Chương 4
Không phải chồng, là chồng cũ.
Đồng Thu sửa lại phát biểu của Sở Dao.
Anh luôn đặc biệt thích nhìn Hoắc Tri Hành mặc cảnh phục, chính là kiểu đẹp trai đánh thẳng vào linh hồn. Anh không có gọi Hoắc Tri Hành, vừa nhìn thấy người này mặc cảnh phục anh đã chịu không nổi.
Đồng Thu đứng ở giữa đám người, trơ mắt nhìn cảnh sát Hoắc ưu tú di chuyển tới đây.
Lúc hai người đối mặt, Đồng Thu không hiểu sao lại cảm thấy xấu hổ, có cảm giác giống như bị bắt gian tại giường.
Thế giới bao la, ở đâu cũng có trùng hợp. Hoắc Tri Hành thật sự không ngờ sẽ gặp được Đồng Thu ở đây. Vùng này không thuộc khu vực quản lý của bọn hắn, nhưng bên này xảy ra chút chuyện, nhân thủ không đủ, hắn với Triệu Hòa Vũ bị gọi đến hỗ trợ tạm thời.
Hoắc Tri Hành vốn đang cùng đồng nghiệp kiểm tra lần lượt các khách trong quán, lúc nhìn thấy Đồng Thu thì sững sờ, sau khi nói gì đó với Triệu Hòa Vũ liền đi thẳng đến đây.
“Hi!” Đồng Thu mở miệng trước, còn bày đặt làm bộ bình thản, “Thật trùng hợp.”
Hoắc Tri Hành gật đầu với anh, đánh giá người bên cạnh anh – tên đàn ông đeo kính đen đứng dính chặt vào Đồng Thu – một chút.
Đồng Thu thấy hắn liếc Phương Bách Thành, liền nhích người sang bên cạnh tạo ra một khoảng cách với gã, anh lúng túng nhu nhu mũi: “Cái đó….. là bạn thôi.”
Hoắc Tri Hành cười cười: “Anh biết!”
Biết? Đồng Thu thổ tào trong lòng: Anh thì biết cái gì?
Bầu không khí có hơi xấu hổ, Đồng Thu cố gắng hóa giải: “Trực đêm sao?”
Hoắc Tri Hành thành thật trả lời: “Quán bar bên cạnh bị báo có người hút ma túy.”
“Hút ma túy?” Sở Dao bị dọa, “Mẹ nó, sẽ không phải trốn đến chỗ này chứ? Đây là quán của chị em em đó.”
Hoắc Tri Hành cũng đã gặp Sở Dao mấy lần, biết rõ cô là bạn tốt của Đồng Thu, nhưng nơi này quá nhiều người, không tiện nói nhiều, mọi người cũng không cách nào nói chuyện, Hoắc Tri Hành đơn giản nói mấy câu, nhìn Phương Bách Thành đang ghé sát vào Đồng Thu mấy lần.
Phương Bách Thành cũng không sợ, thản nhiên nhìn lại, Hoắc Tri Hành thấy gã như vậy, cười cười với gã, chuyển hướng nhìn về phía Đồng Thu.
“Uống rượu xong thì về nhà sớm một chút.” Hoắc Tri Hành nói với Đồng Thu, “Sáng mai không phải còn phải dậy sớm sao.”
“Ồ.” Đồng Thu trả lời ngoan ngoãn dị thường.
Phương Bách Thành không biết quan hệ của hai người, khó hiểu nhìn bọn hắn, Hoắc Tri Hành cau mày, quay người chuẩn bị rời đi.
“A, đúng rồi.” Đồng Thu gọi hắn lại, “Cái kia… món đồ kia, em khi nào thì trả cho anh được?”
Hoắc Tri Hành biết anh là đang nói tới cái nhẫn cưới, cố tình mập mờ: “Không cần gấp, để ở chỗ em hay chỗ anh thì cũng như nhau thôi.”
Đồng Thu nhìn Hoắc Tri Hành rời đi, Sở Dao sấn tới nói: “Hai người xem ra cũng tốt nha…, tôi còn tưởng ly hôn gặp lại đều là hận không thể cắn chết đối phương.”
Đồng Thu ghét bỏ nhìn cô: “Nghĩ cái gì thế? Bọn tôi cũng không phải chó, hơn nữa, tôi và anh ấy là chia tay trong hòa bình.”
“Chia tay?” Phương Bách Thành nãy giờ đứng bên cạnh xem náo nhiệt chen lời nói: “Cảnh sát kia là bạn trai cũ của anh?”
“Chồng cũ!” Sở Dao nói, “Đẹp trai đúng không? Đẹp trai cũng vô dụng, ly hôn rồi, đàn anh, cậu vẫn còn cơ hội.”
Phương Bách Thành cười cười, Đồng Thu bảo gã đừng để ý đến mấy lời của Sở Dao, không ngờ Phương Bách Thành lại nói: “Tôi cần phải cố gắng nắm chắc cơ hội này.”
Đồng Thu nhìn gã một cái, không lên tiếng.
****
Hoắc Tri Hành bên này vừa mới nói chuyện với Đồng Thu xong, bên kia Triệu Hòa Vũ đã sấn lại gần: “Tuyệt đối không nghĩ tới, sư mẫu vậy mà lại ở chỗ này. Cuộc đời này thật là, nơi nào cũng có thể gặp nhau. Hay quá, quá hay mà….”
“Bớt nói nhảm, đã kiểm tra hết chưa?”
“Xong rồi, em làm việc ngài cứ yên tâm!” Triệu Hòa Vũ nhìn về phía Đồng Thu bên kia, “Cái tên ngồi bên cạnh sư mẫu…., văn nhã bại hoại*…., xem ánh mắt nhìn sư mẫu em kìa, rõ ràng là dâm tặc háo sắc. Sư phụ, anh tranh thủ thời gian mau chóng hành động đi.”
* Cặn bã mà giả vờ văn nhã
Hoắc Tri Hành quay đầu nhìn lại, đúng lúc nhìn thấy mấy người kia đang nói giỡn. Cái tên dâm tặc háo sắc văn nhã bại hoại trong miệng Triệu Hòa Vũ đang ghé sát vào tai Đồng Thu nói cái gì đó.
Đồng Thu nở nụ cười.
Đồng Thu cười rất đẹp, Hoắc Tri Hành mỗi lần thấy anh cười, đều muốn lè lưỡi liếm một phát lên cái “hạt vừng nhỏ xíu” trên khóe miệng anh, nhưng hai người ở bên nhau quá đoan chính, một chút tình tiết thân mật cũng không có, đúng là đáng tiếc mà.
“Đi thôi.” Xong chỗ này còn phải đến chỗ tiếp theo. Trước mười hai giờ có thể xong việc cũng là tốt rồi.
Trước khi đi Hoắc Tri Hành còn quay đầu nhìn lại một lần, Đồng Thu đã bị lấp kín trong đám người say khướt.
Sau khi cảnh sát rời đi. Quán bar nhanh chóng khôi phục lại bầu không khí nóng bỏng lúc trước. Nên uống rượu thì uống rượu, nên nhảy thì nhảy, yêu ma quỷ quái lại được thả ra tác yêu tác quái.
Đám bạn…. rượu của Sở Dao đã tụm lại một bên chơi xúc xắc, nhưng với tư cách chị em tốt, Sở Dao vẫn là để tâm đến nam thanh niên vừa mới ly dị Đồng tiên sinh.
Cô lại gần cùng Đồng Thu cụng ly: “Đây là làm sao vậy? Chồng cũ ông vừa xuất hiện ông liền mất hồn mất vía. Chả lẽ là dư tình chưa dứt?”
“Cái gì mà dư tình chưa dứt…, bọn tôi tình ở đâu ra?” Đồng Thu nói, “Đúng là kỳ quái, sao lại khéo như vậy, gặp phải anh ấy đến kiểm tra.”
“Duyên phận cả.” Sở Dao nói, “Nói thật, chồng cũ ông mặc cảnh phục thật sự quá đẹp trai.”
“Đẹp trai thì làm được gì?” Đồng Thu bĩu môi, uống một hớp rượu: “Bà có biết cái gì gọi là nhạt nhẽo không?”
“Cái thứ kia của hắn không cứng* được sao…?”
* 干瘪: tra nghĩa thì có nhiều nghĩa: nhạt nhẽo, khô khan… còn có nghĩa là ‘héo teo’. ⇒ hiểu nhầm.
“….Sở Dao nữ sĩ, ngài có thể rụt rè một chút không?” Đồng Thu trừng mắt liếc cô, “Không phải là nói cái thứ kia héo teo, mà là thời gian của bọn tôi trôi qua nhạt nhẽo. Ở cùng anh ấy một năm tôi cuối cùng mới hiểu, những thứ như hôn nhân, không có tình cảm căn bản không duy trì được. Nước sôi tôi một chút cũng không muốn uống, tôi thích rượu.”
“Nhưng mà hắn bị dị ứng cồn không phải sao? Không phải chứ tôi nói này…. Ông bây giờ mới hiểu không phải quá muộn sao? Trước khi kết hôn chính miệng ông nói với tôi, chỉ dựa vào một bộ quần áo kia thôi ông ít nhất cũng có thể ở cùng hắn cho đến khi hắn về hưu.”
“Tôi tự vả mặt mình được chưa? Chị em thân mến!”
Sở Dao nhún nhún vai: “À há, đau không?”
Hai người cứ như vậy nói chuyện, Phương Bách Thành vẫn luôn ở bên cạnh uống rượu, nhân tiện nghe hiểu được bảy tám phần chuyện về Đồng Thu cùng vị cảnh sát tiên sinh kia.
“Cho nên lúc ban đầu tại sao lại kết hôn?” Phương Bách Thành đột nhiên chen miệng vào hỏi, “Là bởi vì thích cảnh sát?”
Đồng Thu liếc một cái, trong lòng nói thầm mắc mớ gì đến cậu, nhưng mấy lời phản nghịch này anh cũng chỉ suy ngẫm ở trong lòng. Anh cũng không phải giống mấy…. thiếu nam thiếu nữ đang ở thời kỳ trưởng thành trong lớp mình. Biểu hiện bên ngoài nhất định phải là một người bình thản hòa ái thân thiện.
Đồng Thu nói: “Không phải là vì thích cảnh sát.”
“Là vì thích đồng phục.” Sở Dao vô cùng tri kỷ mà làm đại diện phát ngôn cho Đồng Thu, “Đồng tiên sinh bên cạnh tôi đây là một tên cuồng đồng phục, cậu muốn theo đuổi ngài đây, hôm nào cậu mặc áo khoác trắng ở phòng thí nghiệm đến, không chừng ngài ấy ngay lập tức đi vào khuôn khổ.”
“Bà nói cái gì đó.” Đồng Thu lấy cùi chỏ huých huých Sở Dao, ý bảo cô đừng quậy nữa.
Phương Bách Thành cười cười, nghiêng đầu nhìn Đồng Thu: “Thật vậy sao? Tôi đây trái lại có thể mượn đồng phục của nhiều loại nghề nghiệp khác nhau, anh thích cái nào tôi sẽ mặc cái đó.”
Tâm tư người này biểu hiện quá rõ ràng, Đồng Thu không quá thích người như vậy, có chút lúng túng, toàn thân khó chịu, anh cười cười, không nói chuyện.
Phương Bách Thành cũng không phải ngốc, cảm giác được Đồng Thu không muốn phản ứng lại gã, một lát sau, liền tìm người khác nói chuyện.
Không còn ai nghe lén, Sở Dao hỏi: “Không thích sao….?”
“Tôi cũng không phải hám trai, gặp một người liền thích một người.”
Đồng Thu vẫn còn suy nghĩ đến chuyện buổi tối hôm nay vô tình gặp Hoắc Tri Hành.
Vừa ly hôn liền ra ngoài uống rượu, bên cạnh còn có đàn ông kề sát, sau này ở trong lòng Hoắc Tri Hành, bản thân không biết là cái hình tượng gì?
Nhưng mà, hôn cũng đã ly rồi, hình tượng gì gì đó, cho dù có giữ gìn thì cũng có còn cái ý nghĩa gì đâu?
Đồng Thu ngồi tự mình nghĩ ngợi, hoàn toàn không để ý Sở Dao đang nói cái gì.
“Này bạn, ông rốt cục có đang nghe tôi nói chuyện hay không vậy…?” Sở Dao cụng mạnh một cái vào ly của anh, “Ông rốt cục là nghĩ như thế nào? Tôi làm sao lại cảm thấy chồng cũ của ông đối với ông vẫn còn rất có hứng thú?”
“Bà suy nghĩ nhiều rồi.” Đồng Thu đem rượu còn sót lại trong ly uống một hơi cạn sạch, sau đó bắt chéo hai chân nói tiếp: “Nếu anh ấy có hứng thú gì với tôi, sẽ không sảng khoái mà đồng ý ly hôn với tôi như vậy.”
Sở Dao cảm thấy cũng đúng, cô mà là Hoắc Tri Hành, nếu thật sự thích Đồng Thu, nhất định sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để giữ người lại.
“Vậy sau này có dự định gì?” Sở Dao nói, “Khi đó kết hôn tôi còn tưởng ông cuối cũng cũng đã gặp được chồng yêu, không nghĩ tới, chỉ một năm liền tan.”
“Chồng yêu đúng là chồng yêu, nhưng không phải chồng yêu của tôi.” Đồng Thu kêu nhân viên phục vụ đến để gọi thêm rượu, “Hoắc Tri Hành – người này khá tốt, nhưng mà cả tôi và anh ấy dường như đều đang đeo mặt nạ, bà có thể hiểu cái cảm giác đó không?”
Sở Dao không hiểu, thế nhưng vì không muốn khiến chị em tốt ấm ức, Sở Dao cần phải giả vờ hiểu. Vì vậy gật nhẹ cái đầu, vô cùng kiên định nói: “Ừm, tôi hiểu.”
“Tính tôi bà biết rồi đấy…” nhân viên phục vụ đưa rượu đến, Đồng Thu vừa gọi một loại rượu mới, nhận lấy nói cám ơn, cái miệng nhỏ nếm một chút, cảm thấy không tệ, hài lòng gật nhẹ đầu, “Tôi là….”
“Muộn tao!” Về điểm này, Sở Dao vô cùng hiểu. “Tôi hiểu được, ông chỉ thể hiện với chồng cũ của ông một mặt “muộn”, không có “tao” được.
* Muộn tao: ý chỉ người trong ngoài bất nhất, ngoài mặt thì giả vờ thờ ơ, bên trong lại nhiệt tình như lửa. Trong lòng thì nghĩ một đằng, bên ngoài lại làm một nẻo
* Muộn 闷: giấu kín
Tao 骚: dâm
⇒ ý nói Đồng Thu luôn cứ giả vờ che giấu tính cách thật với Hoắc Tri Hành, Sở Dao còn có ý trêu chọc anh bản tính dâm lại không dám thể hiện.
“Thực tế đúng là vậy, nhưng vì sao từ trong miệng bà nói ra lại khó nghe như thế?” Đồng Thu nói, “Chủ yếu là cái người kia quá chính trực, tôi cả ngày chỉ dám cúi đầu chào hỏi nói cám ơn, bà bảo tôi mặc quần chữ T nhảy thoát y cho anh ấy xem, nói thật tôi làm không được?”
“Ông mua quần chữ T?” Sở Dao hỏi, “Ông còn muốn nhảy thoát y?”
“…… Tôi chỉ là đang lấy ví dụ.”
Sở Dao còn lâu mới tin.
Đồng Thu phiền não…., mặc dù chuyện ly hôn này đối với anh mà nói không có tổn thương tình cảm gì, nhưng mà cũng có chút thương gân động cốt, thế giới giống như vừa mới mất đi một thứ gì đó.
Ban đầu anh vốn là nghĩ, dù sao ly hôn rồi sẽ khôi phục tự do, cái này giống như là đang ở trong lồng giam cuối cùng cũng được thả ra. Từ nay trở đi anh thích chơi như thế nào thì chơi như thế đó. Muốn cua anh chàng đẹp trai nào thì cua anh chàng đẹp trai đó.
Nhưng mà, lại không có hứng thú, đặc biệt là sau khi gặp lại Hoắc Tri Hành đêm nay.
Cho nên mới nói, điều kiện phần cứng của tiền nhiệm quá tốt, thật sự sẽ ảnh hưởng tới con đường truy tìm tình yêu sau này.
“Không sao, mặc dù ông đã hơn ba mươi, nhưng đàn ông ba mươi đến bốn mươi lăm chính là một cành hoa.” Sở Dao nhìn thấy anh có chút cô đơn, vỗ vỗ vai anh động viên, “Một tên Phương Bách Thành ông không thích, còn có hàng trăm hàng ngàn Phương Bách Thành chờ bò lên giường của ông. Sau này có số 1 chất lượng tốt tôi sẽ lưu ý giúp ông.”
Đồng Thu cười khổ: “Cám ơn nha…., bà thật đúng là chu đáo.”
Hai người nói chuyện cười cả đêm. Uống rượu uống tới sau nửa đêm luôn.
Đồng Thu muốn về nhà sớm một chút, dù cho có ly hôn thì vẫn phải đi làm như thường, thầy giáo ly dị cũng không có đặc quyền được nghỉ phép có lương.
Nhưng mà, anh vừa đứng lên đã lập tức ngồi xuống. Bởi vì anh nhìn thấy Hoắc Tri Hành vậy mà lại đang đi vào quán bar. Nhưng lúc này hắn không có mặc cảnh phục, đã thay quần áo bình thường rồi.
“Vừa ý ai à?” Sở Dao theo tầm mắt của anh nhìn sang, “Mẹ nó, chồng ông sao lại quay lại rồi?”
“Chú ý dùng từ.” Hai mắt Đồng Thu nhìn chằm chằm Hoắc Tri Hành, nói với Sở Dao, “Không phải chồng, là chồng cũ.”
Đồng Thu sửa lại phát biểu của Sở Dao.
Anh luôn đặc biệt thích nhìn Hoắc Tri Hành mặc cảnh phục, chính là kiểu đẹp trai đánh thẳng vào linh hồn. Anh không có gọi Hoắc Tri Hành, vừa nhìn thấy người này mặc cảnh phục anh đã chịu không nổi.
Đồng Thu đứng ở giữa đám người, trơ mắt nhìn cảnh sát Hoắc ưu tú di chuyển tới đây.
Lúc hai người đối mặt, Đồng Thu không hiểu sao lại cảm thấy xấu hổ, có cảm giác giống như bị bắt gian tại giường.
Thế giới bao la, ở đâu cũng có trùng hợp. Hoắc Tri Hành thật sự không ngờ sẽ gặp được Đồng Thu ở đây. Vùng này không thuộc khu vực quản lý của bọn hắn, nhưng bên này xảy ra chút chuyện, nhân thủ không đủ, hắn với Triệu Hòa Vũ bị gọi đến hỗ trợ tạm thời.
Hoắc Tri Hành vốn đang cùng đồng nghiệp kiểm tra lần lượt các khách trong quán, lúc nhìn thấy Đồng Thu thì sững sờ, sau khi nói gì đó với Triệu Hòa Vũ liền đi thẳng đến đây.
“Hi!” Đồng Thu mở miệng trước, còn bày đặt làm bộ bình thản, “Thật trùng hợp.”
Hoắc Tri Hành gật đầu với anh, đánh giá người bên cạnh anh – tên đàn ông đeo kính đen đứng dính chặt vào Đồng Thu – một chút.
Đồng Thu thấy hắn liếc Phương Bách Thành, liền nhích người sang bên cạnh tạo ra một khoảng cách với gã, anh lúng túng nhu nhu mũi: “Cái đó….. là bạn thôi.”
Hoắc Tri Hành cười cười: “Anh biết!”
Biết? Đồng Thu thổ tào trong lòng: Anh thì biết cái gì?
Bầu không khí có hơi xấu hổ, Đồng Thu cố gắng hóa giải: “Trực đêm sao?”
Hoắc Tri Hành thành thật trả lời: “Quán bar bên cạnh bị báo có người hút ma túy.”
“Hút ma túy?” Sở Dao bị dọa, “Mẹ nó, sẽ không phải trốn đến chỗ này chứ? Đây là quán của chị em em đó.”
Hoắc Tri Hành cũng đã gặp Sở Dao mấy lần, biết rõ cô là bạn tốt của Đồng Thu, nhưng nơi này quá nhiều người, không tiện nói nhiều, mọi người cũng không cách nào nói chuyện, Hoắc Tri Hành đơn giản nói mấy câu, nhìn Phương Bách Thành đang ghé sát vào Đồng Thu mấy lần.
Phương Bách Thành cũng không sợ, thản nhiên nhìn lại, Hoắc Tri Hành thấy gã như vậy, cười cười với gã, chuyển hướng nhìn về phía Đồng Thu.
“Uống rượu xong thì về nhà sớm một chút.” Hoắc Tri Hành nói với Đồng Thu, “Sáng mai không phải còn phải dậy sớm sao.”
“Ồ.” Đồng Thu trả lời ngoan ngoãn dị thường.
Phương Bách Thành không biết quan hệ của hai người, khó hiểu nhìn bọn hắn, Hoắc Tri Hành cau mày, quay người chuẩn bị rời đi.
“A, đúng rồi.” Đồng Thu gọi hắn lại, “Cái kia… món đồ kia, em khi nào thì trả cho anh được?”
Hoắc Tri Hành biết anh là đang nói tới cái nhẫn cưới, cố tình mập mờ: “Không cần gấp, để ở chỗ em hay chỗ anh thì cũng như nhau thôi.”
Đồng Thu nhìn Hoắc Tri Hành rời đi, Sở Dao sấn tới nói: “Hai người xem ra cũng tốt nha…, tôi còn tưởng ly hôn gặp lại đều là hận không thể cắn chết đối phương.”
Đồng Thu ghét bỏ nhìn cô: “Nghĩ cái gì thế? Bọn tôi cũng không phải chó, hơn nữa, tôi và anh ấy là chia tay trong hòa bình.”
“Chia tay?” Phương Bách Thành nãy giờ đứng bên cạnh xem náo nhiệt chen lời nói: “Cảnh sát kia là bạn trai cũ của anh?”
“Chồng cũ!” Sở Dao nói, “Đẹp trai đúng không? Đẹp trai cũng vô dụng, ly hôn rồi, đàn anh, cậu vẫn còn cơ hội.”
Phương Bách Thành cười cười, Đồng Thu bảo gã đừng để ý đến mấy lời của Sở Dao, không ngờ Phương Bách Thành lại nói: “Tôi cần phải cố gắng nắm chắc cơ hội này.”
Đồng Thu nhìn gã một cái, không lên tiếng.
****
Hoắc Tri Hành bên này vừa mới nói chuyện với Đồng Thu xong, bên kia Triệu Hòa Vũ đã sấn lại gần: “Tuyệt đối không nghĩ tới, sư mẫu vậy mà lại ở chỗ này. Cuộc đời này thật là, nơi nào cũng có thể gặp nhau. Hay quá, quá hay mà….”
“Bớt nói nhảm, đã kiểm tra hết chưa?”
“Xong rồi, em làm việc ngài cứ yên tâm!” Triệu Hòa Vũ nhìn về phía Đồng Thu bên kia, “Cái tên ngồi bên cạnh sư mẫu…., văn nhã bại hoại*…., xem ánh mắt nhìn sư mẫu em kìa, rõ ràng là dâm tặc háo sắc. Sư phụ, anh tranh thủ thời gian mau chóng hành động đi.”
* Cặn bã mà giả vờ văn nhã
Hoắc Tri Hành quay đầu nhìn lại, đúng lúc nhìn thấy mấy người kia đang nói giỡn. Cái tên dâm tặc háo sắc văn nhã bại hoại trong miệng Triệu Hòa Vũ đang ghé sát vào tai Đồng Thu nói cái gì đó.
Đồng Thu nở nụ cười.
Đồng Thu cười rất đẹp, Hoắc Tri Hành mỗi lần thấy anh cười, đều muốn lè lưỡi liếm một phát lên cái “hạt vừng nhỏ xíu” trên khóe miệng anh, nhưng hai người ở bên nhau quá đoan chính, một chút tình tiết thân mật cũng không có, đúng là đáng tiếc mà.
“Đi thôi.” Xong chỗ này còn phải đến chỗ tiếp theo. Trước mười hai giờ có thể xong việc cũng là tốt rồi.
Trước khi đi Hoắc Tri Hành còn quay đầu nhìn lại một lần, Đồng Thu đã bị lấp kín trong đám người say khướt.
Sau khi cảnh sát rời đi. Quán bar nhanh chóng khôi phục lại bầu không khí nóng bỏng lúc trước. Nên uống rượu thì uống rượu, nên nhảy thì nhảy, yêu ma quỷ quái lại được thả ra tác yêu tác quái.
Đám bạn…. rượu của Sở Dao đã tụm lại một bên chơi xúc xắc, nhưng với tư cách chị em tốt, Sở Dao vẫn là để tâm đến nam thanh niên vừa mới ly dị Đồng tiên sinh.
Cô lại gần cùng Đồng Thu cụng ly: “Đây là làm sao vậy? Chồng cũ ông vừa xuất hiện ông liền mất hồn mất vía. Chả lẽ là dư tình chưa dứt?”
“Cái gì mà dư tình chưa dứt…, bọn tôi tình ở đâu ra?” Đồng Thu nói, “Đúng là kỳ quái, sao lại khéo như vậy, gặp phải anh ấy đến kiểm tra.”
“Duyên phận cả.” Sở Dao nói, “Nói thật, chồng cũ ông mặc cảnh phục thật sự quá đẹp trai.”
“Đẹp trai thì làm được gì?” Đồng Thu bĩu môi, uống một hớp rượu: “Bà có biết cái gì gọi là nhạt nhẽo không?”
“Cái thứ kia của hắn không cứng* được sao…?”
* 干瘪: tra nghĩa thì có nhiều nghĩa: nhạt nhẽo, khô khan… còn có nghĩa là ‘héo teo’. ⇒ hiểu nhầm.
“….Sở Dao nữ sĩ, ngài có thể rụt rè một chút không?” Đồng Thu trừng mắt liếc cô, “Không phải là nói cái thứ kia héo teo, mà là thời gian của bọn tôi trôi qua nhạt nhẽo. Ở cùng anh ấy một năm tôi cuối cùng mới hiểu, những thứ như hôn nhân, không có tình cảm căn bản không duy trì được. Nước sôi tôi một chút cũng không muốn uống, tôi thích rượu.”
“Nhưng mà hắn bị dị ứng cồn không phải sao? Không phải chứ tôi nói này…. Ông bây giờ mới hiểu không phải quá muộn sao? Trước khi kết hôn chính miệng ông nói với tôi, chỉ dựa vào một bộ quần áo kia thôi ông ít nhất cũng có thể ở cùng hắn cho đến khi hắn về hưu.”
“Tôi tự vả mặt mình được chưa? Chị em thân mến!”
Sở Dao nhún nhún vai: “À há, đau không?”
Hai người cứ như vậy nói chuyện, Phương Bách Thành vẫn luôn ở bên cạnh uống rượu, nhân tiện nghe hiểu được bảy tám phần chuyện về Đồng Thu cùng vị cảnh sát tiên sinh kia.
“Cho nên lúc ban đầu tại sao lại kết hôn?” Phương Bách Thành đột nhiên chen miệng vào hỏi, “Là bởi vì thích cảnh sát?”
Đồng Thu liếc một cái, trong lòng nói thầm mắc mớ gì đến cậu, nhưng mấy lời phản nghịch này anh cũng chỉ suy ngẫm ở trong lòng. Anh cũng không phải giống mấy…. thiếu nam thiếu nữ đang ở thời kỳ trưởng thành trong lớp mình. Biểu hiện bên ngoài nhất định phải là một người bình thản hòa ái thân thiện.
Đồng Thu nói: “Không phải là vì thích cảnh sát.”
“Là vì thích đồng phục.” Sở Dao vô cùng tri kỷ mà làm đại diện phát ngôn cho Đồng Thu, “Đồng tiên sinh bên cạnh tôi đây là một tên cuồng đồng phục, cậu muốn theo đuổi ngài đây, hôm nào cậu mặc áo khoác trắng ở phòng thí nghiệm đến, không chừng ngài ấy ngay lập tức đi vào khuôn khổ.”
“Bà nói cái gì đó.” Đồng Thu lấy cùi chỏ huých huých Sở Dao, ý bảo cô đừng quậy nữa.
Phương Bách Thành cười cười, nghiêng đầu nhìn Đồng Thu: “Thật vậy sao? Tôi đây trái lại có thể mượn đồng phục của nhiều loại nghề nghiệp khác nhau, anh thích cái nào tôi sẽ mặc cái đó.”
Tâm tư người này biểu hiện quá rõ ràng, Đồng Thu không quá thích người như vậy, có chút lúng túng, toàn thân khó chịu, anh cười cười, không nói chuyện.
Phương Bách Thành cũng không phải ngốc, cảm giác được Đồng Thu không muốn phản ứng lại gã, một lát sau, liền tìm người khác nói chuyện.
Không còn ai nghe lén, Sở Dao hỏi: “Không thích sao….?”
“Tôi cũng không phải hám trai, gặp một người liền thích một người.”
Đồng Thu vẫn còn suy nghĩ đến chuyện buổi tối hôm nay vô tình gặp Hoắc Tri Hành.
Vừa ly hôn liền ra ngoài uống rượu, bên cạnh còn có đàn ông kề sát, sau này ở trong lòng Hoắc Tri Hành, bản thân không biết là cái hình tượng gì?
Nhưng mà, hôn cũng đã ly rồi, hình tượng gì gì đó, cho dù có giữ gìn thì cũng có còn cái ý nghĩa gì đâu?
Đồng Thu ngồi tự mình nghĩ ngợi, hoàn toàn không để ý Sở Dao đang nói cái gì.
“Này bạn, ông rốt cục có đang nghe tôi nói chuyện hay không vậy…?” Sở Dao cụng mạnh một cái vào ly của anh, “Ông rốt cục là nghĩ như thế nào? Tôi làm sao lại cảm thấy chồng cũ của ông đối với ông vẫn còn rất có hứng thú?”
“Bà suy nghĩ nhiều rồi.” Đồng Thu đem rượu còn sót lại trong ly uống một hơi cạn sạch, sau đó bắt chéo hai chân nói tiếp: “Nếu anh ấy có hứng thú gì với tôi, sẽ không sảng khoái mà đồng ý ly hôn với tôi như vậy.”
Sở Dao cảm thấy cũng đúng, cô mà là Hoắc Tri Hành, nếu thật sự thích Đồng Thu, nhất định sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để giữ người lại.
“Vậy sau này có dự định gì?” Sở Dao nói, “Khi đó kết hôn tôi còn tưởng ông cuối cũng cũng đã gặp được chồng yêu, không nghĩ tới, chỉ một năm liền tan.”
“Chồng yêu đúng là chồng yêu, nhưng không phải chồng yêu của tôi.” Đồng Thu kêu nhân viên phục vụ đến để gọi thêm rượu, “Hoắc Tri Hành – người này khá tốt, nhưng mà cả tôi và anh ấy dường như đều đang đeo mặt nạ, bà có thể hiểu cái cảm giác đó không?”
Sở Dao không hiểu, thế nhưng vì không muốn khiến chị em tốt ấm ức, Sở Dao cần phải giả vờ hiểu. Vì vậy gật nhẹ cái đầu, vô cùng kiên định nói: “Ừm, tôi hiểu.”
“Tính tôi bà biết rồi đấy…” nhân viên phục vụ đưa rượu đến, Đồng Thu vừa gọi một loại rượu mới, nhận lấy nói cám ơn, cái miệng nhỏ nếm một chút, cảm thấy không tệ, hài lòng gật nhẹ đầu, “Tôi là….”
“Muộn tao!” Về điểm này, Sở Dao vô cùng hiểu. “Tôi hiểu được, ông chỉ thể hiện với chồng cũ của ông một mặt “muộn”, không có “tao” được.
* Muộn tao: ý chỉ người trong ngoài bất nhất, ngoài mặt thì giả vờ thờ ơ, bên trong lại nhiệt tình như lửa. Trong lòng thì nghĩ một đằng, bên ngoài lại làm một nẻo
* Muộn 闷: giấu kín
Tao 骚: dâm
⇒ ý nói Đồng Thu luôn cứ giả vờ che giấu tính cách thật với Hoắc Tri Hành, Sở Dao còn có ý trêu chọc anh bản tính dâm lại không dám thể hiện.
“Thực tế đúng là vậy, nhưng vì sao từ trong miệng bà nói ra lại khó nghe như thế?” Đồng Thu nói, “Chủ yếu là cái người kia quá chính trực, tôi cả ngày chỉ dám cúi đầu chào hỏi nói cám ơn, bà bảo tôi mặc quần chữ T nhảy thoát y cho anh ấy xem, nói thật tôi làm không được?”
“Ông mua quần chữ T?” Sở Dao hỏi, “Ông còn muốn nhảy thoát y?”
“…… Tôi chỉ là đang lấy ví dụ.”
Sở Dao còn lâu mới tin.
Đồng Thu phiền não…., mặc dù chuyện ly hôn này đối với anh mà nói không có tổn thương tình cảm gì, nhưng mà cũng có chút thương gân động cốt, thế giới giống như vừa mới mất đi một thứ gì đó.
Ban đầu anh vốn là nghĩ, dù sao ly hôn rồi sẽ khôi phục tự do, cái này giống như là đang ở trong lồng giam cuối cùng cũng được thả ra. Từ nay trở đi anh thích chơi như thế nào thì chơi như thế đó. Muốn cua anh chàng đẹp trai nào thì cua anh chàng đẹp trai đó.
Nhưng mà, lại không có hứng thú, đặc biệt là sau khi gặp lại Hoắc Tri Hành đêm nay.
Cho nên mới nói, điều kiện phần cứng của tiền nhiệm quá tốt, thật sự sẽ ảnh hưởng tới con đường truy tìm tình yêu sau này.
“Không sao, mặc dù ông đã hơn ba mươi, nhưng đàn ông ba mươi đến bốn mươi lăm chính là một cành hoa.” Sở Dao nhìn thấy anh có chút cô đơn, vỗ vỗ vai anh động viên, “Một tên Phương Bách Thành ông không thích, còn có hàng trăm hàng ngàn Phương Bách Thành chờ bò lên giường của ông. Sau này có số 1 chất lượng tốt tôi sẽ lưu ý giúp ông.”
Đồng Thu cười khổ: “Cám ơn nha…., bà thật đúng là chu đáo.”
Hai người nói chuyện cười cả đêm. Uống rượu uống tới sau nửa đêm luôn.
Đồng Thu muốn về nhà sớm một chút, dù cho có ly hôn thì vẫn phải đi làm như thường, thầy giáo ly dị cũng không có đặc quyền được nghỉ phép có lương.
Nhưng mà, anh vừa đứng lên đã lập tức ngồi xuống. Bởi vì anh nhìn thấy Hoắc Tri Hành vậy mà lại đang đi vào quán bar. Nhưng lúc này hắn không có mặc cảnh phục, đã thay quần áo bình thường rồi.
“Vừa ý ai à?” Sở Dao theo tầm mắt của anh nhìn sang, “Mẹ nó, chồng ông sao lại quay lại rồi?”
“Chú ý dùng từ.” Hai mắt Đồng Thu nhìn chằm chằm Hoắc Tri Hành, nói với Sở Dao, “Không phải chồng, là chồng cũ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất