[Diệp Hoàng] Bá Đạo Tổng Tài Ái Thượng Thiên
Chương 27
Note: Chương này có yếu tố 18+, đồng chí nào không thích hoặc chưa đủ tuổi vui lòng lướt qua nhé. Mỗ cảm ơn ~
- --
Hoàng Thiếu Thiên lựa chọn một chương trình thực tế do Công ty Giải trí Vinh Quang sản xuất, muốn tìm lại cho mình cảm giác nghề nghiệp.
Kể từ khi lộ ra tin tức Hoàng Thiếu Thiên vẫn còn sống, công chúng vẫn luôn chờ mong y phục xuất trên màn ảnh nhỏ.
Vì vậy, chương trình thực tế y tham gia lần này còn chưa bắt đầu quay chụp đã lên hotsearch.
Hơn nữa, để có thể giao lưu với Hoàng Thiếu Thiên nhiều hơn, Diệp Tu đã cố ý lợi dụng đặc quyền của mình mà tham gia vào chương trình thực tế đó.
Vốn Diệp Tu có không ít fans, hiện tại lại thêm vô số người ủng hộ Diệp Hoàng đảng, như vậy chỉ cần tưởng tượng cũng biết chương trình mà hai người đồng thời xuất hiện sẽ được quan tâm tới mức nào.
Kết quả, không biết có phải vì không quen khí hậu hay không, Hoàng Thiếu Thiên vừa đến London đã bị ốm.
Đoàn làm phim đương nhiên hiểu xem sắc mặt đại boss mà làm việc, khi chia phòng đã vô cùng sáng suốt mà sắp xếp Diệp Tu và Hoàng Thiếu Thiên ở chung một gian.
Quá nửa đêm hôm ấy Diệp Tu bị động tĩnh từ giường bên đánh thức, vừa bật đèn liền thấy Hoàng Thiếu Thiên mặt nhỏ đỏ bừng, mồ hôi ướt đẫm tóc mai, nhưng cũng không phải đang gặp ác mộng.
Diệp Tu sờ trán y, xem chừng đối phương là bị sốt.
Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt Hoàng Thiếu Thiên, "Thiếu Thiên, Thiếu Thiên..."
Hoàng Thiếu Thiên mơ màng tỉnh lại, ngây ngốc một lúc lâu mới trả lời hắn, "Diệp Tu?"
"Thiếu Thiên, em bị sốt, anh đưa em đến bệnh viện." Diệp Tu nói xong muốn bế y dậy.
Hoàng Thiếu Thiên lắc đầu, "Không cần, tôi có mang thuốc theo, ở trong balo, anh tìm giúp tôi thuốc hạ sốt, tôi uống thuốc rồi ngủ một giấc là ổn thôi."
Diệp Tu vội đi lấy balo của Hoàng Thiếu Thiên tìm thuốc hạ sốt cho y uống, sau đó giúp y đắp kín chăn, "Em mau ngủ đi, nếu sáng mai vẫn không hạ sốt chúng ta sẽ tới bệnh viện."
Hoàng Thiếu Thiên cũng cảm thấy toàn thân mệt mỏi, chốc lát sau liền thiếp đi.
Ngược lại Diệp Tu lại không dám chợp mắt, hiện tại hai người ở nơi đất khách, nếu Hoàng Thiếu Thiên chỉ bị cảm sốt bình thường thì không sao, chẳng may mắc bệnh nặng, lúc ấy thật sự rất phiền phức.
Vì vậy hắn vẫn ngồi yên bên giường y, cách một hồi lại thử nhiệt độ trán y, mãi tới khi trời sáng, đoàn làm phim đánh thức mọi người chuẩn bị quay chụp, cơn sốt của Hoàng Thiếu Thiên mới tạm hạ xuống, nhưng vẫn chưa tỉnh lại.
Diệp Tu khẽ khàng ra ngoài nói chuyện với đoàn làm phim, hôm nay hắn và Hoàng Thiếu Thiên sẽ không tham gia quay chụp.
Đây chính là ưu thế của đại boss, nói không tham gia liền có thể hoãn lại.
Vì vậy những thành viên khác đều theo đoàn làm phim ra ngoài, ba tầng lầu chỉ còn lại hai người Diệp Tu và Hoàng Thiếu Thiên.
Trong lúc chờ y tỉnh lại, Diệp Tu xuống bếp chuẩn bị bữa sáng.
Tới tám giờ, Hoàng Thiếu Thiên rời giường, Diệp Tu lập tức tiến tới sờ trán y, "Hạ sốt rồi, nhưng lát nữa em ăn sáng xong vẫn nên uống thuốc rồi ngủ thêm cho đỡ mệt."
Hoàng Thiếu Thiên vừa mới tỉnh lại nên vẫn mê man chưa kịp phản ứng, y ngoan ngoãn ngồi ở bàn ăn, không hề nhận ra hành động thân mật quá mức của Diệp Tu, "Tôi không sao rồi, hôm nay không phải bắt đầu quay chụp sao?"
"Anh xin nghỉ giúp em rồi, em sốt một đêm, làm sao tham gia được? Nào, anh vừa hầm cháo, em mau ăn đừng để nguội." Diệp Tu múc một bát cháo đưa đến trước mặt y.
Hoàng Thiếu Thiên nhìn bát cháo chỉ một màu trắng, oan ức hề hề nhìn Diệp Tu, "Chỉ có thế này sao? Tôi nhìn đã không muốn ăn."
Diệp Tu bị dáng vẻ của y chọc cười, không khỏi nhéo nhéo má y, "Em còn đang bị bệnh, ăn thanh đạm một chút. Nếu như sớm khỏi, buổi tối anh dẫn em ra ngoài ăn ngon."
Hoàng Thiếu Thiên cũng dần tỉnh táo, kịp thời nhận ra cách mình nói chuyện với Diệp Tu có chút kì quái, mà hành động của Diệp Tu lại càng ám muội, rõ ràng không hề thích hợp với quan hệ hiện tại của hai người, liền dứt khoát không nói lời nào nữa, cúi đầu yên lặng uống cháo.
Diệp Tu cũng không nói thêm gì, ngồi đối diện y ăn điểm tâm.
Có điều cả đêm thức trắng hiển nhiên không dễ chịu, trong quá trình ăn sáng Diệp Tu ngáp liền mấy lượt.
Lúc này Hoàng Thiếu Thiên mới phát hiện Diệp Tu dường như không có tinh thần, vừa nhìn đã biết hôm qua ngủ không đủ giấc. Tại sao hắn ngủ không đủ giấc, này còn phải nghĩ sao? Nhất định là bởi vì chăm sóc y.
Hoàng Thiếu Thiên không khỏi áy náy, "Anh đi ngủ đi, để tôi rửa bát."
Diệp Tu cười, "Em đang là bệnh nhân, ngoan ngoãn nghỉ ngơi là được rồi, tôi thu dọn xong cũng sẽ đi ngủ."
Hoàng Thiếu Thiên không thuyết phục được hắn, rốt cuộc đành phải đứng ngoài phòng bếp nhìn hắn rửa bát.
Diệp Tu trêu chọc, "Thiếu Thiên đại đại sợ phải ngủ một mình sao?"
Hoàng Thiếu Thiên sửng sốt, trừng hắn một cái liền quay người trở về phòng.
Diệp Tu sau khi rửa bát xong cũng trở về, Hoàng Thiếu Thiên đã sớm vùi mình trong chăn, có lẽ trong thuốc hạ sốt có chất gây buồn ngủ nên y ngủ rất yên ổn, có người vào phòng y cũng không tỉnh.
Diệp Tu lại sờ thử trán y, xác định đã không còn nóng nữa mới nằm xuống ngủ.
Tới khi tỉnh lại đã là buổi chiều.
Hoàng Thiếu Thiên vẫn còn đang ngủ, Diệp Tu nhẹ nhàng xuống giường, lần thứ hai thử lại thân nhiệt của y, lúc này mới hoàn toàn yên tâm.
Hắn xuống bếp kiểm tra nguyên liệu nấu ăn, trong tủ lạnh chỉ còn lại pizza, hắn liền nhét một chiếc vào lò nướng rồi về phòng tắm rửa, chờ tới khi đi ra Hoàng Thiếu Thiên mới rời giường, cũng giống như hồi sáng mơ mơ màng màng ngồi bên bàn ăn ngẩn người.
Thời điểm mới tỉnh ngủ là lúc Hoàng Thiếu Thiên phản ứng chậm nhất, căn cứ nguyên tắc tiện nghi không chiếm là uổng phí lộc trời, Diệp Tu liền bước tới nhéo má y, "Tỉnh rồi sao, có đói bụng không?"
Hoàng Thiếu Thiên quả nhiên không nhận ra bất thường, ngoan ngoãn gật đầu, "Đói bụng."
Diệp Tu lấy pizza từ lò nướng ra, "Ăn tạm một chút, sau đó chúng ta ra ngoài ăn."
Hoàng Thiếu Thiên vừa ăn pizza vừa tỉnh táo lại, "Đây là nước Anh, tôi nghe nói nước Anh không có mĩ thực."
Diệp Tu cười, "Chúng ta có thể tìm nhà hàng Trung Quốc."
Hoàng Thiếu Thiên gật đầu, "Đúng nha!"
Hoàng Thiếu Thiên xưa nay không hứng thú đặc sản phương Tây, trước đây khi y ở Los Angeles, trong biệt thự của Vương gia cũng đều là đầu bếp Trung Quốc, nếu thực sự để y ăn cơm Tây mấy ngày liền, có lẽ y sẽ thực sự không chịu nổi.
Hai người ăn qua loa một chút liền cùng nhau ra ngoài.
Hoàng Thiếu Thiên chưa từng tới Anh, mà Diệp Tu có thường xuyên tới cũng là vì công việc chứ hiếm khi du ngoạn, vừa rồi hai người đã ăn tạm pizza nên hiện tại không cảm thấy đói bụng, quyết định đi dạo một vòng quanh London trước.
Khi hai người ra ngoài cũng không còn sớm, tới khi đến Tower Bridge treo trên sông Thames trời đã tối đen, đèn đuốc sáng rực cả thành phố, bên dưới sông Thames từng chiếc du thuyền lững lờ trôi qua, so với ban ngày lại càng đẹp đến không nói lên lời.
Hai người ở bến tàu trên Tower Bridge mua vé, cùng đi du thuyền ngắm cảnh đẹp hai bên bờ sông Thames.
Tới khi du ngoạn xong đã là hơn chín giờ tối, hai người đói đến cồn cào, tùy tiện tìm một quán cơm Trung Quốc ở gần, không ngờ lại bị nhận ra, còn bị lôi kéo chụp ảnh kí tên đến nửa ngày trời.
Có điều để báo đáp, bà chủ đặc biệt đưa thêm cho họ một đĩa cá nấu dưa.
Sau khi ăn xong, hai người định gọi xe trở về khách sạn, nhưng lúc đi ngang qua một quảng trường lại bị một nhóm người trẻ tuổi giữ lại mời họ tham gia một hoạt động, hoạt động rất đơn giản, hai người chung tổ đứng đối diện nhìn nhau, tổ nào đối mắt lâu nhất sẽ chiến thắng, phần thưởng là một phiếu mua hàng.
Phần thưởng này căn bản không nhiều ý nghĩa với Diệp Tu và Hoàng Thiếu Thiên, nhưng bởi vì mọi người đều là tuổi trẻ nhiệt tình, họ không kịp nghe hai người giải thích đã kéo lên đài.
"Không trâu bắt chó đi cày a!" Hoàng Thiếu Thiên có chút nghẹn lời.
Diệp Tu cũng bất đắc dĩ, "Không phải luôn nói người Anh rất lịch thiệp sao? Chẳng lẽ đều là gạt người?"
"Aiz, cũng không còn cách nào, dù sao mọi người cũng đều đã lên, chơi đi." Thật ra Hoàng Thiếu Thiên chỉ là cảm thấy phương thức mời chào của bọn họ rất kì quái chứ cũng không thật sự bài xích với hoạt động này.
Vì vậy, hai người bắt đầu đối diện.
Khi mới bắt đầu, Hoàng Thiếu Thiên thân là diễn viên, tuy không còn ký ức nhưng những năm khổ luyện ở Học viện Điện ảnh vẫn lưu trong y những dấu ấn rất sâu, một trong số đó chính là đối diện với người khác, cho dù là căm hận hay thâm tình.
Nhưng không bao lâu sau, y liền phải dời đi ánh mắt.
Ánh mắt của Diệp Tu quả thật quá chân thành rồi!
Ánh mắt đó căn bản không phải tham gia một hoạt động, mà là đang nhìn người mà mình yêu đến sâu tận tâm can.
Hoàng Thiếu Thiên không được tự nhiên, lại càng hoảng hốt.
Thời điểm y dời mắt, hai người bị xử thua không cần tiếp tục đứng trên đài nữa, nhưng Hoàng Thiếu Thiên không di chuyển, Diệp Tu cũng không nhúc nhích, vẫn yên lặng nhìn y, mà y lúc này đang hướng về phía sông Thames cách đó không xa.
Thời gian như cô đọng lại, mãi tới khi tổ bên cạnh giành chiến thắng, những người trẻ tuổi vui vẻ tiến lên chúc mừng vô tình đẩy hai người sang một bên.
Do quá đông người, Diệp Tu sợ Hoàng Thiếu Thiên bị xô lạc khỏi hắn, vội vàng nắm lấy tay y.
Tới tận khi đã rời xa đoàn người, Hoàng Thiếu Thiên mới nhẹ nhàng thu tay lại, "Không sớm nữa, trở về thôi."
"Ân."
Bởi vậy, vì sao lại tham gia hoạt động này, vì sao không thể chiến thắng, hai người đều không nhắc tới, giống như đó chỉ là một hồi ảo giác vốn không hề tồn tại.
Hôm sau, hai người bắt đầu tham gia quay chụp. Ánh mắt mọi người trong đoàn làm phin rất sắc bén, chỉ lần là hoạt động chia đội đều sẽ tự động xếp Hoàng Thiếu Thiên cùng đội với Diệp Tu. Ban đầu Hoàng Thiếu Thiên phun tào không ít, sau đó rốt cuộc bỏ cuộc, y cũng không ngốc, đương nhiên biết đây là do đoàn làm phim cố ý từ trước.
Vốn Diệp Tu còn lo lắng sẽ bị phản tác dụng, không ngờ Hoàng Thiếu Thiên cũng chỉ làu bàu vài câu, còn lại mỗi lần chia tổ đều rất tự giác đứng bên cạnh hắn.
"Thiếu Thiên đại đại muốn cùng đội với ca như vậy?" Sau một lần Hoàng Thiếu Thiên không ngoài dự đoán đứng bên cạnh hắn, Diệp Tu nhẹ nhàng cười trêu chọc y.
Hoàng Thiếu Thiên lườm hắn, "Còn không phải các anh sắp xếp như vậy sao? Vả lại hoạt động này tôi cũng rất tình nguyện cùng đội với anh, tôi không biết nấu cơm nhưng anh có thể, tôi sẽ giúp anh rửa rau."
"Thiếu Thiên đại đại nói vậy giống như ca chỉ có thể nấu cơm? Em chung đội với anh đã lần nào thua chưa? Có chuyện gì ca không làm được?" Diệp Tu cười.
"Hừ, đâu phải tôi không làm gì, cũng không phải một mình anh là có thể giành chiến thắng, ít nhất tôi không cản trở đi." Hoàng Thiếu Thiên vừa nói vừa xắn tay áo chuẩn bị rửa rau, "Anh xem, nếu tôi không rửa nguyên liệu, anh phải làm sao? Rửa rau rất quan trọng có được không?"
Diệp Tu gật đầu, "Ân ân, đặc biệt quan trọng, không có Thiếu Thiên đại đại rửa rau nhất định sẽ không nấu được cơm. Thiếu Thiên đại đại cố lên, đội chúng ta muốn giành chiến thắng đều phải dựa vào em."
Hoàng Thiếu Thiên bĩu môi, không thèm tranh cãi với hắn.
Diệp Tu cũng bắt đầu thái rau, kết quả không biết ai vô tình đụng phải camera khiến camera đổ về phía Diệp Tu, tay hắn bị trượt đi, ngón trỏ bị cắt một vết túa máu nhuộm đỏ thớt.
Hoàng Thiếu Thiên giật mình ném rổ rau trong tay đi, kéo tay Diệp Tu đưa tới dưới vòi nước rửa, "Còn băng gạc hay urgo không?"
Không may là băng gạc và urgo của đoàn làm phim vừa dùng hết.
Vết thương của Diệp Tu khá sâu, máu vẫn đang chảy.
Hoàng Thiếu Thiên lấy tạm mấy tờ khăn giấy băng lại ngón trỏ cho hắn, còn không quên nắm chặt tay để cầm máu, "Tôi có thuốc, anh đi với tôi."
"Ân." Diệp Tu thuận theo y đi lên lầu trước mặt mọi người.
Trở về phòng, Hoàng Thiếu Thiên vội tìm cồn sát khuẩn và urgo, sau đó gỡ xuống khăn giấy bọc trên tay Diệp Tu. Máu ngừng chảy khiến vết thương hiện ra càng rõ ràng, tuy không lớn nhưng sâu, tựa như đã cắt đứt một khối thịt, tạo thành một rãnh nhỏ còn bám lại vết máu.
Hoàng Thiếu Thiên nhíu mày, "Còn đau không?"
Thật ra Diệp Tu rất muốn cười, vết thương nhỏ như vậy có tính là gì, nếu như hắn nấu cơm ở nhà bị như vậy có lẽ cũng chỉ rửa dưới vòi nước, nếu có urgo thì dán vào, không có liền để đó, vài hôm sau sẽ lành lại.
Nhưng thấy Hoàng Thiếu Thiên lo lắng như vậy, hắn cảm thấy vết thương này rất đáng, cho dù sâu thêm chút nữa cũng không sao.
"Đau quá..." Cơ hội hiếm có như vậy, sao Diệp Tu có thể bỏ qua?
Hoàng Thiếu Thiên nhìn hắn một chút, sau đó lại cúi đầu nhìn vết thương, "Lần sau cẩn thận một chút." Y nhẹ nhàng thổi thổi, dùng cồn tiêu độc rồi dán urgo lên, "Cuộc thi này chúng ta bỏ quyền, anh không nấu cơm được nữa, tôi cũng sẽ không."
Lúc này Diệp Tu còn đang chìm đắm trong hình ảnh Hoàng Thiếu Thiên nâng tay hắn lên thổi giúp hắn, căn bản không để ý y nói gì, chỉ gật đầu, "Ân, đều nghe theo em."
Bởi vì vết thương nhỏ này mà Diệp Tu cảm giác mình trong họa hưởng phúc, căn cứ theo tiêu chí bị thương không thể chạm nước, chuyện gì Hoàng Thiếu Thiên cũng làm giúp hắn, hơn nữa mỗi ngày còn đổi urgo cho hắn.
Diệp Tu không khỏi cầu nguyện trong lòng, thương lành chậm một chút, càng chậm càng tốt.
Nhưng cho dù có chậm hơn nữa, vết thương nhỏ như vậy cũng chỉ một tuần là hoàn toàn lành lại.
Có điều tuy Hoàng Thiếu Thiên không đổi urgo giúp hắn nữa nhưng vẫn nhắc hắn không để tay chạm nước, chờ thêm mấy hôm.
Mỗi lần y nhắc nhở như vậy, trong lòng Diệp Tu đều có chút đắc ý.
Quá trình quay chụp kéo dài hai mươi lăm ngày, điểm cuối cùng chính là Bắc Kinh.
Ngày kết thúc, Diệp Tu là đại boss mời mọi người một bữa, hơn nữa vì quay chụp đã kết thúc, không còn áp lực nên hắn trực tiếp đặt trước khách sạn, mọi người sau khi ăn uống có thể nghỉ ngơi rồi mới trở về nhà.
Nhưng bản thân hắn lại không uống một giọt rượu nào, tửu lượng Diệp Tu xưa nay không tốt, trước kia khi chưa trở thành người của xã hội đã có danh "Một chén say", sau này đi làm cũng không có cách nào khác, dù sao phải tham gia quá nhiều tiệc xã giao, không thể lần nào cũng để người khác chặn rượu thay, vì vậy mà dần dần luyện ra một chút tửu lượng.
Có điều hắn không thích uống rượu, vì vậy trong những trường hợp không cần thiết hắn đều sẽ không động vào.
Kết quả hắn không uống, Hoàng Thiếu Thiên lại bị chuốc say.
Tửu lượng của Hoàng Thiếu Thiên vốn cũng chẳng ra sao, mấy người tới mời y cũng đã khiến y mơ hồ.
Diệp Tu thấy vậy vội vàng đưa người lên lầu, Hoàng Thiếu Thiên sau khi uống say có chút hiếu động, Diệp Tu đỡ y không được đành trực tiếp ôm ngang bế lên.
Sau khi vào cửa, Diệp Tu muốn giúp y chuẩn bị nước tắm, nhưng Hoàng Thiếu Thiên một giây cũng không yên tĩnh nổi, ở trên người hắn giãy dụa lăn lộn muốn hắn thả ra, kết quả hai người đều ngã xuống giường, Diệp Tu đè trên người Hoàng Thiếu Thiên, trùng hợp hôn lên.
Diệp Tu vội vàng chống tay tách ra, "Xin lỗi, anh không cố ý!" Hắn vẫn rất sợ Hoàng Thiếu Thiên sẽ tức giận mà không để ý tới hắn.
Nhưng Hoàng Thiếu Thiên hiện tại còn đang mơ màng, dáng vẻ ngây ngô mơ hồ ấy quả thực dụ mị không nói lên lời.
Diệp Tu có cảm giác tự chủ của mình đang gào thét đòi đình công, hắn cúi xuống chạm lên đôi môi mềm mại kia, Hoàng Thiếu Thiên ngoại trừ nhìn hắn cũng không có phản ứng gì khác, hắn hôn thêm một lần, Hoàng Thiếu Thiên vẫn không hề kháng cự.
Lần thứ ba Diệp Tu hôn tới, Hoàng Thiếu Thiên bỗng nhiên vươn lưỡi liếm liếm môi hắn.
Tự chủ của Diệp Tu triệt để bãi công, hắn nắm lấy vai y mạnh mẽ hôn lên. Hắn đã nhẫn nại quá lâu, mỗi ngày đều cùng Hoàng Thiếu Thiên chia sẻ một không gian, đối với hắn mà đây là chuyện vừa hạnh phúc vừa đau khổ, hắn đã phải dùng tất cả định lực của mình mới có thể không làm chuyện quá phận, chỉ sợ xảy ra chút sai lầm sẽ khiến Hoàng Thiếu Thiên rời xa hắn.
Hiện tại Hoàng Thiếu Thiên chủ động câu dẫn hắn, hắn còn có thể nhẫn xuống được sao?
Nhẹ tách răng môi, quấn lấy đầu lưỡi của Hoàng Thiếu Thiên dụ nó cùng mình lưu luyến, bàn tay to rộng thuận thế tiến vào trong áo vuốt ve làn da mềm mại nhẵn nhụi, trêu đùa hồng anh run rẩy rụt rè.
"A..." Hoàng Thiếu Thiên vẫn rất thuận theo lúc này bỗng nhiên đẩy hắn ra.
Xong đời, Diệp Tu cảm thấy toàn thân cứng ngắc.
Hoàng Thiếu Thiên nổi giận rồi.
Thế nhưng sau khi đẩy hắn ra, Hoàng Thiếu Thiên chỉ oan ức trừng hắn, "Tôi không thở nổi..."
Dáng vẻ đó giống hệt như lần đầu tiên hai người hôn môi.
Thế nhưng hiện tại Hoàng Thiếu Thiên không còn nhớ rõ, cũng không thể hướng dẫn y như trước đây, hắn lại không biết hiện tại Hoàng Thiếu Thiên chỉ là uống say hay ngay cả người đang ôm y là ai cũng không còn rõ ràng.
Đầu ngón tay Diệp Tu nhẹ nhàng lướt qua bờ môi sưng đỏ, "Thiếu Thiên, em biết anh là ai không?"
Hoàng Thiếu Thiên nhíu mày sờ trán hắn, "Anh choáng váng a Diệp Tu? Có phải say rồi không?"
Diệp Tu cảm thấy trong ngực như bùng nổ hàng vạn đóa pháo hoa, Hoàng Thiếu Thiên em biết em đang nói gì sao? Rượu say nói lời thật, em biết là anh còn không phản kháng, nghĩa là đã tiếp nhận anh rồi đúng không?
Hắn không nhịn được nữa tiếp tục hôn lên, đồng thời nhanh nhẹn thoát đi y phục của cả hai.
Những nụ hôn một đường rơi xuống từ đôi môi ngọt ngào đến xương quai xanh tinh xảo, sau đó lưu luyến ở hồng anh trước ngực mà dịu dàng khiêu khích.
Hoàng Thiếu Thiên bị hôn có chút ngứa, cười rộ lên né tránh, Diệp Tu lại vươn tay kéo y trở lại, hai người một trốn một giữ, kết quả Hoàng Thiếu Thiên không cẩn thận đụng đầu vào đầu giường.
Diệp Tu vội vàng xoa giúp y, "Có đau không?"
Có điều Hoàng Thiếu Thiên không trả lời, cả cơ thể y cứng ngắc, đau đớn khiến y triệt để tỉnh táo lại, rốt cuộc y đang làm gì? Y một thân trần trụi nằm trong ngực Diệp Tu, thậm chí còn có thể cảm nhận được tính khí của Diệp Tu đứng thẳng phía sau, kề sát tiểu huyệt đã sớm nóng ướt.
"Sao vậy? Rất đau sao?" Diệp Tu thấy y không nói lời nào, dịu dàng hỏi.
Hoàng Thiếu Thiên đẩy hắn ra, "Diệp Tu, xin lỗi, tôi uống say."
Diệp Tu căng thẳng, hắn biết Hoàng Thiếu Thiên đã tỉnh.
"Không có, là anh nên xin lỗi, anh không nhịn được."
Sau đó hắn đặt Hoàng Thiếu Thiên xuống giường, bắt đầu mặc y phục, Hoàng Thiếu Thiên cũng lấy chăn quấn kín bản thân lại.
Hai người đồng thời không lên tiếng, không khí trong phòng tĩnh lặng đến đáng sợ.
Diệp Tu mặc y phục tử tế, đứng bên giường hỏi y, "Một mình em có sao không?"
"Tôi không sao." Hoàng Thiếu Thiên vùi mặt trong chăn, thanh âm rầu rĩ.
"Vậy được rồi, phòng anh ở bên cạnh, có việc gì cứ gọi anh."
"Ân."
Sau khi Diệp Tu rời đi, Hoàng Thiếu Thiên mới thả chăn ra, hai mắt mở lớn đờ dẫn nhìn trần nhà.
Y biết thật ra Diệp Tu không cần xin lỗi, xảy ra tình huống như vậy đều là do y.
Diệp Tu yêu y, cho dù bọn họ đã nói sẽ là bạn tốt, tình cảm của hắn cũng sẽ không thay đổi, thế nhưng thời gian này hắn vẫn kiềm chế cảm xúc của mình, không hề cố ý làm ra hành động vượt quá quan hệ bàn bè với y.
Nếu như không phải do y uống say có những cử động khiến người khác hiểu lầm, sao Diệp Tu có thể mất khống chế được?
Hoàng Thiếu Thiên vô lực xoa xoa mi tâm, y rốt cuộc là làm sao? Tại sao sau khi uống say lại làm ra những chuyện như vậy? Đây cũng không phải lần đầu tiên y uống sau, nhưng cũng chưa từng xảy ra những chuyện như vậy a!
-
Vốn hôm nay không phải lịch up truyện, nhưng là Giao thừa nên ngoại lệ một lần:p chúc mọi người năm mới bình an hạnh phúc nhe
- --
Hoàng Thiếu Thiên lựa chọn một chương trình thực tế do Công ty Giải trí Vinh Quang sản xuất, muốn tìm lại cho mình cảm giác nghề nghiệp.
Kể từ khi lộ ra tin tức Hoàng Thiếu Thiên vẫn còn sống, công chúng vẫn luôn chờ mong y phục xuất trên màn ảnh nhỏ.
Vì vậy, chương trình thực tế y tham gia lần này còn chưa bắt đầu quay chụp đã lên hotsearch.
Hơn nữa, để có thể giao lưu với Hoàng Thiếu Thiên nhiều hơn, Diệp Tu đã cố ý lợi dụng đặc quyền của mình mà tham gia vào chương trình thực tế đó.
Vốn Diệp Tu có không ít fans, hiện tại lại thêm vô số người ủng hộ Diệp Hoàng đảng, như vậy chỉ cần tưởng tượng cũng biết chương trình mà hai người đồng thời xuất hiện sẽ được quan tâm tới mức nào.
Kết quả, không biết có phải vì không quen khí hậu hay không, Hoàng Thiếu Thiên vừa đến London đã bị ốm.
Đoàn làm phim đương nhiên hiểu xem sắc mặt đại boss mà làm việc, khi chia phòng đã vô cùng sáng suốt mà sắp xếp Diệp Tu và Hoàng Thiếu Thiên ở chung một gian.
Quá nửa đêm hôm ấy Diệp Tu bị động tĩnh từ giường bên đánh thức, vừa bật đèn liền thấy Hoàng Thiếu Thiên mặt nhỏ đỏ bừng, mồ hôi ướt đẫm tóc mai, nhưng cũng không phải đang gặp ác mộng.
Diệp Tu sờ trán y, xem chừng đối phương là bị sốt.
Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt Hoàng Thiếu Thiên, "Thiếu Thiên, Thiếu Thiên..."
Hoàng Thiếu Thiên mơ màng tỉnh lại, ngây ngốc một lúc lâu mới trả lời hắn, "Diệp Tu?"
"Thiếu Thiên, em bị sốt, anh đưa em đến bệnh viện." Diệp Tu nói xong muốn bế y dậy.
Hoàng Thiếu Thiên lắc đầu, "Không cần, tôi có mang thuốc theo, ở trong balo, anh tìm giúp tôi thuốc hạ sốt, tôi uống thuốc rồi ngủ một giấc là ổn thôi."
Diệp Tu vội đi lấy balo của Hoàng Thiếu Thiên tìm thuốc hạ sốt cho y uống, sau đó giúp y đắp kín chăn, "Em mau ngủ đi, nếu sáng mai vẫn không hạ sốt chúng ta sẽ tới bệnh viện."
Hoàng Thiếu Thiên cũng cảm thấy toàn thân mệt mỏi, chốc lát sau liền thiếp đi.
Ngược lại Diệp Tu lại không dám chợp mắt, hiện tại hai người ở nơi đất khách, nếu Hoàng Thiếu Thiên chỉ bị cảm sốt bình thường thì không sao, chẳng may mắc bệnh nặng, lúc ấy thật sự rất phiền phức.
Vì vậy hắn vẫn ngồi yên bên giường y, cách một hồi lại thử nhiệt độ trán y, mãi tới khi trời sáng, đoàn làm phim đánh thức mọi người chuẩn bị quay chụp, cơn sốt của Hoàng Thiếu Thiên mới tạm hạ xuống, nhưng vẫn chưa tỉnh lại.
Diệp Tu khẽ khàng ra ngoài nói chuyện với đoàn làm phim, hôm nay hắn và Hoàng Thiếu Thiên sẽ không tham gia quay chụp.
Đây chính là ưu thế của đại boss, nói không tham gia liền có thể hoãn lại.
Vì vậy những thành viên khác đều theo đoàn làm phim ra ngoài, ba tầng lầu chỉ còn lại hai người Diệp Tu và Hoàng Thiếu Thiên.
Trong lúc chờ y tỉnh lại, Diệp Tu xuống bếp chuẩn bị bữa sáng.
Tới tám giờ, Hoàng Thiếu Thiên rời giường, Diệp Tu lập tức tiến tới sờ trán y, "Hạ sốt rồi, nhưng lát nữa em ăn sáng xong vẫn nên uống thuốc rồi ngủ thêm cho đỡ mệt."
Hoàng Thiếu Thiên vừa mới tỉnh lại nên vẫn mê man chưa kịp phản ứng, y ngoan ngoãn ngồi ở bàn ăn, không hề nhận ra hành động thân mật quá mức của Diệp Tu, "Tôi không sao rồi, hôm nay không phải bắt đầu quay chụp sao?"
"Anh xin nghỉ giúp em rồi, em sốt một đêm, làm sao tham gia được? Nào, anh vừa hầm cháo, em mau ăn đừng để nguội." Diệp Tu múc một bát cháo đưa đến trước mặt y.
Hoàng Thiếu Thiên nhìn bát cháo chỉ một màu trắng, oan ức hề hề nhìn Diệp Tu, "Chỉ có thế này sao? Tôi nhìn đã không muốn ăn."
Diệp Tu bị dáng vẻ của y chọc cười, không khỏi nhéo nhéo má y, "Em còn đang bị bệnh, ăn thanh đạm một chút. Nếu như sớm khỏi, buổi tối anh dẫn em ra ngoài ăn ngon."
Hoàng Thiếu Thiên cũng dần tỉnh táo, kịp thời nhận ra cách mình nói chuyện với Diệp Tu có chút kì quái, mà hành động của Diệp Tu lại càng ám muội, rõ ràng không hề thích hợp với quan hệ hiện tại của hai người, liền dứt khoát không nói lời nào nữa, cúi đầu yên lặng uống cháo.
Diệp Tu cũng không nói thêm gì, ngồi đối diện y ăn điểm tâm.
Có điều cả đêm thức trắng hiển nhiên không dễ chịu, trong quá trình ăn sáng Diệp Tu ngáp liền mấy lượt.
Lúc này Hoàng Thiếu Thiên mới phát hiện Diệp Tu dường như không có tinh thần, vừa nhìn đã biết hôm qua ngủ không đủ giấc. Tại sao hắn ngủ không đủ giấc, này còn phải nghĩ sao? Nhất định là bởi vì chăm sóc y.
Hoàng Thiếu Thiên không khỏi áy náy, "Anh đi ngủ đi, để tôi rửa bát."
Diệp Tu cười, "Em đang là bệnh nhân, ngoan ngoãn nghỉ ngơi là được rồi, tôi thu dọn xong cũng sẽ đi ngủ."
Hoàng Thiếu Thiên không thuyết phục được hắn, rốt cuộc đành phải đứng ngoài phòng bếp nhìn hắn rửa bát.
Diệp Tu trêu chọc, "Thiếu Thiên đại đại sợ phải ngủ một mình sao?"
Hoàng Thiếu Thiên sửng sốt, trừng hắn một cái liền quay người trở về phòng.
Diệp Tu sau khi rửa bát xong cũng trở về, Hoàng Thiếu Thiên đã sớm vùi mình trong chăn, có lẽ trong thuốc hạ sốt có chất gây buồn ngủ nên y ngủ rất yên ổn, có người vào phòng y cũng không tỉnh.
Diệp Tu lại sờ thử trán y, xác định đã không còn nóng nữa mới nằm xuống ngủ.
Tới khi tỉnh lại đã là buổi chiều.
Hoàng Thiếu Thiên vẫn còn đang ngủ, Diệp Tu nhẹ nhàng xuống giường, lần thứ hai thử lại thân nhiệt của y, lúc này mới hoàn toàn yên tâm.
Hắn xuống bếp kiểm tra nguyên liệu nấu ăn, trong tủ lạnh chỉ còn lại pizza, hắn liền nhét một chiếc vào lò nướng rồi về phòng tắm rửa, chờ tới khi đi ra Hoàng Thiếu Thiên mới rời giường, cũng giống như hồi sáng mơ mơ màng màng ngồi bên bàn ăn ngẩn người.
Thời điểm mới tỉnh ngủ là lúc Hoàng Thiếu Thiên phản ứng chậm nhất, căn cứ nguyên tắc tiện nghi không chiếm là uổng phí lộc trời, Diệp Tu liền bước tới nhéo má y, "Tỉnh rồi sao, có đói bụng không?"
Hoàng Thiếu Thiên quả nhiên không nhận ra bất thường, ngoan ngoãn gật đầu, "Đói bụng."
Diệp Tu lấy pizza từ lò nướng ra, "Ăn tạm một chút, sau đó chúng ta ra ngoài ăn."
Hoàng Thiếu Thiên vừa ăn pizza vừa tỉnh táo lại, "Đây là nước Anh, tôi nghe nói nước Anh không có mĩ thực."
Diệp Tu cười, "Chúng ta có thể tìm nhà hàng Trung Quốc."
Hoàng Thiếu Thiên gật đầu, "Đúng nha!"
Hoàng Thiếu Thiên xưa nay không hứng thú đặc sản phương Tây, trước đây khi y ở Los Angeles, trong biệt thự của Vương gia cũng đều là đầu bếp Trung Quốc, nếu thực sự để y ăn cơm Tây mấy ngày liền, có lẽ y sẽ thực sự không chịu nổi.
Hai người ăn qua loa một chút liền cùng nhau ra ngoài.
Hoàng Thiếu Thiên chưa từng tới Anh, mà Diệp Tu có thường xuyên tới cũng là vì công việc chứ hiếm khi du ngoạn, vừa rồi hai người đã ăn tạm pizza nên hiện tại không cảm thấy đói bụng, quyết định đi dạo một vòng quanh London trước.
Khi hai người ra ngoài cũng không còn sớm, tới khi đến Tower Bridge treo trên sông Thames trời đã tối đen, đèn đuốc sáng rực cả thành phố, bên dưới sông Thames từng chiếc du thuyền lững lờ trôi qua, so với ban ngày lại càng đẹp đến không nói lên lời.
Hai người ở bến tàu trên Tower Bridge mua vé, cùng đi du thuyền ngắm cảnh đẹp hai bên bờ sông Thames.
Tới khi du ngoạn xong đã là hơn chín giờ tối, hai người đói đến cồn cào, tùy tiện tìm một quán cơm Trung Quốc ở gần, không ngờ lại bị nhận ra, còn bị lôi kéo chụp ảnh kí tên đến nửa ngày trời.
Có điều để báo đáp, bà chủ đặc biệt đưa thêm cho họ một đĩa cá nấu dưa.
Sau khi ăn xong, hai người định gọi xe trở về khách sạn, nhưng lúc đi ngang qua một quảng trường lại bị một nhóm người trẻ tuổi giữ lại mời họ tham gia một hoạt động, hoạt động rất đơn giản, hai người chung tổ đứng đối diện nhìn nhau, tổ nào đối mắt lâu nhất sẽ chiến thắng, phần thưởng là một phiếu mua hàng.
Phần thưởng này căn bản không nhiều ý nghĩa với Diệp Tu và Hoàng Thiếu Thiên, nhưng bởi vì mọi người đều là tuổi trẻ nhiệt tình, họ không kịp nghe hai người giải thích đã kéo lên đài.
"Không trâu bắt chó đi cày a!" Hoàng Thiếu Thiên có chút nghẹn lời.
Diệp Tu cũng bất đắc dĩ, "Không phải luôn nói người Anh rất lịch thiệp sao? Chẳng lẽ đều là gạt người?"
"Aiz, cũng không còn cách nào, dù sao mọi người cũng đều đã lên, chơi đi." Thật ra Hoàng Thiếu Thiên chỉ là cảm thấy phương thức mời chào của bọn họ rất kì quái chứ cũng không thật sự bài xích với hoạt động này.
Vì vậy, hai người bắt đầu đối diện.
Khi mới bắt đầu, Hoàng Thiếu Thiên thân là diễn viên, tuy không còn ký ức nhưng những năm khổ luyện ở Học viện Điện ảnh vẫn lưu trong y những dấu ấn rất sâu, một trong số đó chính là đối diện với người khác, cho dù là căm hận hay thâm tình.
Nhưng không bao lâu sau, y liền phải dời đi ánh mắt.
Ánh mắt của Diệp Tu quả thật quá chân thành rồi!
Ánh mắt đó căn bản không phải tham gia một hoạt động, mà là đang nhìn người mà mình yêu đến sâu tận tâm can.
Hoàng Thiếu Thiên không được tự nhiên, lại càng hoảng hốt.
Thời điểm y dời mắt, hai người bị xử thua không cần tiếp tục đứng trên đài nữa, nhưng Hoàng Thiếu Thiên không di chuyển, Diệp Tu cũng không nhúc nhích, vẫn yên lặng nhìn y, mà y lúc này đang hướng về phía sông Thames cách đó không xa.
Thời gian như cô đọng lại, mãi tới khi tổ bên cạnh giành chiến thắng, những người trẻ tuổi vui vẻ tiến lên chúc mừng vô tình đẩy hai người sang một bên.
Do quá đông người, Diệp Tu sợ Hoàng Thiếu Thiên bị xô lạc khỏi hắn, vội vàng nắm lấy tay y.
Tới tận khi đã rời xa đoàn người, Hoàng Thiếu Thiên mới nhẹ nhàng thu tay lại, "Không sớm nữa, trở về thôi."
"Ân."
Bởi vậy, vì sao lại tham gia hoạt động này, vì sao không thể chiến thắng, hai người đều không nhắc tới, giống như đó chỉ là một hồi ảo giác vốn không hề tồn tại.
Hôm sau, hai người bắt đầu tham gia quay chụp. Ánh mắt mọi người trong đoàn làm phin rất sắc bén, chỉ lần là hoạt động chia đội đều sẽ tự động xếp Hoàng Thiếu Thiên cùng đội với Diệp Tu. Ban đầu Hoàng Thiếu Thiên phun tào không ít, sau đó rốt cuộc bỏ cuộc, y cũng không ngốc, đương nhiên biết đây là do đoàn làm phim cố ý từ trước.
Vốn Diệp Tu còn lo lắng sẽ bị phản tác dụng, không ngờ Hoàng Thiếu Thiên cũng chỉ làu bàu vài câu, còn lại mỗi lần chia tổ đều rất tự giác đứng bên cạnh hắn.
"Thiếu Thiên đại đại muốn cùng đội với ca như vậy?" Sau một lần Hoàng Thiếu Thiên không ngoài dự đoán đứng bên cạnh hắn, Diệp Tu nhẹ nhàng cười trêu chọc y.
Hoàng Thiếu Thiên lườm hắn, "Còn không phải các anh sắp xếp như vậy sao? Vả lại hoạt động này tôi cũng rất tình nguyện cùng đội với anh, tôi không biết nấu cơm nhưng anh có thể, tôi sẽ giúp anh rửa rau."
"Thiếu Thiên đại đại nói vậy giống như ca chỉ có thể nấu cơm? Em chung đội với anh đã lần nào thua chưa? Có chuyện gì ca không làm được?" Diệp Tu cười.
"Hừ, đâu phải tôi không làm gì, cũng không phải một mình anh là có thể giành chiến thắng, ít nhất tôi không cản trở đi." Hoàng Thiếu Thiên vừa nói vừa xắn tay áo chuẩn bị rửa rau, "Anh xem, nếu tôi không rửa nguyên liệu, anh phải làm sao? Rửa rau rất quan trọng có được không?"
Diệp Tu gật đầu, "Ân ân, đặc biệt quan trọng, không có Thiếu Thiên đại đại rửa rau nhất định sẽ không nấu được cơm. Thiếu Thiên đại đại cố lên, đội chúng ta muốn giành chiến thắng đều phải dựa vào em."
Hoàng Thiếu Thiên bĩu môi, không thèm tranh cãi với hắn.
Diệp Tu cũng bắt đầu thái rau, kết quả không biết ai vô tình đụng phải camera khiến camera đổ về phía Diệp Tu, tay hắn bị trượt đi, ngón trỏ bị cắt một vết túa máu nhuộm đỏ thớt.
Hoàng Thiếu Thiên giật mình ném rổ rau trong tay đi, kéo tay Diệp Tu đưa tới dưới vòi nước rửa, "Còn băng gạc hay urgo không?"
Không may là băng gạc và urgo của đoàn làm phim vừa dùng hết.
Vết thương của Diệp Tu khá sâu, máu vẫn đang chảy.
Hoàng Thiếu Thiên lấy tạm mấy tờ khăn giấy băng lại ngón trỏ cho hắn, còn không quên nắm chặt tay để cầm máu, "Tôi có thuốc, anh đi với tôi."
"Ân." Diệp Tu thuận theo y đi lên lầu trước mặt mọi người.
Trở về phòng, Hoàng Thiếu Thiên vội tìm cồn sát khuẩn và urgo, sau đó gỡ xuống khăn giấy bọc trên tay Diệp Tu. Máu ngừng chảy khiến vết thương hiện ra càng rõ ràng, tuy không lớn nhưng sâu, tựa như đã cắt đứt một khối thịt, tạo thành một rãnh nhỏ còn bám lại vết máu.
Hoàng Thiếu Thiên nhíu mày, "Còn đau không?"
Thật ra Diệp Tu rất muốn cười, vết thương nhỏ như vậy có tính là gì, nếu như hắn nấu cơm ở nhà bị như vậy có lẽ cũng chỉ rửa dưới vòi nước, nếu có urgo thì dán vào, không có liền để đó, vài hôm sau sẽ lành lại.
Nhưng thấy Hoàng Thiếu Thiên lo lắng như vậy, hắn cảm thấy vết thương này rất đáng, cho dù sâu thêm chút nữa cũng không sao.
"Đau quá..." Cơ hội hiếm có như vậy, sao Diệp Tu có thể bỏ qua?
Hoàng Thiếu Thiên nhìn hắn một chút, sau đó lại cúi đầu nhìn vết thương, "Lần sau cẩn thận một chút." Y nhẹ nhàng thổi thổi, dùng cồn tiêu độc rồi dán urgo lên, "Cuộc thi này chúng ta bỏ quyền, anh không nấu cơm được nữa, tôi cũng sẽ không."
Lúc này Diệp Tu còn đang chìm đắm trong hình ảnh Hoàng Thiếu Thiên nâng tay hắn lên thổi giúp hắn, căn bản không để ý y nói gì, chỉ gật đầu, "Ân, đều nghe theo em."
Bởi vì vết thương nhỏ này mà Diệp Tu cảm giác mình trong họa hưởng phúc, căn cứ theo tiêu chí bị thương không thể chạm nước, chuyện gì Hoàng Thiếu Thiên cũng làm giúp hắn, hơn nữa mỗi ngày còn đổi urgo cho hắn.
Diệp Tu không khỏi cầu nguyện trong lòng, thương lành chậm một chút, càng chậm càng tốt.
Nhưng cho dù có chậm hơn nữa, vết thương nhỏ như vậy cũng chỉ một tuần là hoàn toàn lành lại.
Có điều tuy Hoàng Thiếu Thiên không đổi urgo giúp hắn nữa nhưng vẫn nhắc hắn không để tay chạm nước, chờ thêm mấy hôm.
Mỗi lần y nhắc nhở như vậy, trong lòng Diệp Tu đều có chút đắc ý.
Quá trình quay chụp kéo dài hai mươi lăm ngày, điểm cuối cùng chính là Bắc Kinh.
Ngày kết thúc, Diệp Tu là đại boss mời mọi người một bữa, hơn nữa vì quay chụp đã kết thúc, không còn áp lực nên hắn trực tiếp đặt trước khách sạn, mọi người sau khi ăn uống có thể nghỉ ngơi rồi mới trở về nhà.
Nhưng bản thân hắn lại không uống một giọt rượu nào, tửu lượng Diệp Tu xưa nay không tốt, trước kia khi chưa trở thành người của xã hội đã có danh "Một chén say", sau này đi làm cũng không có cách nào khác, dù sao phải tham gia quá nhiều tiệc xã giao, không thể lần nào cũng để người khác chặn rượu thay, vì vậy mà dần dần luyện ra một chút tửu lượng.
Có điều hắn không thích uống rượu, vì vậy trong những trường hợp không cần thiết hắn đều sẽ không động vào.
Kết quả hắn không uống, Hoàng Thiếu Thiên lại bị chuốc say.
Tửu lượng của Hoàng Thiếu Thiên vốn cũng chẳng ra sao, mấy người tới mời y cũng đã khiến y mơ hồ.
Diệp Tu thấy vậy vội vàng đưa người lên lầu, Hoàng Thiếu Thiên sau khi uống say có chút hiếu động, Diệp Tu đỡ y không được đành trực tiếp ôm ngang bế lên.
Sau khi vào cửa, Diệp Tu muốn giúp y chuẩn bị nước tắm, nhưng Hoàng Thiếu Thiên một giây cũng không yên tĩnh nổi, ở trên người hắn giãy dụa lăn lộn muốn hắn thả ra, kết quả hai người đều ngã xuống giường, Diệp Tu đè trên người Hoàng Thiếu Thiên, trùng hợp hôn lên.
Diệp Tu vội vàng chống tay tách ra, "Xin lỗi, anh không cố ý!" Hắn vẫn rất sợ Hoàng Thiếu Thiên sẽ tức giận mà không để ý tới hắn.
Nhưng Hoàng Thiếu Thiên hiện tại còn đang mơ màng, dáng vẻ ngây ngô mơ hồ ấy quả thực dụ mị không nói lên lời.
Diệp Tu có cảm giác tự chủ của mình đang gào thét đòi đình công, hắn cúi xuống chạm lên đôi môi mềm mại kia, Hoàng Thiếu Thiên ngoại trừ nhìn hắn cũng không có phản ứng gì khác, hắn hôn thêm một lần, Hoàng Thiếu Thiên vẫn không hề kháng cự.
Lần thứ ba Diệp Tu hôn tới, Hoàng Thiếu Thiên bỗng nhiên vươn lưỡi liếm liếm môi hắn.
Tự chủ của Diệp Tu triệt để bãi công, hắn nắm lấy vai y mạnh mẽ hôn lên. Hắn đã nhẫn nại quá lâu, mỗi ngày đều cùng Hoàng Thiếu Thiên chia sẻ một không gian, đối với hắn mà đây là chuyện vừa hạnh phúc vừa đau khổ, hắn đã phải dùng tất cả định lực của mình mới có thể không làm chuyện quá phận, chỉ sợ xảy ra chút sai lầm sẽ khiến Hoàng Thiếu Thiên rời xa hắn.
Hiện tại Hoàng Thiếu Thiên chủ động câu dẫn hắn, hắn còn có thể nhẫn xuống được sao?
Nhẹ tách răng môi, quấn lấy đầu lưỡi của Hoàng Thiếu Thiên dụ nó cùng mình lưu luyến, bàn tay to rộng thuận thế tiến vào trong áo vuốt ve làn da mềm mại nhẵn nhụi, trêu đùa hồng anh run rẩy rụt rè.
"A..." Hoàng Thiếu Thiên vẫn rất thuận theo lúc này bỗng nhiên đẩy hắn ra.
Xong đời, Diệp Tu cảm thấy toàn thân cứng ngắc.
Hoàng Thiếu Thiên nổi giận rồi.
Thế nhưng sau khi đẩy hắn ra, Hoàng Thiếu Thiên chỉ oan ức trừng hắn, "Tôi không thở nổi..."
Dáng vẻ đó giống hệt như lần đầu tiên hai người hôn môi.
Thế nhưng hiện tại Hoàng Thiếu Thiên không còn nhớ rõ, cũng không thể hướng dẫn y như trước đây, hắn lại không biết hiện tại Hoàng Thiếu Thiên chỉ là uống say hay ngay cả người đang ôm y là ai cũng không còn rõ ràng.
Đầu ngón tay Diệp Tu nhẹ nhàng lướt qua bờ môi sưng đỏ, "Thiếu Thiên, em biết anh là ai không?"
Hoàng Thiếu Thiên nhíu mày sờ trán hắn, "Anh choáng váng a Diệp Tu? Có phải say rồi không?"
Diệp Tu cảm thấy trong ngực như bùng nổ hàng vạn đóa pháo hoa, Hoàng Thiếu Thiên em biết em đang nói gì sao? Rượu say nói lời thật, em biết là anh còn không phản kháng, nghĩa là đã tiếp nhận anh rồi đúng không?
Hắn không nhịn được nữa tiếp tục hôn lên, đồng thời nhanh nhẹn thoát đi y phục của cả hai.
Những nụ hôn một đường rơi xuống từ đôi môi ngọt ngào đến xương quai xanh tinh xảo, sau đó lưu luyến ở hồng anh trước ngực mà dịu dàng khiêu khích.
Hoàng Thiếu Thiên bị hôn có chút ngứa, cười rộ lên né tránh, Diệp Tu lại vươn tay kéo y trở lại, hai người một trốn một giữ, kết quả Hoàng Thiếu Thiên không cẩn thận đụng đầu vào đầu giường.
Diệp Tu vội vàng xoa giúp y, "Có đau không?"
Có điều Hoàng Thiếu Thiên không trả lời, cả cơ thể y cứng ngắc, đau đớn khiến y triệt để tỉnh táo lại, rốt cuộc y đang làm gì? Y một thân trần trụi nằm trong ngực Diệp Tu, thậm chí còn có thể cảm nhận được tính khí của Diệp Tu đứng thẳng phía sau, kề sát tiểu huyệt đã sớm nóng ướt.
"Sao vậy? Rất đau sao?" Diệp Tu thấy y không nói lời nào, dịu dàng hỏi.
Hoàng Thiếu Thiên đẩy hắn ra, "Diệp Tu, xin lỗi, tôi uống say."
Diệp Tu căng thẳng, hắn biết Hoàng Thiếu Thiên đã tỉnh.
"Không có, là anh nên xin lỗi, anh không nhịn được."
Sau đó hắn đặt Hoàng Thiếu Thiên xuống giường, bắt đầu mặc y phục, Hoàng Thiếu Thiên cũng lấy chăn quấn kín bản thân lại.
Hai người đồng thời không lên tiếng, không khí trong phòng tĩnh lặng đến đáng sợ.
Diệp Tu mặc y phục tử tế, đứng bên giường hỏi y, "Một mình em có sao không?"
"Tôi không sao." Hoàng Thiếu Thiên vùi mặt trong chăn, thanh âm rầu rĩ.
"Vậy được rồi, phòng anh ở bên cạnh, có việc gì cứ gọi anh."
"Ân."
Sau khi Diệp Tu rời đi, Hoàng Thiếu Thiên mới thả chăn ra, hai mắt mở lớn đờ dẫn nhìn trần nhà.
Y biết thật ra Diệp Tu không cần xin lỗi, xảy ra tình huống như vậy đều là do y.
Diệp Tu yêu y, cho dù bọn họ đã nói sẽ là bạn tốt, tình cảm của hắn cũng sẽ không thay đổi, thế nhưng thời gian này hắn vẫn kiềm chế cảm xúc của mình, không hề cố ý làm ra hành động vượt quá quan hệ bàn bè với y.
Nếu như không phải do y uống say có những cử động khiến người khác hiểu lầm, sao Diệp Tu có thể mất khống chế được?
Hoàng Thiếu Thiên vô lực xoa xoa mi tâm, y rốt cuộc là làm sao? Tại sao sau khi uống say lại làm ra những chuyện như vậy? Đây cũng không phải lần đầu tiên y uống sau, nhưng cũng chưa từng xảy ra những chuyện như vậy a!
-
Vốn hôm nay không phải lịch up truyện, nhưng là Giao thừa nên ngoại lệ một lần:p chúc mọi người năm mới bình an hạnh phúc nhe
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất