Chương 87: Tâm ý tương thông
Đường Vũ nhìn người trước mắt, không có gì khác trước, nhưng nghĩ đến anh đã bị rút đi tình cảm, Đường Vũ lại ảm đạm đi.
4303331pv,$*{tlnl79682275@ Huyết – Phong @}{.:wp*)72:wahv81?{15[~3963
Cậu phải nhân cơ hội này nói ra những lời mình muốn nói sao?
Cậu có thể cảm thấy được tầm mắt đối phương luôn đặt trên người mình, tựa hồ đang xem xét gì đó, khiến Đường Vũ vô cùng khó chịu.
Không biết qua bao lâu, chỗ bị ấn đau trên vai mới được thả lỏng, người trước mắt lùi ra nửa bước, nhưng không có ý rời khỏi.
“Buổi chiều, cậu hỏi tôi kết quả.”
Giọng Ian bình tĩnh mà lạnh nhạt, giống như một thùng nước đổ lên đầu, Đường Vũ cảm thấy người mình ngày càng lạnh, trực tiếp lạnh đến tâm.
“Tôi… tôi đã biết rồi.” Đường Vũ đánh bạo nhìn đối phương.
Ian thâm trầm nhìn cậu, làm lòng Đường Vũ đánh trống, có phải thượng tá đang nghĩ, trước kia tại sao anh lại thích một học viên bổ khuyết hoàn toàn vô dụng thế này không?
“Cậu không có gì muốn nói với tôi sao?”
Lần này Ian nhấn âm cuối rất nặng, là một câu nghi vấn mang đậm sắc màu dò hỏi.
qa?|:|snzp%`6912el5`.vl@ Light-Raito44 @(?16,?qgud62ut83$=kg33`[dv
Đường Vũ nhìn mặt anh, cảm thấy tâm trạng anh đang dần xấu đi, cho dù ngoài mặt vẫn bình tĩnh vô ba.
“Mấy ngày nay cậu đang làm gì?” Nhận thấy Đường Vũ không thể kịp thời trả lời mình, Ian nhắc nhở.
Đường Vũ tỉnh ngộ, nhất định là người phụ trách phòng thí nghiệm đã liên hệ với Ian, hồi báo tiến triển của thí nghiệm.
Nhưng dịch cảm ứng mới mà cậu liên tục ngày đêm công phá khó khăn, cuối cùng nghiên cứu ra, kết quả cậu muốn lại càng lúc càng xa cậu.
“Phản kháng vô thanh.” Đây là kết luận của Ian, sau đó anh nghiêng người, túm lấy Đường Vũ, mang người vào thông đạo khẩn cấp cạnh đó, đóng cửa cái rầm.
Đường Vũ lộ vẻ chấn động.
Sau khi tiếp nhận trị liệu, lẽ nào không phải thượng tá nên giống một người máy không có tình cảm sao, sao đột nhiên lại nổi giận.
“Đúng, tôi có việc muốn hồi báo với anh.” Đường Vũ vội mở miệng, tránh chọc giận người này, còn thầm nghĩ trong lòng, cậu phải tìm ai để kể lại chuyện thượng tá trở nên nóng nảy hơn đây?
“Tôi nghiên cứu ra một loại dịch cảm ứng mới, nó có thể dung chứa trị số tinh thần lực dao động ít nhất là 300 đơn vị…”
Chân mày không biết dính vào nhau từ lúc nào của anh hơi giãn ra, nói: “Cậu thành công rồi.”
“Đúng.” Đường Vũ nhẹ thở ra, nhưng chẳng có chút vui mừng nào vì đã thành công.
“Còn gì nữa.” Người đàn ông trước mặt lại hỏi.
Đường Vũ sửng sốt, sau đó nói luôn cả hệ thống tuần hoàn năng lượng trước đó không định cho thượng tá biết.
Nghe xong, anh chỉ phun ra hai chữ: “Tiếp tục.”
Đường Vũ hoang mang một lúc, khi đối phương nói ra hai chữ “tiếp tục”, cậu chợt cảm thấy mình đã trở về những ngày trong không gian tộc kiến, cái ngày thời tiết rất tốt, cậu không kiêng kỵ gì bày tỏ lòng ngưỡng mộ với thượng tá, sau đó anh bảo cậu tiếp tục nói.
Thấy Đường Vũ lại mất hồn, mắt Ian trầm đi, anh nói: “Cậu không thể tuân thủ ước định.”
“Ước định?” Đường Vũ nhai lại hai chữ này, nghĩ xem cậu có ước định gì với thượng tá.
34{&%~rcus%~&`16bx*~wz70]`70@ Light-Raito44 @je`%+|vv54pw7446ds]=|{
Cậu nhớ, đại khái chỉ có duy nhất một chuyện có thể tính vào hai chữ “ước định”, chính là cậu từng nói, sau khi nghiên cứu xong dịch cảm ứng, cậu sẽ bày tỏ tất cả với thượng tá, bao gồm cả việc cậu thích thượng tá.
Nhưng đây là chuyện xảy ra trong không gian tộc kiến, thượng tá không thể nhớ.
Bỗng nhiên, Đường Vũ hít ngược một cái, không dám tin ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mắt, đầu óc trống rỗng, chỉ có một suy nghĩ __ lẽ nào thượng tá đã nhớ ra rồi?
“Đúng.” Giống như đọc hiểu được suy nghĩ của Đường Vũ, một chữ của Ian như bom nổ trong đầu Đường Vũ.
Sao có thể?
Lẽ nào viện nghiên cứu đã làm chuyện trái ngược sao?
Thượng tá nhớ được bao nhiêu?
Trong đầu Đường Vũ hiện lên vô số vấn đề, lúc này lại phát hiện mình đã đánh mất ngôn ngữ, không thể nói nổi một chữ.
Đường Vũ nhìn đôi mắt sắc bén của anh hơi híp lại nhìn mình, trong mắt dường như đang cháy bùng ngọn lửa làm người ta sợ hãi.
Đường Vũ nghe tiếng tim mình đập thình thịch thình thịch, trong mắt dần cháy lên hy vọng.
Sau khi suýt nữa mất đi đối phương, cậu mới hiểu, đây là kết quả cậu muốn!
Cậu không hy vọng anh quên đi, càng không hy vọng anh từ bỏ.
Nếu cậu biết thượng tá không có ký ức sẽ chọn lựa rút đi tình cảm, nhất định cậu sẽ sớm bày tỏ cùng anh, cho dù thượng tá vẫn quyết định đi làm cái trị liệu đáng chết đó, cậu cũng không oán than gì, mà không phải bị người ta đột nhiên báo cho biết, có thể người cậu thích đã sắp lãng quên cậu, đúng là sét đánh giữa trời quang.
“Tốt quá rồi!” Trong ánh mắt chú mục của anh, Đường Vũ bỗng mở hai tay nhào vào lòng anh, nhẹ thở ra, bỏ qua vẻ kinh ngạc của đối phương.
Qua một lát, cậu thấy ngực đối phương hơi động, giọng nói truyền xuống: “Cậu không định luôn che giấu tôi.”
“Không.” Đường Vũ không rời khỏi anh, nhẹ lắc đầu, “Tôi vốn định hôm nay đi tìm anh, sau đó…”
“Sau đó.”
“Sau đó…” Đường Vũ lùi ra một chút, nhìn đôi mắt đen trầm của anh, nỗi xấu hổ vừa hiện lên trong ánh mắt như nước đã bình tĩnh lại, cậu nâng tay lên, đặt sau gáy anh, kéo người về phía mình, ngưng thần nhìn vào đôi mắt luôn che giấu quá nhiều suy nghĩ đó, nói: “Tôi sẽ cho anh biết, tôi thật sự thật sự, thật sự vô cùng thích anh, thượng tá của tôi.” Cậu nói xong, không thể khống chế được mình hành động càng thêm lớn gan, thân thể hơi hướng lên, môi nhẹ ấn lên đôi môi mỏng của anh.
Từ lúc biết tin thượng tá làm can dự tâm lý từ chỗ thiếu tá Elijah, đến nôn nóng lại sân huấn luyện tìm thượng tá, rồi lại mất hồn mất vía đến hội trường gặp thượng tá, chẳng qua chỉ hai tiếng, cậu lại cảm thấy thời gian dai dẳng khiến người ta tuyệt vọng.
Tiếp xúc nhẹ nhàng mà thân mật, như giải đi gánh nặng cho cậu, cũng làm cậu cảm thấy, sau khi đến đây, cậu cuối cùng đã được viên mãn.
“Xin lỗi.” Miệng vẫn gần với nhau, Đường Vũ rũ mắt, nhẹ giọng như sợ sẽ phá vỡ sự ấm áp làm cậu yên lòng, nói: “Tôi thật không ngờ anh sẽ ra quyết định đó, tôi, tôi xém…”
Khi tất cả đã lắng đọng, bất ngờ có được kết quả mình muốn, Đường Vũ lại đột nhiên buồn bã, sợ hãi.
Hai tiếng trước, cậu mơ hồ hỗn loạn, cậu không biết nếu thượng tá thật sự không còn thích mình, từ nay về sau cậu có tiếp tục buồn như thế không.
Đường Vũ trượt hai tay xuống, túm lấy vạt áo anh, đầu cũng tựa vào ngực anh: “Xin anh tha thứ cho tôi.”
Đường Vũ đang run rẩy.
Ian có thể cảm giác rõ, đôi tay Đường Vũ túm lấy áo mình đang nhẹ run, dường như cực kỳ sợ hãi.
Lửa giận trong lòng Ian đang bình lắng từng chút một.
Anh tiếp nhận trị liệu can dự tâm lý, kết quả vô cùng thuận lợi.
90^[{)tb8030kohvfdjgvr@ Huyetphong143 @3896ko34.!97yp87oy60mr#,
Thuận lợi đến mức không chỉ lần can dự tâm lý này hoàn toàn không có tác dụng với anh, ngay cả xiềng xích áp chế tình cảm của anh lần đầu cũng bị phá bỏ.
Tinh thần lực của anh đột phá lên giá trị cao hơn.
Viện nghiên cứu đã không còn ai có thể vọng tưởng áp chế được thiên tính của anh.
Chỉ là chuyện can dự tâm lý thất bại, anh không nói với bất cứ ai, vì làm vậy có thể khiến rất nhiều người an tâm ngủ ngon.
Đương nhiên, bất cứ ai này, không bao gồm một học viên bổ khuyết to gan lớn mật nào đó.
Thăm dò anh một lần, lại thử anh một lần, nhiễu loạn tâm trạng anh, sau đó rút ra.
Vốn tưởng cậu nói ra thân thế phức tạp như thế là đã giao phó ra tất cả mọi chuyện, nhưng cậu lại che giấu một chuyện mà anh để ý nhất!
Anh chỉ ước gì được lập tức lao đến trước mặt cậu, vặn nát cái thân thể không được mấy lạng thịt kia, để tránh cho mình lại bị đùa đến choáng váng.
Sau khi Elijah đi gặp anh, còn hỏi anh “còn có thứ gì chân chính để ý không”, trong đầu anh hiện lên một bóng người.
Dung mạo không xuất sắc, tính cách cũng không quả đoán, nhưng lại làm anh không thể buông xuống.
Anh nhớ đến một câu mẹ từng nói.
Nếu một người xuất sắc ở mọi mặt, con không thích, mà đi thích một người bình thường, có khuyết điểm, hơn nữa yêu thích luôn cả sự bình thường, khuyết điểm đó, vậy thì con đã chân chính yêu người đó.
Mẹ anh nhất định đã đoán trước được anh cao ngạo, tự phụ khi đó sẽ bị người thế nào triệt để chinh phục.
Khi anh đang xả giận ở sân huấn luyện, nhận được báo cáo của người phụ trách phòng thí nghiệm, nói thí nghiệm đã thành công.
Anh nhớ Đường Vũ từng nói, sau khi giải quyết vấn đề tinh thần lực, sẽ nói rõ tất cả với anh.
Sau đó, anh quyết định cho Đường Vũ cơ hội cuối cùng.
Ian cúi đầu, nhìn mái tóc đen mềm của người trong lòng, cơn giận chậm rãi bình lắng.
Đường Vũ không đùa giỡn anh nữa, chỉ là giống anh trước kia, suy nghĩ quá nhiều cho đối phương.
Anh muốn tất cả đều không có sai sót gì, nhưng không ngờ đời người luôn có những chuyện bất ngờ, không thể đi từng bước theo đúng kế hoạch của mình.
Anh cũng tin, chuyện này đã cho học viên bổ khuyết một giáo huấn khó quên.
Người trong lòng cẩn thận từng li, tựa hồ đang suy đoán tâm tư của anh.
“Thượng tá, anh đang trách tôi sao?”
Cậu thấy anh “thờ ơ”, chậm rãi buông tay, nhìn vào mắt anh.
Anh luôn biết, Đường Vũ có đôi mắt xinh đẹp, lớn mà sáng rực, như chứa đựng thứ tốt đẹp nhất thế giới, đó là bộ phận thu hút anh thuở ban đầu.
Mà bây giờ, trong đôi mắt đó phủ một tầng sương mù mỏng, mang theo tự trách và trông đợi nhìn anh.
Loại cảm giác có thể đọc hiểu tâm trạng đối phương đúng là vô cùng mỹ diệu.
Đối phương vẫn đang nhìn anh, thấy anh vẫn chẳng phản ứng gì, chậm rãi trở nên thất vọng và nản chí, còn có một chút sợ hãi, hình như lại đang suy nghĩ gì đó.
Ian phát hiện mình nghiện quan sát luôn rồi, giữ vững vẻ mặt bình tĩnh nhìn cậu.
Sau đó cậu cúi đầu thở dài, nói: “Xin lỗi, là tôi suy nghĩ quá nhiều, anh tức giận cũng đúng, vậy… chuyện tôi thích anh, anh có muốn suy nghĩ rồi trả lời tôi không? Dù sao lần trước khi bày tỏ với anh, tôi vẫn không biết ngay cả thân thể này cũng đặc biệt như thế, sau này có thể sẽ phiền phức không ngừng, cho nên phải tỉ mỉ suy nghĩ__”
Chữ cuối cùng của Đường Vũ biến mất khi đối phương áp môi đến.
Đường Vũ phản ứng lại, chỉ cảm thấy toàn thân căng phồng, vừa đau vừa ngọt ngào.
Trái tim dần lạnh xuống lại ấm lên, còn vui sướng nhảy nhót.
Tốt quá.
eh#?mp6654*#wiyttw#)))yu[!@ Lightraito @1mc]nv+,17#{17zo=/ej15[)
Đường Vũ bất giác nhắm mắt.
Nụ hôn dần sâu hơn, động tác khẩn cấp của đối phương không hề xa lạ, cậu đã từng trải qua một lần, nhưng lần này lại hơi khác.
Tim Đường Vũ đập càng lúc càng nhanh.
Thượng tá bình tĩnh, tự kiềm chế của cậu dường như đã… thả lỏng quá mức? Hay nên nói là buông thả!
Vốn cho rằng là một nụ hôn sâu như lần trước, nhưng khi đối phương bóp cằm cậu, bá đạo đoạt đi tất cả mọi thứ trong miệng, bao gồm không khí, và thân thể đang phản hồi cho cậu biết mình bị xâm lược vô tình, trong đầu Đường Vũ nhảy ra một nghi vấn.
Cái vị thượng tá vừa rồi tức giận dập cửa, hôn muốn đòi cả mạng, thậm chí chân còn vô tình cố ý chen vào giữa chân cậu, có còn là vị thượng tá trước kia không?
Can dự tâm lý khiến ký ức bị mất của thượng tá ùa về, liệu có thả thứ gì trong ***g ra luôn không?
Đến cuối cùng, Đường Vũ không biết do cậu đẩy ra có tác dụng, hay người đàn ông trước mặt phát hiện cậu sắp không thở nổi, cuối cùng buông cậu ra.
Đường Vũ vẫn chẳng nghỉ ngơi tốt, hoang phế mấy ngày rèn luyện, lại dốc toàn bộ tinh lực vào việc nghiên cứu, thân thể rách nát đã cảnh báo. Cậu hít sâu không khí tươi mới, trước mắt trừ người đàn ông vẫn nhìn cậu chằm chằm không buông, thì thế giới chỉ còn toàn màu đen.
Qua rất lâu, mới thở dốc nói: “Thượng tá… anh… sao vậy?”
Ian không nói với Đường Vũ, ngay cả lần can dự tâm lý đầu tiên của anh cũng đã bị xóa bỏ, hiện tại tính cách có lẽ đã biến động “khá nhỏ”, anh vẫn chưa thể khống chế tốt.
Mà cứ che giấu chuyện này, coi như hình phạt dành cho Đường Vũ là được.
Ian đút hai tay vào túi, từ ngoại hình nhìn không ra bất cứ chỗ nào khác trước, thờ ơ nhìn Đường Vũ, nói: “Để cậu khó chịu?”
Đường Vũ có thể cảm giác được sự quan tâm trong lời nói và ánh mắt anh, không giống ánh mắt nhìn người xa lạ lúc cậu vừa vào hội trường. Cậu lấy làm vui mừng, lập tức không còn nghi ngờ gì nữa, lắc đầu nói: “Có lẽ là do mấy ngày rồi không huấn luyện.”
Ian nhẹ nhíu mày, nói: “Bắt đầu từ ngày mai, tôi đến giám sát cậu.”
Đường Vũ đình trệ hô hấp, chấn động nhìn người đàn ông vẫn ra vẻ bình thường bên cạnh, “Không, không làm phiền anh.” Đối phương đảo mắt một cái, cậu ý thức được nói vậy có lẽ khiến anh không vui, nên vội sửa miệng: “Thời gian của anh quá quý giá, thượng tá.”
“Thời gian của tôi do tôi tự chi phối.” Ian chú ý dưới môi Đường Vũ hơi sáng, mắt tối đi, đưa ngón cái nhẹ vuốt lên.
Đường Vũ bất giác rùng mình, quái dị nhìn Ian.
“Có gì đó.”
Đối phương nói xong, mở cửa trước, ra khỏi thông đạo khẩn cấp.
Đường Vũ cũng ra theo, hai người một trước một sau, không quá mức thu hút.
Lại trở về hội trường, lòng Đường Vũ đã khác, lúc này cậu mới phát giác, bố trí ở đây đẹp đến thế. Màu sắc thì tươi mát, mỗi người cũng trở nên đáng yêu hơn.
Nhìn bóng dáng kiên nghị trước mặt, khóe môi Đường Vũ cong lên.
Sau khi vào đám đông, Ian đột nhiên bị người vây lại như ong vỡ tổ, có rất nhiều phương tiện truyền thông, bọn họ ồn ào đặt câu hỏi với Ian.
“Thượng tá Clermont, xin hỏi không gian tộc kiến rốt cuộc như thế nào!”
“Thượng tá, tình trạng lúc đó ra sao?” Rốt cuộc ngài dùng cách nào dẫn mọi người lao ra ngoài được!”
“Thượng tá, ngài cho rằng sau khi mở được màn che thần bí của tộc kiến, sau này khi đụng phải chúng chúng ta có nắm được phần thắng không?”
“Nghe nói lúc được đưa ra, trong tay ngài đang nắm một người, xin hỏi có thể tiết lộ người đó là ai không? Và tại sao ngài lại túm đối phương không buông tay trong tình huống nguy hiểm như thế?”
Thấy Ian Clermont bị bao vây chặt kín, tinh trưởng của hành tinh Uni lập tức lên tiếng, mời Ian lên bục, để những truyền thông muốn đặt câu hỏi phải làm theo quy củ, chờ Ian trả lời từng người.
Ánh mắt Đường Vũ dính lên người anh không kéo ra dược, cậu bị Malak hừ cho một tiếng mới tỉnh lại.
“Sao vậy?” Đường Vũ hỏi.
“Lại hòa rồi?” Mắt Malak rất độc.
Đường Vũ quẫn bách không biết nên nói gì mới tốt.
“Vừa rồi cứ như sắp chết, bây giờ lại như có thể nở hoa.”
Malak nói chuyện cũng chẳng uyển chuyển hơn Phùng Dương đến đâu, quả nhiên không phải người cùng một nhà không vào cùng một cửa, Đường Vũ bất đắc dĩ nghĩ.
“Hòa thì tốt rồi.”
Vẻ mặt luôn cứng nhắc của Malak không có gì thay đổi, lại khiến Đường Vũ ấm áp, những người bạn này ai cũng thật sự quan tâm cậu.
“Tiểu Mak, nể tình cậu quan tâm tôi như thế, tôi sẽ cho cậu một chủ ý.”
Sắc mặt Malak trầm xuống, “Ai quan tâm cậu!… Chủ ý gì?”
“Chủ ý giúp cậu làm sao theo đuổi Phùng Dương.”
4303331pv,$*{tlnl79682275@ Huyết – Phong @}{.:wp*)72:wahv81?{15[~3963
Cậu phải nhân cơ hội này nói ra những lời mình muốn nói sao?
Cậu có thể cảm thấy được tầm mắt đối phương luôn đặt trên người mình, tựa hồ đang xem xét gì đó, khiến Đường Vũ vô cùng khó chịu.
Không biết qua bao lâu, chỗ bị ấn đau trên vai mới được thả lỏng, người trước mắt lùi ra nửa bước, nhưng không có ý rời khỏi.
“Buổi chiều, cậu hỏi tôi kết quả.”
Giọng Ian bình tĩnh mà lạnh nhạt, giống như một thùng nước đổ lên đầu, Đường Vũ cảm thấy người mình ngày càng lạnh, trực tiếp lạnh đến tâm.
“Tôi… tôi đã biết rồi.” Đường Vũ đánh bạo nhìn đối phương.
Ian thâm trầm nhìn cậu, làm lòng Đường Vũ đánh trống, có phải thượng tá đang nghĩ, trước kia tại sao anh lại thích một học viên bổ khuyết hoàn toàn vô dụng thế này không?
“Cậu không có gì muốn nói với tôi sao?”
Lần này Ian nhấn âm cuối rất nặng, là một câu nghi vấn mang đậm sắc màu dò hỏi.
qa?|:|snzp%`6912el5`.vl@ Light-Raito44 @(?16,?qgud62ut83$=kg33`[dv
Đường Vũ nhìn mặt anh, cảm thấy tâm trạng anh đang dần xấu đi, cho dù ngoài mặt vẫn bình tĩnh vô ba.
“Mấy ngày nay cậu đang làm gì?” Nhận thấy Đường Vũ không thể kịp thời trả lời mình, Ian nhắc nhở.
Đường Vũ tỉnh ngộ, nhất định là người phụ trách phòng thí nghiệm đã liên hệ với Ian, hồi báo tiến triển của thí nghiệm.
Nhưng dịch cảm ứng mới mà cậu liên tục ngày đêm công phá khó khăn, cuối cùng nghiên cứu ra, kết quả cậu muốn lại càng lúc càng xa cậu.
“Phản kháng vô thanh.” Đây là kết luận của Ian, sau đó anh nghiêng người, túm lấy Đường Vũ, mang người vào thông đạo khẩn cấp cạnh đó, đóng cửa cái rầm.
Đường Vũ lộ vẻ chấn động.
Sau khi tiếp nhận trị liệu, lẽ nào không phải thượng tá nên giống một người máy không có tình cảm sao, sao đột nhiên lại nổi giận.
“Đúng, tôi có việc muốn hồi báo với anh.” Đường Vũ vội mở miệng, tránh chọc giận người này, còn thầm nghĩ trong lòng, cậu phải tìm ai để kể lại chuyện thượng tá trở nên nóng nảy hơn đây?
“Tôi nghiên cứu ra một loại dịch cảm ứng mới, nó có thể dung chứa trị số tinh thần lực dao động ít nhất là 300 đơn vị…”
Chân mày không biết dính vào nhau từ lúc nào của anh hơi giãn ra, nói: “Cậu thành công rồi.”
“Đúng.” Đường Vũ nhẹ thở ra, nhưng chẳng có chút vui mừng nào vì đã thành công.
“Còn gì nữa.” Người đàn ông trước mặt lại hỏi.
Đường Vũ sửng sốt, sau đó nói luôn cả hệ thống tuần hoàn năng lượng trước đó không định cho thượng tá biết.
Nghe xong, anh chỉ phun ra hai chữ: “Tiếp tục.”
Đường Vũ hoang mang một lúc, khi đối phương nói ra hai chữ “tiếp tục”, cậu chợt cảm thấy mình đã trở về những ngày trong không gian tộc kiến, cái ngày thời tiết rất tốt, cậu không kiêng kỵ gì bày tỏ lòng ngưỡng mộ với thượng tá, sau đó anh bảo cậu tiếp tục nói.
Thấy Đường Vũ lại mất hồn, mắt Ian trầm đi, anh nói: “Cậu không thể tuân thủ ước định.”
“Ước định?” Đường Vũ nhai lại hai chữ này, nghĩ xem cậu có ước định gì với thượng tá.
34{&%~rcus%~&`16bx*~wz70]`70@ Light-Raito44 @je`%+|vv54pw7446ds]=|{
Cậu nhớ, đại khái chỉ có duy nhất một chuyện có thể tính vào hai chữ “ước định”, chính là cậu từng nói, sau khi nghiên cứu xong dịch cảm ứng, cậu sẽ bày tỏ tất cả với thượng tá, bao gồm cả việc cậu thích thượng tá.
Nhưng đây là chuyện xảy ra trong không gian tộc kiến, thượng tá không thể nhớ.
Bỗng nhiên, Đường Vũ hít ngược một cái, không dám tin ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mắt, đầu óc trống rỗng, chỉ có một suy nghĩ __ lẽ nào thượng tá đã nhớ ra rồi?
“Đúng.” Giống như đọc hiểu được suy nghĩ của Đường Vũ, một chữ của Ian như bom nổ trong đầu Đường Vũ.
Sao có thể?
Lẽ nào viện nghiên cứu đã làm chuyện trái ngược sao?
Thượng tá nhớ được bao nhiêu?
Trong đầu Đường Vũ hiện lên vô số vấn đề, lúc này lại phát hiện mình đã đánh mất ngôn ngữ, không thể nói nổi một chữ.
Đường Vũ nhìn đôi mắt sắc bén của anh hơi híp lại nhìn mình, trong mắt dường như đang cháy bùng ngọn lửa làm người ta sợ hãi.
Đường Vũ nghe tiếng tim mình đập thình thịch thình thịch, trong mắt dần cháy lên hy vọng.
Sau khi suýt nữa mất đi đối phương, cậu mới hiểu, đây là kết quả cậu muốn!
Cậu không hy vọng anh quên đi, càng không hy vọng anh từ bỏ.
Nếu cậu biết thượng tá không có ký ức sẽ chọn lựa rút đi tình cảm, nhất định cậu sẽ sớm bày tỏ cùng anh, cho dù thượng tá vẫn quyết định đi làm cái trị liệu đáng chết đó, cậu cũng không oán than gì, mà không phải bị người ta đột nhiên báo cho biết, có thể người cậu thích đã sắp lãng quên cậu, đúng là sét đánh giữa trời quang.
“Tốt quá rồi!” Trong ánh mắt chú mục của anh, Đường Vũ bỗng mở hai tay nhào vào lòng anh, nhẹ thở ra, bỏ qua vẻ kinh ngạc của đối phương.
Qua một lát, cậu thấy ngực đối phương hơi động, giọng nói truyền xuống: “Cậu không định luôn che giấu tôi.”
“Không.” Đường Vũ không rời khỏi anh, nhẹ lắc đầu, “Tôi vốn định hôm nay đi tìm anh, sau đó…”
“Sau đó.”
“Sau đó…” Đường Vũ lùi ra một chút, nhìn đôi mắt đen trầm của anh, nỗi xấu hổ vừa hiện lên trong ánh mắt như nước đã bình tĩnh lại, cậu nâng tay lên, đặt sau gáy anh, kéo người về phía mình, ngưng thần nhìn vào đôi mắt luôn che giấu quá nhiều suy nghĩ đó, nói: “Tôi sẽ cho anh biết, tôi thật sự thật sự, thật sự vô cùng thích anh, thượng tá của tôi.” Cậu nói xong, không thể khống chế được mình hành động càng thêm lớn gan, thân thể hơi hướng lên, môi nhẹ ấn lên đôi môi mỏng của anh.
Từ lúc biết tin thượng tá làm can dự tâm lý từ chỗ thiếu tá Elijah, đến nôn nóng lại sân huấn luyện tìm thượng tá, rồi lại mất hồn mất vía đến hội trường gặp thượng tá, chẳng qua chỉ hai tiếng, cậu lại cảm thấy thời gian dai dẳng khiến người ta tuyệt vọng.
Tiếp xúc nhẹ nhàng mà thân mật, như giải đi gánh nặng cho cậu, cũng làm cậu cảm thấy, sau khi đến đây, cậu cuối cùng đã được viên mãn.
“Xin lỗi.” Miệng vẫn gần với nhau, Đường Vũ rũ mắt, nhẹ giọng như sợ sẽ phá vỡ sự ấm áp làm cậu yên lòng, nói: “Tôi thật không ngờ anh sẽ ra quyết định đó, tôi, tôi xém…”
Khi tất cả đã lắng đọng, bất ngờ có được kết quả mình muốn, Đường Vũ lại đột nhiên buồn bã, sợ hãi.
Hai tiếng trước, cậu mơ hồ hỗn loạn, cậu không biết nếu thượng tá thật sự không còn thích mình, từ nay về sau cậu có tiếp tục buồn như thế không.
Đường Vũ trượt hai tay xuống, túm lấy vạt áo anh, đầu cũng tựa vào ngực anh: “Xin anh tha thứ cho tôi.”
Đường Vũ đang run rẩy.
Ian có thể cảm giác rõ, đôi tay Đường Vũ túm lấy áo mình đang nhẹ run, dường như cực kỳ sợ hãi.
Lửa giận trong lòng Ian đang bình lắng từng chút một.
Anh tiếp nhận trị liệu can dự tâm lý, kết quả vô cùng thuận lợi.
90^[{)tb8030kohvfdjgvr@ Huyetphong143 @3896ko34.!97yp87oy60mr#,
Thuận lợi đến mức không chỉ lần can dự tâm lý này hoàn toàn không có tác dụng với anh, ngay cả xiềng xích áp chế tình cảm của anh lần đầu cũng bị phá bỏ.
Tinh thần lực của anh đột phá lên giá trị cao hơn.
Viện nghiên cứu đã không còn ai có thể vọng tưởng áp chế được thiên tính của anh.
Chỉ là chuyện can dự tâm lý thất bại, anh không nói với bất cứ ai, vì làm vậy có thể khiến rất nhiều người an tâm ngủ ngon.
Đương nhiên, bất cứ ai này, không bao gồm một học viên bổ khuyết to gan lớn mật nào đó.
Thăm dò anh một lần, lại thử anh một lần, nhiễu loạn tâm trạng anh, sau đó rút ra.
Vốn tưởng cậu nói ra thân thế phức tạp như thế là đã giao phó ra tất cả mọi chuyện, nhưng cậu lại che giấu một chuyện mà anh để ý nhất!
Anh chỉ ước gì được lập tức lao đến trước mặt cậu, vặn nát cái thân thể không được mấy lạng thịt kia, để tránh cho mình lại bị đùa đến choáng váng.
Sau khi Elijah đi gặp anh, còn hỏi anh “còn có thứ gì chân chính để ý không”, trong đầu anh hiện lên một bóng người.
Dung mạo không xuất sắc, tính cách cũng không quả đoán, nhưng lại làm anh không thể buông xuống.
Anh nhớ đến một câu mẹ từng nói.
Nếu một người xuất sắc ở mọi mặt, con không thích, mà đi thích một người bình thường, có khuyết điểm, hơn nữa yêu thích luôn cả sự bình thường, khuyết điểm đó, vậy thì con đã chân chính yêu người đó.
Mẹ anh nhất định đã đoán trước được anh cao ngạo, tự phụ khi đó sẽ bị người thế nào triệt để chinh phục.
Khi anh đang xả giận ở sân huấn luyện, nhận được báo cáo của người phụ trách phòng thí nghiệm, nói thí nghiệm đã thành công.
Anh nhớ Đường Vũ từng nói, sau khi giải quyết vấn đề tinh thần lực, sẽ nói rõ tất cả với anh.
Sau đó, anh quyết định cho Đường Vũ cơ hội cuối cùng.
Ian cúi đầu, nhìn mái tóc đen mềm của người trong lòng, cơn giận chậm rãi bình lắng.
Đường Vũ không đùa giỡn anh nữa, chỉ là giống anh trước kia, suy nghĩ quá nhiều cho đối phương.
Anh muốn tất cả đều không có sai sót gì, nhưng không ngờ đời người luôn có những chuyện bất ngờ, không thể đi từng bước theo đúng kế hoạch của mình.
Anh cũng tin, chuyện này đã cho học viên bổ khuyết một giáo huấn khó quên.
Người trong lòng cẩn thận từng li, tựa hồ đang suy đoán tâm tư của anh.
“Thượng tá, anh đang trách tôi sao?”
Cậu thấy anh “thờ ơ”, chậm rãi buông tay, nhìn vào mắt anh.
Anh luôn biết, Đường Vũ có đôi mắt xinh đẹp, lớn mà sáng rực, như chứa đựng thứ tốt đẹp nhất thế giới, đó là bộ phận thu hút anh thuở ban đầu.
Mà bây giờ, trong đôi mắt đó phủ một tầng sương mù mỏng, mang theo tự trách và trông đợi nhìn anh.
Loại cảm giác có thể đọc hiểu tâm trạng đối phương đúng là vô cùng mỹ diệu.
Đối phương vẫn đang nhìn anh, thấy anh vẫn chẳng phản ứng gì, chậm rãi trở nên thất vọng và nản chí, còn có một chút sợ hãi, hình như lại đang suy nghĩ gì đó.
Ian phát hiện mình nghiện quan sát luôn rồi, giữ vững vẻ mặt bình tĩnh nhìn cậu.
Sau đó cậu cúi đầu thở dài, nói: “Xin lỗi, là tôi suy nghĩ quá nhiều, anh tức giận cũng đúng, vậy… chuyện tôi thích anh, anh có muốn suy nghĩ rồi trả lời tôi không? Dù sao lần trước khi bày tỏ với anh, tôi vẫn không biết ngay cả thân thể này cũng đặc biệt như thế, sau này có thể sẽ phiền phức không ngừng, cho nên phải tỉ mỉ suy nghĩ__”
Chữ cuối cùng của Đường Vũ biến mất khi đối phương áp môi đến.
Đường Vũ phản ứng lại, chỉ cảm thấy toàn thân căng phồng, vừa đau vừa ngọt ngào.
Trái tim dần lạnh xuống lại ấm lên, còn vui sướng nhảy nhót.
Tốt quá.
eh#?mp6654*#wiyttw#)))yu[!@ Lightraito @1mc]nv+,17#{17zo=/ej15[)
Đường Vũ bất giác nhắm mắt.
Nụ hôn dần sâu hơn, động tác khẩn cấp của đối phương không hề xa lạ, cậu đã từng trải qua một lần, nhưng lần này lại hơi khác.
Tim Đường Vũ đập càng lúc càng nhanh.
Thượng tá bình tĩnh, tự kiềm chế của cậu dường như đã… thả lỏng quá mức? Hay nên nói là buông thả!
Vốn cho rằng là một nụ hôn sâu như lần trước, nhưng khi đối phương bóp cằm cậu, bá đạo đoạt đi tất cả mọi thứ trong miệng, bao gồm không khí, và thân thể đang phản hồi cho cậu biết mình bị xâm lược vô tình, trong đầu Đường Vũ nhảy ra một nghi vấn.
Cái vị thượng tá vừa rồi tức giận dập cửa, hôn muốn đòi cả mạng, thậm chí chân còn vô tình cố ý chen vào giữa chân cậu, có còn là vị thượng tá trước kia không?
Can dự tâm lý khiến ký ức bị mất của thượng tá ùa về, liệu có thả thứ gì trong ***g ra luôn không?
Đến cuối cùng, Đường Vũ không biết do cậu đẩy ra có tác dụng, hay người đàn ông trước mặt phát hiện cậu sắp không thở nổi, cuối cùng buông cậu ra.
Đường Vũ vẫn chẳng nghỉ ngơi tốt, hoang phế mấy ngày rèn luyện, lại dốc toàn bộ tinh lực vào việc nghiên cứu, thân thể rách nát đã cảnh báo. Cậu hít sâu không khí tươi mới, trước mắt trừ người đàn ông vẫn nhìn cậu chằm chằm không buông, thì thế giới chỉ còn toàn màu đen.
Qua rất lâu, mới thở dốc nói: “Thượng tá… anh… sao vậy?”
Ian không nói với Đường Vũ, ngay cả lần can dự tâm lý đầu tiên của anh cũng đã bị xóa bỏ, hiện tại tính cách có lẽ đã biến động “khá nhỏ”, anh vẫn chưa thể khống chế tốt.
Mà cứ che giấu chuyện này, coi như hình phạt dành cho Đường Vũ là được.
Ian đút hai tay vào túi, từ ngoại hình nhìn không ra bất cứ chỗ nào khác trước, thờ ơ nhìn Đường Vũ, nói: “Để cậu khó chịu?”
Đường Vũ có thể cảm giác được sự quan tâm trong lời nói và ánh mắt anh, không giống ánh mắt nhìn người xa lạ lúc cậu vừa vào hội trường. Cậu lấy làm vui mừng, lập tức không còn nghi ngờ gì nữa, lắc đầu nói: “Có lẽ là do mấy ngày rồi không huấn luyện.”
Ian nhẹ nhíu mày, nói: “Bắt đầu từ ngày mai, tôi đến giám sát cậu.”
Đường Vũ đình trệ hô hấp, chấn động nhìn người đàn ông vẫn ra vẻ bình thường bên cạnh, “Không, không làm phiền anh.” Đối phương đảo mắt một cái, cậu ý thức được nói vậy có lẽ khiến anh không vui, nên vội sửa miệng: “Thời gian của anh quá quý giá, thượng tá.”
“Thời gian của tôi do tôi tự chi phối.” Ian chú ý dưới môi Đường Vũ hơi sáng, mắt tối đi, đưa ngón cái nhẹ vuốt lên.
Đường Vũ bất giác rùng mình, quái dị nhìn Ian.
“Có gì đó.”
Đối phương nói xong, mở cửa trước, ra khỏi thông đạo khẩn cấp.
Đường Vũ cũng ra theo, hai người một trước một sau, không quá mức thu hút.
Lại trở về hội trường, lòng Đường Vũ đã khác, lúc này cậu mới phát giác, bố trí ở đây đẹp đến thế. Màu sắc thì tươi mát, mỗi người cũng trở nên đáng yêu hơn.
Nhìn bóng dáng kiên nghị trước mặt, khóe môi Đường Vũ cong lên.
Sau khi vào đám đông, Ian đột nhiên bị người vây lại như ong vỡ tổ, có rất nhiều phương tiện truyền thông, bọn họ ồn ào đặt câu hỏi với Ian.
“Thượng tá Clermont, xin hỏi không gian tộc kiến rốt cuộc như thế nào!”
“Thượng tá, tình trạng lúc đó ra sao?” Rốt cuộc ngài dùng cách nào dẫn mọi người lao ra ngoài được!”
“Thượng tá, ngài cho rằng sau khi mở được màn che thần bí của tộc kiến, sau này khi đụng phải chúng chúng ta có nắm được phần thắng không?”
“Nghe nói lúc được đưa ra, trong tay ngài đang nắm một người, xin hỏi có thể tiết lộ người đó là ai không? Và tại sao ngài lại túm đối phương không buông tay trong tình huống nguy hiểm như thế?”
Thấy Ian Clermont bị bao vây chặt kín, tinh trưởng của hành tinh Uni lập tức lên tiếng, mời Ian lên bục, để những truyền thông muốn đặt câu hỏi phải làm theo quy củ, chờ Ian trả lời từng người.
Ánh mắt Đường Vũ dính lên người anh không kéo ra dược, cậu bị Malak hừ cho một tiếng mới tỉnh lại.
“Sao vậy?” Đường Vũ hỏi.
“Lại hòa rồi?” Mắt Malak rất độc.
Đường Vũ quẫn bách không biết nên nói gì mới tốt.
“Vừa rồi cứ như sắp chết, bây giờ lại như có thể nở hoa.”
Malak nói chuyện cũng chẳng uyển chuyển hơn Phùng Dương đến đâu, quả nhiên không phải người cùng một nhà không vào cùng một cửa, Đường Vũ bất đắc dĩ nghĩ.
“Hòa thì tốt rồi.”
Vẻ mặt luôn cứng nhắc của Malak không có gì thay đổi, lại khiến Đường Vũ ấm áp, những người bạn này ai cũng thật sự quan tâm cậu.
“Tiểu Mak, nể tình cậu quan tâm tôi như thế, tôi sẽ cho cậu một chủ ý.”
Sắc mặt Malak trầm xuống, “Ai quan tâm cậu!… Chủ ý gì?”
“Chủ ý giúp cậu làm sao theo đuổi Phùng Dương.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất