Độ Ách

Chương 62: Vì người rút đao (tam)

Trước Sau
"Phụng dưỡng tiền bối là tâm nguyện suốt đời của ta."

Chương 62: Vì người rút đao (tam)

"Ngưỡng mộ ta?" Bách Lý Quyết Minh cười khẩy, "Tuy ông đây anh minh thần võ, tuyệt đại vô song, nhưng một tên chẳng hiểu ra làm sao lại tốn công tốn sức, không nề hà điều gì mà dâng tặng tim sen sáu cánh cho ta, mà lý do lại chỉ là ngưỡng mộ ta, ngươi nghĩ ta ngu ngốc dễ lừa lắm à?" Y thu tay về, vân vê khóa Liên Tâm trước ngực, "Để ta đoán xem rốt cuộc mục đích của ngươi là gì nhé? Khiến ta một lần nữa có được tim sen sáu cánh và rồi sẽ lại là quỷ ảnh bị ngươi giam giữ, ngươi phải đối phó với ai, muốn mượn sức mạnh của ta sao?"

Người trong khóa Liên Tâm khẽ thở dài, tựa như chẳng biết phải làm sao.

"Chắc không phải ngươi định đối địch với tiên môn đấy chứ?" Bách Lý Quyết Minh cảm thấy rất có khả năng này, "Người trong tiên môn quả thực mặt mày khó ưa, ta cũng muốn cho lũ trộm chó tiên môn ấy gặm cứt lắm, nhưng mà..." Mặt mày y trở nên rét lạnh, ngọn lửa chói mắt từ lòng bàn tay bắn ra, đánh thẳng về phía góc tối đằng xa. Ánh lửa biến mất, một bóng người mơ hồ xuất hiện. Bách Lý Quyết Minh liếm răng, trong lời nói tràn ngập mùi máu tanh, "...việc bị ngươi trói buộc, thật sự khiến ta khó chịu đấy."

Bóng người càng ngày càng thêm rõ ràng, đó là một người đàn ông mặc áo bào đen, trên mặt đeo một cái mặt nạ sắt màu đen, dưới chân hắn ta có đến hai cái bóng, bị chân hỏa của Bách Lý Quyết Minh thiêu cho chạy tán loạn khắp nơi. Mới vừa rồi chính là quỷ ảnh này che khuất thân hình hắn, trò hề "quỷ che mắt" này sao mà lừa được mắt của Bách Lý Quyết Minh chứ.

Bách Lý Quyết Minh 'chậc' một tiếng, "Hóa ra ta không phải là kẻ duy nhất bị ngươi giam giữ. Quỷ hồn suốt ngày lượn lờ bên cạnh ngươi, tổn hại đến dương khí và đồng thời cũng làm giảm đi số tuổi thọ của ngươi. Người bình thường nếu bị một con quỷ bám theo sẽ dần trở nên yếu ớt, mà bên cạnh ngươi còn hẳn một đôi.... Sợ là không dừng ở một đôi đâu ha. Nhãi con, ngươi đang đi trên con đường liều chết đấy."

Người nọ bước tới từng bước, giọng nói trầm khàn, nhưng vô cùng rõ ràng.

"Vậy thì sao chứ? Chỉ cần con đường này dẫn tới người, vậy cái mạng này dù bất cứ giá nào, ta cũng không hề gì."

Đầu óc tên này hình như có tật, Bách Lý Quyết Minh bỗng dưng chẳng biết nói gì cho phải.

Hắn bước ra khỏi khói bụi đi đến trước mặt Bách Lý Quyết Minh. Mặt nạ che nửa phần trên khuôn mặt hắn, chỉ để lộ cái cằm trắng nõn cùng đôi môi đỏ thắm. Trên người hắn ta có một loại khí chất đặc biệt, nguy hiểm, điên cuồng mà khó nắm bắt. Bách Lý Quyết Minh đứng trước mặt hắn có cảm giác như thể ngay giây sau bản thân sẽ bị hắn nuốt vào bụng vậy.

"Ngươi tên là gì?" Bách Lý Quyết Minh không kìm được lên tiếng hỏi.

"Vãn bối Sư Ngô Niệm," hắn rũ mắt nhìn đến tim sen kia, ánh sáng rực rỡ xán lạn phản chiếu trong đôi mắt đen nhánh của hắn, "Tiền bối, mau hấp thụ tim sen sáu cánh của người đi. Ác Sát dưới trướng ta đang quấy nhiễu trận tỉ thí Tông môn trên núi Thiên Đô, trước mắt Tông môn đều đang đổ dồn sự chú ý bên trên mặt đất nên chúng ta mới có thì giờ mở trạm gác lấy tim sen. Nhưng thời gian có hạn, khi bọn chúng phá được quỷ vực của Ác Sát lập tức sẽ chú ý tới có người xâm nhập mười tám tầng ngục. Người cần phải hấp thụ xong trước khi chúng tới, ta sẽ hộ pháp cho người."

Bách Lý Quyết Minh đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lúc lâu, sau đó bật cười, "Được rồi, ông lớn ta đây đếch quan tâm ngươi có ý tốt hay xấu, tóm lại là..." Bách Lý Quyết Minh bất chợt động thủ, siết chặt yết hầu hắn, "Trước hết ngươi giải cái chú khế Câu Linh (lời chú giam giữ linh hồn) chết tiệt này đã. Hãy nghĩ kỹ trước khi nói tiếp, đây là cơ hội duy nhất để ngươi sống sót. Tuy rằng giết ngươi sẽ bị thuật pháp phản phệ, hơi tốn sức đấy, nhưng ông đây cũng chẳng để vào mắt đâu."

Sư Ngô Niệm nghiêng đầu nhìn y, cười nói: "Như người mong muốn."

Chàng trai búng tay một cái, ngay lập tức sợi dây vô hình liên kết giữa hắn và Bách Lý Quyết Minh bị cắt đứt. Bách Lý Quyết Minh trợn tròn mắt, cởi áo ra nhìn vị trí chỗ xương quai xanh, phù văn chú khế quả nhiên đã không còn. Dễ dàng hóa giải như vậy sao? Bách Lý Quyết Minh không thể tin được, y còn tưởng phải vừa đe dọa vừa dụ dỗ thằng ranh này, khéo có khi phải đánh hắn một trận hay xẻo tai cắt mũi gì đó cơ.

"Ngươi..." Bách Lý Quyết Minh thật sự không thể nắm bắt được kẻ này, chính xác thì Sư Ngô Niệm muốn gì ở y?

Sư Ngô Niệm quỳ một bên gối xuống trước mặt y, nhẹ nhàng nâng bàn tay phải của y lên rồi khẽ hôn vào đầu ngón tay. Hắn dịu dàng đáp: "Phụng dưỡng tiền bối là tâm nguyện suốt đời của ta."

Đầu ngón tay bị bờ môi của hắn chạm vào, tuy rằng cách lớp bao tay nhưng vẫn nóng như lửa đốt. Bách Lý Quyết Minh vội rút tay về, trong lòng không thôi nghi ngờ mà hỏi: "Vì ta, có làm gì ngươi cũng đồng ý đúng không?"

"Đương nhiên."

"Hầu hạ ông ngủ thì sao?" Bách Lý Quyết Minh cố tình nói giọng nhão nhoẹt, "Ta có một sở thích không thể phô ra, đó là thích đàn ông. Ta nghĩ ngươi là người biết nhìn hiểu ánh mắt, có thể trò chuyện, dáng người tạm coi như cho qua, khá là hợp ý ta. Buổi tối ngươi đến hầu hạ, có đồng ý không?"



Bầu không khí nóng bỏng, khắp nơi chìm vào tĩnh lặng. Chàng trai chậm rãi ngước mắt lên, đôi mắt đen láy của hắn chuyên chú mà thâm trầm, phảng phất thấy được lửa rực cuồng mê. Bị nhìn với đôi mắt như vậy, ai cũng sẽ tin rằng bản thân được hắn yêu thương chân thành hết lòng. Bách Lý Quyết Minh nhìn vào đôi con ngươi của hắn, không hiểu sao lại cảm thấy như bản thân mình không phải ác quỷ, mà là thần tiên sống nào đó phổ độ chúng sinh. Con bà nó, Bách Lý Quyết Minh không thể không rủa thầm, thằng nhãi này làm cái quỷ gì vậy?

Chỉ thấy ngọn lửa tim sen hắt sáng lên mặt nạ sắt của hắn, ánh quang rực rỡ.

Hắn mỉm cười, đáp từng câu từng chữ.

"Cầu còn không được."

Rốt cuộc, Bách Lý Quyết Minh tin chắc một điều.

Đầu óc tên này chắc chắn bị khùng rồi.

______________________

Dụ Thính Thu xuất kiếm, luồng sát khí ập đến trước mặt. Nàng ta lao nhanh, mũi kiếm hất tung ống tay áo rách nát, ánh kiếm rét lạnh hơn cả sương tuyết bổ xuống trên mặt Tạ Sầm Quan. Giờ phút này Tạ Sầm Quan như thấy được một con báo hung mãnh, và kiếm chính là răng nanh sắc bén của nàng. Trí mạng, nguy hiểm, cùng chết chóc. Tạ Sầm Quan nhanh chóng cúi người nhặt đoản đao dưới đất lên, né tránh đường kiếm rồi quay người lại, lưỡi đao ghì trên mũi kiếm.

Bọn họ đối mặt qua thanh đao và kiếm, đôi mắt của người con gái chẳng khác gì loài mãnh thú. Tạ Sầm Quan xin thề, giờ mà tay ông rời đoản đao thôi thì chắc kèo Dụ Thính Thu sẽ xé sống ông mất. Song phương dời bước hoán đổi vị trí, chỉ trong nháy mắt thiết khí hai bên đã chém vào nhau mấy mươi lần, tia sắt lạnh lẽo bắn tóe ra như tuyết. Không cách nào thấy rõ được từng bước chân của họ, càng đừng nói đến đao kiếm trong tay hai người. Cả hai đều đạt tới tốc độ đáng kinh ngạc, quá nhanh, cho nên Tạ Sầm Quan quên cả dùng thuật pháp.

Thật khó tin kiếm thuật của Dụ Thính Thu lại có tiến bộ lớn đến như vậy chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủn. Trước kia có nghe nói cặp huynh đệ Dụ gia đều là bùn nhão không trát nổi tường, kiếm thuật của người anh còn không lọt vào được phẩm cấp nào, cô em thứ thì vất vả lắm mới đạt đến cấp chín. Mà bây giờ chứng kiến, kiếm thuật của Dụ Thính Thu đã khá gần với cấp bảy. Thực lực tuy không bằng Tạ Sầm Quan, song đây là lần đầu tiên ông có cảm giác như vậy. Ông chưa bao giờ gặp một thanh kiếm nào như thế này, thuần túy là sát khí, như thể nó tồn tại chỉ để giết người.

"Con nhóc Dụ này, rốt cuộc con đã trải qua cái gì vậy?" Hai người lần đầu tiên tách ra, nhưng không đến một hơi thở, lại lao vào vật lộn như dã thú.

"Ta nói, con trai ông nhốt ta ở nơi này, mỗi ngày hắn ta sẽ đánh thức một số con quỷ. Ngày đầu tiên một con, ngày hôm sau hai con, ngày thứ ba tăng lên năm con, mỗi ngày đều nhiều hơn hôm trước. Ngày thứ ba mươi mốt, hắn đánh thức năm mươi con. Hắn muốn ta và chúng nó chém giết lẫn nhau, nếu con quỷ ngày hôm trước không giải quyết được, vậy sẽ trở thành gánh nặng ngày hôm sau." Dụ Thính Thu một kiếm chém lên đao của Tạ Sầm Quan, tiếng đao kiếm vang lên khiến hổ khẩu Tạ Sầm Quan tê dại.

Từ sát tràng đẫm máu luyện ra một lưỡi kiếm sắc bén, con trai của hắn thật đúng là một nhân vật tàn nhẫn. Tạ Sầm Quan hỏi: "Vậy nếu con đánh không lại thì sao?"

Dụ Thính Thu hừ một tiếng, mặt mày bỗng nhướng lên, sát khí đỏ rực trong mắt hừng hực.

"Vậy chịu chết thôi!"

Nàng ta lại tăng tốc, sát khí trong kiếm ý dâng lên, trong nháy mắt đã đạt tới tốc độ cao không thể tưởng tượng nổi. Tốc độ cùng với thuật pháp, từng chiêu kiếm của nàng ta còn quái dị hơn cả quỷ ảnh. Tạ Sầm Quan kinh ngạc phát hiện ra nàng ta đã bỏ qua phòng ngự, chỉ có như vậy công kích mới có thể đạt tới tốc độ cao nhất. Đoản đao của ông gây ra không ít miệng vết thương cho Dụ Thính Thu, nhưng nàng ta cứ như thể không có cảm giác đau, giữa quầng máu đỏ rực nâng mũi kiếm lên đâm vào ngực Tạ Sầm Quan.

Kinh mạch bị chém đứt, hành động của Tạ Sầm Quan cũng bị ảnh hưởng. Ông không nghênh chiến mà lẩn vào trong bóng tối như một con báo. Ngọn đèn Dụ Thính Thu mang theo đã bị thổi tắt, xung quanh bao trùm bởi bóng tối dày đặc, hệt như đang ngâm mình trong thứ bùn đen đặc quánh. Tiếng chuông gió vang lên, giống hệt với thủ thuật mà Mục Tri Thâm đụng phải, tiếng chuông reo hết đợt này đến đợt khác che đậy tiếng động của Tạ Sầm Quan.

Mục Tri Thâm hờ hững nhắc nhở: "Phải cẩn thận sau lưng."

Dụ Thính Thu không để ý đến hắn.

"Nhóc Dụ, con tu kiếm gì vậy? Nhìn qua nom không giống như kiếm pháp của Dụ gia." Giọng nói của Tạ Sầm Quan truyền đến từ trong bóng tối, nhưng không thể xác định là hướng nào.

"Ông sai rồi, nó chính là kiếm pháp của Dụ gia," Dụ Thính Thu lạnh lùng mà nói, "Chẳng qua đã lâu lắm rồi không có ai tiến vào môn đình của nó."



"Hay cho một nhãi con, con tu kiếm Vô Tình đấy à? Con không thành thân sao, bác nghe nói con có vị hôn phu mà."

"Vị hôn phu?" Dụ Thính Thu bật cười, nhưng chẳng có chút ý cười nào hiện hữu, "Tốt quá, giết hắn rồi dùng máu hắn làm chứng cho đạo Thái Thượng Vong Tình của ta!"

Mục Thi Thâm: "..."

"Ta ra chiêu đây." Tạ Sầm Quan nói.

"Thật là trùng hợp, ta cũng muốn xuất chiêu." Dụ Thính Thu mặt không chút cảm xúc.

Trong chớp mắt, Tạ Sầm Quan cảm nhận được kiếm ý băng lãnh vồ đến tấn công. Đồng tử ông co rút, ranh con này sao có thể nhận biết vị trí của ông?

Nhưng ngay sau đó, ánh kiếm hiện ra trước mắt, phi kiếm lao vút đến với vận tốc cao mà mắt thường không tài nào phân biệt được đâu là vị trí thực, đâu là hư ảnh nó để lại. Những bóng dáng đó xếp chồng lên nhau, tựa như bộ lông rực rỡ của loài chim công bắn ra khắp mọi nơi mỗi một góc của tầng ngục thứ năm. Trong khoảnh khắc ấy, tất cả những chiếc chuông gió theo tiếng nổ vang lên, đứa con gái điên rồ này, nàng ta tất nhiên không biết Tạ Sầm Quan rốt cuộc đang ở đâu, nàng chỉ dùng biện pháp đơn giản nhất – phá hủy toàn bộ chuông gió. Nhưng làm sao nàng ta có thể đạt đến thực lực cỡ này? Cho dù là tiểu xảo hạng sáu cũng không thể nào khiến cho tốc độ phi kiếm nhanh đến kinh người như vậy được.

Chỉ có một lời giải thích duy nhất, đó là nàng ta cưỡng ép nâng phẩm cấp của mình.

Nàng chĩa kiếm vào giữa mày Tạ Sầm Quan, nơi khóe miệng có máu từ từ chảy ra.

Nàng nói: "Ông thua rồi."

Tạ Sầm Quan nhíu mày, "Con không đau sao?"

Phẩm cấp tăng lên, kinh mạch cũng bị tổn thương, chắc chắn sẽ phải hứng chịu phản phệ từ thuật pháp. Đau đớn ấy không khác gì bị thiên đao vạn quả, Tạ Sầm Quan nhìn nàng, biểu cảm trên mặt vô cùng nghiêm trọng.

"Đau?" Dụ Thính Thu nghĩ lại nghĩ, "Xin lỗi, ta đã mất đi cảm giác đau từ lâu, quên luôn cảm giác đó như thế nào rồi."

Cuối cùng thì Tạ Sầm Quan cũng hiểu Dụ Thính Thu đánh bại lũ quỷ đó bằng cách nào, ông thấy vết sẹo nơi cổ tay nàng ta, vết sẹo bên eo dưới lớp quần áo rách nát, còn cả miệng vết thương chưa kịp bong vảy chỗ lỗ thủng trên quần. Nàng không còn cảm giác đau đớn, dù cho mình mẩy trải đầy thương tích cũng vẫn có thể vung kiếm. Y thuật của Tạ Tầm Vi đã đạt mức phi thường, chỉ cần không thương tổn đến mạch máu thì hắn có thể nhanh chóng cầm máu và chữa thương cho nàng ta. Nàng không ngừng vung kiếm, không ngừng bị thương, Tạ Tầm Vi cũng liên tục giúp nàng ta đứng lên, thế nên mới có kiếm Vô Tình ngày hôm nay – Dụ Thính Thu.

"Nhóc Dụ," Tạ Sầm Quan thương hại nhìn nàng, "Con làm điều này cho Tầm Vi, là bởi vì yêu nó sao?"

Dụ Thính Thu lạnh nhạt trả lời: "Ông bác, ta đã đoạn tình tuyệt ái, lục thân không nhận. Cho nên đối với ta mà nói thì ông, Tạ Tầm Vi, hay cái gã hôn phu ta chưa từng gặp kia đều là cứt chó mà thôi. Tuy nhiên con của ông đem nhốt ta ở chốn này suốt một tháng, quả thực đã khiến ta đây hiểu ra một điều." Ánh mắt nàng nhìn về phía kiếm Tổ Tông, nhuệ khí cùng sát ý nhạt bớt, mà cuồng nhiệt và vui sướng dâng lên, "Đó là... hóa ra so với đàn ông thì kiếm thú vị hơn nhiều!"

_________

Tác giả có lời muốn nói:

Trong lòng không có đàn ông, rút kiếm tự nhiên như thần.

Bây giờ có nam sắc hầu tui đi ngủ, chất lượng giấc ngủ tốt hơn trước đây nhiều. Mặc dù vẫn dậy từ rất sớm, nhưng dậy cái là sờ sờ ái phi ngực to, phê cực.

Hầu hết cốt truyện mà các bạn dự đoán không phải là những gì tui muốn viết, đừng vì suy đoán của riêng bản thân mà nói tui thế này thế nọ. Cuộc sống vốn đã không dễ dàng rồi, mọi người suy nghĩ cho nhau nhiều hơn chút nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau