Định Mệnh Cục Súc Muốn Giết Người!
Chương 2: Tiệc
"Bà Châu, thật sự không thể giảm?"
"Nửa đồng bạc cũng không!"
Giữa nơi phố chợ đông đúc ồn ào, ngay sạp bán thịt giữa trung tâm đang diễn ra một trận cò kè mặc cả. Một người phụ nữ thân hình nở nang eo bánh mì, nét mặt nhăn nhó, nom cực kì khó chịu, liếc người trước mắt. Trên đầu là chiếc băng đô, với những đốm sáng thể hiện đầy đủ mảng màu, cây dao đại bản vắt ngang chiếc tạp dề đầy tiết lợn, xem chừng như vừa mổ heo đã gấp rút đi bán.
"Nhìn xem nhìn xem, lại có người dám mặc cả với bà Châu thịt lợn kìa"
"Ai mà không biết bà ta là người chắc giá nhất chợ này, vốn mang tiếng keo kiệt chứ"
"Tôi thấy tụi nhóc này xui xẻo rồi. Dù sao cũng không phải không có lí, cả khu chợ này chỉ mình bà ta bán thịt lâu nhất, cũng có thể xem là có chất lượng nhất, bán mắc là đúng"
"Tốt hơn là nên chấp nhận mà mua đi nhóc à, dù nhóc có nói lí đến gãy lưỡi thì một cắc cũng không giảm đâu"
Lại nói người truớc mắt bà, nhìn thấy dáng vẻ dù sông có cạn, đá có mòn, nửa đồng ta cũng không chịu bớt của bà Châu. Thế nhưng vẫn điềm đạm, lấy tay hết chọc miếng thịt lợn treo trên sạp, lại nâng đùi lợn ở trên bàn lên đo đếm. Sau một hồi trầm mặc liền cất to giọng:
"Tiểu Thất, A Nhị. Lên!"
Chỉ thấy từ phía sau đi đến một vị thành niên xem chừng 13 14 tuổi cùng với một đứa nhóc 7 8 tuổi đứng trước sạp, nhận lấy miếng thịt trên tay nguời đó. Xem xét tỉ mỉ một hồi, cậu bé hướng đôi mắt to tròn như chứa nước của mình lên nguời kia, nói chắc như đinh đóng cột, khí thế mười phần nghiêm túc:
"Thịt này nhiều mỡ, nhất định không chăm tập thể dục!"
"Phụt..."
Một tràng cười bất nhã vang lên từ trong đám đông quần chúng vây xem
"Tôi cứ tưởng là thần đồng gì đó hay có trong tình tiết phim truyền hình, hoá ra chỉ là một đứa nhóc bình thường"
"Ha Ha, nhóc à, vẫn là nên tự luợng sức mình mà về đi"
"Đây không phải phim đâu"
Tiếng cười nói vang khắp bốn phía, sắc mặt người kia dần đen lại bất đất dĩ nhìn về phía Tiểu Thất, cười đầy thâm ý
"Daddy muốn ăn thịt"
"Thịt này quá nhiều nước, chứng tỏ bơm rất nhiều nước hoá chất vào để tăng tỉ trọng cho thịt, cùng lắm khối lượng thực của nó chỉ chiếm chưa tới 800gr"
"Da nhờn dinh dính, còn có vài chỗ bị xanh, chứng tỏ không tươi. Lại thêm trên thịt vài nơi đông cứng toả hơi nước, chứng tỏ vừa được lấy ra từ ngăn đông chưa được bao lâu. Chiếc tạp dề của bác gái đây dính đầy tiết lợn, căn cứ vào thời điểm chợ cho bày sạp thì cũng chưa qua 15p, máu lại đen sạm đi và khô đặc dính trên vải, lưỡi dao đại bản vắt trên tạp dề trông mới tinh bóng loáng, có vẻ như chưa từng sử dụng lần nào. Tóc tai trải chuốt cẩn thận, trừ tạp dề ra mọi thứ trên nguời đều sạch sẽ còn thơm mùi sữa tắm Dove, thật sự là vừa mổ heo?"
Thoắt cái, một cậu nhóc ngây thơ khi nãy nhanh chóng quay phắt 180° bày ra vẻ mặt nghiêm túc tỉ mỉ phán xét miếng thịt lợn trên tay mình, dường như với cậu bé lúc đầu không có một tí quan hệ.
Nét mặt của bà Châu chấn động, người dân xung quanh trước kia còn cười nhạo bàn tán xôn xao nay lại kinh ngạc mà lặnh im phăng phắt, mở to mắt ngạc nhiên nhìn cậu bé trước mặt
Mùi hương sữa tắm
Có sao?
Thằng nhóc này mũi thính đến thế?
Cô gái đứng trước sạp thịt nhìn cậu em của mình, thầm chậc lưỡi tiếc thay
Tiểu Thất không tham gia vào ngành nuôi chó đặc vụ của nước nhà thật sự là một tổn thất lớn
Tiểu Thất lại như không để ý, khoanh tay phồng má quay lại nhìn cậu thành niên phía sau mình, giọng bất bình:
"Nhị ca, tại sao một uế phẩm đầy tạp chất như thế lại bán một kí một trăm ngàn? Này chính là gϊếŧ người chỉ bằng thịt a!"
"Cũng chẳng trách người ta được, trùm bán thịt của khu chợ, mình ta độc chiếm vùng này, giá như nào do ta mặc định"
"Chất lượng phải đi đôi với giá cả chứ, nhưng thịt này rõ ràng đã bị ôi thiu quá hạn sử dụng chất bảo quản rồi"
"Loài người thật đáng sợ, vẫn là nên ăn rau thì hơn.
Thế mày không phải con người à?
"Uổng công chúng ta lặn lội duờng xá xa xôi chỉ để mua thịt cho daddy ăn bồi bổ, đã mấy năm rồi chỉ toàn rau với cháo. Sắc mặt ông bây giờ như muốn hoà mình với thiên nhiên, một màu xanh rau cải rồi"
"Dada và Papa chúng ta thật đáng thương. Chúng ta cũng chỉ muốn mua chút thịt để tận hiếu với họ, dành dụm từng đồng từng cắc cũng chỉ được năm mươi nghìn, nghĩ là sẽ đủ. Nhưng không ngờ một miếng thịt thế nhưng một trăm nghìn!"
"Chúng ta đã hứa với hai người họ sẽ mua thịt về rồi, phải làm sao đây?"
"Hôm nay là sinh nhật của dada, nếu không có thịt ăn chắc chắn người sẽ rất thất vọng..."
"Chúng ta không giữ được lời hứa, mặt mũi nào về nhà nữa đây?"
Nói xong, còn rất tận tâm với chức trách mà rơi lệ, bày ra vẻ mặt lực bất tòng tâm, có lòng báo hiếu nhưng không có lực, thế giới này quá xấu xa ngăn trở thịt vào bao tử dada. Cứ thế, hai cậu bé A Nhị Tiểu Thất người tung kẻ hứng, anh xướng em hoạ bắt đầu trước, lập tức bốn đứa trẻ khác ở phía sau từ nãy đến giờ đều im lặng liền rất có bài bản mà phụ hoạ theo, tiếng khóc bi ai nhịp nhàng có tiết tấu. Sáu đứa trẻ cứ thế trưng ra bộ dạng đáng thương khiến người xung quanh không khỏi động lòng rơi lệ
Bà Châu nhìn thấy không khỏi động lòng, dù sao trải qua gần 30 cái xuân xanh rồi bà vẫn chưa có con, trước mắt thấy được cảnh tượng những đứa con trẻ ngây thơ cố hết sức dành dụm từng đồng một chỉ để mua một miếng thịt lợn tặng cho người thân của chúng. Nếu bà có con, liệu nó sẽ ngoan ngoãn có hiếu như vậy?
Người con gái nhìn thấy vẻ mặt từ kinh ngạc chuyển sang ngẩn ngơ, từ ngẩn ngơ lại chuyển sang đồng cảm của bà. Khoé môi khẽ nhếch lên với biên độ cực nhỏ, thoáng lộ vẻ đắc ý. Rất nhanh lại chuyển thành vẻ mặt thương tâm, không biết từ đâu đã lấy ra một chiếc khăn chấm nước mắt, không dấu vết tiến đến sát người bà Châu, giọng nói buồn bã vạn phần
"Bà Châu, hôm nay là sinh nhật của Daddy chúng tôi, ông đã không ăn thịt mấy năm nay rồi, cơ thể ngày càng suy yếu. Chúng tôi vì thương ông, nhưng không thể làm gì, chỉ có thể cố gắng dành dụm từng đồng từng cắc, nhưng cũng chỉ được năm mươi nghìn. Những tưởng có thể mua được thịt cho ông ăn lấy thảo, làm ông hạnh phúc, nhưng không ngờ giá nó lại cao như thế. Bà cũng thấy rồi đấy, da dẻ các em tôi đều trắng ốm, chả có tí thịt nào. Ông bà ta thuờng nói, một việc thiện hơn xây bảy cái chùa. Tôi biết bà là một người có tấm lòng lương thiện, chắc bà sẽ ...."
Vừa nói còn không quên nấc một tiếng, đến cuối cùng cố ý kéo dài ra, dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn bà Châu với vô vàn bất lực.
"Được rồi, tôi sẽ bán cho cô giá năm muơi nghìn. Đem về đi"
"Cám ơn bác ạ"
"Bà Châu quả nhiên là người tốt"
....
Buổi trưa hè oi ả, xuyên qua từng tán cây rậm rạp là bảy bóng người vui vẻ hăng say kéo xe đồ đi về nhà, đâu đó còn vang vọng tiếng nói cười của họ
"Tỉ, diệu kế a, chỉ chưa đầy 2 tiếng đã mua được 5 kí thịt từ năm khu chợ khác nhau với giá một nửa rồi"
"Hừ, diệu kế gì chứ, chỉ là chút khổ nhục kế, hại mắt ta sưng đỏ vì cay đây"
"Ầy, Tam ca, thế anh có kế gì hay hơn à?"
"Đương nhiên
Không có"
"Vẫn là nên im lặng thì tốt hơn"
"Cậu cũng đừng có bảo tôi như thế. Là ai lâm li bi đát hùa theo tiểu Thất? Nó cùng lắm cũng chỉ mới 7 tuổi thôi!"
"Được rồi được rồi, đừng cãi nữa. Còn chẳng phải do Papa quên mất hôm nay là sinh nhật của Daddy, tiêu hết sạch sẽ, chỉ còn lại vỏn vẹn vài trăm bắt chúng ta mua hẳn 5 cân thịt thì còn lâu mới phải khổ tâm tốn nước mắt sinh lí làm chuyện này"
"Nói mới nhớ"
"A Ngũ, có chuyện gì à?"
"Quên mua bánh sinh nhật rồi"
"..."
"Bánh Thịt, Kem"
"Tiểu Lục! Thông minh!"
.
.
.
"Cái gì đây?"
Một người đàn ông đỉnh đầu đầy hắc tuyến chậm rãi lướt nhìn những món ăn trên mặt bàn.
Thịt xào, bình thường
Canh thịt bằm, được
Giò heo xả ớt, tốt
Nhưng cái đống hỗn hợp từ thịt heo và kem trộn là thế nào?!
"Chúng con mua thịt quên mua bánh"
"Tiếp"
"Chúng con không biết làm sao, chúng con cũng chả biết phải làm thế nào, cuộc sống này quá khó khăn mà nhà chúng ta chỉ có kem với thịt"
"Thế là chúng con đã nảy ra một ý tuởng, dùng thịt còn sót lại băm nhuyễn sau đó đắp thành hình tròn dẹp, lấy kem trộn trong tủ ra đắp lên từng lớp, còn lại một cái móng heo liền cắm lên đỉnh đốt lên thay làm nến. Nhưng cha năm nay 35 tuổi, nên con đành cắt nhỏ nó thành 35 móng heo mini"
"Lấy tiêu và ớt làm thành vụn màu trang trí"
"Thịt không bám, keo dán"
"Nhưng lại không thể khử đuợc mùi tanh. Thế là con đành dùng chai xịt phòng xịt hiệu con voi xung quanh bánh"
"Daddy thấy con có thông thông minh không?" - đồng thanh
Bảy ánh mắt trông mong huớng thẳng về phía ông, mặt hiện rõ hai chữ ăn đi.
Lại nhìn lên đống hỗn tạp ở trung tâm bàn tiệc đang được ruồi bu kiến đậu bao lấy mà thể hiện yêu thương
Ăn hay không?
Bảy gương mặt háo hức chờ mong nhìn chằm chằm vào mình
"Vì các con"
"Vâng"
"Ta sẽ nhường lại chiếc bánh tinh xảo ngon miệng này lại. Đây là thành quả mồ hôi nước mắt của các con, vẫn là người làm ra ăn thì hợp lí"
"Haha....Daddy nói vậy sai rồi, phận làm con phải biết tẫn hiếu với cha mẹ, cố gắng nuôi Daddy là chuyện của chúng con. Chiếc bánh này là dành riêng cho Daddy, Daddy ăn đi"
"Ăn quả nhớ kẻ trồng cây"
"Kính lão đắc thọ"
"Tre già măng mọc"
"Con cần sự liên quan ở đây"
Cứ thế một câu lại một câu, chiếc bánh được đẩy qua hết người này đến người nọ, tốc độ càng ngày càng nhanh khiến cho những móng tay heo cùng kem trên bánh văng tung toé, các món ăn còn lại trên bàn cũng cùng chung số phận, bay thẳng vào đất mẹ hiền hoà. Gân xanh bạo nổi, khoé miệng co rút nhìn bảy đứa con với gương mặt cười ngây thơ vô số tội đang đồng lòng đặt chiếc bánh bấy giờ đã tan nát đời hoa trước mặt mình, ánh mắt hiện rõ hai chữ "Ăn Đi"
Một chữ thôi
Đéo
Cánh tay ông nhắm thẳng vào chiếc bánh dùng hết sức bình sinh mà ném ra ngoài. Miệng cười hiền từ mặt ngây thơ, bảo
"A, xin lỗi, Daddy lỡ tay"
Thế cái khuôn mặt đắc ý như muốn nói mày làm gì được tao kia là thế nào?
"Oa.....có cơm chưa mấy..."
Một người đàn ông khác trạc 35 tuổi trong bộ pijama hình gấu trúc bộ dáng uể oải ngáp ngắn ngáp dài đi vào trong phòng, ông là vì đói mà tỉnh dậy, còn chưa kịp hỏi xong. Bỗng nhiên một vật thể lạ bốc mùi hỗn hợp của sự thơm và sự thúi tạo ra một mùi vị hoàn toàn mới có thể khai thông đuờng mũi giúp con người ta một bước lên mây bất tỉnh nhiều ngày từ xa bay tới, với những đường cong parabol cực đẹp mà bay thẳng vào miệng ông.
Im lặng
"Cái này, còn chưa chín...."
Đó là lời cuối cùng được phát ra trước khi ông ngã xuống
Tám chiến sĩ ngồi trên bàn ăn nhìn thấy cảnh tượng kia liền chỉ biết khóc thương cho sự hy sinh của Papa vô tội
...
"Ta nghĩ.... vẫn là nên gọi xe cấp cứu tới đây"
"Tán thành"
-----------Chuyên mục ngoài lề-----------
"Papa, bây giờ là thế kỉ 21 hiện đại tân tiến, đất nước đang phát triển"
"Ừ"
"Vậy tại sao chúng con không được xưng anh chị em mà lại phải dùng cách xưng hô cổ đại ca đệ tỉ vậy ạ?"
"Daddy con thích phim kiếm hiệp"
...
"Nửa đồng bạc cũng không!"
Giữa nơi phố chợ đông đúc ồn ào, ngay sạp bán thịt giữa trung tâm đang diễn ra một trận cò kè mặc cả. Một người phụ nữ thân hình nở nang eo bánh mì, nét mặt nhăn nhó, nom cực kì khó chịu, liếc người trước mắt. Trên đầu là chiếc băng đô, với những đốm sáng thể hiện đầy đủ mảng màu, cây dao đại bản vắt ngang chiếc tạp dề đầy tiết lợn, xem chừng như vừa mổ heo đã gấp rút đi bán.
"Nhìn xem nhìn xem, lại có người dám mặc cả với bà Châu thịt lợn kìa"
"Ai mà không biết bà ta là người chắc giá nhất chợ này, vốn mang tiếng keo kiệt chứ"
"Tôi thấy tụi nhóc này xui xẻo rồi. Dù sao cũng không phải không có lí, cả khu chợ này chỉ mình bà ta bán thịt lâu nhất, cũng có thể xem là có chất lượng nhất, bán mắc là đúng"
"Tốt hơn là nên chấp nhận mà mua đi nhóc à, dù nhóc có nói lí đến gãy lưỡi thì một cắc cũng không giảm đâu"
Lại nói người truớc mắt bà, nhìn thấy dáng vẻ dù sông có cạn, đá có mòn, nửa đồng ta cũng không chịu bớt của bà Châu. Thế nhưng vẫn điềm đạm, lấy tay hết chọc miếng thịt lợn treo trên sạp, lại nâng đùi lợn ở trên bàn lên đo đếm. Sau một hồi trầm mặc liền cất to giọng:
"Tiểu Thất, A Nhị. Lên!"
Chỉ thấy từ phía sau đi đến một vị thành niên xem chừng 13 14 tuổi cùng với một đứa nhóc 7 8 tuổi đứng trước sạp, nhận lấy miếng thịt trên tay nguời đó. Xem xét tỉ mỉ một hồi, cậu bé hướng đôi mắt to tròn như chứa nước của mình lên nguời kia, nói chắc như đinh đóng cột, khí thế mười phần nghiêm túc:
"Thịt này nhiều mỡ, nhất định không chăm tập thể dục!"
"Phụt..."
Một tràng cười bất nhã vang lên từ trong đám đông quần chúng vây xem
"Tôi cứ tưởng là thần đồng gì đó hay có trong tình tiết phim truyền hình, hoá ra chỉ là một đứa nhóc bình thường"
"Ha Ha, nhóc à, vẫn là nên tự luợng sức mình mà về đi"
"Đây không phải phim đâu"
Tiếng cười nói vang khắp bốn phía, sắc mặt người kia dần đen lại bất đất dĩ nhìn về phía Tiểu Thất, cười đầy thâm ý
"Daddy muốn ăn thịt"
"Thịt này quá nhiều nước, chứng tỏ bơm rất nhiều nước hoá chất vào để tăng tỉ trọng cho thịt, cùng lắm khối lượng thực của nó chỉ chiếm chưa tới 800gr"
"Da nhờn dinh dính, còn có vài chỗ bị xanh, chứng tỏ không tươi. Lại thêm trên thịt vài nơi đông cứng toả hơi nước, chứng tỏ vừa được lấy ra từ ngăn đông chưa được bao lâu. Chiếc tạp dề của bác gái đây dính đầy tiết lợn, căn cứ vào thời điểm chợ cho bày sạp thì cũng chưa qua 15p, máu lại đen sạm đi và khô đặc dính trên vải, lưỡi dao đại bản vắt trên tạp dề trông mới tinh bóng loáng, có vẻ như chưa từng sử dụng lần nào. Tóc tai trải chuốt cẩn thận, trừ tạp dề ra mọi thứ trên nguời đều sạch sẽ còn thơm mùi sữa tắm Dove, thật sự là vừa mổ heo?"
Thoắt cái, một cậu nhóc ngây thơ khi nãy nhanh chóng quay phắt 180° bày ra vẻ mặt nghiêm túc tỉ mỉ phán xét miếng thịt lợn trên tay mình, dường như với cậu bé lúc đầu không có một tí quan hệ.
Nét mặt của bà Châu chấn động, người dân xung quanh trước kia còn cười nhạo bàn tán xôn xao nay lại kinh ngạc mà lặnh im phăng phắt, mở to mắt ngạc nhiên nhìn cậu bé trước mặt
Mùi hương sữa tắm
Có sao?
Thằng nhóc này mũi thính đến thế?
Cô gái đứng trước sạp thịt nhìn cậu em của mình, thầm chậc lưỡi tiếc thay
Tiểu Thất không tham gia vào ngành nuôi chó đặc vụ của nước nhà thật sự là một tổn thất lớn
Tiểu Thất lại như không để ý, khoanh tay phồng má quay lại nhìn cậu thành niên phía sau mình, giọng bất bình:
"Nhị ca, tại sao một uế phẩm đầy tạp chất như thế lại bán một kí một trăm ngàn? Này chính là gϊếŧ người chỉ bằng thịt a!"
"Cũng chẳng trách người ta được, trùm bán thịt của khu chợ, mình ta độc chiếm vùng này, giá như nào do ta mặc định"
"Chất lượng phải đi đôi với giá cả chứ, nhưng thịt này rõ ràng đã bị ôi thiu quá hạn sử dụng chất bảo quản rồi"
"Loài người thật đáng sợ, vẫn là nên ăn rau thì hơn.
Thế mày không phải con người à?
"Uổng công chúng ta lặn lội duờng xá xa xôi chỉ để mua thịt cho daddy ăn bồi bổ, đã mấy năm rồi chỉ toàn rau với cháo. Sắc mặt ông bây giờ như muốn hoà mình với thiên nhiên, một màu xanh rau cải rồi"
"Dada và Papa chúng ta thật đáng thương. Chúng ta cũng chỉ muốn mua chút thịt để tận hiếu với họ, dành dụm từng đồng từng cắc cũng chỉ được năm mươi nghìn, nghĩ là sẽ đủ. Nhưng không ngờ một miếng thịt thế nhưng một trăm nghìn!"
"Chúng ta đã hứa với hai người họ sẽ mua thịt về rồi, phải làm sao đây?"
"Hôm nay là sinh nhật của dada, nếu không có thịt ăn chắc chắn người sẽ rất thất vọng..."
"Chúng ta không giữ được lời hứa, mặt mũi nào về nhà nữa đây?"
Nói xong, còn rất tận tâm với chức trách mà rơi lệ, bày ra vẻ mặt lực bất tòng tâm, có lòng báo hiếu nhưng không có lực, thế giới này quá xấu xa ngăn trở thịt vào bao tử dada. Cứ thế, hai cậu bé A Nhị Tiểu Thất người tung kẻ hứng, anh xướng em hoạ bắt đầu trước, lập tức bốn đứa trẻ khác ở phía sau từ nãy đến giờ đều im lặng liền rất có bài bản mà phụ hoạ theo, tiếng khóc bi ai nhịp nhàng có tiết tấu. Sáu đứa trẻ cứ thế trưng ra bộ dạng đáng thương khiến người xung quanh không khỏi động lòng rơi lệ
Bà Châu nhìn thấy không khỏi động lòng, dù sao trải qua gần 30 cái xuân xanh rồi bà vẫn chưa có con, trước mắt thấy được cảnh tượng những đứa con trẻ ngây thơ cố hết sức dành dụm từng đồng một chỉ để mua một miếng thịt lợn tặng cho người thân của chúng. Nếu bà có con, liệu nó sẽ ngoan ngoãn có hiếu như vậy?
Người con gái nhìn thấy vẻ mặt từ kinh ngạc chuyển sang ngẩn ngơ, từ ngẩn ngơ lại chuyển sang đồng cảm của bà. Khoé môi khẽ nhếch lên với biên độ cực nhỏ, thoáng lộ vẻ đắc ý. Rất nhanh lại chuyển thành vẻ mặt thương tâm, không biết từ đâu đã lấy ra một chiếc khăn chấm nước mắt, không dấu vết tiến đến sát người bà Châu, giọng nói buồn bã vạn phần
"Bà Châu, hôm nay là sinh nhật của Daddy chúng tôi, ông đã không ăn thịt mấy năm nay rồi, cơ thể ngày càng suy yếu. Chúng tôi vì thương ông, nhưng không thể làm gì, chỉ có thể cố gắng dành dụm từng đồng từng cắc, nhưng cũng chỉ được năm mươi nghìn. Những tưởng có thể mua được thịt cho ông ăn lấy thảo, làm ông hạnh phúc, nhưng không ngờ giá nó lại cao như thế. Bà cũng thấy rồi đấy, da dẻ các em tôi đều trắng ốm, chả có tí thịt nào. Ông bà ta thuờng nói, một việc thiện hơn xây bảy cái chùa. Tôi biết bà là một người có tấm lòng lương thiện, chắc bà sẽ ...."
Vừa nói còn không quên nấc một tiếng, đến cuối cùng cố ý kéo dài ra, dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn bà Châu với vô vàn bất lực.
"Được rồi, tôi sẽ bán cho cô giá năm muơi nghìn. Đem về đi"
"Cám ơn bác ạ"
"Bà Châu quả nhiên là người tốt"
....
Buổi trưa hè oi ả, xuyên qua từng tán cây rậm rạp là bảy bóng người vui vẻ hăng say kéo xe đồ đi về nhà, đâu đó còn vang vọng tiếng nói cười của họ
"Tỉ, diệu kế a, chỉ chưa đầy 2 tiếng đã mua được 5 kí thịt từ năm khu chợ khác nhau với giá một nửa rồi"
"Hừ, diệu kế gì chứ, chỉ là chút khổ nhục kế, hại mắt ta sưng đỏ vì cay đây"
"Ầy, Tam ca, thế anh có kế gì hay hơn à?"
"Đương nhiên
Không có"
"Vẫn là nên im lặng thì tốt hơn"
"Cậu cũng đừng có bảo tôi như thế. Là ai lâm li bi đát hùa theo tiểu Thất? Nó cùng lắm cũng chỉ mới 7 tuổi thôi!"
"Được rồi được rồi, đừng cãi nữa. Còn chẳng phải do Papa quên mất hôm nay là sinh nhật của Daddy, tiêu hết sạch sẽ, chỉ còn lại vỏn vẹn vài trăm bắt chúng ta mua hẳn 5 cân thịt thì còn lâu mới phải khổ tâm tốn nước mắt sinh lí làm chuyện này"
"Nói mới nhớ"
"A Ngũ, có chuyện gì à?"
"Quên mua bánh sinh nhật rồi"
"..."
"Bánh Thịt, Kem"
"Tiểu Lục! Thông minh!"
.
.
.
"Cái gì đây?"
Một người đàn ông đỉnh đầu đầy hắc tuyến chậm rãi lướt nhìn những món ăn trên mặt bàn.
Thịt xào, bình thường
Canh thịt bằm, được
Giò heo xả ớt, tốt
Nhưng cái đống hỗn hợp từ thịt heo và kem trộn là thế nào?!
"Chúng con mua thịt quên mua bánh"
"Tiếp"
"Chúng con không biết làm sao, chúng con cũng chả biết phải làm thế nào, cuộc sống này quá khó khăn mà nhà chúng ta chỉ có kem với thịt"
"Thế là chúng con đã nảy ra một ý tuởng, dùng thịt còn sót lại băm nhuyễn sau đó đắp thành hình tròn dẹp, lấy kem trộn trong tủ ra đắp lên từng lớp, còn lại một cái móng heo liền cắm lên đỉnh đốt lên thay làm nến. Nhưng cha năm nay 35 tuổi, nên con đành cắt nhỏ nó thành 35 móng heo mini"
"Lấy tiêu và ớt làm thành vụn màu trang trí"
"Thịt không bám, keo dán"
"Nhưng lại không thể khử đuợc mùi tanh. Thế là con đành dùng chai xịt phòng xịt hiệu con voi xung quanh bánh"
"Daddy thấy con có thông thông minh không?" - đồng thanh
Bảy ánh mắt trông mong huớng thẳng về phía ông, mặt hiện rõ hai chữ ăn đi.
Lại nhìn lên đống hỗn tạp ở trung tâm bàn tiệc đang được ruồi bu kiến đậu bao lấy mà thể hiện yêu thương
Ăn hay không?
Bảy gương mặt háo hức chờ mong nhìn chằm chằm vào mình
"Vì các con"
"Vâng"
"Ta sẽ nhường lại chiếc bánh tinh xảo ngon miệng này lại. Đây là thành quả mồ hôi nước mắt của các con, vẫn là người làm ra ăn thì hợp lí"
"Haha....Daddy nói vậy sai rồi, phận làm con phải biết tẫn hiếu với cha mẹ, cố gắng nuôi Daddy là chuyện của chúng con. Chiếc bánh này là dành riêng cho Daddy, Daddy ăn đi"
"Ăn quả nhớ kẻ trồng cây"
"Kính lão đắc thọ"
"Tre già măng mọc"
"Con cần sự liên quan ở đây"
Cứ thế một câu lại một câu, chiếc bánh được đẩy qua hết người này đến người nọ, tốc độ càng ngày càng nhanh khiến cho những móng tay heo cùng kem trên bánh văng tung toé, các món ăn còn lại trên bàn cũng cùng chung số phận, bay thẳng vào đất mẹ hiền hoà. Gân xanh bạo nổi, khoé miệng co rút nhìn bảy đứa con với gương mặt cười ngây thơ vô số tội đang đồng lòng đặt chiếc bánh bấy giờ đã tan nát đời hoa trước mặt mình, ánh mắt hiện rõ hai chữ "Ăn Đi"
Một chữ thôi
Đéo
Cánh tay ông nhắm thẳng vào chiếc bánh dùng hết sức bình sinh mà ném ra ngoài. Miệng cười hiền từ mặt ngây thơ, bảo
"A, xin lỗi, Daddy lỡ tay"
Thế cái khuôn mặt đắc ý như muốn nói mày làm gì được tao kia là thế nào?
"Oa.....có cơm chưa mấy..."
Một người đàn ông khác trạc 35 tuổi trong bộ pijama hình gấu trúc bộ dáng uể oải ngáp ngắn ngáp dài đi vào trong phòng, ông là vì đói mà tỉnh dậy, còn chưa kịp hỏi xong. Bỗng nhiên một vật thể lạ bốc mùi hỗn hợp của sự thơm và sự thúi tạo ra một mùi vị hoàn toàn mới có thể khai thông đuờng mũi giúp con người ta một bước lên mây bất tỉnh nhiều ngày từ xa bay tới, với những đường cong parabol cực đẹp mà bay thẳng vào miệng ông.
Im lặng
"Cái này, còn chưa chín...."
Đó là lời cuối cùng được phát ra trước khi ông ngã xuống
Tám chiến sĩ ngồi trên bàn ăn nhìn thấy cảnh tượng kia liền chỉ biết khóc thương cho sự hy sinh của Papa vô tội
...
"Ta nghĩ.... vẫn là nên gọi xe cấp cứu tới đây"
"Tán thành"
-----------Chuyên mục ngoài lề-----------
"Papa, bây giờ là thế kỉ 21 hiện đại tân tiến, đất nước đang phát triển"
"Ừ"
"Vậy tại sao chúng con không được xưng anh chị em mà lại phải dùng cách xưng hô cổ đại ca đệ tỉ vậy ạ?"
"Daddy con thích phim kiếm hiệp"
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất