Điều Hương (Chế Hương)

Chương 2: Xung Hỉ 2

Trước Sau
Edit: Lũy Niên

Beta: Vĩnh Y

Ninh Gia Doãn nghe được tin Ninh Phức đáp ứng hôn sự này liền vui mừng cười tít mắt. Nhưng khi nghe đến câu sau, lão ngay lập tức liền nhíu mày.

Bên cạnh lão, Lý Thị nghe vậy thì cười lạnh một tiếng: "Nghĩ đúng là hay, miệng nói vì Ninh Gia ta mà suy xét. Nghe xem có cái điều kiện nào mà nó không nghĩ cho mình? Không nghĩ đến Tiểu Lục ngày thường âm trầm là thế, hóa ra trong đầu lại nhiều tính toán như vậy. "

Ninh Gia Doãn cả đời người hận nhất chính là bị người khác tính kế, cho nên khi nghe được những lời này của Lý Thị, trong lòng càng thêm chán ghét Ninh Phức: " Nói nó không cần suy nghĩ cái gì, đàng hoàng an phận mà chờ xuất giá! "

Lý Thị nghe vậy vội vàng ngăn lại: "Lão gia, ngài chớ nóng vội. Chuyện này phải bàn bạc kỹ càng. Thôi Quý, ngươi đưa Bạng Nhi đi xuống phòng bếp lấy trà, chờ ta và lão gia bàn bạc xuống sẽ gọi vào! "

Thôi Quý là đại quản gia của Ninh gia, trước giờ ở trong Ninh gia là một nhân vật lớn. Ở Ninh gia mọi chuyện đều phải nghe ý kiến của phu nhân, nên mấy chục năm qua Thôi Quý có thể là giúp cho Lý Thị làm rất nhiều chuyện thất đức. Lý Thị chỉ cần liếc mắt, Thôi Quý cũng biết tiếp theo mình cần làm cái gì. Vì vậy Thôi Quý liền Bạng Nhi đi "dùng trà ". Còn sự thật phải đi dạy dỗ một lúc để không chậm trễ việc bàn bạc của phu nhân.

Sau khi Thôi Quý dẫn Bạng Nhi rời đi, Lý Thị mới nói: " Tiểu Lục tuy nói là vì Ninh gia chúng ta suy xét, nhưng thực sự chỉ có hai điều mà chúng ta có thể kiếm được thứ tốt mà thôi."

" Hừ? Cái gì nói muốn chúng ta đều phải cho, đây cũng là vì Ninh gia ta mà suy xét?" Ninh Gia Doãn chính là một kẻ keo kiệt, một thần giữ của đúng danh. Đừng nói là thứ tử., ngay đến cả cha mẹ muốn lấy tiền từ tay lão cũng rất khó. Nhắc đến tiền lão đã không còn suy nghĩ được gì rồi, huống hồ còn nghĩ đến cái gì mà "đồ cưới", cho dù là vì thể diện Ninh Gia lão cũng mười phần không vui.

Lý thị cười: " Nó nói đồ cưới đúng là giữ thể diện cho Ninh Gia ta. Giống như nhà chúng ta, nhà người khác cũng vậy. Nữ nhi xuất giá cho dù chỉ là thứ nữ,nếu tay không ra khỏi nhà cũng không tốt. Huống chi chúng ta lại gả nam nhi đi, lại là gả cho trưởng tôn của Thẩm gia, nếu chúng ta không có đồ cưới đúng là rất khó nhìn. Mặc dù chúng ta đoán trưởng tôn Thẩm Đại thiếu gia kia sống cũng chưa chắc được bao lâu nữa, nhưng mặt mũi không thể không cho. Chúng ta muốn làm thông gia với người ta, nhưng cũng không nên để người khác nghĩ chúng ta bán nhi tử được!"

Ninh Gia Doãn nhíu chặt lông mày lại: "Vậy phải thuận theo lời nó nói sao?"

Lý thị cười lắc đầu: "Làm nhất định phải làm, nhưng tuyệt đối không phải nó nói sao thì mình làm vậy. Thể diện như thế nào là do chúng ta quyết định. Ninh gia chúng ta trên huyện thành có mười ba cửa hàng có vị trí tốt. Hạ Mâu trì có bốn trấn, mười chín làng tổng cộng có 600 mẫu đất, ruộng nước 300 mẫu, còn có hai đồi núi hoang. Chúng ta có thể chọn của hồi môn cho nó trong số này, cho thêm hai trăm văn ngân lượng, cùng mười thước thổ cẩm và hai mươi thước vải bông. Nó là nam nhân, nên không cần đồ trang sức. Chín trâm bạc, năm trâm ngọc bích. Nhưng cái cửa hàng kia có thể cho có lệ. Cửa lớn Thẩm gia cũng không muốn chúng ta phụ giúp trang trí phòng tân hôn. Hơn nữa cưới nó chỉ là muốn xung hỉ, cũng không so đo quá nhiều. Những thứ như phấn son các thứ, đều đổi thành vật dụng đọc sách đi. Vừa có thể thể hiện sự cao quý lại tiết kiệm được chút bạc. Còn những người đưa đi, hai nhà hoàn, nô tài hai người, lão mụ già một người là được! "



Nghe xong lời này, Ninh Gia Doãn lông mày cũng nhíu đến đứng lên rồi: "Đừng nói cửa hàng hay ruộng đất, tiền bạc vải vóc hay ngọc bích cũng tốn không ít tiền! Bà cho rằng như thế đồ sách vở gì đó rẻ sao? "

Lý thị rót trà cho Ninh Gia Doãn: "Lão gia, ngài phải hiểu, chúng ta còn thu sính lễ nhà người ta. Cho dù Thẩm gia là xung hỉ Đại thiếu gia, nhưng Thẩm Thịnh Khuynh dù gì cũng là đích trưởng tôn Thẩm gia. Mặc kệ có bệnh hay không, chỉ cần không chết chính là người kế thừa gia sản, cho nên cưới chính thê không thể nào không có gì được. Thẩm gia cũng không thể bỏ nổi người kia. Cho nên tôi nói những đồ cưới này, trừ bỏ ruộng đất và cửa hàng ra., tổng cũng chỉ mất ba trăm lượng bạc. Chúng ta người nhiều, cửa hàng chỉ cần cho một vị trí tốt là được. Có một chỗ ở phía Bắc thành đã bị bỏ hoang không lâu, trước đây còn dùng để làm kho thuốc, nhưng bởi vì sấm sét đánh trúng sau này cũng không dùng nữa. Cho nó vào danh sách của hồi môn cho đẹp mắt là được. Ruộng đất cũng không cần cho nó ruộng cạn hay ruộng nước. Có hai đồi núi hoang chỉ toàn núi đá, có một số cây cỏ. Còn có thể thường xuyên xuất hiện thú nên cũng không có cách nào khai hoang trồng trọt. Năm đó cha còn sống bị Huyện lão gia bắt dùng một trăm lượng mua lại. Nói dễ nghe thì ngàn mẫu, nhưng cũng không dùng được bao nhiêu. Chúng ta đem không thể mua quần áo cho nó, vậy cứ trực tiếp viết lên "ruộng đất ngàn mẫu" nghe thật tráng lệ! "

Ninh Gia Doãn càng nghe càng đau, cũng may lão còn hiểu ý của Lý thị nói: " Vậy phải chờ sính lễ của Thẩm gia đến rồi hãy quyết định. Nếu Thẩm gia sính lễ không tốt, đến lúc đó người thiệt không phải chúng ta sao? "

Sau đó, Lý Thị nói với Bạng Nhi đồng ý cho Ninh Phức đồ cưới phong phú. Cũng đồng ý sẽ phân phó người làm thức ăn ngon cho y đến ngày xuất giá. Nhưng còn về phần mẫu thân hắn có thể rời Ninh gia hay không, vậy còn phải xem bản lĩnh của y như thế nào.

Thật ra mấy cái thứ đồ cưới phong phú, người không thuộc thời đại này như hắn căn bản không hiểu. Chẳng qua khi nghe Bạng Nhi nói Ninh gia chuẩn bị sẽ có ruộng đất, cửa hàng và tiền bạc, hắn trước tiên cứ yên tâm. Ít nhất tương lai có thể sống an phận. Còn có cửa hàng, nói không chừng có thể lợi dụng hệ thống không gian, kiếm ăn bằng cách điều hương.

Để cho hắn có thể cảm nhận được lợi ích thực sự, một ngày ba bữa đều có thịt, hơn nữa còn có cơm, bánh bao, hay củ cải. Chính đầu bếp Ninh gia mua muối không cần tiền đúng không? Mặn đến nỗi ăn vào nhăn đến nỗi nhìn không ra bộ dạng gì. Cho nên hắn mỗi bữa đều không ăn được bao nhiêu, toàn là gặm bánh bao thay cơm. Hắn còn nghi ngờ, đây có phải cách keo kiệt của Ninh gia hay không, Nếu không đồ ăn thừa ngày thứ nhất lại là thức ăn của ngày hôm sau. Hai ngày không nói liền giảm đa dạng món ăn, lượng thức ăn còn ít đi.

Yên tĩnh được mấy ngày. Thừa dịp khoảng thời gian này, Ninh Hiểu Phong thăm dò tình hình của Ninh Gia, hơn nữa còn muốn gặp mẹ ruột của nguyên chủ một lần.

Mẹ ruột của Ninh Phức là Uyển nương. Năm đó được mẫu thân của Ninh Gia Doãn mua làm nha hoàn, lúc mới mua về chỉ có bảy tuổi. Sau này lớn lên một chút, bộ dáng hết sức xinh đẹp, liền bị Ninh lão phu nhân đưa cho con trai mình làm nha đầu thông phòng. Ninh Gia Doãn đem Uyển nương thu vào phòng không đến nửa năm liền cưới Lý thị làm chính thê, năm sau liền sinh trưởng tử, không để Ninh Gia Doãn có cơ hội cho người khác sinh ra trưởng tử.

Uyển nương mặc dù có bộ dáng rất đẹp, nhưng từ nhỏ đã là nha hoàn bị sai sử mà lớn. Làm sao cũng không khiến người khác thích, nên tự nhiên hứng thú Ninh Gia Doãn đối với nàng cũng không có lớn. Chẳng qua thỉnh thoảng nhớ đến mới yêu thương một phen. Sau đó dù là trước hay sau mặt người khác cũng chỉ là nha hoàn bị sai sử, thậm chí ngay cả vị trí thiếp thân cũng không có.

Lý thị không phải người thích chung đụng phu quân với người khác. Nhà mẹ của người đàn bà cùng Ninh gia chính là thế gia. Lại có người anh cả làm Huyện thừa. Ở bên ngoài cũng giúp Ninh Gia Doãn. Sau khi sinh hạ trưởng tử Ninh lão phu nhân trực tiếp đem chìa khóa cho nàng. Sau đó, Ninh gia do bà toàn quyền định đoạt. Nhưng Lý thị cũng không làm gì có hại với Uyển nương, cũng không dùng cách phòng bị thiếp thất mà phòng bị nàng. Bởi vì Uyển nương có sinh ra một nhi tử cùng đối với Lý thị không có ảnh hưởng gì.

"Hiểu Phong! Nương xin lỗi con, nương không thể cho con một xuất thân tốt, không có cách nào cho con một tiền đồ tốt. Ngày hôm nay như vậy, càng không có hy vọng cho mai sau. Đều là lỗi của nương! "

Lần đầu tiên được mẹ ôm lấy, thân thể Ninh Hiểu Phong trong nháy mắt liền cứng ngắc, nhưng sau đó vành mắt hắn liền đỏ lên. Không biết là do trí nhớ trong tiềm thức hay là do khát vọng tình thương yêu của mẹ, chua xót nói: "Nương, không phải lỗi của nương. Chính là con đồng ý cuộc hôn sự này. Tương lai nhi tử ở Thẩm gia lăn lộn sống tốt, liền đem nương ra ngoài. "



Uyển nương thở dài: "Nhi tử ngốc. Đừng nói linh tinh, lăn lộn cái gì? Bị người khác nghe thấy thì sẽ không tốt. Nương biết thật tâm con không phải nguyện ý, chuyện này là do lão gia và phu nhân áp đặt. Từ ngày con sinh ra, nương đã không thể bảo hộ tốt con. Nương mấy năm nay để dành được hai mươi lượng bạc, tính là lúc con lấy vợ có thể mua được cho con một cây trâm kim bích. Hôm nay, coi như là của hồi môn cho con. Tiền này tự mình cầm lấy, hãy nhớ cất cho thật kỹ, phải tự mình giữ lấy. "

Ninh Hiểu Phong có chút bối rối, nhìn hai tay sần sùi của Uyển nương. Lại nhìn đến túi tiền trong bàn tay kia, nước mắt rơi xuống: "Nương! Số tiền này người giữ lại, Phụ thân và phu nhân đã đáp ứng sẽ chuẩn bị đồ cưới cho con, nên con cũng sẽ không thiếu tiền. Nhưng thứ này do nương kiếm được, nương người giữ lại đi. Con tương lai vào Thẩm gia, cho dù Thẩm Đại thiếu gia sau này không còn nữa thì con cũng có thể được chia một khoản tiền. Đến lúc đó, con trai người còn có hồi môn của chính mình, có thể tự lập môn hộ. Những năm nay, con nhìn trộm không ít hương liệu, dược liệu trong sách. Chỉ vì không để cho bọn họ có tâm tư gì đó mới không để nương biết. Con tính toán, ngày nào đó ta có thể đi ra ngoài liền làm ăn, cũng có thể cho người sống tốt hơn." – Kiếm cớ một cách tình cờ, y dù sao cũng phải kiếm nương của Ninh Phức tin tưởng.

Uyển nương lau nước mắt cho nhi tử: " Nhi tử ngốc! Con nghĩ bọn họ sẽ cho con đồ cưới tốt hay sao? Nương nghe trộm được cửa hàng là một cái nhà kho bị sét đánh mất năm trước, ruộng đất nói là ngàn mẫu nhưng thật ra là hai đồi núi đá không có giá trị gì. Còn hai trăm bạc ròng cùng vải vóc cũng phải để lão gia nhìn xem sính lễ của Thẩm Gia có bao nhiêu tốt mới quyết sẽ cho hồi môn bấy nhiêu. Con trông cậy bọn họ làm gì? "

Ninh Hiểu Phong lập tức hiểu ra, bảo sao bọn họ có thể đáp ứng một cách thoải mái như vậy. Hóa ra là như thế. Nhưng mà dựa theo một cái đầu của người hiện đại để suy nghĩ, hai ngọn núi! Đây chính là hai ngọn núi đấy! Trong dù có cây cối hay thú hoang, coi như tất cả đều là đá đi, không biết đâu có thể có đá tốt thì sao! Người Ninh gia cũng không lợi dụng, người nơi này lại không biết cách khai hoang như nơi này, đến tay mình biết đâu lại hữu dụng? Vì vậy y liền hỏi: " Nương, người nói hai ngọn núi không thể trồng được gì sao? "

Uyển mẹ thở dài: " Có thể trồng được cái gì chứ! Nếu không nơi đó cũng không bỏ hoang. Nơi đó năm xưa lão thái gia bị buộc phải mua lại! Hai ngọn núi đó liền nhau nên mọi người nói tảng đá núi lớn và hòn đá núi nhỏ. Trừ một số người xây nhà, lên núi kiếm đá ra núi kia bởi vì đá nhiều lại hay xuất hiện thú dữ, cho nên ngay thợ săn cũng sẽ không đi đến đó. Nếu nơi đó thật sự dùng được, thì sao Huyện thừa lại bắt tổ phụ con mua lại chứ? "

Điều đó có nghĩa là độ cứng của đá trên núi có thể dùng để xây dựng? Ninh Hiểu Phong trong lòng vui mừng, sau đó mới nói đến tình hình của kho hàng kia là như thế nào: " Vậy sau khi nhà kho đó bị sét đánh, nương người có biết những chuyện xảy ra trước đó không? "

Uyển nương nói cho y nghe: "Trước đây nó là một cửa hàng có vị trí tốt, đối diện mặt đường. Nhưng sau đó chuyện mua bán của huyện thành chuyển từ phía Bắc vào đến chỗ bây giờ, cho nên chỗ đó dần dần ít người đi. Thời điểm đó lão thái gia vẫn còn, nơi đó bị chuyển thành kho hàng. Khoảng sáu, bảy năm sau đó chỗ đó nên bị sét đánh xuống nóc nhà khiến kho hàng bốc cháy, tốn không ít dược liệu. Sau đó liền bị bỏ hoang, nói chung là không may mắn!"

"..." Không phải mọi thứ làm bằng gỗ đều dễ bắt lửa hay sao? Đó là chuyện bình thường mà! Sao lại không may mắn chứ? "Nương, vậy nơi đó có rộng không?"

Uyển nương nhìn nhi tử của mình, sắc mặt đầy lo lắng: "Con à, nó có lớn hay không thì có lợi ích gì? Không phải là lớn hay không."

Ninh Hiểu Phong lắc đầu: "Nương trước tiên hãy nói cho con nghe chỗ đó có lớn hay không đi?"

Uyển nương trả lời: "Trước kia chưa cháy ta có đi qua một lần. Nơi đó rất rộng rãi, đằng sau có hai tầng sân. Tiền viện chính là cửa hàng, từ đường của Ninh gia trước đây cũng ở đó. Phía sau có bốn phòng chính, cùng các phòng khác ở phía Đông, Tây. Nhưng mà nghe người ta nói, phòng chính và phòng ở phía Tây đã bị đốt cháy hết, đến bây giờ vẫn chưa có ai sửa chữa. Đã nhiều năm như vậy, nhưng chỗ không bị đốt cũng không có cách nào ở. Nơi đó hay bị sét đánh bất thường. Chỗ đó con có khế ước mua bán cũng không thể dùng. Nương chỉ có một đứa con trai, con nhất định không thể xảy ra chuyện gì! "

Ninh Hiểu Phong vội vàng an ủi Uyển nương: "Nương, người đừng lo lắng, con chỉ hỏi để biết thôi. Nói không chừng sau khi con gả qua Thẩm gia. Thân thể của Thẩm Đại thiếu tốt lên, tương lai có khi ta có thể làm chưởng quản Thẩm gia, sẽ không còn quan tâm đến nó nữa!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau