Chương 202: Bị ép rời xa nhau (3)
Trong bệnh viện người ra người vào rất đông, Vũ Nam Phong rất nhanh được đưa tới phòng cấp cứu, Hoàng Minh Huân và Lục Nhã Vy ngồi đợi bên ngoài.
Lúc này cũng tạm ổn định, trong phòng cấp cứu cũng có cả Lý Thiên Nhân nên anh cũng rất tin tưởng mọi việc rất nhanh sẽ đi theo chiều hướng tốt nhất. Hoàng Minh Huân cũng bảo Thư ký Nhạc về trước, xem những người được giao nhiệm vụ trao đổi với khách hàng khó tính kia có hoàn thành không.
Khi nãy Lục Nhã Vy mở được điện thoại Vũ Nam Phong ra xem chẳng nghĩ ngợi gì vào lịch sử cuộc gọi trước, vì cô không biết trong danh bạ Vũ Nam Phong lưu số của mấy người bạn thân là gì.
Lịch sử cuộc gọi gần nhất là tên của Diệp Hàn Lâm, cô không ngần ngại cầu cứu anh ta trước nhưng chẳng may Diệp Hàn Lâm đang ở Thành phố khác, cách hai người hơn hai trăm cây số. Lúc này anh ta mới vừa phóng xe tới bệnh viện.
Lựa chọn thứ hai cũng là duy nhất, kéo xuống một chút thì đã thấy tên của Hoàng Minh Huân trong danh sách. Chỉ sau hai tiếng tút là đầu dây bên kia đã có tín hiệu trả lời, Lục Nhã Vy lấy hết bình tĩnh nói những chuyện đã xảy ra cho anh nghe và kèm theo đó là gửi định vị sang.
Phần bụng Vũ Nam Phong bị đâm một nhát dao nhưng không phải rất sâu, cho dù vậy nhưng anh ta đã bị mất khá nhiều máu nên rơi vào trạng thái hôn mê.
Chẳng biết trùng hợp thế nào mà đây cũng là bệnh viện Vũ Thành Nam đang nằm. Khi mà Vũ lão gia đang vội vàng từ phòng bệnh chạy xuống phòng cấp cứu thì sắc mặt ông ta tái xanh đi.
Hoàng Minh Huân và Diệp Hàn Lâm vừa đi lại một góc khuất của hành lang nói chuyện gì đó. Thuộc hạ của Vũ Nam Phong thì đang ở cục cảnh sát sắp xếp xử lý bọn người đã gây ra chuyện này nên chưa ai tới đây.
Lúc này một mình Lục Nhã Vy đứng đợi ở bên ngoài.
Bạch Tố Mẫn dìu Vũ lão gia tiến lên phía trước, ông ta dường như không hề do dự giáng cho Lục Nhã Vy một cái tát “Tại sao người nằm ở trong kia không phải là mày?”
Lục Nhã Vy không hiểu được ý sâu xa trong câu nói của ông ta mà chỉ nghĩ đơn giản rằng ông ta đang trách móc mình để cho Vũ Nam Phong vì cô mà bị thương.
Tâm trạng cô lúc này cũng rất hỗn loạn.
Cô nghĩ Vũ Nam Phong ghét cô như thế, anh ta còn hận không giày vò cô tới chết thì tại sao lại vì cô mà đỡ nhát dao đó thay cho cô?
“Xin lỗi, chú Vũ, cháu…”
“Không được gọi tôi là chú!” Vũ Thành Nam tức giận, không ngừng cầm chắc cây gậy dậm xuống đất, lạnh lùng chế nhạo “Nhà họ Vũ nhà chúng tao không có cái loại con gái như mày”.
Lục Nhã Vy cắn chặt môi không nói gì.
Bách Tố Mẫn còn thêm dầu vào lửa “Vy Vy mẹ đã bảo mày xa Nam Phong ra, tại sao mày không nghe? Bây giờ lại còn hại nó phải nhập viện cấp cứu thế này! Lẽ nào mày không có lương tâm hả con?”
“Lập tức chuẩn bị vé máy bay, bây giờ Nam Phong không có thời gian và tâm trí đâu mà quan tâm tới mày đâu, đi ra nước ngoài ngay đi, sau này mãi mãi cũng không được trở về nữa!”
Lục Nhã Vy không muốn rời đi “Bây giờ con không thể đi được”.
Vũ Nam Phong thì cũng chưa tỉnh lại, bây giờ cô đi, lẽ nào như vậy thì lương tâm cô không thấy day dứt sao?
Hoàng Minh Huân và Diệp Hàn Lâm nghe thấy có tiếng cãi nhau phía ngoài phòng cấp cứu, liền vội vàng chạy lại ngăn cản.
Hai người chưa kịp nói gì thì đã nghe giọng nói tức giận từ Vũ lão gia, ông ấy hoàn toàn không quan tâm đến sự xuất hiện của người ngoài mà tiếp tục dành những lời lẽ cay nghiệt nhất cho Lục Nhã Vy.
“Mày còn muốn ở lại để hại Nam Phong thêm à?”
“Đợi anh ấy tỉnh lại con sẽ đi! Vũ tiên sinh, ông hãy yên tâm, tôi sẽ không quấy rầy hay làm hại con trai ông đâu, tôi chưa bao giờ có tình cảm yêu đương gì với con trai ông cả nên ông có thể hoàn toàn yên tâm!”
“Tao không tin mày nữa rồi!” Vũ Thành Nam ném cho cô cái nhìn khinh bỉ, đang định nói gì đó thì Diệp Hàn Lâm đã nhảy vào giữa can hai người ra.
“Chú Vũ, ở đây là bệnh viện chú đừng nên lớn tiếng nữa. Nam Phong vẫn còn đang trong đấy, chú mà làm bác sĩ giật mình để nhầm cây kéo vào bụng cậu ấy luôn thì không hay đâu ạ?”
“Mày… đang trù ẻo ai đấy hả?” Bạch Tố Mẫn chỉ ngón trỏ thẳng vào mặt Diệp Hàn Lâm, nhìn mặt cũng đẹp trai sáng láng, không biết sao lại nói những lời độc địa như vậy.
“Dì à… dì nên dìu chú Vũ về phòng nghỉ ngơi đi, con gái dì có vẻ hiểu chuyện hơn dì nhiều”, Diệp Hàn Lâm nói lời nhẹ nhàng nhưng sức công kích cực kì cao.
Trong khi đó Hoàng Minh Huân đã đi gọi bảo vệ của tầng này lại giải tán cuộc xung đột chẳng ý nghĩa này lại.
Vũ Thành Nam vừa định nói gì đó thì cửa phòng liền bị đẩy ra, bác sĩ bỏ khẩu trang đi ra từ phòng cấp cứu.
“Bác sĩ, Nam Phong thế nào rồi ạ?”
“Vũ tiên sinh xin hãy yên tâm, Vũ thiếu gia đã qua cơn nguy hiểm, thể lực của người bệnh cũng khá tốt nên chắc tầm ngày mai sẽ tỉnh lại thôi!”
Bạch Tố Mẫn lập tức nói với Lục Nhã Vy “Ngày mai mày gặp Nam Phong một lần cuối sau đó phải bay ra nước ngoài, lần này thì không thể chối được nữa nhé?”
Lục Nhã Vy cũng nhìn bà ta với ánh mắt lạnh nhạt hơn bao giờ hết, tim cô cũng như đóng băng lại “Từ nay về sau tôi và bà không còn có bất kì quan hệ gì nữa, công ơn bà sinh thành ra tôi thì hai năm trước tôi đã trả cho bà rồi… ”
Nếu đã không đạt được thì nên buông tay. Lục Nhã Vy từ trước tới nay đều rất dứt khoát.
Ánh mắt Bạch Tố Mẫn có sự thay đổi khi nghe cô nói vậy, bà ta cảm thấy có chút hoảng sợ vì dường như cuộc đời mình như đang mất đi một thứ gì đó, nhưng cứ hễ nghĩ tới việc Vũ Thành Nam sẽ không ly hôn với bà ta, khi ông ta chết đi, tài sản sẽ thuộc về bà ta là bà ta lại thấy bình tĩnh hơn.
“Tao cũng không có đứa con gái làm bại hoại gia phong như mày”.
Ánh mắt Vũ Thành Nam lóe lên sự ớn lạnh và ghê tởm.
Lục Nhã Vy tuyệt đối không thể ở lại…
“Tôi mang họ Lục, chẳng phải họ Bạch hay họ Lý mà bà có tư cách nói tôi làm bại hoại gia phong”, câu nói có vẻ hỗn, nhưng tức nước thì vỡ bờ, chẳng có người mẹ nào lại đối xử với con gái mình như thế cả.
[…]
Vũ Nam Phong vừa tỉnh lại liền hỏi Diệp Hàn Lâm bên cạnh rằng Lục Nhã Vy đâu.
Anh ta còn chưa kịp trả lời Lục Nhã Vy đã đẩy cửa đi vào.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy ngắn đến đầu gối có điểm hoa, trông cô rất ngây thơ thuần khiết, đáng yêu như ngày đầu anh mới gặp cô vậy.
“Nhã Vy!” Nhìn vào khuôn mặt đó Vũ Nam Phong như buột miệng gọi.
m thanh nhẹ nhàng, dịu dàng đến mê đắm – khác hẳn với thường ngày.
Diệp Hàn Lâm hắt xì một cái rồi cười hề hề vội vàng đi ra khỏi phòng bệnh.
Lục Nhã Vy thì không thấy có cảm giác gì đặc biệt, thỉnh thoảng lúc trên giường anh cũng gọi tên cô như vậy khiến cho bản thân cô những lúc đó có cảm giác tê dại.
“Tôi mang thai rồi!” câu đầu tiên cô nói.
Ánh mắt Vũ Nam Phong sáng lên “Thật à?”, anh một tay ôm lấy chỗ vết thương, một tay dùng lực nâng cơ thể lên.
“Ừm” Lục Nhã Vy rút ra từ trong túi mấy tờ giấy kết quả xét nghiệm, đưa cho anh, nói vừa nghiêm túc vừa nghiêm trọng “Đây đều là kết quả kiểm tra chứng minh, ở bệnh viện này luôn”.
Vũ Nam Phong nhận lấy mấy tờ giấy cô đưa, trên miệng nở nụ cười tươi, anh ta lật từng tờ từng tờ xem. Anh xem chúng như đang xem những bông hoa tươi đẹp đang nở đúng độ.
Lúc này cũng tạm ổn định, trong phòng cấp cứu cũng có cả Lý Thiên Nhân nên anh cũng rất tin tưởng mọi việc rất nhanh sẽ đi theo chiều hướng tốt nhất. Hoàng Minh Huân cũng bảo Thư ký Nhạc về trước, xem những người được giao nhiệm vụ trao đổi với khách hàng khó tính kia có hoàn thành không.
Khi nãy Lục Nhã Vy mở được điện thoại Vũ Nam Phong ra xem chẳng nghĩ ngợi gì vào lịch sử cuộc gọi trước, vì cô không biết trong danh bạ Vũ Nam Phong lưu số của mấy người bạn thân là gì.
Lịch sử cuộc gọi gần nhất là tên của Diệp Hàn Lâm, cô không ngần ngại cầu cứu anh ta trước nhưng chẳng may Diệp Hàn Lâm đang ở Thành phố khác, cách hai người hơn hai trăm cây số. Lúc này anh ta mới vừa phóng xe tới bệnh viện.
Lựa chọn thứ hai cũng là duy nhất, kéo xuống một chút thì đã thấy tên của Hoàng Minh Huân trong danh sách. Chỉ sau hai tiếng tút là đầu dây bên kia đã có tín hiệu trả lời, Lục Nhã Vy lấy hết bình tĩnh nói những chuyện đã xảy ra cho anh nghe và kèm theo đó là gửi định vị sang.
Phần bụng Vũ Nam Phong bị đâm một nhát dao nhưng không phải rất sâu, cho dù vậy nhưng anh ta đã bị mất khá nhiều máu nên rơi vào trạng thái hôn mê.
Chẳng biết trùng hợp thế nào mà đây cũng là bệnh viện Vũ Thành Nam đang nằm. Khi mà Vũ lão gia đang vội vàng từ phòng bệnh chạy xuống phòng cấp cứu thì sắc mặt ông ta tái xanh đi.
Hoàng Minh Huân và Diệp Hàn Lâm vừa đi lại một góc khuất của hành lang nói chuyện gì đó. Thuộc hạ của Vũ Nam Phong thì đang ở cục cảnh sát sắp xếp xử lý bọn người đã gây ra chuyện này nên chưa ai tới đây.
Lúc này một mình Lục Nhã Vy đứng đợi ở bên ngoài.
Bạch Tố Mẫn dìu Vũ lão gia tiến lên phía trước, ông ta dường như không hề do dự giáng cho Lục Nhã Vy một cái tát “Tại sao người nằm ở trong kia không phải là mày?”
Lục Nhã Vy không hiểu được ý sâu xa trong câu nói của ông ta mà chỉ nghĩ đơn giản rằng ông ta đang trách móc mình để cho Vũ Nam Phong vì cô mà bị thương.
Tâm trạng cô lúc này cũng rất hỗn loạn.
Cô nghĩ Vũ Nam Phong ghét cô như thế, anh ta còn hận không giày vò cô tới chết thì tại sao lại vì cô mà đỡ nhát dao đó thay cho cô?
“Xin lỗi, chú Vũ, cháu…”
“Không được gọi tôi là chú!” Vũ Thành Nam tức giận, không ngừng cầm chắc cây gậy dậm xuống đất, lạnh lùng chế nhạo “Nhà họ Vũ nhà chúng tao không có cái loại con gái như mày”.
Lục Nhã Vy cắn chặt môi không nói gì.
Bách Tố Mẫn còn thêm dầu vào lửa “Vy Vy mẹ đã bảo mày xa Nam Phong ra, tại sao mày không nghe? Bây giờ lại còn hại nó phải nhập viện cấp cứu thế này! Lẽ nào mày không có lương tâm hả con?”
“Lập tức chuẩn bị vé máy bay, bây giờ Nam Phong không có thời gian và tâm trí đâu mà quan tâm tới mày đâu, đi ra nước ngoài ngay đi, sau này mãi mãi cũng không được trở về nữa!”
Lục Nhã Vy không muốn rời đi “Bây giờ con không thể đi được”.
Vũ Nam Phong thì cũng chưa tỉnh lại, bây giờ cô đi, lẽ nào như vậy thì lương tâm cô không thấy day dứt sao?
Hoàng Minh Huân và Diệp Hàn Lâm nghe thấy có tiếng cãi nhau phía ngoài phòng cấp cứu, liền vội vàng chạy lại ngăn cản.
Hai người chưa kịp nói gì thì đã nghe giọng nói tức giận từ Vũ lão gia, ông ấy hoàn toàn không quan tâm đến sự xuất hiện của người ngoài mà tiếp tục dành những lời lẽ cay nghiệt nhất cho Lục Nhã Vy.
“Mày còn muốn ở lại để hại Nam Phong thêm à?”
“Đợi anh ấy tỉnh lại con sẽ đi! Vũ tiên sinh, ông hãy yên tâm, tôi sẽ không quấy rầy hay làm hại con trai ông đâu, tôi chưa bao giờ có tình cảm yêu đương gì với con trai ông cả nên ông có thể hoàn toàn yên tâm!”
“Tao không tin mày nữa rồi!” Vũ Thành Nam ném cho cô cái nhìn khinh bỉ, đang định nói gì đó thì Diệp Hàn Lâm đã nhảy vào giữa can hai người ra.
“Chú Vũ, ở đây là bệnh viện chú đừng nên lớn tiếng nữa. Nam Phong vẫn còn đang trong đấy, chú mà làm bác sĩ giật mình để nhầm cây kéo vào bụng cậu ấy luôn thì không hay đâu ạ?”
“Mày… đang trù ẻo ai đấy hả?” Bạch Tố Mẫn chỉ ngón trỏ thẳng vào mặt Diệp Hàn Lâm, nhìn mặt cũng đẹp trai sáng láng, không biết sao lại nói những lời độc địa như vậy.
“Dì à… dì nên dìu chú Vũ về phòng nghỉ ngơi đi, con gái dì có vẻ hiểu chuyện hơn dì nhiều”, Diệp Hàn Lâm nói lời nhẹ nhàng nhưng sức công kích cực kì cao.
Trong khi đó Hoàng Minh Huân đã đi gọi bảo vệ của tầng này lại giải tán cuộc xung đột chẳng ý nghĩa này lại.
Vũ Thành Nam vừa định nói gì đó thì cửa phòng liền bị đẩy ra, bác sĩ bỏ khẩu trang đi ra từ phòng cấp cứu.
“Bác sĩ, Nam Phong thế nào rồi ạ?”
“Vũ tiên sinh xin hãy yên tâm, Vũ thiếu gia đã qua cơn nguy hiểm, thể lực của người bệnh cũng khá tốt nên chắc tầm ngày mai sẽ tỉnh lại thôi!”
Bạch Tố Mẫn lập tức nói với Lục Nhã Vy “Ngày mai mày gặp Nam Phong một lần cuối sau đó phải bay ra nước ngoài, lần này thì không thể chối được nữa nhé?”
Lục Nhã Vy cũng nhìn bà ta với ánh mắt lạnh nhạt hơn bao giờ hết, tim cô cũng như đóng băng lại “Từ nay về sau tôi và bà không còn có bất kì quan hệ gì nữa, công ơn bà sinh thành ra tôi thì hai năm trước tôi đã trả cho bà rồi… ”
Nếu đã không đạt được thì nên buông tay. Lục Nhã Vy từ trước tới nay đều rất dứt khoát.
Ánh mắt Bạch Tố Mẫn có sự thay đổi khi nghe cô nói vậy, bà ta cảm thấy có chút hoảng sợ vì dường như cuộc đời mình như đang mất đi một thứ gì đó, nhưng cứ hễ nghĩ tới việc Vũ Thành Nam sẽ không ly hôn với bà ta, khi ông ta chết đi, tài sản sẽ thuộc về bà ta là bà ta lại thấy bình tĩnh hơn.
“Tao cũng không có đứa con gái làm bại hoại gia phong như mày”.
Ánh mắt Vũ Thành Nam lóe lên sự ớn lạnh và ghê tởm.
Lục Nhã Vy tuyệt đối không thể ở lại…
“Tôi mang họ Lục, chẳng phải họ Bạch hay họ Lý mà bà có tư cách nói tôi làm bại hoại gia phong”, câu nói có vẻ hỗn, nhưng tức nước thì vỡ bờ, chẳng có người mẹ nào lại đối xử với con gái mình như thế cả.
[…]
Vũ Nam Phong vừa tỉnh lại liền hỏi Diệp Hàn Lâm bên cạnh rằng Lục Nhã Vy đâu.
Anh ta còn chưa kịp trả lời Lục Nhã Vy đã đẩy cửa đi vào.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy ngắn đến đầu gối có điểm hoa, trông cô rất ngây thơ thuần khiết, đáng yêu như ngày đầu anh mới gặp cô vậy.
“Nhã Vy!” Nhìn vào khuôn mặt đó Vũ Nam Phong như buột miệng gọi.
m thanh nhẹ nhàng, dịu dàng đến mê đắm – khác hẳn với thường ngày.
Diệp Hàn Lâm hắt xì một cái rồi cười hề hề vội vàng đi ra khỏi phòng bệnh.
Lục Nhã Vy thì không thấy có cảm giác gì đặc biệt, thỉnh thoảng lúc trên giường anh cũng gọi tên cô như vậy khiến cho bản thân cô những lúc đó có cảm giác tê dại.
“Tôi mang thai rồi!” câu đầu tiên cô nói.
Ánh mắt Vũ Nam Phong sáng lên “Thật à?”, anh một tay ôm lấy chỗ vết thương, một tay dùng lực nâng cơ thể lên.
“Ừm” Lục Nhã Vy rút ra từ trong túi mấy tờ giấy kết quả xét nghiệm, đưa cho anh, nói vừa nghiêm túc vừa nghiêm trọng “Đây đều là kết quả kiểm tra chứng minh, ở bệnh viện này luôn”.
Vũ Nam Phong nhận lấy mấy tờ giấy cô đưa, trên miệng nở nụ cười tươi, anh ta lật từng tờ từng tờ xem. Anh xem chúng như đang xem những bông hoa tươi đẹp đang nở đúng độ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất