Chương 156: Người đàn ông bí ẩn
Tống Gia Tuệ thức dậy chẳng thấy Hoàng Minh Huân đâu, chỗ bên cạnh cũng không còn hơi ấm, chắc là anh rời đi từ sớm rồi, không biết tối nay có về đây không. Cô vốn định nằm ngủ nướng thêm một lúc nhưng hình như có gì đó mách bảo cô đánh răng rửa mặt xong, cứ thế mặc bộ đồ ngủ đi xuống nhà.
Vừa thấy Tống Gia Linh ngồi cùng một người đàn ông đối diện với Tống phu nhân như vậy cô không khỏi cảm thấy buồn cười, nó thật giống như cảnh tối qua cô và Hoàng Minh Huân phải đối mặt.
Nhưng người đàn ông đó có vẻ gì đó rất bí hiểm, cô đi lại ngồi cạnh Tống phu nhân, khẽ hỏi “Chị… anh ấy là?”
Sắc mặt Tống Gia Linh không được tự nhiên cho lắm, tinh thần có vẻ trống rỗng, lúng túng không biết giải thích thân phận người đàn ông này thế nào thì người đàn ông đột nhiên đặt tay lên vai Tống Gia Linh kéo cô ấy vào sát lòng mình.
“Tôi là bạn trai của cô ấy!”
Tống phu nhân đơ người ra liếc nhìn người đàn ông vẻ ngạc nhiên.
Nhưng nét mặt của người đàn ông vẫn không hề thay đổi, bàn tay vẫn đặt trên vai Tống Gia Linh, Tống phu nhân lúc này mới nên tiếng như để hóa giải bầu không khí “Cái con bé này, có bạn trai cũng không sớm nói với mẹ. Đúng rồi, cậu tên là gì vậy nhỉ? Làm việc ở đâu? Nói trước nhé, con gái tôi tuy là không phải xuất chúng hơn người gì đâu nhưng trong tay nó cũng có cổ phần của nhà họ Trần trong tay, lại là đại tiểu thư của nhà họ Tống chúng tôi! Nếu cậu vì tham tiền mà…”
“Mẹ!” Lời của Tống phu nhân còn chưa dứt thì đã bị Tống Gia Linh cắt ngang “Mẹ đang nói cái gì thế? Anh ấy không phải như mẹ nghĩ đâu, anh ấy…” Tống Gia Linh liếc nhìn trộm người đàn ông bên cạnh rồi cắn môi nói “Anh ấy tên là Thái Anh Tuấn. Nói tóm lại là mẹ đừng quan tâm tới việc của bọn con”.
Tông giây lát, sắc mặt của Lương phu nhân liền khó coi, chỉ tay vào Tống Gia Linh nói lanh lảnh, “Nói linh tinh cái gì thế hả? Tôi là mẹ cô, không quan tâm tới việc của cô thì ai quan tâm? Lẽ nào con còn muốn giẫm vào vết xe đổ như với Trần Nam trước kia à?” uổng công bà cứ ngóng trông đứa con gái này về miết vậy mà vừa mới thấy mặt lại nói năng chẳng ra sao.
Hai từ Trần Nam vừa dứt, không khí giữa Tống phu nhân và Tống phu nhân bỗng chốc trở nên ớn lạnh. Tống Gia Linh cười nhếch mép, nhìn bộ dạng sợ hãi lo lắng của Tống Gia Tuệ – sợ hai người sẽ làm ầm lên ngay lúc này.
Ngược lại người đàn ông đang ngồi đó, anh ta vắt hay chân vào nhau ngồi yên không động đậy với tư thế rất thanh lịch.
Tống Gia Tuệ đưa mắt quan sát Thái Anh Tuấn hồi lâu, cuối cùng anh đã nhớ ra hình ảnh người đàn ông lần trước cô nhìn thấy hôn Tống Gia Linh trong xe.
Có lẽ chính là sự kiêu ngạo đó, cho dù chưa từng gặp mặt anh ta lần nào nhưng Tống Gia Tuệ có dự cảm chính là người đàn ông đó.
“Mẹ…” Tống Gia Tuệ tiến lên phía trước, ôm lấy vai Tống phu nhân, nói nhỏ vào tai bà “Lúc trước mẹ chẳng từng nói chị con bây giờ rất có bản lĩnh à, cổ phần nhà họ Trần đều nằm trong tay chị ấy rồi, huống hồ đây chỉ là một người đàn ông. Hơn nữa chị ấy đã bị như vậy một lần rồi chắc chắn vẫn còn nhớ, người ta lần đầu tới nhà mình mà mẹ còn nói những chuyện ngày xưa của chị…”
Tống phu nhân như xuôi xuôi, quay ra nhìn Tống Gia Tuệ rồi nói bâng quơ “Mang ít bánh đậu xanh hôm qua ra cho chị con, nãy giờ cứ ngồi đây chẳng lẽ hôm qua cùng Hoàng Minh Huân ăn hết rồi?”
Tống Gia Tuệ liếc mắt nhìn Tống Gia Linh, sau đó ngại ngùng nói với Thái Anh Tuấn bằng giọng lịch sự “Mẹ em chỉ là nói thế thôi, không có ác ý gì đâu ạ! Anh chị cứ ngồi chơi để em mang bánh, nước ra”.
Có điều những lời này nói ra thực sự làm người khác rất đau lòng, trước đây cô cũng đã từng chính bị những lời như thế này xúc phạm, vậy là, sau đó cũng gần như quen rồi.
Người đàn ông không có phản ứng gì, sau khi liếc nhìn nhanh Tống Gia Tuệ thì ánh mắt lại hướng vào Tống Gia Linh.
Tống Gia Tuệ lúng túng gãi gãi đầu, hình như bản thân lại làm sai điều gì, anh ta không hề để bụng tới những lời Tống phu nhân nói.
Cô thở dài một cái, cảm thấy mình ở đây giống như kỳ đà cản mũi vậy, liền đi lấy bánh, nước ra sau đó tìm cớ kéo Tống phu nhân khỏi chỗ đó.
Căn phòng khách chỉ còn lại Tống Gia Linh và Thái Anh Tuấn.
“Anh đã từng nói là sẽ không làm phiền đến người nhà em mà!”
“Ừm!” Người đàn ông nói lạnh nhạt.
“Vậy tại sao anh lại còn tới đây? Anh cũng đã đồng ý là để em về nhà?!” Hai mắt Tống Gia Linh như sắp phun ra lửa nhưng người đàn ông cũng chỉ nheo mày một chút, ánh mắt vô định.
Hoá ra người đàn ông để Tống Gia Linh về riêng một xe, còn anh ta đi một chiếc khác tới ngay sau đóm
Tống Gia Linh nhìn chằm chằm anh ta một lúc, không có sự phản ứng nào. Cô ấy bất lực rồi vụng về đứng lên chuẩn bị đi vào bếp xem xem, nhưng vừa đứng lên chưa kịp bước chân thì người đàn ông nắm chặt lấy tay, cổ tay đau nhức, cô ấy cố để đẩy ra nhưng sau đó toàn thân như không được khống chế mà ngã vào lòng anh ta.
Anh ta đặt cô ngồi lên đùi mình, nhìn cô với ánh mắt không vui vẻ chút nào.
“Em định để mình anh ở đây đấy à?”
Tống Gia Linh lườm “Em chỉ đi xuống bếp một lát!”
“Ở đây!” Anh ta nói ngắn gọn nhưng dứt khoát, Tống Gia Linh cắn môi không nói gì, sắc mặt Thái Anh Tuấn thật khó coi “Không bằng lòng? Anh đã bảo không được cắn môi”.
Tống Gia Linh sợ anh ta tức giận sẽ làm loạn lên thì không biết ăn nói thế nào với mẹ, cuối cùng chỉ có thể thở dài, lắc đầu nói “Không phải thế, em sợ người nhà em không biết khẩu vị của anh, nấu ra anh lại không thích. Em vào trong dặn dò một chút sẽ trở ra với anh ngay”.
“Em đút cho anh ăn thì anh thích” Anh ta ôm chặt lấy cô ấy hơn, như kiểu dỗ dành trẻ con anh ta nũng nịu, nói như kiểu ra lệnh nhưng nhẹ nhàng “Một bước cũng không được rời xa anh!”
Tống Gia Linh thật sự cạn lời, không dám nói gì hơn.
Trong bữa cơm, Tống Gia Tuệ cuối cùng cũng đã có những nhận định cơ bản về người đàn ông này, anh ta thực sự giống như một quân vương, không cho phép có một sự làm trái ý nào, Tống Gia Linh thậm chí cả buổi tối đều bận bịu gắp đồ ăn, đút cho anh ta, dỗ dành, làm hài lòng anh ta.
Thái Anh Tuấn cũng vô cùng dễ làm cho hài lòng, chỉ cần Tống Gia Linh nhìn anh ta cười nhiều một chút là anh ta liền vui vẻ và có vẻ mãn nguyện, thậm chí cũng chủ động đút đồ ăn cho Tống Gia Linh.
Tống phu nhân đến mấy lần gần như muốn phát điên, nhưng đều bị Tống Gia Tuệ kìm lại “Chị con từ trước tới nay chưa từng đối xử như vậy với một người đàn ông, ngộ nhỡ tình cảm của hai người họ vẫn như thế này?”
Tống phu nhân chỉ có thể nhìn Thái Anh Tuấn hằm hằm mà không làm được gì, cũng không ngăn cấm, bà cũng hy vọng Tống Gia Linh có thể tìm thấy hạnh phúc cho chính mình.
Cũng may hai người họ ăn trưa xong liền lên phòng, bằng không Tống Gia Tuệ thực sự không biết được cuối cùng Tống phu nhân có làm ầm lên với Tống Gia Linh hay không.
Đến chiều Hoàng Minh Huân về cũng vừa kịp lúc cúng mâm phụ trước ngày giỗ cho bố và anh trai cô. Tống Gia Linh cũng chuẩn bị xong, từ trên phòng đi xuống nhưng cô không thấy Thái Anh Tuấn đâu, hỏi ra thì mới biết anh ta đã rời đi lâu rồi mà cô chẳng hay biết.
Vừa thấy Tống Gia Linh ngồi cùng một người đàn ông đối diện với Tống phu nhân như vậy cô không khỏi cảm thấy buồn cười, nó thật giống như cảnh tối qua cô và Hoàng Minh Huân phải đối mặt.
Nhưng người đàn ông đó có vẻ gì đó rất bí hiểm, cô đi lại ngồi cạnh Tống phu nhân, khẽ hỏi “Chị… anh ấy là?”
Sắc mặt Tống Gia Linh không được tự nhiên cho lắm, tinh thần có vẻ trống rỗng, lúng túng không biết giải thích thân phận người đàn ông này thế nào thì người đàn ông đột nhiên đặt tay lên vai Tống Gia Linh kéo cô ấy vào sát lòng mình.
“Tôi là bạn trai của cô ấy!”
Tống phu nhân đơ người ra liếc nhìn người đàn ông vẻ ngạc nhiên.
Nhưng nét mặt của người đàn ông vẫn không hề thay đổi, bàn tay vẫn đặt trên vai Tống Gia Linh, Tống phu nhân lúc này mới nên tiếng như để hóa giải bầu không khí “Cái con bé này, có bạn trai cũng không sớm nói với mẹ. Đúng rồi, cậu tên là gì vậy nhỉ? Làm việc ở đâu? Nói trước nhé, con gái tôi tuy là không phải xuất chúng hơn người gì đâu nhưng trong tay nó cũng có cổ phần của nhà họ Trần trong tay, lại là đại tiểu thư của nhà họ Tống chúng tôi! Nếu cậu vì tham tiền mà…”
“Mẹ!” Lời của Tống phu nhân còn chưa dứt thì đã bị Tống Gia Linh cắt ngang “Mẹ đang nói cái gì thế? Anh ấy không phải như mẹ nghĩ đâu, anh ấy…” Tống Gia Linh liếc nhìn trộm người đàn ông bên cạnh rồi cắn môi nói “Anh ấy tên là Thái Anh Tuấn. Nói tóm lại là mẹ đừng quan tâm tới việc của bọn con”.
Tông giây lát, sắc mặt của Lương phu nhân liền khó coi, chỉ tay vào Tống Gia Linh nói lanh lảnh, “Nói linh tinh cái gì thế hả? Tôi là mẹ cô, không quan tâm tới việc của cô thì ai quan tâm? Lẽ nào con còn muốn giẫm vào vết xe đổ như với Trần Nam trước kia à?” uổng công bà cứ ngóng trông đứa con gái này về miết vậy mà vừa mới thấy mặt lại nói năng chẳng ra sao.
Hai từ Trần Nam vừa dứt, không khí giữa Tống phu nhân và Tống phu nhân bỗng chốc trở nên ớn lạnh. Tống Gia Linh cười nhếch mép, nhìn bộ dạng sợ hãi lo lắng của Tống Gia Tuệ – sợ hai người sẽ làm ầm lên ngay lúc này.
Ngược lại người đàn ông đang ngồi đó, anh ta vắt hay chân vào nhau ngồi yên không động đậy với tư thế rất thanh lịch.
Tống Gia Tuệ đưa mắt quan sát Thái Anh Tuấn hồi lâu, cuối cùng anh đã nhớ ra hình ảnh người đàn ông lần trước cô nhìn thấy hôn Tống Gia Linh trong xe.
Có lẽ chính là sự kiêu ngạo đó, cho dù chưa từng gặp mặt anh ta lần nào nhưng Tống Gia Tuệ có dự cảm chính là người đàn ông đó.
“Mẹ…” Tống Gia Tuệ tiến lên phía trước, ôm lấy vai Tống phu nhân, nói nhỏ vào tai bà “Lúc trước mẹ chẳng từng nói chị con bây giờ rất có bản lĩnh à, cổ phần nhà họ Trần đều nằm trong tay chị ấy rồi, huống hồ đây chỉ là một người đàn ông. Hơn nữa chị ấy đã bị như vậy một lần rồi chắc chắn vẫn còn nhớ, người ta lần đầu tới nhà mình mà mẹ còn nói những chuyện ngày xưa của chị…”
Tống phu nhân như xuôi xuôi, quay ra nhìn Tống Gia Tuệ rồi nói bâng quơ “Mang ít bánh đậu xanh hôm qua ra cho chị con, nãy giờ cứ ngồi đây chẳng lẽ hôm qua cùng Hoàng Minh Huân ăn hết rồi?”
Tống Gia Tuệ liếc mắt nhìn Tống Gia Linh, sau đó ngại ngùng nói với Thái Anh Tuấn bằng giọng lịch sự “Mẹ em chỉ là nói thế thôi, không có ác ý gì đâu ạ! Anh chị cứ ngồi chơi để em mang bánh, nước ra”.
Có điều những lời này nói ra thực sự làm người khác rất đau lòng, trước đây cô cũng đã từng chính bị những lời như thế này xúc phạm, vậy là, sau đó cũng gần như quen rồi.
Người đàn ông không có phản ứng gì, sau khi liếc nhìn nhanh Tống Gia Tuệ thì ánh mắt lại hướng vào Tống Gia Linh.
Tống Gia Tuệ lúng túng gãi gãi đầu, hình như bản thân lại làm sai điều gì, anh ta không hề để bụng tới những lời Tống phu nhân nói.
Cô thở dài một cái, cảm thấy mình ở đây giống như kỳ đà cản mũi vậy, liền đi lấy bánh, nước ra sau đó tìm cớ kéo Tống phu nhân khỏi chỗ đó.
Căn phòng khách chỉ còn lại Tống Gia Linh và Thái Anh Tuấn.
“Anh đã từng nói là sẽ không làm phiền đến người nhà em mà!”
“Ừm!” Người đàn ông nói lạnh nhạt.
“Vậy tại sao anh lại còn tới đây? Anh cũng đã đồng ý là để em về nhà?!” Hai mắt Tống Gia Linh như sắp phun ra lửa nhưng người đàn ông cũng chỉ nheo mày một chút, ánh mắt vô định.
Hoá ra người đàn ông để Tống Gia Linh về riêng một xe, còn anh ta đi một chiếc khác tới ngay sau đóm
Tống Gia Linh nhìn chằm chằm anh ta một lúc, không có sự phản ứng nào. Cô ấy bất lực rồi vụng về đứng lên chuẩn bị đi vào bếp xem xem, nhưng vừa đứng lên chưa kịp bước chân thì người đàn ông nắm chặt lấy tay, cổ tay đau nhức, cô ấy cố để đẩy ra nhưng sau đó toàn thân như không được khống chế mà ngã vào lòng anh ta.
Anh ta đặt cô ngồi lên đùi mình, nhìn cô với ánh mắt không vui vẻ chút nào.
“Em định để mình anh ở đây đấy à?”
Tống Gia Linh lườm “Em chỉ đi xuống bếp một lát!”
“Ở đây!” Anh ta nói ngắn gọn nhưng dứt khoát, Tống Gia Linh cắn môi không nói gì, sắc mặt Thái Anh Tuấn thật khó coi “Không bằng lòng? Anh đã bảo không được cắn môi”.
Tống Gia Linh sợ anh ta tức giận sẽ làm loạn lên thì không biết ăn nói thế nào với mẹ, cuối cùng chỉ có thể thở dài, lắc đầu nói “Không phải thế, em sợ người nhà em không biết khẩu vị của anh, nấu ra anh lại không thích. Em vào trong dặn dò một chút sẽ trở ra với anh ngay”.
“Em đút cho anh ăn thì anh thích” Anh ta ôm chặt lấy cô ấy hơn, như kiểu dỗ dành trẻ con anh ta nũng nịu, nói như kiểu ra lệnh nhưng nhẹ nhàng “Một bước cũng không được rời xa anh!”
Tống Gia Linh thật sự cạn lời, không dám nói gì hơn.
Trong bữa cơm, Tống Gia Tuệ cuối cùng cũng đã có những nhận định cơ bản về người đàn ông này, anh ta thực sự giống như một quân vương, không cho phép có một sự làm trái ý nào, Tống Gia Linh thậm chí cả buổi tối đều bận bịu gắp đồ ăn, đút cho anh ta, dỗ dành, làm hài lòng anh ta.
Thái Anh Tuấn cũng vô cùng dễ làm cho hài lòng, chỉ cần Tống Gia Linh nhìn anh ta cười nhiều một chút là anh ta liền vui vẻ và có vẻ mãn nguyện, thậm chí cũng chủ động đút đồ ăn cho Tống Gia Linh.
Tống phu nhân đến mấy lần gần như muốn phát điên, nhưng đều bị Tống Gia Tuệ kìm lại “Chị con từ trước tới nay chưa từng đối xử như vậy với một người đàn ông, ngộ nhỡ tình cảm của hai người họ vẫn như thế này?”
Tống phu nhân chỉ có thể nhìn Thái Anh Tuấn hằm hằm mà không làm được gì, cũng không ngăn cấm, bà cũng hy vọng Tống Gia Linh có thể tìm thấy hạnh phúc cho chính mình.
Cũng may hai người họ ăn trưa xong liền lên phòng, bằng không Tống Gia Tuệ thực sự không biết được cuối cùng Tống phu nhân có làm ầm lên với Tống Gia Linh hay không.
Đến chiều Hoàng Minh Huân về cũng vừa kịp lúc cúng mâm phụ trước ngày giỗ cho bố và anh trai cô. Tống Gia Linh cũng chuẩn bị xong, từ trên phòng đi xuống nhưng cô không thấy Thái Anh Tuấn đâu, hỏi ra thì mới biết anh ta đã rời đi lâu rồi mà cô chẳng hay biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất