Chương 9:
Trong bếp có một con nhóc tầm bảy, tám tuổi. Thân hình nó gầy còm nhom, mái tóc lởm chởm cháy nắng vàng hoe, quần áo thì đầy mụn vá. Trong tay nó đang ôm một cái hũ sành. Vừa liếc qua, Chi Giao đã nhận ra đó là hũ gạo của mình.
“Em… em tưởng…. người trong nhà này … à chị… chị đã chết rồi…cho nên … cho nên…” Con bé bị Chi Giao bắt gặp thì cứng người lại, lắp ba lắp bắp. Không cần nó hoàn thành câu nói, Chi Giao cũng hiểu đại ý rằng nó tưởng nàng đã chết, nên mới tới đây để lấy hũ gạo này.
Nhìn quần áo đầy mụn vá và thân thể gầy còm không có tí thịt nào của nó, trong lòng nàng cảm thấy chua xót. Phải nghèo đến như thế nào thì mới đi ăn trộm đồ của người chết chứ?
“Trong nhà em hết gạo rồi à?” Chi Giao yếu ớt hỏi nó, cố nặn ra một nụ cười. Nàng không muốn con nhóc này phải hoảng sợ.
Nó lắc đầu, rồi lại gật. Gạo trong nhà nó chưa hết, nhưng cũng gắp hết rồi, chỉ còn đủ hai bữa cháo nữa thôi.
Chi Giao giơ tay ra. Con nhóc hiểu ý, vội vàng đem cái hũ cho nàng. Hũ gạo này không lớn, chỉ to hơn đầu người một tẹo. Kiểm tra bên trong, nàng thấy gạo vẫn còn đầy. Số gạo hôm trước Quý Bắc mang tới cho nàng vẫn còn nguyên.
Chi Giao lấy nồi ra, trút phân nửa số gạo trong hũ vào, sau đó đem lại cái hũ cho con nhóc.
"Cho em đấy."
"Chị… chị thực sự… cho em?" Nó ngẩn người ra nhìn hũ gạo Chi Giao đang đặt vào tay mình. Cô con dâu thứ tư nhà họ Đinh nổi tiếng đanh đá và xấu tính, sao lại không trách mắng nó mà lại còn cho nó gạo cơ chứ?
“Đúng vậy. Chị cho em gạo, em mang về nhà đi. Nhớ trả hũ cho chị là được.” Chi Giao dịu dàng.
“Đa… đa tạ… Nhà em… ở ngay cạnh.” Nó đưa tay chỉ về phía bên trái. “Em sẽ… mang hũ… trả chị ngay.”
Dường như sợ Chi Giao đổi ý, nó vội vạch một lối đi tắt ở hàng rào, ba chân bốn cẳng chạy tót về nhà. Mãi chừng nửa canh giờ sau Chi Giao mới thấy con nhóc quay lại. Lần này nó mang theo không chỉ có cái hũ không, mà còn kèm thêm một củ khoai.
“Mẹ em nói cảm ơn, bảo em mang khoai sang cho chị.” Cuối cùng nó cũng nói được một câu trọn vẹn không ngắc ngứ. Ban nãy là do nó sợ hãi quá nên mới lắp bắp như vậy. Bây giờ nó đã tự tin hơn nhiều. Có lẽ bình thường nó cũng được nuôi dạy khá tốt cho nên lúc bị bắt gặp ăn trộm nó mới bối rối tới mức hoảng loạn như vậy. “Chị vào trong ăn đi cho nóng.”
Chi Giao vừa mới nấu một nồi cháo và ăn được lưng bát tô nên cũng không đói lắm, thế nhưng nàng vẫn mừng rỡ cầm lấy củ khoai luộc đi vào nhà. Mấy hôm ở đây nàng ăn cháo cũng phát sợ rồi, nay có củ khoai đổi vị thì còn gì bằng!
Con nhóc không vội về mà đi theo nàng vào trong.
“Chị tên là Chi Giao. Em tên là gì?” Chi Giao mỉm cười tự giới thiệu. Dù sao trước đây ở trong làng này Thị Giao cũng không quen thân với ai, hiện tại kết bạn được với người nào cũng đều tốt cả. Huống chi nàng lại rất có cảm tình với con nhóc này. Nhìn nó nàng lại nhớ tới bản thân mình ngày còn bé.
Hồi đó nàng sống cùng ông bà ngoại. Ông bà đã già lại không có tiền nên cũng không chăm sóc được tốt cho nàng như các bạn đồng trang lứa xung quanh. Đi học về là nàng lại chạy loăng quăng ngoài đồng đi mót lạc cùng mấy đứa trẻ trong làng, tóc tai lúc nào cũng cháy nắng vàng hoe, y như con nhóc này vậy.
“Em tên Thu Lan. Em biết tên chị rồi.” Con bé nhanh nhảu. Chuyện có một nàng dâu từ trên huyện được gả tới đây khiến cả thôn Xoan xôn xao một thời gian. Ngày rước dâu già trẻ lớn bé trong làng ai cũng muốn chen chân để nhìn cho bằng được dung nhan của cô dâu phố thị này. Hôm đó nó cũng đã nhìn thấy Chi Giao. “Mà nhà họ Đinh kia cũng quá đáng thật, bỏ con dâu ốm nặng ở đây một mình như vậy.”
Chi Giao trò chuyện với Thu Lan một lúc thì cũng biết được hoàn cảnh gia đình nó. Bố nó mất sớm, mẹ nó một mình nuôi hai anh em khôn lớn. Thu Lan năm nay mười tuổi, vì ăn không đủ no nên còi cọc như đứa trẻ bảy, tám tuổi. Anh nó hơn nó chín tuổi, mấy năm nay hay bị ốm vặt nên cũng không đỡ đần được nhiều cho mẹ nó, lại còn tốn nhiều tiền thuốc. Vì hoàn cảnh gia đình như vậy nên anh nó vẫn chưa cưới được vợ. Chi Giao nghe kể lại càng thấy thương Thu Lan hơn.
Tốc độ hồi phục sau khi ốm dậy của nàng cũng khá nhanh. Tuy vẫn còn khá mệt nhưng về cơ bản nàng đã có thể tự sinh hoạt bình thường như trước đây. Thực ra trước đây chủ nhân cũ thân thể này rất lười vận động, vì vậy cơ thể cũng vô cùng dặt dẹo.
Chi Giao biết để tồn tại được ở xã hội phong kiến không có máy móc hay công cụ tinh vi hỗ trợ thì sức người là rất quan trọng, vì vậy mục tiêu trước tiên của nàng vẫn là phải rèn luyện sức khỏe.
“Em… em tưởng…. người trong nhà này … à chị… chị đã chết rồi…cho nên … cho nên…” Con bé bị Chi Giao bắt gặp thì cứng người lại, lắp ba lắp bắp. Không cần nó hoàn thành câu nói, Chi Giao cũng hiểu đại ý rằng nó tưởng nàng đã chết, nên mới tới đây để lấy hũ gạo này.
Nhìn quần áo đầy mụn vá và thân thể gầy còm không có tí thịt nào của nó, trong lòng nàng cảm thấy chua xót. Phải nghèo đến như thế nào thì mới đi ăn trộm đồ của người chết chứ?
“Trong nhà em hết gạo rồi à?” Chi Giao yếu ớt hỏi nó, cố nặn ra một nụ cười. Nàng không muốn con nhóc này phải hoảng sợ.
Nó lắc đầu, rồi lại gật. Gạo trong nhà nó chưa hết, nhưng cũng gắp hết rồi, chỉ còn đủ hai bữa cháo nữa thôi.
Chi Giao giơ tay ra. Con nhóc hiểu ý, vội vàng đem cái hũ cho nàng. Hũ gạo này không lớn, chỉ to hơn đầu người một tẹo. Kiểm tra bên trong, nàng thấy gạo vẫn còn đầy. Số gạo hôm trước Quý Bắc mang tới cho nàng vẫn còn nguyên.
Chi Giao lấy nồi ra, trút phân nửa số gạo trong hũ vào, sau đó đem lại cái hũ cho con nhóc.
"Cho em đấy."
"Chị… chị thực sự… cho em?" Nó ngẩn người ra nhìn hũ gạo Chi Giao đang đặt vào tay mình. Cô con dâu thứ tư nhà họ Đinh nổi tiếng đanh đá và xấu tính, sao lại không trách mắng nó mà lại còn cho nó gạo cơ chứ?
“Đúng vậy. Chị cho em gạo, em mang về nhà đi. Nhớ trả hũ cho chị là được.” Chi Giao dịu dàng.
“Đa… đa tạ… Nhà em… ở ngay cạnh.” Nó đưa tay chỉ về phía bên trái. “Em sẽ… mang hũ… trả chị ngay.”
Dường như sợ Chi Giao đổi ý, nó vội vạch một lối đi tắt ở hàng rào, ba chân bốn cẳng chạy tót về nhà. Mãi chừng nửa canh giờ sau Chi Giao mới thấy con nhóc quay lại. Lần này nó mang theo không chỉ có cái hũ không, mà còn kèm thêm một củ khoai.
“Mẹ em nói cảm ơn, bảo em mang khoai sang cho chị.” Cuối cùng nó cũng nói được một câu trọn vẹn không ngắc ngứ. Ban nãy là do nó sợ hãi quá nên mới lắp bắp như vậy. Bây giờ nó đã tự tin hơn nhiều. Có lẽ bình thường nó cũng được nuôi dạy khá tốt cho nên lúc bị bắt gặp ăn trộm nó mới bối rối tới mức hoảng loạn như vậy. “Chị vào trong ăn đi cho nóng.”
Chi Giao vừa mới nấu một nồi cháo và ăn được lưng bát tô nên cũng không đói lắm, thế nhưng nàng vẫn mừng rỡ cầm lấy củ khoai luộc đi vào nhà. Mấy hôm ở đây nàng ăn cháo cũng phát sợ rồi, nay có củ khoai đổi vị thì còn gì bằng!
Con nhóc không vội về mà đi theo nàng vào trong.
“Chị tên là Chi Giao. Em tên là gì?” Chi Giao mỉm cười tự giới thiệu. Dù sao trước đây ở trong làng này Thị Giao cũng không quen thân với ai, hiện tại kết bạn được với người nào cũng đều tốt cả. Huống chi nàng lại rất có cảm tình với con nhóc này. Nhìn nó nàng lại nhớ tới bản thân mình ngày còn bé.
Hồi đó nàng sống cùng ông bà ngoại. Ông bà đã già lại không có tiền nên cũng không chăm sóc được tốt cho nàng như các bạn đồng trang lứa xung quanh. Đi học về là nàng lại chạy loăng quăng ngoài đồng đi mót lạc cùng mấy đứa trẻ trong làng, tóc tai lúc nào cũng cháy nắng vàng hoe, y như con nhóc này vậy.
“Em tên Thu Lan. Em biết tên chị rồi.” Con bé nhanh nhảu. Chuyện có một nàng dâu từ trên huyện được gả tới đây khiến cả thôn Xoan xôn xao một thời gian. Ngày rước dâu già trẻ lớn bé trong làng ai cũng muốn chen chân để nhìn cho bằng được dung nhan của cô dâu phố thị này. Hôm đó nó cũng đã nhìn thấy Chi Giao. “Mà nhà họ Đinh kia cũng quá đáng thật, bỏ con dâu ốm nặng ở đây một mình như vậy.”
Chi Giao trò chuyện với Thu Lan một lúc thì cũng biết được hoàn cảnh gia đình nó. Bố nó mất sớm, mẹ nó một mình nuôi hai anh em khôn lớn. Thu Lan năm nay mười tuổi, vì ăn không đủ no nên còi cọc như đứa trẻ bảy, tám tuổi. Anh nó hơn nó chín tuổi, mấy năm nay hay bị ốm vặt nên cũng không đỡ đần được nhiều cho mẹ nó, lại còn tốn nhiều tiền thuốc. Vì hoàn cảnh gia đình như vậy nên anh nó vẫn chưa cưới được vợ. Chi Giao nghe kể lại càng thấy thương Thu Lan hơn.
Tốc độ hồi phục sau khi ốm dậy của nàng cũng khá nhanh. Tuy vẫn còn khá mệt nhưng về cơ bản nàng đã có thể tự sinh hoạt bình thường như trước đây. Thực ra trước đây chủ nhân cũ thân thể này rất lười vận động, vì vậy cơ thể cũng vô cùng dặt dẹo.
Chi Giao biết để tồn tại được ở xã hội phong kiến không có máy móc hay công cụ tinh vi hỗ trợ thì sức người là rất quan trọng, vì vậy mục tiêu trước tiên của nàng vẫn là phải rèn luyện sức khỏe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất