Chương 14:
Chi Giao nhớ trước đây khi tìm hiểu về ông Bùi Cầm Hổ có đọc qua một câu chuyện về vụ án “rắn giả lươn”. Chuyện kể rằng có một người đàn bà ra chợ mua lươn về nấu cho chồng ăn. Ăn xong thì ông chồng bỗng nhiên bị chết. Người đàn bà nọ bị khép tội đầu độc chồng. Sau khi ông Bùi Cầm Hổ hay chuyện thì mới đi ra chợ mua lươn. Ông chọn mấy con rắn độc lẫn trong đám lươn, sau đó nấu cho chó ăn. Quả nhiên con chó lăn đùng ra chết. Từ đó người đàn bà ấy mới được minh oan.
Hóa ra là vì người ta bán nhầm con rắn trầu cho người vợ chứ bà ta không có dã tâm giết chồng.
Có khi nào người dân ở đây cũng lẫn lộn về con rắn trầu và con lươn không nhỉ? Chi Giao thầm nghĩ.
Nàng còn nhớ như in một chi tiết trong câu chuyện đó, để phân biệt đâu là rắn đâu là lươn thì có thể dựa vào cách di chuyển của hai loài vật. Con lươn quen sống trong bùn nên khi bò sẽ chúi đầu xuống dưới, còn con rắn thì khi bò sẽ ngóc đầu lên trên.
Ban nãy khi Thu Lan thả con lươn từ trong trúm ra ngoài, nó muốn bò xuống mương. Lúc đó, cái đầu của nó chúi xuống. Như thế thì đây chính là con lươn rồi.
Tuy đã chắc đến chín phần mười về suy đoán của mình, thế nhưng Chi Giao vẫn cảm thấy chưa hoàn toàn an tâm. Nhỡ đâu thế giới này không giống với thế giới trước kia thì sao? Thế nhưng nhìn con lươn kia, trong đầu nàng không thể ngừng nghĩ về một bát cháo lươn Nghệ An cay nồng thơm phức được.
Đắn đo một lúc, Chi Giao quyết định nhặt con lươn lên, cho vào trong cái giỏ tre đeo bên hông.
“Chị làm gì thế?” Hành động của nàng dù mau lẹ cũng không qua nổi mắt Thu Lan.
“Chị mang con này về chôn, kẻo chó nhà ai lại ăn được.” Chi Giao nói dối. Thực ra nàng muốn mang con lươn này về để thử nghiệm.
Ở gần ngôi nhà hoang nàng đang ở có một con chó hoang. Chi Giao đã mấy lần nhìn thấy nó trước cổng. Ban đầu nàng tưởng nó là chó của một nhà nào đó trong làng, nhưng mấy hôm nay nó cứ quanh quẩn ở góc vườn nên nàng đoán nó là chó hoang, bởi vì nếu nó là chó nhà ai thì hẳn là người ta đã tới tìm rồi.
Chi Giao mang con lươn kia về, trước tiên rửa sạch rồi nhóm lửa, sau đó trực tiếp để trên than hồng mà nướng. Chỉ một lúc, mùi thơm nức mũi đã bay ra khiến nàng không thể nhịn được mà khẽ nuốt nước bọt. Đã ở đây một thời gian rồi, chưa bao giờ nàng được ngửi mùi thức ăn hấp dẫn như thế này.
Nhưng mà, trước mắt phải nhịn đã.
Đợi con lươn chín hẳn, Chi Giao mang ra góc vườn, đặt trên một tàu lá chuối khô.
“Này Mực, tới đây ăn đi.” Chi Giao tự đặt tên cho con chó hoang là Mực. Ai bảo lông nó đen thui thùi lùi.
Nàng đi vào, trốn sau cánh cửa nhìn ra ngoài. Chỉ một lát thì đã thấy con chó hoang kia đánh hơi được mùi thức ăn mà chạy tới. Nó đưa mũi ngửi ngửi vài cái, sau đó ăn sạch con lươn trên tàu lá chuối, đến một cái xương cũng không còn.
Ăn xong, nó dường như còn chưa thỏa mãn, liên tục liếm mép muốn ăn thêm. Qua một lúc Chi Giao thấy nó từ từ nằm xuống chỗ quen thuộc của mình.
“Mực à, xin lỗi vì lấy mày ra làm công cụ thử độc nhé. Nhưng tao cũng hết cách rồi. Với lại mày yên tâm, tao tin rằng mày sẽ không sao đâu.” Chi Giao đứng sau bếp, tự lẩm bẩm với chính mình.
Nàng hồi hộp đợi tới khi trời sáng.
Không biết liệu con chó hoang có qua nổi đêm nay không.
Hóa ra là vì người ta bán nhầm con rắn trầu cho người vợ chứ bà ta không có dã tâm giết chồng.
Có khi nào người dân ở đây cũng lẫn lộn về con rắn trầu và con lươn không nhỉ? Chi Giao thầm nghĩ.
Nàng còn nhớ như in một chi tiết trong câu chuyện đó, để phân biệt đâu là rắn đâu là lươn thì có thể dựa vào cách di chuyển của hai loài vật. Con lươn quen sống trong bùn nên khi bò sẽ chúi đầu xuống dưới, còn con rắn thì khi bò sẽ ngóc đầu lên trên.
Ban nãy khi Thu Lan thả con lươn từ trong trúm ra ngoài, nó muốn bò xuống mương. Lúc đó, cái đầu của nó chúi xuống. Như thế thì đây chính là con lươn rồi.
Tuy đã chắc đến chín phần mười về suy đoán của mình, thế nhưng Chi Giao vẫn cảm thấy chưa hoàn toàn an tâm. Nhỡ đâu thế giới này không giống với thế giới trước kia thì sao? Thế nhưng nhìn con lươn kia, trong đầu nàng không thể ngừng nghĩ về một bát cháo lươn Nghệ An cay nồng thơm phức được.
Đắn đo một lúc, Chi Giao quyết định nhặt con lươn lên, cho vào trong cái giỏ tre đeo bên hông.
“Chị làm gì thế?” Hành động của nàng dù mau lẹ cũng không qua nổi mắt Thu Lan.
“Chị mang con này về chôn, kẻo chó nhà ai lại ăn được.” Chi Giao nói dối. Thực ra nàng muốn mang con lươn này về để thử nghiệm.
Ở gần ngôi nhà hoang nàng đang ở có một con chó hoang. Chi Giao đã mấy lần nhìn thấy nó trước cổng. Ban đầu nàng tưởng nó là chó của một nhà nào đó trong làng, nhưng mấy hôm nay nó cứ quanh quẩn ở góc vườn nên nàng đoán nó là chó hoang, bởi vì nếu nó là chó nhà ai thì hẳn là người ta đã tới tìm rồi.
Chi Giao mang con lươn kia về, trước tiên rửa sạch rồi nhóm lửa, sau đó trực tiếp để trên than hồng mà nướng. Chỉ một lúc, mùi thơm nức mũi đã bay ra khiến nàng không thể nhịn được mà khẽ nuốt nước bọt. Đã ở đây một thời gian rồi, chưa bao giờ nàng được ngửi mùi thức ăn hấp dẫn như thế này.
Nhưng mà, trước mắt phải nhịn đã.
Đợi con lươn chín hẳn, Chi Giao mang ra góc vườn, đặt trên một tàu lá chuối khô.
“Này Mực, tới đây ăn đi.” Chi Giao tự đặt tên cho con chó hoang là Mực. Ai bảo lông nó đen thui thùi lùi.
Nàng đi vào, trốn sau cánh cửa nhìn ra ngoài. Chỉ một lát thì đã thấy con chó hoang kia đánh hơi được mùi thức ăn mà chạy tới. Nó đưa mũi ngửi ngửi vài cái, sau đó ăn sạch con lươn trên tàu lá chuối, đến một cái xương cũng không còn.
Ăn xong, nó dường như còn chưa thỏa mãn, liên tục liếm mép muốn ăn thêm. Qua một lúc Chi Giao thấy nó từ từ nằm xuống chỗ quen thuộc của mình.
“Mực à, xin lỗi vì lấy mày ra làm công cụ thử độc nhé. Nhưng tao cũng hết cách rồi. Với lại mày yên tâm, tao tin rằng mày sẽ không sao đâu.” Chi Giao đứng sau bếp, tự lẩm bẩm với chính mình.
Nàng hồi hộp đợi tới khi trời sáng.
Không biết liệu con chó hoang có qua nổi đêm nay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất