Chương 112
Tạ Sầm Quan nghe không hiểu, Bùi Chân cũng không định giải thích, chỉ nói là một người bạn cũ.
Cho đến thời điểm này, tất cả mọi chuyện xảy ra đều quá kỳ dị. Bùi Chân cụp mắt suy tư, Tây Nan Đà bị làm sao thế, nơi này vốn là thánh địa của tộc Mã Tang, sao lại có âm khí nặng nề như vậy? Do đã xảy ra tai ương gì sao?
Trong phòng im ắng, bỗng dưng hắn nhận ra nãy giờ bên phía Bách Lý Quyết Minh không hề có động tĩnh gì. Hai người đứng dậy ra gian ngoài xem thử. Không biết vì sao ánh đèn lại bị dập tắt, bọn họ dùng nến rất tiết kiệm, chỉ thắp khi thật sự cần thiết. Tạ Sầm Quan cầm đèn ở buồng trong đi ra ngoài, Bùi Chân theo phía sau ông. Dưới chân đá phải thứ gì đó cưng cứng, Tạ Sầm Quan rọi đèn xuống thì thấy là bộ xương khô kia, vốn nó ngồi trên ghế bập bênh, không biết bị ai làm ngã xuống đất. Quần áo nó cũng không thấy đâu, một thân xương trắng tr4n trụi nằm ngửa dưới đất, hốc mắt trống rỗng vô hồn nhìn lên trần nhà.
Không đúng.
Có một âm thanh kỳ lạ trong góc tối, Tạ Sầm Quan nắm chặt cổ tay Bùi Chân phía sau mình, cẩn thận bước lên trước. Quầng sáng như mỡ vàng chảy xuôi của ngọn đèn chiếu sáng góc áo của một người. Hai người đồng thời ngừng bước, trong góc, Sơ Nhị nước mắt nước mũi tèm lem bị trói nằm trên mặt đất, Bách Lý Quyết Minh đang điên cuồng lột đồ hắn, sau đó mặc bộ quần áo của bộ xương cho hắn.
Nhìn thấy Bùi Chân, Sơ Nhị khóc không thành tiếng uốn éo bò tới chân hắn, “Lang quân, lang quân, Bách Lý tiền bối lại nổi điên rồi!”
Bách Lý Quyết Minh tiến lên đè hắn xuống, cả giận: “Ai nổi điên, ngươi mới bị điên ấy! Nằm đàng hoàng cho ông.”
“Tiền bối làm gì thế?” Bùi Chân bất đắc dĩ cười hỏi.
Bọn Mục Tri Thâm bên ngoài nghe thấy động tĩnh cũng đẩy cửa đi vào.
Bách Lý Quyết Minh cầm một quyển kinh trên bàn ném cho Bùi Chân, nói: “Mới thấy trong tủ sách ấy, trong đó có ghi lại một bí thuật của Mã Tang – ‘Linh Môi’. Các ngươi có từng nghe qua Lên Đồng chưa? Người đồng sẽ đeo mặt nạ quỷ, quỷ thần sẽ nhập vào người hắn, mượn thân xác hắn để tiên đoán cát hung. Thuật pháp này của Mã Tang cũng không khác gì mấy với Lên đồng, chẳng qua phức tạp hơn một chút, phải tìm một người làm trung gian mặc quần áo của người chết, hắn sẽ thấy được ký ức của chủ nhân bộ quần áo đó.”
*Linh môi – 灵媒: có nghĩa là người trung gian (môi giới), giao tiếp giữa con người và“thần linh” nào đó thuộc thế giới siêu hình. Họ nhận lời dạy, chỉ dẫn của “thần linh”. Theo quan điểm của Phật giáo, ông đồng, bà cốt, thầy phù thủy, pháp sư chữa bệnh, thuật sĩ đều là “linh môi”. Bậc “linh môi” cấp cao là Tế sư, Tiên tri, Thiên sứ, hay hơn cả là Thánh, và họ trở thành trung tâm tín ngưỡng của các tín đồ tôn giáo. (Nguồn: Pháp Thí Hội)
Bùi Chân lật quyển kinh ra xem, cười nói: “Ý tiền bối là muốn Sơ Nhị mặc quần áo của bộ xương này để xem sự việc năm đó của Mã Tang sao?”
“Đúng vậy,” Bách Lý Quyết Minh nâng bộ xương dậy đặt lên ghế bập bênh, “Các ngươi nhìn người này đi, tộc nhân của hắn đều nằm trong quan tài, duy chỉ có hắn là ngồi trên ghế. Chiếc quan tài ở buồng trong trống không, hẳn là cái mà hắn tự chuẩn bị cho mình. Nếu ta đoán không sai, có lẽ hắn là người cuối cùng chết ở Mã Tang. Hắn giúp những người Mã Tang khác thu dọn hài cốt, đến phiên bản thân mình thì những người khác đều chết cả rồi, không ai giúp hắn thu dọn cả. Cho nên hắn chọn ngồi trên ghế bập bênh, lặng lẽ chết một mình.” Y nhặt một cái áo màu đen khác từ dưới đất lên, “Trên người bộ xương mặc một món, đầu gối trùm một món, ta và Sơ Nhị mỗi người mặc một món, có lẽ chúng ta có thể biết rốt cuộc năm đó Mã Tang đã xảy ra chuyện gì.”
Bộ xương ngồi trên ghế bập bênh, hốc mắt trống rỗng vô hồn, tro bụi như sương tuyết rơi đầy đầu gối hắn.
“Hẳn là người này có địa vị rất cao trong tộc Mã Tang,” Tạ Sầm Quan ngồi xổm xuống quan sát bộ xương, “Hắn ở căn nhà lớn nhất, chỉ có nhà hắn mới có kinh sách, hắn là người thông thái trong tộc Mã Tang, có lẽ là một tư tế hoặc tộc trưởng cũng không chừng. Cách của Bách Lý lão tiền bối khá hay, nếu hắn là người cuối cùng của Mã Tang, tất nhiên đã trải qua rất nhiều sự kiện lớn. Tiến vào ký ức của hắn nhìn thử chắc chắn sẽ có thu hoạch, nói không chừng còn có thể biết cách và hướng đi về phía Đế Thính Thiên m nữa.”
“Vậy thì nhanh lên,” Bách Lý Quyết Minh lại bắt Sơ Nhị, “Mau mặc quần áo vào đi!”
Sơ Nhị khóc lóc thảm thiết, “Lang quân cứu ta!”
Bùi Chân lắc đầu cười khổ, “Tiền bối khoan hẵng nóng vội, vị tiền bối Mã Tang này là một người phụ nữ, chắc chắn Sơ Nhị không mặc vừa quần áo của bà ấy đâu.” Hắn chỉ chỉ xương chậu của bộ xương, “Xương chậu của nam và nữ khác nhau, khớp xương mu của nữ rộng hơn nam rất nhiều.”
Bộ quần áo rách nát này quá cũ, màu bạc thếch, Bách Lý Quyết Minh không phát hiện là đồ của phụ nữ. Bây giờ để dưới ánh nến nhìn kỹ, quả nhiên là váy của con gái.
Bùi Chân dứt lời, ánh mắt mọi người lặng lẽ nhìn sang phía Dụ Thính Thu.
“…” Dụ Thính Thu nhướn mày, “Sao không để ông bác già của ta mặc đi? Chẳng phải lão thích mặc váy nhất sao?”
Tạ Sầm Quan: “…”
Thương lượng một hồi, cuối cùng vẫn quyết định để Dụ Thính Thu làm linh môi. Trong bọn họ, người có công lực mạnh nhất là Bách Lý Quyết Minh, Tạ Sầm Quan dựa vào tuổi tác cũng được xếp vào hàng tiền bối. Dù sao thuật pháp có liên quan đến Lên đồng cũng rất nguy hiểm, đến lúc thi thuật nhỡ xảy ra sự cố gì thì phải để Bách Lý Quyết Minh và Tạ Sầm Quan lôi Dụ Thính Thu ra ngoài.
Mở một bộ quần áo khác ra, là đồ của đàn ông. Bách Lý Quyết Minh hỏi: “Ai đồng ý mặc bộ này đây?”
Trở thành linh môi chắc chắn phải trải qua tất cả ký ức của chủ nhân bộ quần áo. Nếu hắn là một vị đại nhân quyền cao chức trọng, được ăn cơm ngon uống rượu say thì không tệ lắm. Nhỡ đâu hắn là một nô lệ, bị đánh đập mắng mỏ thì quả thực là tự tìm cay đắng. Bách Lý Quyết Minh thấy không ai tình nguyện bèn nói: “Vậy thôi, cứ để ta.”
Mục Tri Thâm nói: “Không cần, để ta.”
Sau khi thỏa thuận kế hoạch xong, Sơ Nhất và Sơ Nhị ở ngoài cửa hộ pháp, đề phòng những con quỷ dưới tàng cây. Những người khác đóng cửa lại, sau đó ngồi xếp bằng giữa gian nhà. Mục Tri Thâm và Dụ Thính Thu mặc quần áo cũ của người Mã Tang ngồi chính giữa, cổ tay mỗi người đều được quấn một sợi chỉ đỏ nhằm kết nối với linh môi. Chỉ đỏ có thể trói buộc hồn phách hoặc gắn kết hồn phách với nhau, Bách Lý Quyết Minh, Tạ Sầm Quan và Bùi Chân có thể thông qua chỉ đỏ nhìn ký ức mà Mục Tri Thâm và Dụ Thính Thu thu hoạch được.
“Ông đây chuẩn bị xong rồi.” Bách Lý Quyết Minh nói.
Mục Tri Thâm và Dụ Thính Thu cùng nhắm mắt lại.
Bách Lý Quyết Minh khép ngón tay niệm chú, giữa ngón tay lóe lên một tia sáng đỏ, ngay lập tức ý thức của y bị hút vào sợi chỉ đỏ.
Trời đất quay cuồng, lúc mở mắt ra quang cảnh trước mặt đã hoàn toàn thay đổi. Bách Lý Quyết Minh vừa mới đứng vững xong, Bùi Chân và Tạ Sầm Quan cũng xuất hiện ngay bên cạnh. Ba người cùng nhau ngẩng đầu lên, dưới ánh mặt trời xán lạn, một căn trại cao lớn đứng sừng sững trước mặt, bức tường phủ đầy những dây thường xuân tươi tốt rậm rạp, trông rất có sức sống.
Trong không khí thoang thoảng mùi củi lửa cháy, chim muông bay lượn cuối chân trời, để lại tiếng hót vang lanh lảnh. Từng dãy cửa sổ mở toang, những cây gậy trúc treo quần áo ướt xanh xanh đỏ đỏ từ bên trong vươn ra ngoài. Dưới căn trại, người ngựa đi ra đi vào cổng tò vò rộng lớn, tiếng người sôi động khắp nơi.
Bách Lý Quyết Minh quay đầu xem, tháp Lưu Ly ở phía xa xa, rừng cây che khuất chân tháp, nửa thân trên vươn thẳng lên trời cao. Đây là lần đầu tiên y ở gần tòa tháp này như vậy, trên đỉnh tháp có một cửa sổ nho nhỏ, Bách Lý Quyết Minh vô thức cảm thấy rằng đáng lẽ phải có một bóng người phía sau song cửa đó.
Bọn họ quay về thời điểm Mã Tang chưa di dời về tây, hơn nữa có lẽ là Thiên Nữ vẫn chưa chạy về phía đông.
Tai ương vẫn chưa bắt đầu, mọi thứ đều tràn ngập sức sống.
Bùi Chân ngồi xổm xuống sờ một ngọn cỏ, giọt sương trong suốt lăn trên đầu ngón tay hắn. Hắn cười nhạt nói: “Thuật pháp này thần kỳ thật, nó dựng lại ảo ảnh giống hệt ký ức, ngay cả ý thức của chúng ta cũng trở thành ảo ảnh.”
“Hẳn là chúng ta đã rơi vào một ảo cảnh.” Tạ Sầm Quan giơ tay che trán, “Mục Tri Thâm và con bé Thu đâu rồi?”
Một lúc lâu sau mà vẫn chưa tìm được người, ba bọn họ cùng nhau đi vào trong. Người ngựa tới lui liên tục, phục sức của người Mã Tang và Trung Nguyên thực sự không giống nhau, ai nấy đều cắt tóc xăm trổ, trên người treo những chùm tua rua rườm rà hoặc vòng cổ bạc khổ lớn, một vài người đàn ông để trần ngực và cánh tay phải, làn da của họ đen như than hồng. Điều kỳ quái chính là rất nhiều người trong số họ không có khuôn mặt, trông như bị một màn sương bao phủ. Bùi Chân đoán rằng ảo cảnh được thiết lập dựa theo ký ức của chủ nhân bộ quần áo, những gì mà hắn không nhớ rõ sẽ không xuất hiện trong ảo cảnh.
Trong khuôn viên nhà nào đó có người đang so tài cưỡi ngựa bắn tên, trong số đó chỉ có người đàn ông dáng người thẳng tắp ở giữa là có khuôn mặt. Từng mũi tên của người nọ đều bắn trúng hồng tâm, những người xung quanh liên tục reo hò tán thưởng. Bọn họ cách đó quá xa, không thấy rõ diện mạo hắn như thế nào. Sự chú ý của Bách Lý Quyết Minh nhanh chóng bị kinh đường trên lầu hấp dẫn, nơi đó đông người nhất, khắp các ô cửa toàn là đầu người đen nghìn nghịt.
Bách Lý Quyết Minh kéo Bùi Chân chen tới, những người này hoàn toàn không ngó ngàng gì đến bọn họ. Có lẽ ảo cảnh chỉ là ảo ảnh, ảo ảnh tạo ra dựa theo ký ức của chủ cũ, cho nên sẽ không có tác dụng đối với bọn họ. Đám đông chỉ chen chúc ở cửa, không ai vượt qua ngưỡng cửa. Cách bài trí của kinh đường cũng tương tự căn trại m Mộc kia, mấy cây cột hình trụ đỏ thẫm chống đỡ xà nhà, những lá cờ màu sắc rực rỡ từ xà nhà rủ xuống. Nhưng tất thảy mọi thứ ở nơi này đều mới toanh, người cũng còn sống sờ sờ.
Trong sảnh có một đôi nam nữ đang ngồi, nam tuổi già sức yếu, nữ còn rất trẻ, cả hai đều treo trang sức bằng vàng khắp người, ánh mặt trời chiếu rọi phát sáng lấp lánh, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Bùi Chân nói đối với hắc giáo Mã Tang, vàng thuộc về trời, bạc thuộc về đất, hai người này có thể là tộc trưởng Mã Tang và vợ của tộc trưởng. Phía dưới đặt hai chiếc bàn dài sơn đỏ, mỗi bàn đều có người ngồi, có lẽ là quý tộc lão gia Mã Tang, ai nấy đều có cái bụng phệ, mỡ bụng lòi ra trông như có một con trăn mập ú quấn quanh hông.
Người đàn ông ngồi trên ghế ho nhẹ một tiếng, tỏ ý muốn nói gì đó, trong và ngoài đường* lập tức yên tĩnh. Bách Lý Quyết Minh tìm chỗ ngồi, Bùi Chân đứng trước tủ sách đọc mấy quyển kinh, Tạ Sầm Quan rảnh rỗi sinh nông nỗi, ngồi xổm trước mặt tộc trưởng làm trò hề.
*Đường (堂) ởđây có nghĩa là phòng lớn, hội trường, nơi tập trung, không phải đường sá.
Người đàn ông đeo đầy vàng trên người nâng chén, giọng vang như chuông, “Hôm nay có hai chuyện vui, thứ nhất là trưởng nữ Mã Tang của chúng ta thành niên. Hôm nay, từ lúc mặt trời dâng lên cho đến khi ánh trăng rời núi, nam thì so tài bắn tên, nữ thì ca hát nhảy múa, có rượu cùng uống, có thịt chia nhau, chúc mừng Bàn Già Lệ của chúng ta thành niên!”
Tộc trưởng vừa dứt lời, mọi người lớn tiếng reo hò. Bức bình phong bên hông kinh đường chậm rãi dời đi. Người con gái diễm lệ ngồi quỳ phía sau, Bách Lý Quyết Minh và Tạ Sầm Quan đều hết sức kinh ngạc, đó là Dụ Thính Thu, nhưng lại hoàn toàn không giống nàng. Váy áo của nàng ta rất lộng lẫy, tựa như khoác một rặng mây đỏ lên người. Bấy giờ bọn họ mới nhận ra rằng dường như tất cả phụ nữ có địa vị trong tộc Mã Tang đều mặc màu đỏ, địa vị càng cao thì màu đỏ càng đậm.
Tiếng hô ở ngoài đường vang lên, nếu phiên âm ra tiếng Hán thì những gì bọn họ đang gọi là “Bàn Già Lệ!”
Dụ Thính Thu – hay nói đúng hơn là Bàn Già Lệ nhìn ra bên ngoài đường, nụ cười còn rực rỡ hơn cả ráng mây màu. Giữa mày nàng mang theo vẻ uy nghiêm, điều này khiến cho người khác biết rằng nàng không phải là một bình hoa yếu ớt, mà là Vương nữ nắm quyền sinh sát trong tay. Hóa ra chủ nhân của bộ quần áo kia là nữ tộc trưởng Mã Tang, dung mạo vốn có của nàng không thể nào xem được, Dụ Thính Thu trở thành hóa thân của nàng, nàng sẽ dùng diện mạo của Dụ Thính Thu để xuất hiện. Bách Lý Quyết Minh cũng chưa bao giờ nghĩ rằng con bé Dụ lại xinh đẹp đến như vậy, nàng rất hiếm khi trang điểm, hơn nữa đa phần thời gian đều đi theo Bùi Chân oanh tạc, khi thì vào Quỷ Bảo khi thì vào rừng cây, cả ngày mặt mày lem luốc.
Vương nữ chỉ ra ngoài đường, nhướn mày cười nói: “Sau khi chạng vạng thì đến chỗ ở của cô xếp hàng đi. Cô muốn chọn một người con trai tuấn tú để cùng cô uống rượu đến bình minh!”
*Cô (孤) là tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến.
Thoáng cái ngoài đường sôi trào lên, rất nhiều thanh niên chạy ù té về phía cầu thang độc mộc, đằng sau có rất nhiều thanh niên túm quần áo người phía trước, kết quả là một đám té lộn nhào dính chùm vào nhau. Bàn Già Lệ cười lớn nâng chén, mọi người cũng nâng chén chúc mừng Vương nữ đã trưởng thành.
Bách Lý Quyết Minh: “…”
E là ả Vương nữ này không phải hạng Vương nữ đứng đắn gì rồi.
Tộc trưởng buông chén bạc xuống, lại hắng giọng nói: “Chuyện vui thứ hai, hoan nghênh các vị khách quý từ Trung Nguyên xa xôi đến!”
Vừa dứt lời, đám đông ở cửa nhường ra một lối đi, có hai người đàn ông bước vào ngưỡng cửa. Một người mặc y phục xanh, người còn lại mặc đồ đen, ánh mặt trời bao trùm lấy khuôn mặt họ khiến mọi người thấy không rõ lắm. Khi họ đến gần, khuôn mặt cũng dần dần rõ ràng hơn. Khác với thanh niên Mã Tang cắt tóc xăm mình, nước da ngăm đen, hai người bọn họ mặt mũi sáng sủa, làn da trắng trẻo như gốm sứ. Một người ôn hòa, một người lạnh lùng, cả hai đều là những thanh niên hào hoa phong nhã.
Khoảnh khắc thấy rõ dung mạo người kia, Bách Lý Quyết Minh sững sờ tại chỗ.
Lang quân áo xanh mỉm cười từ tốn hành lễ, nói: “Bách Lý Độ và đệ đệ bái kiến tộc trưởng. Chuyến ngao du lần này đến Mã Tang được tiếp đón nồng hậu là vận may của huynh đệ ta.”
Thanh niên áo đen cũng trầm tĩnh hành lễ.
Bọn họ đứng ngay trước mặt Bách Lý Quyết Minh, gần trong gang tấc. Khuôn mặt vô cảm lạnh như băng sương của thanh niên áo đen vô cùng quen thuộc. Đây là mình của trước kia sao? Bách Lý Quyết Minh nhìn gương mặt này, bỗng cảm thấy mông lung. Một nỗi đau không thể giải thích cuộn trào trong tim y, khiến ngực y đau nhói, không biết phải nói gì.
Vì sao mình lại đau buồn? Vì sao trước đây mình lại xuất hiện ở Mã Tang? Bách Lý Quyết Minh cảm thấy sâu trong óc mình có rất nhiều thứ muốn nhảy ra ngoài, ký ức hệt như một sợi dây kéo căng sắp đứt ngay sau đó, khiến đầu y đau như muốn nứt ra.
Giữa đám người ngồi có người cười to nói: “Đúng là một cặp thanh niên tuấn tú. Nghe nói hai người xuất thân từ vọng tộc Giang Tả, truyền thừa Thiên Tiên Hỏa Pháp của Bách Lý thị. Trăm nghe không bằng một thấy, quả nhiên là tuổi trẻ tài cao. Vừa khéo Vương nữ Mã Tang ta vừa trưởng thành, nhị lang quân, huynh trưởng của ngươi phải kế thừa gia nghiệp, chi bằng ngươi ở lại Mã Tang làm phu lang của Vương nữ, không về Trung Nguyên nữa!”
Bàn Già Lệ mỉm cười, chén rượu trong tay nhẹ đong đưa.
Thanh niên liếc nhìn Bàn Già Lệ một cái, gương mặt không có biểu cảm gì, hắn nói: “Không có hứng thú.”
“Ồ?” Người nọ cố ý khiêu khích, “Vương nữ Mã Tang ta còn không lọt nổi vào mắt xanh của ngươi cơ à?”
Thanh niên lạnh như băng cười cười, nói: “Ngại quá, ta là một tên đoạn tụ. Ta thấy dáng vẻ của ngươi không tệ, so với Vương nữ Bàn Già Lệ thì ngươi hợp nhãn ta hơn. Chi bằng ngươi gả cho ta, được không?”
***
Ngũ hổ tướng đánh phó bản Tây Nan Đà!
(Đeo đai trán: Tạ Sầm Quan, kế bên là Bùi Chân và Bách Lý Quyết Minh (đang chống nạnh), đối diện 3 người là Mục Tri Thâm và Dụ Thính Thu) – Artist: 池中落物.
Cho đến thời điểm này, tất cả mọi chuyện xảy ra đều quá kỳ dị. Bùi Chân cụp mắt suy tư, Tây Nan Đà bị làm sao thế, nơi này vốn là thánh địa của tộc Mã Tang, sao lại có âm khí nặng nề như vậy? Do đã xảy ra tai ương gì sao?
Trong phòng im ắng, bỗng dưng hắn nhận ra nãy giờ bên phía Bách Lý Quyết Minh không hề có động tĩnh gì. Hai người đứng dậy ra gian ngoài xem thử. Không biết vì sao ánh đèn lại bị dập tắt, bọn họ dùng nến rất tiết kiệm, chỉ thắp khi thật sự cần thiết. Tạ Sầm Quan cầm đèn ở buồng trong đi ra ngoài, Bùi Chân theo phía sau ông. Dưới chân đá phải thứ gì đó cưng cứng, Tạ Sầm Quan rọi đèn xuống thì thấy là bộ xương khô kia, vốn nó ngồi trên ghế bập bênh, không biết bị ai làm ngã xuống đất. Quần áo nó cũng không thấy đâu, một thân xương trắng tr4n trụi nằm ngửa dưới đất, hốc mắt trống rỗng vô hồn nhìn lên trần nhà.
Không đúng.
Có một âm thanh kỳ lạ trong góc tối, Tạ Sầm Quan nắm chặt cổ tay Bùi Chân phía sau mình, cẩn thận bước lên trước. Quầng sáng như mỡ vàng chảy xuôi của ngọn đèn chiếu sáng góc áo của một người. Hai người đồng thời ngừng bước, trong góc, Sơ Nhị nước mắt nước mũi tèm lem bị trói nằm trên mặt đất, Bách Lý Quyết Minh đang điên cuồng lột đồ hắn, sau đó mặc bộ quần áo của bộ xương cho hắn.
Nhìn thấy Bùi Chân, Sơ Nhị khóc không thành tiếng uốn éo bò tới chân hắn, “Lang quân, lang quân, Bách Lý tiền bối lại nổi điên rồi!”
Bách Lý Quyết Minh tiến lên đè hắn xuống, cả giận: “Ai nổi điên, ngươi mới bị điên ấy! Nằm đàng hoàng cho ông.”
“Tiền bối làm gì thế?” Bùi Chân bất đắc dĩ cười hỏi.
Bọn Mục Tri Thâm bên ngoài nghe thấy động tĩnh cũng đẩy cửa đi vào.
Bách Lý Quyết Minh cầm một quyển kinh trên bàn ném cho Bùi Chân, nói: “Mới thấy trong tủ sách ấy, trong đó có ghi lại một bí thuật của Mã Tang – ‘Linh Môi’. Các ngươi có từng nghe qua Lên Đồng chưa? Người đồng sẽ đeo mặt nạ quỷ, quỷ thần sẽ nhập vào người hắn, mượn thân xác hắn để tiên đoán cát hung. Thuật pháp này của Mã Tang cũng không khác gì mấy với Lên đồng, chẳng qua phức tạp hơn một chút, phải tìm một người làm trung gian mặc quần áo của người chết, hắn sẽ thấy được ký ức của chủ nhân bộ quần áo đó.”
*Linh môi – 灵媒: có nghĩa là người trung gian (môi giới), giao tiếp giữa con người và“thần linh” nào đó thuộc thế giới siêu hình. Họ nhận lời dạy, chỉ dẫn của “thần linh”. Theo quan điểm của Phật giáo, ông đồng, bà cốt, thầy phù thủy, pháp sư chữa bệnh, thuật sĩ đều là “linh môi”. Bậc “linh môi” cấp cao là Tế sư, Tiên tri, Thiên sứ, hay hơn cả là Thánh, và họ trở thành trung tâm tín ngưỡng của các tín đồ tôn giáo. (Nguồn: Pháp Thí Hội)
Bùi Chân lật quyển kinh ra xem, cười nói: “Ý tiền bối là muốn Sơ Nhị mặc quần áo của bộ xương này để xem sự việc năm đó của Mã Tang sao?”
“Đúng vậy,” Bách Lý Quyết Minh nâng bộ xương dậy đặt lên ghế bập bênh, “Các ngươi nhìn người này đi, tộc nhân của hắn đều nằm trong quan tài, duy chỉ có hắn là ngồi trên ghế. Chiếc quan tài ở buồng trong trống không, hẳn là cái mà hắn tự chuẩn bị cho mình. Nếu ta đoán không sai, có lẽ hắn là người cuối cùng chết ở Mã Tang. Hắn giúp những người Mã Tang khác thu dọn hài cốt, đến phiên bản thân mình thì những người khác đều chết cả rồi, không ai giúp hắn thu dọn cả. Cho nên hắn chọn ngồi trên ghế bập bênh, lặng lẽ chết một mình.” Y nhặt một cái áo màu đen khác từ dưới đất lên, “Trên người bộ xương mặc một món, đầu gối trùm một món, ta và Sơ Nhị mỗi người mặc một món, có lẽ chúng ta có thể biết rốt cuộc năm đó Mã Tang đã xảy ra chuyện gì.”
Bộ xương ngồi trên ghế bập bênh, hốc mắt trống rỗng vô hồn, tro bụi như sương tuyết rơi đầy đầu gối hắn.
“Hẳn là người này có địa vị rất cao trong tộc Mã Tang,” Tạ Sầm Quan ngồi xổm xuống quan sát bộ xương, “Hắn ở căn nhà lớn nhất, chỉ có nhà hắn mới có kinh sách, hắn là người thông thái trong tộc Mã Tang, có lẽ là một tư tế hoặc tộc trưởng cũng không chừng. Cách của Bách Lý lão tiền bối khá hay, nếu hắn là người cuối cùng của Mã Tang, tất nhiên đã trải qua rất nhiều sự kiện lớn. Tiến vào ký ức của hắn nhìn thử chắc chắn sẽ có thu hoạch, nói không chừng còn có thể biết cách và hướng đi về phía Đế Thính Thiên m nữa.”
“Vậy thì nhanh lên,” Bách Lý Quyết Minh lại bắt Sơ Nhị, “Mau mặc quần áo vào đi!”
Sơ Nhị khóc lóc thảm thiết, “Lang quân cứu ta!”
Bùi Chân lắc đầu cười khổ, “Tiền bối khoan hẵng nóng vội, vị tiền bối Mã Tang này là một người phụ nữ, chắc chắn Sơ Nhị không mặc vừa quần áo của bà ấy đâu.” Hắn chỉ chỉ xương chậu của bộ xương, “Xương chậu của nam và nữ khác nhau, khớp xương mu của nữ rộng hơn nam rất nhiều.”
Bộ quần áo rách nát này quá cũ, màu bạc thếch, Bách Lý Quyết Minh không phát hiện là đồ của phụ nữ. Bây giờ để dưới ánh nến nhìn kỹ, quả nhiên là váy của con gái.
Bùi Chân dứt lời, ánh mắt mọi người lặng lẽ nhìn sang phía Dụ Thính Thu.
“…” Dụ Thính Thu nhướn mày, “Sao không để ông bác già của ta mặc đi? Chẳng phải lão thích mặc váy nhất sao?”
Tạ Sầm Quan: “…”
Thương lượng một hồi, cuối cùng vẫn quyết định để Dụ Thính Thu làm linh môi. Trong bọn họ, người có công lực mạnh nhất là Bách Lý Quyết Minh, Tạ Sầm Quan dựa vào tuổi tác cũng được xếp vào hàng tiền bối. Dù sao thuật pháp có liên quan đến Lên đồng cũng rất nguy hiểm, đến lúc thi thuật nhỡ xảy ra sự cố gì thì phải để Bách Lý Quyết Minh và Tạ Sầm Quan lôi Dụ Thính Thu ra ngoài.
Mở một bộ quần áo khác ra, là đồ của đàn ông. Bách Lý Quyết Minh hỏi: “Ai đồng ý mặc bộ này đây?”
Trở thành linh môi chắc chắn phải trải qua tất cả ký ức của chủ nhân bộ quần áo. Nếu hắn là một vị đại nhân quyền cao chức trọng, được ăn cơm ngon uống rượu say thì không tệ lắm. Nhỡ đâu hắn là một nô lệ, bị đánh đập mắng mỏ thì quả thực là tự tìm cay đắng. Bách Lý Quyết Minh thấy không ai tình nguyện bèn nói: “Vậy thôi, cứ để ta.”
Mục Tri Thâm nói: “Không cần, để ta.”
Sau khi thỏa thuận kế hoạch xong, Sơ Nhất và Sơ Nhị ở ngoài cửa hộ pháp, đề phòng những con quỷ dưới tàng cây. Những người khác đóng cửa lại, sau đó ngồi xếp bằng giữa gian nhà. Mục Tri Thâm và Dụ Thính Thu mặc quần áo cũ của người Mã Tang ngồi chính giữa, cổ tay mỗi người đều được quấn một sợi chỉ đỏ nhằm kết nối với linh môi. Chỉ đỏ có thể trói buộc hồn phách hoặc gắn kết hồn phách với nhau, Bách Lý Quyết Minh, Tạ Sầm Quan và Bùi Chân có thể thông qua chỉ đỏ nhìn ký ức mà Mục Tri Thâm và Dụ Thính Thu thu hoạch được.
“Ông đây chuẩn bị xong rồi.” Bách Lý Quyết Minh nói.
Mục Tri Thâm và Dụ Thính Thu cùng nhắm mắt lại.
Bách Lý Quyết Minh khép ngón tay niệm chú, giữa ngón tay lóe lên một tia sáng đỏ, ngay lập tức ý thức của y bị hút vào sợi chỉ đỏ.
Trời đất quay cuồng, lúc mở mắt ra quang cảnh trước mặt đã hoàn toàn thay đổi. Bách Lý Quyết Minh vừa mới đứng vững xong, Bùi Chân và Tạ Sầm Quan cũng xuất hiện ngay bên cạnh. Ba người cùng nhau ngẩng đầu lên, dưới ánh mặt trời xán lạn, một căn trại cao lớn đứng sừng sững trước mặt, bức tường phủ đầy những dây thường xuân tươi tốt rậm rạp, trông rất có sức sống.
Trong không khí thoang thoảng mùi củi lửa cháy, chim muông bay lượn cuối chân trời, để lại tiếng hót vang lanh lảnh. Từng dãy cửa sổ mở toang, những cây gậy trúc treo quần áo ướt xanh xanh đỏ đỏ từ bên trong vươn ra ngoài. Dưới căn trại, người ngựa đi ra đi vào cổng tò vò rộng lớn, tiếng người sôi động khắp nơi.
Bách Lý Quyết Minh quay đầu xem, tháp Lưu Ly ở phía xa xa, rừng cây che khuất chân tháp, nửa thân trên vươn thẳng lên trời cao. Đây là lần đầu tiên y ở gần tòa tháp này như vậy, trên đỉnh tháp có một cửa sổ nho nhỏ, Bách Lý Quyết Minh vô thức cảm thấy rằng đáng lẽ phải có một bóng người phía sau song cửa đó.
Bọn họ quay về thời điểm Mã Tang chưa di dời về tây, hơn nữa có lẽ là Thiên Nữ vẫn chưa chạy về phía đông.
Tai ương vẫn chưa bắt đầu, mọi thứ đều tràn ngập sức sống.
Bùi Chân ngồi xổm xuống sờ một ngọn cỏ, giọt sương trong suốt lăn trên đầu ngón tay hắn. Hắn cười nhạt nói: “Thuật pháp này thần kỳ thật, nó dựng lại ảo ảnh giống hệt ký ức, ngay cả ý thức của chúng ta cũng trở thành ảo ảnh.”
“Hẳn là chúng ta đã rơi vào một ảo cảnh.” Tạ Sầm Quan giơ tay che trán, “Mục Tri Thâm và con bé Thu đâu rồi?”
Một lúc lâu sau mà vẫn chưa tìm được người, ba bọn họ cùng nhau đi vào trong. Người ngựa tới lui liên tục, phục sức của người Mã Tang và Trung Nguyên thực sự không giống nhau, ai nấy đều cắt tóc xăm trổ, trên người treo những chùm tua rua rườm rà hoặc vòng cổ bạc khổ lớn, một vài người đàn ông để trần ngực và cánh tay phải, làn da của họ đen như than hồng. Điều kỳ quái chính là rất nhiều người trong số họ không có khuôn mặt, trông như bị một màn sương bao phủ. Bùi Chân đoán rằng ảo cảnh được thiết lập dựa theo ký ức của chủ nhân bộ quần áo, những gì mà hắn không nhớ rõ sẽ không xuất hiện trong ảo cảnh.
Trong khuôn viên nhà nào đó có người đang so tài cưỡi ngựa bắn tên, trong số đó chỉ có người đàn ông dáng người thẳng tắp ở giữa là có khuôn mặt. Từng mũi tên của người nọ đều bắn trúng hồng tâm, những người xung quanh liên tục reo hò tán thưởng. Bọn họ cách đó quá xa, không thấy rõ diện mạo hắn như thế nào. Sự chú ý của Bách Lý Quyết Minh nhanh chóng bị kinh đường trên lầu hấp dẫn, nơi đó đông người nhất, khắp các ô cửa toàn là đầu người đen nghìn nghịt.
Bách Lý Quyết Minh kéo Bùi Chân chen tới, những người này hoàn toàn không ngó ngàng gì đến bọn họ. Có lẽ ảo cảnh chỉ là ảo ảnh, ảo ảnh tạo ra dựa theo ký ức của chủ cũ, cho nên sẽ không có tác dụng đối với bọn họ. Đám đông chỉ chen chúc ở cửa, không ai vượt qua ngưỡng cửa. Cách bài trí của kinh đường cũng tương tự căn trại m Mộc kia, mấy cây cột hình trụ đỏ thẫm chống đỡ xà nhà, những lá cờ màu sắc rực rỡ từ xà nhà rủ xuống. Nhưng tất thảy mọi thứ ở nơi này đều mới toanh, người cũng còn sống sờ sờ.
Trong sảnh có một đôi nam nữ đang ngồi, nam tuổi già sức yếu, nữ còn rất trẻ, cả hai đều treo trang sức bằng vàng khắp người, ánh mặt trời chiếu rọi phát sáng lấp lánh, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Bùi Chân nói đối với hắc giáo Mã Tang, vàng thuộc về trời, bạc thuộc về đất, hai người này có thể là tộc trưởng Mã Tang và vợ của tộc trưởng. Phía dưới đặt hai chiếc bàn dài sơn đỏ, mỗi bàn đều có người ngồi, có lẽ là quý tộc lão gia Mã Tang, ai nấy đều có cái bụng phệ, mỡ bụng lòi ra trông như có một con trăn mập ú quấn quanh hông.
Người đàn ông ngồi trên ghế ho nhẹ một tiếng, tỏ ý muốn nói gì đó, trong và ngoài đường* lập tức yên tĩnh. Bách Lý Quyết Minh tìm chỗ ngồi, Bùi Chân đứng trước tủ sách đọc mấy quyển kinh, Tạ Sầm Quan rảnh rỗi sinh nông nỗi, ngồi xổm trước mặt tộc trưởng làm trò hề.
*Đường (堂) ởđây có nghĩa là phòng lớn, hội trường, nơi tập trung, không phải đường sá.
Người đàn ông đeo đầy vàng trên người nâng chén, giọng vang như chuông, “Hôm nay có hai chuyện vui, thứ nhất là trưởng nữ Mã Tang của chúng ta thành niên. Hôm nay, từ lúc mặt trời dâng lên cho đến khi ánh trăng rời núi, nam thì so tài bắn tên, nữ thì ca hát nhảy múa, có rượu cùng uống, có thịt chia nhau, chúc mừng Bàn Già Lệ của chúng ta thành niên!”
Tộc trưởng vừa dứt lời, mọi người lớn tiếng reo hò. Bức bình phong bên hông kinh đường chậm rãi dời đi. Người con gái diễm lệ ngồi quỳ phía sau, Bách Lý Quyết Minh và Tạ Sầm Quan đều hết sức kinh ngạc, đó là Dụ Thính Thu, nhưng lại hoàn toàn không giống nàng. Váy áo của nàng ta rất lộng lẫy, tựa như khoác một rặng mây đỏ lên người. Bấy giờ bọn họ mới nhận ra rằng dường như tất cả phụ nữ có địa vị trong tộc Mã Tang đều mặc màu đỏ, địa vị càng cao thì màu đỏ càng đậm.
Tiếng hô ở ngoài đường vang lên, nếu phiên âm ra tiếng Hán thì những gì bọn họ đang gọi là “Bàn Già Lệ!”
Dụ Thính Thu – hay nói đúng hơn là Bàn Già Lệ nhìn ra bên ngoài đường, nụ cười còn rực rỡ hơn cả ráng mây màu. Giữa mày nàng mang theo vẻ uy nghiêm, điều này khiến cho người khác biết rằng nàng không phải là một bình hoa yếu ớt, mà là Vương nữ nắm quyền sinh sát trong tay. Hóa ra chủ nhân của bộ quần áo kia là nữ tộc trưởng Mã Tang, dung mạo vốn có của nàng không thể nào xem được, Dụ Thính Thu trở thành hóa thân của nàng, nàng sẽ dùng diện mạo của Dụ Thính Thu để xuất hiện. Bách Lý Quyết Minh cũng chưa bao giờ nghĩ rằng con bé Dụ lại xinh đẹp đến như vậy, nàng rất hiếm khi trang điểm, hơn nữa đa phần thời gian đều đi theo Bùi Chân oanh tạc, khi thì vào Quỷ Bảo khi thì vào rừng cây, cả ngày mặt mày lem luốc.
Vương nữ chỉ ra ngoài đường, nhướn mày cười nói: “Sau khi chạng vạng thì đến chỗ ở của cô xếp hàng đi. Cô muốn chọn một người con trai tuấn tú để cùng cô uống rượu đến bình minh!”
*Cô (孤) là tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến.
Thoáng cái ngoài đường sôi trào lên, rất nhiều thanh niên chạy ù té về phía cầu thang độc mộc, đằng sau có rất nhiều thanh niên túm quần áo người phía trước, kết quả là một đám té lộn nhào dính chùm vào nhau. Bàn Già Lệ cười lớn nâng chén, mọi người cũng nâng chén chúc mừng Vương nữ đã trưởng thành.
Bách Lý Quyết Minh: “…”
E là ả Vương nữ này không phải hạng Vương nữ đứng đắn gì rồi.
Tộc trưởng buông chén bạc xuống, lại hắng giọng nói: “Chuyện vui thứ hai, hoan nghênh các vị khách quý từ Trung Nguyên xa xôi đến!”
Vừa dứt lời, đám đông ở cửa nhường ra một lối đi, có hai người đàn ông bước vào ngưỡng cửa. Một người mặc y phục xanh, người còn lại mặc đồ đen, ánh mặt trời bao trùm lấy khuôn mặt họ khiến mọi người thấy không rõ lắm. Khi họ đến gần, khuôn mặt cũng dần dần rõ ràng hơn. Khác với thanh niên Mã Tang cắt tóc xăm mình, nước da ngăm đen, hai người bọn họ mặt mũi sáng sủa, làn da trắng trẻo như gốm sứ. Một người ôn hòa, một người lạnh lùng, cả hai đều là những thanh niên hào hoa phong nhã.
Khoảnh khắc thấy rõ dung mạo người kia, Bách Lý Quyết Minh sững sờ tại chỗ.
Lang quân áo xanh mỉm cười từ tốn hành lễ, nói: “Bách Lý Độ và đệ đệ bái kiến tộc trưởng. Chuyến ngao du lần này đến Mã Tang được tiếp đón nồng hậu là vận may của huynh đệ ta.”
Thanh niên áo đen cũng trầm tĩnh hành lễ.
Bọn họ đứng ngay trước mặt Bách Lý Quyết Minh, gần trong gang tấc. Khuôn mặt vô cảm lạnh như băng sương của thanh niên áo đen vô cùng quen thuộc. Đây là mình của trước kia sao? Bách Lý Quyết Minh nhìn gương mặt này, bỗng cảm thấy mông lung. Một nỗi đau không thể giải thích cuộn trào trong tim y, khiến ngực y đau nhói, không biết phải nói gì.
Vì sao mình lại đau buồn? Vì sao trước đây mình lại xuất hiện ở Mã Tang? Bách Lý Quyết Minh cảm thấy sâu trong óc mình có rất nhiều thứ muốn nhảy ra ngoài, ký ức hệt như một sợi dây kéo căng sắp đứt ngay sau đó, khiến đầu y đau như muốn nứt ra.
Giữa đám người ngồi có người cười to nói: “Đúng là một cặp thanh niên tuấn tú. Nghe nói hai người xuất thân từ vọng tộc Giang Tả, truyền thừa Thiên Tiên Hỏa Pháp của Bách Lý thị. Trăm nghe không bằng một thấy, quả nhiên là tuổi trẻ tài cao. Vừa khéo Vương nữ Mã Tang ta vừa trưởng thành, nhị lang quân, huynh trưởng của ngươi phải kế thừa gia nghiệp, chi bằng ngươi ở lại Mã Tang làm phu lang của Vương nữ, không về Trung Nguyên nữa!”
Bàn Già Lệ mỉm cười, chén rượu trong tay nhẹ đong đưa.
Thanh niên liếc nhìn Bàn Già Lệ một cái, gương mặt không có biểu cảm gì, hắn nói: “Không có hứng thú.”
“Ồ?” Người nọ cố ý khiêu khích, “Vương nữ Mã Tang ta còn không lọt nổi vào mắt xanh của ngươi cơ à?”
Thanh niên lạnh như băng cười cười, nói: “Ngại quá, ta là một tên đoạn tụ. Ta thấy dáng vẻ của ngươi không tệ, so với Vương nữ Bàn Già Lệ thì ngươi hợp nhãn ta hơn. Chi bằng ngươi gả cho ta, được không?”
***
Ngũ hổ tướng đánh phó bản Tây Nan Đà!
(Đeo đai trán: Tạ Sầm Quan, kế bên là Bùi Chân và Bách Lý Quyết Minh (đang chống nạnh), đối diện 3 người là Mục Tri Thâm và Dụ Thính Thu) – Artist: 池中落物.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất