Chương 12: Ghế lái phụ!
Người phục vụ cầm theo hộp thuốc chạy tới, thở hồng hộc. Cô ấy muốn băng bó giúp Liễu Hoài Thu.
Cố Lê Xuyên lập tức đẩy người phục vụ ra, hắn ngồi xổm xuống rồi lấy thuốc khử trùng trong hộp thuốc ra, cẩn thận mà bôi lên vết thương của Liễu Hoài Thu.
Liễu Hoài Thu cúi đầu, nhìn chằm chằm một loạt những động tác dịu dàng của Cố Lê Xuyên, trái tim cậu như tê dại.
Người đàn ông trước mặt mà cậu đã yêu hơn một năm, hắn đối xử với cậu cũng vô cùng dịu dàng, nhưng cuối cùng hắn cũng không phải là của cậu.
Làm sao cậu có thể chấp nhận được sự thật phũ phàng này?
"Được rồi bảo bối, em bị thương ở tay phải, rất khó để ăn cơm." Cố Lê Xuyên đứng dậy nhìn cánh tay phải quấn băng gạc của Liễu Hoài Thu, hắn cau mày.
Nhưng một lúc sau, đôi mày nhíu chặt ấy lại buông lỏng, hắn cười nói: "Có anh ở đây rồi nên em không cần lo lắng, dù sao anh cũng có thể cho em ăn."
Nói xong, hắn quay lại chỗ ngồi của mình và để người phục vụ mang lên những món đồ ăn.
Đầu tiên, Cố Lê Xuyên xúc cho cậu ăn từng miếng một, sau đó hắn mới tự ăn.
Người phục vụ đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì vô cùng ghen tị.
- -
Dùng bữa xong, Cố Lê Xuyên mang Liễu Hoài Thu tới một cửa hàng trang sức cao cấp.
Liễu Hoài Thu có chút khó hiểu mà nhìn chằm chằm Cố Lê Xuyên đang cùng quầy nhân viên nói chuyện.
Lê Xuyên không phải không thích đeo nhẫn sao? Vì cái gì mà dẫn cậu tới mua nhẫn?
Cuối cùng, cặp nhẫn mà cậu mua vẫn nằm trơ trọi trong ngăn tủ kéo kia.
Cố Lê Xuyên: "Thu Thu, em thấy cái này thế nào?"
Một tiếng "Thu Thu" kéo suy nghĩ của Liễu Hoài Thu trở lại, cậu quên mất bây giờ cậu là "Thu Thu" chứ không phải Liễu Hoài Thu.
Liễu Hoài Thu tặng hắn một chiếc nhẫn, đương nhiên Cố Lê Xuyên sẽ không thích.
Nhưng "Thu Thu" thì khác.
"Thu Thu" là người mà Cố Lê Xuyên nắm trong lòng bàn tay, cũng không cần phải mất nhiều thời gian để chuẩn bị bất ngờ, Cố Lê Xuyên sẽ tự đem hết thảy những thứ tốt đẹp đến trước mặt "Thu Thu".
Liễu Hoài Thu tùy ý để Cố Lê Xuyên đeo chiếc nhẫn kim cương sáng bóng vào ngón tay áp út của mình, rồi thất thần mà đi theo Cố Lê Xuyên ra khỏi cửa tiệm.
Cố Lê Xuyên liếc nhìn đồng hồ, hắn quay ra nói với Liễu Hoài Thu, "Thu Thu, bây giờ vẫn còn thời gian, em trước kia không phải nói rằng thích đi chơi công viên sao? Chúng ta đi công viên nhé!"
"Được." Liễu Hoài Thu gật đầu, mặc dù trước đây cậu chưa bao giờ nói với Cố Lê Xuyên rằng cậu muốn đi công viên chơi.
Hai người mới vừa lên xe, đột nhiên điện thoại di động của Cố Lê Xuyên vang lên.
Cố Lê Xuyên liếc nhìn dòng tên trên điện thoại và không do dự mà ấn nút trả lời.
Liễu Hoài Thu ngồi trên ghế phụ, cậu theo dõi từng hành động của Cố Lê Xuyên trong yên lặng.
Mặc dù cậu không biết người gọi cho Cố Lê Xuyên là ai, nhưng cậu biết rằng, Cố Lê Xuyên cũng không ghét trả lời điện thoại.
Chỉ là ghét nhận những cuộc gọi từ cậu.
"Lê Xuyên, tôi cùng Gia Mộ sẽ chờ cậu ở chỗ cũ. Hôm qua cậu về sớm quá, dù gì cậu cũng phải đến đấy."
Thịnh Lai ở bên kia lải nhải thúc giục Cố Lê Xuyên, trong xe an tĩnh cũng có thể nghe được rõ ràng.
Cố Lê Xuyên liếc nhìn Liễu Hoài Thu, cau mày, mở miệng từ chối, "Hôm nay chỉ sợ không được, tôi......"
Liễu Hoài Thu vươn tay chạm nhẹ vào cánh tay của Cố Lê Xuyên, tỏ ý rằng cậu cũng có điều muốn nói.
Cố Lê Xuyên nói với đầu dây bên kia "Chờ đã," rồi liền buông điện thoại xuống nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Liễu Hoài Thu đoán được người gọi chính là bạn của Cố Lê Xuyên.
Cậu đã ở bên Lê Xuyên được một năm, nhưng cậu lại chưa bao giờ nhìn thấy bạn bè của Lê Xuyên, và cậu cũng muốn tìm hiểu thêm về hắn.
Lúc này, cậu muốn nhân cơ hội này để gặp bạn bè của Lê Xuyên.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là cậu có thể được đi thay váy.
"Là bạn anh sao? Đừng từ chối, em có thể đi cùng anh, dù sao cũng đã muộn rồi, tới công viên cũng không chơi được lâu."
Liễu Hoài Thu nhẹ giọng khuyên Cố Lê Xuyên.
Cố Lê Xuyên chần chờ một chút, hắn gật đầu, nói với đầu bên kia một tiếng "Được" rồi cúp điện thoại.
Liễu Hoài Thu cúi đầu vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, cậu thử mở miệng hỏi: "Lê Xuyên, em...... Có thể thay váy không?"
Sắc mặt Cố Lê Xuyên đột nhiên trở lên lạnh nhạt, hắn nhìn chằm chằm Liễu Hoài Thu và không nói lời nào.
Sau đó, hắn đưa Liễu Hoài Thu tới một cửa hàng quần áo nam.
Sau khi Liễu Hoài Thu thay váy, cậu cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, tâm trạng cũng vì thế mà tốt lên.
Cậu cuối cùng cũng không phải "Thu Thu" thế thân, mà chính là Liễu Hoài Thu.
Liễu Hoài Thu luôn tự nhắc nhở chính mình, rằng mình chính là Liễu Hoài Thu.
Cậu sợ rằng cậu sẽ tham lam lấy sự dịu dàng của Cố Lê Xuyên mà lừa dối bản thân mình là "Thu Thu."
Liễu Hoài Thu thay xong quần áo nam, cậu vui sướng mà kéo cánh cửa ghế lái phụ ra.
Vừa mới ngồi xuống, cửa xe còn chưa kịp đóng lại, liền nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Cố Lê Xuyên.
"Ngồi ghế sau đi!"
Liễu Hoài Thu cứng đờ lại, cậu nhìn về phía Cố Lê Xuyên, "Sao vậy?"
Cố Lê Xuyên cầm lấy vô lăng, không thèm để ý Liễu Hoài Thu, lạnh nhạt mà mệnh lệnh: "Anh bảo em ngồi ở ghế sau!"
Liễu Hoài Thu hốc mắt bỗng dưng trở lên đỏ, cậu lập tức lui xuống ghế sau rồi điều tiết cảm xúc của mình.
Rõ ràng trước kia không phải như thế.
Trước kia cho dù cậu mặc đồ nam, Lê Xuyên cũng rất dịu dàng với cậu.
Tại sao bây giờ lại trở nên như vậy?
Liễu Hoài Thu ngồi ở ghế sau, nước mắt cứ thế ứa ra mà hoài niệm về quá khứ.
Cố Lê Xuyên vẫn mang một gương mặt lạnh rồi dừng xe ở bãi đỗ xe của quán bar, hắn mặc kệ Liễu Hoài Thu ở phía sau, rồi xuống xe, lập tức đi thẳng vào quán.
Liễu Hoài Thu lau lau nước mắt, rồi vội vàng đi theo.
Cậu khổ sở đi theo Cố Lê Xuyên mà không dám nói lời nào.
"Lê Xuyên, cậu......" Thịnh Lai nghe thấy tiếng động ngoài cửa, lại nhìn thấy vẻ mặt u ám của Cố Lê Xuyên, dơ tay lên hỏi.
Khi nhìn thấy Liễu Hoài Thu ở phía sau, Thịnh Lai sửng sốt, "Diệp, Diệp Dư Thu? Cái gì vậy, chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Liễu Hoài Thu cứng đờ ra một chút, cậu không biết mình có nên tiếp tục đi về phía trước hay không.
Cậu biết rằng mình rất giống "Thu Thu" kia, nhưng cậu không ngờ là giống đến mức này.
Ngay cả khi cậu mặc trên mình một bộ đồ nam, nhưng vẫn bị coi là "Thu Thu."
Chả trách khi lần đầu tiên Cố Lê Xuyên nhìn thấy cậu, hắn đã nhìn chằm chằm cậu mà không dời mắt.
Hoá ra bắt đầu từ lúc đó, Lê Xuyên đã coi cậu là một "Thu Thu" thế thân.
Liễu Hoài Thu cực kì đau khổ, cậu không biết phải làm cái gì.
Cố Lê Xuyên xoay đầu lại liếc nhìn Liễu Hoài Thu, không nói một lời nào mà đi tới chỗ Thịnh Lai, cầm ly rượu đầy trên bàn rồi uống sạch.
Sau đó, hắn mới giới thiệu với Thịnh Lai và Lâm Gia Mộ: "Cậu ấy là nghệ sĩ trong công ty, Liễu Hoài Thu."
"Vừa nãy trùng hợp gặp nhau, nên đi cùng tới đây luôn."
Liễu Hoài Thu đứng ở một bên nghe Cố Lê Xuyên giới thiệu, cậu cảm thấy vô cùng khó chịu.
Hoá ra Liễu Hoài Thu chỉ là một nghệ sĩ trong công ty hắn.
Thậm chí, cũng không phải là một người bạn bè.
Cố Lê Xuyên lập tức đẩy người phục vụ ra, hắn ngồi xổm xuống rồi lấy thuốc khử trùng trong hộp thuốc ra, cẩn thận mà bôi lên vết thương của Liễu Hoài Thu.
Liễu Hoài Thu cúi đầu, nhìn chằm chằm một loạt những động tác dịu dàng của Cố Lê Xuyên, trái tim cậu như tê dại.
Người đàn ông trước mặt mà cậu đã yêu hơn một năm, hắn đối xử với cậu cũng vô cùng dịu dàng, nhưng cuối cùng hắn cũng không phải là của cậu.
Làm sao cậu có thể chấp nhận được sự thật phũ phàng này?
"Được rồi bảo bối, em bị thương ở tay phải, rất khó để ăn cơm." Cố Lê Xuyên đứng dậy nhìn cánh tay phải quấn băng gạc của Liễu Hoài Thu, hắn cau mày.
Nhưng một lúc sau, đôi mày nhíu chặt ấy lại buông lỏng, hắn cười nói: "Có anh ở đây rồi nên em không cần lo lắng, dù sao anh cũng có thể cho em ăn."
Nói xong, hắn quay lại chỗ ngồi của mình và để người phục vụ mang lên những món đồ ăn.
Đầu tiên, Cố Lê Xuyên xúc cho cậu ăn từng miếng một, sau đó hắn mới tự ăn.
Người phục vụ đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì vô cùng ghen tị.
- -
Dùng bữa xong, Cố Lê Xuyên mang Liễu Hoài Thu tới một cửa hàng trang sức cao cấp.
Liễu Hoài Thu có chút khó hiểu mà nhìn chằm chằm Cố Lê Xuyên đang cùng quầy nhân viên nói chuyện.
Lê Xuyên không phải không thích đeo nhẫn sao? Vì cái gì mà dẫn cậu tới mua nhẫn?
Cuối cùng, cặp nhẫn mà cậu mua vẫn nằm trơ trọi trong ngăn tủ kéo kia.
Cố Lê Xuyên: "Thu Thu, em thấy cái này thế nào?"
Một tiếng "Thu Thu" kéo suy nghĩ của Liễu Hoài Thu trở lại, cậu quên mất bây giờ cậu là "Thu Thu" chứ không phải Liễu Hoài Thu.
Liễu Hoài Thu tặng hắn một chiếc nhẫn, đương nhiên Cố Lê Xuyên sẽ không thích.
Nhưng "Thu Thu" thì khác.
"Thu Thu" là người mà Cố Lê Xuyên nắm trong lòng bàn tay, cũng không cần phải mất nhiều thời gian để chuẩn bị bất ngờ, Cố Lê Xuyên sẽ tự đem hết thảy những thứ tốt đẹp đến trước mặt "Thu Thu".
Liễu Hoài Thu tùy ý để Cố Lê Xuyên đeo chiếc nhẫn kim cương sáng bóng vào ngón tay áp út của mình, rồi thất thần mà đi theo Cố Lê Xuyên ra khỏi cửa tiệm.
Cố Lê Xuyên liếc nhìn đồng hồ, hắn quay ra nói với Liễu Hoài Thu, "Thu Thu, bây giờ vẫn còn thời gian, em trước kia không phải nói rằng thích đi chơi công viên sao? Chúng ta đi công viên nhé!"
"Được." Liễu Hoài Thu gật đầu, mặc dù trước đây cậu chưa bao giờ nói với Cố Lê Xuyên rằng cậu muốn đi công viên chơi.
Hai người mới vừa lên xe, đột nhiên điện thoại di động của Cố Lê Xuyên vang lên.
Cố Lê Xuyên liếc nhìn dòng tên trên điện thoại và không do dự mà ấn nút trả lời.
Liễu Hoài Thu ngồi trên ghế phụ, cậu theo dõi từng hành động của Cố Lê Xuyên trong yên lặng.
Mặc dù cậu không biết người gọi cho Cố Lê Xuyên là ai, nhưng cậu biết rằng, Cố Lê Xuyên cũng không ghét trả lời điện thoại.
Chỉ là ghét nhận những cuộc gọi từ cậu.
"Lê Xuyên, tôi cùng Gia Mộ sẽ chờ cậu ở chỗ cũ. Hôm qua cậu về sớm quá, dù gì cậu cũng phải đến đấy."
Thịnh Lai ở bên kia lải nhải thúc giục Cố Lê Xuyên, trong xe an tĩnh cũng có thể nghe được rõ ràng.
Cố Lê Xuyên liếc nhìn Liễu Hoài Thu, cau mày, mở miệng từ chối, "Hôm nay chỉ sợ không được, tôi......"
Liễu Hoài Thu vươn tay chạm nhẹ vào cánh tay của Cố Lê Xuyên, tỏ ý rằng cậu cũng có điều muốn nói.
Cố Lê Xuyên nói với đầu dây bên kia "Chờ đã," rồi liền buông điện thoại xuống nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Liễu Hoài Thu đoán được người gọi chính là bạn của Cố Lê Xuyên.
Cậu đã ở bên Lê Xuyên được một năm, nhưng cậu lại chưa bao giờ nhìn thấy bạn bè của Lê Xuyên, và cậu cũng muốn tìm hiểu thêm về hắn.
Lúc này, cậu muốn nhân cơ hội này để gặp bạn bè của Lê Xuyên.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là cậu có thể được đi thay váy.
"Là bạn anh sao? Đừng từ chối, em có thể đi cùng anh, dù sao cũng đã muộn rồi, tới công viên cũng không chơi được lâu."
Liễu Hoài Thu nhẹ giọng khuyên Cố Lê Xuyên.
Cố Lê Xuyên chần chờ một chút, hắn gật đầu, nói với đầu bên kia một tiếng "Được" rồi cúp điện thoại.
Liễu Hoài Thu cúi đầu vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, cậu thử mở miệng hỏi: "Lê Xuyên, em...... Có thể thay váy không?"
Sắc mặt Cố Lê Xuyên đột nhiên trở lên lạnh nhạt, hắn nhìn chằm chằm Liễu Hoài Thu và không nói lời nào.
Sau đó, hắn đưa Liễu Hoài Thu tới một cửa hàng quần áo nam.
Sau khi Liễu Hoài Thu thay váy, cậu cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, tâm trạng cũng vì thế mà tốt lên.
Cậu cuối cùng cũng không phải "Thu Thu" thế thân, mà chính là Liễu Hoài Thu.
Liễu Hoài Thu luôn tự nhắc nhở chính mình, rằng mình chính là Liễu Hoài Thu.
Cậu sợ rằng cậu sẽ tham lam lấy sự dịu dàng của Cố Lê Xuyên mà lừa dối bản thân mình là "Thu Thu."
Liễu Hoài Thu thay xong quần áo nam, cậu vui sướng mà kéo cánh cửa ghế lái phụ ra.
Vừa mới ngồi xuống, cửa xe còn chưa kịp đóng lại, liền nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Cố Lê Xuyên.
"Ngồi ghế sau đi!"
Liễu Hoài Thu cứng đờ lại, cậu nhìn về phía Cố Lê Xuyên, "Sao vậy?"
Cố Lê Xuyên cầm lấy vô lăng, không thèm để ý Liễu Hoài Thu, lạnh nhạt mà mệnh lệnh: "Anh bảo em ngồi ở ghế sau!"
Liễu Hoài Thu hốc mắt bỗng dưng trở lên đỏ, cậu lập tức lui xuống ghế sau rồi điều tiết cảm xúc của mình.
Rõ ràng trước kia không phải như thế.
Trước kia cho dù cậu mặc đồ nam, Lê Xuyên cũng rất dịu dàng với cậu.
Tại sao bây giờ lại trở nên như vậy?
Liễu Hoài Thu ngồi ở ghế sau, nước mắt cứ thế ứa ra mà hoài niệm về quá khứ.
Cố Lê Xuyên vẫn mang một gương mặt lạnh rồi dừng xe ở bãi đỗ xe của quán bar, hắn mặc kệ Liễu Hoài Thu ở phía sau, rồi xuống xe, lập tức đi thẳng vào quán.
Liễu Hoài Thu lau lau nước mắt, rồi vội vàng đi theo.
Cậu khổ sở đi theo Cố Lê Xuyên mà không dám nói lời nào.
"Lê Xuyên, cậu......" Thịnh Lai nghe thấy tiếng động ngoài cửa, lại nhìn thấy vẻ mặt u ám của Cố Lê Xuyên, dơ tay lên hỏi.
Khi nhìn thấy Liễu Hoài Thu ở phía sau, Thịnh Lai sửng sốt, "Diệp, Diệp Dư Thu? Cái gì vậy, chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Liễu Hoài Thu cứng đờ ra một chút, cậu không biết mình có nên tiếp tục đi về phía trước hay không.
Cậu biết rằng mình rất giống "Thu Thu" kia, nhưng cậu không ngờ là giống đến mức này.
Ngay cả khi cậu mặc trên mình một bộ đồ nam, nhưng vẫn bị coi là "Thu Thu."
Chả trách khi lần đầu tiên Cố Lê Xuyên nhìn thấy cậu, hắn đã nhìn chằm chằm cậu mà không dời mắt.
Hoá ra bắt đầu từ lúc đó, Lê Xuyên đã coi cậu là một "Thu Thu" thế thân.
Liễu Hoài Thu cực kì đau khổ, cậu không biết phải làm cái gì.
Cố Lê Xuyên xoay đầu lại liếc nhìn Liễu Hoài Thu, không nói một lời nào mà đi tới chỗ Thịnh Lai, cầm ly rượu đầy trên bàn rồi uống sạch.
Sau đó, hắn mới giới thiệu với Thịnh Lai và Lâm Gia Mộ: "Cậu ấy là nghệ sĩ trong công ty, Liễu Hoài Thu."
"Vừa nãy trùng hợp gặp nhau, nên đi cùng tới đây luôn."
Liễu Hoài Thu đứng ở một bên nghe Cố Lê Xuyên giới thiệu, cậu cảm thấy vô cùng khó chịu.
Hoá ra Liễu Hoài Thu chỉ là một nghệ sĩ trong công ty hắn.
Thậm chí, cũng không phải là một người bạn bè.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất