Độ Ách

Chương 130

Trước Sau
“Sau đó, một mình Linh Nhi trèo đèo lội suối, hỏi thăm suốt dọc đường để quay về núi Bão Trần. Bộ dạng nó nhếch nhác, tóc tai bù xù, bò lên chín trăm bậc thềm núi, nhưng câu đầu tiên nó nói khi thấy ta và huynh trưởng là: Siêu độ con đi, nếu không siêu độ được thì phong ấn.” Bách Lý Tiểu Kỉ nói, “Bọn ta đã thử rất nhiều cách, lập đàn, đốt lửa, song lại không siêu độ được Linh Nhi. Cho dù bọn ta lấy tim hoa sen sáu cánh ra khỏi người nó thì nó cũng không thể an giấc nghìn thu. Linh Nhi khác với những quỷ quái khác, nó là do A Lan Na cưỡng chế lôi về, bị ép hóa quỷ. Tâm nguyện duy nhất của nó là chết đi, nhưng chính tâm nguyện này lại ngăn cản nó siêu sinh.

Huynh trưởng thẹn với lòng, ngày nào cũng buồn bực không vui. Huynh ấy từ bỏ công pháp duy trì dung mạo, đổi tên thành ‘Vô Độ’ để răn đe chính mình, sau đó đi khắp trời nam đất bắc tìm cách siêu độ A Lan Na và Linh Nhi. Tầm Vi, bọn ta từng mở đại nguyện siêu độ hung hồn trong thiên hạ, nhưng lại không độ được người thân của mình, nực cười biết bao.”

Bùi Chân cụp mi, giấu đi nỗi bi ai dưới đáy mắt, đoạn hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Mãi cho đến khi bọn ta thu gom được một vài cuốn kinh điển tịch còn sót lại trong Quỷ Quốc, bọn ta mới biết đến ‘Tây Nan Đà’. Những lần tới lui Quỷ Quốc, bọn ta tổn thất vô số đệ tử. Bọn ta tra khảo thủ vệ nghìn mắt, chúng nó hận bọn ta thấu xương, rề rà không chịu nói ra bí mật hiến tế của Mã Tang. Bọn ta lột băng vải của chúng nó ra, dùng Tam Muội Chân Hỏa đốt ba khuôn mặt và đôi mắt của chúng nó, chúng nó mới chịu nói cho bọn ta biết đường đến Tây Nan Đà.” Bách Lý Tiểu Kỉ nói, “Tầm Vi, Mã Tang có mối liên hệ chặt chẽ với Thiên Âm, thần thoại về chúng không phải là tin đồn vô căn cứ, ba gương mặt của xác nghìn mắt, ba phân thân của A Lan Na đều có liên quan mật thiết đến truyền thuyết về cái chết của Mã Tang.”

Bùi Chân thấp giọng nói: “Con người ta sau khi chết đi sẽ thấy niềm vui và tức giận của cả đời họ, cuối cùng quy về sự yên tĩnh vĩnh hằng.”

“Chúng ta bắt đầu khôi phục trình tự yết kiến Thiên Âm của người Mã Tang, Lung giả Mã Tang muốn mang Tứ Âm Đồng Tử đến Tây Nan Đà trước, bọn ta bèn tìm kiếm Tứ Âm Đồng Tử khắp nơi. Nhưng Trung Nguyên xem Tứ Âm Đồng Tử là công cụ đắc lực để tu luyện đạo giáo, mỗi khi chúng nó chào đời đều bị cha mẹ bóp ch3t, đẩy té chết, hoặc là rơi xuống nước rồi chết đuối, bọn ta vẫn không tìm được một đứa bé Tứ Âm nào còn sống cả. Cuối cùng bọn ta quyết định đến thẳng Tây Nan Đà, tổng cộng là năm lần thử nghiệm, giết tà quái, chữa bệnh lạ, mỗi một lần đều đi xa hơn lần trước một chút, số người chết cũng ngày càng nhiều hơn.” Giọng điệu Bách Lý Tiểu Kỉ chứa đầy bi thương, “Bọn ta đã trả một cái giá quá lớn.”

“Cuối cùng các người vẫn thành công mà, đúng không?” Bùi Chân nói.

“Không sai. Đến lần thứ sáu, chính là lần mà ngươi thấy trong gương đồng ở Mục Gia Bảo. Đệ tử núi Bão Trần đã tử tuyệt, ban đầu bọn ta vốn lên kế hoạch để sư tôn ngươi hoàn thành chuyện mà bọn ta chưa thể làm được. Cuối cùng một mình ta tiến vào Tây Nan Đà và thành công.” Bách Lý Tiểu Kỉ nói.

Ngón tay Bùi Chân bỗng siết lại, hắn nhìn chằm chằm Bách Lý Tiểu Kỉ, không nói lời nào.

“Ta biết ngươi đang nghĩ gì, ngươi sợ Linh Nhi bị siêu độ, sau đó sẽ ly biệt với ngươi, đúng không?” Bách Lý Tiểu Kỉ nói, “Đừng sợ, nhóc con à, ngươi cần phải dũng cảm. Giống như Linh Nhi vậy, nó cũng cần phải dũng cảm. Nó chết lúc sáu tuổi, vừa đặt chân vào nhân gian đã vội vàng nhắm mắt lại, chỉ kịp nhìn thoáng qua, nó chưa từng lớn lên, chưa từng kết bạn, chưa từng yêu ai. Sinh, lão, bệnh, tử, nó nhảy vọt qua quãng đời đi thẳng đến cái chết. Tầm Vi, quá nhanh, thật sự quá nhanh.”

“Cho nên ông đem thân xác của mình cho người.”

Bách Lý Tiểu Kỉ nhẹ nhàng gật đầu, “Cho nó thân xác ta, tên ta, thân phận của ta, nhưng ta không cho nó quá khứ. Bọn ta muốn hoàn thành tâm nguyện lúc còn sống của nó – lớn lên. Nó tự sống, rồi tự trưởng thành. Có lẽ nó sẽ trở thành một đại trượng phu hung dữ khiến người đời sợ hãi, hoặc là một kẻ ăn không ngồi rồi ngày nào cũng sầu não nghĩ xem mai ăn gì. Có lẽ nó sẽ đi trên con đường cứu rỗi thiên hạ, cũng có lẽ sẽ không màng những chuyện bên ngoài, ngủ một giấc thẳng cẳng cho đến khi mặt trời lên cao. Không sao cả, không quan trọng. Chỉ cần nó nếm được hỉ nộ ái ố, trải qua niềm vui và đau khổ, biết ‘sống’ là thế nào, thì nó sẽ biết cái gì gọi là ‘chết đi’.

Khi nó hiểu biết tất thảy mọi chuyện, bọn ta sẽ mở phong ấn ký ức của nó ra. Năm mươi tám năm trước, ta báo với âm hồn Mã Tang rằng một ngày nào đó sư tôn của ngươi sẽ đến nơi này, mong đến lúc đó bọn họ sẽ hỗ trợ chỉ dẫn. Ta đưa một con quỷ Mã Tang đi, đặt ở Mục Gia Bảo để bảo vệ bí mật Tây Nan Đà. Sau đó dùng khóa Liên Tâm đưa tin báo kế hoạch tiếp theo cho huynh trưởng ta biết, dạy huynh ấy cách độ châm bạc cho bách gia tiên môn, phong tỏa tin tức ta trọng thương mà chết.

Tiếp đó ta nuốt Lão Tài hương, lúc mới thành quỷ ta không thể duy trì thần trí thanh tỉnh như Linh Nhi, nên ta đánh mất bản thân mình. Huynh trưởng đón lấy ta, chiếu theo tính toán ban đầu của bọn ta thì sẽ nhập hồn phách của Linh Nhi vào thân xác ta, còn phải phong ấn ký ức của nó. Nan đề là không thể để nó phát hiện ra chuyện phong ấn này. Huynh trưởng nghĩ ra một cách, huynh ấy đã in sâu phù văn phong ấn vào xương thịt ta, cho nên thân thể ta là túi da của Linh Nhi, cũng là phong ấn ký ức của nó. Khi Linh Nhi rời khỏi thân xác này, nó sẽ nhớ lại hết thảy quá khứ.

Linh Nhi và A Lan Na là linh môi của Thiên Âm, một khi trở thành quỷ quái là Ác Sát trong quỷ. Mà ta thì giống với cha ngươi, cần phải tu hành lần nữa. Ta không biết cha ngươi ở Quỷ Quốc bao lâu, còn ta thì phải mất hơn năm mươi năm mới tìm lại được thần trí.”

Giọng Bùi Chân trầm xuống, “Cho nên ông là người ở núi Bão Trần đưa tin đến Khương thị, nói với bọn họ rằng sư tôn là quỷ quái. Là ông buộc sư tôn phải bước tiếp.”

“Đó là cách duy nhất, sư tôn của ngươi rất cao cường, nếu nó phát huy hết khả năng thì ngay cả ta cũng không phải là đối thủ của nó. Không tập trung lực lượng bách gia tiên môn lại, bọn ta không thể phá hủy thân thể của nó.”

“Các người đã thất bại, kế hoạch xảy ra biến cố. Ta dịch chuyển sư tôn vào thân xác của Tần Thu Minh, sư tôn tỉnh lại trong quỷ vực ở Côn Sơn, không hề nhớ lại mọi chuyện trong quá khứ.”

“Quả thực bọn ta đã thất bại, nhưng kế hoạch cũng không sai sót gì.” Bách Lý Tiểu Kỉ nhắc nhở hắn, “Như ta đã nói ban nãy, nó cần phải trở nên dũng cảm. Nó đã lớn lên, nhưng vẫn chưa đủ dũng cảm. Hẳn là quỷ hầu của ngươi đã nói với ngươi rồi, sư tôn ngươi ở Côn Sơn đã trì hoãn ra khỏi quan tài cỡ một nén nhang thời gian.”

“Một nén nhang…” Bùi Chân nghĩ ra, “Ý của ông là trong một nén nhang đó, sư tôn đã tự phong ấn ký ức của mình.”



Bên kia, trong gian phòng quạnh quẽ, Bách Lý Quyết Minh cụp mắt nhìn chính mình nằm trong chiếc quan tài nho nhỏ.

Hóa ra phong ấn hoàng hôn trong tâm vực kia không phải do Vô Độ làm, là chính y. Là khi y tỉnh lại ở Côn Sơn, bị nỗi bi ai vô hạn và sự khủng khiếp đã bao trùm, trong khoảng lặng bàng hoàng và mông lung, y đã tự hạ thuật pháp với mình. Nói là ‘Phong ấn’, chi bằng dùng từ ‘Cắt’ thì đúng hơn. Cắt đi hồi ức của ‘Tiểu Linh Đồng’, phong ấn một nửa bản thân, nếu y trở thành một ‘Bách Lý Quyết Minh’ lười biếng nhác thây chỉ chạy loanh quanh để nuôi đồ đệ, vậy cứ để y vĩnh viễn trở thành Bách Lý Quyết Minh.

Khi hoàng hôn trong tâm vực dâng lên, bé trai cô đơn kia xuất hiện. Cậu ấy là do Bách Lý Quyết Minh tự cắt ra, cậu ấy nhận lấy bi ai và đau khổ của ‘Tiểu Linh Đồng’, mà Bách Lý Quyết Minh thì chỉ cần nhớ quãng thời gian năm mươi năm trở thành ‘Bách Lý Quyết Minh ở núi Bão Trần mà thôi.

Y ngồi xổm xuống, đau khổ ôm chặt đầu mình, nỗi đau từ sâu trong trí não lan tràn ra ngoài khiến y không thở nổi. Vì sao lại ép y phải nhớ ra? Y muốn trốn đi, song lại không có nơi để trốn. Y run rẩy, bỗng nghe thấy tiếng kẽo kẹt của cánh cửa vang lên. Ai vào đây được, là Bùi Chân sao? Hắn tới tìm mình sao?

Một đôi chân trần bẩn thỉu dừng trước mắt y, y chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt bị tóc tai che kín của mẫu thân. Nàng xoay đầu hai lần, vị trí vốn ở sau gáy đã chuyển ra phía trước. Nàng ngồi xổm xuống, đối mặt với Bách Lý Quyết Minh. Xa cách năm trăm năm, một lần nữa Bách Lý Quyết Minh nhìn thấy phân thân Vui Vẻ của A Lan Na – một gương mặt tươi cười cứng đờ mà bi thương.

“Linh Nhi… Ngoài kia, nguy hiểm lắm, về nhà… với mẹ đi…”

Ngực y nhói lên một chút, dường như y đã biết vì cớ gì mà mẫu thân lại dùng gương mặt tươi cười đối diện với y. Nàng muốn mỉm cười với y, nàng lo y sợ hãi. Bi thương là, khi đó y vẫn cực kỳ cực kỳ sợ hãi.

Y vươn tay, nhẹ nhàng vu0t ve khuôn mặt A Lan Na.

Y gọi một tiếng: “Mẹ ơi.”

Bách Lý Tiểu Kỉ nói tiếp: “Kế hoạch ban đầu là đợi khi ta khôi phục lại thần trí, Khương Nhược Hư đưa sư tôn ngươi ra khỏi Mười tám tầng ngục, không ngờ ngươi lại nhanh chân đến trước. Cho nên bọn ta tương kế tựu kế, bắt đầu bước thứ hai trong kế hoạch, mang Dụ Liên Hải ra khỏi Quỷ Quốc rồi chôn đầu của hắn xuống lòng đất trong Dụ phủ. Dụ Liên Hải hiện thế, Khương Nhược Hư sẽ có lý do mở ra khe nứt lần nữa. Sư tôn ngươi mới có thể vào Quỷ Quốc, từng bước tiến về Tây Nan Đà.”

Bùi Chân cười nhạt, “Hóa ra ta vẫn luôn bị ông giám thị, khó trách Tọa sư lại tin dùng ta như thế.”

Bách Lý Tiểu Kỉ nói: “Xin lỗi, ta cần phải làm thế.”

“Còn chuyện ông vẫn chưa giải thích,” Bùi Chân cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, “Năm mươi tám năm trước ông thành công đi vào nơi sâu trong Tây Nan Đà, đã biết Tứ Âm Đồng Tử không phải là chìa khóa tiến vào Tây Nan Đà, vì sao ông và Vô Độ gia gia vẫn đến tìm ta, đưa ta đến bên cạnh sư tôn?”

Bách Lý Tiểu Kỉ nhìn hắn, chậm rãi nói: “Còn nhớ ta nói gì không? Dũng cảm.”

Bùi Chân ngơ ngác hồi lâu, sau đó lẳng lặng rơi nước mắt.

Hắn hiểu ra rồi.

Ba trăm năm trước, Tiểu Linh Đồng vì Tang Tang đối diện với Quỷ Mẫu, chạy ra khỏi Quỷ Quốc. Ba trăm năm sau, sư tôn cũng sẽ vì Tạ Tầm Vi đối diện với tất thảy, lắng nghe Thiên Âm.

“Mấu chốt siêu độ A Lan Na và Linh Nhi không nằm ở chúng ta, mà do chính bản thân sư tôn ngươi đấy, đây là đáp án mà Thiên Âm đã cho ta vào năm mươi tám năm trước lúc ta tiến vào Tây Nan Đà.” Giọng nói của Bách Lý Tiểu Kỉ vừa bình tĩnh vừa rõ ràng, “Tầm Vi, ngươi là đồ đệ duy nhất của Linh Nhi. Nó dưỡng dục ngươi, chăm sóc ngươi, che chở ngươi. Khiến nó lớn lên không phải bọn ta, là ngươi. Khiến nó học cách gánh vác không phải bọn ta, là ngươi. Khiến nó đến Tây Nan Đà cũng không phải bọn ta, là chính ngươi. Sư tôn ngươi không phải là người bất khả chiến bại, bách chiến bách thắng, nhưng nó sẽ vì ngươi mà vô địch thiên hạ. Nó cũng không phải là không sợ bất cứ thứ gì, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, nhưng nó nhất định sẽ dũng cảm vì ngươi, chẳng màng hi sinh.”

“Nhưng ta lừa người…” Bùi Chân nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống gò má.



“Ngươi rất giống huynh trưởng ta, nghĩ đến việc tám năm ngươi ở núi Bão Trần, người dạy dỗ ngươi không chỉ có Linh Nhi, còn cả huynh trưởng nữa.” Bách Lý Tiểu Kỉ nói.

Bách Lý Tiểu Kỉ nói không sai, Bùi Chân hồi ức lại quãng thời gian đó, Vô Độ gia gia dạy hắn kinh thư lục nghĩa, dạy hắn đạo pháp vạn vật, dạy hắn cầm kỳ thi họa, cũng dạy hắn bày mưu lập kế, quyết thắng nghìn dặm. Hơn nửa thời gian trong ngày hắn đều ở căn gác sách nhỏ của Vô Độ gia gia cùng với căn lán trúc dưới dàn nho. Xuân hạ thu đông, muôn màu lá cây tiến vào trang vở của hắn. Khi ánh trăng treo trên ngọn cây, sư tôn mới cõng hắn đang mơ màng buồn ngủ bước trên những thềm đá rêu phong quay về vườn thuốc.

Bách Lý Tiểu Kỉ nhẹ giọng nói: “Nó nhất định sẽ để lại cho ngươi những gì tốt nhất.”

Bùi Chân lại nhớ ra, ngày cuối cùng trong cuộc đời của Vô Độ gia gia, vào một hôm đầu mùa đông, tuyết bay bay xuống lưới cửa sổ. Ngày ấy gia gia bỗng tươi tỉnh hẳn, không còn r3n rỉ vì đau ốm nữa. Đột nhiên ông ấy nói muốn ăn gà ăn mày, sư tôn cưỡi ngựa xuống núi mua, để một mình Tạ Tầm Vi ở lại trông chừng.

“Tầm Vi, tuyết rơi rồi sao?” Vô Độ nằm trên giường đất mở đôi mắt lờ mờ, ông đã không còn nhìn rõ nữa.

“Vâng ạ! Rơi nhiều lắm.”

“Đỡ ta ra ngoài nhìn nào.”

Tạ Tầm Vi mười hai tuổi giúp ông mặc áo khoác vào, phủ thêm áo lông chồn và áo khoác, đỡ lấy cánh tay gầy gò dìu ông bước ra sân. Dây nho đã khô héo, trúc cũng tiêu điều. Xa xa núi xám xịt, bông tuyết trắng phau phau vùi lấp cả đất trời, như thể một lễ tang lặng lẽ. Tạ Tầm Vi đỡ Vô Độ xuống ghế nằm, sau đó đắp chăn bông lên đầu gối ông.

Vô Độ híp mắt nhìn bông tuyết một lát, đoạn hỏi: “Sư tôn con đã quay lại chưa?”

“Vẫn chưa ạ, sư tôn mới vừa đi không lâu mà.” Tạ Tầm Vi ngồi bên cạnh gối ông.

Vô Độ cười cười, nói: “Ta không chờ sư tôn con về kịp rồi.”

Trong lòng Tạ Tầm Vi bỗng dâng lên dự cảm xấu, hắn hoảng loạn nói: “Sư tôn sẽ về nhanh thôi ạ.”

Vô Độ nhìn gió tuyết phủ khắp đất trời, mái tóc bạc phơ của ông tựa như bông tuyết mãi không bao giờ tan đi. Ông bi thương nói: “Đời này của ta vợ chết con vong, thất bại thảm hại. Ta tên là ‘Độ’, nhưng lại không độ được vợ con mình, càng không thể độ thiên hạ này, ta có lỗi với người yêu ta nhất, cũng có tội với đại đạo. Hối càng nhiều, hận càng sâu.”

Tạ Tầm Vi ngẩn ngơ, “Vô Độ gia gia…”

Vô Độ vu0t ve mái đầu mềm mại ấm áp của Tạ Tầm Vi, Tạ Tầm Vi nhìn thấy đôi mắt rưng rưng rơi lệ của ông.

“Tiếc nuối cả đời này của gia gia là không dùng chân thành để đáp trả chân thành của người khác.” Ông nói, “Tầm Vi, sư tôn của con, gia gia giao lại cho con đó.”

Tạ Tầm Vi mở to mắt, Vô Độ nhắm mắt lại, bàn tay gầy gò khô khốc trượt khỏi đỉnh đầu Tạ Tầm Vi. Tuyết bay lả tả, đọng lại trên vầng trán sạm màu của ông, thật lâu sau vẫn chưa tan biến.

Bùi Chân lẩm bẩm câu nói cuối cùng mà Vô Độ để lại cho hắn:

Dùng chân thành đáp trả chân thành.

Bách Lý Tiểu Kỉ nói: “Hãy thẳng thắn đi, nhân lúc mọi chuyện còn chưa kết thúc, nhân lúc hết thảy vẫn còn kịp cứu vãn.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau