[Diệp Cơ – Diệp Tấn – Tầm Tấn] Tam Sinh Kiếp

Chương 18: Quyển 2 Chương 10

Trước Sau
Trong Cần Chính Điện, Hàn Diệp nhìn mật thư trên bàn, cau mày.

Theo lời trong thư, trong ghi chép sử sách hoàng cung Ngu Quốc, thông tin về Từ Tấn rất ít, không được mấy người trong cung biết chuyện về Từ Tấn, chỉ có thể tra được Từ Tấn do Thục Phi sinh ra, mười năm trước trượt chân rơi xuống nước, mặc dù miễn cưỡng nhặt về một mạng, nhưng mất hết trí nhớ, trở thành phế nhân, hoàng đế Ngu Quốc liền phong y làm Túc Vương, ban cho phủ Túc Vương. Trong phủ ngoại trừ Triệu ma ma, còn lại đều là cung nhân mới tuyển vào, đối với chuyện trước đây không biết gì cả, Triệu ma ma là nha hoàn bồi giá của Thục Phi, cũng là nhũ mẫu của Từ Tấn, sau khi lập phủ, con trai bà là Ngô Dư trở thành thị vệ bên người của Từ Tấn.

Trên ngọc điệp của Ngu Quốc viết, tứ hoàng tử của Gia Hòa Đế, sinh mẫu Thục Phi Đế Thị, danh Từ Tấn, năm Gia Hòa thứ hai mươi sáu, sắc phong Tấn Vương, năm Gia Hòa thứ ba mươi, lập thái tử. Mà trước tên của Từ Tấn có mấy chữ bị gạch bỏ, mơ hồ có thể nhìn ra hai chữ cuối cùng là "chết yểu".

"Hừ, giấu đầu hở đuôi." Hàn Diệp nhận chén trà Lưu công công dâng lên, nhấp một ngụm.

"Bệ hạ mắt sáng như đuốc, đã phát hiện thái tử Ngu Quốc có thân phận khác thường?"

"Lúc trước còn có ba phần nghi hoặc, hiện giờ xem ra, Từ Tấn quả thật không phải hoàng tử."

"Thỉnh bệ hạ minh kì." Lưu công công cung kính nói.

"Thứ nhất, ngày tháng năm sinh của các hoàng tử đều được ghi rõ trên ngọc điệp hoàng thất, nhưng trước khi Từ Tấn được phong vương không được ghi năm sinh, thậm chí cả ngày sinh nhật cũng không có, còn có dấu vết sửa đổi qua, chắc chắn là thế thân cho hoàng tử chết yểu ban đầu. Thứ hai, Thục Phi Đế Thị đúng là Đế Lan, khi bà qua đời trẫm còn chưa được sinh ra, Từ Tấn cùng lắm cũng mới hai mươi, sao có thể là con trai bà ấy? Bịa đặt như vậy, đơn giản là vì Đế Lan ở Ngu Quốc thân cô thế cô, chết vô đối chứng, để người khác không thể điều tra ra. Thứ ba... Ngươi nói xem Từ Tấn giống Cơ Phát như thế, là vì sao?"

"Chuyện này... Lão nô ngu dốt, thái tử Ngu Quốc và công tử Cơ Phát giống nhau như đúc, cho dù là huynh đệ ruột thịt cũng không chắc có thể..."

Hàn Diệp nhìn Lưu công công, Lưu công công chợt hiểu ra, "Ý của bệ hạ là... Từ Tấn này là... Đệ đệ của công tử Cơ Phát?"

"Không phải không có khả năng." Hàn Diệp tựa vào long ỷ. "Ngươi có nhớ sau khi Cơ Phát qua đời, trẫm từng phái người đến Ngu Quốc âm thầm điều tra gia tộc y, đáng tiếc không thu hoạch được gì, ngay cả mật thám Ngu Quốc bị bắt được cũng không biết, trẫm chỉ nghĩ tộc nhân của y đã bị giết để diệt khẩu, hiện giờ xem ra, Ngu Quốc cố ý giấu giếm, sớm đặt nước cờ này tại đây. Trong thư nói Từ Tấn mười năm trước rơi xuống hồ mất trí nhớ, mà chuyện điều tra được đều là của sau này, điều này chứng minh tất cả dấu vết về Từ Tấn trước đây đã bị xóa bỏ. Cho nên, nếu trẫm đoán đúng, mười năm trước Ngu Quốc biết được Cơ Phát qua đời, liền đưa Từ Tấn giống hệt Cơ Phát vào cung bồi dưỡng, nhưng đứa nhỏ này lại quá vô dụng, vì thế mới vứt vào phủ Túc Vương, mãi đến ba tháng trước trẫm muốn thái tử Ngu Quốc đến làm chất tử, lúc này mới phát huy công dụng. Triệu ma ma hôm ấy không muốn để trẫm tiếp xúc với Từ Tấn, nhất định là sợ Từ Tấn tỉnh lại sẽ nói lộ chân tướng. Bà ta đáp lời cẩn thận, không khác mấy với cuộc đời mà Từ Tấn biên soạn cho Ngu Quốc, có lẽ là được Ngu Quốc phái định theo dõi và chỉ dẫn Từ Tấn."



"Bệ hạ thánh minh, hiện tại xem ra, thái tử lần này thấy thích khách có ý mưu hại còn liều mình cứu giá, có lẽ cũng là một người thành thật."

"Không hẳn." Hàn Diệp cười khẽ. "Với tài trí của Cơ Phát, đệ đệ y lại có thể ngốc đến mức này sao? Ta thấy hắn là đại trí giả ngu, người khôn giữ mình, Cơ Phát năm đó để lộ tài năng mới bị Ngu Quốc ép đến tận đây, Từ Tấn sớm biết nên mới giả ngốc, tránh xa quyền mưu. Nhưng lần này thích khách lập tử cục, Từ Tấn đã dễ dàng chỉ dẫn tai họa qua hướng khác, tẩy thoát hiềm nghi, bây giờ chẳng những không chịu tội, mà trẫm còn nợ hắn một mạng. Mặc dù không thể hoàn toàn chiếm được lòng tin của trẫm, ít nhất sau này bất luận phạm phải chuyện gì, trẫm đều không thể thật sự lấy mạng hắn."

"Bệ hạ trạch tâm nhân hậu, là phúc của Đại Tĩnh ta." Lưu công công ngoài miệng khen ngợi, lòng thầm nghĩ trước đây tướng sĩ có công cứu giá phạm tội cũng không thấy người khai ân.

"Được rồi, dù sao hắn cũng đang bệnh, không thể gây ra chuyện gì được, trẫm đến xem hắn, dù sao cũng phải từ hắn tìm ra nơi ở của gia tộc Cơ Phát mới là chuyện chính, trẫm nhất định phải để bài vị của Cơ Phát được đường đường chính chính thờ trong từ đường của thị tộc."

Thời điểm Từ Tấn tỉnh dậy, ý thức minh mẫn, vết thương cũng đã bình phục không ít, y kể lại chân tướng cho Ngô Dư, Ngô Dư cả kinh trợn mắt há mồm, "Điện hạ... May mà tạm thời ta không cần quay về Ngu Quốc, nếu không... Hoàng thượng nhất định sẽ tru di cửu tộc ta mất..."

Từ Tấn nhìn chằm chằm màn giường, "Yên tâm, nếu phụ hoàng muốn tru di cửu tộc ngươi, bổn vương tự sát tạ tội là đủ rồi."

"Vậy tính ra Tĩnh Quốc vẫn an toàn hơn, chúng ta định cư ở Tĩnh Quốc đi, đừng trở về nữa."

Từ Tấn chậm rãi nhìn về phía Ngô Dư, "Ngươi cảm thấy... Tên Hàn Diệp có thù tất báo kia sẽ buông tha chúng ta sao? Vương công công của chúng ta ám sát hắn, nếu không phải bổn vương đầu óc bị hỏng, thay hắn chắn một đao, chỉ sợ lúc này bổn vương đã sớm bị hắn nghiền thành tro rồi."

"Bất quá phải nói, sao lúc ấy điện hạ lại chắn đao thay hắn vậy?"

"Ta nào biết." Từ Tấn cũng không dám tin, "Lúc ấy rõ ràng đang quỳ trên đất, liền cảm giác đầu nóng lên, thân thể tự chuyển động, chờ ta phản ứng lại đã bị đâm hai nhát rồi..."



"Vậy nhất định là thần linh phù hộ, để điện hạ tránh một kiếp, người cứu mạng hoàng đế Tĩnh Quốc, hắn còn có thể trị tội người sao?" Ngô Dư nói xong, bưng thuốc lên thử độ ấm, đưa đến cho Từ Tấn, "Điện hạ, cái này hết nóng rồi, có thể uống."

Từ Tấn xua tay, "Ta thấy hắn là muốn chờ ta tỉnh lại rồi thẩm vấn thêm lần nữa, quên đi, lát nữa rồi uống, người mau mang bô tới đây..."

Ngô Dư vội vàng lấy đến đặt dưới giường, nhẹ nhàng đỡ Từ Tấn dậy, giúp y đi vệ sinh.

Quần vừa mới cởi được một nửa, ngoài cửa truyền đến tiếng cung nhân thỉnh an hoàng thượng, Từ Tấn nhất thời cả kinh, nháy mắt với Ngô Dư, Ngô Dư vội đỡ Từ Tấn nằm xuống giường, giả vờ như vẫn chưa tỉnh, giúp y mặc quần vào.

"Ngươi đang làm gì vậy?" Hàn Diệp vào đến cửa liền nhìn thấy Ngô Dư hoang mang kéo quần Từ Tấn đang hôn mê, còn thắt đai lưng.

"Không... Không có gì..." Ngô Dư bị giọng điệu của Hàn Diệp làm cho hoảng sợ, đưa tay ra sau lưng, một bộ có tật giật mình, "Điện hạ... Đai lưng của điện hạ bị lỏng, mạt tướng giúp y thắt lại."

Hàn Diệp nhìn vạt áo đang cởi một nửa của Từ Tấn, nhíu mày nhìn Ngô Dư, "Là cung nhân trong Thiên Điện của trẫm không đủ sai sử sao? Việc này còn phiền thị vệ của thái tử đến làm?"

"Không phiền không phiền." Ngô Dư nói, "Thái tử không thích người ngoài tới gần, mấy việc vặt như thay quần áo tắm rửa, xoa bóp thay thuốc đều do mạt tướng hầu hạ."

Hàn Diệp nghe vậy, mặt đen lại mấy phần. Lưu công công thấy thế, vội nói với Ngô Dư, "Ngô thị vệ, lão nô thấy trên bếp của trù phòng hình như còn đang nấu thuốc, ngươi mau đi xem thử đi, đừng để tắt lửa."

"Ồ, không sao, đa tạ công công, trong trù phòng có Triệu ma ma trông chừng rồi, thuốc cũng đã đưa đến rồi." Ngô Dư nói xong còn chỉ vào chén thuốc trước giường Từ Tấn.

Lưu công công ngẩng đầu thấy sắc mặt Hàn Diệp không tốt, nghiến rằng nói mình đau lưng, muốn hỏi chút thuốc, kéo Ngô Dư ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau