Quyển 2 Chương 14: Trách nhiệm
Thảm kịch xảy ra quá bất chợt, mang theo khí thế hung mãnh, theo lời người ở Sắc Lặc xuyên kể lại, ba ngày sau khi Hạng Thuật rời đi, đội quân hoạt thi không biết từ đâu ra công phá Sắc Lặc xuyên.
Ban đầu mọi người đều tuân theo lệnh của Đại Thiền Vu tăng cường bảo vệ, tuần tra khắp nơi, bên ngoài đốt lửa sáng trưng, cũng thả chim ưng điều tra kĩ càng xung quanh.
Nhưng biến cố vẫn xảy ra, hơn nữa còn là nội loạn từ Sắc Lặc xuyên. Góc Đông Bắc Âm sơn truyền ra tin rối loạn, mới đầu các tộc trưởng còn tưởng mấy bộ lạc ẩu đả với nhau, tuy nhiên sự hỗn loạn ngày càng khó ngăn chặn, cả Sắc Lặc xuyên trở nên rối ren, trong đêm tối, đâu đâu cũng là hoạt thi đang điên cuồng gặm cắn.
Trong bóng đêm đưa tay không thấy năm ngón, tộc trưởng các tộc sợ làm người bên mình bị thương, đành phải rút lui xây dựng phòng tuyến, nhưng rất nhanh đã bị phá vỡ. Thay vào đó, dưới sự dẫn dắt của Do Đa, một bầy hoạt thi đối địch với họ trước đó gϊếŧ thẳng vào doanh địa, làm lơ người sống mà chém gϊếŧ với một bầy hoạt thi khác xuất hiện trong đêm.
"Do Đa..." Trần Tinh lầm bầm, "phải rồi, Do Đa tới báo thù."
Trần Tinh nghe mà kinh hồn bạt vía, nghe họ thuật lại vẫn có thể đoán được tình hình hỗn loạn và tuyệt vọng khi đó.
Các tộc Thiết Lặc, Cao Xa, Hung Nô, Lư Thủy, Bắc Yết, Ô Hằng, v.v... đứng đầu đều tề tụ bên lửa trại giữa đất trống, ai nấy cũng mang vẻ mặt nghiêm túc, những vệ sĩ dũng mãnh các bộ đứng đông nghẹt vòng ngoài, tất cả đều lặng thinh đợi Hạng Thuật quyết định.
"Góc Đông Bắc là nơi nào?" Trần Tinh có dự cảm tình trạng hỗn loạn xảy ra tại Sắc Lặc xuyên nhất định có liên quan với người Hồ sống ở đó.
"Doanh địa của người Nhu Nhiên." Hạng Thuật thấp giọng đáp.
Trước khi đi, Hạng Thuật từng lệnh Xa La Phong thay Đại Thiền Vu, nhưng nơi đầu tiên hoạt thi xuất hiện lại là doanh địa của Nhu Nhiên. Trong suốt quá trình Sắc Lặc xuyên bị xâm chiếm, Xa La Phong vẫn không hề lộ diện. Trải qua một đêm kinh động lòng người, tộc trưởng chư Hồ triệu hồi bại quân, rút khỏi bình nguyên dưới chân Âm sơn, bỏ mặc lương thực và tiền của rồi phóng hỏa nơi mình sinh sống.
Ngọn lửa ấy đã đốt Sắc Lặc xuyên thành đất trụi, gần hai mươi bốn vạn người đến từ các Hồ hốt hoảng rời khỏi đó chạy vào Âm sơn. Mấy ngày sau quân đoàn hoạt thi lại đuổi theo, lần này chặn luôn cửa vào khe núi hòng vây chết họ bên trong.
"Kẻ dẫn quân là Do Đa?" Trần Tinh hỏi.
Suy ra từ những thông tin vụn vặt mà họ có được, Do Đa và Xa La Phong tộc Nhu Nhiên ngày xưa có huyết hải thâm cừu, sự hỗn loạn lại còn bắt nguồn từ lãnh địa người Nhu Nhiên, rất có khả năng Do Đa công phá nơi đó trước.
Tộc trưởng Ô Hằng dùng tiếng Tiên Ti nói với Trần Tinh: "Không, vương phi A Khắc Lặc nói bà ấy trông thấy Xa La Phong và Chu Chân, còn thấy cả Do Đa, nên bà ấy muốn ở lại báo thù cho trưởng tử của mình."
Trần Tinh: "..."
Hạng Thuật: "!!!"
Hạng Thuật ngẩng đầu khỏi lửa trại, nhìn tộc trưởng Ô Hằng với vẻ khó tin, ai đó lập tức mắng không cho ông nói lung tung, Trần Tinh có thể thấy rõ sự không tín nhiệm trên nét mặt của các tộc trưởng đang ngồi xung quanh. Lòng tin của họ đối với Đại Thiền Vu đang suy yếu dần, thái độ rõ ra mặt, chuyện này ít nhiều gì cũng có liên quan tới Trần Tinh cậu đây, đầu tiên sau khi về đảm nhiệm lại chức Đại Thiền Vu, Hạng Thuật đã nhiều lần tự ý rời bỏ công việc, lần này còn giao trách nhiệm quan trọng cho Xa La Phong khó thể phục chúng, vội vàng lên Bắc mà không có bất kỳ lời giải thích nào.
Cho dù không liên quan tới cậu, Xa La Phong cũng là huynh đệ kết nghĩa của Hạng Thuật, vậy mà trong biến cố nghiêm trọng nhường này lại chẳng thấy hắn đâu, khiến mọi người ở Sắc Lặc xuyên hết sức bất mãn.
"Đại Thiền Vu!" tộc trưởng Ô Hằng nói, "Giờ phải làm sao? Tộc nhân không có lương thực, chỉ có thể đào tuyết cho đỡ đói."
"Nhà bị hủy rồi," tộc trưởng Cao Xa nói, "hung thủ không biết đang ở đâu, làm sao mà báo thù?!"
"Đây là khiêu khích!" một người khác nói.
Đám đông lập tức trở nên hỗn loạn, Hạng Thuật hít sâu một hơi, cau mày, thình lình đứng dậy, Trần Tinh nhận ra ngay, lúc này Hạng Thuật đang muốn dẫn đội ra khe núi tìm Xa La Phong.
"Xin các vị về nghỉ ngơi trước," Trần Tinh nhìn xung quanh, biết lúc này nên nói gì, để Hạng Thuật có thời gian bình tĩnh lại, lập tức thông báo, "sáng ngày mai, Đại Thiền Vu sẽ cho các vị một lời giải thích."
"Ngươi có thân phận gì?" tộc trưởng Lư Thủy không khách khí, "Có tư cách gì thay Đại Thiền Vu nói chuyện?"
Mọi người lập tức nháy mắt ra hiệu với tộc trưởng Lư Thủy, tộc trưởng Thiết Lặc mở miệng: "Đây là thần y! Ngươi không nhận ra à?"
Trời đêm đen kịt một màu, Trần Tinh lại mang tấm thân nhếch nhác mệt mỏi, nên ban đầu tộc trưởng Lư Thủy không nhận ra, sau khi thấy rõ là Trần Tinh ông mới không nói nữa, suy cho cùng suốt mấy tháng qua, Trần Tinh luôn trị bệnh cứu người ở Sắc Lặc xuyên tạo ra danh vọng rất lớn, cộng thêm uy danh của Hạng Thuật, đã ở đây nhiều ngày rồi, giờ có thêm một đêm cũng chẳng sao.
Mọi người tự giải tán, Hạng Thuật cùng Trần Tinh quay về doanh địa người Thiết Lặc, ngang qua vô số tầm nhìn khuất gió của người Hồ, Hạng Thuật không dám đối diện với họ, từ khi hắn nhận chức Đại Thiền Vu tới nay, đây là lần đầu gặp phải biến cố nghiêm trọng thế này.
"Tại sao Tâm Đăng không có tác dụng?" Hạng Thuật hỏi Trần Tinh.
Trần Tinh nói: "Việc này phải hỏi chính ngươi! Buông tay! Thuật Luật Không!"
Trần Tinh ngăn lại bàn tay đang bóp chặt cổ tay mình, giãy giụa mấy lần, Hạng Thuật cất giọng uy hiếp: "Giải thích rõ ràng cho ta!"
Trần Tinh không hề nhún nhường, nhìn chằm chằm Hạng Thuật, trong mắt lộ ra vẻ uy nghiêm chính trực, khiến Hạng Thuật sững người buông lỏng tay.
"Lòng ngươi chỉ có ý niệm báo thù." Trần Tinh nói, "bị cừu hận bao trùm, đương nhiên không cảm ứng được Tâm Đăng."
Lời này như đòn cảnh tỉnh khiến Hạng Thuật ngộ ra. Từ lúc bước vào Sắc Lặc xuyên, chứng kiến biết bao thảm trạng, tộc nhân không biết tung tích, không rõ sống chết đều khiến Hạng Thuật hãm sâu trong cảm giác bứt rứt và thù hận, bị phẫn nộ chiếm lấy tâm trí, hắn ra tay không theo trình tự, chỉ một lòng muốn bầm thây kẻ thù xâm chiếm Sắc Lặc xuyên thành nghìn mảnh.
Bị bi phẫn lấp đầy, bị sát ý che phủ hai mắt, đương nhiên không thể cộng hưởng với Tâm Đăng của Trần Tinh.
"Ngươi vừa chứng kiến thảm trạng của tộc nhân liền bị thù hận khống chế." Trần Tinh cau mày, trách cứ hắn, "Nhưng khi thấy tộc nhân của mình thây chất đầy đồng, ta có từng tìm ai báo thù không? Người vãng sinh đã qua đời, việc hiện giờ ngươi nên quan tâm nhất chính là làm sao bảo vệ những người còn sống! Đó mới là việc quan trọng hơn hết!"
"Ta hiểu rồi." Hạng Thuật hít sâu một hơi, nhắm nghiền hai mắt.
Trần Tinh: "Hiện giờ là thời khắc nguy hiểm nhất của Sắc Lặc xuyên, nếu ngươi tiếp tục hành động theo cảm tính, đừng nói sáng mai giải thích, e rằng mọi người phải táng thân hết ở đây."
Hạng Thuật giơ một tay đang khẽ run rẩy, ra hiệu cho Trần Tinh đừng nói nữa.
Một lát sau, Hạng Thuật cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
Trần Tinh: "Kế trước mắt, nhất định phải..."
Hạng Thuật nói: "Phái người thăm dò xem có thông đạo nào khác rời khỏi núi không, nếu không được thì hửng sáng, ngươi cùng ta nghĩ cách dẫn đội đột phá vòng vây."
Trần Tinh gật đầu đồng ý, phải mau chóng nghĩ cách giúp hơn hai mươi vạn người ẩn thân trong này dời đi, hiện giờ tính mạng tộc nhân mới là quan trọng nhất.
Lúc này tộc trưởng Thiết Lặc tới đây, người này tên là "Thạch Mạt Khôn", nghĩa là mũi tên phát ra tiếng, trước đây từng là võ sĩ của Đại Thiền Vu tiền nhiệm tức cha của Hạng Thuật, khoảng bốn mươi tuổi, rất đáng tin cậy, được cả tộc kính ngưỡng hết mực. Họ Thuật Luật xuất thân từ tộc Thiết Lặc, từ ngày đảm nhiệm chức Đại Thiền Vu, Hạng Thuật không còn quản lý việc trong tộc nữa mà giao hết cho Thạch Mạt Khôn.
Thạch Mạt Khôn không tránh Trần Tinh, nói thẳng với Hạng Thuật: "Thuật Luật Không, Xa La Phong an đáp của ngươi tàn sát già trẻ cả tộc A Khắc Lặc, ngay cả trẻ con cũng không buông tha, võ sĩ Chu Chân dưới trướng hắn sống lại, biến thành yêu quái hoạt thi, lần hỗn loạn này do chính Xa La Phong bày ra, hôm nay các tộc trưởng đều có mặt nên ta không nói, ngươi nhất định phải giải thích rõ cho mọi người."
Trần Tinh: "!!!"
Một tay Hạng Thuật khẽ run, ra hiệu cho Trần Tinh đừng chen vào, hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, tin xấu ập tới hết lần này tới lần khác.
"Ngươi tận mắt trông thấy?" Hạng Thuật nhíu chặt mày, đả kích này thậm chí còn dữ dội hơn cả thảm cảnh mà hắn phải chứng kiến khi mới trở về Sắc Lặc xuyên, khiến hắn khó thể đứng vững.
"Ta nghe nói." Thạch Mạt Khôn đáp, "khi sơ tán khỏi Sắc Lặc xuyên, có không ít tộc nhân chúng ta cùng người A Khắc Lặc đi sau cùng trông thấy Xa La Phong cùng Chu Chân đang hợp lực truy sát người A Khắc Lặc, bọn họ cướp tiểu vương tử nên vương phi muốn dẫn người gϊếŧ ngược lại."
Lúc này, bên cạnh duỗi ra một bàn tay kéo Trần Tinh, Trần Tinh quay đầu thì thấy là Tiêu Sơn.
Tiêu Sơn đang ngồi xổm dưới đất, cầm miếng bánh không biết lấy từ đâu ra cho Trần Tinh kêu cậu ăn đi.
Hạng Thuật thở dốc dồn dập, nhìn Trần Tinh, Trần Tinh gật đầu, biết hắn muốn mình dẫn Tiêu Sơn đi, sau đó cùng ông tiến về doanh địa Thiết Lặc. Tiêu Sơn nhảy tới nhảy lui, nhào lên lưng Trần Tinh như muốn cậu bế mình, Trần Tinh đành cõng nó.
Xa La Phong, Chu Chân... phải làm sao đây? Trần Tinh nhìn doanh địa Thiết Lặc cách đó không xa, thấy Hạng Thuật đi cùng Thạch Mạt Khôn tới trung tâm doanh địa, bắt đầu nghị sự, tìm cách giải quyết với tộc nhân Thiết Lặc.
"Ai cho ngươi ăn?" Trần Tinh hỏi Tiêu Sơn, "Sói đâu?"
Tiêu Sơn chỉ nơi người Hung Nô tụ tập, Trần Tinh thế mới biết nó lấy đồ ăn từ bên kia.
Bầy sói tản ra, ngồi xổm rải rác trên những tảng đá ở Âm sơn, nhìn chằm chằm về phương xa. Trần Tinh trèo lên sườn núi, thấy hoạt thi ở đằng xa còn chưa tản đi, còn tập họp thành nhóm từ từ đến bên ngoài bình nguyên đầy gió tuyết, tiếp cận lối vào khe núi, nhưng chưa tùy tiện xông vào.
"Chúng nó đang chờ cái gì?" Trần Tinh cau mày.
Tiêu Sơn ngồi cạnh Trần Tinh, ăn xong một cái bánh, lúc này một con sói gầy một mắt đi tới, cõng theo một con vật lạ, nó có chi sau dài chi trước ngắn, lông màu vàng đất, trông cực kỳ ngốc nghếch.
"Con gì đây?" Trần Tinh tò mò nhìn con vật kỳ lạ nằm trên lưng sói.
Con thú ấy kêu woo woo mấy tiếng, Tiêu Sơn vỗ đầu nó. Trần Tinh nói: "Đây là bái(*) à? Trong Âm sơn mà cũng có bái á?"
(*) Bái (狈): giống thú như chó sói.
Người xưa có câu "lang bái cùng là loài gian ngoan", nghe đồn bái là loài vật cực kỳ thông minh, thường ra chủ ý hại người cho sói, đây là lần đầu Trần Tinh thấy bái.
Con bái kia gừ gừ muốn nói gì đó, Tiêu Sơn bèn đẩy Trần Tinh kêu cậu mau đi theo.
"Ngươi tìm được gì rồi ư?" Trần Tinh hỏi.
"Rồi ư?" Tiêu Sơn hỏi lại.
Tiêu Sơn hay học cách nói chuyện từ Trần Tinh, song lại không hiểu nghĩa của những từ này, Trần Tinh thầm nhủ, đợi có thời gian phải dạy đàng hoàng cho Tiêu Sơn mới được, vì trước sau gì nó cũng phải trở về cuộc sống của loài người.
"Đứng dậy mà đi," Trần Tinh nói, "đứng lên, đứng thẳng."
Tiêu Sơn luôn thích đi bằng bốn chân, thêm hai móng vuốt giúp nó chạy nhanh như bay, nghe Trần Tinh bắt mình đi thẳng liền tỏ ra không mấy tình nguyện, nhưng thấy người Hồ chung quanh đều đi thẳng, nó đành miễn cưỡng đi một đoạn theo lời Trần Tinh.
Ban đầu Trần Tinh định sau khi trở về Sắc Lặc xuyên sẽ chuẩn bị y phục cho Tiêu Sơn, giúp nó tắm rửa, ngặt nỗi biến cố ập tới hại cậu không tìm được cơ hội.
"Đây là đâu?" Trần Tinh được Tiêu Sơn đưa tới trước một hang núi, bên trong thổi ra chút gió.
Tiêu Sơn vẽ vài ngọn núi trên đất, chỉ xung quanh, rồi chỉ vào hang núi, lại vẽ thêm một hàng người bé tí ở bên ngoài, kèm theo một sợi dây vòng từ núi ra sau lưng người, kết thúc bằng một mũi tên.
"May quá! Ở đây có hang núi! Hang núi này có thể dẫn ra ngoài!" Trần Tinh kêu to, "Tốt quá rồi! Các ngươi thật thông minh!"
Sói cõng bái bước ra khỏi hang núi, Tiêu Sơn quơ vuốt, Trần Tinh hiểu ngay ý nó — Tiêu Sơn muốn đi đánh lén võ tướng Tư Mã Việt kia. Cũng vì đám hoạt thi này xâm lược Tạp La Sát khiến cho bệnh tình của Lục Ảnh chuyển biến xấu, mặc dù Tiêu Sơn không biết nguyên nhân, song vẫn nhận ra hoạt thi, võ sĩ, v.v... có liên hệ mật thiết tới cái chết của Lục Ảnh, nên nó muốn báo thù.
"Chờ đã," Trần Tinh quả quyết nói, "để mọi người rút khỏi đây trước đi, đi thôi."
Tiêu Sơn muốn chui vào hang động, Trần Tinh bảo: "Đừng bướng! Đi theo ta!" rồi cậu kéo Tiêu Sơn thẳng một mạch về doanh địa tộc Thiết Lặc. Trần Tinh chợt phát hiện chiêu này thực dụng miễn chê, chẳng trách lần nào Hạng Thuật cũng chẳng buồn giải thích, trực tiếp kéo hoặc nâng người đi luôn.
Không khí trong doanh địa Thiết Lặc khá nặng nề, lúc Trần Tinh vội vã xông vào, dường như mọi người đang ra một quyết định cực kỳ gian nan, sắc mặt Hạng Thuật ngày càng khó coi.
"Các ngươi định làm thế nào?" Trần Tinh thấy trong doanh địa có thức ăn bèn cầm chia cho Tiêu Sơn. Tiêu Sơn thấy có ăn liền tạm thời quên ngay việc báo thù, ngồi xuống bắt đầu lấp bụng.
Hạng Thuật nói: "Canh năm, Thiết Lặc đi đầu dẫn dắt mười sáu bộ Sắc Lặc đột phá vòng vây, chạy được bao nhiêu hay bấy nhiêu, thu xếp cho già trẻ trong tộc trước rồi mới tìm Xa La Phong."
Trần Tinh nói: "Tiêu Sơn tìm được một nơi... Ê! Đừng uống! Đó là rượu!"
Tiêu Sơn ôm bình sành, tu ừng ực hơn nửa bình rượu.
Canh hai, hơn hai mươi vạn người Sắc Lặc xuyên im hơi lặng tiếng rút lui thông qua hang núi, không tạo ra bất kỳ âm thanh nào. Hạng Thuật cùng Trần Tinh đứng chặn hậu ngay cửa sau của hang động, tộc trưởng các tộc đếm số người rồi lần lượt rời đi.
Canh ba, canh bốn, rồi tới canh năm, tiếng quạ phát ra từ ngoài khe núi, người Thiết Lặc là tốp sau cùng.
(Truy cập https://mingtian023.wordpress.com/2019/08/17/ml-dinh-hai-phu-sinh-luc-phi-thien-da-tuong/ để xem chương mới nhất)
"Ra khỏi Âm sơn rồi đi đâu?" Trần Tinh nói, "Nhập quan?"
"Đi Tây Bắc đi," Hạng Thuật nói, "Cáp Lạp Hòa Lâm."
Trần Tinh những tưởng Hạng Thuật sẽ ở lại cho đến khi mọi người rời đi hết, sau đó một người một ngựa tiến vào đội quân hoạt thi truy bắt Xa La Phong, nhưng hắn không có ý định làm thế.
"Đi thôi." Hạng Thuật đưa Tiêu Sơn đã say khướt cho Trần Tinh.
Trần Tinh hơi ngạc nhiên, Hạng Thuật hít sâu, cau mày nói, "Ngươi nói đúng, hiện giờ ta phải ở cùng tộc nhân, không rời khỏi họ nữa."
Họ dắt ngựa đi về trước, Hạng Thuật đột nhiên nói: "Ai dạy ngươi những thứ này?"
"Gì cơ?" Trần Tinh vẫn đang nghĩ về kẻ thù, nghe hắn hỏi thì lấy làm ngơ ngác.
Hạng Thuật nói: "Ngươi biết nghĩ hơn ta nhiều, thay vì hành động theo cảm tính, còn không bằng trân trọng người bên cạnh."
Trần Tinh mỉm cười bất đắc dĩ, thầm nhủ, có lẽ do thời gian của mình không còn nhiều, chỉ cần là người biết mạng mình không còn kéo dài được bao nhiêu, tự nhiên sẽ để tâm chuyện trước mắt.
Thế nhưng cậu không nói ra, chỉ đáp rằng: "Ta cũng không biết làm vậy là đúng hay sai, nhưng ngươi thấy đấy, họ đều đặt hy vọng vào ngươi, chưa kể gặp Bạt loạn, mọi người còn chưa kịp hoàn hồn, lúc này tùy tiện phản công sẽ chỉ khiến tình hình nguy hiểm hơn thôi, mọi người cần thời gian để nghỉ xả hơi."
Chia được bao nhiêu ngựa họ đều chia đi hết, ba người Trần Tinh, Hạng Thuật cùng Tiêu Sơn chỉ để lại một con cho mình.
"Quái lạ," Trần Tinh nói, "ngựa của nương ngươi đâu?"
Vừa tới ngoài núi Tạp La Sát thì con ngựa ấy đã chạy biến, một đi không trở lại, Trần Tinh luôn cảm thấy dường như con ngựa nọ muốn dẫn họ tới nơi nào đó, không chỉ nó mà ngay cả con bái có linh tính kia cũng khiến cậu cảm thấy ít nhiều lạ lẫm. Kể từ khi Vạn Pháp Quy Tịch, có rất nhiều yêu tộc trên thế gian mất đi khả năng nói chuyện, càng không thể tu luyện thành hình người. Mặc dù Âm sơn không nhất định có nhiều yêu quái, nhưng nhất định phải có vài con, không chừng con ngựa nọ và bái vốn là yêu nên biết được nội tình nào đó.
Nhưng tình hình khá khẩn cấp, họ không còn thời gian để truy hỏi nữa, Hạng Thuật dắt ngựa, Trần Tinh ngồi trên ngựa ôm Tiêu Sơn khởi hành cùng đoàn người, mười sáu tộc Hồ biết đây là cơ hội cuối cùng để họ sống sót, nên bắt đầu gấp rút lên đường. Ngựa và xe đều dành cho người già, phụ nữ và trẻ em, chỉ trong một ngày họ đã tới sông Tát Lạp Ô Tô.
Mất ba ngày ba đêm mới đặt chân đến Long thành, Trần Tinh kiệt sức vì mệt lả, hai mươi vạn người đổ bộ vào Cáp Lạp Hòa Lâm, biến cổ thành bỏ hoang thoáng chốc trở nên tràn trề sức sống. Đầu tiên Hạng Thuật phái các tộc củng cố tường thành, tăng cường nhân lực tuần tra, đốt đuốc thâu đêm, biến Long thành thành một hầm ngầm quân sự khổng lồ.
Các thợ săn rải rác khắp bình nguyên, vừa điều tra, vừa nghĩ cách một lần nữa chuẩn bị vật tư vượt qua mùa đông, săn thịt thú nuôi sống người trong tộc. Mấy ngày liền Hạng Thuật rất ít khi mở miệng nói chuyện, khiến Trần Tinh nhìn mà phát rầu, ngày đầu tới Long thành đã dẫn tới không ít rối loạn.
Bầy sói bao vây ngoài tường thành, ban đầu các tộc nhân cảm thấy chúng khá nguy hiểm, nhưng nhờ có Trần Tinh giải thích cho chúng người Hồ suốt chặng đường tới đây, bầy sói đang bảo vệ họ, phụ trách thủ hộ cho người Hung Nô, nên các tộc không còn tỏ ra quá sợ hãi nữa. Nhưng vào ngày hai mươi hai tháng chạp, bầy sói đột nhiên tru liên tục.
Trần Tinh theo Tiêu Sơn lên tường thành, Tiêu Sơn ngồi xổm trên này hú với bên dưới.
Hạng Thuật cũng lên theo, Bạch Tông bước ra khỏi hàng, ngước lên nhìn Tiêu Sơn, đôi bên nói với nhau bằng tiếng sói, Trần Tinh chợt phát hiện nước mắt Tiêu Sơn đang chực trào.
"Chúng nó sắp đi rồi ư?" Trần Tinh hỏi Tiêu Sơn.
Tiêu Sơn không biết nguyên do, nhưng mấy ngày qua đã nghe từ "đi" rất nhiều lần, nên hiểu ý mà gật đầu.
Thế rồi Bạch Tông dẫn đàn sói quay về phương Bắc, biến mất giữa tuyết nguyên.
Hạng Thuật nói: "Bầy sói biết nếu chúng còn tiếp tục ở đây sẽ chỉ giành thức ăn với mọi người, không ai có thể sống sót qua mùa đông."
Người Hung Nô lần lượt xuất hiện lạy chào sói lớn Bạch Tông được họ xem như "thần Lang", Trần Tinh thầm nhủ, vậy là từ giờ Tiêu Sơn chỉ còn lại một mình.
"Được rồi, nếu đã như vậy..." Trần Tinh nói, "bạn bè của ngươi đi hết rồi, Tiêu Sơn, vậy, không bằng chúng ta..."
Tiêu Sơn: "?"
"Đi tắm nhé?" Trần Tinh hết chịu nổi Tiêu Sơn rồi.
"Không!" Tiêu Sơn la lên, "Không! Không! Không! Đi! Đi!"
Câu đầu tiên Tiêu Sơn học được là "Trần Tinh", câu thứ hai là "không!", câu thứ ba chính là "đi!". Thế là Trần Tinh phải đánh một vòng thật lớn trong thành, cuối cùng dưới sự hỗ trợ đồng lòng của người Hung Nô, Thiết Lặc và Cao Xa mới bắt được Tiêu Sơn, đè nó vào bồn nước nóng hầm hập.
Tiêu Sơn la "không không không" oai oái, cuối cùng bị Trần Tinh đè ra chà người thiệt mạnh, khiến nó bắt đầu hét lên.
"Ngươi xem ta cũng phải đi tắm!" Trần Tinh nói, "Ngươi là người! Không phải thú! Hơn nữa dù có là thú, ngươi vẫn phải tắm!"
Trần Tinh bị Tiêu Sơn vùng vằng liên hồi hại cả người ướt đẫm, đành leo vào tắm luôn, cũng tiện khống chế nó. Trong Cáp Lạp Hòa Lâm có hành cung của vua người Hung Nô, bể tắm rộng khoảng sáu thước vuông, nước được đun bằng củi lửa, tuyết trong bể chứa được nấu nước ấm, có thể đổ vào cho mọi người dùng.
Trần Tinh đè Tiêu Sơn ra hai người cùng tắm, cuối cùng Tiêu Sơn bị làm cho ướt cả người, lỡ nát rồi cho nát luôn, dứt khoát ngồi im re.
"Ngươi nhìn ngươi đi!" Trần Tinh nắm cổ tay Tiêu Sơn, chà rửa cho nó cả buổi, "Bẩn chết luôn!"
Tiêu Sơn dò đầu ra trước mặt Trần Tinh.
Trần Tinh: "??"
Mái tóc Tiêu Sơn rối tung, Hạng Thuật hiểu ý bèn nói: "Nó muốn ngươi liếm."
Loay hoay đủ kiểu mà Trần Tinh chẳng hạ miệng được, giờ mới nhớ sói tắm cho con mình bằng cách liếm lông, hơn nữa chỉ có động vật mới có cách nói "liếm nghé" này. Cuối cùng cậu đành phải thò đầu lại ngửi, tiện thể liếm cho nó.
Hạng Thuật cởi võ bào dành cho Đại Thiền Vu, bước vào bể tắm ngâm mình, mệt mỏi thở ra một hơi.
"Tình hình sao rồi?" Trần Tinh hỏi.
"Thám báo phát hiện hoạt thi đang trên đường tới đây," Hạng Thuật đáp, "vừa qua khỏi sông Tát Lạp Ô Tô."
Vì trời đông giá rét nên tốc độ bầy hoạt thi chậm lại, mấy ngày trước nghe được cuộc nghị luận của người Thiết Lặc, kế hoạch của Hạng Thuật là tạm thời khoan báo thù, việc quan trọng nhất là đảm bảo tính mạng cho người trong tộc. Còn Xa La Phong, nếu hắn đã trở thành một thành viên trong quân đoàn hoạt thi thì nhất định sẽ quay trở lại.
Mấy ngày này Trần Tinh có thể cảm nhận được Hạng Thuật đang rất ngột ngạt, nếu hắn chỉ có một mình thì đã đi tìm Xa La Phong ngay rồi. Nhưng hắn là Đại Thiền Vu, bảo vệ toàn thể Sắc Lặc xuyên là trách nhiệm lớn nhất của hắn.
Trần Tinh không dám hỏi thêm về Xa La Phong, nghiêm túc chải tóc cho Tiêu Sơn, nói: "Chúng ta phải thiêu sạch chúng ngay ở ngoài Long thành."
"Đúng vậy," Hạng Thuật đáp, "đây là mối nguy hiểm lớn nhất kể từ khi Sắc Lặc minh thành lập tới nay, nhưng ta tin sẽ vượt qua được, may mà có ngươi."
Trần Tinh lấy làm ngạc nhiên khi nghe hắn nói thế, bèn lia mắt sang nhìn Hạng Thuật.
Hạng Thuật sán tới ra hiệu cho Trần Tinh kì vai mình, Trần Tinh nói: "Dựa vào đâu?! Sao lại là ta?"
"Sao ngươi tắm cho Tiêu Sơn được mà ta lại không được?" Hạng Thuật nhắm mắt lại, thản nhiên nói.
Thế là Trần Tinh đành buông Tiêu Sơn ra, gội đầu giúp Hạng Thuật, Tiêu Sơn lại đu bám Trần Tinh từ phía sau, treo trên người cậu. Hạng Thuật thình lình xoay người nhấn Tiêu Sơn vào nước, khiến Trần Tinh cùng Tiêu Sơn đồng thời la to.
Ban đầu mọi người đều tuân theo lệnh của Đại Thiền Vu tăng cường bảo vệ, tuần tra khắp nơi, bên ngoài đốt lửa sáng trưng, cũng thả chim ưng điều tra kĩ càng xung quanh.
Nhưng biến cố vẫn xảy ra, hơn nữa còn là nội loạn từ Sắc Lặc xuyên. Góc Đông Bắc Âm sơn truyền ra tin rối loạn, mới đầu các tộc trưởng còn tưởng mấy bộ lạc ẩu đả với nhau, tuy nhiên sự hỗn loạn ngày càng khó ngăn chặn, cả Sắc Lặc xuyên trở nên rối ren, trong đêm tối, đâu đâu cũng là hoạt thi đang điên cuồng gặm cắn.
Trong bóng đêm đưa tay không thấy năm ngón, tộc trưởng các tộc sợ làm người bên mình bị thương, đành phải rút lui xây dựng phòng tuyến, nhưng rất nhanh đã bị phá vỡ. Thay vào đó, dưới sự dẫn dắt của Do Đa, một bầy hoạt thi đối địch với họ trước đó gϊếŧ thẳng vào doanh địa, làm lơ người sống mà chém gϊếŧ với một bầy hoạt thi khác xuất hiện trong đêm.
"Do Đa..." Trần Tinh lầm bầm, "phải rồi, Do Đa tới báo thù."
Trần Tinh nghe mà kinh hồn bạt vía, nghe họ thuật lại vẫn có thể đoán được tình hình hỗn loạn và tuyệt vọng khi đó.
Các tộc Thiết Lặc, Cao Xa, Hung Nô, Lư Thủy, Bắc Yết, Ô Hằng, v.v... đứng đầu đều tề tụ bên lửa trại giữa đất trống, ai nấy cũng mang vẻ mặt nghiêm túc, những vệ sĩ dũng mãnh các bộ đứng đông nghẹt vòng ngoài, tất cả đều lặng thinh đợi Hạng Thuật quyết định.
"Góc Đông Bắc là nơi nào?" Trần Tinh có dự cảm tình trạng hỗn loạn xảy ra tại Sắc Lặc xuyên nhất định có liên quan với người Hồ sống ở đó.
"Doanh địa của người Nhu Nhiên." Hạng Thuật thấp giọng đáp.
Trước khi đi, Hạng Thuật từng lệnh Xa La Phong thay Đại Thiền Vu, nhưng nơi đầu tiên hoạt thi xuất hiện lại là doanh địa của Nhu Nhiên. Trong suốt quá trình Sắc Lặc xuyên bị xâm chiếm, Xa La Phong vẫn không hề lộ diện. Trải qua một đêm kinh động lòng người, tộc trưởng chư Hồ triệu hồi bại quân, rút khỏi bình nguyên dưới chân Âm sơn, bỏ mặc lương thực và tiền của rồi phóng hỏa nơi mình sinh sống.
Ngọn lửa ấy đã đốt Sắc Lặc xuyên thành đất trụi, gần hai mươi bốn vạn người đến từ các Hồ hốt hoảng rời khỏi đó chạy vào Âm sơn. Mấy ngày sau quân đoàn hoạt thi lại đuổi theo, lần này chặn luôn cửa vào khe núi hòng vây chết họ bên trong.
"Kẻ dẫn quân là Do Đa?" Trần Tinh hỏi.
Suy ra từ những thông tin vụn vặt mà họ có được, Do Đa và Xa La Phong tộc Nhu Nhiên ngày xưa có huyết hải thâm cừu, sự hỗn loạn lại còn bắt nguồn từ lãnh địa người Nhu Nhiên, rất có khả năng Do Đa công phá nơi đó trước.
Tộc trưởng Ô Hằng dùng tiếng Tiên Ti nói với Trần Tinh: "Không, vương phi A Khắc Lặc nói bà ấy trông thấy Xa La Phong và Chu Chân, còn thấy cả Do Đa, nên bà ấy muốn ở lại báo thù cho trưởng tử của mình."
Trần Tinh: "..."
Hạng Thuật: "!!!"
Hạng Thuật ngẩng đầu khỏi lửa trại, nhìn tộc trưởng Ô Hằng với vẻ khó tin, ai đó lập tức mắng không cho ông nói lung tung, Trần Tinh có thể thấy rõ sự không tín nhiệm trên nét mặt của các tộc trưởng đang ngồi xung quanh. Lòng tin của họ đối với Đại Thiền Vu đang suy yếu dần, thái độ rõ ra mặt, chuyện này ít nhiều gì cũng có liên quan tới Trần Tinh cậu đây, đầu tiên sau khi về đảm nhiệm lại chức Đại Thiền Vu, Hạng Thuật đã nhiều lần tự ý rời bỏ công việc, lần này còn giao trách nhiệm quan trọng cho Xa La Phong khó thể phục chúng, vội vàng lên Bắc mà không có bất kỳ lời giải thích nào.
Cho dù không liên quan tới cậu, Xa La Phong cũng là huynh đệ kết nghĩa của Hạng Thuật, vậy mà trong biến cố nghiêm trọng nhường này lại chẳng thấy hắn đâu, khiến mọi người ở Sắc Lặc xuyên hết sức bất mãn.
"Đại Thiền Vu!" tộc trưởng Ô Hằng nói, "Giờ phải làm sao? Tộc nhân không có lương thực, chỉ có thể đào tuyết cho đỡ đói."
"Nhà bị hủy rồi," tộc trưởng Cao Xa nói, "hung thủ không biết đang ở đâu, làm sao mà báo thù?!"
"Đây là khiêu khích!" một người khác nói.
Đám đông lập tức trở nên hỗn loạn, Hạng Thuật hít sâu một hơi, cau mày, thình lình đứng dậy, Trần Tinh nhận ra ngay, lúc này Hạng Thuật đang muốn dẫn đội ra khe núi tìm Xa La Phong.
"Xin các vị về nghỉ ngơi trước," Trần Tinh nhìn xung quanh, biết lúc này nên nói gì, để Hạng Thuật có thời gian bình tĩnh lại, lập tức thông báo, "sáng ngày mai, Đại Thiền Vu sẽ cho các vị một lời giải thích."
"Ngươi có thân phận gì?" tộc trưởng Lư Thủy không khách khí, "Có tư cách gì thay Đại Thiền Vu nói chuyện?"
Mọi người lập tức nháy mắt ra hiệu với tộc trưởng Lư Thủy, tộc trưởng Thiết Lặc mở miệng: "Đây là thần y! Ngươi không nhận ra à?"
Trời đêm đen kịt một màu, Trần Tinh lại mang tấm thân nhếch nhác mệt mỏi, nên ban đầu tộc trưởng Lư Thủy không nhận ra, sau khi thấy rõ là Trần Tinh ông mới không nói nữa, suy cho cùng suốt mấy tháng qua, Trần Tinh luôn trị bệnh cứu người ở Sắc Lặc xuyên tạo ra danh vọng rất lớn, cộng thêm uy danh của Hạng Thuật, đã ở đây nhiều ngày rồi, giờ có thêm một đêm cũng chẳng sao.
Mọi người tự giải tán, Hạng Thuật cùng Trần Tinh quay về doanh địa người Thiết Lặc, ngang qua vô số tầm nhìn khuất gió của người Hồ, Hạng Thuật không dám đối diện với họ, từ khi hắn nhận chức Đại Thiền Vu tới nay, đây là lần đầu gặp phải biến cố nghiêm trọng thế này.
"Tại sao Tâm Đăng không có tác dụng?" Hạng Thuật hỏi Trần Tinh.
Trần Tinh nói: "Việc này phải hỏi chính ngươi! Buông tay! Thuật Luật Không!"
Trần Tinh ngăn lại bàn tay đang bóp chặt cổ tay mình, giãy giụa mấy lần, Hạng Thuật cất giọng uy hiếp: "Giải thích rõ ràng cho ta!"
Trần Tinh không hề nhún nhường, nhìn chằm chằm Hạng Thuật, trong mắt lộ ra vẻ uy nghiêm chính trực, khiến Hạng Thuật sững người buông lỏng tay.
"Lòng ngươi chỉ có ý niệm báo thù." Trần Tinh nói, "bị cừu hận bao trùm, đương nhiên không cảm ứng được Tâm Đăng."
Lời này như đòn cảnh tỉnh khiến Hạng Thuật ngộ ra. Từ lúc bước vào Sắc Lặc xuyên, chứng kiến biết bao thảm trạng, tộc nhân không biết tung tích, không rõ sống chết đều khiến Hạng Thuật hãm sâu trong cảm giác bứt rứt và thù hận, bị phẫn nộ chiếm lấy tâm trí, hắn ra tay không theo trình tự, chỉ một lòng muốn bầm thây kẻ thù xâm chiếm Sắc Lặc xuyên thành nghìn mảnh.
Bị bi phẫn lấp đầy, bị sát ý che phủ hai mắt, đương nhiên không thể cộng hưởng với Tâm Đăng của Trần Tinh.
"Ngươi vừa chứng kiến thảm trạng của tộc nhân liền bị thù hận khống chế." Trần Tinh cau mày, trách cứ hắn, "Nhưng khi thấy tộc nhân của mình thây chất đầy đồng, ta có từng tìm ai báo thù không? Người vãng sinh đã qua đời, việc hiện giờ ngươi nên quan tâm nhất chính là làm sao bảo vệ những người còn sống! Đó mới là việc quan trọng hơn hết!"
"Ta hiểu rồi." Hạng Thuật hít sâu một hơi, nhắm nghiền hai mắt.
Trần Tinh: "Hiện giờ là thời khắc nguy hiểm nhất của Sắc Lặc xuyên, nếu ngươi tiếp tục hành động theo cảm tính, đừng nói sáng mai giải thích, e rằng mọi người phải táng thân hết ở đây."
Hạng Thuật giơ một tay đang khẽ run rẩy, ra hiệu cho Trần Tinh đừng nói nữa.
Một lát sau, Hạng Thuật cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
Trần Tinh: "Kế trước mắt, nhất định phải..."
Hạng Thuật nói: "Phái người thăm dò xem có thông đạo nào khác rời khỏi núi không, nếu không được thì hửng sáng, ngươi cùng ta nghĩ cách dẫn đội đột phá vòng vây."
Trần Tinh gật đầu đồng ý, phải mau chóng nghĩ cách giúp hơn hai mươi vạn người ẩn thân trong này dời đi, hiện giờ tính mạng tộc nhân mới là quan trọng nhất.
Lúc này tộc trưởng Thiết Lặc tới đây, người này tên là "Thạch Mạt Khôn", nghĩa là mũi tên phát ra tiếng, trước đây từng là võ sĩ của Đại Thiền Vu tiền nhiệm tức cha của Hạng Thuật, khoảng bốn mươi tuổi, rất đáng tin cậy, được cả tộc kính ngưỡng hết mực. Họ Thuật Luật xuất thân từ tộc Thiết Lặc, từ ngày đảm nhiệm chức Đại Thiền Vu, Hạng Thuật không còn quản lý việc trong tộc nữa mà giao hết cho Thạch Mạt Khôn.
Thạch Mạt Khôn không tránh Trần Tinh, nói thẳng với Hạng Thuật: "Thuật Luật Không, Xa La Phong an đáp của ngươi tàn sát già trẻ cả tộc A Khắc Lặc, ngay cả trẻ con cũng không buông tha, võ sĩ Chu Chân dưới trướng hắn sống lại, biến thành yêu quái hoạt thi, lần hỗn loạn này do chính Xa La Phong bày ra, hôm nay các tộc trưởng đều có mặt nên ta không nói, ngươi nhất định phải giải thích rõ cho mọi người."
Trần Tinh: "!!!"
Một tay Hạng Thuật khẽ run, ra hiệu cho Trần Tinh đừng chen vào, hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, tin xấu ập tới hết lần này tới lần khác.
"Ngươi tận mắt trông thấy?" Hạng Thuật nhíu chặt mày, đả kích này thậm chí còn dữ dội hơn cả thảm cảnh mà hắn phải chứng kiến khi mới trở về Sắc Lặc xuyên, khiến hắn khó thể đứng vững.
"Ta nghe nói." Thạch Mạt Khôn đáp, "khi sơ tán khỏi Sắc Lặc xuyên, có không ít tộc nhân chúng ta cùng người A Khắc Lặc đi sau cùng trông thấy Xa La Phong cùng Chu Chân đang hợp lực truy sát người A Khắc Lặc, bọn họ cướp tiểu vương tử nên vương phi muốn dẫn người gϊếŧ ngược lại."
Lúc này, bên cạnh duỗi ra một bàn tay kéo Trần Tinh, Trần Tinh quay đầu thì thấy là Tiêu Sơn.
Tiêu Sơn đang ngồi xổm dưới đất, cầm miếng bánh không biết lấy từ đâu ra cho Trần Tinh kêu cậu ăn đi.
Hạng Thuật thở dốc dồn dập, nhìn Trần Tinh, Trần Tinh gật đầu, biết hắn muốn mình dẫn Tiêu Sơn đi, sau đó cùng ông tiến về doanh địa Thiết Lặc. Tiêu Sơn nhảy tới nhảy lui, nhào lên lưng Trần Tinh như muốn cậu bế mình, Trần Tinh đành cõng nó.
Xa La Phong, Chu Chân... phải làm sao đây? Trần Tinh nhìn doanh địa Thiết Lặc cách đó không xa, thấy Hạng Thuật đi cùng Thạch Mạt Khôn tới trung tâm doanh địa, bắt đầu nghị sự, tìm cách giải quyết với tộc nhân Thiết Lặc.
"Ai cho ngươi ăn?" Trần Tinh hỏi Tiêu Sơn, "Sói đâu?"
Tiêu Sơn chỉ nơi người Hung Nô tụ tập, Trần Tinh thế mới biết nó lấy đồ ăn từ bên kia.
Bầy sói tản ra, ngồi xổm rải rác trên những tảng đá ở Âm sơn, nhìn chằm chằm về phương xa. Trần Tinh trèo lên sườn núi, thấy hoạt thi ở đằng xa còn chưa tản đi, còn tập họp thành nhóm từ từ đến bên ngoài bình nguyên đầy gió tuyết, tiếp cận lối vào khe núi, nhưng chưa tùy tiện xông vào.
"Chúng nó đang chờ cái gì?" Trần Tinh cau mày.
Tiêu Sơn ngồi cạnh Trần Tinh, ăn xong một cái bánh, lúc này một con sói gầy một mắt đi tới, cõng theo một con vật lạ, nó có chi sau dài chi trước ngắn, lông màu vàng đất, trông cực kỳ ngốc nghếch.
"Con gì đây?" Trần Tinh tò mò nhìn con vật kỳ lạ nằm trên lưng sói.
Con thú ấy kêu woo woo mấy tiếng, Tiêu Sơn vỗ đầu nó. Trần Tinh nói: "Đây là bái(*) à? Trong Âm sơn mà cũng có bái á?"
(*) Bái (狈): giống thú như chó sói.
Người xưa có câu "lang bái cùng là loài gian ngoan", nghe đồn bái là loài vật cực kỳ thông minh, thường ra chủ ý hại người cho sói, đây là lần đầu Trần Tinh thấy bái.
Con bái kia gừ gừ muốn nói gì đó, Tiêu Sơn bèn đẩy Trần Tinh kêu cậu mau đi theo.
"Ngươi tìm được gì rồi ư?" Trần Tinh hỏi.
"Rồi ư?" Tiêu Sơn hỏi lại.
Tiêu Sơn hay học cách nói chuyện từ Trần Tinh, song lại không hiểu nghĩa của những từ này, Trần Tinh thầm nhủ, đợi có thời gian phải dạy đàng hoàng cho Tiêu Sơn mới được, vì trước sau gì nó cũng phải trở về cuộc sống của loài người.
"Đứng dậy mà đi," Trần Tinh nói, "đứng lên, đứng thẳng."
Tiêu Sơn luôn thích đi bằng bốn chân, thêm hai móng vuốt giúp nó chạy nhanh như bay, nghe Trần Tinh bắt mình đi thẳng liền tỏ ra không mấy tình nguyện, nhưng thấy người Hồ chung quanh đều đi thẳng, nó đành miễn cưỡng đi một đoạn theo lời Trần Tinh.
Ban đầu Trần Tinh định sau khi trở về Sắc Lặc xuyên sẽ chuẩn bị y phục cho Tiêu Sơn, giúp nó tắm rửa, ngặt nỗi biến cố ập tới hại cậu không tìm được cơ hội.
"Đây là đâu?" Trần Tinh được Tiêu Sơn đưa tới trước một hang núi, bên trong thổi ra chút gió.
Tiêu Sơn vẽ vài ngọn núi trên đất, chỉ xung quanh, rồi chỉ vào hang núi, lại vẽ thêm một hàng người bé tí ở bên ngoài, kèm theo một sợi dây vòng từ núi ra sau lưng người, kết thúc bằng một mũi tên.
"May quá! Ở đây có hang núi! Hang núi này có thể dẫn ra ngoài!" Trần Tinh kêu to, "Tốt quá rồi! Các ngươi thật thông minh!"
Sói cõng bái bước ra khỏi hang núi, Tiêu Sơn quơ vuốt, Trần Tinh hiểu ngay ý nó — Tiêu Sơn muốn đi đánh lén võ tướng Tư Mã Việt kia. Cũng vì đám hoạt thi này xâm lược Tạp La Sát khiến cho bệnh tình của Lục Ảnh chuyển biến xấu, mặc dù Tiêu Sơn không biết nguyên nhân, song vẫn nhận ra hoạt thi, võ sĩ, v.v... có liên hệ mật thiết tới cái chết của Lục Ảnh, nên nó muốn báo thù.
"Chờ đã," Trần Tinh quả quyết nói, "để mọi người rút khỏi đây trước đi, đi thôi."
Tiêu Sơn muốn chui vào hang động, Trần Tinh bảo: "Đừng bướng! Đi theo ta!" rồi cậu kéo Tiêu Sơn thẳng một mạch về doanh địa tộc Thiết Lặc. Trần Tinh chợt phát hiện chiêu này thực dụng miễn chê, chẳng trách lần nào Hạng Thuật cũng chẳng buồn giải thích, trực tiếp kéo hoặc nâng người đi luôn.
Không khí trong doanh địa Thiết Lặc khá nặng nề, lúc Trần Tinh vội vã xông vào, dường như mọi người đang ra một quyết định cực kỳ gian nan, sắc mặt Hạng Thuật ngày càng khó coi.
"Các ngươi định làm thế nào?" Trần Tinh thấy trong doanh địa có thức ăn bèn cầm chia cho Tiêu Sơn. Tiêu Sơn thấy có ăn liền tạm thời quên ngay việc báo thù, ngồi xuống bắt đầu lấp bụng.
Hạng Thuật nói: "Canh năm, Thiết Lặc đi đầu dẫn dắt mười sáu bộ Sắc Lặc đột phá vòng vây, chạy được bao nhiêu hay bấy nhiêu, thu xếp cho già trẻ trong tộc trước rồi mới tìm Xa La Phong."
Trần Tinh nói: "Tiêu Sơn tìm được một nơi... Ê! Đừng uống! Đó là rượu!"
Tiêu Sơn ôm bình sành, tu ừng ực hơn nửa bình rượu.
Canh hai, hơn hai mươi vạn người Sắc Lặc xuyên im hơi lặng tiếng rút lui thông qua hang núi, không tạo ra bất kỳ âm thanh nào. Hạng Thuật cùng Trần Tinh đứng chặn hậu ngay cửa sau của hang động, tộc trưởng các tộc đếm số người rồi lần lượt rời đi.
Canh ba, canh bốn, rồi tới canh năm, tiếng quạ phát ra từ ngoài khe núi, người Thiết Lặc là tốp sau cùng.
(Truy cập https://mingtian023.wordpress.com/2019/08/17/ml-dinh-hai-phu-sinh-luc-phi-thien-da-tuong/ để xem chương mới nhất)
"Ra khỏi Âm sơn rồi đi đâu?" Trần Tinh nói, "Nhập quan?"
"Đi Tây Bắc đi," Hạng Thuật nói, "Cáp Lạp Hòa Lâm."
Trần Tinh những tưởng Hạng Thuật sẽ ở lại cho đến khi mọi người rời đi hết, sau đó một người một ngựa tiến vào đội quân hoạt thi truy bắt Xa La Phong, nhưng hắn không có ý định làm thế.
"Đi thôi." Hạng Thuật đưa Tiêu Sơn đã say khướt cho Trần Tinh.
Trần Tinh hơi ngạc nhiên, Hạng Thuật hít sâu, cau mày nói, "Ngươi nói đúng, hiện giờ ta phải ở cùng tộc nhân, không rời khỏi họ nữa."
Họ dắt ngựa đi về trước, Hạng Thuật đột nhiên nói: "Ai dạy ngươi những thứ này?"
"Gì cơ?" Trần Tinh vẫn đang nghĩ về kẻ thù, nghe hắn hỏi thì lấy làm ngơ ngác.
Hạng Thuật nói: "Ngươi biết nghĩ hơn ta nhiều, thay vì hành động theo cảm tính, còn không bằng trân trọng người bên cạnh."
Trần Tinh mỉm cười bất đắc dĩ, thầm nhủ, có lẽ do thời gian của mình không còn nhiều, chỉ cần là người biết mạng mình không còn kéo dài được bao nhiêu, tự nhiên sẽ để tâm chuyện trước mắt.
Thế nhưng cậu không nói ra, chỉ đáp rằng: "Ta cũng không biết làm vậy là đúng hay sai, nhưng ngươi thấy đấy, họ đều đặt hy vọng vào ngươi, chưa kể gặp Bạt loạn, mọi người còn chưa kịp hoàn hồn, lúc này tùy tiện phản công sẽ chỉ khiến tình hình nguy hiểm hơn thôi, mọi người cần thời gian để nghỉ xả hơi."
Chia được bao nhiêu ngựa họ đều chia đi hết, ba người Trần Tinh, Hạng Thuật cùng Tiêu Sơn chỉ để lại một con cho mình.
"Quái lạ," Trần Tinh nói, "ngựa của nương ngươi đâu?"
Vừa tới ngoài núi Tạp La Sát thì con ngựa ấy đã chạy biến, một đi không trở lại, Trần Tinh luôn cảm thấy dường như con ngựa nọ muốn dẫn họ tới nơi nào đó, không chỉ nó mà ngay cả con bái có linh tính kia cũng khiến cậu cảm thấy ít nhiều lạ lẫm. Kể từ khi Vạn Pháp Quy Tịch, có rất nhiều yêu tộc trên thế gian mất đi khả năng nói chuyện, càng không thể tu luyện thành hình người. Mặc dù Âm sơn không nhất định có nhiều yêu quái, nhưng nhất định phải có vài con, không chừng con ngựa nọ và bái vốn là yêu nên biết được nội tình nào đó.
Nhưng tình hình khá khẩn cấp, họ không còn thời gian để truy hỏi nữa, Hạng Thuật dắt ngựa, Trần Tinh ngồi trên ngựa ôm Tiêu Sơn khởi hành cùng đoàn người, mười sáu tộc Hồ biết đây là cơ hội cuối cùng để họ sống sót, nên bắt đầu gấp rút lên đường. Ngựa và xe đều dành cho người già, phụ nữ và trẻ em, chỉ trong một ngày họ đã tới sông Tát Lạp Ô Tô.
Mất ba ngày ba đêm mới đặt chân đến Long thành, Trần Tinh kiệt sức vì mệt lả, hai mươi vạn người đổ bộ vào Cáp Lạp Hòa Lâm, biến cổ thành bỏ hoang thoáng chốc trở nên tràn trề sức sống. Đầu tiên Hạng Thuật phái các tộc củng cố tường thành, tăng cường nhân lực tuần tra, đốt đuốc thâu đêm, biến Long thành thành một hầm ngầm quân sự khổng lồ.
Các thợ săn rải rác khắp bình nguyên, vừa điều tra, vừa nghĩ cách một lần nữa chuẩn bị vật tư vượt qua mùa đông, săn thịt thú nuôi sống người trong tộc. Mấy ngày liền Hạng Thuật rất ít khi mở miệng nói chuyện, khiến Trần Tinh nhìn mà phát rầu, ngày đầu tới Long thành đã dẫn tới không ít rối loạn.
Bầy sói bao vây ngoài tường thành, ban đầu các tộc nhân cảm thấy chúng khá nguy hiểm, nhưng nhờ có Trần Tinh giải thích cho chúng người Hồ suốt chặng đường tới đây, bầy sói đang bảo vệ họ, phụ trách thủ hộ cho người Hung Nô, nên các tộc không còn tỏ ra quá sợ hãi nữa. Nhưng vào ngày hai mươi hai tháng chạp, bầy sói đột nhiên tru liên tục.
Trần Tinh theo Tiêu Sơn lên tường thành, Tiêu Sơn ngồi xổm trên này hú với bên dưới.
Hạng Thuật cũng lên theo, Bạch Tông bước ra khỏi hàng, ngước lên nhìn Tiêu Sơn, đôi bên nói với nhau bằng tiếng sói, Trần Tinh chợt phát hiện nước mắt Tiêu Sơn đang chực trào.
"Chúng nó sắp đi rồi ư?" Trần Tinh hỏi Tiêu Sơn.
Tiêu Sơn không biết nguyên do, nhưng mấy ngày qua đã nghe từ "đi" rất nhiều lần, nên hiểu ý mà gật đầu.
Thế rồi Bạch Tông dẫn đàn sói quay về phương Bắc, biến mất giữa tuyết nguyên.
Hạng Thuật nói: "Bầy sói biết nếu chúng còn tiếp tục ở đây sẽ chỉ giành thức ăn với mọi người, không ai có thể sống sót qua mùa đông."
Người Hung Nô lần lượt xuất hiện lạy chào sói lớn Bạch Tông được họ xem như "thần Lang", Trần Tinh thầm nhủ, vậy là từ giờ Tiêu Sơn chỉ còn lại một mình.
"Được rồi, nếu đã như vậy..." Trần Tinh nói, "bạn bè của ngươi đi hết rồi, Tiêu Sơn, vậy, không bằng chúng ta..."
Tiêu Sơn: "?"
"Đi tắm nhé?" Trần Tinh hết chịu nổi Tiêu Sơn rồi.
"Không!" Tiêu Sơn la lên, "Không! Không! Không! Đi! Đi!"
Câu đầu tiên Tiêu Sơn học được là "Trần Tinh", câu thứ hai là "không!", câu thứ ba chính là "đi!". Thế là Trần Tinh phải đánh một vòng thật lớn trong thành, cuối cùng dưới sự hỗ trợ đồng lòng của người Hung Nô, Thiết Lặc và Cao Xa mới bắt được Tiêu Sơn, đè nó vào bồn nước nóng hầm hập.
Tiêu Sơn la "không không không" oai oái, cuối cùng bị Trần Tinh đè ra chà người thiệt mạnh, khiến nó bắt đầu hét lên.
"Ngươi xem ta cũng phải đi tắm!" Trần Tinh nói, "Ngươi là người! Không phải thú! Hơn nữa dù có là thú, ngươi vẫn phải tắm!"
Trần Tinh bị Tiêu Sơn vùng vằng liên hồi hại cả người ướt đẫm, đành leo vào tắm luôn, cũng tiện khống chế nó. Trong Cáp Lạp Hòa Lâm có hành cung của vua người Hung Nô, bể tắm rộng khoảng sáu thước vuông, nước được đun bằng củi lửa, tuyết trong bể chứa được nấu nước ấm, có thể đổ vào cho mọi người dùng.
Trần Tinh đè Tiêu Sơn ra hai người cùng tắm, cuối cùng Tiêu Sơn bị làm cho ướt cả người, lỡ nát rồi cho nát luôn, dứt khoát ngồi im re.
"Ngươi nhìn ngươi đi!" Trần Tinh nắm cổ tay Tiêu Sơn, chà rửa cho nó cả buổi, "Bẩn chết luôn!"
Tiêu Sơn dò đầu ra trước mặt Trần Tinh.
Trần Tinh: "??"
Mái tóc Tiêu Sơn rối tung, Hạng Thuật hiểu ý bèn nói: "Nó muốn ngươi liếm."
Loay hoay đủ kiểu mà Trần Tinh chẳng hạ miệng được, giờ mới nhớ sói tắm cho con mình bằng cách liếm lông, hơn nữa chỉ có động vật mới có cách nói "liếm nghé" này. Cuối cùng cậu đành phải thò đầu lại ngửi, tiện thể liếm cho nó.
Hạng Thuật cởi võ bào dành cho Đại Thiền Vu, bước vào bể tắm ngâm mình, mệt mỏi thở ra một hơi.
"Tình hình sao rồi?" Trần Tinh hỏi.
"Thám báo phát hiện hoạt thi đang trên đường tới đây," Hạng Thuật đáp, "vừa qua khỏi sông Tát Lạp Ô Tô."
Vì trời đông giá rét nên tốc độ bầy hoạt thi chậm lại, mấy ngày trước nghe được cuộc nghị luận của người Thiết Lặc, kế hoạch của Hạng Thuật là tạm thời khoan báo thù, việc quan trọng nhất là đảm bảo tính mạng cho người trong tộc. Còn Xa La Phong, nếu hắn đã trở thành một thành viên trong quân đoàn hoạt thi thì nhất định sẽ quay trở lại.
Mấy ngày này Trần Tinh có thể cảm nhận được Hạng Thuật đang rất ngột ngạt, nếu hắn chỉ có một mình thì đã đi tìm Xa La Phong ngay rồi. Nhưng hắn là Đại Thiền Vu, bảo vệ toàn thể Sắc Lặc xuyên là trách nhiệm lớn nhất của hắn.
Trần Tinh không dám hỏi thêm về Xa La Phong, nghiêm túc chải tóc cho Tiêu Sơn, nói: "Chúng ta phải thiêu sạch chúng ngay ở ngoài Long thành."
"Đúng vậy," Hạng Thuật đáp, "đây là mối nguy hiểm lớn nhất kể từ khi Sắc Lặc minh thành lập tới nay, nhưng ta tin sẽ vượt qua được, may mà có ngươi."
Trần Tinh lấy làm ngạc nhiên khi nghe hắn nói thế, bèn lia mắt sang nhìn Hạng Thuật.
Hạng Thuật sán tới ra hiệu cho Trần Tinh kì vai mình, Trần Tinh nói: "Dựa vào đâu?! Sao lại là ta?"
"Sao ngươi tắm cho Tiêu Sơn được mà ta lại không được?" Hạng Thuật nhắm mắt lại, thản nhiên nói.
Thế là Trần Tinh đành buông Tiêu Sơn ra, gội đầu giúp Hạng Thuật, Tiêu Sơn lại đu bám Trần Tinh từ phía sau, treo trên người cậu. Hạng Thuật thình lình xoay người nhấn Tiêu Sơn vào nước, khiến Trần Tinh cùng Tiêu Sơn đồng thời la to.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất