Chương 18
Edit: Vĩnh Y
Đại thiếu gia chính là đại thiếu gia. Ở trong phủ này, trừ lão gia, lão phu nhân cùng phu nhân ra, đại thiếu gia chính là người tôn quý nhất. Lưu thị kia gặp mặt cũng đều phải tôn xưng một tiếng “Đại thiếu gia” mà không dám lấy trưởng bối tự cho mình là hơn. Những tên nô tài kia mới nhìn thấy Thẩm Thịnh Khuynh đột nhiên xuất hiện, đạo lý nào mà lại không sợ hãi.
Phượng Chi nhìn thấy Bạch Thuật đang đi tới hướng mình, lúc đấy liền buông lỏng tay, vội vàng cầu cứu Lưu thị: “Nhị phu nhân, Nhị phu nhân, người cứu mạng!”
Ngày thường bọn họ ở viện mình mới có thể gọi “Nhị phu nhân”, phải biết xưng hô như thế này cũng không thể tùy tiện gọi được. Lưu thị chỉ là thiếp, cũng không phải là trắc thất, đây chính là một khác biệt cực lớn. Trắc thất mặc dù không sánh được với chính thê, nhưng cũng là cưới vào, hành lễ bái đường cùng lão gia, Lưu thị này thật là to gan! Thẩm Thịnh Khuynh vừa nghe lời này, liền cười lạnh nói: “Lưu di nương, ta ngược lại không biết từ lúc nào cha cho bà địa vị, nếu là có chuyện như này thật tốt, cha không nói cho tổ mẫu và mẹ thì thật là không nên.”
Lưu thị nghe được hai chữ “Nhị phu nhân”, đắc ý thoải mái như ngày thường đã sớm không thấy đâu rồi. Lời này để những nô tài khác nghe được, thậm chí là phu nhân hoặc lão gia nghe được nàng cũng không lo lắng tới vậy. Duy chỉ có để cho Thẩm Thịnh Khuynh nghe được cái chữ này thì đừng bàn gì thêm nữa. Thẩm lão gia rốt cuộc thích thể diện tới bao nhiêu nàng ta đã quá rõ. Nếu như Thẩm Thịnh Khuynh đem chuyện vừa rồi cùng nói với Thẩm lão gia, ít thì mình sẽ bị dạy dỗ một trận, trước mặt người trong nhà không còn mặt mũi. Sau này cái kiểu xưng hô này ngay cả người trong viện mình cũng không thể lén kêu, lại càng không thể nào còn chuyện một ngày được lên làm thất.
Nghĩ tới những chuyện này, Lưu thị giơ tay lên tát cho Phương Chi một cái tát, còn lớn tiếng quát mắng: “Dám phạm thượng, lại còn muốn hãm hại ta! Đúng là tên nô tài ác độc, lòng dạ đen tối! Mang đi bán đi! Tránh cho dơ bẩn danh tiếng Thẩm gia!”
Phượng chi vừa nghe lời Lưu thị nói, tức khắc đứng hình dưới đất. Nàng là cùng Lưu thị bồi gả, cũng coi là cùng lớn lên. Người này vì mình có thể vứt bỏ rất nhiều người, huống chi nàng chỉ là một nô tài. Nàng thật sự muốn tố giác Lưu thị, nhưng nàng biết điều này là không thể. Nàng là nô tài sinh ra ở Lưu gia, khế ước bán thân của cả nhà đều ở trong tay Lưu gia. Tuy nói Lưu thị lúc chưa đến Thẩm gia chỉ là một thứ nữ không được cưng chiều, nhưng ở Thẩm gia bao năm nay, địa vị ở nhà mẹ đã sớm đổi thay. Nàng ta sẽ không đưa người nhà mình vào nguy hiểm.
Thẩm Thịnh Khuynh nhìn Lưu thị diễn trò như vậy, nhưng cũng không có một chút ý cản trở. Ai nấy đều thấy được là Lưu thị quá nghe lệnh làm việc, nhưng không sao, chuyện hôm nay nói cho cùng cũng không có khả năng lật đổ được Lưu thị, chẳng bằng loại bỏ tay trong. Ít nhất khoảng thời gian này nàng ta tạm thời có thể biết điều chút ít. Nhân tiện trừ khử ác nô Phượng Chi cũng là một chuyện tốt. Hơn nữa nói không chừng cẩu nô tài kia trong tương lai còn có chỗ dùng được.
Lưu thị lên tiếng, tự nhiên có hai người vội vàng đem Phượng Chi xuống. Lưu thị biểu hiện hết sức lúng túng, nhưng lời này nàng phải nói, cái cục diện lúng túng này chính do nàng không chu toàn, tất cả mọi người chỗ này đều là sẽ không hoàn toàn giúp đỡ nàng được: “Đại thiếu gia, là ta dạy dỗ nô tài không đúng, để cho người chê cười rồi.”
Thẩm Thịnh Khuynh cười nói: “Lưu di nương chớ nói như vậy. Có người nào không biết thân thể mẹ ta không chịu được vất vả, cho nên nhiều năm trong phủ trên dưới đều để người xử lý. Nếu như người nói người dạy dỗ nô tài không đúng, há chẳng phải trên dưới Thẩm gia không được ổn lắm? Thịnh Khuynh có thể coi như không nhìn thấy chuyện vừa rồi, nhưng Lưu di nương cũng phải hiểu, gia có gia quy. Thẩm gia mặc dù không phải là danh môn nhưng suy cho cùng vẫn có mặt mũi, chuyện rối loạn tôn ti trật tự một chút cũng không được xuất hiện mới phải. Nguyệt Nga là muội muội của ta, Thất tiểu thư Thẩm gia, một nô tài nào có thể nói động là động? Nếu sau này để ta biết có chuyện phạm thượng thế này, liền không thể không nói trước mặt cha mẹ cùng tổ mẫu một chút “lời hay ý đẹp”.”
Lưu di nương sắc mặt hết sức khó coi, cũng chỉ có thể gật đầu nói phải. Mặc dù nàng không tin Thẩm Thịnh Khuynh sẽ bỏ qua cho mình, nhưng ít nhất trước mắt cũng có thể lắng chuyện này xuống, sau này nói sau cũng không có lớn nữa. “Đại thiếu gia nói rất đúng. Chuyện này sẽ không thể phát sinh lần nữa. Vậy thì ta đi nói với quản gia quản thật tốt những nô tài này.”
Thẩm Thịnh Khuynh nét mặt lạnh nhạt: “Vậy làm phiền Lưu di nương rồi. Ta muốn cùng Thất muội trò chuyện, liền không quấy rầy người đi răn dạy người làm.”
Nhìn Lưu thị mặt đầy không cam lòng nhưng không dám cũng không thể phát tiết, chỉ có thể nghiêng đầu rời đi. Vương thị mặc dù ngoài mặt không dám lộ ra, nhưng trong lòng vô cùng thoải mái. “Đa tạ Đại thiếu gia đã cứu giúp, nếu không thật không biết Nguyệt Nga sẽ bị tội gì đâu. Nguyệt Nga, mau đa tạ Đại thiếu gia.” Thẩm lão gia tổng cộng có bốn thiếp thất, hai thông phòng. Vương di nương vốn là một thông phòng của Thẩm lão gia, bất quá vì sinh con gái mới mang di nương, vậy nên thiếp với thiếp bất đồng cũng có thể. Nàng ở nơi này trong bốn thiếp thất cũng là địa vị thấp nhận, tự nhiên cũng cần nhìn đúng tương lai nhà này chủ nhân là ai. Dẫu sao nàng cũng phải vì con gái mình mà cân nhắc.
Thẩm Nguyệt Nga năm nay sáu tuổi, nữ nhân ở tuổi này trong thời đại này đã rất hiểu chuyện. Nhất là Thẩm Nguyệt Nga sinh ra trong một gia đình mà mang địa vị là di nương, được nuôi thành người có tính nhát gan cũng không có gì kì quái. “Đa tạ đại ca cứu giúp. Nguyệt Nga…Nguyệt Nga…” Nàng vốn muốn nói phải báo đáp, nhưng nàng lại không có gì lấy ra để đáp ơn Thẩm Thịnh Khuynh cả. Suy cho cùng nàng vẫn còn là con nít, cũng có cái giới hạn nhất định.
Thẩm Thịnh Khuynh tâm tình hôm nay không tệ, lại vừa bỏ đi một cái chuôi riêng cẩu nô tài Phượng Chi của Lưu di nương, đối với Nguyệt Nga vẻ mặt tự nhiên ôn hòa đi, huống chi bản thân hắn cũng là thấy hai mẹ con nhà này cũng không sao: “Nguyệt Nga ngoan. Muội là thân muội muội của Đại ca, là chủ tử của Thẩm phủ, sau này phải bày ra khí vẻ của chủ tử. Nếu ai dám khi dễ muội, hãy tới tìm đại ca, đại tẩu. Nếu chúng ta không ở nhà, muội có thể tìm mẹ. Nàng nhất định sẽ vì muội làm chủ.”
Thẩm Nguyệt Nga tuy nhát gan nhưng cực kỳ thông minh. Nghe Thẩm Thịnh Khuynh nói vậy, lập tức cảm tạ: “Đa tạ đại ca! Đại ca người thật tốt! Những vị ca ca kia không kêu Nguyệt Nga là muội muội.”
Thẩm Thịnh Khuynh xoa xoa đầu Nguyệt Nga, nhỏm tóc của đứa bé mềm mại, cũng có giống Ninh Hiểu Phong chút chút: “Muội vốn là muội muội của họ, bọn họ không gọi ngươi là bọn họ vô lễ vô học, là bọn họ sai. Nguyệt Nga không thể không kiến thức như bọn họ. Đại ca hỏi muội, muội có đi học không?”
Nguyệt Nga gật đầu: “Nguyệt Nga cũng có đi gia học, đã nhận biết mấy chữ.”
Thẩm Thịnh Khuynh cười nói: “Rất tốt. Nữ nhân cũng phải biết đọc biết viết mới phải. Vương di nương, Nguyệt Nga tuy là thứ nữ, nhưng dù sao cũng là thân muội muội của ta. Mẹ thân thể không tốt, mấy đứa trẻ trong nhà đều là từng người tự nuôi dưỡng, cho nên người cũng phải đốc thúc nàng đi học hiểu lễ. Phải biết tôn ti trên dưới, không thể để nô tài khi dễ nữa. Nếu không truyền ra ngoài, há chẳng phải Thẩm gia chúng ta gia phong không chuẩn? Đương nhiên cũng không thể đánh chửi nô tài nhiều chuyện chanh chua. Dạy Nguyệt Nga lương thiện thật tốt, tương lai ta nhất định sẽ tìm cho muội ấy một người tử tế để gả, tuyệt sẽ không làm qua loa.”
Vương di nương nghe mừng rỡ trong lòng. Nàng đương nhiên biết chính xác ý của Thẩm Thịnh Khuynh. Để mình đứng cùng phe với Đại thiếu gia và phu nhân nàng một chút cũng không miễn cưỡng. Thậm chí nàng càng hy vọng Nguyệt Nga có thể ở bên phu nhân nhiều hơn, nếu được yêu thích phu nhân sẽ nuôi, cho dù là danh phận cao hay thứ nữ, có địa vị nhưng không giống. Quan trọng nhất chính là hôn nhân đại sự tương lau của Nguyệt Nga. “Đa tạ Đại thiếu gia chỉ điểm. Mẹ con chúng ta nhất định sẽ không quên đại ân.”
Chuyện trong Hậu hoa viên không bao lâu truyền khắp phủ. Chuyện này dĩ nhân là Bạch Thuật cho đám người truyền, Lưu thị nhiều năm lại là chưởng quản, nham hiểm với không ít người. Cho nên chuyện này chẳng những bị Thẩm lão gia biết, ngay cả Thẩm lão phu nhân đều nghe được tin tức.
Thẩm lão phu nhân xuất thân nhà quan, thanh danh nhà cùng quy củ bà vô cùng xem trọng. Những ngày thường những thứ như thỉnh an bà bởi vì ngại phiền toái nên có thể bỏ cho qua, nhưng thân là thiếp dám để cho người làm động thủ với tôn nữ của mình, bà chính là không thể dễ dàng tha thứ.
Thẩm Thịnh Khuynh vội vàng kéo Ninh Hiểu Phong ra khỏi phòng xưởng, chạy tới đại sảnh của Bích Hoa Viên. Lúc vừa mới ra khỏi phòng xưởng, đầu óc Ninh Hiểu Phong có chút mơ hồ, cái gì cũng không biết. Cho đến khi Thẩm Thịnh Khuynh đưa y tới nơi, nói chuyện một chút, y lập tức cười: “Chuyện này tốt thế a. Tổ mẫu hẳn sẽ trị nàng ta chứ?”
Thẩm Thịnh Khuynh cười gật đầu: “Dạy dỗ nhất định sẽ có, nhưng nhiều hơn đó là không thể. Cha vẫn còn đối tốt với Lưu thị. Huống hồ tạm thời Lưu thị đang quản gia, y cũng sợ đem người đi, chuyện xuống mẹ tạm thời không tiếp nổi, trong phủ loại sáo lên, nhiều phiền toái.”
Ninh Hiểu Phong “A..A” hai tiếng. Nội tâm của vị Thẩm lão gia này thật là không bình thường. Nếu không có tiền bối để lại muôn vàn gia tài, còn có hai nô bọc trung thành hỗ trợ xử lý, lại còn mẹ, sản nghiệp Thẩm gia bị y thua sạch cũng không phải điều hiếm lạ. “Vậy không phải là đang cao hứng thì hụt sao?”
Thẩm Thịnh Khuynh lắc đầu: “Làm sao được? Cha chán ghét chuyện phiền toái, cũng sẽ chán ghét người phiền toái. Cả ngày khóc lóc sướt mướt kể khổ tố cáo với y, y tự nhiên sẽ ngộ ra mà rời bỏ. Huống chi cha mặc dù có chút hoang đường, nhưng cũng chú trọng lễ nghĩa. Người làm nàng ta gọi nàng ta là Nhị phu nhân, chỉ vậy thôi đã đủ để cha chỉnh đốn nàng ta một trận.”
“Ngươi không phải nói là ngươi sẽ không nói cho cha sao?” Ninh Hiểu Phong không hiểu.
Thẩm Thịnh Khuynh lúc này cười hỏi: “Ta chỉ nói coi như không nhìn thấy, người bên cạnh ta cùng với người khác ở hậu hoa viên đi dạo không ai nói là không thấy. Ta không nói, không nhắc không phải người ngoài không thể nói. Một hồi nữa em sẽ biết, hôm nay buổi kịch hay kéo cả ngày.”
Ninh Hiểu Phong mở to hai mắt: “Còn cái gì mà kịch hay nữa sao?”
“Lưu thị bị trách phạt, nhi nữ của nàng ta sẽ mặc kệ sao?”
Ninh Hiểu Phong cười híp mắt nhìn Thẩm Thịnh Khuynh: “Ngươi đúng là một người đầy tâm cơ.”
Thẩm đại thiếu gia cũng cười ha hả nhìn y: “Điều này không phải ban đầu em đã biết sao? Nếu không sao chúng ta có thể nói chuyện như vậy được?”
“Vậy ngược lại cũng là, muốn ngươi là người cứng ngắc cố chấp đầu óc không linh hỏa, ra nhất định không có cách cùng ngươi nói chuyện nhiều tới vậy, sẽ để ta ngạt tới chết.”
Thẩm Thịnh Khuynh kéo tay Ninh Hiểu Phong lại, hơi dùng sức một chút: “Từ nay về sau đừng nói những lời sinh sinh tử tử, xui xẻo.”
“Ta nhất nhất không tin vào thần linh ngươi nói cùng ta gì mà cát lợi xui xẻo, phong kiến mê tín đồ..” Mới vừa nghĩ tới đây, Ninh Hiểu Phong mới phản ứng được, mình đang mượn thân người khác mà sống lại, lại còn vô tư bàn luận đánh giá cái gì mà phong kiến mê tín. “Cũng đúng, từ nay về sau những thứ không cát lợi, ta cũng không nói nữa.”
Hai người rời khỏi sảnh chính, những lời này dĩ nhiên là không thể hàn huyên được nữa. Ninh Hiểu Phong nhìn trong sân những người làm mặc dù địa vị khác nhau, nhưng thần sắc ai nấy đều khẩn trương, y cũng cảm được loại tâm trạng này. Vì vậy y nhỏ giọng đến gần Thẩm Thịnh Khuynh, thấp giọng hỏi: “Đây là thế nào vậy? Bọn họ với những chuyện này có mối liên hệ thế nào? Khẩn trương như vậy làm gì?”
Thẩm Thịnh Khuynh nói cho y: “Trừ những ngày lễ tết hay trong nhà có đại sự, tổ mẫu sẽ không tùy tiện triệu tập cả nhà ở Bích Hoa Viên. Mà mỗi lần tổ mẫu nổi giận, nhất định là do nàng không nhịn được chuyện này. Tỷ như lần này, khó mà bảo đảm toàn chuyện sẽ không dính đến phía người làm, chuyện này còn có thể tự mình làm sao.”
“Mình làm hay không làm còn không biết sao? Người không liên quan cớ gì phải lo lắng? Người người tự mình nói là tất cả mọi người đều có thể dính vào chuyện này?”
“Đó là tự nhiên. Chẳng qua là nhà lớn trong thì có mấy chục miệng ăn, kể cả nhà mẹ, chỗ thôn trang cửa hàng coi chung một chỗ là mấy trăm miệng ăn, trong đó có quan hệ cành lá đan chen, phải nói có dính líu, tự nhiên liên quan một phát là động toàn bộ. Có thể như nói là không liên quan, cũng có thể một người nhiều chuyện một người. Tất cả dựa vào tâm tình hôm nay của tổ mẫu.”
“….” Ngươi bảo như vậy chẳng phải tất cả những người làm này đều đang lo lắng tính tình không ổn của lão thái thái, cho nên sợ sao! Ninh Hiểu Phong lần này vừa tò mò vừa khẩn trương. Dẫu sao hắn vẫn cảm thấy lão phu nhân này không định gặp mình, một hồi nói gì cũng phải tự mình làm bộ như là không khí, không liên quan gì đến người mình là được a!
Đại thiếu gia chính là đại thiếu gia. Ở trong phủ này, trừ lão gia, lão phu nhân cùng phu nhân ra, đại thiếu gia chính là người tôn quý nhất. Lưu thị kia gặp mặt cũng đều phải tôn xưng một tiếng “Đại thiếu gia” mà không dám lấy trưởng bối tự cho mình là hơn. Những tên nô tài kia mới nhìn thấy Thẩm Thịnh Khuynh đột nhiên xuất hiện, đạo lý nào mà lại không sợ hãi.
Phượng Chi nhìn thấy Bạch Thuật đang đi tới hướng mình, lúc đấy liền buông lỏng tay, vội vàng cầu cứu Lưu thị: “Nhị phu nhân, Nhị phu nhân, người cứu mạng!”
Ngày thường bọn họ ở viện mình mới có thể gọi “Nhị phu nhân”, phải biết xưng hô như thế này cũng không thể tùy tiện gọi được. Lưu thị chỉ là thiếp, cũng không phải là trắc thất, đây chính là một khác biệt cực lớn. Trắc thất mặc dù không sánh được với chính thê, nhưng cũng là cưới vào, hành lễ bái đường cùng lão gia, Lưu thị này thật là to gan! Thẩm Thịnh Khuynh vừa nghe lời này, liền cười lạnh nói: “Lưu di nương, ta ngược lại không biết từ lúc nào cha cho bà địa vị, nếu là có chuyện như này thật tốt, cha không nói cho tổ mẫu và mẹ thì thật là không nên.”
Lưu thị nghe được hai chữ “Nhị phu nhân”, đắc ý thoải mái như ngày thường đã sớm không thấy đâu rồi. Lời này để những nô tài khác nghe được, thậm chí là phu nhân hoặc lão gia nghe được nàng cũng không lo lắng tới vậy. Duy chỉ có để cho Thẩm Thịnh Khuynh nghe được cái chữ này thì đừng bàn gì thêm nữa. Thẩm lão gia rốt cuộc thích thể diện tới bao nhiêu nàng ta đã quá rõ. Nếu như Thẩm Thịnh Khuynh đem chuyện vừa rồi cùng nói với Thẩm lão gia, ít thì mình sẽ bị dạy dỗ một trận, trước mặt người trong nhà không còn mặt mũi. Sau này cái kiểu xưng hô này ngay cả người trong viện mình cũng không thể lén kêu, lại càng không thể nào còn chuyện một ngày được lên làm thất.
Nghĩ tới những chuyện này, Lưu thị giơ tay lên tát cho Phương Chi một cái tát, còn lớn tiếng quát mắng: “Dám phạm thượng, lại còn muốn hãm hại ta! Đúng là tên nô tài ác độc, lòng dạ đen tối! Mang đi bán đi! Tránh cho dơ bẩn danh tiếng Thẩm gia!”
Phượng chi vừa nghe lời Lưu thị nói, tức khắc đứng hình dưới đất. Nàng là cùng Lưu thị bồi gả, cũng coi là cùng lớn lên. Người này vì mình có thể vứt bỏ rất nhiều người, huống chi nàng chỉ là một nô tài. Nàng thật sự muốn tố giác Lưu thị, nhưng nàng biết điều này là không thể. Nàng là nô tài sinh ra ở Lưu gia, khế ước bán thân của cả nhà đều ở trong tay Lưu gia. Tuy nói Lưu thị lúc chưa đến Thẩm gia chỉ là một thứ nữ không được cưng chiều, nhưng ở Thẩm gia bao năm nay, địa vị ở nhà mẹ đã sớm đổi thay. Nàng ta sẽ không đưa người nhà mình vào nguy hiểm.
Thẩm Thịnh Khuynh nhìn Lưu thị diễn trò như vậy, nhưng cũng không có một chút ý cản trở. Ai nấy đều thấy được là Lưu thị quá nghe lệnh làm việc, nhưng không sao, chuyện hôm nay nói cho cùng cũng không có khả năng lật đổ được Lưu thị, chẳng bằng loại bỏ tay trong. Ít nhất khoảng thời gian này nàng ta tạm thời có thể biết điều chút ít. Nhân tiện trừ khử ác nô Phượng Chi cũng là một chuyện tốt. Hơn nữa nói không chừng cẩu nô tài kia trong tương lai còn có chỗ dùng được.
Lưu thị lên tiếng, tự nhiên có hai người vội vàng đem Phượng Chi xuống. Lưu thị biểu hiện hết sức lúng túng, nhưng lời này nàng phải nói, cái cục diện lúng túng này chính do nàng không chu toàn, tất cả mọi người chỗ này đều là sẽ không hoàn toàn giúp đỡ nàng được: “Đại thiếu gia, là ta dạy dỗ nô tài không đúng, để cho người chê cười rồi.”
Thẩm Thịnh Khuynh cười nói: “Lưu di nương chớ nói như vậy. Có người nào không biết thân thể mẹ ta không chịu được vất vả, cho nên nhiều năm trong phủ trên dưới đều để người xử lý. Nếu như người nói người dạy dỗ nô tài không đúng, há chẳng phải trên dưới Thẩm gia không được ổn lắm? Thịnh Khuynh có thể coi như không nhìn thấy chuyện vừa rồi, nhưng Lưu di nương cũng phải hiểu, gia có gia quy. Thẩm gia mặc dù không phải là danh môn nhưng suy cho cùng vẫn có mặt mũi, chuyện rối loạn tôn ti trật tự một chút cũng không được xuất hiện mới phải. Nguyệt Nga là muội muội của ta, Thất tiểu thư Thẩm gia, một nô tài nào có thể nói động là động? Nếu sau này để ta biết có chuyện phạm thượng thế này, liền không thể không nói trước mặt cha mẹ cùng tổ mẫu một chút “lời hay ý đẹp”.”
Lưu di nương sắc mặt hết sức khó coi, cũng chỉ có thể gật đầu nói phải. Mặc dù nàng không tin Thẩm Thịnh Khuynh sẽ bỏ qua cho mình, nhưng ít nhất trước mắt cũng có thể lắng chuyện này xuống, sau này nói sau cũng không có lớn nữa. “Đại thiếu gia nói rất đúng. Chuyện này sẽ không thể phát sinh lần nữa. Vậy thì ta đi nói với quản gia quản thật tốt những nô tài này.”
Thẩm Thịnh Khuynh nét mặt lạnh nhạt: “Vậy làm phiền Lưu di nương rồi. Ta muốn cùng Thất muội trò chuyện, liền không quấy rầy người đi răn dạy người làm.”
Nhìn Lưu thị mặt đầy không cam lòng nhưng không dám cũng không thể phát tiết, chỉ có thể nghiêng đầu rời đi. Vương thị mặc dù ngoài mặt không dám lộ ra, nhưng trong lòng vô cùng thoải mái. “Đa tạ Đại thiếu gia đã cứu giúp, nếu không thật không biết Nguyệt Nga sẽ bị tội gì đâu. Nguyệt Nga, mau đa tạ Đại thiếu gia.” Thẩm lão gia tổng cộng có bốn thiếp thất, hai thông phòng. Vương di nương vốn là một thông phòng của Thẩm lão gia, bất quá vì sinh con gái mới mang di nương, vậy nên thiếp với thiếp bất đồng cũng có thể. Nàng ở nơi này trong bốn thiếp thất cũng là địa vị thấp nhận, tự nhiên cũng cần nhìn đúng tương lai nhà này chủ nhân là ai. Dẫu sao nàng cũng phải vì con gái mình mà cân nhắc.
Thẩm Nguyệt Nga năm nay sáu tuổi, nữ nhân ở tuổi này trong thời đại này đã rất hiểu chuyện. Nhất là Thẩm Nguyệt Nga sinh ra trong một gia đình mà mang địa vị là di nương, được nuôi thành người có tính nhát gan cũng không có gì kì quái. “Đa tạ đại ca cứu giúp. Nguyệt Nga…Nguyệt Nga…” Nàng vốn muốn nói phải báo đáp, nhưng nàng lại không có gì lấy ra để đáp ơn Thẩm Thịnh Khuynh cả. Suy cho cùng nàng vẫn còn là con nít, cũng có cái giới hạn nhất định.
Thẩm Thịnh Khuynh tâm tình hôm nay không tệ, lại vừa bỏ đi một cái chuôi riêng cẩu nô tài Phượng Chi của Lưu di nương, đối với Nguyệt Nga vẻ mặt tự nhiên ôn hòa đi, huống chi bản thân hắn cũng là thấy hai mẹ con nhà này cũng không sao: “Nguyệt Nga ngoan. Muội là thân muội muội của Đại ca, là chủ tử của Thẩm phủ, sau này phải bày ra khí vẻ của chủ tử. Nếu ai dám khi dễ muội, hãy tới tìm đại ca, đại tẩu. Nếu chúng ta không ở nhà, muội có thể tìm mẹ. Nàng nhất định sẽ vì muội làm chủ.”
Thẩm Nguyệt Nga tuy nhát gan nhưng cực kỳ thông minh. Nghe Thẩm Thịnh Khuynh nói vậy, lập tức cảm tạ: “Đa tạ đại ca! Đại ca người thật tốt! Những vị ca ca kia không kêu Nguyệt Nga là muội muội.”
Thẩm Thịnh Khuynh xoa xoa đầu Nguyệt Nga, nhỏm tóc của đứa bé mềm mại, cũng có giống Ninh Hiểu Phong chút chút: “Muội vốn là muội muội của họ, bọn họ không gọi ngươi là bọn họ vô lễ vô học, là bọn họ sai. Nguyệt Nga không thể không kiến thức như bọn họ. Đại ca hỏi muội, muội có đi học không?”
Nguyệt Nga gật đầu: “Nguyệt Nga cũng có đi gia học, đã nhận biết mấy chữ.”
Thẩm Thịnh Khuynh cười nói: “Rất tốt. Nữ nhân cũng phải biết đọc biết viết mới phải. Vương di nương, Nguyệt Nga tuy là thứ nữ, nhưng dù sao cũng là thân muội muội của ta. Mẹ thân thể không tốt, mấy đứa trẻ trong nhà đều là từng người tự nuôi dưỡng, cho nên người cũng phải đốc thúc nàng đi học hiểu lễ. Phải biết tôn ti trên dưới, không thể để nô tài khi dễ nữa. Nếu không truyền ra ngoài, há chẳng phải Thẩm gia chúng ta gia phong không chuẩn? Đương nhiên cũng không thể đánh chửi nô tài nhiều chuyện chanh chua. Dạy Nguyệt Nga lương thiện thật tốt, tương lai ta nhất định sẽ tìm cho muội ấy một người tử tế để gả, tuyệt sẽ không làm qua loa.”
Vương di nương nghe mừng rỡ trong lòng. Nàng đương nhiên biết chính xác ý của Thẩm Thịnh Khuynh. Để mình đứng cùng phe với Đại thiếu gia và phu nhân nàng một chút cũng không miễn cưỡng. Thậm chí nàng càng hy vọng Nguyệt Nga có thể ở bên phu nhân nhiều hơn, nếu được yêu thích phu nhân sẽ nuôi, cho dù là danh phận cao hay thứ nữ, có địa vị nhưng không giống. Quan trọng nhất chính là hôn nhân đại sự tương lau của Nguyệt Nga. “Đa tạ Đại thiếu gia chỉ điểm. Mẹ con chúng ta nhất định sẽ không quên đại ân.”
Chuyện trong Hậu hoa viên không bao lâu truyền khắp phủ. Chuyện này dĩ nhân là Bạch Thuật cho đám người truyền, Lưu thị nhiều năm lại là chưởng quản, nham hiểm với không ít người. Cho nên chuyện này chẳng những bị Thẩm lão gia biết, ngay cả Thẩm lão phu nhân đều nghe được tin tức.
Thẩm lão phu nhân xuất thân nhà quan, thanh danh nhà cùng quy củ bà vô cùng xem trọng. Những ngày thường những thứ như thỉnh an bà bởi vì ngại phiền toái nên có thể bỏ cho qua, nhưng thân là thiếp dám để cho người làm động thủ với tôn nữ của mình, bà chính là không thể dễ dàng tha thứ.
Thẩm Thịnh Khuynh vội vàng kéo Ninh Hiểu Phong ra khỏi phòng xưởng, chạy tới đại sảnh của Bích Hoa Viên. Lúc vừa mới ra khỏi phòng xưởng, đầu óc Ninh Hiểu Phong có chút mơ hồ, cái gì cũng không biết. Cho đến khi Thẩm Thịnh Khuynh đưa y tới nơi, nói chuyện một chút, y lập tức cười: “Chuyện này tốt thế a. Tổ mẫu hẳn sẽ trị nàng ta chứ?”
Thẩm Thịnh Khuynh cười gật đầu: “Dạy dỗ nhất định sẽ có, nhưng nhiều hơn đó là không thể. Cha vẫn còn đối tốt với Lưu thị. Huống hồ tạm thời Lưu thị đang quản gia, y cũng sợ đem người đi, chuyện xuống mẹ tạm thời không tiếp nổi, trong phủ loại sáo lên, nhiều phiền toái.”
Ninh Hiểu Phong “A..A” hai tiếng. Nội tâm của vị Thẩm lão gia này thật là không bình thường. Nếu không có tiền bối để lại muôn vàn gia tài, còn có hai nô bọc trung thành hỗ trợ xử lý, lại còn mẹ, sản nghiệp Thẩm gia bị y thua sạch cũng không phải điều hiếm lạ. “Vậy không phải là đang cao hứng thì hụt sao?”
Thẩm Thịnh Khuynh lắc đầu: “Làm sao được? Cha chán ghét chuyện phiền toái, cũng sẽ chán ghét người phiền toái. Cả ngày khóc lóc sướt mướt kể khổ tố cáo với y, y tự nhiên sẽ ngộ ra mà rời bỏ. Huống chi cha mặc dù có chút hoang đường, nhưng cũng chú trọng lễ nghĩa. Người làm nàng ta gọi nàng ta là Nhị phu nhân, chỉ vậy thôi đã đủ để cha chỉnh đốn nàng ta một trận.”
“Ngươi không phải nói là ngươi sẽ không nói cho cha sao?” Ninh Hiểu Phong không hiểu.
Thẩm Thịnh Khuynh lúc này cười hỏi: “Ta chỉ nói coi như không nhìn thấy, người bên cạnh ta cùng với người khác ở hậu hoa viên đi dạo không ai nói là không thấy. Ta không nói, không nhắc không phải người ngoài không thể nói. Một hồi nữa em sẽ biết, hôm nay buổi kịch hay kéo cả ngày.”
Ninh Hiểu Phong mở to hai mắt: “Còn cái gì mà kịch hay nữa sao?”
“Lưu thị bị trách phạt, nhi nữ của nàng ta sẽ mặc kệ sao?”
Ninh Hiểu Phong cười híp mắt nhìn Thẩm Thịnh Khuynh: “Ngươi đúng là một người đầy tâm cơ.”
Thẩm đại thiếu gia cũng cười ha hả nhìn y: “Điều này không phải ban đầu em đã biết sao? Nếu không sao chúng ta có thể nói chuyện như vậy được?”
“Vậy ngược lại cũng là, muốn ngươi là người cứng ngắc cố chấp đầu óc không linh hỏa, ra nhất định không có cách cùng ngươi nói chuyện nhiều tới vậy, sẽ để ta ngạt tới chết.”
Thẩm Thịnh Khuynh kéo tay Ninh Hiểu Phong lại, hơi dùng sức một chút: “Từ nay về sau đừng nói những lời sinh sinh tử tử, xui xẻo.”
“Ta nhất nhất không tin vào thần linh ngươi nói cùng ta gì mà cát lợi xui xẻo, phong kiến mê tín đồ..” Mới vừa nghĩ tới đây, Ninh Hiểu Phong mới phản ứng được, mình đang mượn thân người khác mà sống lại, lại còn vô tư bàn luận đánh giá cái gì mà phong kiến mê tín. “Cũng đúng, từ nay về sau những thứ không cát lợi, ta cũng không nói nữa.”
Hai người rời khỏi sảnh chính, những lời này dĩ nhiên là không thể hàn huyên được nữa. Ninh Hiểu Phong nhìn trong sân những người làm mặc dù địa vị khác nhau, nhưng thần sắc ai nấy đều khẩn trương, y cũng cảm được loại tâm trạng này. Vì vậy y nhỏ giọng đến gần Thẩm Thịnh Khuynh, thấp giọng hỏi: “Đây là thế nào vậy? Bọn họ với những chuyện này có mối liên hệ thế nào? Khẩn trương như vậy làm gì?”
Thẩm Thịnh Khuynh nói cho y: “Trừ những ngày lễ tết hay trong nhà có đại sự, tổ mẫu sẽ không tùy tiện triệu tập cả nhà ở Bích Hoa Viên. Mà mỗi lần tổ mẫu nổi giận, nhất định là do nàng không nhịn được chuyện này. Tỷ như lần này, khó mà bảo đảm toàn chuyện sẽ không dính đến phía người làm, chuyện này còn có thể tự mình làm sao.”
“Mình làm hay không làm còn không biết sao? Người không liên quan cớ gì phải lo lắng? Người người tự mình nói là tất cả mọi người đều có thể dính vào chuyện này?”
“Đó là tự nhiên. Chẳng qua là nhà lớn trong thì có mấy chục miệng ăn, kể cả nhà mẹ, chỗ thôn trang cửa hàng coi chung một chỗ là mấy trăm miệng ăn, trong đó có quan hệ cành lá đan chen, phải nói có dính líu, tự nhiên liên quan một phát là động toàn bộ. Có thể như nói là không liên quan, cũng có thể một người nhiều chuyện một người. Tất cả dựa vào tâm tình hôm nay của tổ mẫu.”
“….” Ngươi bảo như vậy chẳng phải tất cả những người làm này đều đang lo lắng tính tình không ổn của lão thái thái, cho nên sợ sao! Ninh Hiểu Phong lần này vừa tò mò vừa khẩn trương. Dẫu sao hắn vẫn cảm thấy lão phu nhân này không định gặp mình, một hồi nói gì cũng phải tự mình làm bộ như là không khí, không liên quan gì đến người mình là được a!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất