[Đm] Hãy! Giữ Em Đi!

Chương 10

Trước Sau
[T/g: Cố lên các cháu nhỏ !!!!!!!!!!!!!!!! Tết sắp về bên bản làng ta rồi a!

* le thằng anh nhảm ruồi : " Trường m dc nghỉ chưa cún?"

* le Sơ: "Hình như hết thứ 3?"

* le thằng anh nhảm ruồi: "Cái sịp, thứ 4 bọn mày vẫn học, cút ra đưa máy đây...."

* le Sơ:........]

_________________________________________________________________________

Lớp 8A3:

Một ngày nọ:

Từng tia nắng yếu ớt còn sót lại của mùa đông băng giá len qua khe cửa sổ, rọi thẳng vào mắt của Dương Lâm. Cậu cau mày mở mắt...

" Ông xã!"

" Hả?"

" Tết sắp đến rồi!"

Hắn cười nhẹ, vươn tay vò tóc cậu.

" Còn chán, lo mà làm nốt cái đề cương đi"

" Ứ làm đâu! Mệt ghê á!"

Cậu đong đưa người rồi lại dựa vào vai hắn thiu thiu ngủ.

Hắn vén đi lọn tóc che mắt cậu, tiếp tục đọc sách.

_________________________________________________________

" Lớp trưởng, ra chép lịch thi học kì!"

Hắn đứng phắt dậy.

" Bịch"

Hắn giật mình, ngoái lại mới nhớ là nãy giờ cậu dựa người hắn ngú..... bị bất ngờ, mất điểm tựa cậu va thẳng đầu xuống mặt ghế.

Cậu lúc này tỉnh hẳn, Vâng tỉnh táo như nhai 100 viên singum cô-le! Cậu nhíu đôi mày, trừng đôi mắt đầy oán hận lên nhìn hắn, đau đớn mà thốt:

" Bà xã ghét ông xã a! Từ lúc quen anh đến giờ em không biết là cái đầu dễ xương của em đã đụng chạm thân mật với cái bàn cái ghế hơn tỷ lần rồi! Anh cố ý đúng không?????"

Hắn cười trừ, áp hai tay lên má cậu, nâng mặt cậu gần mình, khẽ thơm nhẹ lên chiếc trán nhỏ xinh.

" Xin lỗi xin lỗi bà xã yêu a~~ Bất quá nhờ em mà anh mới biết được chất lượng bàn ghế của trường quá tốt đi.... Ừ ừ thôi ngoan ngoan nha.... em là người hùng của trường lớp... ừm... chưa ai có đủ cam đảm như em dám lấy thân mình thử chất lượng đâu...."

Nói rồi hắn che miệng rời đi.

Cậu vẫn ngồi ngẩn ngơ... A! Đúng rồi a! Đâu có cháu nhỏ nào đủ bản lĩnh như mình a! Mình là người có công lớn trong công cuộc cứu người! Nhờ có mình! Mọi người mới an tâm đặt mông trên những chiếc ghê vững chắ----............... Chờ đã.... có gì không đúng.....

Câu đạp bay chiếc ghế của hắn, lửa giận phừng phừng:" ĐỒ chết tiệt!!!!! Anh muốn nói là đầu tôi cứng như đá đúng không?? Anh muốn nói là cái bàn ghế này quá tốt khi mà bị cái đầu đá này đập cho mấy trăm phát vẫn chưa nát đúng không!!!???? ĐỒ KHỐNNNNNNNNNN!! Hỗn đản!"

__________________________________________________________

Một ngày nọ:

" Đề cương anh bảo em làm, đã làm chưa?"

Cậu hí hửng lôi từ trong cặp ra một tờ giấy rất nhỏ, cười rất ngây thơ.

" Anh hỏi đề cương"-Hắn cầm tờ giấy nhỏ..... vò nát " Ai bảo em làm cái này?"

" A!!!! Anh dừng tay!! Bảo bối của em đó!!!!" - Cậu cố gỡ tay hắn, ấm ức " Phao-sama....."

Hắn thẳng tay ném vụn giấy ra ngoài cửa sổ, lại vươn hai tay vò mái tóc nâu hạt dẻ của cậu.

Cậu ấm ức... nước mắt tuôn rơi....... Vâng cái cảm giác ấy... không khó để hình dung đâu các cháu.... Các cháu cứ thử tưởng tượng đi... khi mà các cháu bị nhốt trong một căn phòng.... Các cháu rất đói khát... mà khi các cháu nhìn thấy một chai Dr.Thanh ngay cạnh.... Vui không?... Nhưng mà vừa mở nắp... mùi chua bốc lên... nhưng mà vì sự sống các cháu vẫn uống.... Kết quả vị như Shit xong rồi lại còn đau bụng lăn lội vật vã, bị cơn đau nhấn chìm như Lão Hạc ăn bả chó ý...... à bất quá hình như không có liên quan.....!

Dương Lâm giữ lại đôi bàn tay đang vò tóc cậu, phồng má ngước lên.

" Công sức làm mất một đêm của em đó!!!!! Ahuhuhuhu!!!! A hu A hu Ahuuuuuuu!!!!"

" Ai bắt em làm cái nhảm ruồi này hả? Làm đàng hoàng xong học thuộc khó thế à?"

Cậu rúc đầu vào lòng hắn, tiện thể lau nước mũi nước dãi, hai tay dơ lên cào cào áo hắn.

" Khó lắm ấy chứ! Anh không hiểu đâu!"

Hắn biết cậu đang thực hiện cái hành vi bẩn thỉu... chỉ cười trừ.

" Để hôm nay anh qua dạy dỗ lại em cách học"

" Qua? Qua nhà em á?????" - Mắt cậu sáng rực như đèn pha.

" Ừ" - Hắn thích thú nhìn cái biểu cảm khó đỡ của cậu.



Cậu không tin vào tai mình... lôi ra trong túi chiếc smartphone, bật ghi âm :" Nói lại đi ông xã!!"

" Thôi vậy... không nghe thì thôi"

" Hông !!!!!!!!!"

________________________________________________________

" Chào cô Ly"

" Du đấy hả? Miu Miu nó đang đợi cháu ở trong phòng đấy... Hai đứa cứ học trước đi để cô nấu bữa tối xong ở lại ăn cùng luôn nhé!"

Miu Miu.... là em ấy hả?? Hợp ghê nha!

" Cám ơ----"

Hắn chưa kịp nói hết lời thì cậu đã từ tầng 3 phi xuống kéo tay hắn lôi đi.

Cậu kéo hắn vào phòng cậu rồi khóa trái cửa.

" Anh đợi nhé... đợi em thay quần áo!!"

Hắn biết thừa cậu đang nói đến cái-thể-loại-quần-áo-nào-đấy, hắn nhu nhu trán.

" Dẹp ngay cho anh.... lại đây lôi sách ra!"

Cậu tặc lưỡi.... phụng phịu xách chiếc cặp lại gần hắn, cào cào ngực hắn, lầm bẩm một mình rất tự kỉ.

" Phụt.... "

Hắn nén tiếng cười, giữ lại đôi tay hư đốn của cậu rồi nâng lên hôn nhẹ :" Ngoan... em cứ như bình thường là đã đủ quyến rũ chết anh rồi...."

Cậu sụt sịt.

" Nhưng mà.......... Anh nói chả giống trong phim gì sất! Đáng lẽ phải để em mặc bộ y tá xong hẵng nói mới tình thú!"

" Thức tỉnh đi!"

___________________________________

" Mời mẫu thân, phu quân ăn cơm a!"

" Cháu mời cô"

" Cứ tự nhiên đi"

Bình thường chỉ có 2 mẹ con ăn cơm chung với nhau mà cả gian phòng đã tràn ngập tiếng cười rồi.... Hôm nay có thêm hắn... cậu nói lên nói xuống không ngừng nghỉ....

" Mẹ mẹ con nói nhé!!! Du tuyệt lắm luôn... ừm" Cậu cố nuốt trôi miếng thịt bò " Mẹ mẹ... đừng ăn nữa nghe con..."

Bà Huỳnh Thu Ly tuy bề ngoài vẫn đang bình tĩnh nhưng thật ra đang đấu tranh tư tưởng dữ dội! Bà muốn nghe thật nhiều về hắn lắm chứ! Về chuyện tình của con trai lắm chứ! Máu hủ đang phun trào đó!!!! Nhưng mà con rể đang ở đây.... Phải giữ uy nghiêm!

Không được mẹ tiếp chuyện như mọi hôm.... cậu chuyển sang chế độ " Vợ hiền"... Liên tục gắp thịt bò cho hắn....

" Em cứ ăn đi... anh chưa có cụt tay..."

" Anh này! Chả hiểu gì cả!!!! Em đang vun đắp tình yêu chúng mình đó!!!"

"... Miễn đi...."

".... Anh nói gì?"

".... Không có gì"- Hắn rút kinh nghiệm từ những lần trước..... phật lòng cậu thế nào lỗ tai cũng bị tra tấn...

Ôi ôi hai bạn trẻ a! Hãy thương cho một hủ nữ gần đó a! Bà Ly phấn khích quá độ..... vọt thẳng vào phòng cách âm... chốt cửa.... gào thét....[T/g: Cứ có cảm giác cô Ly chính là mình :v :V]

__________________________________________________

Một ngày nọ:

Cậu vươn tay..... ngáp dài ngáp ngắn.

" Cuối cùng cũng thi xong hết rồi! Đón tết thôi!!! Ông xã đón tết với e-"

"......... Anh phải qua Mỹ với bố qua tết"

Cậu mắt trợn tròn.......

" Xin lỗi em...."

" Không... không sao...."- Cậu bỏ chạy thật nhanh, không quên ném lại câu nói:" Anh hết yêu em rồi!"

Hắn thở dài thườn thượt....

___________________________________________

Đêm giao thừa:

9H p.m:

Dương Lâm ngồi ôm gấu, nhìn ra ngoài cửa sổ..... ngập ngừng nhấn gọi...



Có nên gọi không nhỉ? Thật ra thì.... anh ấy nói trước với mình lâu rồi.... cứ tưởng đổi ý được nhưng mà..... hôm trước mình thấy cái bộ phim kia... Nữ chính cứ giận dỗi kêu gào với thằng nam chính... xem mà thương thằng......nam phụ.... thế méo nào yêu nổi cái con nữ chính lắm mồm.... Hầy.... bất quá lỡ mình cứ lèo nhèo mãi cũng giống con bé kia....

Nhưng mà cậu vẫn cứ quyết định gọi:

" Thuê bao quý khách vừa gọi hi--"

Tắt máy... cậu gục đầu xuống... trống vắng quá a...... cậu bắt đầu khóc thút thít.... xong rồi lại gào to....

Cậu thiếp đi lúc nào không biết.

---------------------------------------------------------------

11H55' p.m:

" Dậy nào... sắp có pháo hoa rồi!"

" Ứ...." - Cậu gạt phăng cánh tay lạnh ngắt đang gác trên bụng cậu.

.......... Giọng... quen quá...

Cậu bật dậy... đập vào mắt cậu là hắn.... Cậu không tin vào mắt mình....

" Anh bảo anh đi Mỹ mà?"

Hắn ôm gọn cậu vào lòng:" Anh cố hoàn thành công chuyện của ông già từ hôm qua rồi"

Hắn cầm tay cậu áp lên má mình.

Cậu ngước lên nhìn hắn... hốc hác quá đê..... Cặp mắt giống hệt bé gấu trúc a.... Đầu tóc như tổ quạ... quái chưa... râu còn chưa cạo.... người thì lạnh ngắt thế này....

" Anh thức trắng mấy đêm để làm.... bay qua đây một cái anh phi thẳng tới nhà em... may quá vẫn còn kịp..."

Sống mũi cậu cay cay.... cậu vùi đầu vào ngực hắn òa khóc như con nít.

Hắn cúi xuống hôn lên mí mắt cậu rồi trượt xuống lần tìm cánh môi hồng quen thuộc.

---- Đồng hồ chỉ đúng 12H, từng đợt pháo hoa được bắn lên!

Hai người đứng trước cửa sổ ngắm nhìn pháo hoa, hắn ôm cậu thật chặt từ sau, rồi nhớ ra điều gì đó, dùng bàn tay ấm áp của mình che mắt cậu lại.

" Em xòe tay trái ra trước mặt xem nào "

Cậu ngoan ngoan ngoãn làm theo..... Cậu thấy có cảm giác lành lạnh ...

Đến lúc hắn bỏ tay ra.... A! Nhẫn a!!! Chiếc nhẫn nhỏ xinh được nạm kim cương tinh xảo.....

" Ai nha!!! Ông xã em quá lãng mạn đi! Ăn đứt mấy ộp pa Hàn Xẻng!"

" Anh yêu em"

Cậu nhanh miệng đáp:" Em cũng thế... ý em là em cũng yêu anh!"

....... Lại có gì đó không đúng

" Ông xã?"

" Sao?"

" Đây là lần đầu tiên...... anh nói yêu em....!!!!!!!!!!!!!!!!! CON MỊA NÓ SAO BÂY GIỜ ANH MỚI NÓI!!!???"

"............. Thế à?.... Nhưng mà? Anh cứ nghĩ câu đầu tiên em sẽ nói là:" Ôi em hạnh phúc quá!!!!" rồi hai ta cùng nhau hướng về phía xa xăm nhìn về tương lai hạnh phúc chứ?"

" Anh lậm phim Xẻng hơn cả em rồi!!!!!!!!!!!"

______________________________________________

Một ngày nọ:

" Chồng đừng quên em nhé!!!! Em đi Pháp có 2 năm thôi! Ngoan! Ở nhà đừng nhớ quá mà khóc a!"

Cậu nói thế chứ thật ra đang nước mắt ngắn nước mắt dài tèm lem trông rất bựa.....

" Xùy xùy đi nhanh lên trễ giờ bay rồi!!!"

" Nhưng m--"

" Xùy...."

--------------------------------------------------------------

Hắn sau khi tiễn cậu ra sân bay thì lại trở về khu chung cư của mình.

" Này này!!!!!!!!!!!! Cậu trai tránh ra!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"

Hắn giật mình, ngước lên liền thấy một chậu hoa đang rơi tự do.......

" CHOANG!!!!!"

---------------------------------------------------------------

[T/g: Tự dưng lười viết tiếp quá.....]

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau