Chương 75
Chương 75: Hàng hóa (nhị)
Biên tập: Bảo Bảo.
Sửa lỗi: Bab.
Thời gian là vào khoảng tám mươi năm trước, khi đó Mục Bình Vu vẫn là một đứa trẻ mười tuổi. Theo lý mà nói, thời gian trôi qua lâu như vậy rồi, gần như là cả một đời người, nhẽ ra ký ức của lão ta đã sớm phai mờ mới phải. Thế nhưng lão lại nhớ cực kỳ rõ ràng, ngay cả thời tiết khi đó như thế nào lão cũng nhớ như in. Bình thường mà nói, nếu quá chi tiết thì khả năng bịa chuyện là rất cao. Vì thế nên Tạ Tầm Vi vẫn luôn chú ý quan sát đến tư thái và thần sắc của lão.
Lúc lão già này kể lại mọi chuyện, ánh mắt lão ta vẫn luôn vô thức hướng về phía Bách Lý Quyết Minh, mang theo cảm giác quái dị không nói nên lời. Rất khó dùng ngôn ngữ để miêu tả nó, nếu bắt buộc phải so sánh thì hẳn là giống như một người đứng giữa đám đông nhìn thấy quỷ gϊếŧ người đang ẩn nấp, vốn người đó nên cảm thấy sợ hãi mới đúng, nhưng dường như chính con quỷ gϊếŧ người kia cũng không biết bản thân mình là một con quỷ, vì thế sự sợ hãi lại tồn tại song song với cảm giác kỳ dị.
Tạ Tầm Vi sử dụng "Quỷ gϊếŧ người" để so sánh âu cũng là có nguyên do của nó, chỉ có phép so sánh này mới đủ lột tả cảm giác sợ hãi của Mục Bình Vu. Tạ Tầm Vi cảm thấy rất thú vị, sư tôn lúc sinh thời là một nhân vật khủng khiếp như thế sao?
Chuyện xảy ra vào một mùa hè nọ, một nhóm tu sĩ đến từ núi Bão Trần vận chuyển hàng hóa đi ngang Tầm Châu. Địa vị của núi Bão Trần rất được kính trọng, lúc đó chủ quân Mục gia là cha của Mục Bình Vu đã đích thân ra tiếp đón khách. Hai chữ "một nhóm" này đã thu hút sự chú ý của Bách Lý Quyết Minh, núi Bão Trần trong ấn tượng của y chỉ có mỗi y và lão già Vô Độ, sau đó Tầm Vi tới, một nhà bọn họ ba người già trẻ sống nương tựa lẫn nhau, chưa từng có thời điểm nào mà nhân khẩu đông đúc cả.
Mục Bình Vu không giải thích, lão khéo léo nhắc Bách Lý Quyết Minh đừng ngắt lời. Khi đó tuy Mục Bình Vu tuổi còn nhỏ, không được tham dự vào cuộc trò chuyện của người lớn, song cũng vì nhỏ tuổi mà vóc người nhỏ nhắn nên không ai để ý đến, nhờ vậy đã phát hiện được một vài chuyện mà người lớn không phát hiện được.
Đám tu sĩ núi Bão Trần đều khoác áo choàng bằng lụa đen, dáng vẻ phong trần mỏi mệt , khuôn mặt tiều tụy. Rất nhiều người nom có vẻ đã bị thương, trên mặt còn quấn băng vải. Mục Bình Vu phát hiện có rất nhiều người bốc mùi hôi thối, cứ như mấy tháng rồi không được tắm rửa vậy. Dưới ủng vẫn còn dính máu, trên vỏ đao thì nhuốm một mùi hôi tanh buồn nôn cùng với mùi máu tươi. Người tiên môn ra ngoài thanh trừ quỷ vực là chuyện thường tình, khi đó Mục BÌnh Vu còn nhỏ cũng thường xuyên thấy trưởng bối trong nhà dắt đệ tử từ tiền tuyến sát quỷ quay về. Nếu trận chiến quá ác liệt, có mấy người không tránh khỏi bị cụt tay cụt chân, cho nên lão cũng chẳng ngạc nhiên gì mấy.
Nhưng nhiều năm trôi qua như thế, bây giờ nhớ lại quả thực có điểm không đúng lắm. Nếu đã từ quỷ vực quay về, vì sao không chỉnh trang lại? Ít nhất thì cũng phải tắm gội cho sạch sẽ, đổi bộ y phục khác chứ. Xưa nay Giang Tả coi trọng lễ tiết, những kẻ này thực sự quá là vội vàng.
Cha của Mục Bình Vu rất tôn kính bọn họ, ông nghiêm khắc ra lệnh cho mẹ Mục phải quản thúc con trai mình, tuyệt đối không được mạo phạm những vị khách quý đến từ núi Bão Trần này. Trẻ con đa phần đều hiếu động, Mục Bình Vu ở trong phòng chưa được bao lâu đã ngứa mông, nhân lúc mẹ ngủ trưa đã lặng lẽ đẩy cánh cửa sổ chuồn ra ngoài. Mới đầu đống hàng hóa mà đám tu sĩ núi Bão Trần áp tải đến đã hấp dẫn cậu, đó là một vài vật gì đó trông như những chiếc hộp. Chất liệu bên trong là sắt, bên ngoài bọc gỗ, lớn có nhỏ có, hộp nhỏ đủ chứa một quả túc cầu, còn những hộp lớn thì rất dài, bằng một cánh tay người lớn, rộng cỡ bàn tay, trông giống như đồ để gác đao kiếm.
Đống hàng hóa đó thật kỳ lạ, khi ấy rõ ràng đang độ vào hè, Giang Tả nóng bức, trứng gà đặt dưới đất cũng có thể bị luộc chín, thế mà đống hộp đó lại mát lạnh như băng. Người núi Bão Trần gửi đống hàng hóa đó ở nhà kho của Mục gia, toàn bộ kho chứa chìm trong luồng khí lạnh lẽo thấu xương. Nhiệt độ bên ngoài oi ả đến độ muốn lột da, chỗ ngồi mát mẻ như vậy đúng là khiến người ta thương nhớ mà.
Dù sao cũng là nhà của mình, Mục Bình Vu đã quen thuộc địa hình, tránh những tu sĩ núi Bão Trần đang trông coi, chui lỗ chó vào sân rồi lặng lẽ lẻn vào nhà kho. Cậu trải chăn đệm trên những chiếc hộp dài đó rồi nằm ngủ trưa ngon lành. Đánh một giấc say sưa đến tận khi trời nhá nhem tối, mặt trời lặn bóng cậu mới chịu thức dậy. Chẳng qua lúc tỉnh lại cậu ngửi thấy một mùi hôi thối giống như mùi chuột chết.
Con cháu hậu duệ quý tộc không phải chỉ biết mỗi ăn chơi nhậu nhẹt, đại đa số từ nhỏ đã phải chịu huấn luyện thuật pháp rất khắc nghiệt. Tất nhiên Mục Bình Vu là một trong số đó. Từ nhỏ đã tiếp xúc với yêu ma quỷ quái nên cũng không còn lạ gì với mùi hôi này nữa. Cậu kề sát vào khe hở của hộp thử thăm dò, cái mùi chuột chết càng nồng hơn, xộc vào mũi khiến cậu phải nôn khan mấy lần. Ở đây chắc chắn có giấu xác của con gì đó, bảo sao phải dùng sắt lạnh để bảo quản. Nhìn đống hộp lớn nhỏ kia có lẽ là loài chồn lang gì đó. Mấy người núi Bão Trần kia bị làm sao mà phải vận chuyển nhiều xác chồn từ ngàn dặm xa xôi về nhà như vậy chứ?
Còn cái người tuy cẩn thận nhưng gan to lại không ngại ngủ ở trên xác chồn. Cậu tìm bông vải bịt kín khe hở hộp sắt, sau đó dùng khăn che mũi miệng lại rồi tiếp tục nằm ở trên. Cái lạnh căm căm bên dưới táp vào sống lưng, xua tan cái nóng oi ả của ngày hè, cậu cứ thế mơ mơ màng màng. Đúng lúc này, bên dưới hộp bỗng nhiên "Đùng" một tiếng, khiến cả người cậu chấn động. Cậu bừng tỉnh, từ trên hộp lăn xuống đất. Tiếng động đó từ trong hộp truyền ra, cậu đực mặt còn tưởng mình đang nằm mơ. Rất nhanh sau đó, cái hộp lại "Đùng" vang lên một tiếng nữa, khiến cậu lập tức tỉnh táo.
Con chồn bên trong chưa chết hẳn, đang đập hộp. Lực hẵng còn mạnh lắm, Mục Bình Vu thấy phía trên nắp hộp trồi lên một cục to bằng nắm tay.
Tiếng động quá lớn, chắc chắn một lát nữa thôi người núi Bão Trần sẽ sang đây mất. Mục Bình Vu vội vàng thu dọn chăn đệm, đẩy cửa sổ lên định chạy ra ngoài. Trước khi đi, ma xui quỷ khiến thế nào cậu lại liếc ra sau nhìn thử một cái. Nắp hộp sắt kia đã bị hất lên nửa chừng, lộ ra dáng vẻ thực sự của thứ bên trong. Cậu sửng sốt, thứ đó không phải chồn gì cả mà là một cái tay dị dạng mọc đầy những đôi mắt, ngón tay còn đang mò mẫm loạn xạ như thể muốn túm lấy vật gì đó.
Nhà kho chứa nhiều những hộp gỗ lớn nhỏ như vậy, trong nháy mắt Mục Bình Vu ý thức được rằng bên trong vốn không phải xác động vật gì hết mà là tứ chi con người. Đám tu sĩ núi Bão Trần kia chặt xác người thành nhiều mảnh, cất vào hộp vận chuyển về núi Bão Trần. Đống tứ chi đó còn mọc đầy những mắt, nom vô cùng tà ác.
Cảnh tượng này cực kỳ kinh khủng, hai chân Mục Bình Vu nhũn ra, động tác ngừng trệ, ngay khoảnh khắc đó, con mắt trên cánh tay kia đã nhìn thấy cậu. Nó lập tức vươn năm ngón tay bò loằn ngoằn về phía cậu, suýt nữa đã túm được mu bàn tay cậu. Mục Bình Vu sợ đến mức tè cả ra quần, không dám nhìn thứ quỷ quái kia thêm một giây nào nữa, nhắm tịt mắt vào ra sức quơ quào muốn quăng tà vật kia ra.
Tà vật kia bám dính muốn chết, cứ như keo chó phủi thế nào cũng không đi. Thấy người núi Bão Trần sắp sửa đến đây, Mục Bình Vu sốt ruột, vội vàng quăng nó vào tường. Tà vật kia ăn đau, cuối cùng cũng chịu buông tay, móng tay xanh trắng cào ra bốn vệt máu trên mu bàn tay Mục Bình Vu. Cậu lập tức ôm chăn đệm co giò bỏ chạy, người núi Bão Trần phía sau vọt vào cửa nhưng cậu không rảnh lo nữa, ù té chạy về viện của mình.
Chặt xác, còn lén lút vận chuyển, nhìn thế nào cũng không giống việc mà người chính đạo làm. Khi đó Mục Bình Vu rất có tinh thần trượng nghĩa, thế là cậu bèn nói chuyện này cho cha mình nghe, để cha cậu bắt cái đám người tà đạo kia lại. Mới đầu cha cậu không tin, sau lại thấy vết cào trên mu bàn tay cậu thì tin một nửa. Vết cào của người và động vật khác nhau, vết máu trên mu bàn tay Mục Bình Vu vừa nhìn là biết do người gây ra. Cha cậu dắt theo đệ tử đến nói với người núi Bão Trần rằng trong nhà có quỷ đột nhập, suýt nữa đã gϊếŧ chết con trai mình nên muốn kiểm tra đống hàng, phòng ngừa quỷ quái đang ẩn nấp trong đó.
Tu sĩ đầu lĩnh ban đầu không đồng ý, nói rằng chủ nhân của đống hàng hóa này là Bách Lý Quyết Minh, hiện tại còn đang trên đường tới đây, bây giờ mà mở hộp sắt đã niêm phong ra thì đến lúc giao hàng làm sao mà nói chuyện với Bách Lý Quyết Minh được. Mục Bình Vu không chịu nhượng bộ, thế là cậu la lối khóc lóc nói mình suýt nữa đã mất mạng, bắt cha mình nhất định phải mở hộp sắt ra mới chịu thôi. Mẹ cậu xuất thân từ danh môn Giang Tả, tính tình cũng máu, thấy con trai bảo bối của mình bị chảy máu cũng ép cha cậu phải điều tra cho rõ chân tướng.
Lúc này vị tu sĩ đầu lĩnh kia nói một câu mang ý tứ sâu xa, cho tới tận hôm nay, ký ức của Mục Bình Vu hãy còn mới mẻ như lúc ban đầu.
Gã nói: "Các ngươi phải nhớ cho kỹ, trên đời này có một vài thứ mà các ngươi không có tư cách chạm vào. Một khi các ngươi mở những hộp sắt này ra thì sẽ không thể quay đầu được nữa."
Cha của Mục Bình Vu thật ra lúc này có hơi sợ hãi, địa vị núi Bão Trần trong tiên môn rất cao, trước giờ chưa ai dám thách thức bọn họ. Nguyên nhân đa phần là vì truyền thừa hỏa pháp số một của núi Bão Trần cùng với đại Tông sư Vô Độ, quan trọng hơn hết là trách nhiệm thanh trừ quỷ vực quá nửa đè nặng trên vai núi Bão Trần. Mấy trăm năm qua, chiến dịch thanh trừ quỷ vực đã lấy đi sinh mạng của rất nhiều người núi Bão Trần.
Nhưng lúc ấy đã lỡ leo lên lưng cọp rồi khó mà leo xuống, đường đường là chủ quân một nhà, đã nói là phải làm, cho dù là núi Bão Trần cũng không thể khiến ông ấy mất mặt được. Cha của Mục Bình Vu một mực muốn kiểm tra hộp gỗ sắt, tu sĩ núi Bão Trần nhìn ông một cái thật sâu, sau đó xé rách phù chú niêm phong ngay trước mặt ông. Điều khiến cho Mục Bình Vu không ngờ là bên trong không hề có cánh tay mọc đầy mắt cũng chẳng có tứ chi con người bị chặt đứt, trong đó chỉ toàn là công văn sách vở.
Không thấy cánh tay, mở hết tất cả những hộp sắt ra cũng không tìm được, Mục Bình Vu ngây ra như phỗng. Cha cậu treo cậu lên đánh cho tơi bời, đoạn nhận lỗi với các tu sĩ núi Bão Trần. Bọn họ không nói gì cả, chỉ là vốn ban đầu định rời khỏi Tầm Châu trước bữa tối, song bây giờ lại quyết định qua đêm ở lại Mục gia bảo, chờ Bách Lý Quyết Minh đến.
Cha của Mục Bình Vu cho rằng bọn họ đợi Bách Lý Quyết Minh đến là để giải oan trút giận cho bọn họ. Bách Lý Quyết Minh là sư đệ của Vô Độ, người của tiên môn đều đã nghe nói về y nhưng lại có rất ít người gặp được. Nghe nói y cứ đi lại thanh trừ quỷ vực quanh năm suốt tháng, ngay cả người sống cũng hiếm gặp. Nói tóm lại, tên này tuyệt đối không phải là người dễ chọc vào. Mục gia đổ oan cho núi Bão Trần, là bên đuối lý trước, bèn vội vàng sắp xếp bàn tiệc, còn đặc biệt mời đầu bếp từ tửu lầu về, sau đó thấp thỏm chờ Bách Lý Quyết Minh tới.
Nguồn cơn của tai họa là do trẻ con không hiểu chuyện, Mục Bình Vu bị cha mẹ nhốt ở hậu viện, không cho phép ra khỏi cửa. Cậu nghĩ cả trăm lần cũng không tài nào hiểu nổi, vết thương trên mu bàn tay vẫn chưa kết vảy, rõ ràng là bị cánh tay tà tính kia cào rách, sao lại không thấy tăm hơi đâu chứ? Trằn trọc mãi đến khuya cũng không ngủ được. Cậu nằm trên giường lắng nghe động tĩnh bên ngoài, tất thảy thanh âm đều im lặng, ngay cả tiếng chim tước hót líu lo cũng không có. Chắc chắn là đám gian tà núi Bão Trần kia giấu cánh tay đi rồi, cậu ngẫm nghĩ một hồi bèn quyết định đến nhà kho thêm một chuyến, tự tìm chứng cứ khiến cha phải tâm phục khẩu phục.
Nói là làm liền, cậu không kịp khoác áo ngoài đã trực tiếp leo lên cửa bò ra ngoài. Dọc đường đi không gặp ai cả, Mục gia bảo dùng đá đen để xây, vốn đã mang cảm giác nặng nề, giờ dưới ánh trăng mỏng manh, cậu xách đèn lồng, ánh sáng yếu ớt chiếu xuống một góc nền gạch dưới chân trông u ám chẳng khác gì ma trơi, càng khiến cho âm khí thêm phần nặng nề. Người đâu, đi đâu hết rồi? Ngày thường thì các thiếu niên Mục gia bảo sẽ luân phiên tuần tra, ngày đêm không nghỉ, mà hôm nay lại không thấy một bóng người nào cả.
Cậu dẫm lên chân đèn bằng đá cẩm thạch rồi bò lên tường, ngồi trên đầu tường nhìn thì kinh ngạc phát hiện ra rằng Mục gia bảo to như vậy nhưng chỉ có mỗi chỗ nhà kho đang cháy phừng phừng. Những nơi khác đều chìm trong bóng đêm lạnh lẽo, như thể đang đắm mình trong làn nước đen chết chóc, không có lấy một chút hơi người sống nào. Lông tơ trên sống lưng cậu dựng đứng, cậu không dám đi về phía nhà kho bèn đến phòng làm việc của hạ nhân, tất cả mọi người đều ngủ say như chết, có khua chiêng gõ trống thế nào cũng không tỉnh nổi. Cậu đến bên cửa sổ phòng cha mẹ, nữ hầu hay người giúp việc già cũng vậy, ngay cả cha mẹ mà cậu gọi mãi cũng không tỉnh dậy. Cuối cùng cậu luống cuống tay chân, tất cả mọi người trong Mục gia bảo đều ngủ rồi, vẫn chưa tỉnh lại. Chẳng lẽ chỉ có một mình cậu tỉnh thôi sao?
Ánh lửa hừng hực ở nhà kho là ánh sáng duy nhất giữa thế giới u tối này, giống như đang chỉ chờ mỗi mình cậu vậy.
Cuối cùng, sau khi chần chừ hồi lâu, rốt cuộc cậu cũng lấy hết can đảm đi đến nhà kho.
Từ xa xa nhìn tới cậu đã thấy những bóng đen nom như tượng sắt đang đứng lù lù trong sân, cậu bò qua lỗ chó chui vào rồi khom lưng đến gần những bóng đen đó. Ở gần mới phát hiện thì ra tất cả bọn họ là tu sĩ núi Bão Trần. Các tu sĩ đứng trong tiểu viện chẳng khác gì những pho tượng điêu khắc, ai nấy đều cúi đầu nhắm mắt lại, dàn trận thành những quân cờ trên bàn cờ.
Cậu rón rén đi vào giữa hàng ngũ. Những kẻ này hệt như đã ngủ rồi vậy, tiếng hít thở đều đều như kéo ống thổi liên tục nối tiếp nhau. Sao bọn họ lại đứng ngủ vậy? Mục Bình Vu cảm thấy kỳ quái, trong lòng cực kỳ lo lắng. Tất cả bọn họ đều khoác áo choàng đen, nhìn sơ trông hệt như một bầy dơi. Trong đầu Mục Bình Vu chợt nảy ra một suy nghĩ đáng sợ, có lẽ cậu đã biết đám người núi Bão Trần giấu cánh tay mọc đầy mắt quái dị kia ở đâu rồi.
Cậu thử tạo tiếng động nhỏ thăm dò, nói với một người mặt quấn đầy băng vải: "Thúc thúc, quần ngài bị tuột kìa."
Không ai trả lời cậu.
Lá gan cậu như được thổi phồng lên, cậu bèn nhẹ nhàng vén áo choàng người nọ rồi xắn ống tay áo của gã lên.
Nương theo ánh sáng của đèn lồng, cậu thấy trên cánh tay của người này mọc chi chít là mắt. Những con mắt đó đều đang nhắm tịt, nhìn lướt qua nom hệt như cánh tay nổi đầy những mụn mủ phồng rộp vậy. Hô hấp cậu như ngừng lại, thiếu điều muốn ngất đi. Quả nhiên cậu đoán không sai, người núi Bão Trần giấu những cánh tay đó trên cơ thể của bọn họ.
Chạy, chạy mau. Cậu điên cuồng kêu cha gọi mẹ trong lòng.
Ánh sáng lấp lánh hơ qua hàng mi của cậu, phía sau cậu dường như có ai đó đang nhẹ lướt qua. Cậu sởn cả tóc gáy, lập tức xoay người lại. Trong tầm mắt không thấy có ai trống huơ trống hoác, chỉ có những tu sĩ áo đen đang đứng ngủ kia. Là ảo giác sao, trái tim cậu vọt lên tận cổ họng, cậu nhón gót chân lui dần ra sau lủi về phía sân ngoài. Đang lùi thì đột nhiên lưng cậu va phải một người.
Tiếng tim đập bỗng dưng im bặt.
Cậu chậm rãi ngẩng đầu lên, một chiếc đèn lồng màu đỏ đang giơ trên đầu cậu, ánh sáng đỏ vàng soi rõ khuôn mặt trắng nõn của một người đàn ông. Đó là một gương mặt mà cả đời này Mục Bình Vu cũng sẽ không thể quên nổi, tái nhợt, lạnh lùng, không có lấy một biểu cảm dư thừa nào. Trên người đàn ông này toát ra hơi thở âm trầm u tối, lúc gã nhìn chằm chằm vào cậu như thể có đám mây đen giăng kín trên đỉnh đầu.
Một nỗi kinh hoàng khó tả bao trùm lấy cậu, thế là cậu thét to lên. Một cây châm bạc đâm vào sau cổ cậu, âm thanh đột ngột bị tắc lại không thể bật ra khỏi cổ họng. Cậu kêu không thành tiếng, cũng không tài nào nhúc nhích nổi.
"Suỵt." Người đàn ông ngồi xổm xuống trước mặt cậu, dựng ngón trỏ bên cánh môi mỏng: "Đừng nói chuyện, tốt nhất là đừng thở. Bình sinh ta ghét nhất trẻ con, đặc biệt là mấy đứa ầm ĩ như ngươi vậy. Chỉ cần ngươi phát ra bất kì âm thanh nào, ta sẽ không nhịn được mà phóng hỏa thiêu chết ngươi mất."
Cậu mở to hai mắt khóc hu hu.
Gã đàn ông đổi tay cầm đèn lồng gõ cốc cốc lên đầu cậu, "Mục Bình Vu, một nhà các ngươi đã mở thứ không nên mở rồi, lẽ ra ta phải lấy mạng các ngươi mới phải. Nhưng huynh trưởng đã dặn ta rằng giữ cái mạng quèn của các ngươi lại. Ta nói được, nếu đã như vậy, thế thì cứ dứt khoát giam các ngươi ở đây đi. Ngươi là con trai trưởng trong nhà, cũng là đứa nhỏ duy nhất. Như vậy rất tốt, mai này cha mẹ ngươi sẽ không có đứa con nào nữa, vậy ta cứ trực tiếp hỏi ngươi, ta để hàng hóa ở nhà các ngươi, ngươi có đồng ý hay không nào?"
Gã đàn ông này nói chuyện cực kỳ quái dị, Mục Bình Vu đúng là đứa con đầu lòng của cha mẹ, song cha mẹ cậu còn trẻ, sinh lực dồi dào, sao gã ta lại có thể vội kết luận rằng cậu sẽ không có thêm đệ đệ hay muội muội chứ?
Hai người mắt đối mắt trừng nhau một lúc lâu, sau đó người đàn ông vỗ trán mình cái bẹp, "Quên đấy, ngươi không nói chuyện được."
Gã rút cây châm sau gáy Mục Bình Vu ra, cảm giác ứ trệ trong cổ họng đột nhiên biến mất. Mục Bình Vu không kịp hỏi nhiều, vội vàng khóc lóc xin tha: "Thúc thúc, ta sai rồi, ngài thả chúng ta ra đi."
"Ta vừa mới nói xong, ta rất ghét con nít ầm ĩ." Vẻ mặt của người đàn ông trở nên lạnh lẽo, "Khóc thêm tiếng nữa, ta đốt chết ngươi."
———-
Tác giả có lời muốn nói:
Hai vạn (20 nghìn) lượt lưu, thêm nữa này. Hế hế, dẫn Bách Lý Quyết Minh lúc còn sống dạo một vòng nè.
Nhận ra tố chất tâm lý của tui thật kém quá mà, tui sẽ cảm thấy khó chịu trong một thời gian dài khi nhận phải phê bình hay bình luận tiêu cực, dù là trên mạng hay 3D. Người yêu nói tui giống học sinh tiểu học bị giáo viên dạy dỗ, chỉ có học sinh tiểu học mới giống như tui thôi. Haiz, làm sao để khắc phục việc này đây.
Biên tập: Bảo Bảo.
Sửa lỗi: Bab.
Thời gian là vào khoảng tám mươi năm trước, khi đó Mục Bình Vu vẫn là một đứa trẻ mười tuổi. Theo lý mà nói, thời gian trôi qua lâu như vậy rồi, gần như là cả một đời người, nhẽ ra ký ức của lão ta đã sớm phai mờ mới phải. Thế nhưng lão lại nhớ cực kỳ rõ ràng, ngay cả thời tiết khi đó như thế nào lão cũng nhớ như in. Bình thường mà nói, nếu quá chi tiết thì khả năng bịa chuyện là rất cao. Vì thế nên Tạ Tầm Vi vẫn luôn chú ý quan sát đến tư thái và thần sắc của lão.
Lúc lão già này kể lại mọi chuyện, ánh mắt lão ta vẫn luôn vô thức hướng về phía Bách Lý Quyết Minh, mang theo cảm giác quái dị không nói nên lời. Rất khó dùng ngôn ngữ để miêu tả nó, nếu bắt buộc phải so sánh thì hẳn là giống như một người đứng giữa đám đông nhìn thấy quỷ gϊếŧ người đang ẩn nấp, vốn người đó nên cảm thấy sợ hãi mới đúng, nhưng dường như chính con quỷ gϊếŧ người kia cũng không biết bản thân mình là một con quỷ, vì thế sự sợ hãi lại tồn tại song song với cảm giác kỳ dị.
Tạ Tầm Vi sử dụng "Quỷ gϊếŧ người" để so sánh âu cũng là có nguyên do của nó, chỉ có phép so sánh này mới đủ lột tả cảm giác sợ hãi của Mục Bình Vu. Tạ Tầm Vi cảm thấy rất thú vị, sư tôn lúc sinh thời là một nhân vật khủng khiếp như thế sao?
Chuyện xảy ra vào một mùa hè nọ, một nhóm tu sĩ đến từ núi Bão Trần vận chuyển hàng hóa đi ngang Tầm Châu. Địa vị của núi Bão Trần rất được kính trọng, lúc đó chủ quân Mục gia là cha của Mục Bình Vu đã đích thân ra tiếp đón khách. Hai chữ "một nhóm" này đã thu hút sự chú ý của Bách Lý Quyết Minh, núi Bão Trần trong ấn tượng của y chỉ có mỗi y và lão già Vô Độ, sau đó Tầm Vi tới, một nhà bọn họ ba người già trẻ sống nương tựa lẫn nhau, chưa từng có thời điểm nào mà nhân khẩu đông đúc cả.
Mục Bình Vu không giải thích, lão khéo léo nhắc Bách Lý Quyết Minh đừng ngắt lời. Khi đó tuy Mục Bình Vu tuổi còn nhỏ, không được tham dự vào cuộc trò chuyện của người lớn, song cũng vì nhỏ tuổi mà vóc người nhỏ nhắn nên không ai để ý đến, nhờ vậy đã phát hiện được một vài chuyện mà người lớn không phát hiện được.
Đám tu sĩ núi Bão Trần đều khoác áo choàng bằng lụa đen, dáng vẻ phong trần mỏi mệt , khuôn mặt tiều tụy. Rất nhiều người nom có vẻ đã bị thương, trên mặt còn quấn băng vải. Mục Bình Vu phát hiện có rất nhiều người bốc mùi hôi thối, cứ như mấy tháng rồi không được tắm rửa vậy. Dưới ủng vẫn còn dính máu, trên vỏ đao thì nhuốm một mùi hôi tanh buồn nôn cùng với mùi máu tươi. Người tiên môn ra ngoài thanh trừ quỷ vực là chuyện thường tình, khi đó Mục BÌnh Vu còn nhỏ cũng thường xuyên thấy trưởng bối trong nhà dắt đệ tử từ tiền tuyến sát quỷ quay về. Nếu trận chiến quá ác liệt, có mấy người không tránh khỏi bị cụt tay cụt chân, cho nên lão cũng chẳng ngạc nhiên gì mấy.
Nhưng nhiều năm trôi qua như thế, bây giờ nhớ lại quả thực có điểm không đúng lắm. Nếu đã từ quỷ vực quay về, vì sao không chỉnh trang lại? Ít nhất thì cũng phải tắm gội cho sạch sẽ, đổi bộ y phục khác chứ. Xưa nay Giang Tả coi trọng lễ tiết, những kẻ này thực sự quá là vội vàng.
Cha của Mục Bình Vu rất tôn kính bọn họ, ông nghiêm khắc ra lệnh cho mẹ Mục phải quản thúc con trai mình, tuyệt đối không được mạo phạm những vị khách quý đến từ núi Bão Trần này. Trẻ con đa phần đều hiếu động, Mục Bình Vu ở trong phòng chưa được bao lâu đã ngứa mông, nhân lúc mẹ ngủ trưa đã lặng lẽ đẩy cánh cửa sổ chuồn ra ngoài. Mới đầu đống hàng hóa mà đám tu sĩ núi Bão Trần áp tải đến đã hấp dẫn cậu, đó là một vài vật gì đó trông như những chiếc hộp. Chất liệu bên trong là sắt, bên ngoài bọc gỗ, lớn có nhỏ có, hộp nhỏ đủ chứa một quả túc cầu, còn những hộp lớn thì rất dài, bằng một cánh tay người lớn, rộng cỡ bàn tay, trông giống như đồ để gác đao kiếm.
Đống hàng hóa đó thật kỳ lạ, khi ấy rõ ràng đang độ vào hè, Giang Tả nóng bức, trứng gà đặt dưới đất cũng có thể bị luộc chín, thế mà đống hộp đó lại mát lạnh như băng. Người núi Bão Trần gửi đống hàng hóa đó ở nhà kho của Mục gia, toàn bộ kho chứa chìm trong luồng khí lạnh lẽo thấu xương. Nhiệt độ bên ngoài oi ả đến độ muốn lột da, chỗ ngồi mát mẻ như vậy đúng là khiến người ta thương nhớ mà.
Dù sao cũng là nhà của mình, Mục Bình Vu đã quen thuộc địa hình, tránh những tu sĩ núi Bão Trần đang trông coi, chui lỗ chó vào sân rồi lặng lẽ lẻn vào nhà kho. Cậu trải chăn đệm trên những chiếc hộp dài đó rồi nằm ngủ trưa ngon lành. Đánh một giấc say sưa đến tận khi trời nhá nhem tối, mặt trời lặn bóng cậu mới chịu thức dậy. Chẳng qua lúc tỉnh lại cậu ngửi thấy một mùi hôi thối giống như mùi chuột chết.
Con cháu hậu duệ quý tộc không phải chỉ biết mỗi ăn chơi nhậu nhẹt, đại đa số từ nhỏ đã phải chịu huấn luyện thuật pháp rất khắc nghiệt. Tất nhiên Mục Bình Vu là một trong số đó. Từ nhỏ đã tiếp xúc với yêu ma quỷ quái nên cũng không còn lạ gì với mùi hôi này nữa. Cậu kề sát vào khe hở của hộp thử thăm dò, cái mùi chuột chết càng nồng hơn, xộc vào mũi khiến cậu phải nôn khan mấy lần. Ở đây chắc chắn có giấu xác của con gì đó, bảo sao phải dùng sắt lạnh để bảo quản. Nhìn đống hộp lớn nhỏ kia có lẽ là loài chồn lang gì đó. Mấy người núi Bão Trần kia bị làm sao mà phải vận chuyển nhiều xác chồn từ ngàn dặm xa xôi về nhà như vậy chứ?
Còn cái người tuy cẩn thận nhưng gan to lại không ngại ngủ ở trên xác chồn. Cậu tìm bông vải bịt kín khe hở hộp sắt, sau đó dùng khăn che mũi miệng lại rồi tiếp tục nằm ở trên. Cái lạnh căm căm bên dưới táp vào sống lưng, xua tan cái nóng oi ả của ngày hè, cậu cứ thế mơ mơ màng màng. Đúng lúc này, bên dưới hộp bỗng nhiên "Đùng" một tiếng, khiến cả người cậu chấn động. Cậu bừng tỉnh, từ trên hộp lăn xuống đất. Tiếng động đó từ trong hộp truyền ra, cậu đực mặt còn tưởng mình đang nằm mơ. Rất nhanh sau đó, cái hộp lại "Đùng" vang lên một tiếng nữa, khiến cậu lập tức tỉnh táo.
Con chồn bên trong chưa chết hẳn, đang đập hộp. Lực hẵng còn mạnh lắm, Mục Bình Vu thấy phía trên nắp hộp trồi lên một cục to bằng nắm tay.
Tiếng động quá lớn, chắc chắn một lát nữa thôi người núi Bão Trần sẽ sang đây mất. Mục Bình Vu vội vàng thu dọn chăn đệm, đẩy cửa sổ lên định chạy ra ngoài. Trước khi đi, ma xui quỷ khiến thế nào cậu lại liếc ra sau nhìn thử một cái. Nắp hộp sắt kia đã bị hất lên nửa chừng, lộ ra dáng vẻ thực sự của thứ bên trong. Cậu sửng sốt, thứ đó không phải chồn gì cả mà là một cái tay dị dạng mọc đầy những đôi mắt, ngón tay còn đang mò mẫm loạn xạ như thể muốn túm lấy vật gì đó.
Nhà kho chứa nhiều những hộp gỗ lớn nhỏ như vậy, trong nháy mắt Mục Bình Vu ý thức được rằng bên trong vốn không phải xác động vật gì hết mà là tứ chi con người. Đám tu sĩ núi Bão Trần kia chặt xác người thành nhiều mảnh, cất vào hộp vận chuyển về núi Bão Trần. Đống tứ chi đó còn mọc đầy những mắt, nom vô cùng tà ác.
Cảnh tượng này cực kỳ kinh khủng, hai chân Mục Bình Vu nhũn ra, động tác ngừng trệ, ngay khoảnh khắc đó, con mắt trên cánh tay kia đã nhìn thấy cậu. Nó lập tức vươn năm ngón tay bò loằn ngoằn về phía cậu, suýt nữa đã túm được mu bàn tay cậu. Mục Bình Vu sợ đến mức tè cả ra quần, không dám nhìn thứ quỷ quái kia thêm một giây nào nữa, nhắm tịt mắt vào ra sức quơ quào muốn quăng tà vật kia ra.
Tà vật kia bám dính muốn chết, cứ như keo chó phủi thế nào cũng không đi. Thấy người núi Bão Trần sắp sửa đến đây, Mục Bình Vu sốt ruột, vội vàng quăng nó vào tường. Tà vật kia ăn đau, cuối cùng cũng chịu buông tay, móng tay xanh trắng cào ra bốn vệt máu trên mu bàn tay Mục Bình Vu. Cậu lập tức ôm chăn đệm co giò bỏ chạy, người núi Bão Trần phía sau vọt vào cửa nhưng cậu không rảnh lo nữa, ù té chạy về viện của mình.
Chặt xác, còn lén lút vận chuyển, nhìn thế nào cũng không giống việc mà người chính đạo làm. Khi đó Mục Bình Vu rất có tinh thần trượng nghĩa, thế là cậu bèn nói chuyện này cho cha mình nghe, để cha cậu bắt cái đám người tà đạo kia lại. Mới đầu cha cậu không tin, sau lại thấy vết cào trên mu bàn tay cậu thì tin một nửa. Vết cào của người và động vật khác nhau, vết máu trên mu bàn tay Mục Bình Vu vừa nhìn là biết do người gây ra. Cha cậu dắt theo đệ tử đến nói với người núi Bão Trần rằng trong nhà có quỷ đột nhập, suýt nữa đã gϊếŧ chết con trai mình nên muốn kiểm tra đống hàng, phòng ngừa quỷ quái đang ẩn nấp trong đó.
Tu sĩ đầu lĩnh ban đầu không đồng ý, nói rằng chủ nhân của đống hàng hóa này là Bách Lý Quyết Minh, hiện tại còn đang trên đường tới đây, bây giờ mà mở hộp sắt đã niêm phong ra thì đến lúc giao hàng làm sao mà nói chuyện với Bách Lý Quyết Minh được. Mục Bình Vu không chịu nhượng bộ, thế là cậu la lối khóc lóc nói mình suýt nữa đã mất mạng, bắt cha mình nhất định phải mở hộp sắt ra mới chịu thôi. Mẹ cậu xuất thân từ danh môn Giang Tả, tính tình cũng máu, thấy con trai bảo bối của mình bị chảy máu cũng ép cha cậu phải điều tra cho rõ chân tướng.
Lúc này vị tu sĩ đầu lĩnh kia nói một câu mang ý tứ sâu xa, cho tới tận hôm nay, ký ức của Mục Bình Vu hãy còn mới mẻ như lúc ban đầu.
Gã nói: "Các ngươi phải nhớ cho kỹ, trên đời này có một vài thứ mà các ngươi không có tư cách chạm vào. Một khi các ngươi mở những hộp sắt này ra thì sẽ không thể quay đầu được nữa."
Cha của Mục Bình Vu thật ra lúc này có hơi sợ hãi, địa vị núi Bão Trần trong tiên môn rất cao, trước giờ chưa ai dám thách thức bọn họ. Nguyên nhân đa phần là vì truyền thừa hỏa pháp số một của núi Bão Trần cùng với đại Tông sư Vô Độ, quan trọng hơn hết là trách nhiệm thanh trừ quỷ vực quá nửa đè nặng trên vai núi Bão Trần. Mấy trăm năm qua, chiến dịch thanh trừ quỷ vực đã lấy đi sinh mạng của rất nhiều người núi Bão Trần.
Nhưng lúc ấy đã lỡ leo lên lưng cọp rồi khó mà leo xuống, đường đường là chủ quân một nhà, đã nói là phải làm, cho dù là núi Bão Trần cũng không thể khiến ông ấy mất mặt được. Cha của Mục Bình Vu một mực muốn kiểm tra hộp gỗ sắt, tu sĩ núi Bão Trần nhìn ông một cái thật sâu, sau đó xé rách phù chú niêm phong ngay trước mặt ông. Điều khiến cho Mục Bình Vu không ngờ là bên trong không hề có cánh tay mọc đầy mắt cũng chẳng có tứ chi con người bị chặt đứt, trong đó chỉ toàn là công văn sách vở.
Không thấy cánh tay, mở hết tất cả những hộp sắt ra cũng không tìm được, Mục Bình Vu ngây ra như phỗng. Cha cậu treo cậu lên đánh cho tơi bời, đoạn nhận lỗi với các tu sĩ núi Bão Trần. Bọn họ không nói gì cả, chỉ là vốn ban đầu định rời khỏi Tầm Châu trước bữa tối, song bây giờ lại quyết định qua đêm ở lại Mục gia bảo, chờ Bách Lý Quyết Minh đến.
Cha của Mục Bình Vu cho rằng bọn họ đợi Bách Lý Quyết Minh đến là để giải oan trút giận cho bọn họ. Bách Lý Quyết Minh là sư đệ của Vô Độ, người của tiên môn đều đã nghe nói về y nhưng lại có rất ít người gặp được. Nghe nói y cứ đi lại thanh trừ quỷ vực quanh năm suốt tháng, ngay cả người sống cũng hiếm gặp. Nói tóm lại, tên này tuyệt đối không phải là người dễ chọc vào. Mục gia đổ oan cho núi Bão Trần, là bên đuối lý trước, bèn vội vàng sắp xếp bàn tiệc, còn đặc biệt mời đầu bếp từ tửu lầu về, sau đó thấp thỏm chờ Bách Lý Quyết Minh tới.
Nguồn cơn của tai họa là do trẻ con không hiểu chuyện, Mục Bình Vu bị cha mẹ nhốt ở hậu viện, không cho phép ra khỏi cửa. Cậu nghĩ cả trăm lần cũng không tài nào hiểu nổi, vết thương trên mu bàn tay vẫn chưa kết vảy, rõ ràng là bị cánh tay tà tính kia cào rách, sao lại không thấy tăm hơi đâu chứ? Trằn trọc mãi đến khuya cũng không ngủ được. Cậu nằm trên giường lắng nghe động tĩnh bên ngoài, tất thảy thanh âm đều im lặng, ngay cả tiếng chim tước hót líu lo cũng không có. Chắc chắn là đám gian tà núi Bão Trần kia giấu cánh tay đi rồi, cậu ngẫm nghĩ một hồi bèn quyết định đến nhà kho thêm một chuyến, tự tìm chứng cứ khiến cha phải tâm phục khẩu phục.
Nói là làm liền, cậu không kịp khoác áo ngoài đã trực tiếp leo lên cửa bò ra ngoài. Dọc đường đi không gặp ai cả, Mục gia bảo dùng đá đen để xây, vốn đã mang cảm giác nặng nề, giờ dưới ánh trăng mỏng manh, cậu xách đèn lồng, ánh sáng yếu ớt chiếu xuống một góc nền gạch dưới chân trông u ám chẳng khác gì ma trơi, càng khiến cho âm khí thêm phần nặng nề. Người đâu, đi đâu hết rồi? Ngày thường thì các thiếu niên Mục gia bảo sẽ luân phiên tuần tra, ngày đêm không nghỉ, mà hôm nay lại không thấy một bóng người nào cả.
Cậu dẫm lên chân đèn bằng đá cẩm thạch rồi bò lên tường, ngồi trên đầu tường nhìn thì kinh ngạc phát hiện ra rằng Mục gia bảo to như vậy nhưng chỉ có mỗi chỗ nhà kho đang cháy phừng phừng. Những nơi khác đều chìm trong bóng đêm lạnh lẽo, như thể đang đắm mình trong làn nước đen chết chóc, không có lấy một chút hơi người sống nào. Lông tơ trên sống lưng cậu dựng đứng, cậu không dám đi về phía nhà kho bèn đến phòng làm việc của hạ nhân, tất cả mọi người đều ngủ say như chết, có khua chiêng gõ trống thế nào cũng không tỉnh nổi. Cậu đến bên cửa sổ phòng cha mẹ, nữ hầu hay người giúp việc già cũng vậy, ngay cả cha mẹ mà cậu gọi mãi cũng không tỉnh dậy. Cuối cùng cậu luống cuống tay chân, tất cả mọi người trong Mục gia bảo đều ngủ rồi, vẫn chưa tỉnh lại. Chẳng lẽ chỉ có một mình cậu tỉnh thôi sao?
Ánh lửa hừng hực ở nhà kho là ánh sáng duy nhất giữa thế giới u tối này, giống như đang chỉ chờ mỗi mình cậu vậy.
Cuối cùng, sau khi chần chừ hồi lâu, rốt cuộc cậu cũng lấy hết can đảm đi đến nhà kho.
Từ xa xa nhìn tới cậu đã thấy những bóng đen nom như tượng sắt đang đứng lù lù trong sân, cậu bò qua lỗ chó chui vào rồi khom lưng đến gần những bóng đen đó. Ở gần mới phát hiện thì ra tất cả bọn họ là tu sĩ núi Bão Trần. Các tu sĩ đứng trong tiểu viện chẳng khác gì những pho tượng điêu khắc, ai nấy đều cúi đầu nhắm mắt lại, dàn trận thành những quân cờ trên bàn cờ.
Cậu rón rén đi vào giữa hàng ngũ. Những kẻ này hệt như đã ngủ rồi vậy, tiếng hít thở đều đều như kéo ống thổi liên tục nối tiếp nhau. Sao bọn họ lại đứng ngủ vậy? Mục Bình Vu cảm thấy kỳ quái, trong lòng cực kỳ lo lắng. Tất cả bọn họ đều khoác áo choàng đen, nhìn sơ trông hệt như một bầy dơi. Trong đầu Mục Bình Vu chợt nảy ra một suy nghĩ đáng sợ, có lẽ cậu đã biết đám người núi Bão Trần giấu cánh tay mọc đầy mắt quái dị kia ở đâu rồi.
Cậu thử tạo tiếng động nhỏ thăm dò, nói với một người mặt quấn đầy băng vải: "Thúc thúc, quần ngài bị tuột kìa."
Không ai trả lời cậu.
Lá gan cậu như được thổi phồng lên, cậu bèn nhẹ nhàng vén áo choàng người nọ rồi xắn ống tay áo của gã lên.
Nương theo ánh sáng của đèn lồng, cậu thấy trên cánh tay của người này mọc chi chít là mắt. Những con mắt đó đều đang nhắm tịt, nhìn lướt qua nom hệt như cánh tay nổi đầy những mụn mủ phồng rộp vậy. Hô hấp cậu như ngừng lại, thiếu điều muốn ngất đi. Quả nhiên cậu đoán không sai, người núi Bão Trần giấu những cánh tay đó trên cơ thể của bọn họ.
Chạy, chạy mau. Cậu điên cuồng kêu cha gọi mẹ trong lòng.
Ánh sáng lấp lánh hơ qua hàng mi của cậu, phía sau cậu dường như có ai đó đang nhẹ lướt qua. Cậu sởn cả tóc gáy, lập tức xoay người lại. Trong tầm mắt không thấy có ai trống huơ trống hoác, chỉ có những tu sĩ áo đen đang đứng ngủ kia. Là ảo giác sao, trái tim cậu vọt lên tận cổ họng, cậu nhón gót chân lui dần ra sau lủi về phía sân ngoài. Đang lùi thì đột nhiên lưng cậu va phải một người.
Tiếng tim đập bỗng dưng im bặt.
Cậu chậm rãi ngẩng đầu lên, một chiếc đèn lồng màu đỏ đang giơ trên đầu cậu, ánh sáng đỏ vàng soi rõ khuôn mặt trắng nõn của một người đàn ông. Đó là một gương mặt mà cả đời này Mục Bình Vu cũng sẽ không thể quên nổi, tái nhợt, lạnh lùng, không có lấy một biểu cảm dư thừa nào. Trên người đàn ông này toát ra hơi thở âm trầm u tối, lúc gã nhìn chằm chằm vào cậu như thể có đám mây đen giăng kín trên đỉnh đầu.
Một nỗi kinh hoàng khó tả bao trùm lấy cậu, thế là cậu thét to lên. Một cây châm bạc đâm vào sau cổ cậu, âm thanh đột ngột bị tắc lại không thể bật ra khỏi cổ họng. Cậu kêu không thành tiếng, cũng không tài nào nhúc nhích nổi.
"Suỵt." Người đàn ông ngồi xổm xuống trước mặt cậu, dựng ngón trỏ bên cánh môi mỏng: "Đừng nói chuyện, tốt nhất là đừng thở. Bình sinh ta ghét nhất trẻ con, đặc biệt là mấy đứa ầm ĩ như ngươi vậy. Chỉ cần ngươi phát ra bất kì âm thanh nào, ta sẽ không nhịn được mà phóng hỏa thiêu chết ngươi mất."
Cậu mở to hai mắt khóc hu hu.
Gã đàn ông đổi tay cầm đèn lồng gõ cốc cốc lên đầu cậu, "Mục Bình Vu, một nhà các ngươi đã mở thứ không nên mở rồi, lẽ ra ta phải lấy mạng các ngươi mới phải. Nhưng huynh trưởng đã dặn ta rằng giữ cái mạng quèn của các ngươi lại. Ta nói được, nếu đã như vậy, thế thì cứ dứt khoát giam các ngươi ở đây đi. Ngươi là con trai trưởng trong nhà, cũng là đứa nhỏ duy nhất. Như vậy rất tốt, mai này cha mẹ ngươi sẽ không có đứa con nào nữa, vậy ta cứ trực tiếp hỏi ngươi, ta để hàng hóa ở nhà các ngươi, ngươi có đồng ý hay không nào?"
Gã đàn ông này nói chuyện cực kỳ quái dị, Mục Bình Vu đúng là đứa con đầu lòng của cha mẹ, song cha mẹ cậu còn trẻ, sinh lực dồi dào, sao gã ta lại có thể vội kết luận rằng cậu sẽ không có thêm đệ đệ hay muội muội chứ?
Hai người mắt đối mắt trừng nhau một lúc lâu, sau đó người đàn ông vỗ trán mình cái bẹp, "Quên đấy, ngươi không nói chuyện được."
Gã rút cây châm sau gáy Mục Bình Vu ra, cảm giác ứ trệ trong cổ họng đột nhiên biến mất. Mục Bình Vu không kịp hỏi nhiều, vội vàng khóc lóc xin tha: "Thúc thúc, ta sai rồi, ngài thả chúng ta ra đi."
"Ta vừa mới nói xong, ta rất ghét con nít ầm ĩ." Vẻ mặt của người đàn ông trở nên lạnh lẽo, "Khóc thêm tiếng nữa, ta đốt chết ngươi."
———-
Tác giả có lời muốn nói:
Hai vạn (20 nghìn) lượt lưu, thêm nữa này. Hế hế, dẫn Bách Lý Quyết Minh lúc còn sống dạo một vòng nè.
Nhận ra tố chất tâm lý của tui thật kém quá mà, tui sẽ cảm thấy khó chịu trong một thời gian dài khi nhận phải phê bình hay bình luận tiêu cực, dù là trên mạng hay 3D. Người yêu nói tui giống học sinh tiểu học bị giáo viên dạy dỗ, chỉ có học sinh tiểu học mới giống như tui thôi. Haiz, làm sao để khắc phục việc này đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất