[Diệp Cơ – Diệp Tấn – Tầm Tấn] Tam Sinh Kiếp

Chương 9: Quyển 2 Chương 1

Trước Sau
Đại Tĩnh Quốc ăn mừng nhiều ngày, vô cùng náo nhiệt, chiến tranh kéo dài nhiều năm cuối cùng cũng kết thúc, Đại Tĩnh Quốc đại thắng, thái tử Ngu Quốc đến Tĩnh Quốc làm chất tử*, lúc này đội ngũ cũng đã sắp vào thành.

*Chất tử: người bị đưa đến địch quốc làm con tin

Trong xe ngựa xa hoa rộng lớn, một thiếu niên mặc Hoa phục, xấp xỉ hai mươi tuổi, mặt tựa đào tiên, mày kiếm mắt tinh, một đôi mắt hoa đào làm gương mặt lạnh lùng nhu hòa vài phần. Thiếu niên vén màn, thị vệ đi theo liền đến gần.

"A Dư, ngươi đem chiếc mão bằng vàng kia đến đây cho bổn vương." Thiếu niên phân phó.

"Tổ tông? Ta mang theo tổng cộng ba chiếc mão từ Ngu Quốc đến, người chưa đến một chén trà đã đổi qua đổi lại tám lần, cũng không phải gặp thái tử phi, đã đẹp lắm rồi."

"Ngươi không hiểu." Thiếu niên nghiêm mặt nói. "Lần đầu tiên gặp hoàng đế Tĩnh Quốc, hắn nhất định sẽ thị uy, bổn vương thân là chất tử, nếu không thể dựa vào khí thế mà lấy lại một thành trì, sau này sẽ bị hắn khinh thường mà gây khó dễ, chiếc mão bằng vàng kia kia là cao nhất, có thể thể hiện phong phạm của Ngu Quốc chúng ta."

"Điện hạ, vóc dáng của người là có một không hai trong hoàng tộc, hoàng đế Tĩnh Quốc phỏng chừng cũng không cao bằng người, người không cần phải hao tốn công sức so cao thấp đâu."

"Ngươi có lấy không?"

"Mạt tướng tuân mệnh!"

Nhìn thị vệ mặt không còn chút máu chạy đi, thiếu niên buông màn, thở dài, không thể ngờ được chính mình cứ như vậy mơ mơ hồ hồ được phong làm thái tử rồi đưa đến Tĩnh Quốc, xem ra phụ hoàng đã quyết tâm để y làm kẻ chết thay cho thái tử trước.

Thiếu niên này vốn là hoàng tử của Ngu Quốc, tên là Từ Tấn, mấy năm trước gặp tai nạn nên mất trí nhớ, văn thao võ lược không còn một mảnh, thậm chí cả chính mình là ai cũng không nhớ, hoàng đế Ngu Quốc thấy y khó mà trọng dụng, liền phong làm Túc Vương, vứt ra ngoài cung tự sinh tự diệt. Cũng may Từ Tấn cũng không có dã tâm tranh đoạt ngôi vị thái tử, chỉ muốn làm một vị vương gia an nhàn, ba ngày câu cá hai ngày phơi nắng, học tập một ít văn chương võ nghệ để có thể tự bảo vệ bản thân, cũng để bảo vệ người trong phủ Túc Vương, vậy là đủ rồi. Nhưng trước đó không lâu Ngu Quốc thua trận, Tĩnh Quốc yêu cầu thái tử Ngu Quốc đến làm chất tử, hoàng đế Ngu Quốc liền giáng thái tử Từ Bình làm An Vương, sau đó phong Từ Tấn làm thái tử, thay Từ Bình đến Tĩnh Quốc làm chất tử.

Ngoại trừ thị vệ và tôi tớ, theo Từ Tấn đến đây còn có nhũ mẫu Triệu ma ma và thị vệ thân cận của y, Ngô Dư.

Tiệc đón tiếp thái tử Ngu Quốc đã được chuẩn bị xong, Từ Tấn vẫn luôn kiểm tra lại y phục của mình, đầu đội bạch ngọc cao quan bằng lụa vàng, thân mặc mãng bào thêu mây bằng chỉ mạ vàng, chân mang ủng tường vân, tôn lên dáng người uy phong lẫm liệt, thập phần quý khí.

"A Dư, thế nào?" Từ Tấn vẫn còn cảm thấy thiếu gì đó.



"Tổ tông, được rồi, người đã mặc hết trang phục quý nhất lên người rồi, mặc thế này cứ như một con gà trống lớn bằng vàng ròng vậy, người gáy thêm một tiếng nữa, bảo đảm khiến hoàng đế Tĩnh Quốc sợ tới mức tè ra quần! Thật là!"

Từ Tấn vươn tay đánh vào đầu Ngô Dư một cái, "Ngươi nói ai là gà trống?"

"Phượng hoàng, phượng hoàng được chưa." Ngô Dư vừa xoa đầu vừa đỡ Từ Tấn ra ngoài. "Nội giám của Đại Tĩnh Quốc đã thúc giục ba lần rồi, nếu người còn tiếp tục lăn qua lăn lại không chịu xuống xe ngựa nữa, sẽ trực tiếp phán người tội xem thường quân vương, Ngô Dư ta không muốn kẻ đầu xanh tiễn người đầu xanh đâu." Nói xong liền nghiêng đầu, tránh được tay của Từ Tấn, cười hì hì đưa Từ Tấn đến đại điện.

Trong đại điện, bách quan ngồi vào chỗ, Hàn diệp ngồi trên đài cao, mười năm chinh chiến đã làm mờ khí chất thiếu niên ngày nào, hiện giờ đã là đế vương Đại Tĩnh, sát phạt quyết đoán, danh chấn cửu châu.

"Thái tử Ngu Quốc đến---" Nội thị ngoài điện cao giọng thông báo, Từ Tấn ngẩng cao đầu bước vào chính điện, theo sau là Ngô Dư.

Hàn Diệp cũng không để người đến vào mắt, chỉ nghịch chén lưu ly thất sắc trong tay, trong mắt lộ ra hàn ý, vừa nghe nội thị báo lại, thái tử Ngu Quốc đưa tới không phải là Từ Bình, xem ra hoàng đế Ngu Quốc là muốn di hoa tiếp mộc. Nếu đã như vậy, tới một người giết một người, trẫm thật muốn xem thử Ngu Quốc của ngươi có thể có mấy vị thái tử. Đang suy nghĩ, dưới đài truyền đến một thanh âm thiếu niên, lại có chút quen thuộc.

"Thái tử Ngu Quốc Từ Tấn, tham kiến bệ hạ." Từ Tấn cúi đầu chắp tay hành lễ.

"Chất tử to gan, nhìn thấy hoàng thượng còn không mau quỳ xuống?" Một quan văn bên cạnh đứng dậy trách cứ.

Hàn Diệp xua tay, quan văn kia lập tức ngậm miệng ngồi xuống, không nhiều lời nữa.

"Thái tử Ngu Quốc Từ Bình đâu?" Hàn Diệp xoay xoay chén lưu ly trong tay, cũng không nhìn người dưới đài.

"Hồi bệ hạ, tiền thái tử Từ Bình phạm tội nên đã bị phế truất rồi." Từ Tấn đáp, vẫn trong tư thế hành lễ.

"Ồ?" Hàn Diệp buông chén lưu ly trong tay, quay đầu nhìn thiếu niên đang cúi đầu dưới đài, không khỏi nhíu mày, không hiểu sao tâm tư rối loạn.

"Ngẩng đầu lên."

Từ Tấn thu tay, ngẩng đầu nhìn Hàn Diệp.

Một khắc nhìn thấy dung mạo của Từ Tấn, Hàn Diệp chỉ cảm thấy có một tiếng sấm nổ tung trong đầu, ký ức phủ bụi ầm ầm hiện lên, người lẻn vào cung đưa hắn đến dân gian ăn khuya, người thoải mái uống rượu tâm sự với hắn, người khiến hắn điên cuồng mơ mộng và nhớ nhung, người dần dần lạnh đi trong lòng hắn... Lúc này trùng với thiếu niên đang đứng bên dưới, dáng vẻ của người này, vậy mà lại giống hệt với Cơ Phát!



Hàn Diệp vẫn luôn bình tĩnh biết kiềm chế đột ngột đứng dậy, làm đổ chiếc cốc trên bàn.

Từ Tấn sửng sốt, cảnh giác nhìn về phía Hàn diệp.

Ngô Dư đứng bên cạnh Từ Tấn cũng cả kinh, thản nhiên nhỏ giọng nói, "Điện hạ, hắn hình như... Cao hơn người..."

"Nói thừa, hắn đang đứng trên đài." Từ Tấn thấp giọng trả lời, mặt không đổi sắc, ngẩng đầu cao hơn. "Không thấy mắt hắn cũng đỏ lên rồi sao, nhất định là đứng lên cũng không cao bằng bổn vương, thẹn quá hóa giận."

Từ Tấn còn đang nói, Hàn Diệp đã nhanh chóng bước xuống, dừng lại ở khoảng cách cách Từ Tấn bốn năm bước, hai mắt gắt gao nhìn y, đôi tay dưới lớp trường bào không kiềm được mà run rẩy.

"Điện hạ... Hắn thật sự cao hơn người... Hình như chúng ta thua rồi." Ngô Dư thì thầm.

Từ Tấn âm thầm giẫm lên chân Ngô Dư một cái, lại ngẩng đầu lên, còn lặng lẽ kiễng chân, không chịu yếu thế nhìn Hàn Diệp.

Hàn Diệp thần sắc hoảng hốt, chậm rãi vươn tay, run giọng gọi, "Cơ..."

"Ngươi mới là gà!"

*"Cơ" trong Cơ Phát và "gà" đồng âm là Ji

Đại điện nhất thời lặng ngắt như tờ, có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Hàn diệp ngây ngốc nhìn thiếu niên trước mắt.

Từ Tấn mím môi, mặt đỏ bừng, vẫn duy trì tư thế ngẩng đầu ưỡn ngực như cũ, trừng mắt nhìn Hàn Diệp.

Ngô Dư dùng thanh âm mà chỉ Từ Tấn mới nghe thấy, lẩm bẩm, "Ta đã sớm nói là giống gà trống lớn mà người không tin..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau