Độ Ách

Chương 60: Vì người rút đao (nhất)

Trước Sau
Mười lăm tháng bảy, cuộc tỉ thí trong Tông môn.

Nắng sớm tờ mờ chiếu lên Tịch Tà[1] uy nghiêm chồm hỗm trên góc mái cung Thiên Xu, toàn bộ những viên ngói đều phát sáng rực rỡ như ngọc lưu ly. Vô số đệ tử chờ đợi xuất phát ở dưới điện, hướng dương bằng chỉ bạc trên cổ áo lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. Khương Nhược Hư và gia chủ ba tộc Mục, Viên, Khương đứng trên đài cao, nhìn xuống những đệ tử trẻ tuổi đang nóng lòng được tỉ thí này.

[1] Tịch Tà: tượng đặt trên mái nhà để trừ tà.

Khương Nhược Hư đứng khoanh tay, giọng ông vang vọng như gióng chuông, "Tứ phương núi rừng, lồng giam của năm con ác quỷ đã được mở ra, chúng ta sẽ dựng kết giới trên không trung núi Thiên Đô, che khuất ánh nắng, cho nên chúng sẽ chỉ hoạt động trong khu vực của núi Thiên Đô. Các ngươi cần phải tìm được chúng trước khi mặt trời lặn, sau đó phong ấn bọn chúng. Các ngươi có thể hợp tác, có thể cạnh tranh. Chỉ có người phong ấn quỷ quái thành công mới có thể thăng phẩm cấp." Ông mỉm cười, "Ta mong rằng, trong số các ngươi có thể xuất hiện được một thượng thượng phẩm."

"Lần tỉ thí này do trưởng lão và đệ tử Lưu Quận Viên thị ta phụ trách quan sát giới nghiêm, trấn thủ tháp canh." Viên Bá Khanh nói, "Các ngươi không cần lo lắng địch không lại quỷ quái mà bị giết, đến thời điểm then chốt Viên gia sẽ tự ra tay cứu giúp. Chỉ có điều khi quyết chiến với ác quỷ, bị thương là điều khó tránh, thể hiện bản lĩnh đệ tử tiên môn của các ngươi đi, đừng để phụ huynh và gia tộc các ngươi hổ thẹn!"

"Vâng!" Tất cả đệ tử đồng thanh đáp.

"Gõ chuông." Khương Nhược Hư nâng tay, "Cuộc thi chính thức bắt đầu."

Tiếng chuông như sấm rền vang khắp bầu trời núi Thiên Đô, đệ tử trông coi ở tháp canh bốn phía đồng loạt giơ cờ hiệu, kết giới hình thành bên trên núi Thiên Đô, nắng sớm dần biến mất, trong kết giới dần chìm vào đêm tối. Nhìn từ bên ngoài, phía trên núi Thiên Đô như được bao bởi một cái lồng đen. Cùng lúc đó, phù văn trong năm chiếc lồng giam dần phai màu, quỷ quái thức tỉnh từ giấc ngủ say, tiếng gào thét chấn động biển rừng. Mục Quan Quan cũng nằm trong số đó, hôm nay nàng mặc váy đỏ, eo buộc lụa đỏ, khi chạy trông như nắng chiều tung bay.

"Tiểu sư muội, muội vào đội chúng ta đi!" Mấy tấn sư huynh đuổi theo Mục Quan Quan, "Bọn ta đều là trung thượng phẩm, bọn ta bao trọn năm con ác quỷ hôm nay rồi. Muội không cần làm gì hết, đi theo sau bọn ta là được!"

"Tốt quá tốt quá!" Mục Quan Quan cười ngọt ngào, "Vậy thì làm phiền mấy vị sư huynh rồi!"

Ánh nắng bị che khuất, khu rừng tối đen. Bọn họ giơ đuốc tìm quỷ khắp nơi. Tán lá dày đặc, tầng tầng lớp lớp, bóng cây lay động, nhìn đâu cũng thấy như có quỷ đang ẩn nấp. Diệp sư huynh và sư Trương sư huynh lấy bùa chú ra, bùa chú này gặp âm khí sẽ tự bốc cháy, bọn họ giơ bùa dò xét xung quanh.

Đi được chừng nửa canh giờ, đằng trước truyền đến tiếng khóc nức nở, tất cả mọi người đều dừng bước. Tiếng khóc phiêu diêu, dường như không có độ ấm, nghe mà lạnh cả người. Diệp sư huynh đi đầu tiên, bùa chú trong tay không lửa tự cháy. Mọi người nhìn nhau, sau đó gật đầu.

"Tiểu sư muội, muội ở lại đây đi. Bọn ta qua đó phong ấn quỷ quái." Diệp sư huynh nói.

Mục Quan Quan gật đầu thật mạnh, "Các sư huynh mã đáo thành công!"

Bọn họ đè kiếm khom lưng đi qua. Phía xa xa đằng trước có một cách bóng màu trắng thê thảm, tóc dài đen nhánh che khuất mặt, nhìn là biết quỷ. Diệp sư huynh dùng tay ra hiệu, tất cả mọi người đều ngầm hiểu tắt đuốc, đồng thời tản ra bốn phía rồi vây quanh con quỷ kia. Xung quanh mất đi ánh sáng, chìm vào bóng tối dày đặc. Giữa không gian tĩnh lặng chỉ có tiếng khóc nức nở của con quỷ.

Diệp sư huynh chú ý tiếng bước chân bốn phía, đảm bảo mọi người tiếp cận con quỷ kia với tốc độ đồng đều. Bọn họ rất cẩn thận, người hành động đơn lẻ thường chỉ là hạng tầm thường. Tiếng khóc càng lúc càng vang, Diệp sư huynh ngồi khuỵu xuống chầm chậm tới gần, cái bóng trắng toát kia cũng dần dần khuếch đại. Thoạt nhìn có vẻ là một nữ quỷ rất cao, tay chân trắng bệch.

Mọi người dừng lại, tiếng bước chân trong bụi cỏ biến mất, đợi chỉ lệnh công kích của Diệp sư huynh.

"Công!" Diệp sư huynh truyền âm cho mọi người.

Hắn tăng tốc độ, ngay lập tức kéo gần khoảng cách với quỷ quái. Lúc này đây hắn vươn tay là có thể chạm được mép váy của con quỷ, thế nhưng đồng bạn trong dự đoán lại không xuất hiện, bốn phía yên tĩnh không một tiếng động, không có tiếng bước chân của đồng bạn. Chỉ mình hắn tới gần quỷ quái, trong lòng thực ra có phần sợ hãi, hắn chậm rãi lùi về sau vài bước, lại kéo giãn khoảng cách với con quỷ, đồng thời truyền âm ra bốn phía, "Này, các đệ đang làm gì đó? Sao lại không hành động?"

Lúc này tiếng quỷ khóc dừng lại, Diệp sư huynh ló đầu ra, kinh hãi phát hiện nữ quỷ kia đã biến mất. Cái bóng trắng bệch như tờ giấy giống như đã bốc hơi, hoàn toàn không thấy đâu nữa. Không còn mục tiêu, xung quanh càng lúc càng tối, lá cây quẹt vào mặt đau như dao cứa. Đồng bạn đâu? Hắn tiếp tục truyền âm, nhưng không ai đáp lại hắn. Núi rừng tối tăm như chỉ còn mình hắn, bốn người đồng bạn đi cùng đột nhiên biến mất.

Lòng hắn hoảng hốt, quyết định thăm dò vị trí các đồng bạn, hắn nhớ hướng tiếng bước chân mình nghe lần cuối. Nằm rạp xuống bò qua đó, quả nhiên nhìn thấy sư đệ đi cùng ngồi xổm phía trước, đầu rụt lại, dường như đang quan sát cái gì đó. Mắt dần thích ứng với bóng tối, hắn phát hiện tất cả đồng bạn đều ngồi xổm gần đó, cứng lại thành những bóng đen như cục sắt. Hắn chạy tới, vỗ vai sư đệ, thấp giọng nói: "Các đệ làm sao vậy?"

Sư đệ ngã xuống, hắn trông thấy sư đệ trợn tròn mắt, sắc mặt tái nhợt như xác chết, vẻ mặt sững lại trong giây lát với biểu cảm hoảng sợ cùng cực. Hắn dại người ra, nhìn quanh tứ phía, tuy không thấy rõ mặt, nhưng tất cả mọi người đều đều cứng ngắc như vậy.

Vào lúc hắn không hay biết gì, tất cả mọi người đều bị giết.

Khắp người hắn toát mồ hôi lạnh, con quỷ này có vấn đề, hắn dứt khoát đưa ra quyết định, bò lùi về sau. Lúc này đằng sau vang lên tiếng sột soạt, hắn quay đầu lại, nhất thời da đầu tê rần. Sư đệ rõ ràng đã chết lúc nãy đang ngồi xổm cách hắn không xa phía sau, những bóng người khác cũng tới gần rất nhiều.

Xong rồi xong rồi, mồ hôi lạnh của hắn chảy ròng ròng. Hắn liều mạng bò tới trước vài bước, lại quay đầu, khoảng cách giữa hắn và sư đệ lại bị rút ngắn, ánh sáng quá mờ, trông cả người xác chết như một bóng đen khổng lồ. Hắn vừa nhìn chằm chằm những thi thể đó vừa rút lui từng bước. Không có thi thể nào động đậy, bọn chúng như thể đang đùa giỡn với hắn, chơi trò người gỗ một hai ba vậy.

Hắn trừng mắt nhìn bọn chúng, rút lui bằng cách thụt lùi. Đột nhiên, sau lưng đụng phải một đôi chân vừa lạnh vừa cứng.

Tim hắn lạnh lẽo như chìm vào băng tuyết, quỷ quái mà Tông môn thả ra có vấn đề, bọn chúng không chỉ có năm con, hơn nữa không phải ác quỷ tầm thường. Bọn chúng là Ác Sát!

Một bàn tay trắng bệch đặt lên vai hắn, nữ quỷ tới gần hắn, đoạn ghé vào lỗ tai hắn phả ra hơi thở lạnh như băng.

"Lang quân nói, hôm nay rằm tháng bảy, thích hợp đại khai sát giới."

Ánh đao sáng chói chiếu thẳng vào mặt, Diệp sư huynh nhắm mắt lại theo bản năng, nhưng mãi một lúc sau vẫn không cảm nhận được cơn đau trong dự đoán. Có giọt máu sền sệt nhỏ xuống lông mày và lông mi hắn, hắn run rẩy mở mắt ra, ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên mặt nữ quỷ bị cắm một thanh đoản đao đen sì.

Một người đứng ở phía xa xa, quá tối nên Diệp sư huynh chỉ có thể nhìn thấy một bóng người đen kịt.

"Ta tưởng chúng ta là đồng minh chứ." Nữ quỷ rút đao ra, mặt nát bét, nhưng nàng ta vẫn đang nói chuyện, "Ứng Bất Thức tiên sinh."



"Ông chủ bọn ta nhân từ, không thích lạm sát kẻ vô tội." Người đàn ông được gọi là Ứng Bất Thức nhún vai, "Xin lỗi nhé, vừa nhận được mệnh lệnh của ông chủ —— 'Vây giết năm Ác Sát'. Ta cũng đau đầu lắm chứ, hắn quá tuỳ hứng, lúc nào cũng sáng nắng chiều mưa. Trưa hôm trước hắn nói muốn đi ị, tới nhà xí rồi thì hắn lại đòi ăn cháo."

Đám quỷ quái trầm mặc, không có con quỷ nào bật cười ha ha sau khi nghe xong.

"Không buồn cười à?" Ứng Bất Thức tự cười hai tiếng, sau đó ngoắc tay với Diệp sư huynh, "Cậu bé ngốc, còn không mau qua đây."

Diệp sư huynh vội bổ nhào tới.

Phía xa xa, rốt cuộc cũng có đệ tử phát hiện vấn đề, chạy vội kêu to, cảnh báo lẫn nhau: "Có Ác Sát! Có Ác Sát! Thông tri cung Thiên Xu!" Một đám khói lửa đỏ rực nổ tung trên không trung, đó là tín hiệu tình hình có biến gửi cho cung Thiên Xu. Nhưng qua hồi lâu, kết giới đêm tối vẫn không hề bị giải trừ. Đệ tử trong rừng ngơ ngác nhìn nhau, "Tại sao kết giới lại không bị giải trừ?"

Ứng Bất Thức cũng nhíu mày.

"Ngại quá, đây là quỷ vực của ta." Sơ Nhất bước ra từ giữa rừng cây rậm rạp, lạnh lùng mở miệng, "Vĩnh Dạ."

Phía xa truyền đến tiếng kêu thảm thiết, có cả tiếng gào rú của quỷ quái. Ánh đao hoà lẫn với máu bắn tung toé trong khu rừng tối tăm, có đệ tử đang ra sức gào thét: "Tản ra! Trốn đi! Mau trốn đi!" Dưới sự bảo bọc của bóng đêm, sức mạnh của Ác Sát phát huy đến mức cực hạn, người và quỷ quái, quỷ quái và quỷ quái cắn xé lẫn nhau, máu tươi bắn tứ tung khắp nơi.

Một, hai, ba, bốn, năm. Ứng Bất Thức đếm nhẩm đám quỷ quái trước mặt, nghe tiếng kêu thảm thiết từ phía xa, cảm thấy đau đầu kinh khủng. Dưới trướng lang chủ ẩn mình trong bóng đêm kia không chỉ có năm Ác Sát, rốt cuộc thì hắn là ai, Ứng Bất Thức hết sức tò mò.

"Lang chủ đã dự đoán được sự phản bội của các ngươi, trong quỷ vực này có mười tên ác sát." Sơ Nhất lạnh lùng nói.

"Mười tên..." Ứng Bất Thức thở dài, "Tình hình trở nên hơi gay go rồi đây..."

Thực lực của Ác Sát và quỷ quái bình thường có sự chênh lệch rất lớn, nếu là năm Ác Sát, ba trăm quỷ quái Li Thuỷ hoàn toàn nắm chắc phần thắng, nhưng khi số lượng Ác Sát tăng lên gấp đôi, tình hình lại đâm ra khó nói. Hàng phục mười Ác Sát, lang chủ kia rốt cuộc là người ra sao? Ứng Bất Thức khó lòng tưởng tượng.

"Chỉ cần núi Thiên Đô đại loạn, chúng ta sẽ hoàn thành được nhiệm vụ của mình. Trước khi quỷ vực của ta bị phá, nơi này chính là bãi săn của chúng ta." Sơ Nhất nói: "Không thể không nói, các ngươi không nên phản bội lang chủ, đây là một lựa chọn sai lầm, cho dù ông chủ của ngươi có là Tạ Sầm Quan."

"Sao ngươi biết danh tính của ông chủ ta?" Ứng Bất Thức kinh ngạc.

"Đi trốn đi." Sơ Nhất ngẩng mặt lên, răng nanh hiện ra, "Trò chơi ác quỷ trốn tìm, bắt đầu."

Mục Quan Quan tới lối vào của mười tám tầng ngục. Ông là tông chủ Tạ gia, sở hữu phù lệnh thông hành của Tạ gia. Cho dù núi Thiên Đô đã thành lập Tông môn, phù lệnh thông hành của mười tám tầng ngục vẫn giống như khi ông còn là người. Ông mỉm cười, ngón tay vạch một đường, phong phù của Tạ thị lâu rồi không thấy nổi lên ánh xanh dưới đám lá rụng, sau đó chậm rãi hạ xuống lòng đất.

"Lão Ứng, phía trên giao cho ngươi nhé."

"Ngươi lại đi đâu đấy?" Khoá Liên Tâm truyền đến tiếng thở dốc kịch liệt.

"Muốn đi Tây Nan Đà, không có một món binh khí thuận tay thì không được đâu." Mục Quan Quan thở dài, "Ta đi lấy quỷ đao Cửu Tử Ách của Ác Đồng. Đó là quỷ đao trong truyền thuyết, chắc cho dù có là Bách Lý Quyết Minh cũng không địch lại mũi đao của nó đâu."

Nghe tiếng thở dốc của Ứng Bất Thức, Tạ Sầm Quan nghiêng đầu, "Sao ngươi chạy nhanh thế?"

Dù sao thì sau lưng cũng có mấy con Ác Sát đang đuổi mà. Ứng Bất Thức nhìn đằng sau, quỷ quái như mãnh thú đuổi riết không tha, tình hình này ít nhiều cũng có phần kích thích. "Thật sự muốn nhắc nhở ngươi rằng ta chỉ là một đại phu bình thường, bắt đại phu cầm đao thì rất không phải đạo đấy." Ông quay người vung một đao ra, "Thôi, ngươi đi đi, trên này cứ giao cho ta!"

Đá Phi Tiên hạ xuống tầng ngục thứ nhất, đèn đuốc trước mắt lần lượt được thắp sáng. Trên vách đá điêu khắc bích hoạ kể về chuyện đại Tông sư nhận lời đề nghị của Khương Thương Hải, chiếu lệnh tiên môn bách gia trục xuất giáo đồ hắc giáo Mã Tang, những giáo đồ trên bích họa trên đều có hình tượng ác quỷ, gương mặt ghê tởm, toàn thân đen kịt. Trong quỷ ngục, giữa ánh đèn, một người đàn ông áo đen yên lặng ngồi quỳ trên mặt đất. Hắn như một tảng đá ngầm, không có vui giận, không có độ ấm.

Mục Quan Quan thở dài một tiếng, ông thật sự không thích đánh nhau.

"Ông không nên ở trong này." Mục Tri Thâm hạ mắt nói.

"Ngươi cũng không nên ở đây."

"Mục đích của chúng ta giống nhau sao?"

"Giống nhau."

"Thật chẳng khéo gì cả." Mục Quan Quan cười, quan sát hắn từ đầu tới chân, "Mục sư huynh, huynh chiến đấu vì ai vậy?"

Mục Tri Thâm cầm đao lên, một lưỡi đao được đẩy ra từ vỏ đao, ánh đao lạnh như băng chiếu sáng đôi mắt màu xám tro của hắn.

"Một kẻ điên."

"Vậy ngươi cũng là kẻ điên."

"Ừm." Mục Tri Thâm đứng dậy, "Ông nói không sai."



Hắn hung hãn rút đao ra, ánh đao tung toé ra như giọt nước, ánh điện dữ tợn cuồng nộ bắn ra!

——————

Bách Lý Quyết Minh tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trong một sơn động. Đã xảy ra chuyện gì vậy? Y nhớ rằng y đang ngủ trong phòng mình mà. Hôm nay là ngày đám trẻ Tông môn đánh đấm với nhau, y không có hứng thú nên nằm ru rú trong phòng ngủ một giấc. Ai cũng nói ngủ ngày là lãng phí thời gian, nhưng mà lãng phí thời gian lại là việc y thích làm nhất. Nhân sinh của y quá dài rồi, không lãng phí một chút thì không qua nổi.

Y đưa mắt nhìn bốn phía, trước mặt là một sơn động hoàn toàn xa lạ, cực kỳ nóng bức, không khí như thể sắp bị sôi trào. Trên vách đá có hình điêu khắc, khắc lão già Vô Độ đạp chân lên Ác Đồng. Xem chừng có lẽ y vẫn còn ở trên núi Thiên Đô, cũng chẳng biết là cái xó xỉnh nào.

Thằng rùa con nào dám chơi y vậy?

Bên chân đặt một chiếc đèn bão, còn có một chiếc khóa Liên Tâm làm thành hình cỏ Quyết Minh cuốn vào nhau. Y cầm khóa Liên Tâm lên, ổ khoá phát sáng, cùng lúc đó, phù văn chú khế trên bên dưới xương quai xanh bốc cháy nóng rực.

Y sửng sốt, chợt giật mình hiểu ra.

Là thằng ranh kia đã trói buộc y!

Thằng nhãi kia quả nhiên thủ đoạn thông thiên, không chỉ trói buộc được y, còn có thể di chuyển y một cách thần không biết quỷ không hay. Bách Lý Quyết Minh ý thức được đây chắc chắn là một đối thủ đáng sợ. Nhìn khắp thiên hạ, trừ Tầm Vi ra, không ai có thể chạm được góc áo của y trong lúc y đang say giấc mộng cả.

Nhưng vậy thì sao chứ? Y hung tợn nghiến răng, do y không đề phòng nên mới bị chơi một vố thôi. Nếu để y đối mặt với tên nhóc này, y nhất định có thể nuốt sống hắn.

"Thằng rùa con, cuối cùng ngươi cũng chịu xuất hiện rồi à? Ta đợi ngươi lâu lắm rồi đấy, tình hình hiện tại là thế nào, chơi trốn tìm với ông à?" Bách Lý Quyết Minh cầm khóa Liên Tâm lên.

Bên trong khóa Liên Tâm truyền ra một tiếng cười trầm thấp, sau đó giọng một chàng trai thong thả vang lên.

"Tiền bối, đứng lên, đi về phía trước đi."

Âm thanh này tuy xa lạ, khàn khàn, nhưng lại có sự dịu dàng khó tả.

Bách Lý Quyết Minh cảm thấy là lạ, nổi da gà khắp mình khắp mẩy.

"Đây là đâu? Ngươi muốn là gì? Nói cho ngươi biết, thức thời thì mò ra đây cho ông, ông cho ngươi được toàn thây."

"Không phải người đã tới nơi này rồi sao?" Chàng trai kia thở dài, "Tiền bối đúng là nhanh quên thật."

Bách Lý Quyết Minh đi được vài bước thì nhớ ra, nơi này là mười tám tầng ngục, đi về phía tây là đá Phi Tiên, không xa phía trước đá Phi Tiên là khe đất nứt dẫn tới Quỷ Quốc. Chỉ có điều nơi này không giống với lần trước y đến, tất cả trạm gác đều đã mở ra, như thể là đặc biệt chờ đợi y vậy.

Y đi vào trạm gác, nơi này vốn dĩ có một cánh cửa đá nặng trích, cả một cánh cửa sắt còn dày và nặng hơn. Bây giờ chúng đều bị dụng cụ hãm cửa khổng lồ kéo lên, nó treo lơ lửng trên đầu Bách Lý Quyết Minh. Thế là Bách Lý Quyết Minh nhìn thấy hai cái trụ đá đen kịt lẳng lặng đứng sừng sững ở phía trước, trận pháp vốn xoay tròn quanh chúng đã tắt, tất cả phù văn đã tối đi.

Tim hoa sen sáu cánh lẳng lặng lơ lửng ở phía trên, nó có hình dạng một đoá sen đang toả ánh sáng đỏ rực như máu. Thì ra không khí ở đây nóng bức như vậy không chỉ vì mười tám tầng ngục nằm dưới lòng đất gần nham thạch nóng chảy, mà còn vì trái tim này. Nó quá nóng, chưng không nhừ, nấu không chín, ngay cả lò luyện đan cũng không thể chứa nổi nó. Không ai biết rốt cuộc trái tim này phải dùng thế nào, thế nên tiên môn đặt nó ở đây, để nó phủ bụi cùng quỷ đao Cửu Tử Ách.

"Thích không?" Chàng trai thấp giọng cười, "Quà gặp mặt ta tặng người đấy."

"Tặng ta?" Bách Lý Quyết Minh chạm vào tim sen, hoa sen khép cánh lại như kỳ tích, nhiệt độ nóng rực hạ xuống.

"Không sai, khắp thiên hạ này, người muốn thứ gì, ta cho người thứ đó." Giọng nói của chàng trai dường như còn nóng rực hơn cả tim hoa sen sáu cánh.

Bách Lý Quyết Minh bỗng dưng nhận được một món quà lớn như thế, thực sự có phần ngỡ ngàng.

Y nhăn mày, "Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo, "Nhóc con à, tốt nhất ngươi nên nói rõ lý do đi."

"Bởi vì ta..." Đôi môi đỏ thắm của chàng trai hé mở, môi răng lưu luyến vô ngần, "Ngưỡng mộ người đó."

———

Tác giả có lời muốn nói:

Tuyến tình cảm sắp đến rồi, đừng sốt ruột, tuyến tình cảm của Bụng Đói kích thích lắm. Khà khà khà.

*Độ ách đồng âm với bụng đói (đã chú thích ở những chương trước)

Lúc tui gõ đoạn này, Nha Nha đang chạy như con dở, còn làm đổ cả thùng rác. Haizzz, mèo còn thì có âm mưu gì được chứ? Chơi mệt thì lại nằm xuống bên chân tui.

*Chương này có fanart, mọi người vào wordpress xem nhé*

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau