Chương 132
Sửa lỗi: Chị M.
Trong bóng tối vô tận và trang nghiêm, dường như có tiếng vọng từ thời viễn cổ ở nơi sâu trong sự tĩnh lặng vô tận. Các vị thần linh cúi đầu nhìn, muôn nghìn hồn phách đang lặng lẽ cất bước về phía trước.
Trong bóng tối trang nghiêm rộng lớn, sâu trong cùng tận của sự tĩnh lặng vô hạn dường như có tiếng vọng cổ xưa
Bách Lý Quyết Minh bò lên khỏi mặt nước lạnh băng rồi đứng lên, lê đôi chân trần đi một mình. Y sống sáu năm, chết năm trăm năm. Con đường của cái chết dường như là một sự sụp đổ không có điểm dừng, từ ngày rơi xuống giếng, y giống như một chiếc lá khô cứ rơi mãi rơi mãi, cho đến tận hôm nay.
Nước lạnh ngập mu bàn chân, buồn vui cả đời hiện ra trên mặt nước dưới chân y – khi y sinh ra, tường vân đầy trời, sen đỏ nở rộ; từ núi Bão Trần vọng ra xa, cậu bé nho nhỏ tràn đầy nhựa sống; khi y rơi xuống giếng rồi chết đi, lá hòe bay tán loạn như cánh bướm; lưu lạc trong trại Âm Mộc hai trăm sáu mươi năm, y và Tang Tang tựa đầu vào nhau ngủ say… Tất thảy những hình ảnh đó hòa lẫn và phân tán như một vòng xoáy, ký ức lướt qua, núi Bão Trần, núi Thiên Đô, Mục Gia Bảo, biệt thự Tầm Châu, cuối cùng tất cả hình ảnh dừng lại, mặt nước phớt ánh sáng hồng gợn sóng, hình ảnh phản chiếu trong nước dừng lại, sâu trong vườn hoa kim ngân, người đó quay đầu lại và mỉm cười.
Một chú gà con nhảy vào gợn sóng, dẫm lên vô số bọt nước. Không biết con gà này chui vào áo Bách Lý Quyết Minh từ khi nào, nó cúi đầu nhìn hình ảnh Tạ Tầm Vi trong nước, nói: “Nếu đã không nỡ, hà tất nặng lời như vậy làm gì?”
Nghe nó truyền âm, Bách Lý Quyết Minh biết ngay nó là ai.
“Ông câm miệng.” Bách Lý Quyết Minh khàn giọng nói, “Làm thế nào để lắng nghe Thiên Âm?”
“Nghiêm túc mà nói thì trước giờ chưa từng có cái gọi là Thiên Âm.” Bách Lý Tiểu Kỉ nói.
Bách Lý Quyết Minh sửng sốt, “Là sao?” Y ngẩng đầu nhìn những khuôn mặt khổng lồ trong bóng tối, bọn họ hoặc là vui mừng, hoặc là phẫn nộ, cũng có người yên tĩnh, “Những người đó không phải Thiên Âm sao?”
“Đương nhiên không phải.” Bách Lý Tiểu Kỉ lắc đầu, “Linh Nhi, con quên rồi sao, kinh thư có viết: Sau khi người ta chết sẽ nhìn thấy buồn vui và tức giận của cả đời mình, cuối cùng quy về tĩnh lặng rồi đến chốn vãng sinh. Những thứ đó chẳng qua chỉ là tiếng lòng của muôn nghìn hồn phách, chúng nó sẽ không nói chuyện. Con người sau khi chết đi, hồn phách sẽ quy về Tây Nan Đà. Đây là nơi thế hệ trước kết thúc, cũng là bắt đầu của người đời sau. Mấy nghìn năm qua, con người đơn độc bước qua ranh giới giữa sự sống và cái chết. Thứ bọn họ đang hỏi chẳng phải là ‘Thiên Âm’ thần bí gì cả, mà là những quỷ hồn đã chết.”
Trong bóng tối, vô số làn sương trong suốt xuyên qua người Bách Lý Quyết Minh. Giữa sự tĩnh lặng, dường như y nghe thấy những tiếng thầm thì nho nhỏ.
Bách Lý Quyết Minh hiểu rồi, những hồn phách này đã trải qua mọi thứ trên thế gian này, vui sướng, ưu sầu, cay đắng, hận thù… Bọn họ có được đáp án của mọi vấn đề. Ở phương xa, y thấy Dụ Thính Thu đang chắp tay nhắm mắt ngồi xếp bằng dưới nước, vô số quỷ hồn đi xuyên qua cơ thể nàng, dưới thân nàng là hình ảnh phản chiếu nhân sinh cực khổ của những quỷ hồn đó.
“Nàng ấy đang làm gì vậy?” Bách Lý Quyết Minh hỏi.
“Tự ngộ đạo,” Bách Lý Tiểu Kỉ bước đến bên cạnh Dụ Thính Thu, nàng yên tĩnh và bất động hệt như một pho tượng, “Quỷ hồn dẫn nàng vào tâm vực, nơi này có muôn vàn quỷ hồn, và nàng sẽ nếm trải muôn vàn nhân sinh. Cuối cùng tìm thấy tự tại giữa trăm cay nghìn đắng và vạn hóa đại đạo.”
Bách Lý Quyết Minh ngẩn ra, “Vậy nàng phải ngộ bao lâu?”
“Tùy vào tạo hóa của nàng, có lẽ là năm mươi năm, cũng có thể mất một trăm năm.”
Con bé này thật là, lòng dạ vững như sắt đá, chỉ khổ mỗi thằng nhóc Mục Tri Thâm thôi. Bách Lý Quyết Minh thở dài, sau đó hỏi: “Vậy vấn đề của ta, ta nên hỏi ai đây?”
“Con xem,” Bách Lý Tiểu Kỉ nhẹ nhàng nói, “Có một người đã đợi con rất lâu.”
Ở nơi tận cùng bóng tối, một bóng người lờ mờ bước ra. Mái đầu bạc trắng của ông tựa như tích tụ một đời gió tuyết, ông đứng ở xa xa, khẽ mỉm cười và gọi: “Linh Nhi.”
Trong lòng như thể có làn sóng khổ đau vô tận dâng lên rồi hạ xuống. Hận thù, giận hờn và oán trách đến tận hôm nay mới được giải quyết.
Năm trăm năm, tất cả mọi người đã chết. Dù là máu mủ tình thâm, cố nhân đời trước, hay là chính y.
Nhân sinh thăng trầm, quay đi ngoảnh lại cũng chỉ có vậy thôi.
Y đáp: “Cha.”
Lúc Tạ Tầm Vi tỉnh lại là ở biệt thự Tầm Châu, trong lúc ngẩn ngơ hắn nhớ lại sau khi sư tôn nhảy xuống vực, hắn phun ra một ngụm máu rồi hôn mê bất tỉnh. Sơ Nhất nói với hắn rằng Tạ Sầm Quan đã liên hệ với Ứng Bất Thức, quỷ thôn Li Thủy phái quỷ quái đến đưa bọn họ về Giang Tả. Hắn hoang mang trong lòng, sư tôn vẫn chưa trở về, sao hắn có thể rời khỏi Tây Nan Đà chứ?
Sơ Nhất giữ hắn lại, nói: “Lang quân, thứ cho ta nói thẳng, sức khỏe của ngài không chịu nổi dày vò đâu. Bách Lý tiền bối đã nói y sẽ hỏi xin phương pháp chữa trị cho ngài, y nhất định sẽ trở về, lang quân cứ an tâm chờ đi.”
Tạ Sầm Quan nhiều lần đến thăm, Tạ Tầm Vi không đóng cửa từ chối tiếp khách thì cũng là dựa vào thành giường ngẩn người. Tạ Sầm Quan muốn hỏi hắn bị bệnh gì, thái độ của nhóm quỷ hầu đối với Tạ Sầm Quan cũng không khác mấy so với lúc nói chuyện với Bách Lý Quyết Minh, miệng câm như hến. Phía Mục Tri Thâm không có tin tức, cổng lớn Mục gia đóng kín, không biết đã đi đâu, cũng không có cách gì hỏi thăm Mục Tri Thâm. Tạ Sầm Quan không nghe ngóng được gì, đành phải trấn an Tầm Vi rằng ít hôm nữa Bách Lý Quyết Minh sẽ về thôi, bảo hắn dưỡng bệnh cho tốt, an tâm chờ y về. Quỷ thôn Li Thủy truyền tin đến, tuy Tạ Sầm Quan không yên tâm về Tạ Tầm Vi, song ở Tầm Châu cũng không có ích gì, bèn quay về Li Thủy.
Chờ đợi, lại là chờ đợi. Tạ Tầm Vi khoác áo đứng lên, dựa vào song cửa sổ nguyệt động nhìn về phương xa. Đời này của hắn đã đợi lâu lắm rồi, thời gian của hắn còn bao nhiêu nữa chứ?
Hắn nhìn những cây kim ngân bên cửa sổ, cành lá tươi tốt, những nụ hoa vàng tươi căng phồng như thể sắp nở rộ. Hắn nhớ rất rõ trước khi bọn họ lên đường đến Tây Nan Đà, đó là vào một ngày thu, gần sang đông, bây giờ đã là mùa xuân năm thứ hai, thời gian ở Quỷ Quốc không đồng nhất, Tây Nan Đà cũng vậy, không ngờ bọn họ đã phí hoài thời gian ở trong đó lâu như thế.
Lúc gần đi, sư tôn đã nói rằng khi mùa hoa kim ngân nở, người sẽ về. Bây giờ hoa kim ngân sắp nở rộ rồi, người sẽ giữ lời chứ? Tạ Tầm Vi vươn tay, khều những nụ hoa xinh đẹp. Sẽ giữ lời mà, từ xưa đến nay sư tôn luôn là người giữ chữ tín.
Trong lòng hắn lại thắp lên tia hi vọng, tựa như ánh nến le lói soi sáng trái tim. Hắn một lòng một dạ chờ hoa kim ngân nở, nghe lời khuyên của quỷ hầu dưỡng bệnh, điều tức linh lực. Chỉ cần đi ít lại, làm chậm sự lưu thông của mạch máu thì sẽ kéo dài được chút thời gian tránh cho châm đến gần tâm mạch hơn. Không còn lăn lộn khắp nơi, hắn nằm trên giường tĩnh dưỡng nên ngực cũng không còn đau mấy. Bộ dạng tiều tụy kia quá xấu xí, hắn hy vọng lúc sư tôn trở về khí sắc của mình sẽ tốt hơn đôi chút.
Gió xuân mang theo mưa lạnh thổi rơi xuống mái hiên kêu lộp độp. Hắn hoảng hốt gọi quỷ hầu lấy vải dầu trùm hoa kim ngân lại. Hắn sợ mưa to sẽ làm chết hoa, lúc tỉnh lại chỉ còn lại nhụy tàn vương vãi đầy đất, sư tôn không về nữa.
Một ngày trôi qua như thể một năm, hắn nhoài người ra bậu cửa sổ, ngắm nhìn nụ hoa trên cây.
Hai ngày trôi qua, tiết trời đã ấm hơn, hắn tỉnh dậy sau giấc ngủ say, mừng rỡ nhìn thấy hai, ba nhánh kim ngân đã nở hoa. Những cánh hoa mỏng manh cuộn tròn như lông nhung mềm mại.
Sư tôn, người về chưa?
Hắn thấy quỷ hầu vội vã chạy qua hành lang, đi về phía phòng ngủ của mình. Là sư tôn về sao? Hắn nghĩ. Hắn lật đật đứng dậy, quên cả mang giày, cứ thế để chân trần lảo đảo chạy ra cửa. Đẩy cửa ra, hắn nhìn thấy Sơ Nhất, trong tay còn đang bưng Bách Lý Tiểu Kỉ.
Bách Lý Tiểu Kỉ nhảy vào nhà, vất vả trèo lên bàn bán nguyệt, bụng nó phình to, hệt như đang chứa thứ gì đó.
“Sư tôn đâu?” Tạ Tầm Vi hỏi.
Bách Lý Tiểu Kỉ ôm bụng, sau đó nôn ra một viên đá nhỏ cỡ nửa nắm tay. Viên đá kia có hình hoa sen, Tạ Tầm Vi nhận ra, đây là tim hoa sen sáu cánh khi mất đi ngọn lửa.
“Thiên Âm nói với bọn ta rằng tim hoa sen sáu cánh có tác dụng chữa trị, nó không chỉ có tác dụng với quỷ quái mà còn cả người sống nữa. Cấy nó vào người, nó có thể tống xuất châm lông trâu ra khỏi cơ thể ngươi.” Bách Lý Tiểu Kỉ nói, “Tim sen ở trong cơ thể sư tôn ngươi ủ ấm mấy trăm năm, còn nóng hơn cả lửa, nó dập ngọn lửa rồi bảo ta mang đến cho ngươi.”
Tạ Tầm Vi ngơ ngác cầm lấy viên đá nhỏ kia, âm ấm, tựa như còn giữ chút hơi ấm của sư tôn.
“Sư tôn đâu?” Hắn lại hỏi.
Bách Lý Tiểu Kỉ thở dài, “Nó không tới, ngươi tìm cho ta một thân thể, để ta cấy tim sen vào cơ thể ngươi.”
“Người đâu rồi?” Tạ Tầm Vi hỏi.
Bách Lý Tiểu Kỉ lắc đầu, “Không biết nữa. Nó còn phải siêu độ A Lan Na, chắc giờ này đang trên đường đi rồi.”
Cõi lòng Tạ Tầm Vi trống rỗng và tĩnh mịch. Hắn thầm nghĩ sư tôn thật tàn nhẫn, nên mới khăng khăng không chịu gặp hắn. Như thế có nghĩa là Thiên Âm Tây Nan Đà đã nói cho sư tôn biết hết thảy, nếu sư tôn có được cách chữa bệnh cho hắn, vậy chắc chắn cũng đã biết phương pháp siêu độ hung hồn. Sau khi siêu độ A Lan Na, tiếp theo có phải là chính bản thân sư tôn không? Cái con người tuyệt tình này, cho đến cuối cùng vẫn không chịu bố thí cho hắn lấy một lần gặp mặt sao?
Chân trần dẫm lên gạch, lòng bàn chân lạnh lẽo như băng, dường như trong lòng hắn cũng bị tuyết rơi dày lấp kín.
Hắn ngoái đầu lại, nói: “Sơ Nhất, truyền mệnh lệnh của ta, lan tin đồn khắp Giang Tả rằng sư tôn đã bị Thiên Âm Tây Nan Đà độ hóa. Cả nhà treo cờ trắng, khoác áo tang, truy điệu anh linh của sư tôn.”
Sơ Nhất không hiểu dụng ý của hắn, “Lang quân?”
“Cứ làm theo lời ta nói,” Tạ Tầm Vi vu0t ve tim sen sáu cánh, áp nó lên lồng nguc lạnh lẽo, “Nghe nói gần đây sức khỏe của dì khá hơn một chút, đã có thể nói chuyện được rồi. Đi, để bách gia tiên môn cho bà ta biết cuối cùng sư tôn không về nữa. Nếu bà ta muốn báo thù thì đến sớm một chút, đợi ta chết rồi thì thù của bà ta chẳng báo được nữa đâu.”
Tin tức Bách Lý Quyết Minh bị độ hóa truyền khắp Giang Tả, trên dưới bách gia tiên môn bắt tay nhau ăn mừng. Hơn năm mươi năm qua, tiên môn Giang Tả bị Bách Lý Quyết Minh đạp lên đầu, dù là quản sự thế tộc hay chủ quân một nhà đều phải nhìn sắc mặt của y cười xòa. Vất vả lắm mới phong ấn y được tám năm, ai ngờ y lại ngóc đầu dậy, trong trận chiến ở núi Thiên Đô, đệ tử thượng phẩm Viên gia gần như chết sạch, nên không ai dám đụng tới Bách Lý Quyết Minh.
Tiên môn Giang Tả truyền thừa qua các đời, đại tộc thế gia vậy mà lại bị một ác quỷ ép cho rơi vào tình cảnh này, nếu truyền đến đời sau khéo lại bị con cháu cười cho rụng răng. Bây giờ Bách Lý Quyết Minh đã bị độ hóa, tất cả mọi người đều thở phào một hơi. Ít ngày nữa tang lễ của Bách Lý Quyết Minh sẽ được cử hành, tiên môn đều rỉ tai nhau hỏi đối phương có đi không. Bọn họ sợ mình không kiềm chế được cảm xúc, vui mừng lộ rõ trên khuôn mặt, như vậy thì xấu hổ quá. Tin đồn truyền tới Dụ phủ, Dụ Phù Xuân mất mát lẩm bẩm: “Chắc là biểu muội đau lòng lắm, mẹ ơi, mình có đi không?”
Dụ phu nhân ngồi trên xe lăn, ánh mắt nham hiểm, “Đi, tất nhiên phải đi, không chỉ mỗi chúng ta mà tất cả môn hộ danh dự có uy tín ở Giang Tả đều phải đi.”
Biệt thự Tầm Châu, nô bộc leo lên thang gỗ dùng một cái đòn dài lấy đèn lồng đỏ xuống, thay đèn lồng giấy dai màu trắng vào. Linh đường được dựng tại sảnh chính, một chiếc quan tài sơn đen trống không được đặt trong căn lều trắng, trên bàn thờ phía trước đặt một lư hương thếp vàng, bên trong cắm vài nén nhang vụn. Tạ Tầm Vi mặc áo tang quỳ ở phía trước, mũ tang che khuất khuôn mặt còn trắng hơn cả tờ giấy của hắn.
Chủ quân các nhà tiên môn lục tục đi vào, nhận lấy nhang trong tay hắn c4m vào lư hương, cuối cùng nói câu “Xin đừng quá đau buồn” như thông lệ. Họ liếc nhìn Tạ Tầm Vi dưới tấm mũ tang trắng, ánh mắt ấy không phải cảm thấy bi thương cho Bách Lý Quyết Minh, mà là vì thương tiếc cho người con gái này. Bách Lý Quyết Minh đi rồi, chắc chắn sẽ có rất nhiều kẻ muốn nhúng chàm lô đỉnh bẩm sinh thuần âm mang huyết trớ này, mỹ mạo của nàng cũng gieo rắc tai ương cho nàng.
Càng lúc người càng đông, chật cả đình viện. Ai ai cũng áo mũ trắng tuyết, không khí nặng nề, không ai cười, cũng chẳng kẻ nào khóc thút thít. Tạ Tầm Vi nhìn bốn phía, Dương Hạ Mục thị, Việt Quận Khương thị, Lưu Quận Viên thị, Hạ Đường Bùi thị đều tới, còn có rất nhiều tiên môn từ hạ phẩm tới trung phẩm không rõ xuất xứ, có lẽ là đến hóng trò hay. Ánh mắt cô đơn của hắn hướng ra sân, nơi hoa kim ngân đang nở rộ, hương thơm thoang thoảng lặng lẽ lan tỏa giữa đống mùi khói lửa, chạm vào đầu ngón tay hắn.
Sư tôn vẫn không về.
“Đến giờ rồi.” Sơ Nhất nhắc nhở hắn.
Hắn gật đầu, nhóm quỷ hầu cầm đòn gánh xỏ qua dây thừng khiêng quan tài lên. Tạ Tầm Vi ôm bài vị của Bách Lý Quyết Minh chậm rãi đứng dậy.
Quan tài đưa tang, mọi người nhường đường, Tạ Tầm Vi ôm bài vị đi trước. Ánh mặt trời rọi khắp đình viện, khuôn mặt Tạ Tầm Vi dưới ánh nắng càng thêm phần tái nhợt. Vạt áo tang tung bay, như thể sẽ hòa tang dưới ánh sáng kia ngay tức thì. Ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía người con gái yếu đuối mong manh này, dõi theo từng bước đi của nàng xuống bậc thềm.
“Đợi đã!” Một giọng phụ nữ già nua bỗng vang lên.
Những đệ tử Dụ gia xếp hai hàng bên bức tường phù điêu nối đuôi nhau đi vào, sau đó dàn hàng trước mặt đội đưa tang. Nhóm đệ tử tách ra, Dụ Phù Xuân đẩy xe lăn Dụ phu nhân lộc cộc đi tới. Mọi người trong tang lễ đều giật mình trước sự xuất hiện khí thế của Dụ phu nhân. Mấy tháng không gặp, dáng vẻ của bà ta đã thay đổi rất nhiều, mái tóc hoa râm thưa thớt, tấm lưng gù xuống, bàn tay gầy đét vươn ra khỏi ống tay áo rộng, trên mu bàn tay đầy những chấm đồi mồi.
Sắc mặt Dụ Phù Xuân nom rất không tán thành, cậu cúi đầu ghé vào tai Dụ phu nhân: “Mẹ à, chúng ta vẫn là nên về thôi.”
Dụ phu nhân bảo cậu ngậm miệng lại, đoạn nhìn xung quanh, cười nhạo nói: “Đường đường là tiên môn Giang Tả, vậy mà lại tiễn đưa một ác quỷ. Nói xem, thể diện của các ngươi quăng chốn xó xỉnh nào rồi?”
Có người thẹn thùng nói: “Tuy Bách Lý Quyết Minh hung ác, nhưng Tầm Vi cô nương vô tội mà. Ta đến thăm Tầm Vi cô nương thôi, mắc gì không được?”
Tạ Tầm Vi ôm linh bài không nói lời nào, nước mắt rơi lã chã.
Thấy bộ dạng yếu đuối của nàng, ai cũng đem lòng thương xót, nói: “Người chết cũng đã chết rồi, ân oán ngày xưa hãy xóa bỏ đi. Cô nương tuổi còn nhỏ, đừng đổ nghiệp chướng của sư phụ nàng lên đầu nàng.”
Dụ phu nhân vừa thấy bộ dạng xảo trá diễn sâu của Tạ Tầm Vi thì muốn nôn mửa, cục tức nghẹn lại trong cổ họng càng lúc càng khó nhịn. Tình hình bây giờ, không có Bách Lý Quyết Minh che chở, tự thân hắn khó mà bảo toàn. Bà ta cười khẩy, sông có khúc người có lúc, cuối cùng ngày báo thù rửa hận của bà ta cũng tới.
“Vô tội? Tuổi còn nhỏ?” Dụ phu nhân trề môi, giọng điệu lạnh lùng, “Tiếc thay cho chúng ta tự xưng là hậu duệ quý tộc thế gia, đạo pháp thông thiên, thế mà người nào người nấy đều bị thằng nhãi ranh này xoay mòng mòng. Mở to mắt ra mà xem đi, thiếu nữ Tạ Tầm Vi khiến các ngươi thần hồn điên đảo vốn là một thằng đực rựa!”
Chung quanh bàng hoàng, mọi người nhìn nhau. Dụ phu nhân vô cớ nói một người thiếu nữ trẻ tuổi là một tên đàn ông, không ai tin cả.
Khương Vấn Nan bước ra, lắc đầu nói: “Dụ phu nhân, chúng ta nhìn Tầm Vi cô nương trưởng thành, lúc nàng ấy được một trăm ngày tuổi, Tạ tông chủ tổ chức lễ Bốc đồ* cho nàng ấy, các vị trưởng bối ngồi đây đều tham dự. Dụ phu nhân nói nàng ấy là đàn ông, đúng là không tưởng tượng nổi.”
*Lễ Bốc đồ: giống thôi nôi bên mình, đặt một mâm đồ cho con nít tự bốc (bé Tầm Vi bốc gì mọi người còn nhớ hong =)))
Tất cả mọi người đều gật gù nói phải, tỏ vẻ không tin.
Dụ Phù Xuân cũng không tin, nhíu mày nói: “Mẹ à, mình cũng nhìn Tầm Vi muội muội lớn lên mà.”
Dụ phu nhân cười khẩy, sau đó hướng ánh mắt về phía Tạ Tầm Vi đang đứng đầu đội, nói: “Tạ Tầm Vi, bây giờ mày tự thừa nhận hay để tao cho người lột đồ mày ra, để mọi người nhìn cho rõ bộ mặt thật của mày?”
Trời vừa mới đổ mưa xong, không khí ẩm ướt, khoảng sân rộng lớn như bị mưa dầm thấm, cực kỳ lạnh lẽo. Tạ Tầm Vi nhìn về phía bức tường điêu khắc, hắn đang mong mỏi vạt áo đỏ thẫm của sư tôn sẽ xuất hiện nơi đó. Hắn đợi một lát nữa, không có, vẫn không có.
Sư tôn bỏ hắn rồi.
Hắn buồn bã nở nụ cười, giọng đàn ông cất lên: “Không nhọc dì lo lắng, Tầm Vi nhận.”
Mọi người chung quanh kinh ngạc há hốc mồm, con ngươi Dụ Phù Xuân co rụt lại.
Hắn chậm rãi cởi áo tang ra, để lộ bộ y phục trắng bên trong, sau đó tháo búi tóc ra, mái tóc đen nhánh đổ xuống như thác nước và buông xõa sau thắt lưng. Không quá một cái chớp mắt, người thiếu nữ thướt tha lả lướt mới vừa rồi giờ đã trở thành một chàng trai cao lớn rắn rỏi. Song trên mặt hắn vẫn còn chút trang điểm, đuôi mắt phớt hồng nhắc nhở mọi người hắn đã từng là thiếu nữ Tạ Tầm Vi mê hoặc cả Giang Tả này.
Dụ phu nhân căm hận nói: “Tạ Tầm Vi, tao hỏi mày câu nào, mày phải đáp câu nấy. Nếu có nửa lời dối trá thì kiếm của đệ tử Dụ gia tao sẽ không lưu tình đâu. Tao hỏi mày, chuyện tao nằm liệt giường có phải do mày làm không?”
Tạ Tầm Vi gật đầu, “Đúng vậy.”
Dụ phu nhân lại hỏi: “Bách Lý Quyết Minh đột ngột quay về nhân gian, có phải mày trộm thi thể y từ Mười tám tầng ngục ra, đổi xác khác cho y, giúp y làm xằng bậy không?”
Tạ Tầm Vi mỉm cười nói: “Đúng vậy.”
Dụ phu nhân lại hỏi: “Trận tỉ thí ở núi Thiên Đô, quỷ quái càn quét Tông môn, có phải mày đã lập kế hoạch trộm tim hoa sen sáu cánh, khiến Viên gia tử thương gần như sạch sẽ, Viên Bá Khanh bị trọng thương không?”
Tạ Tầm Vi khẽ mỉm cười, nói: “Đúng vậy.”
Tất cả mọi người hoảng sợ, ai nấy đều cả kinh không thốt nổi lời nào. Hôm nay người thay mặt Viên gia đến là thê tử của Viên Bá Khanh, Viên thị chỉ vào Tạ Tầm Vi nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái thằng súc sinh này! Nếu không có Dụ phu nhân vạch trần bộ mặt thật của hắn, tất cả chúng ta sẽ chẳng hay biết gì, còn tưởng hắn là một cô gái đơn thuần thiện lương nữa chứ!”
Có người hậm hực bảo: “Ban nãy ta còn định nạp nàng ấy vào cửa, cho nàng một chốn dung thân cơ.”
Dụ phu nhân lạnh lùng nhìn chằm chằm Tạ Tầm Vi, hỏi: “Mày còn gì để nói không?”
“Đương nhiên là có rồi,” nụ cười tươi của Tạ Tầm Vi vô cùng ấm áp, song đáy mắt lại không hề có ý cười, “Dì à, bà còn chưa đủ thông minh, điều tra ta chẳng đủ chi tiết gì cả. Vậy để ta nói cho các ngươi biết, Sơn Âm Sở thị diệt môn là ta làm, cái đầu không cánh mà bay của Sở Chí Thiện đang ở chỗ ta này. Hai năm trước, đầu của chủ quân Huy Huyện Lưu thị treo trước cửa nhà, không sai, là ta giết. Năm trước, kinh lâu cao vạn nhận của Viên gia bị thiêu rụi, không sai, là ta đốt.” Hắn cười thầm, nụ cười của hắn càng trở nên cuồng dã, “Đúng rồi, Mục Tri Thâm và Dụ Thính Thu đã lâu rồi vẫn không có tin tức, các ngươi không thấy lạ sao?”
Dụ phu nhân ngây người nhìn hắn, “Mày đã làm gì A Thu rồi?”
“Bà đoán xem,” Tạ Tầm Vi dịu dàng mỉm cười, “Đoán xem giờ đầu của tỷ ấy đang ở đâu?”
Dụ Phù Xuân đực mặt ra, hỏi như người mất hồn: “Tầm Vi, đệ đang nói gì vậy? A Thu bị làm sao?” Đôi môi cậu run rẩy, vẻ mặt không thể tin nổi, “Đệ có thể gạt chúng ta, hận chúng ta, nhưng sao đệ lại hại A Thu chứ? Tầm Vi, sao đệ lại là người như vậy?”
Tạ Tầm Vi hờ hững nói: “Ta vốn là người như vậy, tự các ngươi nhìn lầm ta đấy thôi.”
Khương Vấn Nan vuốt râu thở dài: “Oan oan tương báo bao giờ mới dứt? Dụ phu nhân, nhị cô nương gặp nạn, bà cũng không tránh khỏi can hệ đâu. Năm đó bà và Viên gia lập đạo tràng Hàn Sơn, Tạ Tầm Vi trở thành cộng thê của tiên môn, bây giờ hắn có thù báo thù, có oán báo oán mà thôi. Thôi, hắn phạm lỗi lớn, cứ giao cho Tông môn chọn ngày tái thẩm, hôm nay mọi người giải tán đi.”
“Giết hắn!” Khóe mắt Dụ phu nhân muốn nứt ra, bà vỗ ngực khóc lóc, “Cái thằng súc sinh bẩn thỉu này! Đáng lẽ tao nên biết sớm hơn mày chẳng phải hạng tốt lành gì, vậy mà lại bị mày xoay như dế, tự tay nuôi dưỡng một tên cầm thú tám năm. Tạ Tầm Vi, tao biết mày hận tao, ở đạo tràng Hàn Sơn mày đã hận tao. Nhưng mày phải tự soi bản thân đi, nếu mày có chút khí phách thì lúc trở thành cộng thê tiên môn mày nên tự sát mới phải! Sự tồn tại của mày là nỗi ô nhục của Tạ gia, nỗi ô nhục của sư tôn mày. A Xuân, rút kiếm, giết tên súc sinh này đi!”
Dụ Phù Xuân đực ra như rối gỗ, không nhúc nhích.
Dụ phu nhân cả giận, “Phế vật. Đệ tử Dụ gia, nghe lệnh ta, dốc toàn lực vung kiếm chém chết tên súc sinh này!”
Đệ tử Dụ gia rút kiếm ra khỏi vỏ, ánh kiếm lạnh thấu xương xoay quanh dưới mái hiên. Không khí dần dần lạnh lẽo, tựa như sương tuyết đang âm thầm ngưng tụ lại. Tất cả ánh kiếm bay lên trời, như những con én bạc xẹt ngang bầu trời. Cây kim ngân bị gió kiếm thổi qua, nhụy ho4 bay tán loạn như mưa. Nhóm quỷ hầu kêu lên “Lang quân”, định tiến lên chắn kiếm, song lại bị đám đệ tử tiên môn còn lại bắt giữ. Dù sao thì ít cũng không địch lại đông, không ai có thể giúp chàng trai trẻ đang lẻ loi đứng dưới bậc thềm.
Tạ Tầm Vi vẫn không nhúc nhích, nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Một giọt nước mắt lăn dài trên gò má trắng nõn của hắn, như sợi chỉ bạc đứt lìa.
Ánh kiếm tới gần, gió kiếm cắt qua vạt áo hắn. Toàn thân trắng xám, thế kiếm áp sát ngực hắn, như băng tuyết bao phủ.
Tĩnh lặng.
Bỗng dưng hắn không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, ngay cả tiếng hít thở của chủ quân các nhà cũng im bặt. Hắn mở mắt ra, dưới ánh mặt trời xán lạn, tất cả kiếm đều rơi vãi dưới đất, nằm vắt tứ tung ngang dọc. Vẻ mặt của đệ tử Dụ gia và chủ quân các nhà đều như thấy quỷ, ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm, đực như rối gỗ. Hắn nhẹ nhàng xoay mặt sang, nhìn thấy một lưỡi kiếm đang chỉ vào ngực hắn, một bàn tay đang cầm lấy nó, máu tươi theo kẽ ngón tay chảy xuôi xuống mũi kiếm rồi nhỏ tí tách xuống mặt đất.
Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai tròng mắt sáng ngời như lửa than của sư tôn.
Dáng hình đỏ rực của Bách Lý Quyết Minh hệt như một chùm pháo hoa cháy bừng bừng trong đôi mắt của mọi người.
Nỗi uất ức trào dâng trong lòng, những tháng ngày đợi chờ và tuyệt vọng chồng chất từng lớp, Tạ Tầm Vi không kìm được nữa mà bật khóc trong tích tắc. Dường như là đang nằm mơ, hắn không tin nổi những gì mình nhìn thấy. Hắn vừa khóc vừa chìa ngón tay chọc vào ngực Bách Lý Quyết Minh. Lúc đầu ngón chạm vào, là thật, không phải mộng. Hắn cảm thấy mình hệt như một con mèo con chó cơ nhỡ cuối cùng cũng tìm được đường về nhà. Hắn ôm chầm lấy Bách Lý Quyết Minh, tựa vào vai y, khóc không ngừng được.
Hắn nghe thấy sư tôn thở dài một hơi.
“Đừng khóc, khóc nữa người ta chê cười con bây giờ.” Bách Lý Quyết Minh hừ một tiếng, “Khóc gì mà khóc, con thắng rồi, ép ta lộ diện đây này.”
Tổ chức tang sự cho y, nhọc công thằng nhãi này nghĩ ra đấy. Chắc chắn là tên nhóc này đánh cược y đi không xa, không sai, y vốn không đi đâu cả. Ban đầu y định chờ Bách Lý Tiểu Kỉ cấy tim sen cho Tạ Tầm Vi, đợi Tạ Tầm Vi hết bệnh rồi y mới đi. Y đã biết cách siêu độ mẫu thân, cũng biết phải trả cái giá thế nào. Ai ngờ thằng nhóc này lại quậy tới bến, gọi bách gia tiên môn đến Tầm Châu, liệt kê từng tội trạng của mình, cứ ôm hết nồi lên đầu mặc xác chuyện đó là thật hay giả. Hắn muốn tiên môn nổi giận, tru sát hắn tại chỗ, nếu Bách Lý Quyết Minh ở gần đó nhất định sẽ lộ diện.
Bách Lý Quyết Minh vẫn còn giận hắn, giận hắn nói dối quá nhiều, giận hắn chơi đùa mình như một thằng ngốc.
Nhưng ai bảo Bách Lý Quyết Minh mềm lòng làm chi, y giận bản thân mình quá mềm lòng, đến cuối cùng vẫn không thể trơ mắt nhìn cái tên chán sống này phơi thây trong linh đường của y.
Đến lúc đó người được linh cữu đưa đi không phải Bách Lý Quyết Minh mà là Tạ Tầm Vi mất.
Tạ Tầm Vi vẫn còn đang khóc, bả vai Bách Lý Quyết Minh ướt một mảng lớn. Bách Lý Quyết Minh đẩy hắn, hắn ôm chặt eo y, có đẩy cách mấy cũng không hề hấn gì.
Bách Lý Quyết Minh miễn cưỡng nói: “…Buông ra.”
Nước mắt Tạ Tầm Vi tuôn lã chã như mưa, “Không buông.”
“Buông ra.”
“Không buông.”
Bách Lý Quyết Minh: “…”
Thôi vậy.
Bách Lý Quyết Minh quay đầu lại, giơ bàn tay máu chảy đầm đìa lên chỉ vào khuôn mặt trắng bệch của Dụ phu nhân. Y hỏi: “Ê, bà già chết tiệt kia, nãy ta nghe không hiểu, bà nói ‘cộng thê của tiên môn’ là cái đéo gì? ‘Cộng’ gì, ‘thê’ gì?”
***
Trong bóng tối vô tận và trang nghiêm, dường như có tiếng vọng từ thời viễn cổ ở nơi sâu trong sự tĩnh lặng vô tận. Các vị thần linh cúi đầu nhìn, muôn nghìn hồn phách đang lặng lẽ cất bước về phía trước.
Trong bóng tối trang nghiêm rộng lớn, sâu trong cùng tận của sự tĩnh lặng vô hạn dường như có tiếng vọng cổ xưa
Bách Lý Quyết Minh bò lên khỏi mặt nước lạnh băng rồi đứng lên, lê đôi chân trần đi một mình. Y sống sáu năm, chết năm trăm năm. Con đường của cái chết dường như là một sự sụp đổ không có điểm dừng, từ ngày rơi xuống giếng, y giống như một chiếc lá khô cứ rơi mãi rơi mãi, cho đến tận hôm nay.
Nước lạnh ngập mu bàn chân, buồn vui cả đời hiện ra trên mặt nước dưới chân y – khi y sinh ra, tường vân đầy trời, sen đỏ nở rộ; từ núi Bão Trần vọng ra xa, cậu bé nho nhỏ tràn đầy nhựa sống; khi y rơi xuống giếng rồi chết đi, lá hòe bay tán loạn như cánh bướm; lưu lạc trong trại Âm Mộc hai trăm sáu mươi năm, y và Tang Tang tựa đầu vào nhau ngủ say… Tất thảy những hình ảnh đó hòa lẫn và phân tán như một vòng xoáy, ký ức lướt qua, núi Bão Trần, núi Thiên Đô, Mục Gia Bảo, biệt thự Tầm Châu, cuối cùng tất cả hình ảnh dừng lại, mặt nước phớt ánh sáng hồng gợn sóng, hình ảnh phản chiếu trong nước dừng lại, sâu trong vườn hoa kim ngân, người đó quay đầu lại và mỉm cười.
Một chú gà con nhảy vào gợn sóng, dẫm lên vô số bọt nước. Không biết con gà này chui vào áo Bách Lý Quyết Minh từ khi nào, nó cúi đầu nhìn hình ảnh Tạ Tầm Vi trong nước, nói: “Nếu đã không nỡ, hà tất nặng lời như vậy làm gì?”
Nghe nó truyền âm, Bách Lý Quyết Minh biết ngay nó là ai.
“Ông câm miệng.” Bách Lý Quyết Minh khàn giọng nói, “Làm thế nào để lắng nghe Thiên Âm?”
“Nghiêm túc mà nói thì trước giờ chưa từng có cái gọi là Thiên Âm.” Bách Lý Tiểu Kỉ nói.
Bách Lý Quyết Minh sửng sốt, “Là sao?” Y ngẩng đầu nhìn những khuôn mặt khổng lồ trong bóng tối, bọn họ hoặc là vui mừng, hoặc là phẫn nộ, cũng có người yên tĩnh, “Những người đó không phải Thiên Âm sao?”
“Đương nhiên không phải.” Bách Lý Tiểu Kỉ lắc đầu, “Linh Nhi, con quên rồi sao, kinh thư có viết: Sau khi người ta chết sẽ nhìn thấy buồn vui và tức giận của cả đời mình, cuối cùng quy về tĩnh lặng rồi đến chốn vãng sinh. Những thứ đó chẳng qua chỉ là tiếng lòng của muôn nghìn hồn phách, chúng nó sẽ không nói chuyện. Con người sau khi chết đi, hồn phách sẽ quy về Tây Nan Đà. Đây là nơi thế hệ trước kết thúc, cũng là bắt đầu của người đời sau. Mấy nghìn năm qua, con người đơn độc bước qua ranh giới giữa sự sống và cái chết. Thứ bọn họ đang hỏi chẳng phải là ‘Thiên Âm’ thần bí gì cả, mà là những quỷ hồn đã chết.”
Trong bóng tối, vô số làn sương trong suốt xuyên qua người Bách Lý Quyết Minh. Giữa sự tĩnh lặng, dường như y nghe thấy những tiếng thầm thì nho nhỏ.
Bách Lý Quyết Minh hiểu rồi, những hồn phách này đã trải qua mọi thứ trên thế gian này, vui sướng, ưu sầu, cay đắng, hận thù… Bọn họ có được đáp án của mọi vấn đề. Ở phương xa, y thấy Dụ Thính Thu đang chắp tay nhắm mắt ngồi xếp bằng dưới nước, vô số quỷ hồn đi xuyên qua cơ thể nàng, dưới thân nàng là hình ảnh phản chiếu nhân sinh cực khổ của những quỷ hồn đó.
“Nàng ấy đang làm gì vậy?” Bách Lý Quyết Minh hỏi.
“Tự ngộ đạo,” Bách Lý Tiểu Kỉ bước đến bên cạnh Dụ Thính Thu, nàng yên tĩnh và bất động hệt như một pho tượng, “Quỷ hồn dẫn nàng vào tâm vực, nơi này có muôn vàn quỷ hồn, và nàng sẽ nếm trải muôn vàn nhân sinh. Cuối cùng tìm thấy tự tại giữa trăm cay nghìn đắng và vạn hóa đại đạo.”
Bách Lý Quyết Minh ngẩn ra, “Vậy nàng phải ngộ bao lâu?”
“Tùy vào tạo hóa của nàng, có lẽ là năm mươi năm, cũng có thể mất một trăm năm.”
Con bé này thật là, lòng dạ vững như sắt đá, chỉ khổ mỗi thằng nhóc Mục Tri Thâm thôi. Bách Lý Quyết Minh thở dài, sau đó hỏi: “Vậy vấn đề của ta, ta nên hỏi ai đây?”
“Con xem,” Bách Lý Tiểu Kỉ nhẹ nhàng nói, “Có một người đã đợi con rất lâu.”
Ở nơi tận cùng bóng tối, một bóng người lờ mờ bước ra. Mái đầu bạc trắng của ông tựa như tích tụ một đời gió tuyết, ông đứng ở xa xa, khẽ mỉm cười và gọi: “Linh Nhi.”
Trong lòng như thể có làn sóng khổ đau vô tận dâng lên rồi hạ xuống. Hận thù, giận hờn và oán trách đến tận hôm nay mới được giải quyết.
Năm trăm năm, tất cả mọi người đã chết. Dù là máu mủ tình thâm, cố nhân đời trước, hay là chính y.
Nhân sinh thăng trầm, quay đi ngoảnh lại cũng chỉ có vậy thôi.
Y đáp: “Cha.”
Lúc Tạ Tầm Vi tỉnh lại là ở biệt thự Tầm Châu, trong lúc ngẩn ngơ hắn nhớ lại sau khi sư tôn nhảy xuống vực, hắn phun ra một ngụm máu rồi hôn mê bất tỉnh. Sơ Nhất nói với hắn rằng Tạ Sầm Quan đã liên hệ với Ứng Bất Thức, quỷ thôn Li Thủy phái quỷ quái đến đưa bọn họ về Giang Tả. Hắn hoang mang trong lòng, sư tôn vẫn chưa trở về, sao hắn có thể rời khỏi Tây Nan Đà chứ?
Sơ Nhất giữ hắn lại, nói: “Lang quân, thứ cho ta nói thẳng, sức khỏe của ngài không chịu nổi dày vò đâu. Bách Lý tiền bối đã nói y sẽ hỏi xin phương pháp chữa trị cho ngài, y nhất định sẽ trở về, lang quân cứ an tâm chờ đi.”
Tạ Sầm Quan nhiều lần đến thăm, Tạ Tầm Vi không đóng cửa từ chối tiếp khách thì cũng là dựa vào thành giường ngẩn người. Tạ Sầm Quan muốn hỏi hắn bị bệnh gì, thái độ của nhóm quỷ hầu đối với Tạ Sầm Quan cũng không khác mấy so với lúc nói chuyện với Bách Lý Quyết Minh, miệng câm như hến. Phía Mục Tri Thâm không có tin tức, cổng lớn Mục gia đóng kín, không biết đã đi đâu, cũng không có cách gì hỏi thăm Mục Tri Thâm. Tạ Sầm Quan không nghe ngóng được gì, đành phải trấn an Tầm Vi rằng ít hôm nữa Bách Lý Quyết Minh sẽ về thôi, bảo hắn dưỡng bệnh cho tốt, an tâm chờ y về. Quỷ thôn Li Thủy truyền tin đến, tuy Tạ Sầm Quan không yên tâm về Tạ Tầm Vi, song ở Tầm Châu cũng không có ích gì, bèn quay về Li Thủy.
Chờ đợi, lại là chờ đợi. Tạ Tầm Vi khoác áo đứng lên, dựa vào song cửa sổ nguyệt động nhìn về phương xa. Đời này của hắn đã đợi lâu lắm rồi, thời gian của hắn còn bao nhiêu nữa chứ?
Hắn nhìn những cây kim ngân bên cửa sổ, cành lá tươi tốt, những nụ hoa vàng tươi căng phồng như thể sắp nở rộ. Hắn nhớ rất rõ trước khi bọn họ lên đường đến Tây Nan Đà, đó là vào một ngày thu, gần sang đông, bây giờ đã là mùa xuân năm thứ hai, thời gian ở Quỷ Quốc không đồng nhất, Tây Nan Đà cũng vậy, không ngờ bọn họ đã phí hoài thời gian ở trong đó lâu như thế.
Lúc gần đi, sư tôn đã nói rằng khi mùa hoa kim ngân nở, người sẽ về. Bây giờ hoa kim ngân sắp nở rộ rồi, người sẽ giữ lời chứ? Tạ Tầm Vi vươn tay, khều những nụ hoa xinh đẹp. Sẽ giữ lời mà, từ xưa đến nay sư tôn luôn là người giữ chữ tín.
Trong lòng hắn lại thắp lên tia hi vọng, tựa như ánh nến le lói soi sáng trái tim. Hắn một lòng một dạ chờ hoa kim ngân nở, nghe lời khuyên của quỷ hầu dưỡng bệnh, điều tức linh lực. Chỉ cần đi ít lại, làm chậm sự lưu thông của mạch máu thì sẽ kéo dài được chút thời gian tránh cho châm đến gần tâm mạch hơn. Không còn lăn lộn khắp nơi, hắn nằm trên giường tĩnh dưỡng nên ngực cũng không còn đau mấy. Bộ dạng tiều tụy kia quá xấu xí, hắn hy vọng lúc sư tôn trở về khí sắc của mình sẽ tốt hơn đôi chút.
Gió xuân mang theo mưa lạnh thổi rơi xuống mái hiên kêu lộp độp. Hắn hoảng hốt gọi quỷ hầu lấy vải dầu trùm hoa kim ngân lại. Hắn sợ mưa to sẽ làm chết hoa, lúc tỉnh lại chỉ còn lại nhụy tàn vương vãi đầy đất, sư tôn không về nữa.
Một ngày trôi qua như thể một năm, hắn nhoài người ra bậu cửa sổ, ngắm nhìn nụ hoa trên cây.
Hai ngày trôi qua, tiết trời đã ấm hơn, hắn tỉnh dậy sau giấc ngủ say, mừng rỡ nhìn thấy hai, ba nhánh kim ngân đã nở hoa. Những cánh hoa mỏng manh cuộn tròn như lông nhung mềm mại.
Sư tôn, người về chưa?
Hắn thấy quỷ hầu vội vã chạy qua hành lang, đi về phía phòng ngủ của mình. Là sư tôn về sao? Hắn nghĩ. Hắn lật đật đứng dậy, quên cả mang giày, cứ thế để chân trần lảo đảo chạy ra cửa. Đẩy cửa ra, hắn nhìn thấy Sơ Nhất, trong tay còn đang bưng Bách Lý Tiểu Kỉ.
Bách Lý Tiểu Kỉ nhảy vào nhà, vất vả trèo lên bàn bán nguyệt, bụng nó phình to, hệt như đang chứa thứ gì đó.
“Sư tôn đâu?” Tạ Tầm Vi hỏi.
Bách Lý Tiểu Kỉ ôm bụng, sau đó nôn ra một viên đá nhỏ cỡ nửa nắm tay. Viên đá kia có hình hoa sen, Tạ Tầm Vi nhận ra, đây là tim hoa sen sáu cánh khi mất đi ngọn lửa.
“Thiên Âm nói với bọn ta rằng tim hoa sen sáu cánh có tác dụng chữa trị, nó không chỉ có tác dụng với quỷ quái mà còn cả người sống nữa. Cấy nó vào người, nó có thể tống xuất châm lông trâu ra khỏi cơ thể ngươi.” Bách Lý Tiểu Kỉ nói, “Tim sen ở trong cơ thể sư tôn ngươi ủ ấm mấy trăm năm, còn nóng hơn cả lửa, nó dập ngọn lửa rồi bảo ta mang đến cho ngươi.”
Tạ Tầm Vi ngơ ngác cầm lấy viên đá nhỏ kia, âm ấm, tựa như còn giữ chút hơi ấm của sư tôn.
“Sư tôn đâu?” Hắn lại hỏi.
Bách Lý Tiểu Kỉ thở dài, “Nó không tới, ngươi tìm cho ta một thân thể, để ta cấy tim sen vào cơ thể ngươi.”
“Người đâu rồi?” Tạ Tầm Vi hỏi.
Bách Lý Tiểu Kỉ lắc đầu, “Không biết nữa. Nó còn phải siêu độ A Lan Na, chắc giờ này đang trên đường đi rồi.”
Cõi lòng Tạ Tầm Vi trống rỗng và tĩnh mịch. Hắn thầm nghĩ sư tôn thật tàn nhẫn, nên mới khăng khăng không chịu gặp hắn. Như thế có nghĩa là Thiên Âm Tây Nan Đà đã nói cho sư tôn biết hết thảy, nếu sư tôn có được cách chữa bệnh cho hắn, vậy chắc chắn cũng đã biết phương pháp siêu độ hung hồn. Sau khi siêu độ A Lan Na, tiếp theo có phải là chính bản thân sư tôn không? Cái con người tuyệt tình này, cho đến cuối cùng vẫn không chịu bố thí cho hắn lấy một lần gặp mặt sao?
Chân trần dẫm lên gạch, lòng bàn chân lạnh lẽo như băng, dường như trong lòng hắn cũng bị tuyết rơi dày lấp kín.
Hắn ngoái đầu lại, nói: “Sơ Nhất, truyền mệnh lệnh của ta, lan tin đồn khắp Giang Tả rằng sư tôn đã bị Thiên Âm Tây Nan Đà độ hóa. Cả nhà treo cờ trắng, khoác áo tang, truy điệu anh linh của sư tôn.”
Sơ Nhất không hiểu dụng ý của hắn, “Lang quân?”
“Cứ làm theo lời ta nói,” Tạ Tầm Vi vu0t ve tim sen sáu cánh, áp nó lên lồng nguc lạnh lẽo, “Nghe nói gần đây sức khỏe của dì khá hơn một chút, đã có thể nói chuyện được rồi. Đi, để bách gia tiên môn cho bà ta biết cuối cùng sư tôn không về nữa. Nếu bà ta muốn báo thù thì đến sớm một chút, đợi ta chết rồi thì thù của bà ta chẳng báo được nữa đâu.”
Tin tức Bách Lý Quyết Minh bị độ hóa truyền khắp Giang Tả, trên dưới bách gia tiên môn bắt tay nhau ăn mừng. Hơn năm mươi năm qua, tiên môn Giang Tả bị Bách Lý Quyết Minh đạp lên đầu, dù là quản sự thế tộc hay chủ quân một nhà đều phải nhìn sắc mặt của y cười xòa. Vất vả lắm mới phong ấn y được tám năm, ai ngờ y lại ngóc đầu dậy, trong trận chiến ở núi Thiên Đô, đệ tử thượng phẩm Viên gia gần như chết sạch, nên không ai dám đụng tới Bách Lý Quyết Minh.
Tiên môn Giang Tả truyền thừa qua các đời, đại tộc thế gia vậy mà lại bị một ác quỷ ép cho rơi vào tình cảnh này, nếu truyền đến đời sau khéo lại bị con cháu cười cho rụng răng. Bây giờ Bách Lý Quyết Minh đã bị độ hóa, tất cả mọi người đều thở phào một hơi. Ít ngày nữa tang lễ của Bách Lý Quyết Minh sẽ được cử hành, tiên môn đều rỉ tai nhau hỏi đối phương có đi không. Bọn họ sợ mình không kiềm chế được cảm xúc, vui mừng lộ rõ trên khuôn mặt, như vậy thì xấu hổ quá. Tin đồn truyền tới Dụ phủ, Dụ Phù Xuân mất mát lẩm bẩm: “Chắc là biểu muội đau lòng lắm, mẹ ơi, mình có đi không?”
Dụ phu nhân ngồi trên xe lăn, ánh mắt nham hiểm, “Đi, tất nhiên phải đi, không chỉ mỗi chúng ta mà tất cả môn hộ danh dự có uy tín ở Giang Tả đều phải đi.”
Biệt thự Tầm Châu, nô bộc leo lên thang gỗ dùng một cái đòn dài lấy đèn lồng đỏ xuống, thay đèn lồng giấy dai màu trắng vào. Linh đường được dựng tại sảnh chính, một chiếc quan tài sơn đen trống không được đặt trong căn lều trắng, trên bàn thờ phía trước đặt một lư hương thếp vàng, bên trong cắm vài nén nhang vụn. Tạ Tầm Vi mặc áo tang quỳ ở phía trước, mũ tang che khuất khuôn mặt còn trắng hơn cả tờ giấy của hắn.
Chủ quân các nhà tiên môn lục tục đi vào, nhận lấy nhang trong tay hắn c4m vào lư hương, cuối cùng nói câu “Xin đừng quá đau buồn” như thông lệ. Họ liếc nhìn Tạ Tầm Vi dưới tấm mũ tang trắng, ánh mắt ấy không phải cảm thấy bi thương cho Bách Lý Quyết Minh, mà là vì thương tiếc cho người con gái này. Bách Lý Quyết Minh đi rồi, chắc chắn sẽ có rất nhiều kẻ muốn nhúng chàm lô đỉnh bẩm sinh thuần âm mang huyết trớ này, mỹ mạo của nàng cũng gieo rắc tai ương cho nàng.
Càng lúc người càng đông, chật cả đình viện. Ai ai cũng áo mũ trắng tuyết, không khí nặng nề, không ai cười, cũng chẳng kẻ nào khóc thút thít. Tạ Tầm Vi nhìn bốn phía, Dương Hạ Mục thị, Việt Quận Khương thị, Lưu Quận Viên thị, Hạ Đường Bùi thị đều tới, còn có rất nhiều tiên môn từ hạ phẩm tới trung phẩm không rõ xuất xứ, có lẽ là đến hóng trò hay. Ánh mắt cô đơn của hắn hướng ra sân, nơi hoa kim ngân đang nở rộ, hương thơm thoang thoảng lặng lẽ lan tỏa giữa đống mùi khói lửa, chạm vào đầu ngón tay hắn.
Sư tôn vẫn không về.
“Đến giờ rồi.” Sơ Nhất nhắc nhở hắn.
Hắn gật đầu, nhóm quỷ hầu cầm đòn gánh xỏ qua dây thừng khiêng quan tài lên. Tạ Tầm Vi ôm bài vị của Bách Lý Quyết Minh chậm rãi đứng dậy.
Quan tài đưa tang, mọi người nhường đường, Tạ Tầm Vi ôm bài vị đi trước. Ánh mặt trời rọi khắp đình viện, khuôn mặt Tạ Tầm Vi dưới ánh nắng càng thêm phần tái nhợt. Vạt áo tang tung bay, như thể sẽ hòa tang dưới ánh sáng kia ngay tức thì. Ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía người con gái yếu đuối mong manh này, dõi theo từng bước đi của nàng xuống bậc thềm.
“Đợi đã!” Một giọng phụ nữ già nua bỗng vang lên.
Những đệ tử Dụ gia xếp hai hàng bên bức tường phù điêu nối đuôi nhau đi vào, sau đó dàn hàng trước mặt đội đưa tang. Nhóm đệ tử tách ra, Dụ Phù Xuân đẩy xe lăn Dụ phu nhân lộc cộc đi tới. Mọi người trong tang lễ đều giật mình trước sự xuất hiện khí thế của Dụ phu nhân. Mấy tháng không gặp, dáng vẻ của bà ta đã thay đổi rất nhiều, mái tóc hoa râm thưa thớt, tấm lưng gù xuống, bàn tay gầy đét vươn ra khỏi ống tay áo rộng, trên mu bàn tay đầy những chấm đồi mồi.
Sắc mặt Dụ Phù Xuân nom rất không tán thành, cậu cúi đầu ghé vào tai Dụ phu nhân: “Mẹ à, chúng ta vẫn là nên về thôi.”
Dụ phu nhân bảo cậu ngậm miệng lại, đoạn nhìn xung quanh, cười nhạo nói: “Đường đường là tiên môn Giang Tả, vậy mà lại tiễn đưa một ác quỷ. Nói xem, thể diện của các ngươi quăng chốn xó xỉnh nào rồi?”
Có người thẹn thùng nói: “Tuy Bách Lý Quyết Minh hung ác, nhưng Tầm Vi cô nương vô tội mà. Ta đến thăm Tầm Vi cô nương thôi, mắc gì không được?”
Tạ Tầm Vi ôm linh bài không nói lời nào, nước mắt rơi lã chã.
Thấy bộ dạng yếu đuối của nàng, ai cũng đem lòng thương xót, nói: “Người chết cũng đã chết rồi, ân oán ngày xưa hãy xóa bỏ đi. Cô nương tuổi còn nhỏ, đừng đổ nghiệp chướng của sư phụ nàng lên đầu nàng.”
Dụ phu nhân vừa thấy bộ dạng xảo trá diễn sâu của Tạ Tầm Vi thì muốn nôn mửa, cục tức nghẹn lại trong cổ họng càng lúc càng khó nhịn. Tình hình bây giờ, không có Bách Lý Quyết Minh che chở, tự thân hắn khó mà bảo toàn. Bà ta cười khẩy, sông có khúc người có lúc, cuối cùng ngày báo thù rửa hận của bà ta cũng tới.
“Vô tội? Tuổi còn nhỏ?” Dụ phu nhân trề môi, giọng điệu lạnh lùng, “Tiếc thay cho chúng ta tự xưng là hậu duệ quý tộc thế gia, đạo pháp thông thiên, thế mà người nào người nấy đều bị thằng nhãi ranh này xoay mòng mòng. Mở to mắt ra mà xem đi, thiếu nữ Tạ Tầm Vi khiến các ngươi thần hồn điên đảo vốn là một thằng đực rựa!”
Chung quanh bàng hoàng, mọi người nhìn nhau. Dụ phu nhân vô cớ nói một người thiếu nữ trẻ tuổi là một tên đàn ông, không ai tin cả.
Khương Vấn Nan bước ra, lắc đầu nói: “Dụ phu nhân, chúng ta nhìn Tầm Vi cô nương trưởng thành, lúc nàng ấy được một trăm ngày tuổi, Tạ tông chủ tổ chức lễ Bốc đồ* cho nàng ấy, các vị trưởng bối ngồi đây đều tham dự. Dụ phu nhân nói nàng ấy là đàn ông, đúng là không tưởng tượng nổi.”
*Lễ Bốc đồ: giống thôi nôi bên mình, đặt một mâm đồ cho con nít tự bốc (bé Tầm Vi bốc gì mọi người còn nhớ hong =)))
Tất cả mọi người đều gật gù nói phải, tỏ vẻ không tin.
Dụ Phù Xuân cũng không tin, nhíu mày nói: “Mẹ à, mình cũng nhìn Tầm Vi muội muội lớn lên mà.”
Dụ phu nhân cười khẩy, sau đó hướng ánh mắt về phía Tạ Tầm Vi đang đứng đầu đội, nói: “Tạ Tầm Vi, bây giờ mày tự thừa nhận hay để tao cho người lột đồ mày ra, để mọi người nhìn cho rõ bộ mặt thật của mày?”
Trời vừa mới đổ mưa xong, không khí ẩm ướt, khoảng sân rộng lớn như bị mưa dầm thấm, cực kỳ lạnh lẽo. Tạ Tầm Vi nhìn về phía bức tường điêu khắc, hắn đang mong mỏi vạt áo đỏ thẫm của sư tôn sẽ xuất hiện nơi đó. Hắn đợi một lát nữa, không có, vẫn không có.
Sư tôn bỏ hắn rồi.
Hắn buồn bã nở nụ cười, giọng đàn ông cất lên: “Không nhọc dì lo lắng, Tầm Vi nhận.”
Mọi người chung quanh kinh ngạc há hốc mồm, con ngươi Dụ Phù Xuân co rụt lại.
Hắn chậm rãi cởi áo tang ra, để lộ bộ y phục trắng bên trong, sau đó tháo búi tóc ra, mái tóc đen nhánh đổ xuống như thác nước và buông xõa sau thắt lưng. Không quá một cái chớp mắt, người thiếu nữ thướt tha lả lướt mới vừa rồi giờ đã trở thành một chàng trai cao lớn rắn rỏi. Song trên mặt hắn vẫn còn chút trang điểm, đuôi mắt phớt hồng nhắc nhở mọi người hắn đã từng là thiếu nữ Tạ Tầm Vi mê hoặc cả Giang Tả này.
Dụ phu nhân căm hận nói: “Tạ Tầm Vi, tao hỏi mày câu nào, mày phải đáp câu nấy. Nếu có nửa lời dối trá thì kiếm của đệ tử Dụ gia tao sẽ không lưu tình đâu. Tao hỏi mày, chuyện tao nằm liệt giường có phải do mày làm không?”
Tạ Tầm Vi gật đầu, “Đúng vậy.”
Dụ phu nhân lại hỏi: “Bách Lý Quyết Minh đột ngột quay về nhân gian, có phải mày trộm thi thể y từ Mười tám tầng ngục ra, đổi xác khác cho y, giúp y làm xằng bậy không?”
Tạ Tầm Vi mỉm cười nói: “Đúng vậy.”
Dụ phu nhân lại hỏi: “Trận tỉ thí ở núi Thiên Đô, quỷ quái càn quét Tông môn, có phải mày đã lập kế hoạch trộm tim hoa sen sáu cánh, khiến Viên gia tử thương gần như sạch sẽ, Viên Bá Khanh bị trọng thương không?”
Tạ Tầm Vi khẽ mỉm cười, nói: “Đúng vậy.”
Tất cả mọi người hoảng sợ, ai nấy đều cả kinh không thốt nổi lời nào. Hôm nay người thay mặt Viên gia đến là thê tử của Viên Bá Khanh, Viên thị chỉ vào Tạ Tầm Vi nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái thằng súc sinh này! Nếu không có Dụ phu nhân vạch trần bộ mặt thật của hắn, tất cả chúng ta sẽ chẳng hay biết gì, còn tưởng hắn là một cô gái đơn thuần thiện lương nữa chứ!”
Có người hậm hực bảo: “Ban nãy ta còn định nạp nàng ấy vào cửa, cho nàng một chốn dung thân cơ.”
Dụ phu nhân lạnh lùng nhìn chằm chằm Tạ Tầm Vi, hỏi: “Mày còn gì để nói không?”
“Đương nhiên là có rồi,” nụ cười tươi của Tạ Tầm Vi vô cùng ấm áp, song đáy mắt lại không hề có ý cười, “Dì à, bà còn chưa đủ thông minh, điều tra ta chẳng đủ chi tiết gì cả. Vậy để ta nói cho các ngươi biết, Sơn Âm Sở thị diệt môn là ta làm, cái đầu không cánh mà bay của Sở Chí Thiện đang ở chỗ ta này. Hai năm trước, đầu của chủ quân Huy Huyện Lưu thị treo trước cửa nhà, không sai, là ta giết. Năm trước, kinh lâu cao vạn nhận của Viên gia bị thiêu rụi, không sai, là ta đốt.” Hắn cười thầm, nụ cười của hắn càng trở nên cuồng dã, “Đúng rồi, Mục Tri Thâm và Dụ Thính Thu đã lâu rồi vẫn không có tin tức, các ngươi không thấy lạ sao?”
Dụ phu nhân ngây người nhìn hắn, “Mày đã làm gì A Thu rồi?”
“Bà đoán xem,” Tạ Tầm Vi dịu dàng mỉm cười, “Đoán xem giờ đầu của tỷ ấy đang ở đâu?”
Dụ Phù Xuân đực mặt ra, hỏi như người mất hồn: “Tầm Vi, đệ đang nói gì vậy? A Thu bị làm sao?” Đôi môi cậu run rẩy, vẻ mặt không thể tin nổi, “Đệ có thể gạt chúng ta, hận chúng ta, nhưng sao đệ lại hại A Thu chứ? Tầm Vi, sao đệ lại là người như vậy?”
Tạ Tầm Vi hờ hững nói: “Ta vốn là người như vậy, tự các ngươi nhìn lầm ta đấy thôi.”
Khương Vấn Nan vuốt râu thở dài: “Oan oan tương báo bao giờ mới dứt? Dụ phu nhân, nhị cô nương gặp nạn, bà cũng không tránh khỏi can hệ đâu. Năm đó bà và Viên gia lập đạo tràng Hàn Sơn, Tạ Tầm Vi trở thành cộng thê của tiên môn, bây giờ hắn có thù báo thù, có oán báo oán mà thôi. Thôi, hắn phạm lỗi lớn, cứ giao cho Tông môn chọn ngày tái thẩm, hôm nay mọi người giải tán đi.”
“Giết hắn!” Khóe mắt Dụ phu nhân muốn nứt ra, bà vỗ ngực khóc lóc, “Cái thằng súc sinh bẩn thỉu này! Đáng lẽ tao nên biết sớm hơn mày chẳng phải hạng tốt lành gì, vậy mà lại bị mày xoay như dế, tự tay nuôi dưỡng một tên cầm thú tám năm. Tạ Tầm Vi, tao biết mày hận tao, ở đạo tràng Hàn Sơn mày đã hận tao. Nhưng mày phải tự soi bản thân đi, nếu mày có chút khí phách thì lúc trở thành cộng thê tiên môn mày nên tự sát mới phải! Sự tồn tại của mày là nỗi ô nhục của Tạ gia, nỗi ô nhục của sư tôn mày. A Xuân, rút kiếm, giết tên súc sinh này đi!”
Dụ Phù Xuân đực ra như rối gỗ, không nhúc nhích.
Dụ phu nhân cả giận, “Phế vật. Đệ tử Dụ gia, nghe lệnh ta, dốc toàn lực vung kiếm chém chết tên súc sinh này!”
Đệ tử Dụ gia rút kiếm ra khỏi vỏ, ánh kiếm lạnh thấu xương xoay quanh dưới mái hiên. Không khí dần dần lạnh lẽo, tựa như sương tuyết đang âm thầm ngưng tụ lại. Tất cả ánh kiếm bay lên trời, như những con én bạc xẹt ngang bầu trời. Cây kim ngân bị gió kiếm thổi qua, nhụy ho4 bay tán loạn như mưa. Nhóm quỷ hầu kêu lên “Lang quân”, định tiến lên chắn kiếm, song lại bị đám đệ tử tiên môn còn lại bắt giữ. Dù sao thì ít cũng không địch lại đông, không ai có thể giúp chàng trai trẻ đang lẻ loi đứng dưới bậc thềm.
Tạ Tầm Vi vẫn không nhúc nhích, nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Một giọt nước mắt lăn dài trên gò má trắng nõn của hắn, như sợi chỉ bạc đứt lìa.
Ánh kiếm tới gần, gió kiếm cắt qua vạt áo hắn. Toàn thân trắng xám, thế kiếm áp sát ngực hắn, như băng tuyết bao phủ.
Tĩnh lặng.
Bỗng dưng hắn không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, ngay cả tiếng hít thở của chủ quân các nhà cũng im bặt. Hắn mở mắt ra, dưới ánh mặt trời xán lạn, tất cả kiếm đều rơi vãi dưới đất, nằm vắt tứ tung ngang dọc. Vẻ mặt của đệ tử Dụ gia và chủ quân các nhà đều như thấy quỷ, ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm, đực như rối gỗ. Hắn nhẹ nhàng xoay mặt sang, nhìn thấy một lưỡi kiếm đang chỉ vào ngực hắn, một bàn tay đang cầm lấy nó, máu tươi theo kẽ ngón tay chảy xuôi xuống mũi kiếm rồi nhỏ tí tách xuống mặt đất.
Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai tròng mắt sáng ngời như lửa than của sư tôn.
Dáng hình đỏ rực của Bách Lý Quyết Minh hệt như một chùm pháo hoa cháy bừng bừng trong đôi mắt của mọi người.
Nỗi uất ức trào dâng trong lòng, những tháng ngày đợi chờ và tuyệt vọng chồng chất từng lớp, Tạ Tầm Vi không kìm được nữa mà bật khóc trong tích tắc. Dường như là đang nằm mơ, hắn không tin nổi những gì mình nhìn thấy. Hắn vừa khóc vừa chìa ngón tay chọc vào ngực Bách Lý Quyết Minh. Lúc đầu ngón chạm vào, là thật, không phải mộng. Hắn cảm thấy mình hệt như một con mèo con chó cơ nhỡ cuối cùng cũng tìm được đường về nhà. Hắn ôm chầm lấy Bách Lý Quyết Minh, tựa vào vai y, khóc không ngừng được.
Hắn nghe thấy sư tôn thở dài một hơi.
“Đừng khóc, khóc nữa người ta chê cười con bây giờ.” Bách Lý Quyết Minh hừ một tiếng, “Khóc gì mà khóc, con thắng rồi, ép ta lộ diện đây này.”
Tổ chức tang sự cho y, nhọc công thằng nhãi này nghĩ ra đấy. Chắc chắn là tên nhóc này đánh cược y đi không xa, không sai, y vốn không đi đâu cả. Ban đầu y định chờ Bách Lý Tiểu Kỉ cấy tim sen cho Tạ Tầm Vi, đợi Tạ Tầm Vi hết bệnh rồi y mới đi. Y đã biết cách siêu độ mẫu thân, cũng biết phải trả cái giá thế nào. Ai ngờ thằng nhóc này lại quậy tới bến, gọi bách gia tiên môn đến Tầm Châu, liệt kê từng tội trạng của mình, cứ ôm hết nồi lên đầu mặc xác chuyện đó là thật hay giả. Hắn muốn tiên môn nổi giận, tru sát hắn tại chỗ, nếu Bách Lý Quyết Minh ở gần đó nhất định sẽ lộ diện.
Bách Lý Quyết Minh vẫn còn giận hắn, giận hắn nói dối quá nhiều, giận hắn chơi đùa mình như một thằng ngốc.
Nhưng ai bảo Bách Lý Quyết Minh mềm lòng làm chi, y giận bản thân mình quá mềm lòng, đến cuối cùng vẫn không thể trơ mắt nhìn cái tên chán sống này phơi thây trong linh đường của y.
Đến lúc đó người được linh cữu đưa đi không phải Bách Lý Quyết Minh mà là Tạ Tầm Vi mất.
Tạ Tầm Vi vẫn còn đang khóc, bả vai Bách Lý Quyết Minh ướt một mảng lớn. Bách Lý Quyết Minh đẩy hắn, hắn ôm chặt eo y, có đẩy cách mấy cũng không hề hấn gì.
Bách Lý Quyết Minh miễn cưỡng nói: “…Buông ra.”
Nước mắt Tạ Tầm Vi tuôn lã chã như mưa, “Không buông.”
“Buông ra.”
“Không buông.”
Bách Lý Quyết Minh: “…”
Thôi vậy.
Bách Lý Quyết Minh quay đầu lại, giơ bàn tay máu chảy đầm đìa lên chỉ vào khuôn mặt trắng bệch của Dụ phu nhân. Y hỏi: “Ê, bà già chết tiệt kia, nãy ta nghe không hiểu, bà nói ‘cộng thê của tiên môn’ là cái đéo gì? ‘Cộng’ gì, ‘thê’ gì?”
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất