[Diệp Cơ – Diệp Tấn – Tầm Tấn] Tam Sinh Kiếp
Chương 25: Quyển 2 Chương 17
Thời gian tiếp theo chiến sự Bắc Tề căng thẳng, Hàn Diệp bận rộn triều chính, không đến thăm Từ Tấn nữa, chỉ dặn Ngự Thiện Phòng làm chút điểm tâm rồi phái người đưa đến cho y.
Từ Tấn bên này bởi vì hoài nghi bản thân mà nghiền ngẫm lại từng chuyện từng chuyện trong mười năm qua, hơn nữa mấy ngày gần đây Trường Tô luôn cố ý hay vô ý hỏi vài chuyện khi trước, rất nhiều chuyện đều không khớp với nhận thức của y bao lâu nay, Triệu ma ma dường như cũng muốn tránh Trường Tô, mỗi lần Trường Tô đến đều để Ngô Dư ở lại, Ngô Dư là một người không nhớ được chính sự, lúc nhỏ cũng không thường ở bên người ma ma, đối với những chuyện trước đây của Triệu ma ma cũng không biết rõ, Từ Tấn càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, cứ cảm giác Triệu ma ma đang gạt mình.
Hôm đó biên giới Bắc Tề báo nguy, sau khi triệu tập trọng thần để thương nghị suy tính, Hàn Diệp quyết định ngự giá thân chinh, trước khi đi phong Ngũ hoàng tử làm hoàng thái đệ quản quốc sự.
Từ Tấn đã vò đầu bứt tai nhiều ngày, thấy Hàn Diệp dẫn theo Trường Tô đến biên quan, nhất thời sẽ không về sớm, vết thương của y cũng đã khỏi, liền lên kế hoạch gạt Triệu ma ma, tự mình trở về Đại Ngu một chuyến để điều tra quá khứ của mình. Từ Tấn không muốn gạt Ngô Dư, dù sao y cũng cảm thấy, nếu thân phận của mình thật sự không bình thường, với tài trí của Ngô Dư tất nhiên không bị liên lụy, huống chi Ngô Dư võ công cao cường, có hắn ở bên ít nhất có thể bảo hộ y chu toàn. Vì thế hai người chọn một đêm không trăng không sao, thu dọn đồ đạc, để lại một phong thư cho Triệu ma ma, nói dối là muốn đi Giang Nam chơi vài ngày sẽ về, rồi theo cổng bên trốn ra khỏi cung.
Trên đường đi Từ Tấn nói ra phán đoán của mình với Ngô Dư, Ngô Dư càng nghe càng say mê, nói là chưa từng nghe thoại bản nào đặc sắc như vật, quấn lấy Từ Tấn đòi tiếp đoạn sau, Từ Tấn không muốn đáp lời, hắn liền tự mình biên soạn, hơn nữa càng biên càng thái quá, khi đang nói đến đoạn Từ Tấn có thể là con riêng của Hàn Diệp và Cơ Phát, bị Từ Tấn không nhịn được nữa thưởng cho hai cái gõ đầu.
Để đi nhanh về nhanh, cũng để che giấu mọi người, cả hai chọn những con đường tắt hẻo lánh, mấy ngày đầu Từ Tấn một lòng một dạ muốn điều tra manh mối, thúc ngựa ngày đêm, nhưng càng về sau, không biết có phải do nghẹn lâu trong cung không, thấy thứ gì bên ngoài cũng mới mẻ, khi thì ngồi lại quán trà nghe giai thoại giang hồ ít ai biết đến, khi thì đuổi theo thợ săn trong rừng học điểu thương thủ, khi thì trèo lên cây lấy trứng bắt dế, đi một chút dừng một chút, cuối cùng cũng đên biên giới hai nước Ngu Tĩnh.
"Tổ tông, đừng đào nữa, nếu còn tiếp tục trì hoãn, lỡ như hoàng đế Tĩnh Quốc hồi cung phát hiện chúng ta không có ở đó, sẽ bị xử trảm đó!" Ngô Dư khuyên, giơ hai tay đỡ Từ Tấn đang lấy trứng chim, bên hông còn đeo một túi trứng nhỏ.
"Yên tâm, bọn họ nhiều người đi đường lớn, đương nhiên sẽ chậm hơn chúng ta, lúc này có lẽ chưa đến biên giới Bắc Tề đâu, vẫn kịp." Từ Tấn nắm cành cây, không để tâm nói, vươn tay về tổ chim trước mặt.
Bỗng nhiên một tiếng hét cách đó không xa truyền đến, ngay sau đó có bốn năm binh lính bảo vệ một nam tử mặc áo choàng chạy đến dưới tán cây, còn có mười hắc y nhân đuổi tới, hai bên chém giết, hắc y nhân ra chiêu tàn nhẫn, mấy binh lính rõ ràng không thể chống đỡ nổi.
"Điện hạ chớ lên tiếng!" Ngô Dư vội kéo Từ Tấn nấp vào sau thân cây, cẩn thận quan sát tình hình bên dưới.
"Binh lính Tĩnh Quốc không đóng ở biên giới, chạy đến chốn rừng sâu này làm gì?" Từ Tấn ló đầu ra, có chút khó hiểu.
"Điện hạ cẩn thận, đám hắc y nhân này là sát thủ chuyên nghiệp, nếu bị bọn họ phát hiện, chúng ta nhất định sẽ bị giết người diệt khẩu, chúng ta nấp kỹ trước, chờ bọn chúng đi rồi xuống."
Đang nói, bên dưới chỉ còn sót lại một người, một nam tử khoác áo choàng, dường như đã bị thương, lúc đánh nhau rõ ràng rất yếu thế. Hắc y nhân đột nhiên bắn ra ám tiễn, nam tử né tránh kịp thời, áo choàng rơi xuống, là Hàn Diệp.
Từ Tấn và Ngô Dư nhất thời cả kinh, xem ra là đội ngũ của Hàn Diệp bị phục kích.
"Chúng ta phải cứu hắn!" Từ Tấn muốn nhảy xuống, Ngô Dư vội kéo y lại, thấp giọng nói: "Tổ tông! Người này là sát thủ, chúng ta đánh không lại, huống hồ nếu hoàng đế Tĩnh Quốc biết người lén lút về Ngu Quốc, chúng ta đừng mong sống nữa!"
"Vậy phải làm sao đây?" Từ Tấn có chút lo lắng nhìn trận chiến dưới tán cây.
Chỉ thấy Hàn Diệp rút ám tiễn cắm trên thân cây ra ném về phía trước, hắc y nhân kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất, sau đó ba hắc y nhân còn lại tiến lên cùng lúc, binh lính không đánh lại, liều hơi thở cuối cùng đâm vào hắc y nhân rồi ngã xuống trước mặt Hàn Diệp. Hàn Diệp lấy một địch hai, nguy hiểm vạn phần, cuối cùng dùng hết ám khí bảo mệnh mới miễn cưỡng sống sót. Từ Tấn và Ngô Dư ngồi trên cây cũng đổ mồ hôi thay hắn, xem như hữu kinh vô hiểm.
Hàn Diệp vô lực ngã vào thân cây, giơ tay phải lên lau vết máu trên khóa miệng, tay trái buông thõng bên hông, máu tươi chậm rãi chảy ra dọc theo cánh tay.
Lúc này, hắc y nhân vừa mới bị đánh bại bò dậy, tìm ám tiễn trên thân người đi cùng, nhắm ngay Hàn Diệp.
Hàn Diệp đã không còn binh khí tự vệ, không giãy dụa nữa, ngược lại giống như được giải thoát tựa vào thân cây ngẩng đầu nhìn trời chiều, ngũ đệ dù tư chất bình thường nhưng lương thiện, tính tình cứng rắn, Đại Tĩnh giao cho đệ ấy cũng yên tâm. Chỉ đáng tiếc, nếu y bỏ mạng ở đây, sợ là không có ai mang thi thể về hợp táng cùng Cơ Phát, bất quá cũng tốt, cuối cùng cũng có thể gặp lại Cơ Phát rồi, không biết y đã chuyển thế chưa.
Bóng cây trước mắt loang lổ nhiều màu, cùng với tiếng ám tiễn bắn ra, Hàn Diệp ngẩn ngơ dường như nhìn thấy Cơ Phát từ trên trời bay tới chỗ hắn, tựa ảo mộng.
Cơ Phát, là ngươi đến đón ta sao? Hàn Diệp muốn vươn tay chạm vào, ngay sau đó ôm chặt lấy người nọ vào lòng. Chỉ nghe thấy người trong lòng kêu lên một tiếng đau đớn, Hàn Diệp lập tức hoàn hồn, không phải ảo giác!
"Điện hạ!" Ngô Dư trên cây hô to một tiếng, nhảy xuống một kiếm cắt đứt cổ họng hắc y nhân, vội vàng chạy đến xem vết thương của Từ Tấn.
"Từ Tấn?! Sao ngươi lại ở đây?" Hàn Diệp đỡ người trong lòng, vẻ mặt kinh ngạc.
Ám tiễn đâm vào sau vai Từ Tấn, y mím chặt môi, đầu toát đầy mồ hôi vì đau, trong lòng đã mắng mẹ nó trăm ngàn lần, đây là trúng tà gì rồi?! Ta chỉ muốn nhắc hắn cẩn thận, không muốn nhảy xuống mà! Càng không muốn chắn tên thay hắn! Vết thương lần trước còn chưa khỏi hẵn, sao lại bị thương nữa?!
"Ngươi sao rồi?" Hàn Diệp đỡ Từ Tấn không còn chút sức, nhìn thấy máu đen rỉ ra trên vai, tim đau nhói, "Sao ngươi lại ngốc như vậy!"
"Ta..." Từ Tấn cảm thấy trước mắt tối sầm, ngã về phía trước.
"Tấn Nhi!" Hàn Diệp tiếp được Từ Tấn ngã vào ngực mình, tay không ngừng run rẩy.
Từ Tấn tựa vào cổ Hàn Diệp, dần mất đi ý thức, ta đây không phải là ngốc, có lẽ là điên rồi...
Từ Tấn bên này bởi vì hoài nghi bản thân mà nghiền ngẫm lại từng chuyện từng chuyện trong mười năm qua, hơn nữa mấy ngày gần đây Trường Tô luôn cố ý hay vô ý hỏi vài chuyện khi trước, rất nhiều chuyện đều không khớp với nhận thức của y bao lâu nay, Triệu ma ma dường như cũng muốn tránh Trường Tô, mỗi lần Trường Tô đến đều để Ngô Dư ở lại, Ngô Dư là một người không nhớ được chính sự, lúc nhỏ cũng không thường ở bên người ma ma, đối với những chuyện trước đây của Triệu ma ma cũng không biết rõ, Từ Tấn càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, cứ cảm giác Triệu ma ma đang gạt mình.
Hôm đó biên giới Bắc Tề báo nguy, sau khi triệu tập trọng thần để thương nghị suy tính, Hàn Diệp quyết định ngự giá thân chinh, trước khi đi phong Ngũ hoàng tử làm hoàng thái đệ quản quốc sự.
Từ Tấn đã vò đầu bứt tai nhiều ngày, thấy Hàn Diệp dẫn theo Trường Tô đến biên quan, nhất thời sẽ không về sớm, vết thương của y cũng đã khỏi, liền lên kế hoạch gạt Triệu ma ma, tự mình trở về Đại Ngu một chuyến để điều tra quá khứ của mình. Từ Tấn không muốn gạt Ngô Dư, dù sao y cũng cảm thấy, nếu thân phận của mình thật sự không bình thường, với tài trí của Ngô Dư tất nhiên không bị liên lụy, huống chi Ngô Dư võ công cao cường, có hắn ở bên ít nhất có thể bảo hộ y chu toàn. Vì thế hai người chọn một đêm không trăng không sao, thu dọn đồ đạc, để lại một phong thư cho Triệu ma ma, nói dối là muốn đi Giang Nam chơi vài ngày sẽ về, rồi theo cổng bên trốn ra khỏi cung.
Trên đường đi Từ Tấn nói ra phán đoán của mình với Ngô Dư, Ngô Dư càng nghe càng say mê, nói là chưa từng nghe thoại bản nào đặc sắc như vật, quấn lấy Từ Tấn đòi tiếp đoạn sau, Từ Tấn không muốn đáp lời, hắn liền tự mình biên soạn, hơn nữa càng biên càng thái quá, khi đang nói đến đoạn Từ Tấn có thể là con riêng của Hàn Diệp và Cơ Phát, bị Từ Tấn không nhịn được nữa thưởng cho hai cái gõ đầu.
Để đi nhanh về nhanh, cũng để che giấu mọi người, cả hai chọn những con đường tắt hẻo lánh, mấy ngày đầu Từ Tấn một lòng một dạ muốn điều tra manh mối, thúc ngựa ngày đêm, nhưng càng về sau, không biết có phải do nghẹn lâu trong cung không, thấy thứ gì bên ngoài cũng mới mẻ, khi thì ngồi lại quán trà nghe giai thoại giang hồ ít ai biết đến, khi thì đuổi theo thợ săn trong rừng học điểu thương thủ, khi thì trèo lên cây lấy trứng bắt dế, đi một chút dừng một chút, cuối cùng cũng đên biên giới hai nước Ngu Tĩnh.
"Tổ tông, đừng đào nữa, nếu còn tiếp tục trì hoãn, lỡ như hoàng đế Tĩnh Quốc hồi cung phát hiện chúng ta không có ở đó, sẽ bị xử trảm đó!" Ngô Dư khuyên, giơ hai tay đỡ Từ Tấn đang lấy trứng chim, bên hông còn đeo một túi trứng nhỏ.
"Yên tâm, bọn họ nhiều người đi đường lớn, đương nhiên sẽ chậm hơn chúng ta, lúc này có lẽ chưa đến biên giới Bắc Tề đâu, vẫn kịp." Từ Tấn nắm cành cây, không để tâm nói, vươn tay về tổ chim trước mặt.
Bỗng nhiên một tiếng hét cách đó không xa truyền đến, ngay sau đó có bốn năm binh lính bảo vệ một nam tử mặc áo choàng chạy đến dưới tán cây, còn có mười hắc y nhân đuổi tới, hai bên chém giết, hắc y nhân ra chiêu tàn nhẫn, mấy binh lính rõ ràng không thể chống đỡ nổi.
"Điện hạ chớ lên tiếng!" Ngô Dư vội kéo Từ Tấn nấp vào sau thân cây, cẩn thận quan sát tình hình bên dưới.
"Binh lính Tĩnh Quốc không đóng ở biên giới, chạy đến chốn rừng sâu này làm gì?" Từ Tấn ló đầu ra, có chút khó hiểu.
"Điện hạ cẩn thận, đám hắc y nhân này là sát thủ chuyên nghiệp, nếu bị bọn họ phát hiện, chúng ta nhất định sẽ bị giết người diệt khẩu, chúng ta nấp kỹ trước, chờ bọn chúng đi rồi xuống."
Đang nói, bên dưới chỉ còn sót lại một người, một nam tử khoác áo choàng, dường như đã bị thương, lúc đánh nhau rõ ràng rất yếu thế. Hắc y nhân đột nhiên bắn ra ám tiễn, nam tử né tránh kịp thời, áo choàng rơi xuống, là Hàn Diệp.
Từ Tấn và Ngô Dư nhất thời cả kinh, xem ra là đội ngũ của Hàn Diệp bị phục kích.
"Chúng ta phải cứu hắn!" Từ Tấn muốn nhảy xuống, Ngô Dư vội kéo y lại, thấp giọng nói: "Tổ tông! Người này là sát thủ, chúng ta đánh không lại, huống hồ nếu hoàng đế Tĩnh Quốc biết người lén lút về Ngu Quốc, chúng ta đừng mong sống nữa!"
"Vậy phải làm sao đây?" Từ Tấn có chút lo lắng nhìn trận chiến dưới tán cây.
Chỉ thấy Hàn Diệp rút ám tiễn cắm trên thân cây ra ném về phía trước, hắc y nhân kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất, sau đó ba hắc y nhân còn lại tiến lên cùng lúc, binh lính không đánh lại, liều hơi thở cuối cùng đâm vào hắc y nhân rồi ngã xuống trước mặt Hàn Diệp. Hàn Diệp lấy một địch hai, nguy hiểm vạn phần, cuối cùng dùng hết ám khí bảo mệnh mới miễn cưỡng sống sót. Từ Tấn và Ngô Dư ngồi trên cây cũng đổ mồ hôi thay hắn, xem như hữu kinh vô hiểm.
Hàn Diệp vô lực ngã vào thân cây, giơ tay phải lên lau vết máu trên khóa miệng, tay trái buông thõng bên hông, máu tươi chậm rãi chảy ra dọc theo cánh tay.
Lúc này, hắc y nhân vừa mới bị đánh bại bò dậy, tìm ám tiễn trên thân người đi cùng, nhắm ngay Hàn Diệp.
Hàn Diệp đã không còn binh khí tự vệ, không giãy dụa nữa, ngược lại giống như được giải thoát tựa vào thân cây ngẩng đầu nhìn trời chiều, ngũ đệ dù tư chất bình thường nhưng lương thiện, tính tình cứng rắn, Đại Tĩnh giao cho đệ ấy cũng yên tâm. Chỉ đáng tiếc, nếu y bỏ mạng ở đây, sợ là không có ai mang thi thể về hợp táng cùng Cơ Phát, bất quá cũng tốt, cuối cùng cũng có thể gặp lại Cơ Phát rồi, không biết y đã chuyển thế chưa.
Bóng cây trước mắt loang lổ nhiều màu, cùng với tiếng ám tiễn bắn ra, Hàn Diệp ngẩn ngơ dường như nhìn thấy Cơ Phát từ trên trời bay tới chỗ hắn, tựa ảo mộng.
Cơ Phát, là ngươi đến đón ta sao? Hàn Diệp muốn vươn tay chạm vào, ngay sau đó ôm chặt lấy người nọ vào lòng. Chỉ nghe thấy người trong lòng kêu lên một tiếng đau đớn, Hàn Diệp lập tức hoàn hồn, không phải ảo giác!
"Điện hạ!" Ngô Dư trên cây hô to một tiếng, nhảy xuống một kiếm cắt đứt cổ họng hắc y nhân, vội vàng chạy đến xem vết thương của Từ Tấn.
"Từ Tấn?! Sao ngươi lại ở đây?" Hàn Diệp đỡ người trong lòng, vẻ mặt kinh ngạc.
Ám tiễn đâm vào sau vai Từ Tấn, y mím chặt môi, đầu toát đầy mồ hôi vì đau, trong lòng đã mắng mẹ nó trăm ngàn lần, đây là trúng tà gì rồi?! Ta chỉ muốn nhắc hắn cẩn thận, không muốn nhảy xuống mà! Càng không muốn chắn tên thay hắn! Vết thương lần trước còn chưa khỏi hẵn, sao lại bị thương nữa?!
"Ngươi sao rồi?" Hàn Diệp đỡ Từ Tấn không còn chút sức, nhìn thấy máu đen rỉ ra trên vai, tim đau nhói, "Sao ngươi lại ngốc như vậy!"
"Ta..." Từ Tấn cảm thấy trước mắt tối sầm, ngã về phía trước.
"Tấn Nhi!" Hàn Diệp tiếp được Từ Tấn ngã vào ngực mình, tay không ngừng run rẩy.
Từ Tấn tựa vào cổ Hàn Diệp, dần mất đi ý thức, ta đây không phải là ngốc, có lẽ là điên rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất