Chương 123
Bách Lý Tiểu Kỉ là con gà con, không thể nào nói tiếng người được, người đàn ông ẩn bên trong truyền âm để giao tiếp với Bùi Chân. Vị trưởng lão núi Bão Trần không có tình người năm xưa giờ lụn bại biến thành một con gà con teo tóp, tình cảnh này thật khiến người ta cảm thấy kỳ dị. Song Bùi Chân không nói gì, chỉ cố hết sức đứng dậy, lấy ba cây châm bạc ra để phong bế đại huyệt gần mạch tim. Hắn muốn làm cho máu chảy chậm lại, kéo dài thời gian châm lông trâu đi vào mạch tim.
Làm xong tất cả thì đầu cũng nhễ nhại mồ hôi. Vết thương bên tay phải bị Quỷ Mẫu cào, hễ cử động là đau. Hắn xé vải chỗ tay áo xuống để băng bó, lại mở túi tay áo dưới cổ tay phải lấy ra một lọ thuốc nhỏ bằng sứ, bên trong đựng Lão Tài Hương. Sư tôn đã lấy một viên, hắn lại luyện chế một viên khác, là vì ngày hôm nay.
“Đừng ăn.” Bách Lý Tiểu Kỉ nói.
“Vì sao?” Nét cười Bùi Chân nhợt nhạt, gần như trong suốt, “Không phải ông cũng uống đấy à?”
Bách Lý Tiểu Kỉ nhìn Bùi Chân một lúc lâu rồi nói: “Nhóc con, ngươi cho rằng quỷ quái là cái gì? Bất tử bất diệt, oai phong lẫm liệt ư? Ngươi sai rồi, không có con quỷ nào không sống trong đau khổ cả, cha ngươi cũng thế, sư tôn ngươi cũng vậy, ta…” hắn dừng lại đôi chút, “cũng chẳng khác gì.”
Bùi Chân rũ mắt nhìn viên thuốc vàng chói mắt trong lòng bàn tay: “Ta không có mong muốn nào khác, chỉ cầu được ở bên sư tôn mà thôi.”
“Dù ngươi ăn Lão Tài Hương thì cũng chẳng cách nào thực hiện được nguyện vọng này đâu.” Bách Lý Tiểu Kỉ nói.
Bùi Chân ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt lạnh thấu xương, “Ý của ông là?”
“Còn nhớ đường hầm ta xây kia không? Ngươi đoán không sai, ta đã đưa một thứ vào. Ta sớm đã khám phá ra cánh cửa bí mật do A Lan Na thiết lập. Ta đã thêm một ít ám phù trên thuật pháp của A Lan Na. Người đầu tiên bước vào cánh cửa ấy sẽ đi đến một nơi đặc biệt.”
“Nơi nào?” Bùi Chân cấp hỏa công tâm[1], hộc ra một ngụm máu.
[1]Cấp hỏa công tâm ‘急火攻心’: chỉ việc một người gặp phải những chuyện không hay liên quan đến tình cảm dẫn đến tinh thần bị dồn nén, lâu ngày hình thành tâm bệnh, tinh thần không thoải mái chắc chắn sức khỏe sẽ xuống dốc, cơ thể cũng sẽ trở nên ốm yếu bệnh tật, lúc nào cũng hậm hực trong lòng.
“Ngươi tức giận sốt ruột thì máu chảy càng nhanh, chỉ có chết sớm hơn thôi.” Bách Lý Tiểu Kỉ lạnh nhạt nói.
“Ở, nơi, nào?” Bùi Chân cắn răng lặp lại.
“Không kịp nữa rồi.” Bách Lý Tiểu Kỉ quay lưng lại, ngắm nhìn gợn sóng lăn tăn bằng đôi mắt to bằng hạt gạo, “Bây giờ hẳn là nó đã đẩy cánh cửa kia ra, tất cả chuyện xưa phủ đầy bụi sẽ ùa về. Ký ức cứ như bóng ma vậy, đuổi theo bọn ta mãi không buông. Sư tôn ngươi đã trốn tránh rất nhiều, rất nhiều năm rồi, chẳng khác gì chơi trốn tìm với quỷ. Tầm Vi, ngươi là một đứa trẻ thông minh, ngươi hẳn phải biết, có ai chơi trốn tìm mà trốn được quỷ hồn đâu?”
Bùi Chân đau đớn âm ỉ trong tim, gần như chẳng thở được. Hắn không tưởng tượng nổi lúc này đây sư tôn đang gặp phải điều gì.
“Thứ ông đưa vào, là cái gì?” Bùi Chân hỏi.
Gợn sóng dập dềnh ánh lên thân gà Bách Lý Tiểu Kỉ, tấm lưng màu vàng nhạt của nó thể như mơ hồ.
“Một bộ thi thể.” Nó đáp, “Một bộ thi thể đã chết từ rất nhiều năm.”
Bách Lý Quyết Minh đẩy cánh cửa ra.
Bên trong là một hang núi tự nhiên, bốn vách đá khảm nạm rất nhiều dạ minh châu (trân châu phát sáng), ánh sáng màu trắng nhạt, thật giống như có vô vàn mặt trăng nho nhỏ bị nhốt trong hang núi này, chẳng có ai quan tâm. Quầng sáng của chúng chiếu rọi về chính giữa hang động, nơi đặt một chiếc quan tài nhỏ. Khắc vàng chạm ngọc, lộng lẫy quý giá vô ngần. Nhìn thoáng đã biết, người nằm ở đây có thân phận không hề tầm thường.
Bách Lý Quyết Minh từng bước một tiến lên, trên ván quan tài có đặt một vòng dây đỏ cũ nát. Đó là sợi dây khi còn sống Bách Lý Quyết Minh đã đeo trên cổ tay trong chiếc gương đồng ở Mục Gia Bảo. Y cẩn thận từng li từng tí cầm nó lên, sợi tóc đen nhánh tết quanh lớp lụa mỏng màu đỏ. Trong cơn mê mang, y dường như đã chạm tới hơi ấm còn sót lại trên cổ tay chàng trai kia.
Y đút sợi dây đỏ vào túi, rồi thẫn thờ nhìn chiếc quan tài này.
Bên tai là vô số tiếng ồn, như vọng lại từ sâu thẳm trong trí óc, y nghiêng tai lắng nghe, nhưng mãi không hiểu được rốt cuộc những âm thanh này đang nói cái gì. Chúng giống như đến từ ký ức xa xưa, xưa đến mức như đã từng nghe thấy ở kiếp trước. Muốn mở ra ư? Một cảm giác thân thuộc sâu sắc tỏa ra từ chiếc quan tài, y chắc chắn đã quen biết người nằm trong quan tài này từ lâu.
Y chầm chậm đưa tay, đẩy chiếc quan tài ra.
Nằm ở trong là một đứa trẻ, khuôn mặt tái nhợt, giống như chú lùn cắt ra từ tờ giấy trắng. Hai mắt nó nhắm lại, giữa trán có một vết bớt hình hoa sen đỏ rực, nhìn thoáng qua giống như một ngọn lửa nho nhỏ. Mặc dù thằng bé đã qua đời rất nhiều năm, nhưng đóa sen nơi đầu lông mày này vẫn đỏ tươi diễm lệ. Bên cạnh nó là hoa kim ngân, cỏ quyết minh, con dế cỏ mà tụi trẻ con thường chơi và con ếch tre được đan bằng tay, thậm chí còn có cả cửu liên hoàn bằng vàng ròng. Lúc còn sống, chắc chắn đứa nhỏ này được cưng chiều vô cùng, tất cả mọi người đều chẳng nỡ chia lìa nó. Dưới người được lót bằng một tấm nệm tơ lụa mềm mại, người thân của thằng bé hy vọng rằng nó sẽ được ngủ yên.
Hoàng hôn trong tâm vực hoàn toàn bị vết nứt chiếm cứ, Ác Đồng tuôn lệ máu vươn tay ra, đầu ngón tay chạm vào tia sáng vụn vỡ. “Đùng” một tiếng, tiếng vang nhỏ vô cùng rõ nét, tà dương đỏ rực vụn nát như thủy tinh. Vô số mảnh vỡ rơi xuống, mỗi một mảnh vỡ phản chiếu một khung cảnh hồi ức khác nhau. Hình bóng nó dần phai nhạt, cho đến khi giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống, vỡ thành vô số hạt trân châu nhỏ, rồi nó bị nhấn chìm bởi dòng ký ức tuôn tràn đằng sau ánh hoàng hôn.
Y nhớ ra rồi, nhớ ra hết tất cả. Y chết vào một ngày thu cỏ cây úa vàng, khi lá cây hòe bay lả tả rồi rơi xuống giếng sâu. Đôi mắt y phản chiếu một khoảng trời to tròn, y cứ rơi xuống, rơi xuống, bên tai vù vù gió thổi, bầu trời cách y ngày một xa. Cho đến khi mọi âm thanh ngừng lại, máu chảy lan ra từ sau đầu. Mọi thứ trên thế gian giống như ngưng đọng, thời gian của y đã ngừng trôi.
Năm ấy y sáu tuổi, cha mẹ còn chưa kịp đặt cho y một cái tên tự. Y chưa kịp lớn lên, và cũng không có thời gian để nói nời từ biệt với tất cả những gì y quan tâm. Kể từ ngày ấy, bắt đầu từ nơi mình lìa đời, y trở thành một con quỷ đã chết nhưng bất diệt.
Cuối cùng Bách Lý Quyết Minh đã hiểu y sợ hãi điều gì rồi.
Không phải Quỷ Mẫu bám mãi không buông, cũng không phải Mã Tang thần bí khó lường.
Là ký ức.
Ký ức ——- là điều y đã quên lãng suốt nhiều năm qua, như bóng ma bám theo bước chân y.
“Ngươi không tò mò sao? Rốt cuộc sư tôn ngươi lúc sinh thời là người như thế nào ấy?” Sóng gợn ở bên, Bách Lý Tiểu Kỉ ngoái đầu nhìn lại, “Ta sẽ nói cho ngươi biết, nếu ngươi sẵn lòng nghe.”
Bùi Chân nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
“Xin rửa tai lắng nghe.”
Chuyện xưa ấy bắt đầu vào một cuối mùa hè, khi bông sen trong đầm đã úa tàn, và những người phụ nữ giặt giũ của Mã Tang ngân nga làn điệu sầu thương. Chuồn chuồn đuôi dài bay lượn trên mặt nước, ánh sáng lấp loáng bị khúc xạ từ làn sóng và lăn tăn về cuối. Ve sầu đã ngưng râm ran từ lâu, tiếng chim họa mi hót líu lo lại thêm lanh lảnh. Thời tiết năm này lạnh lẽo hơn bao giờ hết, Thiên Nữ A Lan Na thức dậy sau giấc ngủ say suốt một năm qua, kéo lê bước chân mềm nhũn bởi vì ngủ quá lâu, nàng nằm nhoài ra bậu cửa sổ trên tầng chín của tòa tháp Lưu Ly và dõi mắt trông về những ngọn núi ở đằng xa.
Nàng buồn bực chán ngán, ngẩn người cả một buổi trưa, “Như nấm sớm không biết sớm tối, ve sầu không biết xuân thu” (Ý nói cuộc sống ngắn ngủi). Nếu con người chỉ có mấy chục năm tuổi thọ thì sẽ cảm thấy thời gian trôi mau, đất trời cũng già đi. Còn nếu sinh mệnh được dài lâu với trời cao, thì cảnh sắc có đẹp đến đâu cũng trở nên bình thường.
Lần trước trước trước nữa khi nàng tỉnh giấc Mã Tang là như vầy, lần này thức dậy vẫn cứ là như thế, đến cả tiếng chim hót cũng chẳng thay đổi, và A Lan Na bắt đầu cảm thấy mệt mỏi chỉ muốn ngủ. Ngoại trừ đại tế ra, nếu không có việc gì muốn làm thì nàng sẽ tỉnh lại trước mỗi lần đại tế, đại tế xong thì lại say giấc, càng sống lâu càng không thích ra ngoài, thậm chí đến thở thôi cũng lười. Nàng đã lâu lâu lâu lâu lắm rồi chưa gặp ai ngoài Vương thất Mã Tang.
Những tia nắng đang dần tắt, tựa như một bức màn xám trên vòm trời buông xuống, nghìn núi muôn sông dần ảm đạm. Ban đêm tĩnh mịch phủ đến, cỏ cây nhấp nhô chìm vào bóng tối, làn gió mát thổi tung mái tóc A Lan Na, khiến nàng thoáng tỉnh táo đôi chút. Rồi nàng trông thấy, có thứ ánh sáng lập lòe chớp tắt từ trong rừng cây rậm rạp u ám bay về phía bầu trời đêm vô biên. Khi nó theo làn gió bay đến trước mắt, A Lan Na mới phát hiện đó là pháo hoa màu đỏ với vầng sáng dịu dàng, như những bông hoa được vẽ bằng nét vẽ tinh xảo trên chiếc đèn lồng. A Lan Na thấy mà ngạc nhiên, vươn ngón tay chạm đến một đóa trong đó. Nó từ từ đậu ở đầu ngón tay nàng, có hơi nong nóng.
Pháo hoa chiếu sáng đôi mắt nàng, nàng chợt phát hiện, thì ra trên cõi đời này vẫn có những thứ nàng chưa thấy bao giờ. Chúng từ đâu tới đây? Ai đó đã thi triển thuật pháp ư? Cơn buồn ngủ không còn nữa rồi, nàng vén váy chạy xuống tháp, giày cũng không thèm xỏ, để chân trần chạy vào trong rừng. Nàng đuổi theo pháo hoa rực rỡ, muốn tìm người đã làm phép. Nàng ngờ rằng đó là một cô gái, bởi vì… pháo hoa này giống như một giấc mơ vậy, và chỉ có giấc mơ của người con gái mới có thể đẹp đẽ đến dường ấy.
Cuối cùng, nàng tìm thấy cô gái ấy bên rìa thung lũng, pháo hoa lơ lửng quanh nàng ta, như từng ngọn đèn nhỏ gác đêm cho nàng. Nàng ngủ trong bụi cỏ, lông mi thật dài khẽ run, bộ quần áo nàng ta mặc rất kỳ quái, bên phải vạt áo đen, áo choàng rộng và dài tay, A Lan Na chưa thấy trang phục nào quái lạ như thế.
A Lan Na lặng lẽ tới gần, nàng ta ngủ rất sâu giấc nên không phát hiện ra A Lan Na. A Lan Na chọt chọt vào khuôn mặt nhợt nhạt của cô gái ấy, nhìn thấy trên cần cổ trắng nõn chi chít kha khá máu. A Lan Na thoáng nhìn đã hiểu, cô gái nhỏ này bị muỗi vằn độc đốt cho bị thương rồi. Ở Mã Tang muỗi nhiều, và trong đó muỗi vằn độc là loại côn trùng ghê gớm nhất, cắn một cái là có thể khiến cho một đứa trẻ mất mạng. Muỗi vằn độc không sợ bất cứ thứ gì, duy nhất ánh sáng, cô gái nhỏ rất thông minh, bắn pháo hoa phát sáng để xua đuổi muỗi vằn độc.
Người con gái này đang bị sốt, A Lan Na không dám chậm trễ, cõng nàng ta trở về tháp Lưu Ly. A Lan Na tìm thảo dược giải độc rồi sắc thành canh đắng cho nàng ta uống, còn dùng khăn ướt để hạ sốt cho nàng ấy, tuy chiếc khăn này cả năm nay chưa ai xài. A Lan Na là Thiên nữ tốt bụng và hiểu chuyện, rất chu đáo cởi áo ngoài bẩn thỉu ra giùm cô gái nhỏ, sau đó mặc lại cho nàng một chiếc váy lụa đỏ kim tuyến.
Cô gái nom thì có vẻ gầy yếu nhưng dáng người lại dong dỏng, quần áo nhỏ quá nàng ấy không mặc được, A Lan Na lấy chiếc váy mình mặc lúc béo nhất ra rồi thay cho cô nàng. Lúc c0i áo l0t ra, có thể thấy cô gái này là người tu đạo, còn có cả cơ bụng tám múi. A Lan Na tự thấy mình là Thiên Nữ cường tráng nhưng cơ bụng cũng chỉ có một múi thôi. Tiết khố (quần lot) thì không thay, A Lan Na sợ cô gái xấu hổ.
A Lan Na chỉ có một cái đệm chăn, thế là nhường cho cô gái nhỏ đắp, còn mình thì ôm quần áo ngủ dưới đất. Sớm hôm sau trời vừa sáng, nàng dụi mắt ngồi dậy, trông thấy cô gái nhỏ thế mà đã tỉnh rồi, đôi mắt đen láy đang mở to nhìn nàng. Mắt cô gái đẹp lắm, con ngươi đen thẫm, nhưng ánh sáng ẩn chứa trong đó trong veo như làn nước mùa thu.
“Ngươi tỉnh rồi!” A Lan Na càng nhìn nàng càng thích, bưng má nói, “Ta tên là A Lan Na, tối hôm qua ta đã cứu ngươi đấy. Không cần cảm ơn đâu, ta thích những cô gái xinh đẹp như ta mà.”
Thiếu nữ không nói chuyện, nhưng đôi mắt dần cong cong, nơi khóe mắt thoảng ý cười dịu dàng.
Đã lâu rồi chưa trò chuyện với ai, A Lan Na hào hứng bừng bừng, miệng tía lia loạt câu hỏi, “Ngươi tên là gì nhỉ? Ngươi không phải là người Mã Tang đúng không? Nhà ngươi ở đâu thế, cách bao xa, ta sẽ tìm người nhà của ngươi để đón ngươi về.”
Người trước mắt khẽ hé mở bờ môi mỏng, cuối cùng cũng cất lời. Nhưng lời cất ra lại chẳng phải giọng nữ nhẹ nhàng như trong tưởng tượng của A Lan Na, mà là giọng nam thanh mà trầm, khiến người ta liên tưởng đến ánh trăng sáng vỡ thành sóng nước.
“Tại hạ là Bách Lý Độ, không phải người Mã Tang, là khách ở Vương trại, cũng không xa lắm.” Y cười nhẹ nhàng, nghiêng tai nghe tiếng vó ngựa ngoài tháp, “Không làm phiền cô nương nữa, lúc cô nương còn đang ngủ say ta đã phóng tên lệnh. Đó, đệ đệ tới đón ta rồi.”
***
Làm xong tất cả thì đầu cũng nhễ nhại mồ hôi. Vết thương bên tay phải bị Quỷ Mẫu cào, hễ cử động là đau. Hắn xé vải chỗ tay áo xuống để băng bó, lại mở túi tay áo dưới cổ tay phải lấy ra một lọ thuốc nhỏ bằng sứ, bên trong đựng Lão Tài Hương. Sư tôn đã lấy một viên, hắn lại luyện chế một viên khác, là vì ngày hôm nay.
“Đừng ăn.” Bách Lý Tiểu Kỉ nói.
“Vì sao?” Nét cười Bùi Chân nhợt nhạt, gần như trong suốt, “Không phải ông cũng uống đấy à?”
Bách Lý Tiểu Kỉ nhìn Bùi Chân một lúc lâu rồi nói: “Nhóc con, ngươi cho rằng quỷ quái là cái gì? Bất tử bất diệt, oai phong lẫm liệt ư? Ngươi sai rồi, không có con quỷ nào không sống trong đau khổ cả, cha ngươi cũng thế, sư tôn ngươi cũng vậy, ta…” hắn dừng lại đôi chút, “cũng chẳng khác gì.”
Bùi Chân rũ mắt nhìn viên thuốc vàng chói mắt trong lòng bàn tay: “Ta không có mong muốn nào khác, chỉ cầu được ở bên sư tôn mà thôi.”
“Dù ngươi ăn Lão Tài Hương thì cũng chẳng cách nào thực hiện được nguyện vọng này đâu.” Bách Lý Tiểu Kỉ nói.
Bùi Chân ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt lạnh thấu xương, “Ý của ông là?”
“Còn nhớ đường hầm ta xây kia không? Ngươi đoán không sai, ta đã đưa một thứ vào. Ta sớm đã khám phá ra cánh cửa bí mật do A Lan Na thiết lập. Ta đã thêm một ít ám phù trên thuật pháp của A Lan Na. Người đầu tiên bước vào cánh cửa ấy sẽ đi đến một nơi đặc biệt.”
“Nơi nào?” Bùi Chân cấp hỏa công tâm[1], hộc ra một ngụm máu.
[1]Cấp hỏa công tâm ‘急火攻心’: chỉ việc một người gặp phải những chuyện không hay liên quan đến tình cảm dẫn đến tinh thần bị dồn nén, lâu ngày hình thành tâm bệnh, tinh thần không thoải mái chắc chắn sức khỏe sẽ xuống dốc, cơ thể cũng sẽ trở nên ốm yếu bệnh tật, lúc nào cũng hậm hực trong lòng.
“Ngươi tức giận sốt ruột thì máu chảy càng nhanh, chỉ có chết sớm hơn thôi.” Bách Lý Tiểu Kỉ lạnh nhạt nói.
“Ở, nơi, nào?” Bùi Chân cắn răng lặp lại.
“Không kịp nữa rồi.” Bách Lý Tiểu Kỉ quay lưng lại, ngắm nhìn gợn sóng lăn tăn bằng đôi mắt to bằng hạt gạo, “Bây giờ hẳn là nó đã đẩy cánh cửa kia ra, tất cả chuyện xưa phủ đầy bụi sẽ ùa về. Ký ức cứ như bóng ma vậy, đuổi theo bọn ta mãi không buông. Sư tôn ngươi đã trốn tránh rất nhiều, rất nhiều năm rồi, chẳng khác gì chơi trốn tìm với quỷ. Tầm Vi, ngươi là một đứa trẻ thông minh, ngươi hẳn phải biết, có ai chơi trốn tìm mà trốn được quỷ hồn đâu?”
Bùi Chân đau đớn âm ỉ trong tim, gần như chẳng thở được. Hắn không tưởng tượng nổi lúc này đây sư tôn đang gặp phải điều gì.
“Thứ ông đưa vào, là cái gì?” Bùi Chân hỏi.
Gợn sóng dập dềnh ánh lên thân gà Bách Lý Tiểu Kỉ, tấm lưng màu vàng nhạt của nó thể như mơ hồ.
“Một bộ thi thể.” Nó đáp, “Một bộ thi thể đã chết từ rất nhiều năm.”
Bách Lý Quyết Minh đẩy cánh cửa ra.
Bên trong là một hang núi tự nhiên, bốn vách đá khảm nạm rất nhiều dạ minh châu (trân châu phát sáng), ánh sáng màu trắng nhạt, thật giống như có vô vàn mặt trăng nho nhỏ bị nhốt trong hang núi này, chẳng có ai quan tâm. Quầng sáng của chúng chiếu rọi về chính giữa hang động, nơi đặt một chiếc quan tài nhỏ. Khắc vàng chạm ngọc, lộng lẫy quý giá vô ngần. Nhìn thoáng đã biết, người nằm ở đây có thân phận không hề tầm thường.
Bách Lý Quyết Minh từng bước một tiến lên, trên ván quan tài có đặt một vòng dây đỏ cũ nát. Đó là sợi dây khi còn sống Bách Lý Quyết Minh đã đeo trên cổ tay trong chiếc gương đồng ở Mục Gia Bảo. Y cẩn thận từng li từng tí cầm nó lên, sợi tóc đen nhánh tết quanh lớp lụa mỏng màu đỏ. Trong cơn mê mang, y dường như đã chạm tới hơi ấm còn sót lại trên cổ tay chàng trai kia.
Y đút sợi dây đỏ vào túi, rồi thẫn thờ nhìn chiếc quan tài này.
Bên tai là vô số tiếng ồn, như vọng lại từ sâu thẳm trong trí óc, y nghiêng tai lắng nghe, nhưng mãi không hiểu được rốt cuộc những âm thanh này đang nói cái gì. Chúng giống như đến từ ký ức xa xưa, xưa đến mức như đã từng nghe thấy ở kiếp trước. Muốn mở ra ư? Một cảm giác thân thuộc sâu sắc tỏa ra từ chiếc quan tài, y chắc chắn đã quen biết người nằm trong quan tài này từ lâu.
Y chầm chậm đưa tay, đẩy chiếc quan tài ra.
Nằm ở trong là một đứa trẻ, khuôn mặt tái nhợt, giống như chú lùn cắt ra từ tờ giấy trắng. Hai mắt nó nhắm lại, giữa trán có một vết bớt hình hoa sen đỏ rực, nhìn thoáng qua giống như một ngọn lửa nho nhỏ. Mặc dù thằng bé đã qua đời rất nhiều năm, nhưng đóa sen nơi đầu lông mày này vẫn đỏ tươi diễm lệ. Bên cạnh nó là hoa kim ngân, cỏ quyết minh, con dế cỏ mà tụi trẻ con thường chơi và con ếch tre được đan bằng tay, thậm chí còn có cả cửu liên hoàn bằng vàng ròng. Lúc còn sống, chắc chắn đứa nhỏ này được cưng chiều vô cùng, tất cả mọi người đều chẳng nỡ chia lìa nó. Dưới người được lót bằng một tấm nệm tơ lụa mềm mại, người thân của thằng bé hy vọng rằng nó sẽ được ngủ yên.
Hoàng hôn trong tâm vực hoàn toàn bị vết nứt chiếm cứ, Ác Đồng tuôn lệ máu vươn tay ra, đầu ngón tay chạm vào tia sáng vụn vỡ. “Đùng” một tiếng, tiếng vang nhỏ vô cùng rõ nét, tà dương đỏ rực vụn nát như thủy tinh. Vô số mảnh vỡ rơi xuống, mỗi một mảnh vỡ phản chiếu một khung cảnh hồi ức khác nhau. Hình bóng nó dần phai nhạt, cho đến khi giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống, vỡ thành vô số hạt trân châu nhỏ, rồi nó bị nhấn chìm bởi dòng ký ức tuôn tràn đằng sau ánh hoàng hôn.
Y nhớ ra rồi, nhớ ra hết tất cả. Y chết vào một ngày thu cỏ cây úa vàng, khi lá cây hòe bay lả tả rồi rơi xuống giếng sâu. Đôi mắt y phản chiếu một khoảng trời to tròn, y cứ rơi xuống, rơi xuống, bên tai vù vù gió thổi, bầu trời cách y ngày một xa. Cho đến khi mọi âm thanh ngừng lại, máu chảy lan ra từ sau đầu. Mọi thứ trên thế gian giống như ngưng đọng, thời gian của y đã ngừng trôi.
Năm ấy y sáu tuổi, cha mẹ còn chưa kịp đặt cho y một cái tên tự. Y chưa kịp lớn lên, và cũng không có thời gian để nói nời từ biệt với tất cả những gì y quan tâm. Kể từ ngày ấy, bắt đầu từ nơi mình lìa đời, y trở thành một con quỷ đã chết nhưng bất diệt.
Cuối cùng Bách Lý Quyết Minh đã hiểu y sợ hãi điều gì rồi.
Không phải Quỷ Mẫu bám mãi không buông, cũng không phải Mã Tang thần bí khó lường.
Là ký ức.
Ký ức ——- là điều y đã quên lãng suốt nhiều năm qua, như bóng ma bám theo bước chân y.
“Ngươi không tò mò sao? Rốt cuộc sư tôn ngươi lúc sinh thời là người như thế nào ấy?” Sóng gợn ở bên, Bách Lý Tiểu Kỉ ngoái đầu nhìn lại, “Ta sẽ nói cho ngươi biết, nếu ngươi sẵn lòng nghe.”
Bùi Chân nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
“Xin rửa tai lắng nghe.”
Chuyện xưa ấy bắt đầu vào một cuối mùa hè, khi bông sen trong đầm đã úa tàn, và những người phụ nữ giặt giũ của Mã Tang ngân nga làn điệu sầu thương. Chuồn chuồn đuôi dài bay lượn trên mặt nước, ánh sáng lấp loáng bị khúc xạ từ làn sóng và lăn tăn về cuối. Ve sầu đã ngưng râm ran từ lâu, tiếng chim họa mi hót líu lo lại thêm lanh lảnh. Thời tiết năm này lạnh lẽo hơn bao giờ hết, Thiên Nữ A Lan Na thức dậy sau giấc ngủ say suốt một năm qua, kéo lê bước chân mềm nhũn bởi vì ngủ quá lâu, nàng nằm nhoài ra bậu cửa sổ trên tầng chín của tòa tháp Lưu Ly và dõi mắt trông về những ngọn núi ở đằng xa.
Nàng buồn bực chán ngán, ngẩn người cả một buổi trưa, “Như nấm sớm không biết sớm tối, ve sầu không biết xuân thu” (Ý nói cuộc sống ngắn ngủi). Nếu con người chỉ có mấy chục năm tuổi thọ thì sẽ cảm thấy thời gian trôi mau, đất trời cũng già đi. Còn nếu sinh mệnh được dài lâu với trời cao, thì cảnh sắc có đẹp đến đâu cũng trở nên bình thường.
Lần trước trước trước nữa khi nàng tỉnh giấc Mã Tang là như vầy, lần này thức dậy vẫn cứ là như thế, đến cả tiếng chim hót cũng chẳng thay đổi, và A Lan Na bắt đầu cảm thấy mệt mỏi chỉ muốn ngủ. Ngoại trừ đại tế ra, nếu không có việc gì muốn làm thì nàng sẽ tỉnh lại trước mỗi lần đại tế, đại tế xong thì lại say giấc, càng sống lâu càng không thích ra ngoài, thậm chí đến thở thôi cũng lười. Nàng đã lâu lâu lâu lâu lắm rồi chưa gặp ai ngoài Vương thất Mã Tang.
Những tia nắng đang dần tắt, tựa như một bức màn xám trên vòm trời buông xuống, nghìn núi muôn sông dần ảm đạm. Ban đêm tĩnh mịch phủ đến, cỏ cây nhấp nhô chìm vào bóng tối, làn gió mát thổi tung mái tóc A Lan Na, khiến nàng thoáng tỉnh táo đôi chút. Rồi nàng trông thấy, có thứ ánh sáng lập lòe chớp tắt từ trong rừng cây rậm rạp u ám bay về phía bầu trời đêm vô biên. Khi nó theo làn gió bay đến trước mắt, A Lan Na mới phát hiện đó là pháo hoa màu đỏ với vầng sáng dịu dàng, như những bông hoa được vẽ bằng nét vẽ tinh xảo trên chiếc đèn lồng. A Lan Na thấy mà ngạc nhiên, vươn ngón tay chạm đến một đóa trong đó. Nó từ từ đậu ở đầu ngón tay nàng, có hơi nong nóng.
Pháo hoa chiếu sáng đôi mắt nàng, nàng chợt phát hiện, thì ra trên cõi đời này vẫn có những thứ nàng chưa thấy bao giờ. Chúng từ đâu tới đây? Ai đó đã thi triển thuật pháp ư? Cơn buồn ngủ không còn nữa rồi, nàng vén váy chạy xuống tháp, giày cũng không thèm xỏ, để chân trần chạy vào trong rừng. Nàng đuổi theo pháo hoa rực rỡ, muốn tìm người đã làm phép. Nàng ngờ rằng đó là một cô gái, bởi vì… pháo hoa này giống như một giấc mơ vậy, và chỉ có giấc mơ của người con gái mới có thể đẹp đẽ đến dường ấy.
Cuối cùng, nàng tìm thấy cô gái ấy bên rìa thung lũng, pháo hoa lơ lửng quanh nàng ta, như từng ngọn đèn nhỏ gác đêm cho nàng. Nàng ngủ trong bụi cỏ, lông mi thật dài khẽ run, bộ quần áo nàng ta mặc rất kỳ quái, bên phải vạt áo đen, áo choàng rộng và dài tay, A Lan Na chưa thấy trang phục nào quái lạ như thế.
A Lan Na lặng lẽ tới gần, nàng ta ngủ rất sâu giấc nên không phát hiện ra A Lan Na. A Lan Na chọt chọt vào khuôn mặt nhợt nhạt của cô gái ấy, nhìn thấy trên cần cổ trắng nõn chi chít kha khá máu. A Lan Na thoáng nhìn đã hiểu, cô gái nhỏ này bị muỗi vằn độc đốt cho bị thương rồi. Ở Mã Tang muỗi nhiều, và trong đó muỗi vằn độc là loại côn trùng ghê gớm nhất, cắn một cái là có thể khiến cho một đứa trẻ mất mạng. Muỗi vằn độc không sợ bất cứ thứ gì, duy nhất ánh sáng, cô gái nhỏ rất thông minh, bắn pháo hoa phát sáng để xua đuổi muỗi vằn độc.
Người con gái này đang bị sốt, A Lan Na không dám chậm trễ, cõng nàng ta trở về tháp Lưu Ly. A Lan Na tìm thảo dược giải độc rồi sắc thành canh đắng cho nàng ta uống, còn dùng khăn ướt để hạ sốt cho nàng ấy, tuy chiếc khăn này cả năm nay chưa ai xài. A Lan Na là Thiên nữ tốt bụng và hiểu chuyện, rất chu đáo cởi áo ngoài bẩn thỉu ra giùm cô gái nhỏ, sau đó mặc lại cho nàng một chiếc váy lụa đỏ kim tuyến.
Cô gái nom thì có vẻ gầy yếu nhưng dáng người lại dong dỏng, quần áo nhỏ quá nàng ấy không mặc được, A Lan Na lấy chiếc váy mình mặc lúc béo nhất ra rồi thay cho cô nàng. Lúc c0i áo l0t ra, có thể thấy cô gái này là người tu đạo, còn có cả cơ bụng tám múi. A Lan Na tự thấy mình là Thiên Nữ cường tráng nhưng cơ bụng cũng chỉ có một múi thôi. Tiết khố (quần lot) thì không thay, A Lan Na sợ cô gái xấu hổ.
A Lan Na chỉ có một cái đệm chăn, thế là nhường cho cô gái nhỏ đắp, còn mình thì ôm quần áo ngủ dưới đất. Sớm hôm sau trời vừa sáng, nàng dụi mắt ngồi dậy, trông thấy cô gái nhỏ thế mà đã tỉnh rồi, đôi mắt đen láy đang mở to nhìn nàng. Mắt cô gái đẹp lắm, con ngươi đen thẫm, nhưng ánh sáng ẩn chứa trong đó trong veo như làn nước mùa thu.
“Ngươi tỉnh rồi!” A Lan Na càng nhìn nàng càng thích, bưng má nói, “Ta tên là A Lan Na, tối hôm qua ta đã cứu ngươi đấy. Không cần cảm ơn đâu, ta thích những cô gái xinh đẹp như ta mà.”
Thiếu nữ không nói chuyện, nhưng đôi mắt dần cong cong, nơi khóe mắt thoảng ý cười dịu dàng.
Đã lâu rồi chưa trò chuyện với ai, A Lan Na hào hứng bừng bừng, miệng tía lia loạt câu hỏi, “Ngươi tên là gì nhỉ? Ngươi không phải là người Mã Tang đúng không? Nhà ngươi ở đâu thế, cách bao xa, ta sẽ tìm người nhà của ngươi để đón ngươi về.”
Người trước mắt khẽ hé mở bờ môi mỏng, cuối cùng cũng cất lời. Nhưng lời cất ra lại chẳng phải giọng nữ nhẹ nhàng như trong tưởng tượng của A Lan Na, mà là giọng nam thanh mà trầm, khiến người ta liên tưởng đến ánh trăng sáng vỡ thành sóng nước.
“Tại hạ là Bách Lý Độ, không phải người Mã Tang, là khách ở Vương trại, cũng không xa lắm.” Y cười nhẹ nhàng, nghiêng tai nghe tiếng vó ngựa ngoài tháp, “Không làm phiền cô nương nữa, lúc cô nương còn đang ngủ say ta đã phóng tên lệnh. Đó, đệ đệ tới đón ta rồi.”
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất