Chương 1: Bảo bối, em mặc váy trông thật đẹp!!
"Lê Xuyên, em...... như vậy trông rất kì cục."
Liễu Hoài Thu nhìn thoáng qua trong gương, cậu mặc một chiếc váy thân dài màu trắng, thẹn thùng mà vội vàng cúi đầu. Tay chân lúng túng không biết nên làm gì tiếp theo.
" Không cần mặc đâu..." Liễu Hoài Thu ôm lấy cánh tay, cúi đầu cầu xin người bên cạnh.
Một cậu con trai mặc váy thật sự rất kì quái. Hơn nữa còn là mặc váy trước mặt người mình thích, chỉ là cảm thấy vô cùng xấu hổ, muốn đào sâu một cái hố mà chui xuống.
Cố Lê Xuyên ánh mắt đăm đăm nhìn chằm chằm người trước mặt, người có làn da trắng ngần bị nhuộm đỏ vì xấu hổ. Hắn xoay người bước ra ngoài.
Liễu Hoài Thu mãi không thấy câu trả lờ mới ngẩng đầu lên. Lúc này cậu mới phát hiện xung quanh mình không hề thấy người nào.
Cậu bất chấp dù có xấu hổ ra sao, vẫn vội vàng đuổi theo.
Mới vừa đi tới cửa liền gặp Lê Xuyên đang cầm tóc giả quay trở lại, "Lê Xuyên, anh đây là?"
Cố Lê Xuyên nhếch nhếch khoé miệng, nhẹ nhàng nhìn Liễu Hoài Thu, "Em không phải là thấy kì sao? Như thế này sẽ không kì nữa, lại đây tôi giúp em mang lên."
"Hả"
Liễu Hoài Thu tràn đầy nghi hoặc, liền bị Cố Lê Xuyên túm trở lại trước gương.
Cố Lê Xuyên vuốt tóc giả, giơ tay lên, đội lên đầu Liễu Hoài Thu.
Bởi vì đây là lần đầu tiên Cố Lê Xuyên đội tóc giả cho người khác, hắn loay hoay một hồi lâu nhưng vẫn không thể đội được.
Liễu Hoài Thu nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang chăm chú trước gương, đôi tai lạnh lẽo của cậu thi thoảng bị đầu ngón tay hắn chạm vào. Khuôn mặt của cậu lập tức đỏ như quả cà chua chín trong mùa thu.
Cậu cùng với Cố Lê Xuyên đã quen nhau được hai năm. Còn một tháng nữa sẽ là kỉ niệm tròn một năm cậu và Cố Lê Xuyên yêu nhau.
Liễu Hoài Thu cảm thấy tất cả điều này giống như một giấc mơ, rất đẹp và không chân thật.
Hai năm trước, vào lúc cậu tốt nghiệp đại học. Cậu được Diêu Chỉ Nghệ, người đại diện của công ty Lê Xuyên đề nghị ký hợp đồng.
Nhưng chỉ trong vòng một tháng, Diêu Chỉ Nghệ nói với cậu rằng họ thấy cậu có năng lực và quyết định hỗ trợ cậu. Đúng lúc này cậu gặp Cố Lê Xuyên.
Cố Lê Xuyên với danh nghĩa cũng là người mới, cùng cậu kết bạn với nhau.
Cậu ôn nhu dịu dàng đối với Cố Lê Xuyên, cứ như vậy cậu bắt đầu nảy sinh tình cảm.
Sau một thời gian, hắn đã bắt đầu nổi tiếng. Và sau đó hắn lên chức chủ tịch mới của công ty.
Ở quốc gia này, kết hôn đồng tính là bất hợp pháp. Cậu càng không dám tiết lộ tình cảm của mình với Cố Lê Xuyên. Vì vậy cậu chỉ có thể dời xa Lê Xuyên mà không để lại chút dấu vết.
Nhưng khi cậu cách xa hắn một bước, Cố Lê Xuyên liền tiến tới cậu hai bước. Và cậu không thể tránh mặt hắn.
Một năm sau, cuối cùng cậu cũng nhịn không được mà tìm đến Cố Lê Xuyên và hỏi tại sao hắn lại đối xử tốt với cậu như vậy.
Cố Lê Xuyên nhìn cậu với ánh mắt dịu đang, mang theo hàm ý cười nói: " Anh nghĩ em sẽ đi cùng anh, được chứ?"
Cậu không muốn từ chối, lập tức gật đầu.
Cứ như vậy gạt bỏ Diêu Chỉ Nghệ sang một bên, cậu cùng với Cố Lê Xuyên yêu đương vụng trộm.
"Được rồi, em nhìn lại xem, còn kì nữa không?" Một giọng nói nhẹ nhàng vang bên tai Liễu Hoài Thu, kéo cậu ra khỏi dòng sông dài của ký ức.
Liễu Hoài Thu nghe theo tiếng của Cố Lê Xuyên ngẩng đầu nhìn lại, chỉ liếc mắt một cái, liền bị chính mình trong gương làm cho giật mình.
Đó chỉ là bộ tóc giả, cảm giác kì quái lại bất ngờ biến mất, thay vào đó là một loại cảm giác ngại ngùng.
Đôi má hồng của cậu khiến mọi người không thể rời mắt.
Cố Lê Xuyên nhìn bóng dáng quen thuộc trong gương, dường như người đó đã quay trở về bên hắn.
Sau đó Cố Lê Xuyên cẩn thận không kinh động tới người trước mặt. Hắn chậm rãi ôm lấy eo Liễu Hoài Thu, đặt cằm lên vai cậu nói:
"Bảo bối, em không nghĩ em mặc váy trông rất hấp dẫn sao?"
Không cho Liễu Hoài Thu có cơ hội trả lời, Cố Lê Xuyên quay đầu hôn lên vành tai Liễu Hoài Thu. Sau nó liền cong lưng xuống, nhẹ nhàng ôm lấy Liễu Hoài Thu tới một bên sô pha.
Tiếp theo hắn quỳ gối xuống đất, cởi chiếc dép lê của Liễu Hoài Thu ra. Hắn lấy đôi giày cao gót mà đã sớm chuẩn bị ra, duỗi tay nắm lấy mắt cá chân của cậu.
"Lê Xuyên, anh, anh đây là...... Không cần, thật sự không cần đâu, anh mau đứng lên đi." Liễu Hoài Thu sợ tới mức rụt người lại, "Em không đi giày cao gót."
Cố Lê Xuyên cái gì cũng tốt, nhưng luôn là có một chút sở thích kì lạ.
Cố Lê Xuyên đã sớm đề cập tới chuyện cho cậu mặc đồ nữ. Cậu tưởng Cố Lê Xuyên nói giỡn và không nghiêm túc.
Mãi cho đến tận bây giờ, Cố Lê Xuyên đem cậu tới biệt thự của hắn. Cậu mới phát hiện hắn không hề nói dối.
Liễu Hoài Thu nhìn bộ váy trắng trong tủ, không đành lòng mà từ chối Cố Lê Xuyên. Dưới ánh mắt mong đợi của hắn, cậu mới thay liền một bộ.
Thật ra cậu không hề thích màu trắng, có thể là cậu quá mê tín, cậu cảm thấy mặc trắng hết cả người là điều cấm kỵ.
Nhưng Cố Lê Xuyên có vẻ rất thích nó, trong tủ quần áo không có màu nào ngoài màu trắng.
"Đừng nhúc nhích, mặc váy sao có thể không đi giày?" Cố Lê Xuyên giữ chặt cổ chân Liễu Hoài Thu, không cho Liễu Hoài Thu cơ hội chạy trốn.
Liễu Hoài Thu khi nghe Cố Lê Xuyên nói liền không nhúc nhích, cậu tùy ý để Cố Lê Xuyên mang cho cậu đôi giày cao gót mà 20 năm cậu chưa từng đi.
Cố Lê Xuyên tuy nói ngày thường đối với cậu rất dịu dàng, nhưng khi nổi nóng lên thì trông rất đáng sợ.
Khi mới bắt đầu ở cùng Cố Lê Xuyên, Cố Lê Xuyên muốn cho cậu học hát, nhưng cậu tự nhận mình hát không nổi và hắn liền cự tuyệt.
Khi ấy Cố Lê Xuyên đã giận cậu rất lâu, cho đến khi cậu đồng ý, hắn mới trở về.
Cố Lê Xuyên mang giày cho Liễu Hoài Thu, thân mật buộc dây giày, vỗ nhẹ vào mắt cá chân của Liễu Hoài Thu, "Đứng lên anh xem nào."
Tuy rằng là giày cao gót, nhưng loại này lại rất cao, Liễu Hoài Thu không tự tin đứng lên.
Liễu Hoài Thu đỡ sô pha chậm rãi đứng lên, cậu đỏ mặt, xấu hổ mà quay đầu đi không dám nhìn tới Cố Lê Xuyên.
Cố Lê Xuyên vươn tay ra, rất nhẹ nhàng mà nắm lấy tay Liễu Hoài Thu rồi chậm rãi đi về phía trước.
Cho dù là đã có người đỡ, Liễu Hoài Thu cũng không dám buông ra.
Đi được hai bước, cậu vấp phải tấm thảm, mất trọng tâm mà ngã thẳng sang một bên.
Dự kiến cảm giác đau đớn sắp truyền đến thì bỗng một bàn tay ấm áp hướng đến.
Liễu Hoài Thu mở mắt ra, vẫn còn sợ hãi bám vào Cố Lê Xuyên, giọng nói yếu ớt, "Lê Xuyên."
Cố Lê Xuyên nhìn người quen thuộc trong lòng ngực, đôi mắt sâu thẳm của hắn đột nhiên tối sầm lại, xoay người ôm cậu về phòng ngủ.
Không chờ Liễu Hoài Thu phản ứng lại, hắn liền cúi người đè ép cậu, ngăn chặn đôi môi mỏng.
"Ưm......" Liễu Hoài Thu leo lên cổ Cố Lê Xuyên cổ đáp lại.
Kết thúc bằng một nụ hôn.
Nhiệt độ trong phòng ấm lên một chút.
Cố Lê Xuyên duỗi tay xoa xoa tóc dài của người phía dưới, ghét sát vào vành tai Liễu Hoài Thu, thấp giọng nói: "Về sau có muốn mặc váy ở nhà không?"
"Anh muốn nhìn em mặc váy."
"Được." Liễu Hoài Thu bị Cố Lê Xuyên mê hoặc tâm trí, không chút nghĩ ngợi liền trả lời.
Cố Lê Xuyên nhận được kết quả khiến hắn hài lòng, khoé miệng hắn cong lên, bàn tay duỗi ra xoa xoa vòng eo mảnh khảnh của cậu, lại một lần nữa hôn lên cậu.
Đạt tới điểm cao nhất của dục vọng, Liễu Hoài Thu khẽ mở đôi môi mỏng, lơ đãng gọi, "Lê Xuyên......"
Cố Lê Xuyên sửng sốt một chút, hắn ngừng động tác, lạnh lùng nói: "Gọi là Xuyên Xuyên."
"Xuyên Xuyên."
Sau khi nhận được câu trả lời, Cố Lê Xuyên một lần nữa lại chuyển động, đôi mắt ma mị nhìn người phía dưới, "Thu Thu......"
Liễu Hoài Thu nhìn thoáng qua trong gương, cậu mặc một chiếc váy thân dài màu trắng, thẹn thùng mà vội vàng cúi đầu. Tay chân lúng túng không biết nên làm gì tiếp theo.
" Không cần mặc đâu..." Liễu Hoài Thu ôm lấy cánh tay, cúi đầu cầu xin người bên cạnh.
Một cậu con trai mặc váy thật sự rất kì quái. Hơn nữa còn là mặc váy trước mặt người mình thích, chỉ là cảm thấy vô cùng xấu hổ, muốn đào sâu một cái hố mà chui xuống.
Cố Lê Xuyên ánh mắt đăm đăm nhìn chằm chằm người trước mặt, người có làn da trắng ngần bị nhuộm đỏ vì xấu hổ. Hắn xoay người bước ra ngoài.
Liễu Hoài Thu mãi không thấy câu trả lờ mới ngẩng đầu lên. Lúc này cậu mới phát hiện xung quanh mình không hề thấy người nào.
Cậu bất chấp dù có xấu hổ ra sao, vẫn vội vàng đuổi theo.
Mới vừa đi tới cửa liền gặp Lê Xuyên đang cầm tóc giả quay trở lại, "Lê Xuyên, anh đây là?"
Cố Lê Xuyên nhếch nhếch khoé miệng, nhẹ nhàng nhìn Liễu Hoài Thu, "Em không phải là thấy kì sao? Như thế này sẽ không kì nữa, lại đây tôi giúp em mang lên."
"Hả"
Liễu Hoài Thu tràn đầy nghi hoặc, liền bị Cố Lê Xuyên túm trở lại trước gương.
Cố Lê Xuyên vuốt tóc giả, giơ tay lên, đội lên đầu Liễu Hoài Thu.
Bởi vì đây là lần đầu tiên Cố Lê Xuyên đội tóc giả cho người khác, hắn loay hoay một hồi lâu nhưng vẫn không thể đội được.
Liễu Hoài Thu nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang chăm chú trước gương, đôi tai lạnh lẽo của cậu thi thoảng bị đầu ngón tay hắn chạm vào. Khuôn mặt của cậu lập tức đỏ như quả cà chua chín trong mùa thu.
Cậu cùng với Cố Lê Xuyên đã quen nhau được hai năm. Còn một tháng nữa sẽ là kỉ niệm tròn một năm cậu và Cố Lê Xuyên yêu nhau.
Liễu Hoài Thu cảm thấy tất cả điều này giống như một giấc mơ, rất đẹp và không chân thật.
Hai năm trước, vào lúc cậu tốt nghiệp đại học. Cậu được Diêu Chỉ Nghệ, người đại diện của công ty Lê Xuyên đề nghị ký hợp đồng.
Nhưng chỉ trong vòng một tháng, Diêu Chỉ Nghệ nói với cậu rằng họ thấy cậu có năng lực và quyết định hỗ trợ cậu. Đúng lúc này cậu gặp Cố Lê Xuyên.
Cố Lê Xuyên với danh nghĩa cũng là người mới, cùng cậu kết bạn với nhau.
Cậu ôn nhu dịu dàng đối với Cố Lê Xuyên, cứ như vậy cậu bắt đầu nảy sinh tình cảm.
Sau một thời gian, hắn đã bắt đầu nổi tiếng. Và sau đó hắn lên chức chủ tịch mới của công ty.
Ở quốc gia này, kết hôn đồng tính là bất hợp pháp. Cậu càng không dám tiết lộ tình cảm của mình với Cố Lê Xuyên. Vì vậy cậu chỉ có thể dời xa Lê Xuyên mà không để lại chút dấu vết.
Nhưng khi cậu cách xa hắn một bước, Cố Lê Xuyên liền tiến tới cậu hai bước. Và cậu không thể tránh mặt hắn.
Một năm sau, cuối cùng cậu cũng nhịn không được mà tìm đến Cố Lê Xuyên và hỏi tại sao hắn lại đối xử tốt với cậu như vậy.
Cố Lê Xuyên nhìn cậu với ánh mắt dịu đang, mang theo hàm ý cười nói: " Anh nghĩ em sẽ đi cùng anh, được chứ?"
Cậu không muốn từ chối, lập tức gật đầu.
Cứ như vậy gạt bỏ Diêu Chỉ Nghệ sang một bên, cậu cùng với Cố Lê Xuyên yêu đương vụng trộm.
"Được rồi, em nhìn lại xem, còn kì nữa không?" Một giọng nói nhẹ nhàng vang bên tai Liễu Hoài Thu, kéo cậu ra khỏi dòng sông dài của ký ức.
Liễu Hoài Thu nghe theo tiếng của Cố Lê Xuyên ngẩng đầu nhìn lại, chỉ liếc mắt một cái, liền bị chính mình trong gương làm cho giật mình.
Đó chỉ là bộ tóc giả, cảm giác kì quái lại bất ngờ biến mất, thay vào đó là một loại cảm giác ngại ngùng.
Đôi má hồng của cậu khiến mọi người không thể rời mắt.
Cố Lê Xuyên nhìn bóng dáng quen thuộc trong gương, dường như người đó đã quay trở về bên hắn.
Sau đó Cố Lê Xuyên cẩn thận không kinh động tới người trước mặt. Hắn chậm rãi ôm lấy eo Liễu Hoài Thu, đặt cằm lên vai cậu nói:
"Bảo bối, em không nghĩ em mặc váy trông rất hấp dẫn sao?"
Không cho Liễu Hoài Thu có cơ hội trả lời, Cố Lê Xuyên quay đầu hôn lên vành tai Liễu Hoài Thu. Sau nó liền cong lưng xuống, nhẹ nhàng ôm lấy Liễu Hoài Thu tới một bên sô pha.
Tiếp theo hắn quỳ gối xuống đất, cởi chiếc dép lê của Liễu Hoài Thu ra. Hắn lấy đôi giày cao gót mà đã sớm chuẩn bị ra, duỗi tay nắm lấy mắt cá chân của cậu.
"Lê Xuyên, anh, anh đây là...... Không cần, thật sự không cần đâu, anh mau đứng lên đi." Liễu Hoài Thu sợ tới mức rụt người lại, "Em không đi giày cao gót."
Cố Lê Xuyên cái gì cũng tốt, nhưng luôn là có một chút sở thích kì lạ.
Cố Lê Xuyên đã sớm đề cập tới chuyện cho cậu mặc đồ nữ. Cậu tưởng Cố Lê Xuyên nói giỡn và không nghiêm túc.
Mãi cho đến tận bây giờ, Cố Lê Xuyên đem cậu tới biệt thự của hắn. Cậu mới phát hiện hắn không hề nói dối.
Liễu Hoài Thu nhìn bộ váy trắng trong tủ, không đành lòng mà từ chối Cố Lê Xuyên. Dưới ánh mắt mong đợi của hắn, cậu mới thay liền một bộ.
Thật ra cậu không hề thích màu trắng, có thể là cậu quá mê tín, cậu cảm thấy mặc trắng hết cả người là điều cấm kỵ.
Nhưng Cố Lê Xuyên có vẻ rất thích nó, trong tủ quần áo không có màu nào ngoài màu trắng.
"Đừng nhúc nhích, mặc váy sao có thể không đi giày?" Cố Lê Xuyên giữ chặt cổ chân Liễu Hoài Thu, không cho Liễu Hoài Thu cơ hội chạy trốn.
Liễu Hoài Thu khi nghe Cố Lê Xuyên nói liền không nhúc nhích, cậu tùy ý để Cố Lê Xuyên mang cho cậu đôi giày cao gót mà 20 năm cậu chưa từng đi.
Cố Lê Xuyên tuy nói ngày thường đối với cậu rất dịu dàng, nhưng khi nổi nóng lên thì trông rất đáng sợ.
Khi mới bắt đầu ở cùng Cố Lê Xuyên, Cố Lê Xuyên muốn cho cậu học hát, nhưng cậu tự nhận mình hát không nổi và hắn liền cự tuyệt.
Khi ấy Cố Lê Xuyên đã giận cậu rất lâu, cho đến khi cậu đồng ý, hắn mới trở về.
Cố Lê Xuyên mang giày cho Liễu Hoài Thu, thân mật buộc dây giày, vỗ nhẹ vào mắt cá chân của Liễu Hoài Thu, "Đứng lên anh xem nào."
Tuy rằng là giày cao gót, nhưng loại này lại rất cao, Liễu Hoài Thu không tự tin đứng lên.
Liễu Hoài Thu đỡ sô pha chậm rãi đứng lên, cậu đỏ mặt, xấu hổ mà quay đầu đi không dám nhìn tới Cố Lê Xuyên.
Cố Lê Xuyên vươn tay ra, rất nhẹ nhàng mà nắm lấy tay Liễu Hoài Thu rồi chậm rãi đi về phía trước.
Cho dù là đã có người đỡ, Liễu Hoài Thu cũng không dám buông ra.
Đi được hai bước, cậu vấp phải tấm thảm, mất trọng tâm mà ngã thẳng sang một bên.
Dự kiến cảm giác đau đớn sắp truyền đến thì bỗng một bàn tay ấm áp hướng đến.
Liễu Hoài Thu mở mắt ra, vẫn còn sợ hãi bám vào Cố Lê Xuyên, giọng nói yếu ớt, "Lê Xuyên."
Cố Lê Xuyên nhìn người quen thuộc trong lòng ngực, đôi mắt sâu thẳm của hắn đột nhiên tối sầm lại, xoay người ôm cậu về phòng ngủ.
Không chờ Liễu Hoài Thu phản ứng lại, hắn liền cúi người đè ép cậu, ngăn chặn đôi môi mỏng.
"Ưm......" Liễu Hoài Thu leo lên cổ Cố Lê Xuyên cổ đáp lại.
Kết thúc bằng một nụ hôn.
Nhiệt độ trong phòng ấm lên một chút.
Cố Lê Xuyên duỗi tay xoa xoa tóc dài của người phía dưới, ghét sát vào vành tai Liễu Hoài Thu, thấp giọng nói: "Về sau có muốn mặc váy ở nhà không?"
"Anh muốn nhìn em mặc váy."
"Được." Liễu Hoài Thu bị Cố Lê Xuyên mê hoặc tâm trí, không chút nghĩ ngợi liền trả lời.
Cố Lê Xuyên nhận được kết quả khiến hắn hài lòng, khoé miệng hắn cong lên, bàn tay duỗi ra xoa xoa vòng eo mảnh khảnh của cậu, lại một lần nữa hôn lên cậu.
Đạt tới điểm cao nhất của dục vọng, Liễu Hoài Thu khẽ mở đôi môi mỏng, lơ đãng gọi, "Lê Xuyên......"
Cố Lê Xuyên sửng sốt một chút, hắn ngừng động tác, lạnh lùng nói: "Gọi là Xuyên Xuyên."
"Xuyên Xuyên."
Sau khi nhận được câu trả lời, Cố Lê Xuyên một lần nữa lại chuyển động, đôi mắt ma mị nhìn người phía dưới, "Thu Thu......"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất