[Diệp Hoàng] Bá Đạo Tổng Tài Ái Thượng Thiên
Chương 30
Bị dằn vặt suốt ba ngày, Hoàng Thiếu Thiên phải ngủ trọn một ngày đêm mới có sức lực xuống giường, kết quả chưa được bao lâu Diệp Tu lại tiến tới ôm y, bàn tay không an phận dường như muốn tiếp tục châm lửa trên cơ thể y.
Hoàng Thiếu Thiên vội đẩy hắn ra, "Này này này, đừng như vậy, anh vẫn còn chưa no sao?"
Diệp Tu hôn y, "Thiếu Thiên, em tính thử xem, cả kì phát tình của em và kì dịch cảm của anh trong năm năm qua, em phải nằm trên giường ít nhất một năm mới đủ."
Hoàng Thiếu Thiên dở khóc dở cười, "Diệp tổng, em sợ anh tinh tẫn nhân vong mất! Anh năm nay bao nhiêu tuổi rồi, sao có thể giống thiếu niên mười bảy mười tám tuổi như vậy? Thu liễm một chút được không?"
"Anh thu liễm chỉ sợ không thỏa mãn được em..." Nói như vậy, nhưng Diệp Tu vẫn không rời khỏi môi Hoàng Thiếu Thiên, cẩn thận hôn liếm từng chút một, cho dù thế nào cũng không thấy đủ.
"Hừ, anh là vì thỏa mãn bản thân có được không? Được rồi, còn Phiền Phiền thì sao? Chúng ta nên trở về rồi chứ?" Hoàng Thiếu Thiên cảm giác nếu hiện tại thuận theo Diệp Tu, có lẽ bọn họ phải ở lại đây thêm vài ngày nữa.
Nhắc tới nhóc con Diệp Tu mới đứng thẳng dậy, cẩn thận suy nghĩ một chút, "Bảo người đưa nó tới đây đi, anh chưa muốn trở về, tạm nghỉ vài ngày bồi hai người."
Diệp Tu bất ngờ nổi tính trẻ con như vậy, Hoàng Thiếu Thiên bật cười, "Đây là Diệp tổng đang muốn thỏa mãn tư dục đi?"
"Đúng vậy!" Diệp Tu cũng không biện hộ, "Anh luôn lo lắng mọi chuyện chỉ là ảo giác, tới khi tỉnh rồi em lại xa cách cự tuyệt không cho anh chạm vào. Thiếu Thiên, nếu đây thật sự chỉ là một giấc mộng, vậy anh tình nguyện không cần tỉnh lại!"
Hoàng Thiếu Thiên nhìn Diệp Tu đang thâm tình ôm mình, đột nhiên cảm thấy trong lòng đau xót, đặt tay lên tay hắn, "Xin lỗi, em đã quên anh, khoảng thời gian này rất khổ sở đúng không?"
Diệp Tu ôm chặt y, "Không, Thiếu Thiên em còn sống là chuyện quan trọng nhất, cho dù em vĩnh viễn không thể nhớ anh, cho dù em thật sự ở bên người khác, chỉ cần em còn khỏe mạnh an yên anh cũng thấy rất hạnh phúc rồi."
"Diệp Tu..." Vành mắt Hoàng Thiếu Thiên nóng bừng, Diệp Tu khiến y cảm động đến không biết phải nói sao mới phải, "Em yêu anh, Diệp Tu, cho dù còn nhớ hay không, em vẫn yêu anh!"
Nhóc con mấy ngày không gặp hai người, vừa đến nơi đã thấy Hoàng Thiếu Thiên đang nằm trên giường, Diệp Tu ở cạnh mọi sự chăm sóc cẩn thận, cho rằng Hoàng Thiếu Thiên bị bệnh nên leo lên giường thơm má y, sau đó ôm y dụi dụi, "Thiếu Thiên ba ba, có phải ba rất khó chịu không? Không sao không sao, con bồi ba, ba ngoan ngoãn uống thuốc, bệnh sẽ mau khỏi, ba phải nghe lời nha!"
Hoàng Thiếu Thiên tâm mềm một mảnh, ôm lấy nhóc con hôn nó mấy cái, Diệp Tu bên cạnh nhìn một màn này nhăn mặt không vui, ôm tiểu tử thả xuống đất, "Được rồi, Thiếu Thiên ba ba không phải bị bệnh, không cần nhân cơ hội chiếm tiện nghi."
Hoàng Thiếu Thiên trừng hắn, người này rốt cuộc là sao đây? Đây là con trai của y, ôm hôn thì đã sao, đêm nay y còn muốn ngủ với nó nữa!
Nhóc con cũng không biết hai người đang nghĩ gì, nhíu mày, "Không phải sinh bệnh vì sao lại nằm nghỉ? Vì sao nha? A... Đúng rồi! Dì Mộc Tranh nói nếu Thiếu Thiên ba ba muốn sinh em gái cho con cũng sẽ như vậy."
Ánh mắt nó lập lòe tinh quang, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn chờ mong nhìn Hoàng Thiếu Thiên, "Thiếu Thiên ba ba muốn sinh em gái cho con đúng không? Nhất định phải là em gái, con thích em gái nha!"
Hoàng Thiếu Thiên không ngờ nhóc con đột nhiên nhắc tới chuyện này, có chút luống cuống không biết phải làm sao.
Diệp Tu ngược lại rất vui vẻ, xoa xoa đầu nó, "Thích em gái như vậy? Vậy ba sẽ cố gắng, không để con thất vọng, nhất định sẽ sinh cho con em gái."
"Thật sao?" Nhóc con vui vẻ nhảy nhót, "Tốt quá rồi, con sắp có em gái a!"
Hoàng Thiếu Thiên lại trừng Diệp Tu, cái gì gọi là hắn sẽ cố gắng? Cái gì gọi là nhất định sinh em gái cho nó?
Diệp Tu cười xấu xa, sinh em gái cho nhóc con hay không không quan trọng, quan trọng là hắn sẽ cố gắng!
Ba người ở lại trong biệt thự mấy ngày, tới khi phim mới của Hoàng Thiếu Thiên chuẩn bị khai máy mới trở về. Diệp Tu định đưa Hoàng Thiếu Thiên đến biệt thự của Vương Kiệt Hi thu thập đồ dùng, dù sao hai người lúc này đã xác định lại quan hệ, Diệp Tu không muốn Hoàng Thiếu Thiên tiếp tục ở lại đó.
Dựa vào thái độ của Vương Kiệt Hi có thể thấy hắn căn bản không định cản trở gây khó dễ, nhưng nam nhân đều có chiếm hữu riêng, làm sao có thể đồng ý vợ mình ở trong nhà một nam nhân khác, huống hồ nam nhân đó còn có ý với y.
Nhưng Hoàng Thiếu Thiên lắc đầu, y muốn tự mình trở lại.
Đối với y, Vương Kiệt Hi chính là người thân, một người thân có ơn cứu mạng với y.
Y đã nói trước với Vương Kiệt Hi về chuyện của y và Diệp Tu, hơn nữa Vương Kiệt Hi đã sớm nhận ra tình cảm của y với Diệp Tu, vì vậy hắn cũng sẽ không phản đối chuyện y tới sống tại biệt thự của Diệp Tu.
Nhưng y phải tự mình từ biệt hắn.
Đây là tôn trọng tối thiểu mà y cần phải làm!.
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây |||||
Thái độ của Hoàng Thiếu Thiên rất kiên quyết, Diệp Tu chỉ có thể nhượng bộ, sau khi đưa y tới biệt thự của Vương Kiệt Hi liền rời đi.
Giống như Hoàng Thiếu Thiên đã đoán trước, Vương Kiệt Hi không phản đối chuyện y ở cạnh Diệp Tu, còn giúp y thu dọn đồ đạc.
"Kiệt Hi, cảm ơn anh!" Hoàng Thiếu Thiên nhìn Vương Kiệt Hi đang bận rộn giúp y xếp đồ, trong ngực không khỏi có chút khổ sở.
Căn biệt thự này rất lớn, mà biệt thự ở Mỹ lại càng lớn hơn, y đi rồi sẽ chỉ còn lại Vương Kiệt Hi và Vương Nã Hoa, đứa nhóc kia mỗi ngày còn phải đến nhà trẻ, y phảng phất như thấy được dáng vẻ Vương Kiệt Hi ngồi một mình trên bàn ăn rộng lớn.
Nam nhân này ở cạnh y năm năm, suốt quãng thời gian hôn mê dài đằng đẵng, luôn có một thanh âm ôn nhu ấm áp nói chuyện với y, vì vậy khi y tỉnh lại, cho dù hoàn cảnh xa lạ, xung quanh không có người quen, y cũng hoàn toàn không thấy bất an, bởi vì thanh âm của hắn từ lâu đã in trong tiềm thức của y. Với Hoàng Thiếu Thiên mà nói, Vương Kiệt Hi là cảm giác an toàn duy nhất trong sinh mệnh trống rỗng của mình.
Nếu không phải đã gặp Diệp Tu từ trước, có lẽ đời này y sẽ không bao giờ xa rời Vương Kiệt Hi.
Nhưng hiện tại, y phải đi.
Y biết Vương Kiệt Hi cũng không phải không thể rời khỏi y, chẳng qua vẫn cảm thấy rất đau lòng.
Vương Kiệt Hi giúp y đóng lại va li, "Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều, chẳng lẽ rất xa sao? Thỉnh thoảng tới đây một hai ngày cũng như vậy không phải sao? Anh thu thập trước cho em đồ vật cần thiết, những thứ khác anh cho người đưa tới sau." Nói xong liền xách va li xuống lầu.
Hoàng Thiếu Thiên nghe lời đi theo hắn.
Dọc quãng đường tới biệt thự của Diệp Tu, Hoàng Thiếu Thiên vẫn mê man suy nghĩ nên nói gì, không hiểu vì sao y cảm thấy không nói gì thì có chút ngại ngùng, chuyện này trước đây căn bản chưa từng xảy ra, y ở cạnh Vương Kiệt Hi vẫn luôn ung dung tự tại.
Vương Kiệt Hi chỉ đơn giản cười cười, thi thoảng hỏi một hai câu, giống như không nhìn thấy y đang bất an.
Mãi tới khi đến dưới lầu biệt thự Diệp Tu, Hoàng Thiếu Thiên muốn kéo va li đi vào, Vương Kiệt Hi đột nhiên gọi tên y.
Hoàng Thiếu Thiên quay đầu lại, Vương Kiệt Hi dang hai tay ôm y vào ngực, "Thiếu Thiên, bất kể khi nào, nếu bị oan ức, nhất định phải trở về!"
Hoàng Thiếu Thiên còn chưa kịp cảm động đã bị người kéo về, Diệp Tu ôm vai y, "Này này này, Vương tổng, tình huống thế nào vậy? Vợ của người khác có thể tùy tiện ôm sao?"
Hoàng Thiếu Thiên huých hắn một cái, Diệp Tu bị đau vội buông ra, "Thiếu Thiên đại đại đây là muốn mưu sát chồng?"
Hoàng Thiếu Thiên không để ý tới hắn, mỉm cười nhìn Vương Kiệt Hi, "Kiệt Hi, cảm ơn."
Vương Kiệt Hi gật đầu, chuẩn bị lên xe rời đi, Diệp Tu cũng ôn hòa nói, "Cảm ơn!"
Động tác của Vương Kiệt Hi khựng lại, hắn xoay người đi đến cạnh Diệp Tu, thấp giọng bên tai hắn, "Giữ y chặt một chút, nếu lần sau lại đánh mất y, tôi cũng không chắc chắn có thể hoàn bích quy Triệu!" Nói xong liền tiêu sái lái xe rời đi.
Hoàng Thiếu Thiên nhìn Diệp Tu, "Hai người hình như rất thân thiết nha? Ban nãy nói nhỏ gì với nhau vậy?"
Diệp Tu cười cười nhéo mũi y, "Cảnh cáo anh, nhưng vô dụng!"
Hắn nhất định sẽ không để y rời khỏi mình một lần nữa!
-
Hoàng Thiếu Thiên vội đẩy hắn ra, "Này này này, đừng như vậy, anh vẫn còn chưa no sao?"
Diệp Tu hôn y, "Thiếu Thiên, em tính thử xem, cả kì phát tình của em và kì dịch cảm của anh trong năm năm qua, em phải nằm trên giường ít nhất một năm mới đủ."
Hoàng Thiếu Thiên dở khóc dở cười, "Diệp tổng, em sợ anh tinh tẫn nhân vong mất! Anh năm nay bao nhiêu tuổi rồi, sao có thể giống thiếu niên mười bảy mười tám tuổi như vậy? Thu liễm một chút được không?"
"Anh thu liễm chỉ sợ không thỏa mãn được em..." Nói như vậy, nhưng Diệp Tu vẫn không rời khỏi môi Hoàng Thiếu Thiên, cẩn thận hôn liếm từng chút một, cho dù thế nào cũng không thấy đủ.
"Hừ, anh là vì thỏa mãn bản thân có được không? Được rồi, còn Phiền Phiền thì sao? Chúng ta nên trở về rồi chứ?" Hoàng Thiếu Thiên cảm giác nếu hiện tại thuận theo Diệp Tu, có lẽ bọn họ phải ở lại đây thêm vài ngày nữa.
Nhắc tới nhóc con Diệp Tu mới đứng thẳng dậy, cẩn thận suy nghĩ một chút, "Bảo người đưa nó tới đây đi, anh chưa muốn trở về, tạm nghỉ vài ngày bồi hai người."
Diệp Tu bất ngờ nổi tính trẻ con như vậy, Hoàng Thiếu Thiên bật cười, "Đây là Diệp tổng đang muốn thỏa mãn tư dục đi?"
"Đúng vậy!" Diệp Tu cũng không biện hộ, "Anh luôn lo lắng mọi chuyện chỉ là ảo giác, tới khi tỉnh rồi em lại xa cách cự tuyệt không cho anh chạm vào. Thiếu Thiên, nếu đây thật sự chỉ là một giấc mộng, vậy anh tình nguyện không cần tỉnh lại!"
Hoàng Thiếu Thiên nhìn Diệp Tu đang thâm tình ôm mình, đột nhiên cảm thấy trong lòng đau xót, đặt tay lên tay hắn, "Xin lỗi, em đã quên anh, khoảng thời gian này rất khổ sở đúng không?"
Diệp Tu ôm chặt y, "Không, Thiếu Thiên em còn sống là chuyện quan trọng nhất, cho dù em vĩnh viễn không thể nhớ anh, cho dù em thật sự ở bên người khác, chỉ cần em còn khỏe mạnh an yên anh cũng thấy rất hạnh phúc rồi."
"Diệp Tu..." Vành mắt Hoàng Thiếu Thiên nóng bừng, Diệp Tu khiến y cảm động đến không biết phải nói sao mới phải, "Em yêu anh, Diệp Tu, cho dù còn nhớ hay không, em vẫn yêu anh!"
Nhóc con mấy ngày không gặp hai người, vừa đến nơi đã thấy Hoàng Thiếu Thiên đang nằm trên giường, Diệp Tu ở cạnh mọi sự chăm sóc cẩn thận, cho rằng Hoàng Thiếu Thiên bị bệnh nên leo lên giường thơm má y, sau đó ôm y dụi dụi, "Thiếu Thiên ba ba, có phải ba rất khó chịu không? Không sao không sao, con bồi ba, ba ngoan ngoãn uống thuốc, bệnh sẽ mau khỏi, ba phải nghe lời nha!"
Hoàng Thiếu Thiên tâm mềm một mảnh, ôm lấy nhóc con hôn nó mấy cái, Diệp Tu bên cạnh nhìn một màn này nhăn mặt không vui, ôm tiểu tử thả xuống đất, "Được rồi, Thiếu Thiên ba ba không phải bị bệnh, không cần nhân cơ hội chiếm tiện nghi."
Hoàng Thiếu Thiên trừng hắn, người này rốt cuộc là sao đây? Đây là con trai của y, ôm hôn thì đã sao, đêm nay y còn muốn ngủ với nó nữa!
Nhóc con cũng không biết hai người đang nghĩ gì, nhíu mày, "Không phải sinh bệnh vì sao lại nằm nghỉ? Vì sao nha? A... Đúng rồi! Dì Mộc Tranh nói nếu Thiếu Thiên ba ba muốn sinh em gái cho con cũng sẽ như vậy."
Ánh mắt nó lập lòe tinh quang, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn chờ mong nhìn Hoàng Thiếu Thiên, "Thiếu Thiên ba ba muốn sinh em gái cho con đúng không? Nhất định phải là em gái, con thích em gái nha!"
Hoàng Thiếu Thiên không ngờ nhóc con đột nhiên nhắc tới chuyện này, có chút luống cuống không biết phải làm sao.
Diệp Tu ngược lại rất vui vẻ, xoa xoa đầu nó, "Thích em gái như vậy? Vậy ba sẽ cố gắng, không để con thất vọng, nhất định sẽ sinh cho con em gái."
"Thật sao?" Nhóc con vui vẻ nhảy nhót, "Tốt quá rồi, con sắp có em gái a!"
Hoàng Thiếu Thiên lại trừng Diệp Tu, cái gì gọi là hắn sẽ cố gắng? Cái gì gọi là nhất định sinh em gái cho nó?
Diệp Tu cười xấu xa, sinh em gái cho nhóc con hay không không quan trọng, quan trọng là hắn sẽ cố gắng!
Ba người ở lại trong biệt thự mấy ngày, tới khi phim mới của Hoàng Thiếu Thiên chuẩn bị khai máy mới trở về. Diệp Tu định đưa Hoàng Thiếu Thiên đến biệt thự của Vương Kiệt Hi thu thập đồ dùng, dù sao hai người lúc này đã xác định lại quan hệ, Diệp Tu không muốn Hoàng Thiếu Thiên tiếp tục ở lại đó.
Dựa vào thái độ của Vương Kiệt Hi có thể thấy hắn căn bản không định cản trở gây khó dễ, nhưng nam nhân đều có chiếm hữu riêng, làm sao có thể đồng ý vợ mình ở trong nhà một nam nhân khác, huống hồ nam nhân đó còn có ý với y.
Nhưng Hoàng Thiếu Thiên lắc đầu, y muốn tự mình trở lại.
Đối với y, Vương Kiệt Hi chính là người thân, một người thân có ơn cứu mạng với y.
Y đã nói trước với Vương Kiệt Hi về chuyện của y và Diệp Tu, hơn nữa Vương Kiệt Hi đã sớm nhận ra tình cảm của y với Diệp Tu, vì vậy hắn cũng sẽ không phản đối chuyện y tới sống tại biệt thự của Diệp Tu.
Nhưng y phải tự mình từ biệt hắn.
Đây là tôn trọng tối thiểu mà y cần phải làm!.
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây |||||
Thái độ của Hoàng Thiếu Thiên rất kiên quyết, Diệp Tu chỉ có thể nhượng bộ, sau khi đưa y tới biệt thự của Vương Kiệt Hi liền rời đi.
Giống như Hoàng Thiếu Thiên đã đoán trước, Vương Kiệt Hi không phản đối chuyện y ở cạnh Diệp Tu, còn giúp y thu dọn đồ đạc.
"Kiệt Hi, cảm ơn anh!" Hoàng Thiếu Thiên nhìn Vương Kiệt Hi đang bận rộn giúp y xếp đồ, trong ngực không khỏi có chút khổ sở.
Căn biệt thự này rất lớn, mà biệt thự ở Mỹ lại càng lớn hơn, y đi rồi sẽ chỉ còn lại Vương Kiệt Hi và Vương Nã Hoa, đứa nhóc kia mỗi ngày còn phải đến nhà trẻ, y phảng phất như thấy được dáng vẻ Vương Kiệt Hi ngồi một mình trên bàn ăn rộng lớn.
Nam nhân này ở cạnh y năm năm, suốt quãng thời gian hôn mê dài đằng đẵng, luôn có một thanh âm ôn nhu ấm áp nói chuyện với y, vì vậy khi y tỉnh lại, cho dù hoàn cảnh xa lạ, xung quanh không có người quen, y cũng hoàn toàn không thấy bất an, bởi vì thanh âm của hắn từ lâu đã in trong tiềm thức của y. Với Hoàng Thiếu Thiên mà nói, Vương Kiệt Hi là cảm giác an toàn duy nhất trong sinh mệnh trống rỗng của mình.
Nếu không phải đã gặp Diệp Tu từ trước, có lẽ đời này y sẽ không bao giờ xa rời Vương Kiệt Hi.
Nhưng hiện tại, y phải đi.
Y biết Vương Kiệt Hi cũng không phải không thể rời khỏi y, chẳng qua vẫn cảm thấy rất đau lòng.
Vương Kiệt Hi giúp y đóng lại va li, "Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều, chẳng lẽ rất xa sao? Thỉnh thoảng tới đây một hai ngày cũng như vậy không phải sao? Anh thu thập trước cho em đồ vật cần thiết, những thứ khác anh cho người đưa tới sau." Nói xong liền xách va li xuống lầu.
Hoàng Thiếu Thiên nghe lời đi theo hắn.
Dọc quãng đường tới biệt thự của Diệp Tu, Hoàng Thiếu Thiên vẫn mê man suy nghĩ nên nói gì, không hiểu vì sao y cảm thấy không nói gì thì có chút ngại ngùng, chuyện này trước đây căn bản chưa từng xảy ra, y ở cạnh Vương Kiệt Hi vẫn luôn ung dung tự tại.
Vương Kiệt Hi chỉ đơn giản cười cười, thi thoảng hỏi một hai câu, giống như không nhìn thấy y đang bất an.
Mãi tới khi đến dưới lầu biệt thự Diệp Tu, Hoàng Thiếu Thiên muốn kéo va li đi vào, Vương Kiệt Hi đột nhiên gọi tên y.
Hoàng Thiếu Thiên quay đầu lại, Vương Kiệt Hi dang hai tay ôm y vào ngực, "Thiếu Thiên, bất kể khi nào, nếu bị oan ức, nhất định phải trở về!"
Hoàng Thiếu Thiên còn chưa kịp cảm động đã bị người kéo về, Diệp Tu ôm vai y, "Này này này, Vương tổng, tình huống thế nào vậy? Vợ của người khác có thể tùy tiện ôm sao?"
Hoàng Thiếu Thiên huých hắn một cái, Diệp Tu bị đau vội buông ra, "Thiếu Thiên đại đại đây là muốn mưu sát chồng?"
Hoàng Thiếu Thiên không để ý tới hắn, mỉm cười nhìn Vương Kiệt Hi, "Kiệt Hi, cảm ơn."
Vương Kiệt Hi gật đầu, chuẩn bị lên xe rời đi, Diệp Tu cũng ôn hòa nói, "Cảm ơn!"
Động tác của Vương Kiệt Hi khựng lại, hắn xoay người đi đến cạnh Diệp Tu, thấp giọng bên tai hắn, "Giữ y chặt một chút, nếu lần sau lại đánh mất y, tôi cũng không chắc chắn có thể hoàn bích quy Triệu!" Nói xong liền tiêu sái lái xe rời đi.
Hoàng Thiếu Thiên nhìn Diệp Tu, "Hai người hình như rất thân thiết nha? Ban nãy nói nhỏ gì với nhau vậy?"
Diệp Tu cười cười nhéo mũi y, "Cảnh cáo anh, nhưng vô dụng!"
Hắn nhất định sẽ không để y rời khỏi mình một lần nữa!
-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất