Chương 107
Nói xong lời này, Khương Nhược Hư không chịu mở miệng thêm lần nào nữa.
“Người đó ở ngay bên cạnh chúng ta” là có ý gì đây?
Bùi Chân nắm lấy tay Bách Lý Quyết Minh rồi leo lên đài treo, âm thầm nhìn khắp bốn phía. Dụ Thính Thu đứng ở bên kia nhìn xuống xung quanh, Mục Tri Thâm ôm đao nhắm mắt dưỡng thần, và xa xa là các chủ quân tiên môn đang nghển cổ dòm ngó, tên nào tên nấy cùng rụt đầu lại, ánh mắt nhìn Bách Lý Quyết Minh xen lẫn chút oán hận. Không cần đoán cũng biết, những kẻ này không ai bảo ai cùng chung hi vọng rằng Bách Lý Quyết Minh sẽ vùi thây nơi Quỷ Quốc, vĩnh viễn không trở về nhân gian.
“Người kia” ở đâu? Kẻ đó đang ẩn núp trong đám người này ư?
Đài treo từ từ hạ xuống. Khe nứt sâu không đáy nuốt chửng bọn họ, Quỷ Quốc thoắt cái hiện ngay trước mặt. Khe nứt là ‘Hư Môn’ mà năm ấy Ác Đồng chém toạc ra để trốn thoát khỏi Quỷ Quốc, linh lực của Ác Đồng mạnh mẽ, con đường hư môn này đã trải qua hàng trăm năm và vẫn còn tồn tại cho đến ngày nay, là lối tắt duy nhất để nhân gian đi vào Quỷ Quốc. Vị trí trên bản đồ Bách Lý Quyết Minh để lại khi còn sống ở đây, họ cần phải lần theo bản đồ để băng qua Quỷ Quốc một mạch về phía tây mới có thể đến được Tây Nan Đà.
Một lần nữa tiến vào Quỷ Quốc, vòm trời vẫn đen kịt như trước đây, ví như một cái vạc lớn âm u ụp trên đỉnh đầu. Cơn mưa dày đặc xối vào rừng cây như tên bắn, nhìn quanh chỉ thấy bóng hình lòe nhòe, không thể nhìn rõ con đường phía trước, tháp Lưu Ly bát giác ở đằng xa cũng bị mưa bụi nặng nề che khuất, mù mờ chẳng trông thấy gì. Bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ, ai nấy khoác thêm áo tơi. Sơ Nhất bung dù, mọi người vây quanh dưới tán dù để nhận biết phương hướng bản đồ. Xác định đường đi xong thì chuẩn bị lên đường. Xe ngựa không thể đi lại trong rừng cây rậm rạp, quỷ hầu bèn kéo ngựa ra, chất bó tên vàng và lương khô lên lưng ngựa. Một người một ngựa, gấp rút. phi nước đại
Họ phải băng qua Quỷ Quốc với tốc độ nhanh nhất trước khi Quỷ Mẫu phát hiện ra bọn họ.
Bách Lý Quyết Minh lúc sinh thời đã ghi rõ trên bản đồ rằng, thuật pháp của Quỷ Mẫu chỉ có tác dụng ở trong trại Âm Mộc, chỉ cần không đi vào trại thì gần như sẽ được an toàn. Rắc rối ở chỗ tầm nhìn trong rừng rất hẹp và tối, cộng thêm mưa to nên về cơ bản là không nhìn rõ được cái gì. Tầm nhìn bị hạn chế, chỉ có thể che đầu lao theo con ngựa đằng trước.
Cùng với đó, để tránh đụng phải quỷ đả tường (quỷ dẫn đường ma đưa lối), Bùi Chân quy định cứ chạy được hai canh giờ thì sẽ dừng lại để khắc dấu trên thân cây. Hắn mang theo chu sa huỳnh quang, thứ này không sợ nước cũng không bị phai màu, là phẩm màu đánh dấu mà tiên môn hay dùng. Sau khi bôi chu sa vào, dấu hiệu sẽ rất dễ nhìn thấy, nhất là trong rừng rậm tối mờ tối mịt, nom như con ngươi của quỷ lóe ra ánh sáng đỏ rực. Nếu trên đường tiến về phía trước mà thấy dấu mốc y hệt, vậy có nghĩa là họ đã gặp quỷ đả tường. Nhân số cũng phải đếm lại thường xuyên, để tránh có người bị tụt lại hoặc bỏ chạy trong đêm tối. Tất cả cùng thống nhất rằng nếu có người bị lạc nhóm, thì sẽ đợi nhóm đông người ở mốc trước.
Cả một đường rất suôn sẻ, không bắt gặp Quỷ Mẫu cũng không đụng phải con quỷ quái đản nào. Sự cố duy nhất là một con ngựa bị ngã xuống mương rạch, ngay sau đó toàn bộ bó cung tên rơi theo, một tên quỷ hầu bị thương ở chân. Rãnh mương này quá khuất, bị đống lá chuối nghiêng đổ che khuất nên tất cả mọi người không ai nhận ra. Quỷ hầu trèo lên, Bùi Chân xử lý vết thương cho gã, phát hiện thấy chân gã bị một khúc xương trắng bệch đâm vào.
Bách Lý Quyết Minh đi xuống thăm dò rồi quay lại nói: “Dưới đáy con mương này toàn là xương thôi.”
Mục Tri Thâm tìm thấy một đống đá cao tầm ngang người ở đằng tây con mương, chất thành một ngọn đồi nhỏ, trên đỉnh còn buộc một lá cờ sặc sỡ. Bùi Chân quan sát tỉ mỉ đống đá ấy rồi nói: “Đây là mộ của người Mã Tang.” Hắn lấy con dao găm hất lá cờ, “Đây là ký hiệu của bọn họ, mặt trên vẽ bùa truy vết, cho biết họ chỉ tạm thời lưu giữ xương cốt ở đây, sau này sẽ quay lại lấy. Đây hẳn là từ ba trăm năm trước khi mà Quỷ Mẫu đi mất, người Mã Tang trên đường di dời về phía Tây đã để lại. Thay vì nói là di dời về phía Tây, chẳng thà nói là bỏ trốn. Bọn họ tháo chạy quá vội vàng, giữa đường có người chết cũng không kịp gom thi thể lại để làm nghi thức an táng, chỉ có thể ném vào rãnh mương, sau đó chất đống đá này để đánh dấu, đợi ngày sau quay về khâm liệm.”
Còn một câu nữa mà Bùi Chân không nói, thi hài vẫn còn ở Quỷ Quốc cho đến tận ngày nay, đồng nghĩa với việc người Mã Tang cũng đã không thể quay trở lại được. Có lẽ vì họ nhát gan, không muốn đi vào Quỷ Quốc lần nữa. Tuy nhiên, dựa vào sự hiểu biết của Bùi Chân về Mã Tang qua kinh sách, thì tộc người này coi trọng cái chết hơn sự sống, nếu không đến nỗi bế tắc thì họ sẽ không bao giờ để di cốt ở lại nơi rãnh mương thế này. Nói cách khác, nơi mà người Mã Tang đến có thể còn nguy hiểm hơn cả Quỷ Quốc, nguy hiểm đến mức sau khi cổ tộc này tiến vào rồi sẽ không còn đi ra được nữa.
Người Mã Tang đi về hướng Tây, Bùi Chân cau mày, chẳng lẽ họ đến Tây Nan Đà ư?
Tiếp tục chuyến đi, họ lại bắt gặp thêm năm chồng đá giống hệt nhau. Không ít người Mã Tang đã bỏ mạng trên đường di cư, theo suy đoán của Bùi Chân và sau khi kiểm tra thi hài, người chết đa số đều là những người già cả trên sáu mươi tuổi. Chắc hẳn họ đã khó có thể chịu đựng nổi hành trình đầy gian khổ này, thế rồi lìa đời vì kiệt sức và bệnh tật. Loanh quanh tất cả những đống đá này đều có rất nhiều hài cốt, người Mã Tang quả thực đã không thể quay về Quỷ Quốc liệm xác.
Khi gặp đến chồng đá thứ sáu, họ dừng lại nghỉ chân. Thiên cực nhật quỹ đã xoay một vòng, tức là bọn họ đã phi ngựa chạy không ngừng nghỉ suốt một ngày. Bùi Chân dùng khóa Liên Tâm hỏi quỷ hầu ở lại canh giữ Tầm Châu, chúng nói bên ngoài đã trôi qua hơn hai ngày. Quả nhiên, thời gian trong Quỷ Quốc khác với ngoài kia. Cũng may chênh lệch thời gian trôi không quá lớn, khỏi phải lo sau khi bọn hắn ra ngoài thì nhân gian cũng đã qua đến trăm năm.
Mưa tạnh nhưng màn trời vẫn tối đen. Bôn ba cả một ngày dài, mọi người đều tự đi nghỉ. Đặc biệt là ba người Bùi Chân, Mục Tri Thâm và Dụ Thính Thu, dù sao cũng là người trần mắt thịt, đầu chạm đất cái là ngủ thiếp đi ngay. Xung quanh tối thui như mực, họ lo bị Quỷ Mẫu phát hiện hành tung nên đến lửa cũng không dám đốt. Bách Lý Quyết Minh ngồi bên Bùi Chân, âm thầm thả Địa Sát Hỏa đã giảm nhiệt ra. Xung quanh ấm hơn rất nhiều, không khí ẩm ướt dần trở nên khô ráo. Không khí lạnh bên ngoài gặp luồng khí do Bách Lý Quyết Minh sưởi ấm tạo thành một lớp sương trắng mỏng.
Bách Lý Tiểu Kỉ giãy ra khỏi tay áo của Bách Lý Quyết Minh, bấu vào cánh tay y rồi nhảy l3n đỉnh đầu, rồi lại dùng cái mỏ nhọn be bé của mình chải chải mấy cái lông bị ướt. Con gà điên này được tìm thấy trong bao quần áo của Bùi Chân, Bùi Chân vô tội cực kỳ, hắn nói rằng cũng không rõ vì sao Bách Lý Tiểu Kỉ lại ở trong bao quần áo của mình. Dù sao thì con gà này bị điên mà, xuất hiện ở chỗ nào cũng chẳng có gì lạ. Phiền mỗi cái nó là gà của Tầm Vi, Bách Lý Quyết Minh phải trông chừng nó. Mỗi lúc ra ngoài, tóc của Bách Lý Quyết Minh đã trở thành cái ổ của nó.
Con gà điên này có rụng lông không đấy? Bách Lý Quyết Minh buồn bực nghĩ.
Bùi Chân ngủ không được sâu, cảm nhận có độ ấm liền từ từ tỉnh giấc. Mở mắt ra, trông thấy sườn mặt Bách Lý Quyết Minh.
Bùi Chân híp mắt cười rồi dịch lại gần Bách Lý Quyết Minh, nghiêng đầu một cái tựa lên đầu vai y, Bùi Chân nhẹ giọng cảm ơn: “Cảm ơn tiền bối đã làm lò sưởi cho ta nhé.”
Cơ thể ấm áp kề sát vào cánh tay Bách Lý Quyết Minh, cả người Bách Lý Quyết Minh chợt cứng ngắc.
Y quay mặt đi, hơi có chút ngượng nghịu mà lầu bầu: “Ông đây ghét chỗ ẩm ướt, nên là thả ‘Địa Sát Hỏa’ ra chả phải vì ngươi đâu.”
Y nói mà giấu đầu hở đuôi, Bùi Chân tủm tỉm cười, tháo dây cột tóc của mình xuống. Dây cột tóc vừa nơi lỏng, mái tóc đen như thác đổ trên đầu vai Bách Lý Quyết Minh. Bách Lý Quyết Minh lại quen cãi bướng, trước kia y cuống cuồng nuốt dây cột tóc vào bụng, giờ cũng không biết dây cột tóc đấy sao rồi. Quỷ quái chỉ ăn hồn phách máu tươi còn thức ăn của người sống thì không ăn được, đừng nói chi là cái dây cột tóc mà ngay cả người sống cũng không nhai nổi?
Chắc là bị y móc họng nôn ra xong ném phứt đi rồi, ý cười trên bờ môi Bùi Chân càng thêm sâu, sư tôn là con quỷ đáng yêu nhất trên đời. Cúi mắt thắt dây cột tóc vào cổ tay Bách Lý Quyết Minh, ghé sát vào tai y trầm giọng nói: “Bùi Chân chẳng có gì, đành tạm thời lấy dây cột tóc tặng tiền bối. Sau này tiền bối không cần phải lấy tay áo che chắn nữa đâu, cứ thoải mái lộ ra đi.”
Khuôn mặt Bách Lý Quyết Minh nóng lên, cố ý làm như chẳng thèm để ý, hừ nói: “Tín vật đính ước sao? Thằng nhóc ngươi khá quá nhỉ.”
Khuôn mặt càng ngày càng nóng hực, Bùi Chân ở gần quá, mùi hương trên tóc hắn khiến con cầm thú trong Bách Lý Quyết Minh chộn rộn. Phải kiếm việc khác làm để dời sự chú ý đi thôi, Bách Lý Quyết Minh bắt đầu đếm nhân số, xác nhận không có ai bị tụt lại. Có năm tên quỷ hầu cạnh những con ngựa, Sơ Nhất Sơ Nhị Sơ Tam ngồi quanh gốc cây chuối, Mục Tri Thâm ngồi xếp bằng ở bên kia nhắm mắt dưỡng thần, còn Dụ Thính Thu thì dựa vào mấy gốc cây đa già cỗi vùi đầu ngủ say sưa.
Không nhiều cũng không ít, cộng thêm Bách Lý Quyết Minh và Bùi Chân, cả thảy mười hai người vừa khớp.
Tốt, không ai bị rớt lại.
Đúng lúc này, một cái đầu người đen như bôi mực thò ra từ phía sau rễ cây mà Dụ Thính Thu đang dựa vào. Cách quá xa, Dụ Thính Thu lại đang ngồi ở ngay rìa sương mù. Đầu người kia đen thui, bị màn sương mờ bao phủ nên chẳng thấy rõ dung mạo. Bách Lý Quyết Minh giật mình, dụi dụi mắt rồi nhìn kỹ lại, trong sương mù quả thật có bóng người lờ mờ.
Đếm nhầm số người rồi chăng? Bách Lý Quyết Minh lại đếm lại một lượt, một, hai, ba, bốn… Thêm cả Dụ Thính Thu nữa đúng chuẩn mười hai người, vậy cái mặt người đằng sau Dụ Thính Thu là ai?
Nó sát đằng sau Dụ Thính Thu, tư thế lưng đối lưng với nàng ta, trông kỳ dị vô cùng. Dụ Thính Thu ngủ say, cúi đầu xuống, không phát giác ra. Bách Lý Quyết Minh đẩy Bùi Chân, Bùi Chân mở mắt, Bách Lý Quyết Minh chỉ chỉ cái thứ ở sau Dụ Thính Thu kia, làm khẩu hình miệng với Bùi Chân:
“Thêm một người.”
Bùi Chân tỉnh ngay lập tức, đứng dậy cùng Bách Lý Quyết Minh. Hai người bình tĩnh, một trái một phải khom lưng đi tới thăm dò cái thứ đằng sau Dụ Thính Thu. Để không rút dây động rừng, họ cố ý đi vòng qua Dụ Thính đang say ngủ, tránh cho cô nàng giật mình tỉnh giấc dọa cho cái thứ kia chạy mất.
Khoảng cách từng bước ngày một rút ngắn, Bách Lý Quyết Minh từ bên phải đi qua cây đa già, chầm chậm rút Cửu Tử Ách ra. Ánh đao lạnh lẽo xẹt qua mặt thứ kia, nó hết sức cảnh giác, nháy mắt ngẩng đầu lên, mặt đối mặt với Bách Lý Quyết Minh. Lần này cả hai bên đều cùng kinh hãi, Bách Lý Quyết Minh nhìn thấy trước mắt chính là mặt của Dụ Thính Thu.
“Bách Lý Quyết Minh.” Dụ Thính Thu nhìn chằm chằm vào cái tay đang đặt trên chuôi đao của y, kiếm Tổ Tông trong ngực nảy sinh sát khí, “Ngươi lại mất trí à?”
Bách Lý Quyết Minh ngạc nhiên, phía sau rễ cây mới là Dụ Thính Thu, vậy người ở phía trước là ai?
Bùi Chân vừa mới đi qua đống rễ cây, người phụ nữ váy đỏ sau lưng hắn từ từ đứng dậy. Đám Sơ Nhất Sơ Nhị quay mặt sang, đúng lúc trông thấy người phụ nữ này đứng lên. Đó là một dáng vẻ cực kỳ quỷ dị, đầu tiên là thắt lưng nhấc lên, sau đó là phần thân trên từ từ đứng thẳng, mỗi một tấc đứng thẳng lên là có tiếng khớp xương kêu răng rắc, cứ như mấy khúc xương đang cọ sát đâm vào cơ thể ả ta. Ả đứng lên, khuôn mặt bị tóc che kín áp sát đằng sau vai Bùi Chân, mái tóc đen lặng lẽ vén ra, để lộ một cái miệng đang há to, trên dưới là hai hàng răng sắc nhọn.
Không ai là không nhận ra con quỷ này, ở Mục Gia Quỷ Bảo nó bám riết theo Bách Lý Quyết Minh, luôn luôn mặc một bộ váy đỏ, bộ dáng bi thảm với tóc đen che kín mặt.
Con ngươi của đám quỷ hầu bất chợt co lại, thất thanh hô lên: “Lang quân!”
“Bùi Chân!” Vành mắt Bách Lý Quyết Minh như muốn nứt ra.
Châm của Bùi Chân sẵn sàng lao đi, nhưng Bách Lý Quyết Minh đã nhanh hơn hắn một bước. Bóng người vụt hiện ra trước mắt như tia chớp, Bách Lý Quyết Minh ôm lấy Bùi Chân, răng nhọn của Quỷ Mẫu cắn phập vào cánh tay y. Đau đớn mãnh liệt lan khắp cơ thể y.
Bùi Chân ngã vào cái ôm trong lòng ngực của Bách Lý Quyết Minh, hắn chưa kịp quay đầu lại đã nghe thấy tiếng Quỷ Mẫu rít lên the thé rồi chạy vào bụi cỏ. Tốc độ của ả nữ quỷ này quá nhanh, Bách Lý Quyết Minh không phản ứng kịp. Y còn chưa ra chiêu đâu đấy, ả nữ quỷ đấy sao đã chạy rồi?
Cúi đầu trông cái tay của mình, cánh tay phải đầm đìa máu, Bùi Chân đang nâng cánh tay y, sắc mặt trắng bệch.
“Tiền bối…” Bùi Chân khàn giọng nói.
Tuy là bị thương đấy, nhưng nom cái dáng vẻ Bùi Chân quan tâm mình thì Bách Lý Quyết Minh lại thấy thoải mái vô cùng.
“Không việc gì đâu, tí lành ngay ấy mà.” Y lắc lắc tay, rồi cau mày chăm chú nhìn về hướng Quỷ Mẫu bỏ đi, “Bùi Chân, sao mà Quỷ Mẫu lại cứ muốn giết ngươi thế?”
Đêm trước khi Quỷ Mẫu tìm đến núi Thiên Đô, ả ta không định mưu hại Bách Lý Quyết Minh mà khăng khăng nhằm vào Bùi Chân. Bây giờ cũng vậy, định đánh lén Bùi Chân nhưng thấy Bách Lý Quyết Minh thì lại chạy. Ả sợ Bách Lý Quyết Minh thì cũng không bất ngờ, Bách Lý Quyết Minh y là nhân vật như thế nào, có lẽ ngay cả Quỷ Mẫu cũng phải kiêng dè. Thế còn Bùi Chân? Đang yên đang lành, ả ta cứ năm lần bảy lượt chọc vào hắn để làm gì?
Nghiêng đầu nhìn sang Bùi Chân, hắn cũng đang nhíu mày, điệu bộ suy tư.
Bách Lý Quyết Minh lại hỏi: “Suýt thì bị cắn, có sợ không?”
Bùi Chân vốn định đáp “Không sợ”, nhưng thấy Bách Lý Quyết Minh đang vểnh cái đuôi lên để chờ ra vẻ ta đây, thế là nhướng mày nói: “Tất nhiên là sợ cực kỳ rồi, tiền bối nhất định phải bảo vệ ta đấy.”
“Biết ngay là thằng nhóc ngươi bị dọa mà,” Bách Lý Quyết Minh nhéo má hắn, ngâm nga cười nói: “Cứ yên tâm, ông đây sẽ che chở cho ngươi.”
Hành tung đã bị Quỷ Mẫu phát hiện, không việc gì phải lén lút nữa. Mọi người đốt lửa trại, cả đám ngồi vây quanh, tránh lại xảy chuyện Quỷ Mẫu trà trộn vào nhóm người. Bách Lý Quyết Minh kêu Dụ Thính Thu thay váy, Dụ Thính Thu nhắm mắt tọa thiền phớt lờ y. Mục Tri Thâm lặng lẽ lấy ra chiếc áo khoác ngoài màu đen khoác lên người Dụ Thính Thu.
Bùi Chân đi đến chỗ ngựa lấy lương khô, bọc đồ mở ra, hai chữ Vũ Trùng Triện Mã Tang đẫm máu dưới lớp vải bọc đập vào mắt:
Dối trá.
Nét bút nguệch ngoạc, đại khái cũng nhận ra được mặt chữ, người viết hai chữ này hẳn là không quá tỉnh táo.
Ánh mắt lướt qua lưng ngựa, sư tôn nhìn như đang nói chuyện với Dụ Thính Thu, nhưng thật ra lại liếc mắt chú ý đến mình. Sư tôn sợ hắn bị Quỷ Mẫu làm hại, mà tính tình thì hay xoắn xuýt nên chỉ len lén theo dõi hắn. Hắn đi vào bụi cỏ để giải quyết nỗi buồn, sư tôn âm thầm theo sau hắn, y hệt một tên cầm thú thích rình mò người ta đi vệ sinh. Hắn bình tĩnh xé bao quần áo, ném xuống mương xác bên cạnh, lấy một bộ y phục buộc chặt bao quần áo lại lần nữa, rồi quay người về lại bên cạnh sư tôn.
Bách Lý Quyết Minh lúc bấy giờ mới nhắm mắt lại, nghiêng người nghỉ ngơi.
***
“Người đó ở ngay bên cạnh chúng ta” là có ý gì đây?
Bùi Chân nắm lấy tay Bách Lý Quyết Minh rồi leo lên đài treo, âm thầm nhìn khắp bốn phía. Dụ Thính Thu đứng ở bên kia nhìn xuống xung quanh, Mục Tri Thâm ôm đao nhắm mắt dưỡng thần, và xa xa là các chủ quân tiên môn đang nghển cổ dòm ngó, tên nào tên nấy cùng rụt đầu lại, ánh mắt nhìn Bách Lý Quyết Minh xen lẫn chút oán hận. Không cần đoán cũng biết, những kẻ này không ai bảo ai cùng chung hi vọng rằng Bách Lý Quyết Minh sẽ vùi thây nơi Quỷ Quốc, vĩnh viễn không trở về nhân gian.
“Người kia” ở đâu? Kẻ đó đang ẩn núp trong đám người này ư?
Đài treo từ từ hạ xuống. Khe nứt sâu không đáy nuốt chửng bọn họ, Quỷ Quốc thoắt cái hiện ngay trước mặt. Khe nứt là ‘Hư Môn’ mà năm ấy Ác Đồng chém toạc ra để trốn thoát khỏi Quỷ Quốc, linh lực của Ác Đồng mạnh mẽ, con đường hư môn này đã trải qua hàng trăm năm và vẫn còn tồn tại cho đến ngày nay, là lối tắt duy nhất để nhân gian đi vào Quỷ Quốc. Vị trí trên bản đồ Bách Lý Quyết Minh để lại khi còn sống ở đây, họ cần phải lần theo bản đồ để băng qua Quỷ Quốc một mạch về phía tây mới có thể đến được Tây Nan Đà.
Một lần nữa tiến vào Quỷ Quốc, vòm trời vẫn đen kịt như trước đây, ví như một cái vạc lớn âm u ụp trên đỉnh đầu. Cơn mưa dày đặc xối vào rừng cây như tên bắn, nhìn quanh chỉ thấy bóng hình lòe nhòe, không thể nhìn rõ con đường phía trước, tháp Lưu Ly bát giác ở đằng xa cũng bị mưa bụi nặng nề che khuất, mù mờ chẳng trông thấy gì. Bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ, ai nấy khoác thêm áo tơi. Sơ Nhất bung dù, mọi người vây quanh dưới tán dù để nhận biết phương hướng bản đồ. Xác định đường đi xong thì chuẩn bị lên đường. Xe ngựa không thể đi lại trong rừng cây rậm rạp, quỷ hầu bèn kéo ngựa ra, chất bó tên vàng và lương khô lên lưng ngựa. Một người một ngựa, gấp rút. phi nước đại
Họ phải băng qua Quỷ Quốc với tốc độ nhanh nhất trước khi Quỷ Mẫu phát hiện ra bọn họ.
Bách Lý Quyết Minh lúc sinh thời đã ghi rõ trên bản đồ rằng, thuật pháp của Quỷ Mẫu chỉ có tác dụng ở trong trại Âm Mộc, chỉ cần không đi vào trại thì gần như sẽ được an toàn. Rắc rối ở chỗ tầm nhìn trong rừng rất hẹp và tối, cộng thêm mưa to nên về cơ bản là không nhìn rõ được cái gì. Tầm nhìn bị hạn chế, chỉ có thể che đầu lao theo con ngựa đằng trước.
Cùng với đó, để tránh đụng phải quỷ đả tường (quỷ dẫn đường ma đưa lối), Bùi Chân quy định cứ chạy được hai canh giờ thì sẽ dừng lại để khắc dấu trên thân cây. Hắn mang theo chu sa huỳnh quang, thứ này không sợ nước cũng không bị phai màu, là phẩm màu đánh dấu mà tiên môn hay dùng. Sau khi bôi chu sa vào, dấu hiệu sẽ rất dễ nhìn thấy, nhất là trong rừng rậm tối mờ tối mịt, nom như con ngươi của quỷ lóe ra ánh sáng đỏ rực. Nếu trên đường tiến về phía trước mà thấy dấu mốc y hệt, vậy có nghĩa là họ đã gặp quỷ đả tường. Nhân số cũng phải đếm lại thường xuyên, để tránh có người bị tụt lại hoặc bỏ chạy trong đêm tối. Tất cả cùng thống nhất rằng nếu có người bị lạc nhóm, thì sẽ đợi nhóm đông người ở mốc trước.
Cả một đường rất suôn sẻ, không bắt gặp Quỷ Mẫu cũng không đụng phải con quỷ quái đản nào. Sự cố duy nhất là một con ngựa bị ngã xuống mương rạch, ngay sau đó toàn bộ bó cung tên rơi theo, một tên quỷ hầu bị thương ở chân. Rãnh mương này quá khuất, bị đống lá chuối nghiêng đổ che khuất nên tất cả mọi người không ai nhận ra. Quỷ hầu trèo lên, Bùi Chân xử lý vết thương cho gã, phát hiện thấy chân gã bị một khúc xương trắng bệch đâm vào.
Bách Lý Quyết Minh đi xuống thăm dò rồi quay lại nói: “Dưới đáy con mương này toàn là xương thôi.”
Mục Tri Thâm tìm thấy một đống đá cao tầm ngang người ở đằng tây con mương, chất thành một ngọn đồi nhỏ, trên đỉnh còn buộc một lá cờ sặc sỡ. Bùi Chân quan sát tỉ mỉ đống đá ấy rồi nói: “Đây là mộ của người Mã Tang.” Hắn lấy con dao găm hất lá cờ, “Đây là ký hiệu của bọn họ, mặt trên vẽ bùa truy vết, cho biết họ chỉ tạm thời lưu giữ xương cốt ở đây, sau này sẽ quay lại lấy. Đây hẳn là từ ba trăm năm trước khi mà Quỷ Mẫu đi mất, người Mã Tang trên đường di dời về phía Tây đã để lại. Thay vì nói là di dời về phía Tây, chẳng thà nói là bỏ trốn. Bọn họ tháo chạy quá vội vàng, giữa đường có người chết cũng không kịp gom thi thể lại để làm nghi thức an táng, chỉ có thể ném vào rãnh mương, sau đó chất đống đá này để đánh dấu, đợi ngày sau quay về khâm liệm.”
Còn một câu nữa mà Bùi Chân không nói, thi hài vẫn còn ở Quỷ Quốc cho đến tận ngày nay, đồng nghĩa với việc người Mã Tang cũng đã không thể quay trở lại được. Có lẽ vì họ nhát gan, không muốn đi vào Quỷ Quốc lần nữa. Tuy nhiên, dựa vào sự hiểu biết của Bùi Chân về Mã Tang qua kinh sách, thì tộc người này coi trọng cái chết hơn sự sống, nếu không đến nỗi bế tắc thì họ sẽ không bao giờ để di cốt ở lại nơi rãnh mương thế này. Nói cách khác, nơi mà người Mã Tang đến có thể còn nguy hiểm hơn cả Quỷ Quốc, nguy hiểm đến mức sau khi cổ tộc này tiến vào rồi sẽ không còn đi ra được nữa.
Người Mã Tang đi về hướng Tây, Bùi Chân cau mày, chẳng lẽ họ đến Tây Nan Đà ư?
Tiếp tục chuyến đi, họ lại bắt gặp thêm năm chồng đá giống hệt nhau. Không ít người Mã Tang đã bỏ mạng trên đường di cư, theo suy đoán của Bùi Chân và sau khi kiểm tra thi hài, người chết đa số đều là những người già cả trên sáu mươi tuổi. Chắc hẳn họ đã khó có thể chịu đựng nổi hành trình đầy gian khổ này, thế rồi lìa đời vì kiệt sức và bệnh tật. Loanh quanh tất cả những đống đá này đều có rất nhiều hài cốt, người Mã Tang quả thực đã không thể quay về Quỷ Quốc liệm xác.
Khi gặp đến chồng đá thứ sáu, họ dừng lại nghỉ chân. Thiên cực nhật quỹ đã xoay một vòng, tức là bọn họ đã phi ngựa chạy không ngừng nghỉ suốt một ngày. Bùi Chân dùng khóa Liên Tâm hỏi quỷ hầu ở lại canh giữ Tầm Châu, chúng nói bên ngoài đã trôi qua hơn hai ngày. Quả nhiên, thời gian trong Quỷ Quốc khác với ngoài kia. Cũng may chênh lệch thời gian trôi không quá lớn, khỏi phải lo sau khi bọn hắn ra ngoài thì nhân gian cũng đã qua đến trăm năm.
Mưa tạnh nhưng màn trời vẫn tối đen. Bôn ba cả một ngày dài, mọi người đều tự đi nghỉ. Đặc biệt là ba người Bùi Chân, Mục Tri Thâm và Dụ Thính Thu, dù sao cũng là người trần mắt thịt, đầu chạm đất cái là ngủ thiếp đi ngay. Xung quanh tối thui như mực, họ lo bị Quỷ Mẫu phát hiện hành tung nên đến lửa cũng không dám đốt. Bách Lý Quyết Minh ngồi bên Bùi Chân, âm thầm thả Địa Sát Hỏa đã giảm nhiệt ra. Xung quanh ấm hơn rất nhiều, không khí ẩm ướt dần trở nên khô ráo. Không khí lạnh bên ngoài gặp luồng khí do Bách Lý Quyết Minh sưởi ấm tạo thành một lớp sương trắng mỏng.
Bách Lý Tiểu Kỉ giãy ra khỏi tay áo của Bách Lý Quyết Minh, bấu vào cánh tay y rồi nhảy l3n đỉnh đầu, rồi lại dùng cái mỏ nhọn be bé của mình chải chải mấy cái lông bị ướt. Con gà điên này được tìm thấy trong bao quần áo của Bùi Chân, Bùi Chân vô tội cực kỳ, hắn nói rằng cũng không rõ vì sao Bách Lý Tiểu Kỉ lại ở trong bao quần áo của mình. Dù sao thì con gà này bị điên mà, xuất hiện ở chỗ nào cũng chẳng có gì lạ. Phiền mỗi cái nó là gà của Tầm Vi, Bách Lý Quyết Minh phải trông chừng nó. Mỗi lúc ra ngoài, tóc của Bách Lý Quyết Minh đã trở thành cái ổ của nó.
Con gà điên này có rụng lông không đấy? Bách Lý Quyết Minh buồn bực nghĩ.
Bùi Chân ngủ không được sâu, cảm nhận có độ ấm liền từ từ tỉnh giấc. Mở mắt ra, trông thấy sườn mặt Bách Lý Quyết Minh.
Bùi Chân híp mắt cười rồi dịch lại gần Bách Lý Quyết Minh, nghiêng đầu một cái tựa lên đầu vai y, Bùi Chân nhẹ giọng cảm ơn: “Cảm ơn tiền bối đã làm lò sưởi cho ta nhé.”
Cơ thể ấm áp kề sát vào cánh tay Bách Lý Quyết Minh, cả người Bách Lý Quyết Minh chợt cứng ngắc.
Y quay mặt đi, hơi có chút ngượng nghịu mà lầu bầu: “Ông đây ghét chỗ ẩm ướt, nên là thả ‘Địa Sát Hỏa’ ra chả phải vì ngươi đâu.”
Y nói mà giấu đầu hở đuôi, Bùi Chân tủm tỉm cười, tháo dây cột tóc của mình xuống. Dây cột tóc vừa nơi lỏng, mái tóc đen như thác đổ trên đầu vai Bách Lý Quyết Minh. Bách Lý Quyết Minh lại quen cãi bướng, trước kia y cuống cuồng nuốt dây cột tóc vào bụng, giờ cũng không biết dây cột tóc đấy sao rồi. Quỷ quái chỉ ăn hồn phách máu tươi còn thức ăn của người sống thì không ăn được, đừng nói chi là cái dây cột tóc mà ngay cả người sống cũng không nhai nổi?
Chắc là bị y móc họng nôn ra xong ném phứt đi rồi, ý cười trên bờ môi Bùi Chân càng thêm sâu, sư tôn là con quỷ đáng yêu nhất trên đời. Cúi mắt thắt dây cột tóc vào cổ tay Bách Lý Quyết Minh, ghé sát vào tai y trầm giọng nói: “Bùi Chân chẳng có gì, đành tạm thời lấy dây cột tóc tặng tiền bối. Sau này tiền bối không cần phải lấy tay áo che chắn nữa đâu, cứ thoải mái lộ ra đi.”
Khuôn mặt Bách Lý Quyết Minh nóng lên, cố ý làm như chẳng thèm để ý, hừ nói: “Tín vật đính ước sao? Thằng nhóc ngươi khá quá nhỉ.”
Khuôn mặt càng ngày càng nóng hực, Bùi Chân ở gần quá, mùi hương trên tóc hắn khiến con cầm thú trong Bách Lý Quyết Minh chộn rộn. Phải kiếm việc khác làm để dời sự chú ý đi thôi, Bách Lý Quyết Minh bắt đầu đếm nhân số, xác nhận không có ai bị tụt lại. Có năm tên quỷ hầu cạnh những con ngựa, Sơ Nhất Sơ Nhị Sơ Tam ngồi quanh gốc cây chuối, Mục Tri Thâm ngồi xếp bằng ở bên kia nhắm mắt dưỡng thần, còn Dụ Thính Thu thì dựa vào mấy gốc cây đa già cỗi vùi đầu ngủ say sưa.
Không nhiều cũng không ít, cộng thêm Bách Lý Quyết Minh và Bùi Chân, cả thảy mười hai người vừa khớp.
Tốt, không ai bị rớt lại.
Đúng lúc này, một cái đầu người đen như bôi mực thò ra từ phía sau rễ cây mà Dụ Thính Thu đang dựa vào. Cách quá xa, Dụ Thính Thu lại đang ngồi ở ngay rìa sương mù. Đầu người kia đen thui, bị màn sương mờ bao phủ nên chẳng thấy rõ dung mạo. Bách Lý Quyết Minh giật mình, dụi dụi mắt rồi nhìn kỹ lại, trong sương mù quả thật có bóng người lờ mờ.
Đếm nhầm số người rồi chăng? Bách Lý Quyết Minh lại đếm lại một lượt, một, hai, ba, bốn… Thêm cả Dụ Thính Thu nữa đúng chuẩn mười hai người, vậy cái mặt người đằng sau Dụ Thính Thu là ai?
Nó sát đằng sau Dụ Thính Thu, tư thế lưng đối lưng với nàng ta, trông kỳ dị vô cùng. Dụ Thính Thu ngủ say, cúi đầu xuống, không phát giác ra. Bách Lý Quyết Minh đẩy Bùi Chân, Bùi Chân mở mắt, Bách Lý Quyết Minh chỉ chỉ cái thứ ở sau Dụ Thính Thu kia, làm khẩu hình miệng với Bùi Chân:
“Thêm một người.”
Bùi Chân tỉnh ngay lập tức, đứng dậy cùng Bách Lý Quyết Minh. Hai người bình tĩnh, một trái một phải khom lưng đi tới thăm dò cái thứ đằng sau Dụ Thính Thu. Để không rút dây động rừng, họ cố ý đi vòng qua Dụ Thính đang say ngủ, tránh cho cô nàng giật mình tỉnh giấc dọa cho cái thứ kia chạy mất.
Khoảng cách từng bước ngày một rút ngắn, Bách Lý Quyết Minh từ bên phải đi qua cây đa già, chầm chậm rút Cửu Tử Ách ra. Ánh đao lạnh lẽo xẹt qua mặt thứ kia, nó hết sức cảnh giác, nháy mắt ngẩng đầu lên, mặt đối mặt với Bách Lý Quyết Minh. Lần này cả hai bên đều cùng kinh hãi, Bách Lý Quyết Minh nhìn thấy trước mắt chính là mặt của Dụ Thính Thu.
“Bách Lý Quyết Minh.” Dụ Thính Thu nhìn chằm chằm vào cái tay đang đặt trên chuôi đao của y, kiếm Tổ Tông trong ngực nảy sinh sát khí, “Ngươi lại mất trí à?”
Bách Lý Quyết Minh ngạc nhiên, phía sau rễ cây mới là Dụ Thính Thu, vậy người ở phía trước là ai?
Bùi Chân vừa mới đi qua đống rễ cây, người phụ nữ váy đỏ sau lưng hắn từ từ đứng dậy. Đám Sơ Nhất Sơ Nhị quay mặt sang, đúng lúc trông thấy người phụ nữ này đứng lên. Đó là một dáng vẻ cực kỳ quỷ dị, đầu tiên là thắt lưng nhấc lên, sau đó là phần thân trên từ từ đứng thẳng, mỗi một tấc đứng thẳng lên là có tiếng khớp xương kêu răng rắc, cứ như mấy khúc xương đang cọ sát đâm vào cơ thể ả ta. Ả đứng lên, khuôn mặt bị tóc che kín áp sát đằng sau vai Bùi Chân, mái tóc đen lặng lẽ vén ra, để lộ một cái miệng đang há to, trên dưới là hai hàng răng sắc nhọn.
Không ai là không nhận ra con quỷ này, ở Mục Gia Quỷ Bảo nó bám riết theo Bách Lý Quyết Minh, luôn luôn mặc một bộ váy đỏ, bộ dáng bi thảm với tóc đen che kín mặt.
Con ngươi của đám quỷ hầu bất chợt co lại, thất thanh hô lên: “Lang quân!”
“Bùi Chân!” Vành mắt Bách Lý Quyết Minh như muốn nứt ra.
Châm của Bùi Chân sẵn sàng lao đi, nhưng Bách Lý Quyết Minh đã nhanh hơn hắn một bước. Bóng người vụt hiện ra trước mắt như tia chớp, Bách Lý Quyết Minh ôm lấy Bùi Chân, răng nhọn của Quỷ Mẫu cắn phập vào cánh tay y. Đau đớn mãnh liệt lan khắp cơ thể y.
Bùi Chân ngã vào cái ôm trong lòng ngực của Bách Lý Quyết Minh, hắn chưa kịp quay đầu lại đã nghe thấy tiếng Quỷ Mẫu rít lên the thé rồi chạy vào bụi cỏ. Tốc độ của ả nữ quỷ này quá nhanh, Bách Lý Quyết Minh không phản ứng kịp. Y còn chưa ra chiêu đâu đấy, ả nữ quỷ đấy sao đã chạy rồi?
Cúi đầu trông cái tay của mình, cánh tay phải đầm đìa máu, Bùi Chân đang nâng cánh tay y, sắc mặt trắng bệch.
“Tiền bối…” Bùi Chân khàn giọng nói.
Tuy là bị thương đấy, nhưng nom cái dáng vẻ Bùi Chân quan tâm mình thì Bách Lý Quyết Minh lại thấy thoải mái vô cùng.
“Không việc gì đâu, tí lành ngay ấy mà.” Y lắc lắc tay, rồi cau mày chăm chú nhìn về hướng Quỷ Mẫu bỏ đi, “Bùi Chân, sao mà Quỷ Mẫu lại cứ muốn giết ngươi thế?”
Đêm trước khi Quỷ Mẫu tìm đến núi Thiên Đô, ả ta không định mưu hại Bách Lý Quyết Minh mà khăng khăng nhằm vào Bùi Chân. Bây giờ cũng vậy, định đánh lén Bùi Chân nhưng thấy Bách Lý Quyết Minh thì lại chạy. Ả sợ Bách Lý Quyết Minh thì cũng không bất ngờ, Bách Lý Quyết Minh y là nhân vật như thế nào, có lẽ ngay cả Quỷ Mẫu cũng phải kiêng dè. Thế còn Bùi Chân? Đang yên đang lành, ả ta cứ năm lần bảy lượt chọc vào hắn để làm gì?
Nghiêng đầu nhìn sang Bùi Chân, hắn cũng đang nhíu mày, điệu bộ suy tư.
Bách Lý Quyết Minh lại hỏi: “Suýt thì bị cắn, có sợ không?”
Bùi Chân vốn định đáp “Không sợ”, nhưng thấy Bách Lý Quyết Minh đang vểnh cái đuôi lên để chờ ra vẻ ta đây, thế là nhướng mày nói: “Tất nhiên là sợ cực kỳ rồi, tiền bối nhất định phải bảo vệ ta đấy.”
“Biết ngay là thằng nhóc ngươi bị dọa mà,” Bách Lý Quyết Minh nhéo má hắn, ngâm nga cười nói: “Cứ yên tâm, ông đây sẽ che chở cho ngươi.”
Hành tung đã bị Quỷ Mẫu phát hiện, không việc gì phải lén lút nữa. Mọi người đốt lửa trại, cả đám ngồi vây quanh, tránh lại xảy chuyện Quỷ Mẫu trà trộn vào nhóm người. Bách Lý Quyết Minh kêu Dụ Thính Thu thay váy, Dụ Thính Thu nhắm mắt tọa thiền phớt lờ y. Mục Tri Thâm lặng lẽ lấy ra chiếc áo khoác ngoài màu đen khoác lên người Dụ Thính Thu.
Bùi Chân đi đến chỗ ngựa lấy lương khô, bọc đồ mở ra, hai chữ Vũ Trùng Triện Mã Tang đẫm máu dưới lớp vải bọc đập vào mắt:
Dối trá.
Nét bút nguệch ngoạc, đại khái cũng nhận ra được mặt chữ, người viết hai chữ này hẳn là không quá tỉnh táo.
Ánh mắt lướt qua lưng ngựa, sư tôn nhìn như đang nói chuyện với Dụ Thính Thu, nhưng thật ra lại liếc mắt chú ý đến mình. Sư tôn sợ hắn bị Quỷ Mẫu làm hại, mà tính tình thì hay xoắn xuýt nên chỉ len lén theo dõi hắn. Hắn đi vào bụi cỏ để giải quyết nỗi buồn, sư tôn âm thầm theo sau hắn, y hệt một tên cầm thú thích rình mò người ta đi vệ sinh. Hắn bình tĩnh xé bao quần áo, ném xuống mương xác bên cạnh, lấy một bộ y phục buộc chặt bao quần áo lại lần nữa, rồi quay người về lại bên cạnh sư tôn.
Bách Lý Quyết Minh lúc bấy giờ mới nhắm mắt lại, nghiêng người nghỉ ngơi.
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất