Chương 25: Hôn trước một cái
Dung Miên chưa bao giờ gặp phải một vị khách như Chung Dập.
Chung Dập không chạm vào đuôi, má hay đầu của mình, cũng không yêu cầu mình làm bạn. Bây giờ trở thành khách hàng VIP rồi mà cũng chỉ hôn nhẹ lên mặt mình một cái.
Dung Miên ngơ ngác nhìn Chung Dập lên lầu. Cậu ngồi ngốc ở sô pha một lát, chốc sau mới nâng tay, nhẹ nhàng chạm lên gương mặt mình.
Sau đó Dung Miên lại chậm rì rì mà dịch tay xuống sau eo sờ một cái, phát hiện cái đuôi của mình lại lặng lẽ xuất hiện không biết từ lúc nào.
Dung Miên chạy vào nhà vệ sinh lăn lộn trước gương một hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể nhét từ từ cái đuôi vào trong quần, lựa chọn từ bỏ.
Tình huống này chỉ xảy ra mỗi khi ở với Chung Dập.
Dung Miên không biết vì sao, nhưng cậu cũng đã tập làm quen với nó.
-
Ngày hôm sau Khổng Tam Đậu nghe Dung Miên kể lại cũng lâm vào trầm tư.
"Tại sao không muốn sờ em nhỉ? Chung Dập có phải ngại ngùng không? Chị còn tưởng tính cách của anh ta là thích đùa giỡn với động vật nhỏ luôn đó."
Khổng Tam Đậu suy nghĩ một chút rồi nói: "Hay là... Chung Dập không phải loại khách thích tiếp xúc gần với động vật nhỏ? Có lẽ anh ta chỉ muốn có một con mèo ở cạnh thôi?"
Dung Miên cúi đầu suy nghĩ một chút.
"Nhưng em cảm thấy sau khi hôn em, anh ấy trông hạnh phúc lắm." Dung Miên nói.
Vì vậy Khổng Tam Đậu lại tiếp tục trầm ngâm.
Trong mắt của hai động vật nhỏ bé này, hôn và vuốt ve đều giống nhau cả. Đó đều là một cách để khách hàng thể hiện tình cảm của mình.
Chẳng qua Dung Miên rất ít được khách hàng hôn khi ở quán cà phê mèo. Có lẽ vì Dung Miên là giống mèo lông dài nên các vị khách có xu hướng thích vuốt lông hơn là hôn mèo nhỏ, chắc là sợ lúc hôn sẽ một miệng toàn lông.
Đương nhiên cũng có một nhóm nhỏ khách hàng nhiệt tình hơn sẽ cố gắng hôn lên mặt Dung Miên. Lúc ấy Dung Miên sẽ liều mạng trốn tránh khỏi vòng tay của họ, không để miệng của bọn họ chạm vào mặt mình.
Bộ phim đầu tiên của Dung Miên là phim chiếu mạng thanh xuân vườn trường. Nội dung phim chủ yếu là cuộc sống học đường của học sinh ở tuổi dậy thì. Đương nhiên là cũng có một chút đoạn tình cảm ái muội ngọt ngào hay chua xót nhưng tuyệt nhiên không có cảnh hôn môi.
Cho nên có thể nói Chung Dập là khách hàng đầu tiên thành công hôn được Dung Miên.
Dung Miên cảm thấy mình trở nên kỳ lạ.
Chẳng hạn như, mèo con luôn ghét mùi cam, nhưng bất cứ khi nào Chung Dập đến gần mình, Dung Miên lại cảm thấy mùi cam quýt trên người Chung Dập lại vô cùng dễ chịu.
Ví dụ như, Dung Miên ghét những hành động đụng chạm đột ngột của người khác, nhưng giờ đây cậu lại hi vọng Chung Dập có thể sờ sờ mình nhiều như những vị khách khác, cũng không ghét nụ hôn của Chung Dập.
Dung Miên không thể hiểu được suy nghĩ của Dung Miên, đồng thời cậu cũng không hiểu nổi bản thân mình bây giờ.
Dung Miên nói với Khổng Tam Đậu: "Em muốn gọi điện thoại cho chú Vân."
"Ồ, chú Vân tối hôm qua có nói là tài khoản ngân hàng của chú hình như có vấn đề gì đó."
Khổng Tam Đậu suy nghĩ một chút rồi nói, "Chú Vân nói là hôm nay sẽ đến ngân hàng kiểm tra một chút. Hiện tại chắc là đang bận rồi. Em có thể gọi cho chú ấy sau cũng được."
Tuy nhiên trước khi gọi điện thoại được cho Vân Mẫn, sau giờ làm việc ngày hôm đó, Dung Miên đã bị Chung Dập cưỡng ép đưa đến phòng khám nha khoa nhổ răng khôn.
Có kinh nghiệm xử lí chỗ bị viêm lần trước, lần này Dung Miên đã có sự chuẩn bị về tinh thần. Chung Dập vẫn kéo ghế ngồi bên cạnh, trực tiếp chắn đi tầm mắt của thiếu niên rồi bắt đầu kể về sự tình con gà trống mà mình gặp phải khi quay phim ở nông thôn.
Bác sĩ nhổ rất nhanh. Lúc xong rồi, Dung Miên choáng váng cầm ly nước, phát ngốc nhìn chằm chằm cái răng của mình đang đặt ở trên đĩa. Chung Dập không để cho cậu nhìn nữa, nhét người vào xe ô tô rồi về nhà.
Ngồi trong xe, Dung Miên ôm má ngồi trầm mặc, quay đầu nói với Chung Dập: "Miệng tôi tê quá."
Chung Dập nói: "Bình thường."
Dung Miên nhăn mặt, rồi mới chậm rãi nói tiếp: "Môi cũng nóng."
Lúc này Chung Dập mới nâng mắt, nhìn chằm chằm vào miệng của thiếu niên, cuối cùng cũng không phái hiện được cái gì khôn ổn, nói: "Thuốc tê còn chưa tan hết, cái này cũng là bình thường."
Dung Miên im lặng một lúc, đột nhiên hỏi: "Tối nay anh có thể làm cho tôi một cái xúc xích nhỏ được không?"
Chung Dập: "Không, bác sĩ nói em hôm nay không nhai được."
Dung Miên dừng lại, sau đó hỏi: "Vậy cháo cá thì sao?"
Chung Dập: "Được."
Dung Miên: "Tô muốn ăn kem đậu phông."
Chung Dập: "Được."
Dung Miên chớp chớp mắt, lặng lẽ nhìn sườn mặt của Chung Dập một hồi, suy nghĩ rồi hỏi: "Tối nay tôi ngủ với anh được không?"
Chung Dập: "...?"
Chung Dập hít một hơi thật sâu, cố gắng làm cho giọng điệu của mình trở nên bình tĩnh hơn.
"Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi không cần em ngủ với tôi."
Chung Dập vô cùng đau đớn mà nói: "Tự tôi có sắp xếp của riêng mình, hiểu không?"
Dung Miên chớp mắt.
Thiếu niên thoạt nhìn có chút mờ mịt, sau một lúc mới mơ hồ nói: "Tôi biết, nhưng hôm đó anh chỉ hôn má tôi thôi. Như vậy có đủ không? Thực sự không muốn những dịch vụ khác..."
"Không, tôi không muốn, cũng không cần. Tôi thích bắt đầu từ việc hôn môi đấy."
Chung Dập cứng rắn mà nói: "Tôi là khách hàng của em đấy. Em thích ý kiến không?"
Dung Miên dừng một chút, thong thả mà ừ một tiếng.
"Không có."
Dung Miên nhỏ giọng nói, "Chỉ là anh không giống với khách hàng trước kia của tôi. Bọn họ hiếm khi giống anh... Nếu như anh thích như vậy, sau này sẽ nghe theo anh."
Vẻ mặt của Chung Dập đột nhiên đơ ra một giây.
Ý người này là tất cả những vị khách trước đây đều đi thẳng vào vấn đề luôn sao? Thật ra đứa nhỏ này...rất ít cùng những người đó hôn môi?
Trái tim của Chung Dập có chút hoảng hốt. Anh hít sâu một hơi, quay mặt đi. Một lúc sau, Chung Dập nhẹ giọng nói: "...Tôi sẽ không giống bọn họ."
-
Những cảnh quay của Sử Trừng sắp kết thúc cho nên nụ cười trên mặt cậu ta mất ngày nay vẫn còn chưa tắt, bước đi trên đất mà cứ như muốn bay lên.
Cậu ta đã quen với Dung Miên cũng được một thời gian. Kỹ năng diễn của Sử Trừng cũng không còn quá cay mắt như hồi mới vào đoàn nữa. Sử Trừng thường xuyên cầm kịch bản đến tìm Dung Miên xin giúp đỡ, cùng Dung Miên nói chuyện về mấy thương hiệu giày yêu thích của cậu ta, hoặc trò chuyện về cô bạn gái nhỏ ngoài vòng giải trí của mình.
"Cô ấy là một người thoạt nhìn thì tương đối hướng nội, là một em gái nhỏ an tĩnh."
Sử Trừng khoe khoang: "Nhưng thực tế, lúc ở riêng với nhau, cô ấy đặc biệt thích hôn tôi, tương đối dính người nữa, nói thế nào nhỉ..."
Dung Miên trầm ngâm lắng nghe.
"Vậy ra mọi người... thích bắt đầu bằng nụ hôn sao?" Cậu thì thầm.
Sử Trừng sửng sốt, nghe được ý tứ của Dung Miên cho rằng Dung Miên cũng có bạn gái cho nên hứng thú bừng bừng mà tám chuyện: "Ai ui, nhìn không ra đó nha. Vị nhà cậu tính cách như thế nào thế?"
"Anh ấy là một người rất tốt, lại vô cùng dịu dàng."
Dung Miên nhỏ giọng nói: "Nhưng mà anh ấy chỉ thích hôn mặt thôi, không thích làm mấy chuyện khác."
Sử Trừng nghe xong cũng có một chút phiền muộn.
"Tôi hiểu rồi, hai người chỉ vừa mới quen nhau hả?"
Sử Trừng bừng tỉnh đại ngộ, ra vẻ "tôi hiểu rồi", "Chuyện đó cũng bình thường thôi. Nếu tình tình của người ta đã thẹn thùng như thế, khẳng định là dạng người tương đối bảo thủ ngây thơ rồi. Nếu thế thì chúng ta chủ động một chút là được."
Dung Miên nhìn về phía Sử Trừng.
"Chẳng qua chuyện hôn nhau, đương nhiên phải là hôn môi mới có ý nghĩa."
Sử Trừng tiến lại gần, bắt đầu ra vẻ cao thâm khó đoán mà giảng giải: "Để tôi nói cậu nghe về kỹ năng hôn. Thực ra mọi người thường nói không, nhưng miễn là bầu không khí, kỹ thuật đúng chỗ thì sẽ không có ai có thể cự tuyệt được..."
-
Chung Dập đang ngồi cắn hạt dưa với Thẩm Nghiên.
Chung Dập cầm hạt dưa, ngồi trên xe lăn, vừa ngâm nga vừa xem kịch bản.
Thẩm Nghiên thấy được tâm tình của anh rất tốt cho nên bắt đầu hỏi: "Hai ngày nay chị thấy cậu lại trở về làm cái căn tin di động. Cậu với bạn nhỏ kia... bên nhau rồi?"
"Mọi chuyện không phải như chị nghĩ đâu."
Chung Dập lười biếng ném vỏ hạt dưa vào giấy ăn, bọc lại rồi ném vào thùng rác, "Hai chúng em đã thỏa thuận xong rồi, phát triển từng chút một."
"Đứa nhỏ này... Quả thật có một chút dính người."
Chung Dập nói, "Chẳng qua trước mắt thì quyền chủ động nằm trong tay em."
Trong lúc nhất thờ, Thẩm Nghiên có vẻ muốn nói lại thôi.
"Tự nhiên cậu cầm cái kịch bản tình yêu gà con ở đâu ra vậy?" Sau một lúc Thẩm Nghiên nghẹn cười, "Hai ta quen nhau cũng nhiều năm như vậy rồi, lão Chung à, chị thật không ngờ cậu lại..."
Chung Dập làm bộ không nghe thấy, trải một tấm giấy ăn mới, bắt đầu cắn hạt dưa tiếp.
Thẩm Nghiên còn định trêu chọc thêm đôi ba câu thì nhìn thấy Dung Miên đứng ở cửa phòng nghỉ, trên tay cầm một bó hoa cúc, vô cùng cẩn thận thò đầu vào bên trong dò xét.
Thiếu niên đứng ở cửa nhìn Chung Dập, rồi nhìn Thẩm Nghiên, cuối cùng ánh mắt lại rơi trên khuôn mặt Chung Dập, bộ dáng nhút nhát sợ sệt, không dám nói lời nào.
Chung Dập hiểu Dung Miên đang nghĩ gì.
Anh đặt hạt dưa xuống, nói: "Vào đây đi. Chị Nghiên Nghiên không phải người ngoài, không ăn thịt trẻ con."
Thẩm Nghiên mỉm cười vẫy tay với Dung Miên, Dung Miên như thở phảo nhẹ nhõm, nhẹ nhàng bước vào phòng.
"Sử Trừng với tôi nhìn thấy những bông hoa xinh đẹp này bên cạnh bức tường."
Dung Miên nói, "Không qua mấy ngày nữa chúng sẽ héo mất nên tôi hái luôn, nhưng Sử Trừng đã lấy mất một bông rồi."
Trong sáu đóa hoa cúc nhỏ, vẫn còn lại năm bông, Dung Miên vốn dĩ muốn đưa hết cho Chung Dập.
Nhưng bởi vì Thẩm Nghiên cũng có ở đây, lại là con gái, cho nên Dung Miên nghĩ nghĩ một hồi, vẫn chia ba đóa hoa cho Thẩm Nghiên, hai cái còn lại đưa cho Chung Dập, đồng thời còn nghiêm túc hứa với anh: "Lần sau tôi sẽ cho anh nhiều hơn."
Thẩm Nghiên cười không khép được miệng, lấy điện thoại ra bắt đầu chụp ảnh.
Chung Dập nhìn chằm chằm vào hai bông hoa nhỏ màu trắng trong tay mình hồi lâu, cuối cùng chỉ nói: "... Nhớ rửa tay đấy."
Dung Miên ừ một tiếng, lại nói với Chung Dập: "Tôi quay xong rồi."
"Hôm nay tôi phải quay cảnh đêm, chìa khóa nhà ở chỗ Từ Dữu Dữu."
Chung Dập nói: "Em về trước đi."
Dung Miên gật gật đầu.
"Tối nay tôi có thể chiên một ít xúc xích nhỏ được không?"
Dung Miên suy nghĩ một chút, vô cùng khao khát hỏi: "Tôi sẽ không ăn nhiều đâu, cũng sẽ rửa chén."
Dung Miên đã nhổ răng khôn ba ngày trước. Ba ngày nay Chung Dập chỉ nấu các loại cháo cá, cháo gà, cháo nấm cho cậu ăn.
Mỗi lần Chung Dập mở tủ lạnh lấy đồ ăn ra, Dung Miên đều đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào gói xúc xích phía trên cùng. Tuy không nói gì nhưng Chung Dập cũng biết là người này thèm đến điên luôn rồi."
Vì thế anh gật đầu, dặn dò: "Ăn ít một chút, nhớ phải cắt thành miếng nhỏ, nhai chậm thôi."
Dung Miên vui vẻ ừ một tiếng.
Thẩm Nghiên ở bên cạnh che miệng lại, nhìn chằm chằm vào hai người trước mặt, ý cười trong mắt sắp tràn ra luôn rồi.
Chung Dập cũng có chút không thoải mái, chủ yếu là bởi vì ánh mắt của Thẩm Nghiên quá ác liệt, anh cảm giác tai mình có chút nóng lên.
Vì vậy Chung Dập giấu đầu lòi đuôi mà ho khan một tiếng, lại dặn dò: "Kem đậu phộng ở ngăn hai tủ lạnh. Em tự lấy ăn, nhưng không được ăn nhiều. Nhớ phải uống thuốc rồi mới ngủ."
Dung Miên ngoan ngoãn gật đầu.
Cậu tiếp tục lặng lẽ nhìn chằm chằm Chung Dập, nhưng vẫn không nhúc nhích.
Chung Dập: "... Còn gì nữa không?"
Dung Miên cụp mắt xuống, hơi dừng lại rồi nhỏ giọng nói có.
"Hôm nay tôi quay phim rất mệt, cũng hơi buồn ngủ nữa."
Dung Miên nói, "Nên tôi muốn đi ngủ sớm."
Chung Dập sững người một lúc, nói được.
Dung Miên nhấp nhấp miệng: "Chờ lúc anh về nhà hẳn là lúc đó tôi đã ngủ rồi, sẽ không thấy tôi được."
Chung Dập nhất thời không hiểu ý của thiếu niên, vì thế lại ừ một tiếng, sau đó có chút chần chừ hỏi: "... Làm sao vậy?"
Dung Miên nâng mắt nhìn Chung Dập, đôi mắt của cậu rất sáng.
Sau đó Chung Dập nghe thấy thiếu niên nghiêm túc hỏi mình: "Vậy bây giờ, tôi có thể hôn anh trước một cái được không?"
Chung Dập không chạm vào đuôi, má hay đầu của mình, cũng không yêu cầu mình làm bạn. Bây giờ trở thành khách hàng VIP rồi mà cũng chỉ hôn nhẹ lên mặt mình một cái.
Dung Miên ngơ ngác nhìn Chung Dập lên lầu. Cậu ngồi ngốc ở sô pha một lát, chốc sau mới nâng tay, nhẹ nhàng chạm lên gương mặt mình.
Sau đó Dung Miên lại chậm rì rì mà dịch tay xuống sau eo sờ một cái, phát hiện cái đuôi của mình lại lặng lẽ xuất hiện không biết từ lúc nào.
Dung Miên chạy vào nhà vệ sinh lăn lộn trước gương một hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể nhét từ từ cái đuôi vào trong quần, lựa chọn từ bỏ.
Tình huống này chỉ xảy ra mỗi khi ở với Chung Dập.
Dung Miên không biết vì sao, nhưng cậu cũng đã tập làm quen với nó.
-
Ngày hôm sau Khổng Tam Đậu nghe Dung Miên kể lại cũng lâm vào trầm tư.
"Tại sao không muốn sờ em nhỉ? Chung Dập có phải ngại ngùng không? Chị còn tưởng tính cách của anh ta là thích đùa giỡn với động vật nhỏ luôn đó."
Khổng Tam Đậu suy nghĩ một chút rồi nói: "Hay là... Chung Dập không phải loại khách thích tiếp xúc gần với động vật nhỏ? Có lẽ anh ta chỉ muốn có một con mèo ở cạnh thôi?"
Dung Miên cúi đầu suy nghĩ một chút.
"Nhưng em cảm thấy sau khi hôn em, anh ấy trông hạnh phúc lắm." Dung Miên nói.
Vì vậy Khổng Tam Đậu lại tiếp tục trầm ngâm.
Trong mắt của hai động vật nhỏ bé này, hôn và vuốt ve đều giống nhau cả. Đó đều là một cách để khách hàng thể hiện tình cảm của mình.
Chẳng qua Dung Miên rất ít được khách hàng hôn khi ở quán cà phê mèo. Có lẽ vì Dung Miên là giống mèo lông dài nên các vị khách có xu hướng thích vuốt lông hơn là hôn mèo nhỏ, chắc là sợ lúc hôn sẽ một miệng toàn lông.
Đương nhiên cũng có một nhóm nhỏ khách hàng nhiệt tình hơn sẽ cố gắng hôn lên mặt Dung Miên. Lúc ấy Dung Miên sẽ liều mạng trốn tránh khỏi vòng tay của họ, không để miệng của bọn họ chạm vào mặt mình.
Bộ phim đầu tiên của Dung Miên là phim chiếu mạng thanh xuân vườn trường. Nội dung phim chủ yếu là cuộc sống học đường của học sinh ở tuổi dậy thì. Đương nhiên là cũng có một chút đoạn tình cảm ái muội ngọt ngào hay chua xót nhưng tuyệt nhiên không có cảnh hôn môi.
Cho nên có thể nói Chung Dập là khách hàng đầu tiên thành công hôn được Dung Miên.
Dung Miên cảm thấy mình trở nên kỳ lạ.
Chẳng hạn như, mèo con luôn ghét mùi cam, nhưng bất cứ khi nào Chung Dập đến gần mình, Dung Miên lại cảm thấy mùi cam quýt trên người Chung Dập lại vô cùng dễ chịu.
Ví dụ như, Dung Miên ghét những hành động đụng chạm đột ngột của người khác, nhưng giờ đây cậu lại hi vọng Chung Dập có thể sờ sờ mình nhiều như những vị khách khác, cũng không ghét nụ hôn của Chung Dập.
Dung Miên không thể hiểu được suy nghĩ của Dung Miên, đồng thời cậu cũng không hiểu nổi bản thân mình bây giờ.
Dung Miên nói với Khổng Tam Đậu: "Em muốn gọi điện thoại cho chú Vân."
"Ồ, chú Vân tối hôm qua có nói là tài khoản ngân hàng của chú hình như có vấn đề gì đó."
Khổng Tam Đậu suy nghĩ một chút rồi nói, "Chú Vân nói là hôm nay sẽ đến ngân hàng kiểm tra một chút. Hiện tại chắc là đang bận rồi. Em có thể gọi cho chú ấy sau cũng được."
Tuy nhiên trước khi gọi điện thoại được cho Vân Mẫn, sau giờ làm việc ngày hôm đó, Dung Miên đã bị Chung Dập cưỡng ép đưa đến phòng khám nha khoa nhổ răng khôn.
Có kinh nghiệm xử lí chỗ bị viêm lần trước, lần này Dung Miên đã có sự chuẩn bị về tinh thần. Chung Dập vẫn kéo ghế ngồi bên cạnh, trực tiếp chắn đi tầm mắt của thiếu niên rồi bắt đầu kể về sự tình con gà trống mà mình gặp phải khi quay phim ở nông thôn.
Bác sĩ nhổ rất nhanh. Lúc xong rồi, Dung Miên choáng váng cầm ly nước, phát ngốc nhìn chằm chằm cái răng của mình đang đặt ở trên đĩa. Chung Dập không để cho cậu nhìn nữa, nhét người vào xe ô tô rồi về nhà.
Ngồi trong xe, Dung Miên ôm má ngồi trầm mặc, quay đầu nói với Chung Dập: "Miệng tôi tê quá."
Chung Dập nói: "Bình thường."
Dung Miên nhăn mặt, rồi mới chậm rãi nói tiếp: "Môi cũng nóng."
Lúc này Chung Dập mới nâng mắt, nhìn chằm chằm vào miệng của thiếu niên, cuối cùng cũng không phái hiện được cái gì khôn ổn, nói: "Thuốc tê còn chưa tan hết, cái này cũng là bình thường."
Dung Miên im lặng một lúc, đột nhiên hỏi: "Tối nay anh có thể làm cho tôi một cái xúc xích nhỏ được không?"
Chung Dập: "Không, bác sĩ nói em hôm nay không nhai được."
Dung Miên dừng lại, sau đó hỏi: "Vậy cháo cá thì sao?"
Chung Dập: "Được."
Dung Miên: "Tô muốn ăn kem đậu phông."
Chung Dập: "Được."
Dung Miên chớp chớp mắt, lặng lẽ nhìn sườn mặt của Chung Dập một hồi, suy nghĩ rồi hỏi: "Tối nay tôi ngủ với anh được không?"
Chung Dập: "...?"
Chung Dập hít một hơi thật sâu, cố gắng làm cho giọng điệu của mình trở nên bình tĩnh hơn.
"Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi không cần em ngủ với tôi."
Chung Dập vô cùng đau đớn mà nói: "Tự tôi có sắp xếp của riêng mình, hiểu không?"
Dung Miên chớp mắt.
Thiếu niên thoạt nhìn có chút mờ mịt, sau một lúc mới mơ hồ nói: "Tôi biết, nhưng hôm đó anh chỉ hôn má tôi thôi. Như vậy có đủ không? Thực sự không muốn những dịch vụ khác..."
"Không, tôi không muốn, cũng không cần. Tôi thích bắt đầu từ việc hôn môi đấy."
Chung Dập cứng rắn mà nói: "Tôi là khách hàng của em đấy. Em thích ý kiến không?"
Dung Miên dừng một chút, thong thả mà ừ một tiếng.
"Không có."
Dung Miên nhỏ giọng nói, "Chỉ là anh không giống với khách hàng trước kia của tôi. Bọn họ hiếm khi giống anh... Nếu như anh thích như vậy, sau này sẽ nghe theo anh."
Vẻ mặt của Chung Dập đột nhiên đơ ra một giây.
Ý người này là tất cả những vị khách trước đây đều đi thẳng vào vấn đề luôn sao? Thật ra đứa nhỏ này...rất ít cùng những người đó hôn môi?
Trái tim của Chung Dập có chút hoảng hốt. Anh hít sâu một hơi, quay mặt đi. Một lúc sau, Chung Dập nhẹ giọng nói: "...Tôi sẽ không giống bọn họ."
-
Những cảnh quay của Sử Trừng sắp kết thúc cho nên nụ cười trên mặt cậu ta mất ngày nay vẫn còn chưa tắt, bước đi trên đất mà cứ như muốn bay lên.
Cậu ta đã quen với Dung Miên cũng được một thời gian. Kỹ năng diễn của Sử Trừng cũng không còn quá cay mắt như hồi mới vào đoàn nữa. Sử Trừng thường xuyên cầm kịch bản đến tìm Dung Miên xin giúp đỡ, cùng Dung Miên nói chuyện về mấy thương hiệu giày yêu thích của cậu ta, hoặc trò chuyện về cô bạn gái nhỏ ngoài vòng giải trí của mình.
"Cô ấy là một người thoạt nhìn thì tương đối hướng nội, là một em gái nhỏ an tĩnh."
Sử Trừng khoe khoang: "Nhưng thực tế, lúc ở riêng với nhau, cô ấy đặc biệt thích hôn tôi, tương đối dính người nữa, nói thế nào nhỉ..."
Dung Miên trầm ngâm lắng nghe.
"Vậy ra mọi người... thích bắt đầu bằng nụ hôn sao?" Cậu thì thầm.
Sử Trừng sửng sốt, nghe được ý tứ của Dung Miên cho rằng Dung Miên cũng có bạn gái cho nên hứng thú bừng bừng mà tám chuyện: "Ai ui, nhìn không ra đó nha. Vị nhà cậu tính cách như thế nào thế?"
"Anh ấy là một người rất tốt, lại vô cùng dịu dàng."
Dung Miên nhỏ giọng nói: "Nhưng mà anh ấy chỉ thích hôn mặt thôi, không thích làm mấy chuyện khác."
Sử Trừng nghe xong cũng có một chút phiền muộn.
"Tôi hiểu rồi, hai người chỉ vừa mới quen nhau hả?"
Sử Trừng bừng tỉnh đại ngộ, ra vẻ "tôi hiểu rồi", "Chuyện đó cũng bình thường thôi. Nếu tình tình của người ta đã thẹn thùng như thế, khẳng định là dạng người tương đối bảo thủ ngây thơ rồi. Nếu thế thì chúng ta chủ động một chút là được."
Dung Miên nhìn về phía Sử Trừng.
"Chẳng qua chuyện hôn nhau, đương nhiên phải là hôn môi mới có ý nghĩa."
Sử Trừng tiến lại gần, bắt đầu ra vẻ cao thâm khó đoán mà giảng giải: "Để tôi nói cậu nghe về kỹ năng hôn. Thực ra mọi người thường nói không, nhưng miễn là bầu không khí, kỹ thuật đúng chỗ thì sẽ không có ai có thể cự tuyệt được..."
-
Chung Dập đang ngồi cắn hạt dưa với Thẩm Nghiên.
Chung Dập cầm hạt dưa, ngồi trên xe lăn, vừa ngâm nga vừa xem kịch bản.
Thẩm Nghiên thấy được tâm tình của anh rất tốt cho nên bắt đầu hỏi: "Hai ngày nay chị thấy cậu lại trở về làm cái căn tin di động. Cậu với bạn nhỏ kia... bên nhau rồi?"
"Mọi chuyện không phải như chị nghĩ đâu."
Chung Dập lười biếng ném vỏ hạt dưa vào giấy ăn, bọc lại rồi ném vào thùng rác, "Hai chúng em đã thỏa thuận xong rồi, phát triển từng chút một."
"Đứa nhỏ này... Quả thật có một chút dính người."
Chung Dập nói, "Chẳng qua trước mắt thì quyền chủ động nằm trong tay em."
Trong lúc nhất thờ, Thẩm Nghiên có vẻ muốn nói lại thôi.
"Tự nhiên cậu cầm cái kịch bản tình yêu gà con ở đâu ra vậy?" Sau một lúc Thẩm Nghiên nghẹn cười, "Hai ta quen nhau cũng nhiều năm như vậy rồi, lão Chung à, chị thật không ngờ cậu lại..."
Chung Dập làm bộ không nghe thấy, trải một tấm giấy ăn mới, bắt đầu cắn hạt dưa tiếp.
Thẩm Nghiên còn định trêu chọc thêm đôi ba câu thì nhìn thấy Dung Miên đứng ở cửa phòng nghỉ, trên tay cầm một bó hoa cúc, vô cùng cẩn thận thò đầu vào bên trong dò xét.
Thiếu niên đứng ở cửa nhìn Chung Dập, rồi nhìn Thẩm Nghiên, cuối cùng ánh mắt lại rơi trên khuôn mặt Chung Dập, bộ dáng nhút nhát sợ sệt, không dám nói lời nào.
Chung Dập hiểu Dung Miên đang nghĩ gì.
Anh đặt hạt dưa xuống, nói: "Vào đây đi. Chị Nghiên Nghiên không phải người ngoài, không ăn thịt trẻ con."
Thẩm Nghiên mỉm cười vẫy tay với Dung Miên, Dung Miên như thở phảo nhẹ nhõm, nhẹ nhàng bước vào phòng.
"Sử Trừng với tôi nhìn thấy những bông hoa xinh đẹp này bên cạnh bức tường."
Dung Miên nói, "Không qua mấy ngày nữa chúng sẽ héo mất nên tôi hái luôn, nhưng Sử Trừng đã lấy mất một bông rồi."
Trong sáu đóa hoa cúc nhỏ, vẫn còn lại năm bông, Dung Miên vốn dĩ muốn đưa hết cho Chung Dập.
Nhưng bởi vì Thẩm Nghiên cũng có ở đây, lại là con gái, cho nên Dung Miên nghĩ nghĩ một hồi, vẫn chia ba đóa hoa cho Thẩm Nghiên, hai cái còn lại đưa cho Chung Dập, đồng thời còn nghiêm túc hứa với anh: "Lần sau tôi sẽ cho anh nhiều hơn."
Thẩm Nghiên cười không khép được miệng, lấy điện thoại ra bắt đầu chụp ảnh.
Chung Dập nhìn chằm chằm vào hai bông hoa nhỏ màu trắng trong tay mình hồi lâu, cuối cùng chỉ nói: "... Nhớ rửa tay đấy."
Dung Miên ừ một tiếng, lại nói với Chung Dập: "Tôi quay xong rồi."
"Hôm nay tôi phải quay cảnh đêm, chìa khóa nhà ở chỗ Từ Dữu Dữu."
Chung Dập nói: "Em về trước đi."
Dung Miên gật gật đầu.
"Tối nay tôi có thể chiên một ít xúc xích nhỏ được không?"
Dung Miên suy nghĩ một chút, vô cùng khao khát hỏi: "Tôi sẽ không ăn nhiều đâu, cũng sẽ rửa chén."
Dung Miên đã nhổ răng khôn ba ngày trước. Ba ngày nay Chung Dập chỉ nấu các loại cháo cá, cháo gà, cháo nấm cho cậu ăn.
Mỗi lần Chung Dập mở tủ lạnh lấy đồ ăn ra, Dung Miên đều đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào gói xúc xích phía trên cùng. Tuy không nói gì nhưng Chung Dập cũng biết là người này thèm đến điên luôn rồi."
Vì thế anh gật đầu, dặn dò: "Ăn ít một chút, nhớ phải cắt thành miếng nhỏ, nhai chậm thôi."
Dung Miên vui vẻ ừ một tiếng.
Thẩm Nghiên ở bên cạnh che miệng lại, nhìn chằm chằm vào hai người trước mặt, ý cười trong mắt sắp tràn ra luôn rồi.
Chung Dập cũng có chút không thoải mái, chủ yếu là bởi vì ánh mắt của Thẩm Nghiên quá ác liệt, anh cảm giác tai mình có chút nóng lên.
Vì vậy Chung Dập giấu đầu lòi đuôi mà ho khan một tiếng, lại dặn dò: "Kem đậu phộng ở ngăn hai tủ lạnh. Em tự lấy ăn, nhưng không được ăn nhiều. Nhớ phải uống thuốc rồi mới ngủ."
Dung Miên ngoan ngoãn gật đầu.
Cậu tiếp tục lặng lẽ nhìn chằm chằm Chung Dập, nhưng vẫn không nhúc nhích.
Chung Dập: "... Còn gì nữa không?"
Dung Miên cụp mắt xuống, hơi dừng lại rồi nhỏ giọng nói có.
"Hôm nay tôi quay phim rất mệt, cũng hơi buồn ngủ nữa."
Dung Miên nói, "Nên tôi muốn đi ngủ sớm."
Chung Dập sững người một lúc, nói được.
Dung Miên nhấp nhấp miệng: "Chờ lúc anh về nhà hẳn là lúc đó tôi đã ngủ rồi, sẽ không thấy tôi được."
Chung Dập nhất thời không hiểu ý của thiếu niên, vì thế lại ừ một tiếng, sau đó có chút chần chừ hỏi: "... Làm sao vậy?"
Dung Miên nâng mắt nhìn Chung Dập, đôi mắt của cậu rất sáng.
Sau đó Chung Dập nghe thấy thiếu niên nghiêm túc hỏi mình: "Vậy bây giờ, tôi có thể hôn anh trước một cái được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất