, em bất quá là làm quen bạn mới."
Giả Tư Hàm đôi mắt đều trợn tròn lên:
"Chị quen em bốn năm, chưa từng gặp qua em có giao lưu với bạn! Có phải hay không cái cô bé đưa xe cho em không? Cô ấy có mị lực gì a, thế nhưng có thể làm em cây vạn tuế ra hoa?"
Giang Chước Dạ thu lại điện thoại, tùy tay tháo buộc tóc dài, đi vào phim trường quay chụp mà không trả lời, khóe miệng mỉm cười lộ ra tâm tình cô không tồi.
Mị lực gì à? Đem một thiên kim tiểu thư ngoan ngoãn đáng yêu kéo xuống nước, biến thành bộ dạng "gái hư" giống mình, cũng chơi rất vui a.
*
Tâm tình của Ứng Phi Yên trong khoảng thời gian này đang bất ổn, sa thải đi không ít nhân viên, cũng cố nén không gọi điện hay nhắn tin cho Tô Lệ, nghĩ nên tránh mặt đối phương mấy ngày.
Trong đầu cô sẽ ngẫu nhiên hiện lên khuôn mặt của Giang Chước Dạ, nhịn không được sẽ nhớ tới mình nắm lấy cánh tay Giang Chước Dạ, đối phương kia biểu tình đau đớn đầy mặt, hai tròng mắt như chứa nước, môi đỏ phấn nộn chu lên......
Ứng Phi Yên mấy ngày nay mỗi ngày đều tăng ca, về nhà sau sẽ theo bản năng tìm phim điện ảnh của Giang Chước Dạ, ngồi ở trên sô pha xem cả đêm.
"Cô gái này...... Thật là làm cho người ta uống mê hồn dược a......"
Bất quá xem phim điện ảnh xem quá nhiều, đối với gương mặt Giang Chước Dạ lại rất thưởng thức, Ứng Phi Yên trong lòng cũng hiểu được, mình là người có hôn thê, vị hôn thê mới là người quan trọng nhất, Giang Chước Dạ gì cũng đều là hoa cỏ ven đường.
Cô cũng không phải là cái loại tra nữ "Chán cơm thèm phở", nàng thưởng thức phở ngoài, đồng thời cũng nguyện ý vì cơm nhà mà ăn, nhưng hiện tại cơm nhà không cho nàng cơ hội này a.
Vòng đi vòng lại, trên mặt Ứng Phi Yên toàn khó chịu, rốt cuộc cũng vào một ngày, nhịn không được lái xe đi tới tiểu khu nhà Tô Lệ.
Tinh lực đỉnh cấp A tràn đầy mười phần, Ứng Phi Yên tăng ca đến rạng sáng 1 giờ, lái xe lại đây một tiếng, vừa vặn đúng hai giờ.
Cô có giấy phép thông hành ở tiểu khu này nơi này, trực tiếp lái xe tiến vào tiểu khu, không bị trở ngại gì, nhưng sau khi đi vào, cô gọi cho Tô Lệ cuộc điện thoại, vẫn luôn không bắt máy.
"Có phải hay không không nên quấy rầy a......"
Ứng Phi Yên ngẩng đầu đi xem biệt thự Tô gia, cả căn biệt hự chìm vào giấc ngủ, không có một chút ánh đèn. Chắc là Tô Lệ hiện tại cũng đang ngủ đi......
Ứng Phi Yên xuất thần nhìn cửa sổ phòng Tô Lệ.
Cô trước kia đương nhiên hưởng thụ ánh mắt mê luyến của Tô Lệ, cũng cảm thấy không có gì quan trọng, nhưng tình huống hiện tại thay đổi, nàng mỗi lần nhìn thấy lạnh nhạt trong mắt Tô Lệ, liền cảm thấy vô cùng đau đớn.
Người kia theo sau lưng mình, luôn dùng ánh mắt ngượng ngùng mỹ lệ của thiếu nữ nhìn mình, hiện tại đến tột cùng là tại sao vậy? Trong một đêm, hết thảy đều thay đổi...... Ứng Phi Yên lăn qua lộn lại suy nghĩ thật lâu, cũng không có suy nghĩ trước sau mình cẩn thận như vậy làm sai điều gì, cô thậm chí cảm thấy chính mình cái gì cũng không có làm, Tô Lệ bỗng nhiên tựa như thay đổi bản thân.
Nghĩ nhiều cũng vô ích, Ứng Phi Yên yên lặng dựa vào xe ở bên ngoài, móc ra một điếu thuốc lá cho nữ. Nàng thích mình và tin tức tố giống mùi muối biển, cùng gió đêm ngày thu, hương vị chẳng ra gì.
Đem đầu lọc thuốc ấn tắt, Ứng Phi Yên đang muốn mở cửa xe rời đi, bỗng nhiên thấy cửa sau biệt thự Tô gia mở ra một thân nhỏ gầy lén lút đi ra ngoài.
Thân ảnh kia chậm rãi đến gần đường chính, trong lúc đi không ngừng quay đầu lại xem, tựa hồ sợ bị phát hiện.
Ứng Phi Yên càng xem càng quen mắt, chờ khi người nọ đến gần, cô kinh ngạc hỏi:
"Tô Lệ?"
Sau đó, cô lập tức lộ ra tươi cười, xem ra giống như đã nghĩ, Lệ Lệ quả nhiên là luyến tiếc mình, hẳn là thấy mình ở dưới lầu nhà nàng, liền cố ý xuống dưới gặp mình.
Nói như vậy, mình cũng không thể quá ân cần.
Ứng Phi Yên cố ý bày ra vẻ mặt nghiêm túc:
"Đã trễ thế này, bên ngoài lạnh lắm a, em trở về đi!"
Tô Lệ một thân đen, còn mặc đồ bánh mì thật dày, đột nhiên từ chỗ tối đi đến dưới đèn đường, lại nghe thấy tiếng nói chuyện của Ứng Phi Yên, sợ tới mức cả người run lên.
Nàng chau mày nhìn Ứng Phi Yên:
"Cô như thế nào lại ở chỗ này?"
Ứng Phi Yên nghĩ thầm, Lệ Lệ đây là không muốn thừa nhận vì mình mà xuống, giận dỗi sao? Vẫn là nói lòng tự trọng quá cao đi?
"Tôi lại đây xem em a, gọi điện thoại cho em không thông, còn tưởng rằng em ngủ rồi. Lệ Lệ, chúng ta từ từ nói chuyện đi, vào trong xe tôi nói."
Ứng Phi Yên mở ra cửa xe, làm thế tay mời, sau đó tự mình ngồi vào vị trí điều khiển.
Nhưng mà, cô đợi đã lâu, trừ bỏ tiếng gió hú, ngoài xe thanh âm gì cũng không có.
Cô lại thăm dò xem, bên xe đã không có một bóng người!
Ứng Phi Yên túa ra một đầu mồ hôi lạnh, cho rằng mình gặp quỷ, chạy nhanh đi lại xem thử, phát hiện Tô Lệ đã hướng đi cửa lớn tiểu khu, đi được khoảng mười mấy mét, không hề có ý tứ muốn vào xe mình.
Ứng Phi Yên:
"???"
Cô đóng cửa xe, khởi động xe chậm rãi đuổi theo Tô Lệ, trên đường không ngừng hỏi:
"Lệ Lệ, em còn giận sao? Giận chuyện ngày đó ở hậu trường buổi công chiếu phim sao? Tôi thề tôi thật sự là đi nói chuyện công việc!"
"Lệ Lệ, em để ý tôi một chút, em rốt cuộc vì cái gì muốn từ hôn? Tôi muốn cùng em kết hôn a, đây không phải là mộng tưởng của em từ nhỏ đến lớn sao?"
"Lệ Lệ a, em muốn ép chết tôi sao, chúng ta từ gia cảnh đến diện mạo, có cái nào không hợp? Tuy rằng chúng ta tin tức tố xứng đôi độ còn chưa kiểm tra qua, nhưng tôi tin, chỉ cần đi kiểm tra nhất định cũng là tuyệt phối, nếu không ngày mai em cùng tôi đi kiểm tra tin tức tố một chút?"
Tô Lệ toàn bộ quá trình không nói một lời, cắn môi cau mày, bước chân đi càng ngày càng nhanh, đi đến thái dương đều đổ một chút mồ hôi.
Hai người vòng qua đường đi thật dài, Ứng Phi Yên làm trái với quy định đem xe lái vào đường dành cho người đi bộ, đi tới cổng, Tô Lệ đi ra ngoài, Ứng Phi Yên mãi cùng bảo an giải thích một hồi, mới đem xe lái ra ngoài.
Khi Ứng Phi Yên lái xe ra tới, nhìn đi tìm thân ảnh Tô Lệ, bỗng nhiên phát hiện Tô Lệ ở cách đó không xa cúi người xuống, chui vào một chiếc xe thể thao!
Sàn xe thấp mà bẹp, màu xám trắng trong đêm khuya rực rỡ lấp lán, Ứng Phi Yên chỉ nhìn thoáng qua liền một trận tức giận, cô lái xe xông lên, che ở phía trước xe thể thao:
"Tô Lệ! Này không phải xe em tính tặng cho tôi sao, em cho ai?"
Vừa dứt lời, Ứng Phi Yên liền thấy một gương mặt quen thuộc đến cực điểm, ở trên ghế điều khiển vẻ mặt châm chọc nhìn chính mình.
Cư nhiên vậy mà là...... Giang Chước Dạ!
Ứng Phi Yên cảm thấy thế giới này điên rồi, hoa nhà mình đem chiếc xe sắp tặng cho mình đem cho một bông hoa dại bên ngoài!
"Nữ sĩ, làm một chút, bằng không tôi báo cảnh sát nga."
Giang Chước Dạ cầm lấy di động quơ quơ, cô dung nhan tinh xảo lại thời thượng, cùng này chiếc xe thể thao thật sự là rất xứng đôi.
Ứng Phi Yên nhịn không được xem Tô Lệ ở ghế phụ.
Tô Lệ đồng dạng nhìn nàng, tầm mắt trước sau như một đều là lạnh nhạt, thậm chí còn mang theo một tia thương hại.
Tô Lệ trong lòng suy nghĩ, cái giấc mơ kia thật sự không thành vấn đề sao, Ứng Phi Yên này thật là nữ chủ A? Vì cái gì hiện tại thoạt nhìn, vị nữ chủ A này, cùng nữ chủ O kế bên mình đây, không chỉ không giống có quan hệ ái muội, ngược lại muốn làm thành kẻ thù?
Nhìn cảm thấy thật đáng thương.
Ứng Phi Yên cắn chặt răng, đối Tô Lệ nói:
"Lệ Lệ, em muốn cùng bạn nửa đêm đi ra ngoài chơi cũng được, lần sau tôi đưa em đi được không, các em đều là O, chính mình ở bên ngoài không an toàn, có một cái A cũng tốt một chút."
Tô Lệ cười lạnh một tiếng, không có nói tiếp.
Giang Chước Dạ như thật sự bừng tỉnh há ra một cái miệng lớn "Oa nga" một tiếng:
"Cô nhắc nhở tôi, tôi gọi cho bảo vệ của công ty, bọn họ ở đó có mấy chục loại A có thể lựa chọn, lấy tiền, tuyệt đối so còn tốt hơn với có cảm tình."
Ứng Phi Yên:
"......"
Một mỹ nhân trắng nõn xinh đẹp như Giang Chước Dạ, sao mà lại có một cái miệng như vậy...... Quá âm dương quái khí rồi!
Cô đêm nay thật là cảm thấy không thú vị, rốt cuộc đạp chân ga rời đi rồi.
Giang Chước Dạ buông di động, lái xe.
Tô Lệ ngồi ở ghế phụ, tâm tình có chút phập phồng, nàng hiện tại lâm vào tự hoài nghi bản thân nghiêm trọng.
Trước kia ánh mắt mình rốt cuộc kém thế nào? Mà loại người như Ứng Phi Yên này lại đi thích 8 năm?
Quả nhiên con người vẫn là nên đi ra ngoài nhiều một chút, bằng không nhặt được cọng rơm rạ liền tưởng là thỏi vàng.
Tô Lệ than nhẹ một hơi.
Giang Chước Dạ ở dưới đèn đường sáng chiếu tới, hơi hơi quay mặt lại:
"Làm sao vậy, phát hiện mình còn yêu nàng sao? Em có thể cùng tôi nói, không có việc gì, tôi cũng là O, có thể hiểu em."
Tô Lệ lắc lắc đầu:
"Không phải, chỉ là cảm thấy trước kia, chính mình vì cái gì sẽ coi trọng cô ta đâu, hiện tại nhìn thấy cô ta, phảng phất như một vai hềt đang nhảy nhót."
Giang Chước Dạ phát ra một chuỗi tiếng cười.
Tô Lệ kinh ngạc phát hiện, thì ra "Tiếng cười như chuông bạc" là có tồn tại thật! Thực sự có người có thể cười đến dễ nghe như vậy!
"Tiểu cô nương, hiện tại tỉnh ngộ còn chưa muộn."
Giang Chước Dạ một đường lái xe xuyên qua thành thị, lại xuyên qua một đường biển thật dài, cuối cùng đi vào một chỗ bờ cát mở.
Cô mở cốp xe ra, ôm ra một túi đồ ăn vặt lớn, thế mà còn có thảm cùng khăn trải bàn, kính râm và đồ vật linh tinh, chuẩn bị đầy đủ hết.
Tô Lệ là thật sự lần đầu tiên thấy biển vào ban đêm, cả người kích động không thôi, đối mặt với gió biển mở ra hai tay, chân cao chân thấp dẫm lên hạt cát đi vào chỗ sâu của bãi biển, đối với biển rộng đang cao giọng thét chói tai.
"Tô Lệ ——"
Giang Chước Dạ ở phía sau kêu nàng.
"A?"
Tô Lệ quay đầu lại, trong tối tăm, cười ra hàm răng phá lệ xán lạn.
"Hô lên điều em muốn nhất ở hiện tại."
Giang Chước Dạ mỉm cười cổ vũ.
"Tôi muốn nhất......"
Tô Lệ trầm ngâm sau một lúc lâu, thu đủ dũng khí la lớn:
"Sống thật lâu ——"
Giang Chước Dạ nheo lại đôi mắt, mỉm cười lên, kêu theo:
"Sống thật lâu ——"
Gió biển phất qua, Giang Chước Dạ nhẹ nhàng đưa tay đặt ở trên vai Tô Lệ, hai người rõ ràng mới biết nhau không bao lâu, lại giống như một đôi chị em tốt, cười đến đồng dạng xán lạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất