Định Hải Phù Sinh Lục

Quyển 1 Chương 7: Dị biến

Trước Sau
Phùng Thiên Quân kiểm tra mớ thi thể bị chém thành hai khúc nằm rải rác đầy đất, cả thảy hai mươi cái, toàn bộ đều bị Hạng Thuật dùng một đao chặt đứt trong chớp mắt, vết đao sạch gọn lưu loát vô cùng. Đàn hoạt thi này vậy mà chưa chết hẳn, sau khi đầu mình hai nơi, phần tay cụt vẫn còn co giật, báo hại Phùng Thiên Quân nhìn mà da đầu tê rần.

"Này!" Phùng Thiên Quân thấy Trần Tinh đuổi theo vào rừng cây, bèn gọi với, "Đừng đi!"

Trần Tinh quay đầu nói: "Ta phải đi xem tên khốn kiếp kia! Ta là thầy trừ tà, sẽ không gặp chuyện gì đâu! Các ngươi hãy đợi ở đây!"

Phùng Thiên Quân lập tức thu đao, đang định đuổi theo, lại nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa, bèn lắc người trốn trong bụi cây, nếu như có dị động thì cũng tiện đường đánh lén.

Nhưng người tới là một đội Tấn binh, đội trưởng dẫn đầu cầm đuốc đi tới giữa chiến trường, tức thời tung người xuống ngựa.

"Nơi này cũng có ......" Giọng đội trưởng kia run rẩy không ngừng, "Bị ai gϊếŧ?"

"Có cái gì?" Giọng Phùng Thiên Quân phát ra từ phía sau, đặt đao lên cổ gã, bọn binh sĩ không ngờ nơi đây lại có người! Tất cả phẫn nộ quát tháo: "Kẻ nào?!"

"Nói," Phùng Thiên Quân cất giọng lạnh lùng, "Có phải quan phủ đã sớm biết nơi đây có dị thường không?"

"Những quái vật này ... đều do ngươi gϊếŧ?" Đội trưởng thở gấp, "Ngươi còn gặp mấy con?"

Phùng Thiên Quân thoáng run tay, cắt một đường trên cổ đội trưởng nọ, máu tươi bắn ra, đội trưởng nhất thời sợ tới mức run lẩy bẩy: "Ta nói! Ta nói! Đừng gϊếŧ ta!"

Phùng Thiên Quân hỏi: "Bắt đầu từ khi nào? Vừa đi vừa nói!" Dứt lời, bèn quay sang nói với chó của Trần Tinh: "Hạng Thuật, mi đợi ở đây."

"Hơn ... hơn một tháng trước," Đội trưởng run cầm cập, "Bên trong Long Trung thôn ... có hai bách tính trốn ra, đến Mạch Thành báo quan, quan phủ không tin việc này, sợ rằng quân Tần dương Đông kích Tây, bày ra kế sách dẫn dụ quan binh rời đi ......"

.

Trần Tinh vội vàng đuổi theo hướng Hạng Thuật bỏ đi, sau khi vào rừng, đường trong rừng dẫn tới chỗ sâu nhất trong lòng núi, vòng qua dốc núi, bên dưới là một thôn làng.

Trần Tinh: "???"

Chỗ này có thôn xóm nữa à?

Đã đến giờ gà gáy mà chẳng thấy được tí đèn đóm, trong thôn lại tràn ngập một luồng tử khí. Tay trái Trần Tinh thắp sáng Tâm Đăng, còn tay phải thì đẩy cửa một hộ nhân gia, không có người cũng như thi thể, dường như trong một đêm cả thôn đều di tản đi hết.

Người đâu? Chạy đâu mất rồi? Trần Tinh nhắm hai mắt, lần lượt hướng sang bốn phía, bỗng nhiên cảm nhận được một tia sáng.

Hiện giờ cậu gần như có thể hoàn toàn khẳng định, Tâm Đăng đang chỉ lối cậu đến chỗ Hạng Thuật. Hạng Thuật đúng là hộ pháp Võ thần được Tâm Đăng lựa chọn, không sai vào đâu được! Nghi hoặc trong lòng Trần Tinh ngày càng nhiều, nhưng những nghi vấn ấy chỉ có Hạng Thuật mới có thể giải đáp cho cậu.

Tia sáng xuất hiện ở phía Bắc, ở đó có một con đường uốn khúc thông tới bãi đất ở phía Bắc của thôn.

Trần Tinh nhanh chóng đi tới bãi đất đó, trước mặt xuất hiện một lăng viên (nghĩa trang), chính giữa lăng viên đã bị quật lên, hiện ra mấy chục quan tài đá bị lật nắp. Ở giữa là bệ đá, trước bệ đá có một nam nhân vận hắc bào đeo mặt nạ đang đứng, hoà làm một thể với bóng đêm.

Trên bệ đá, một võ sĩ cao lớn cao gần chín thước nằm đó, hắn mặc giáp sắt đen, đội mũ sắt che mặt, quỷ ảnh lắc lư tứ phía không ngờ đều là hoạt thi đang đứng!

Bên ngoài là một đàn hoạt thi mặc đồ bách tính, bên trong có hơn mười binh sĩ quân Tấn, chứng kiến một màn này, trong đầu Trần Tinh lập tức hiện ra cảnh tượng: Nam nhân đeo mặt nạ này không biết ở đây bày trò gì, lại hóa toàn thể bách tính trong thôn thành "Bạt". Mà binh sĩ quân Tấn tới đây điều tra cũng không thể thoát khỏi kết cục bị chuyển hóa thành Bạt!

Liên tưởng tới đêm đụng phải Bạt, Trần Tinh bắt đầu suy đoán, có lẽ chúng là binh lính tuần tra ... Nhưng hiện giờ Vạn Pháp Quy Tịch, linh khí thiên địa khô kiệt, nam nhân mặt nạ này có lai lịch gì? Gã đã dùng pháp thuật gì?

Bỗng nhiên, ánh sáng trong đầu Trần Tinh lóe lên, bèn chuyển sang một góc khác của lăng viên, sau tấm bia đá đằng kia, Hạng Thuật đang quỳ một chân trên đất, quan sát tình hình, ra hiệu với cậu, kêu cậu cúi người miễn cho bị phát hiện.

Trần Tinh vội khom lưng, dọc theo tường ngoài lăng viên cao nửa người chạy tới chỗ Hạng Thuật.

Trần Tinh hỏi: "Gã là ai thế?"

Hạng Thuật không trả lời, cau mày quan sát nam nhân mang mặt nạ đang thi pháp ở trung tâm bệ đá. Nam nhân không cử động mà cứ đứng hoài như thế. Hoạt thi thành đàn vây quanh tứ phía, chung quanh lặng ngắt như tờ, quỷ dị không nói nên lời.

"Gã muốn làm gì?" Trần Tinh lại thấp giọng hỏi.

"Không biết!" Hạng Thuật bực bội đáp, "Câm miệng!"

Lòng nghi hoặc của Trần Tinh đã đạt tới đỉnh điểm, hồn nhiên không có chút tự giác của thầy trừ tà, càng không nghĩ người nên giải đáp nghi vấn cho người khác vào lúc này lẽ ra phải là cậu mới đúng.

"Vậy chúng ta phải ở đây xem tới chừng nào?" Trần Tinh lại hỏi.

Hạng Thuật: "......"

Trần Tinh ý thức được nếu còn hỏi nữa sẽ bị đánh chắc luôn, đành im mồm, nhưng cậu lại thình lình chú ý tới hàng chữ chu sa trên bia đá chỗ hai người ẩn thân. Thế là cậu duỗi tay sờ thể chữ lõm nọ, nhận ra trên đó khắc sáu chữ "Đại Tấn Tương Dương Vương Vĩ".

Tư Mã Vĩ? Lăng viên này là nơi an táng một trong loạn bát vương, Sở Vương của hoàng tộc Tư Mã?!

Trần Tinh lập tức dời mắt sang thi thể được phủ cả người trong áo giáp đang nằm chính giữa bệ đá nọ. Với kiểu giáp sắt đen hoa lệ thế kia, tuyệt đối không phải bình dân, vậy nhất định là thi thể của Tư Mã Vĩ!

Nhưng hắn đã chết từ một trăm năm trước rồi! Thi thể còn chưa bị hư thối hay sao?

Bên kia, người thi pháp khẽ nâng hai tay, cơ thể nặng nề của Tư Mã Vĩ bay lên giữa không trung, thời khắc này, bốn phía như có một khí thế mạnh mẽ vô hình làm Trần Tinh phải rùng mình, theo tục ngữ gọi thì là "âm phong từng trận". Chỉ có người làm thầy trừ tà như cậu mới rõ, đó là ảnh hưởng do oán khí trong thiên địa lưu động, chính vì không biết, nên người bình thường khi cảm nhận được hơi thở âm hàn tai họa này, chỉ có thể miêu tả nó thành "âm phong".

Âm phong càng cường thịnh, chứng tỏ đó là oán khí bắt nguồn từ binh lính chết trận, cùng bách tính chết trong chiến hỏa trong phạm vi trăm dặm còn lưu lại nhân gian!

Trần Tinh lập tức phát hiện ý đồ thực sự của kẻ thi pháp này: Gã không phải đang dẫn dắt linh khí thiên địa, mà là oán khí dồi dào của người chết hình thành sau trận đại chiến thành Tương Dương, rồi truyền nó vào thân thể Tư Mã Vĩ, hồi sinh thi thể này.

Tuy rằng không rõ mục đích thực sự của nam nhân mặt nạ này là gì, Trần Tinh chỉ biết một điều, nhất định phải hành động ngay bây giờ, vì thi pháp đã tới thời điểm mấu chốt ......



"Hộ pháp," Trần Tinh thấp giọng, "Chúng ta lập tức ra đó ngăn hắn lại!"

Dứt lời, Trần Tinh bị Hạng Thuật dùng một tay túm cổ như xách gà con.

"Muốn thì tự ngươi mà đi." Hạng Thuật nói thầm, "Đừng làm lộ vị trí của ta, ta cũng không phải hộ pháp gì đó."

Trần Tinh nghiến răng nghiến lợi, nói không nên lời, trong mắt lộ ra thần sắc vô cùng đau đớn, lập tức ra dấu, ý là cục diện trước mắt đã nghiêm trọng lắm rồi, lại nghĩ, ngươi không phải tới ngăn tên yêu nhân này làm hại nhân gian, thì chạy tới đây làm chi?

Đúng lúc này, đội ngũ quân Tấn tới đây, phía sau còn có Phùng Thiên Quân hai tay cầm đao đi theo, Phùng Thiên Quân chạy tới ngoài lăng viên, binh sĩ quân Tấn nhao nhao đánh đuốc, gần năm mươi người với thanh thế hùng hậu vọt vào chung quanh lăng viên.

Hạng Thuật lập tức thả Trần Tinh xuống, hai người đồng thời ra hiệu cho người tới nhưng đã chậm, đội trưởng quân Tấn nơm nớp lo sợ, hô to một tiếng, nhất thời thu hút sự chú ý của nam nhân mặt nạ kia.

"Yêu nhân phương nào!" Rõ ràng tên đội trưởng nọ không đủ khí thế, thấp thỏm mà quát, "Mau mau bó tay chịu trói!"

Hạng Thuật và Trần Tinh nhắc nhở đội trưởng quân Tấn nhưng gã không phát hiện, Phùng Thiên Quân lại nhìn thấy, bèn xoay người, tìm một chỗ trốn sau tường ngoài lăng viên, ra hiệu giờ phải làm sao?

Hạng Thuật lập tức xua tay, túm lấy Trần Tinh đang muốn xông ra ngoài, bỗng nghe "yêu nhân" trước đài đá ở trung tâm lăng viên cười lạnh một tiếng, trầm giọng nói gì đó, Trần Tinh nghe không rõ, đã thấy gần trăm thôn dân hoạt thi hóa Bạt nhào về phía quân Tấn!

"Xung phong!" Đội trưởng kia hô to, dẫn dắt thủ hạ tấn công, từng người xoay đao, chém đầu hoạt thi, nhất thời máu thối bắn tung tóe khắp nơi. Trần Tinh thoáng nhìn sang Phùng Thiên Quân cách đó không xa, Phùng Thiên Quân ẩn thân sau tường vây, chỉ vào mình, gật đầu với Trần Tinh, ý là hắn dạy đó.

Trần Tinh nhớ tới hoạt thi bị đập bể đầu dưới vách núi, bèn ngừng lại, vội vàng nói với Hạng Thuật: "Chém đầu chúng."

Dứt lời, cậu hiện thân sau tấm bia đá, quát: "Yêu quái! Đền tội đi!" Kế đó liền chạy ra, mới sực phát hiện trên người không có binh khí, đành hớt hải vòng lại chỗ đội trưởng: "Cho mượn kiếm dùng với!"

Phùng Thiên Quân cũng xách đao đuổi theo: "Mau lui ra sau! Đừng thêm phiền!"

Trần Tinh bỗng phát hiện trong lăng viên có một cái xẻng sắt đào đất, thầm nghĩ may quá đi! Bấy giờ mới nối gót theo binh sĩ, vung xẻng sắt, đập vào đầu một con hoạt thi.

Tầm mắt Hạng Thuật vẫn đặt trên người nam nhân mặt nạ, không hề quan tâm hoạt thi, thế rồi, nam nhân đứng trên đài đá giơ tay, Hạng Thuật lập tức phi ra ngoài, đầu tiên giẫm lên một quan tài đá, xoay người tới bên cạnh Trần Tinh, đạp Phùng Thiên Quân bên cạnh một cước. Ngay sau đó, một tay hắn nhấc nắp quan tài nặng gần hai trăm cân, chắn trước mặt mình và Trần Tinh.

Phùng Thiên Quân vừa ngoảnh đầu đã bị đạp bay sang một bên, Trần Tinh thì nghi hoặc không thôi, ngẩng đầu lại thấy nam nhân mặt nạ hắc bào kia vỗ vào hư không, tạo ra những gợn nước, hắc hỏa trong tay lập lòe, bắn ra hơn trăm viên đạn hắc hỏa lưu tinh, lần lượt nhắm trúng vệ binh quân Tấn đang đánh nhau với hoạt thi. Hắc hỏa vừa dính vào người, binh lính lập tức kêu đau đớn nằm lăn lộn trên đất.

Nắp quan tài đá vỡ nát do bị đánh trúng, Hạng Thuật chịu lực chấn động cực mạnh kia, hơi cúi mình, rút kiếm, hóa thành một cái bóng, bắn thẳng tới tế đàn nằm chính giữa bệ đá!

Quá nhanh! Thực sự quá nhanh! Trần Tinh vẫn còn cầm xẻng, thoáng chốc cả lăng viên chỉ còn mình cậu, Hạng Thuật đứng cùng Phùng Thiên Quân, những người còn lại đều dồn dập ngã xuống.

"Phùng huynh!" Trần Tinh gọi, "Người từ đâu ra vậy?!"

Phùng Thiên Quân quát: "Đừng đụng vào họ!"

Một khi hắc hỏa dính vào người sẽ lập tức thiêu cháy, Trần Tinh không dám chạm vào, Phùng Thiên Quân đứng dậy, la lên: "Sau lưng ngươi!"

Quân Tấn đều bị đánh gục, hoạt thi còn lưu lại không ít, nhân lúc này bao vây Trần Tinh tới tấp.

"Phát sáng đi!" Phùng Thiên Quân vung đao, chém bay đầu hai con hoạt thi, la to, "Chúng nó sợ ánh sáng!"

Cùng lúc ấy, Hạng Thuật lại sải bước, xông lên bệ đá, một kiếm kéo theo cung lửa vung "vút" một tiếng, nam nhân mặt nạ kia lập tức đưa tay, trong tay áo bên phải xuất hiện một thanh chủy thủ chặn kiếm của Hạng Thuật, trên chủy thủ lập lòe màu vỏ sò bị tẩm độc. Hạng Thuật không cho gã cơ hội đánh trả, một kiếm đâm vào yết hầu nam nhân kia!

"Thân thủ khá lắm." Nam nhân mặt nạ kia vẫn luôn hướng một tay về thi thể Tư Mã Vĩ, tay còn lại gian nan ứng phó mũi kiếm của Hạng Thuật, phút chốc đã hóa giải ba chiêu, nam nhân mặt nạ thấy chống đỡ hết nổi, bỗng nhiên bay lên, nâng cao người, đúng thật là bay lên! Hạng Thuật tức khắc lui về sau, ngẩng đầu nhìn nơi cao một trượng, nam nhân mặt nạ kia không dám bay xa, tay trái vẫn hướng về thi thể Tư Mã Vĩ, dẫn đường cho oán khí vô hình rót vào thi thể người này cuồn cuộn không dứt.

Hạng Thuật nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của nam nhân mặt nạ kia, bỗng thấy tay áo bên phải kẻ địch phất lên, chủy thủ biến mất mà thay bằng thiết nỏ tinh xảo, trên nỏ gài mũi tên sắc bén, hàn quang lóe lên, ngắm từ trên cao, đúng là muốn bắn chết Hạng Thuật.

Cùng lúc ấy, Phùng Thiên Quân đột phá vòng vây, chạy tới chỗ Trần Tinh bị hoạt thi bao vây.

Trần Tinh: "Ngươi mang nhiều binh lính như thế tới làm gì?"

Phùng Thiên Quân: "Tự họ biết đường, ta còn biết làm sao? Đến cùng tại sao ngươi cứ muốn quản việc không đâu thế?"

Trần Tinh giơ tay, nói lớn: "Đây là công việc của ta! Sao có thể gọi là quản việc không đâu?!"

Ngay lúc này, tay Trần Tinh phóng ra ánh sáng Tâm Đăng, bạch quang rực rỡ sáng ngời, hoạt thi lập tức kêu la, chạy tán loạn tứ phía.

Nam nhân mặt nạ kia thấy bạch quang tỏa ra, hoạt thi của mình đều bị khắc chế, nhất thời không hơi đâu ứng phó Hạng Thuật, ngoảnh đầu nhìn lại.

"Xử lý bọn chúng!" Phùng Thiên Quân quát, "Mau ra tay!"

Trần Tinh thì chẳng gặp nguy hiểm gì, nhưng tay phải cậu cầm xẻng, tay trái dùng Tâm Đăng, muốn dùng xẻng đập đầu bầy hoạt thi này, khổ nỗi bạch quang chiếu tới đâu, hoạt thi theo bản năng chạy tứ phía, Trần Tinh vung xẻng đập mấy lần mà chỉ toàn vồ hụt. Cuối cùng biến thành cậu đuổi tới chỗ nào, hoạt thi liền không ngừng tránh khỏi đó, báo hại cậu chẳng đập được con nào, trong lăng viên thoáng chốc trở nên loạn cào cào, như sói vọt vào đàn cừu, gà bay chó sủa khắp nơi.

"Đánh không trúng!" Trần Tinh tức tối bảo, đang định ngừng Tâm Đăng, Phùng Thiên Quân lại chạy tới trước tường đất: "Mau chạy tới chỗ ta!"

Vì vậy, tình hình trở nên hết sức quỷ dị, một thiếu niên giơ cao xẻng sắt, tay trái tỏa ra ánh sáng, xua một bầy hoạt thi, đuổi bọn chúng tới phía Tây lăng viên, hoạt thi chật vật chen chúc, đùn đẩy vào con đường hẹp nằm giữa hai bên tường đất, lần lượt lao qua ầm ầm, Phùng Thiên Quân hô to: "Nghe hiệu lệnh của ta, tấn công!"

Trần Tinh bắt đầu chạy trốn, đám hoạt thi kia bị Tâm Đăng đuổi theo cả buổi, nhất thời đẩy nhanh tốc độ, một khắc vọt qua đường hẹp kia, Phùng Thiên Quân hít sâu một hơi, nhắm hai mắt, gầm mạnh một tiếng, vung đao ngang vai, bổ một chiêu ra đằng trước, vận hết nội lực đón đầu bọn hoạt thi kia!

Ánh đao lóe lên, "xoạch" một tiếng chém bay gần sáu mươi đầu con hoạt thi, lại tiếp tục vung tới trước mặt Trần Tinh, Trần Tinh giật mình khiếp sợ, Phùng Thiên Quân đúng lúc xoay cổ tay, thay đổi biên độ cực nhỏ, lưỡi đao cách gương mặt Trần Tinh chưa tới ba tấc, sượt qua mũi cậu mang theo gió lạnh thấu xương.

Trần Tinh: "......"

Phùng Thiên Quân xoay cổ tay, vung đao một cái, vẫy sạch hủ huyết còn sót lại trên hoàn thủ đao, lộ ra lưỡi đao sáng loáng lạnh lẽo như trước.

"Đao pháp giỏi quá." Thời điểm Trần Tinh thấy lưỡi đao vòng tới cổ mình, còn tưởng đầu cậu sẽ rơi xuống đất, trong lòng vẫn còn sợ hãi, "Lợi hại thật."

"Đa tạ, cũng nhờ chiếm được thần binh." Lần trước Phùng Thiên Quân không hề chuẩn bị, bị hoạt thi tập kích trở tay không kịp, hiện giờ đã biết nội tình nên không còn thất thủ nữa. Lúc này hắn xoay người, chạy về phía Hạng Thuật.



Hạng Thuật vẫn nhìn chằm chằm nam nhân mặt nạ kia, có vẻ như gã đang sợ hãi, chỉ muốn tốc chiến tốc thắng, vừa bóp cò, sáu ám tiễn tức khắc bay đi, Hạng Thuật chờ chính là thời khắc này, bèn vung trường kiếm trong tay, liên tục sáu tiếng "keng keng keng", ngăn chặn toàn bộ ám tiễn bằng lông trâu!

"Ngươi ......" Nam nhân mặt nạ nhất thời kinh ngạc, Hạng Thuật đột nhiên nhảy lên bệ đá, một kiếm chém tới tay trái nam nhân mặt nạ kia, Phùng Thiên Quân nhân lúc này vọt tới, hai bước bước lên cột đá bên cạnh, vung ngang đao chém vào cổ nam nhân mặt nạ!

Nhưng một thân hắc bào của nam nhân mặt nạ bị xé toạc, bên trong lại rỗng tuếch, kéo theo tiếng vải rách rất nhỏ, quay cuồng trên không trung, khôi phục bộ dạng ban đầu, nam nhân tránh thoát lui ra, mặt nạ rơi xuống lộ ra nguyên hình.

Một kiếm của Hạng Thuật chỉ chém nát ống tay áo của nam nhân kia, một đao của Phùng Thiên Quân lại gạt được mặt nạ của gã, mặt nạ rớt ra, hai người đáp xuống đất, Trần Tinh chạy tới trước bệ đá, ngẩng mặt lên trên.

Nam nhân kia lộ rõ diện mạo của mình, quan sát ba người từ trên cao, cười lạnh một tiếng.

"Đây là quái vật gì?" Phùng Thiên Quân cau mày.

Trần Tinh cũng mù tịt: "Không biết, ở đây có ai quen hắn đâu, mang mặt nạ làm chi."

Nam nhân cất giọng bén nhọn, sắc mặt trắng bệch, lạnh lùng nói: "Ngươi là ai?"

Trần Tinh nói: "Ngươi là ai!"

Nam nhân hoài nghi: "Ngươi là ai?"

Trần Tinh: "Ngươi nói ngươi là ai trước đi! Ngươi muốn làm gì?"

"Gã đang kéo dài thời gian!" Hạng Thuật thấy mấy lời vô nghĩa "Ngươi là ai" "Ngươi là ai" có nguy cơ tiếp diễn không ngừng, lập tức mở miệng ngăn cản, quát lên, "Đừng nói nhảm với gã!"

Trần Tinh bị một câu thức tỉnh, tay trái bao phủ bạch quang, hướng lên không trung, hô to: "Chết đi!"

Trần Tinh dùng hết sức mình, ánh sáng Tâm Đăng nhất thời bạo phát, tuôn trào cuồn cuộn, hóa thành vô số điểm sáng lan rộng như ngân hà, nam nhân kia lại phát ra tràng cười to bén nhọn.

"Ngu xuẩn, ta cũng đâu phải Bạt." Nam nhân kia quả thật lông tóc vô thương, gã giơ tay phải, hắc hỏa trong tay bắn ra, ầm ầm đổ xuống đầu ba người bên dưới!

Trần Tinh đâu có ngờ tên yêu nhân này lại không hề sợ ánh sáng Tâm Đăng, Phùng Thiên Quân cùng Hạng Thuật đồng thời xoay người, nhào về phía Trần Tinh, Hạng Thuật lại một cước đá văng Phùng Thiên Quân trước tiên, rồi ôm eo Trần Tinh, mang theo cậu lăn tại chỗ, trốn ra sau bệ đá. Ba người tránh khỏi hắc hỏa, Hạng Thuật đẩy Trần Tinh ra sau cột đá, xoay người xông ra ngoài.

Nhưng vào lúc này, phương xa rốt cục truyền đến tiếng gáy, nam nhân hắc y cười điên dại, càn rỡ nói: "Thành công ——"

Ngay sau đó, thi thể Tư Mã Vĩ ở chính giữa bệ đá tuôn trào hắc hỏa đầy trời, bắn ra từ kẽ hở áo giáp, tiếp đó lóe lên tại chỗ, hợp với áo giáp bay lên trời, hóa thành hắc quang bay về Tây Bắc.

Mặt trời ló dạng đằng Đông, nam nhân hắc y kia dùng tay còn lại, hai tay giơ lên, tay trái cầm nỏ, tay phải cầm chủy thủ, thong thả đáp xuống đất, không hề đặt Trần Tinh và Phùng Thiên Quân vào mắt, chỉ chuyên tâm đối phó Hạng Thuật.

"Gã không có chân," Phùng Thiên Quân đứng sau cột đá nói, "Là quỷ? Làm cách nào đối phó?"

Trần Tinh: "Ta không biết ......"

Phùng Thiên Quân: "Ngươi không phải thầy trừ tà sao?"

Trần Tinh: "Quan trọng ở chỗ ta không biết gã là thứ gì!"

Trần Tinh suy nghĩ không ngừng, cậu chưa bao giờ thấy sách cổ nhắc tới loại yêu quái này, Hạng Thuật lại vung trường kiếm, trầm giọng: "Đến cùng ngươi là thứ gì?"

"Ta cũng không biết." Nam tử hắc y mang gương mặt bợt bạt kia nói, "Việc đó không quan trọng, tiếp ... chiêu."

Nam nhân hắc y nhoáng cái đã xông về phía Hạng Thuật, vung chủy thủ, Hạng Thuật lập tức đỡ đòn, kẻ này có thể bay trên không, xê dịch chung quanh như quỷ mị, chủy thủ múa may tạo ra vô số hư ảnh, phối hợp với cường nỏ bên tay trái, bất kể Hạng Thuật có chém gϊếŧ kiểu gì cũng chỉ có thể chém nát hắc bào trên người tên yêu quái này, lại chẳng hề gây chút thương tích cho gã.

Phùng Thiên Quân thấy đối phương thực sự khó nhằn, buộc lòng phải cầm trường đao trong tay xông lên.

Nhất định sẽ có cách ...... Trần Tinh liên tục thúc giục Tâm Đăng, nghĩ bụng, trực tiếp đập pháp thuật vào mặt gã, thiêu đốt gã thì có hữu dụng không? Tâm Đăng trong tay cậu khi mạnh khi yếu, biến ảo không ngừng, bất chợt, cậu phát hiện một chuyện —

—— Theo từng lần Trần Tinh thôi thúc Tâm Đăng, thiết kiếm trên tay Hạng Thuật bắt đầu phát ra hào quang rực rỡ!

Hạng Thuật cũng phát hiện chuyện này, dù đang cấp bách vẫn thoáng nhìn sang Trần Tinh.

"Kiếm!" Hạng Thuật hô to.

Ngay lúc này, Phùng Thiên Quân vọt lên, chém nửa người dưới nam tử hắc y, hắc hỏa tức khắc tuôn trào từ y bào, thổi quét khu vực trung tâm lăng viên.

Trần Tinh lập tức giơ tay trái, cúi người chưởng về phía Hạng Thuật ở đằng xa.

Ngay sau đó, thiết kiếm trong tay Hạng Thuật tản ra bạch quang lóa mắt, va chạm với hắc diễm, như liệt dương hòa vào máu, đuổi sạch luồng hắc diễm kia!

Nam tử hắc y ngẩn người, định bay lên đào thoát, Phùng Thiên Quân lại đạp cột đá đằng sau nhảy lên không trung, một đao bổ xuống đầu, ép nam tử hắc y kia về mặt đất. Hạng Thuật cầm kiếm bằng hai tay, vung mạnh, tạo ra vòng cung sáng chói, xoay người, đạp chân, trở tay đâm một kiếm.

Nam tử hắc y bị trường kiếm chứa pháp lực của Tâm Đăng đâm thủng ngực, tức khắc kêu gào thảm thiết, chấn động điên cuồng.

"Tại sao, ta lại bị ánh sáng này ......" Hắc diễm bên dưới hắc y nam bào thoáng chốc hóa thành bạch hỏa, cuồn cuộn tản ra bốn phương tám hướng, cuối cùng bị thiêu rụi thành tro tàn.

"Không biết." Ba người trăm miệng một lời.

Trần Tinh bổ sung thêm: "Biết cũng không thèm nói cho ngươi, có trách thì trách ngươi xúi quẩy đi."

Ầm ầm ầm, nam tử hắc y bị đốt thành vô số điểm sáng, lóe lên rồi biến mất, hắc bào rơi xuống đất, tự động bốc cháy, thiêu đốt hừng hực, cuối cùng bụi về bụi, đất về đất, không để lại vết tích gì.

Ở cuối Long Trung sơn, mặt trời đỏ bắt đầu nhô cao, soi sáng lăng viên trong lòng núi, quân Tấn kêu la đầy đất dần ngừng lại, nghi hoặc trong lòng Trần Tinh ngày càng sâu, bèn giương mắt nhìn Hạng Thuật, Hạng Thuật khom người, nhặt mặt nạ rơi xuống của tên nam nhân hắc bào kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau