Chương 79
Chương 79: Hắc bảo (tam)
Biên tập: Bab.
Sửa lỗi: tad.
Sư Ngô Niệm chưa kịp trả lời, bỗng một cái đầu nhỏ đầy lông chui ra từ cổ áo của Bách Lý Quyết Minh. Bách Lý Tiểu Kỷ ngóc cái đầu lên nhìn Bách Lý Quyết Minh, đôi mắt đen to như hạt đậu ngó trừng trừng, bộ lông dựng đứng, đập cánh nhảy bổ lên, nhằm đúng cái gáy của Bách Lý Quyết Minh mà mổ. Bách Lý Quyết Minh bị con gà này làm hốt hoảng, nó chui vào quần áo của y và bám theo y đến Quỷ Bảo từ lúc nào vậy?
Có vẻ như Bách Lý Tiểu Kỷ phát điên rồi, đục đục mổ mổ không ngừng, nom điệu bộ như muốn mổ Bách Lý Quyết Minh thành cái sàng mới thôi. Bách Lý Quyết Minh tay chân luống ca luống cuống trốn cái mỏ nhọn của nó, vì nó là gà con của Tầm Vi, sợ bóp nó thì bẹp dí nên không dám bắt, trên gáy đều là mấy vết đỏ đỏ.
Hai ngón tay thon dài trắng nõn tóm lấy nó, Sư Ngô Niệm nheo con mắt, ngón tay lạnh lẽo chạm vào ngực Bách Lý Quyết Minh, tâm sen sáu cánh đập liên hồi tựa như một ngọn lửa nơi đầu ngón tay hắn.
"Nghĩa phụ đúng là quý nhân hay quên, định trở mặt không nhận người hay sao? Bạc tình đến thế, ngay cả con gà con của người cũng nhìn không nổi nữa rồi."
Bách Lý Quyết Minh bị mổ mãi một lúc lâu, rốt cuộc mới nhớ ra tên này là thằng con nuôi nhặt được ở Mười tám tầng ngục. Mấy ngày qua xảy ra nhiều chuyện, trong lòng cứ quay cuồng vì cái tên Bùi Chân khiến người ta phát ghét, nên y cũng quên béng cái đứa con "của hời" này lên tận chín tầng mây luôn. Có tí xấu hổ, y đứng dậy rồi nói: "Nơi này tối quá, không nhận ra. Ngươi..." Chết dở, tên cũng đếch nhớ, y ho khan mấy tiếng hòng lấp liếm, "Tại sao ngươi lại đến đây?"
"Mấy ngày trước con nhận lời nhờ vả của đại lang quân Mục gia, tiến vào Mục Gia Bảo để vẽ bản đồ, không may một người đồng bạn đã rớt lại ở đây nên hôm nay mang nhân thủ đến tìm, có ai nghĩ lại tình cờ gặp nghĩa phụ đâu." Sư Ngô Niệm nghiêng đầu nhìn y, "Không phải nghĩa phụ ở núi Thiên Đô sao? Tới đây làm gì vậy?"
"Ngươi biết Mục Tri Thâm ư?" Bách Lý Quyết Minh kinh ngạc.
Sư Ngô Niệm gật đầu, "Cũng quen biết nhiều năm rồi, y có việc muốn nhờ con, giá cả đưa ra cũng hợp lý nên ra tay giúp đỡ thôi." Hắn nói xong, cụp mắt cười cười, "Tuy nhiên, nếu là nghĩa phụ có việc sai phó thì một xu con cũng không nhận đâu."
Bách Lý Quyết Minh kể tóm tắt chuyện đi tìm Mục Tri Thâm và đống hàng hóa nọ, nói đến đống hàng y giấu nhẹm thông tin về Quỷ Quốc cùng xác ngàn mắt, chỉ nói với hắn là mấy thứ lấy ra từ ác sát quỷ vực mà thôi. Tuy rằng là con nuôi nhưng dù sao cũng là nhặt bừa ở giữa đường, không thể tin tưởng hoàn toàn.
Sư Ngô Niệm rất có chừng mực, cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ nhếch môi cười, "Có thể gặp nhau ở cái chốn này, con và nghĩa phụ quả thực rất có duyên. Chi bằng đi cùng đi, có gì cũng tiện chăm sóc cho nhau." Hắn ngả người ra sau, để Bách Lý Quyết Minh nhìn thấy đám thủ hạ của mình. "Những người này đều rất được việc, sẽ tốt hơn là nghĩa phụ chiến đấu một mình."
Bách Lý Quyết Minh không quá muốn đi với hắn, ánh mắt của hắn ta có đôi khi khiến cho người khác phải rợn tóc gáy. Đôi mắt đen thâm thúy ấy, khi nhìn vào Bách Lý Quyết Minh thì vô cùng chăm chú, như thể y chỉ là một miếng thịt sắp dâng đến miệng hắn vậy. Gã đàn ông này lai lịch không rõ, chẳng hiểu sao lại xuất hiện ở cái chốn này, có mùi bất thường. Có lẽ bởi vì bị Bùi Chân tạo thành bóng ma nên Bách Lý Quyết Minh cứ có cảm giác trinh tiết của mình đang gặp nguy hiểm.
"Phải rồi," Sư Ngô Niệm tháo hầu bao (túi tiền) bằng tơ vàng nơi thắt lưng xuống, "Nghĩa phụ đi xa, nơi nào cũng cần chu cấp. Chỗ tiền vàng này có thể ứng phó tạm thời, chờ đến khi ra ngoài ta sẽ đưa ngân phiếu cho người."
Bách Lý Quyết Minh nhận lấy hầu bao áng áng chừng trong tay, ít nhất phải đến năm lượng, thế là không khỏi mừng húm trong bụng. Y ra chiều rất biết lắng nghe, "Vậy đi cùng đi, bố già sẽ che chở cho ngươi."
Phía Quỷ Mẫu bên kia đã ngừng xung đột, có vẻ như là bỏ cuộc rồi. Thế nhưng Sư Ngô Niệm lại lắc đầu, nâng chiếc đèn bão lên để người của mình mở đường, đoàn người cùng di chuyển.
"Bên trong Mục Gia Bảo khắp nơi nối liền với nhau, nếu nghĩa phụ nói ả ta đeo bám không dứt, vậy chỉ sợ ả không chịu từ bỏ ý định, mà ắt hẳn là đã tìm đường khác đến chỗ này. Chúng ta cứ tiếp tục di chuyển, vậy thì ả sẽ không tìm được chúng ta." Sư Ngô Niệm giải thích.
Đưa mắt nhìn xung quanh, đâu đâu cũng thấy cảnh tượng bị ăn mòn bởi bùn máu. Những khung cửa sổ bộ bộ cẩm[1], những hình chạm khắc trừ tà trên bức tường bình phong kiên cố, hay cả đầu kỳ lân trên mấy cái đui đèn... Không chỗ nào là không đỏ thẫm một màu bùn dơ. Bùn lỗi lõm trên đỉnh đầu, chẳng khác gì đám hà biển chi chít. Mục Gia Bảo bị bao trùm đến mịt mù tăm tối, cầm theo chiếc đèn bão, ánh đèn từ dầu thắp lay động, đống bùn tanh tưởi đó dường như có thể hấp thụ ánh sáng, chỉ chiếu rọi được phạm vi tầm một mũi tên.
[1] Bộ bộ cẩm: Một kiểu lưới cửa (cửa sổ, cửa ra vào) trong các tòa nhà cổ của Trung Quốc. Chủ yếu là dùng các thanh gỗ tạo thành hình chữ nhật, sắp xếp đối xứng trên dưới, trái phải.
Bùn máu nhớp nhúa dính đầy trên cửa hoa văn sơn đỏ, không sao mở được. Thủ hạ của Sư Ngô Niệm cưa một cái lỗ ngay trên đó để mọi người khom lưng chui vào. Trên lối hàng lang dài gần như bị bùn máu lấp kín, tầm nhìn rất hẹp, có thể mờ mờ nhìn thấy đế cột trụ bằng đá cẩm thạch giờ đã trở nên lồi lõm chẳng khác gì tổ ong. Thủ hạ của Sư Ngô Niệm là đám người Sơ Nhất Sơ Nhị và Sơ Tam mở đường, ai nấy cũng đều quấn kín mít như xác ngàn mắt, từng xúc một xúc đi lớp bùn máu rồi hất ra sau. Mỗi khi đào ra được một lối đi họ sẽ ngay lập tức xếp gạch vàng lên để cố định vách tường. Gạch vàng được đưa vào từ trong Hư Môn liên tiếp không dứt, nhanh chóng cung cấp cho bọn họ.
Bách Lý Quyết Minh thấy mà há hốc cả mồm, y biết cố định đường đi bằng vàng là bởi vì bùn máu không ăn mòn được vàng, nhưng y không thể ngờ rằng cái tên Sư Ngô Niệm này lại giàu có, vàng chất cả đống như thế. Hơn nữa, vàng đã được đặt ở đây thì phần lớn sẽ không lấy về được nữa. Vậy là không khỏi nhìn Sư Ngô Niệm với con mắt khác xưa, ngay lập tức thấy đứa con này nhặt về cũng đáng.
Rỗi rãi tranh thủ lúc mấy người đang chăm chỉ lao động, Bách Lý Quyết Minh bắt đầu suy nghĩ xem rốt cuộc Mục Gia Bảo đã gặp phải chuyện gì? Y có hỏi qua Mục Bình Vu, nhưng lão khọm già đấy không nói rõ ràng. Nếu đúng như lời đồn đại nói, Mục Kinh Huyền gϊếŧ vợ để chứng Đạo, tự sát hóa thành quỷ, vậy tại sao lại rơi vào tình cảnh như thế này? Bách Lý Quyết Minh nhìn đống bùn máu như bãi phân kia, rốt cuộc mấy thứ này từ đâu ra? Chả có nhẽ thuật pháp của Mục Kinh Huyền là đi nặng, đi hơn mười năm mới vùi được Mục Gia Bảo thành ra như này. Bách Lý Quyết Minh bị chính suy đoán của mình làm cho phát tởm, nôn khan một cái.
"Muốn biết vì sao Mục Gia Bảo lại ra cớ sự này, đúng không?" Sư Ngô Niệm như có thể đọc được nội tâm của y, liếc mắt một cái là biết ngay y đang nghĩ gì.
"Ngươi biết à?" Bách Lý Quyết Minh hỏi.
Sư Ngô Niệm đáp: "Biết một chút, nhưng cũng không quá rõ. Nhưng mà..." Hắn nở một nụ cười đầy ẩn ý, "Có một người chắc chắn biết."
"Là ai?"
"Mười sáu năm trước Mục Gia Bảo xảy ra biến cố, tất cả hơn hai trăm nhân khẩu của Mục gia đều đã bị gϊếŧ hại, chỉ Mục Tri Thâm có hình xăm ác sát do Đại tông sư ban cho là thoát được một kiếp." Sư Ngô Niệm nói, "Nhưng mà, chúng ta đều đã bỏ qua một người, một người kể chuyện."
Bách Lý Quyết Minh giật mình nhận ra, "Phải rồi, Mục Bình Vu cũng là người Mục gia cơ mà, sao lão có thể chạy thoát được?"
"Bởi vì lão đã rời khỏi Mục Gia Bảo từ mười tám năm trước, xây một biệt nghiệp khác ở Tầm Châu." Sư Ngô Niệm cụp mắt, hai tay chậm rãi nắm chặt, "Rất kỳ lạ đúng không, con trai con dâu đều còn sống, nhưng vì sao lại không sống cùng bọn chúng? Ngay cả khi con cái bất hiếu thì cũng làm gì có đạo lý bậc cha chú phải tránh đi ở nơi khác. Thật ra biến cố đã xảy ra từ mười tám năm trước rồi, người Mục gia đã thực hiện một loạt phương sách–Mục Kinh Huyền thì dẫn Mục Tri Thâm đến bái phỏng núi Bão Trần, khẩn thiết xin người thu nhận Mục Tri Thâm còn nhỏ tuổi, còn Mục Bình Vu rời khỏi Mục Gia Bảo, không còn trở về nữa. Bọn họ trong lòng hiểu rõ rằng Mục Gia Bảo sắp phải đối mặt với hung hiểm," giọng của Sư Ngô Niệm êm tai nói tiếp, "Mục Bình Vu đã không nói thật với người, nếu vậy, e là lão kể với người về việc gửi lại đống hàng hóa cũng chưa chắc là hoàn toàn đúng."
Sư Ngô Niệm vừa mới dứt lời, chợt Sơ Nhất đi đến, "Lang quân, tìm được một vật."
Sư Ngô Niệm đi theo gã qua xem, Bách Lý Quyết Minh rảnh rỗi không có việc gì làm cũng đi cùng.
Bọn họ đào được một tấm bia nhỏ cao đến đầu gối bằng đá cẩm thạch, nó đã bị bùn máu ăn mòn kha khá. Xung quanh có rất nhiều quần áo và đao do Mục gia chế tạo chưa bị bùn máu ăn hết, xem chừng là đội ngũ trước đó của Mục gia để lại. Bên dưới lớp bùn máu có thể lờ mờ nhìn thấy những văn bia (văn tự khắc trên bia) gồ ghề cùng những phù văn phức tạp.
Phù văn tỏa ra luồng khí đen âm trầm, Bách Lý Quyết Minh không cần nhìn kỹ cũng biết đấy là phù văn nguyền rủa. Có ai đó đã để lại một tấm bia ở Mục Gia Bảo, hút âm tụ sát, hòng nguyền rủa người nào đó.
Cạo sạch đống bùn máu, văn bia dần trở nên rõ ràng.
Rất ngắn, chỉ có vài chữ—-
"Bách Lý Quyết Minh không được chết tử tế."
Bách Lý Quyết Minh nhìn trái nhìn phải, cái tên được khắc trên kia đích xác là "Bách Lý Quyết Minh" không trật đi đâu được. Con bà nó lạ lùng thật, Mục Bình Vu cử tiểu đội tiến vào Mục Gia Bảo, những người này bị bao vây bởi bùn máu chắc chắn không thể sống sót, nhưng trước khi chết không phải là liên lạc với cha mẹ trăng trối những lời cuối cùng, mà lại là dựng một tấm bia nguyền rủa y. Bọn họ là người Mục Bình Vu phái đi, không thể không có mưu kế của Mục Bình Vu.
"Mẹ nó chuyện quái gì đây?" Bách Lý Quyết Minh sững sờ.
"Còn cần phải nghĩ nữa sao?" Sư Ngô Niệm cười nói, "Mục Bình Vu không phải để người tới tìm Mục Tri Thâm, mà là muốn vây khốn người ở nơi này, cả đời không thoát ra được. Nếu đoán không lầm, Hư Môn lão để lại cho người cũng sớm rút rồi."
"Trò hề gì vậy? Lão không cần mạng cháu trai nữa à?" Bách Lý Quyết Minh giận tái mặt.
"Công pháp của nghĩa phụ hơn người, là đại trí giả ngu, người thử đoán xem tại sao lão phải làm như vậy." Sư Ngô Niệm mỉm cười.
Bách Lý Quyết Minh trầm tư: "Cái nơi tồi tàn này mắc ói như thế, Mục Tri Thâm mất tích cả một ngày rồi, có lẽ nào lão đã không còn ôm hy vọng nữa? Để ta đi tìm Mục Tri Thâm nhưng thật ra lại là lừa ta tiến vào quỷ vực, ta không có thù oán gì với lão, nhưng vừa nguyền rủa vừa lừa ta, rốt cuộc là vì sao chứ?" Bách Lý Quyết Minh nghĩ mãi không ra, "Hừm... hay là lúc ta nổi điên ở núi Thiên Đô đã gϊếŧ chết binh sĩ của lão, nên lão tìm ta trả thù. Không đúng không đúng... Bia đá này đã được dựng từ rất lâu, lão đã hận ta từ khi ấy rồi."
"Ừm, gần lắm rồi, lại cố đoán thêm xem." Sư Ngô Niệm từng bước dẫn dắt.
Bách Lý Quyết Minh nén giận mà lườm hắn một cái, thằng nhãi con tí tuổi này, đang trêu trẻ con đấy à! Tiếp tục suy nghĩ, "Thằng cháu duy nhất đã chết, tất nhiên sẽ muốn tìm kẻ thù." Y giật mình, "Người đầu tiên lão muốn tìm là ta, ta là kẻ thù của lão ấy hả? Hung biến ở Mục Gia Bảo có liên quan tới ta sao?"
Cái đếch gì vậy, y ăn no rửng mỡ tự nhiên đi gϊếŧ nhà người ta làm cái gì? Thời điểm Mục Gia Bảo xảy ra biến cố cũng là lúc Tầm Vi vừa mới đến núi Bão Trần, y còn đang không yên với nha đầu tay chân vụng về, nào còn sức đâu mà đi tìm Mục Gia Bảo quấy phá? Khoan đã...Y chợt nghĩ ra điều gì đó.
"Nghĩa phụ quả là rất thông minh." Sư Ngô Niệm nói, "Nhưng chính xác hơn, phải nói là có liên quan đến đống hàng hóa mà người để lại Mục gia."
Phải rồi, Bách Lý Quyết Minh xua tan đi lớp sương mù trong lòng, dần dần sáng tỏ. Theo lời kể của Mục Bình Vu, y đã từng cảnh cáo lão, tuyệt đối không được mở những cái hộp gỗ bọc sắt đó ra thêm lần nào nữa. Rất có thể Mục Bình Vu không vâng theo cảnh cáo của y, sau khi y rời khỏi Mục gia, lão già ngu xuẩn và hiếu kỳ đấy đã tìm thấy những cái hộp, còn mở chúng ra, đồng thời cũng là mở ra mầm tai họa cho Mục Gia Bảo.
Sư Ngô Niệm xoa đầu hắn như xoa đầu chó, nhẹ giọng trấn an y: "Nghĩa phụ là người ngay thẳng, thế nhưng người ngoài lại gian xảo. Trên đời này không thiếu nhất chính là kẻ dối trá, đừng quá lo lắng, ta sẽ bảo vệ nghĩa phụ, chắc chắn không để nghĩa phụ chịu thiệt đâu."
Bách Lý Quyết Minh không thích bị người khác sờ đầu, bèn nghiêng đầu đi tránh né cái tay của Sư Ngô Niệm, âm u mà nghĩ, khá khen cho một thằng chó già dám tính kế lên đầu y. Không hay rồi, Tầm Vi vẫn còn trong tay lão ta. Trái tim Bách Lý Quyết Minh hẫng mất một nhịp, thoắt cái hốt hoảng. Tầm Vi dáng người mảnh mai, lại không thông thạo thuật pháp, Mục Bình Vu muốn gây bất lợi cho con bé là điều vô cùng dễ dàng. Nếu Mục Bình Vu dám động tới một sợi lông trên người nó, thì y sẽ gặt cái đầu chó của Mục Tri Thâm xuống treo trước cửa nhà Mục gia!
Nét mặt Bách Lý Quyết Minh trở nên nghiêm nghị đáng sợ, búng cái gọi khóa Liên Tâm.
Khóa Liên Tâm lóe sáng, giọng nói hồn hậu của người già vang lên, "Tiền bối, đã tìm thấy Mục Tri Thâm rồi sao?"
"Tìm cái đầu ngươi," Bách Lý Quyết Minh cười lạnh, "Ngươi để ông đây tiến vào quỷ bảo là thật sự muốn cứu mạng thằng cháu ngươi ấy hả?"
Lão ta cười ha hả, "Bác Lý Quyết Minh, nếu là ngươi trước đây thì sẽ không dễ lừa vậy đâu. Ngươi mất trí nhớ, cũng mất não luôn rồi đấy. Nếu không phải vì bị ngươi ép buộc để lại mấy thứ quái quỷ ở Mục gia ta, chúng ta há có thể rơi vào kết cục như thế này sao?"
Bách Lý Quyết Minh tức muốn trào máu, đang định nói thì Sư Ngô Niệm giữ tay y lại, bảo y bình tĩnh một chút chớ nóng nảy, sau đó xoay người, cầm lấy một chiếc khóa Liên Tâm từ chỗ quỷ hầu, truyền linh lực vào, nơi đầu khóa lóe sáng.
"Mục lang quân, tại hạ là Sư Ngô Niệm," hắn cười hỏi, "Ngươi còn sống chứ?"
Đầu khóa im lìm, không ai lên tiếng đáp lời.
"Tại hạ nhớ đến tình nghĩa bạn bè mà chui vào hang hổ, mà ngươi còn không trả lời ta?"
Qua mấy giây, một giọng nam trầm ổn truyền ra.
"Ngươi đâu phải vì ta."
Sư Ngô Niệm đưa đầu khóa tới gần khóa Liên Tâm của Bách Lý Quyết Minh, "Lệnh tổ phụ (ông nội) muốn nói chuyện với ngươi đấy."
Giọng nói của Mục Tri Thâm trở nên lạnh nhạt: "Đang vội, không rảnh."
Thằng nhãi này đúng là không thiết tình người, đến cả ông nội của mình mà cũng chẳng đoái hoài, dứt lời cái đầu khóa cũng tắt. Khóa Liên Tâm trong tay Bách Lý Quyết minh rung lên, Mục Bình Vu run giọng hỏi: "Tri Thâm! Vừa rồi là giọng của Tri Thâm sao? Để ta nói chuyện với nó, mấy câu thôi cũng được!"
"Nói cái rắm!" Bách Lý Quyết Minh cả giận nạt: "Này lão già, thằng cháu của ông nằm trong tay ta, nếu ông dám động vào Tầm Vi dù chỉ một chút thôi, thì ông đây sẽ chặt thằng cháu nhà ngươi ra thành từng khúc một rồi gửi về nhà cho ngươi đấy."
Mục Bình Vu hít một hơi thật sâu, "Tiền bối quả đúng là thần thông quảng đại."
Con nuôi có bản lĩnh thì tức là ông đây cũng có bản lĩnh, Bách Lý Quyết Minh nhận lấy lời khen của Mục Bình Vu mà mặt không thèm đỏ, thở cũng chẳng gấp. Y hừ một tiếng, "Giờ mới biết ông đây có bản lĩnh, sớm quả nhỉ? Đã nguyền rủa còn lừa ta, ông đây đếch nuốt trôi được cái giọng điệu này, ngươi chờ đấy, ta sẽ cắt cái tai của thằng cháu này để biếu ngươi! Tai trái hay tai phải trước, ngươi chọn đi."
"Khoan đã!" Mục Bình Vu kích động nói: "Trước đó là vãn bối không đúng, khi nào tiền bối rời khỏi bảo, vãn bối sẽ mặc cho tiền bối xử trí. Tiền bối đã từng cùng với Tri Thâm đến Quỷ Quốc, hiểu rõ đứa nhỏ Tri Thâm này, hà cớ gì lại liên lụy tới nó?" Mục Bình Vu ngưng lại một hơi, "Thật không dám giấu, vãn bối từng có lúc nghĩ muốn xóa, ôm mối hận với tiền bối cũng chẳng làm rõ được chuyện tám mươi năm trước. Mong tiền bối bớt giận, vãn bối sẽ thưa hết từng việc."
Lão già gần đất xa trời, điều duy nhất lão nghĩ đến cũng chỉ có người cháu trai không được nghe lời cho lắm kia. Quả đúng thật, Bách Lý Quyết Minh lừa qua loa có tí đã gạt được lão phun hết ra.
"Được." Bách Lý Quyết Minh nghiến răng, "Nếu lúc này ngươi lại dám nói dối thì ta thấy không cần phải xẻo lỗ tai này kia đâu, cứ thẳng tay thiến xừ thằng cháu ngươi, để cho Mục gia của ngươi đứt đường con cháu luôn."
Mục Bình Vu không dám lỗ mãng, nói: "Trước đó ta kể với ngài đa số đều là sự thật, chỉ giấu đi những gì đã xảy ra sau khi ngài rời khỏi Mục gia. Ta từng nói, phần lớn đống hộp gỗ bọc sắt đã không còn xuất hiện lần nào nữa. Thật ra không phải vậy, trong vòng ba mươi năm kể từ tám mươi năm trước đến năm mươi năm trước, ngài đã đến thăm Mục Gia Bảo ba lần vào ban đêm. Mỗi một lần người đều vận chuyển một lượng hàng hóa đến Mục Gia Bảo. Lần đầu tiên chính là hộp gỗ bọc sắt mà ta đã nói qua với ngài, lần thứ hai cũng là một số ít mấy cái hộp, niên đại nhìn qua vô cùng cổ xưa. Đến lần thứ ba, thì hàng khác hẳn."
"Lần thứ ba là cái gì?"
"Quan tài." Trong lời nói của Mục Bình Vu ẩn chứa một nỗi sợ hãi sâu sắc, "Đó là một chiếc quan tài bằng gỗ mun màu đen, ta chưa từng thấy chiếc quan tài nào có âm khí nặng nề đến như vậy. Ngày xưa, trước khi ngài vận chuyển hàng đều sẽ làm cho tất cả mọi người trong Mục Gia Bảo chìm vào giấc ngủ say, sau đó tiến vào Mục Gia Bảo bằng đường bộ, ta sẽ mở cửa nhỏ để ngài chuyển hàng vào hầm của Mục gia. Nhưng lần đó lại khác, và đấy cũng là lần cuối cùng ngài đưa hàng đến Mục gia. Ngài thẳng tay mở Hư Môn ở Mục Gia Bảo ra, ta nghe thấy vô số tiếng người kêu la thảm thiết ở phía bên kia Hư Môn, máu tươi chảy từ bên đó sang bên này, rồi một chiếc quan tài đẫm máu được đẩy ra từ sau Hư Môn. Đám người đẩy quan tài còn chưa đi ra thì ngài đã đóng cửa Hư Môn lại, tay của bọn chúng bị cửa chặt đứt, rơi rụng trên mặt đất như đống bắp ngô vậy. Lần đó đã làm cả Mục gia náo loạn, ta phải cố sống cố chết mới khiến cho mọi người ngậm miệng được."
"Đó là năm mươi tám năm về trước sao?" Sư Ngô Niệm bất chợt lên tiếng.
"Không sai, đúng là năm mươi tám năm trước."
"Đằng sau Hư Môn là nơi nào?" Sư Ngô Niệm truy hỏi.
"Trời quá tối, ta không thấy rõ, trên quan tài có rất nhiều lá rụng, có vẻ như là từ trong nơi thâm sơn rừng già. Bách Lý tiền bối, ngài cũng bị trọng thương. Ta nhìn tình trạng của ngài lúc ấy cũng rất xấu, nên đã hỏi ngài có muốn trị thương trước hay không. Nhưng ngài từ chối, lệnh cho ta phái người đẩy quan tài vào hầm. Tổ tiên của Mục gia an nghỉ ở đó, chính khí anh linh có thể trấn áp sự hung tàn của quan tài. Sau đấy, ngài cho tất cả lui, ngay cả ta cũng không thể đi vào. Ngài tạo phong ấn, niêm phong thiên cân áp của hầm, trừ phi là chính ngài mở ra, còn đâu trong chúng ta không một ai có thể mở được thiên cân áp. Ta biết, ngài niêm phong cửa không phải vì đề phòng chúng ta rình rập bí mật của núi Bão Trần các ngài, mà là để phòng ngừa thứ gì đó trong quan tài."
"Nói như vậy, ngươi không biết ta làm cái gì trong đó sao?" Bách Lý Quyết Minh hỏi.
"Không." Mục Bình Vu đáp, "Trong ba mươi năm, từng giây từng phút ta đều sống trong sự giày vò của những thứ hàng hóa đó. Bên trong rốt cuộc là cái gì, chúng từ nơi nào đến? Ta nghe theo lời cảnh cáo của ngài, ngay cả đến gần cũng không dám. Chỉ cần ngó một cái, chỉ liếc mắt một cái thôi, cái ý niệm này luôn hành hạ ta. Mãi cho đến ngày hôm ấy, ta cuối cùng đã không kìm được lòng hiếu kỳ, lần đầu tiên làm trái lệnh ngài, lén lút để lại một mặt gương đồng bát giác dưới đất bên trong hầm."
_______________
Tác giả có lời muốn nói:
Câu chuyện này viết theo phong cách huyền bí, thử thách mình đôi chút, huyền bí khó viết quá, đầu lại càng hói, hu hu hu.
Chung cư chỗ tui bị phong tỏa rồi, né được Nam Kinh, nhưng không thoát được Bắc Kinh. Cạn lời.
Biên tập: Bab.
Sửa lỗi: tad.
Sư Ngô Niệm chưa kịp trả lời, bỗng một cái đầu nhỏ đầy lông chui ra từ cổ áo của Bách Lý Quyết Minh. Bách Lý Tiểu Kỷ ngóc cái đầu lên nhìn Bách Lý Quyết Minh, đôi mắt đen to như hạt đậu ngó trừng trừng, bộ lông dựng đứng, đập cánh nhảy bổ lên, nhằm đúng cái gáy của Bách Lý Quyết Minh mà mổ. Bách Lý Quyết Minh bị con gà này làm hốt hoảng, nó chui vào quần áo của y và bám theo y đến Quỷ Bảo từ lúc nào vậy?
Có vẻ như Bách Lý Tiểu Kỷ phát điên rồi, đục đục mổ mổ không ngừng, nom điệu bộ như muốn mổ Bách Lý Quyết Minh thành cái sàng mới thôi. Bách Lý Quyết Minh tay chân luống ca luống cuống trốn cái mỏ nhọn của nó, vì nó là gà con của Tầm Vi, sợ bóp nó thì bẹp dí nên không dám bắt, trên gáy đều là mấy vết đỏ đỏ.
Hai ngón tay thon dài trắng nõn tóm lấy nó, Sư Ngô Niệm nheo con mắt, ngón tay lạnh lẽo chạm vào ngực Bách Lý Quyết Minh, tâm sen sáu cánh đập liên hồi tựa như một ngọn lửa nơi đầu ngón tay hắn.
"Nghĩa phụ đúng là quý nhân hay quên, định trở mặt không nhận người hay sao? Bạc tình đến thế, ngay cả con gà con của người cũng nhìn không nổi nữa rồi."
Bách Lý Quyết Minh bị mổ mãi một lúc lâu, rốt cuộc mới nhớ ra tên này là thằng con nuôi nhặt được ở Mười tám tầng ngục. Mấy ngày qua xảy ra nhiều chuyện, trong lòng cứ quay cuồng vì cái tên Bùi Chân khiến người ta phát ghét, nên y cũng quên béng cái đứa con "của hời" này lên tận chín tầng mây luôn. Có tí xấu hổ, y đứng dậy rồi nói: "Nơi này tối quá, không nhận ra. Ngươi..." Chết dở, tên cũng đếch nhớ, y ho khan mấy tiếng hòng lấp liếm, "Tại sao ngươi lại đến đây?"
"Mấy ngày trước con nhận lời nhờ vả của đại lang quân Mục gia, tiến vào Mục Gia Bảo để vẽ bản đồ, không may một người đồng bạn đã rớt lại ở đây nên hôm nay mang nhân thủ đến tìm, có ai nghĩ lại tình cờ gặp nghĩa phụ đâu." Sư Ngô Niệm nghiêng đầu nhìn y, "Không phải nghĩa phụ ở núi Thiên Đô sao? Tới đây làm gì vậy?"
"Ngươi biết Mục Tri Thâm ư?" Bách Lý Quyết Minh kinh ngạc.
Sư Ngô Niệm gật đầu, "Cũng quen biết nhiều năm rồi, y có việc muốn nhờ con, giá cả đưa ra cũng hợp lý nên ra tay giúp đỡ thôi." Hắn nói xong, cụp mắt cười cười, "Tuy nhiên, nếu là nghĩa phụ có việc sai phó thì một xu con cũng không nhận đâu."
Bách Lý Quyết Minh kể tóm tắt chuyện đi tìm Mục Tri Thâm và đống hàng hóa nọ, nói đến đống hàng y giấu nhẹm thông tin về Quỷ Quốc cùng xác ngàn mắt, chỉ nói với hắn là mấy thứ lấy ra từ ác sát quỷ vực mà thôi. Tuy rằng là con nuôi nhưng dù sao cũng là nhặt bừa ở giữa đường, không thể tin tưởng hoàn toàn.
Sư Ngô Niệm rất có chừng mực, cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ nhếch môi cười, "Có thể gặp nhau ở cái chốn này, con và nghĩa phụ quả thực rất có duyên. Chi bằng đi cùng đi, có gì cũng tiện chăm sóc cho nhau." Hắn ngả người ra sau, để Bách Lý Quyết Minh nhìn thấy đám thủ hạ của mình. "Những người này đều rất được việc, sẽ tốt hơn là nghĩa phụ chiến đấu một mình."
Bách Lý Quyết Minh không quá muốn đi với hắn, ánh mắt của hắn ta có đôi khi khiến cho người khác phải rợn tóc gáy. Đôi mắt đen thâm thúy ấy, khi nhìn vào Bách Lý Quyết Minh thì vô cùng chăm chú, như thể y chỉ là một miếng thịt sắp dâng đến miệng hắn vậy. Gã đàn ông này lai lịch không rõ, chẳng hiểu sao lại xuất hiện ở cái chốn này, có mùi bất thường. Có lẽ bởi vì bị Bùi Chân tạo thành bóng ma nên Bách Lý Quyết Minh cứ có cảm giác trinh tiết của mình đang gặp nguy hiểm.
"Phải rồi," Sư Ngô Niệm tháo hầu bao (túi tiền) bằng tơ vàng nơi thắt lưng xuống, "Nghĩa phụ đi xa, nơi nào cũng cần chu cấp. Chỗ tiền vàng này có thể ứng phó tạm thời, chờ đến khi ra ngoài ta sẽ đưa ngân phiếu cho người."
Bách Lý Quyết Minh nhận lấy hầu bao áng áng chừng trong tay, ít nhất phải đến năm lượng, thế là không khỏi mừng húm trong bụng. Y ra chiều rất biết lắng nghe, "Vậy đi cùng đi, bố già sẽ che chở cho ngươi."
Phía Quỷ Mẫu bên kia đã ngừng xung đột, có vẻ như là bỏ cuộc rồi. Thế nhưng Sư Ngô Niệm lại lắc đầu, nâng chiếc đèn bão lên để người của mình mở đường, đoàn người cùng di chuyển.
"Bên trong Mục Gia Bảo khắp nơi nối liền với nhau, nếu nghĩa phụ nói ả ta đeo bám không dứt, vậy chỉ sợ ả không chịu từ bỏ ý định, mà ắt hẳn là đã tìm đường khác đến chỗ này. Chúng ta cứ tiếp tục di chuyển, vậy thì ả sẽ không tìm được chúng ta." Sư Ngô Niệm giải thích.
Đưa mắt nhìn xung quanh, đâu đâu cũng thấy cảnh tượng bị ăn mòn bởi bùn máu. Những khung cửa sổ bộ bộ cẩm[1], những hình chạm khắc trừ tà trên bức tường bình phong kiên cố, hay cả đầu kỳ lân trên mấy cái đui đèn... Không chỗ nào là không đỏ thẫm một màu bùn dơ. Bùn lỗi lõm trên đỉnh đầu, chẳng khác gì đám hà biển chi chít. Mục Gia Bảo bị bao trùm đến mịt mù tăm tối, cầm theo chiếc đèn bão, ánh đèn từ dầu thắp lay động, đống bùn tanh tưởi đó dường như có thể hấp thụ ánh sáng, chỉ chiếu rọi được phạm vi tầm một mũi tên.
[1] Bộ bộ cẩm: Một kiểu lưới cửa (cửa sổ, cửa ra vào) trong các tòa nhà cổ của Trung Quốc. Chủ yếu là dùng các thanh gỗ tạo thành hình chữ nhật, sắp xếp đối xứng trên dưới, trái phải.
Bùn máu nhớp nhúa dính đầy trên cửa hoa văn sơn đỏ, không sao mở được. Thủ hạ của Sư Ngô Niệm cưa một cái lỗ ngay trên đó để mọi người khom lưng chui vào. Trên lối hàng lang dài gần như bị bùn máu lấp kín, tầm nhìn rất hẹp, có thể mờ mờ nhìn thấy đế cột trụ bằng đá cẩm thạch giờ đã trở nên lồi lõm chẳng khác gì tổ ong. Thủ hạ của Sư Ngô Niệm là đám người Sơ Nhất Sơ Nhị và Sơ Tam mở đường, ai nấy cũng đều quấn kín mít như xác ngàn mắt, từng xúc một xúc đi lớp bùn máu rồi hất ra sau. Mỗi khi đào ra được một lối đi họ sẽ ngay lập tức xếp gạch vàng lên để cố định vách tường. Gạch vàng được đưa vào từ trong Hư Môn liên tiếp không dứt, nhanh chóng cung cấp cho bọn họ.
Bách Lý Quyết Minh thấy mà há hốc cả mồm, y biết cố định đường đi bằng vàng là bởi vì bùn máu không ăn mòn được vàng, nhưng y không thể ngờ rằng cái tên Sư Ngô Niệm này lại giàu có, vàng chất cả đống như thế. Hơn nữa, vàng đã được đặt ở đây thì phần lớn sẽ không lấy về được nữa. Vậy là không khỏi nhìn Sư Ngô Niệm với con mắt khác xưa, ngay lập tức thấy đứa con này nhặt về cũng đáng.
Rỗi rãi tranh thủ lúc mấy người đang chăm chỉ lao động, Bách Lý Quyết Minh bắt đầu suy nghĩ xem rốt cuộc Mục Gia Bảo đã gặp phải chuyện gì? Y có hỏi qua Mục Bình Vu, nhưng lão khọm già đấy không nói rõ ràng. Nếu đúng như lời đồn đại nói, Mục Kinh Huyền gϊếŧ vợ để chứng Đạo, tự sát hóa thành quỷ, vậy tại sao lại rơi vào tình cảnh như thế này? Bách Lý Quyết Minh nhìn đống bùn máu như bãi phân kia, rốt cuộc mấy thứ này từ đâu ra? Chả có nhẽ thuật pháp của Mục Kinh Huyền là đi nặng, đi hơn mười năm mới vùi được Mục Gia Bảo thành ra như này. Bách Lý Quyết Minh bị chính suy đoán của mình làm cho phát tởm, nôn khan một cái.
"Muốn biết vì sao Mục Gia Bảo lại ra cớ sự này, đúng không?" Sư Ngô Niệm như có thể đọc được nội tâm của y, liếc mắt một cái là biết ngay y đang nghĩ gì.
"Ngươi biết à?" Bách Lý Quyết Minh hỏi.
Sư Ngô Niệm đáp: "Biết một chút, nhưng cũng không quá rõ. Nhưng mà..." Hắn nở một nụ cười đầy ẩn ý, "Có một người chắc chắn biết."
"Là ai?"
"Mười sáu năm trước Mục Gia Bảo xảy ra biến cố, tất cả hơn hai trăm nhân khẩu của Mục gia đều đã bị gϊếŧ hại, chỉ Mục Tri Thâm có hình xăm ác sát do Đại tông sư ban cho là thoát được một kiếp." Sư Ngô Niệm nói, "Nhưng mà, chúng ta đều đã bỏ qua một người, một người kể chuyện."
Bách Lý Quyết Minh giật mình nhận ra, "Phải rồi, Mục Bình Vu cũng là người Mục gia cơ mà, sao lão có thể chạy thoát được?"
"Bởi vì lão đã rời khỏi Mục Gia Bảo từ mười tám năm trước, xây một biệt nghiệp khác ở Tầm Châu." Sư Ngô Niệm cụp mắt, hai tay chậm rãi nắm chặt, "Rất kỳ lạ đúng không, con trai con dâu đều còn sống, nhưng vì sao lại không sống cùng bọn chúng? Ngay cả khi con cái bất hiếu thì cũng làm gì có đạo lý bậc cha chú phải tránh đi ở nơi khác. Thật ra biến cố đã xảy ra từ mười tám năm trước rồi, người Mục gia đã thực hiện một loạt phương sách–Mục Kinh Huyền thì dẫn Mục Tri Thâm đến bái phỏng núi Bão Trần, khẩn thiết xin người thu nhận Mục Tri Thâm còn nhỏ tuổi, còn Mục Bình Vu rời khỏi Mục Gia Bảo, không còn trở về nữa. Bọn họ trong lòng hiểu rõ rằng Mục Gia Bảo sắp phải đối mặt với hung hiểm," giọng của Sư Ngô Niệm êm tai nói tiếp, "Mục Bình Vu đã không nói thật với người, nếu vậy, e là lão kể với người về việc gửi lại đống hàng hóa cũng chưa chắc là hoàn toàn đúng."
Sư Ngô Niệm vừa mới dứt lời, chợt Sơ Nhất đi đến, "Lang quân, tìm được một vật."
Sư Ngô Niệm đi theo gã qua xem, Bách Lý Quyết Minh rảnh rỗi không có việc gì làm cũng đi cùng.
Bọn họ đào được một tấm bia nhỏ cao đến đầu gối bằng đá cẩm thạch, nó đã bị bùn máu ăn mòn kha khá. Xung quanh có rất nhiều quần áo và đao do Mục gia chế tạo chưa bị bùn máu ăn hết, xem chừng là đội ngũ trước đó của Mục gia để lại. Bên dưới lớp bùn máu có thể lờ mờ nhìn thấy những văn bia (văn tự khắc trên bia) gồ ghề cùng những phù văn phức tạp.
Phù văn tỏa ra luồng khí đen âm trầm, Bách Lý Quyết Minh không cần nhìn kỹ cũng biết đấy là phù văn nguyền rủa. Có ai đó đã để lại một tấm bia ở Mục Gia Bảo, hút âm tụ sát, hòng nguyền rủa người nào đó.
Cạo sạch đống bùn máu, văn bia dần trở nên rõ ràng.
Rất ngắn, chỉ có vài chữ—-
"Bách Lý Quyết Minh không được chết tử tế."
Bách Lý Quyết Minh nhìn trái nhìn phải, cái tên được khắc trên kia đích xác là "Bách Lý Quyết Minh" không trật đi đâu được. Con bà nó lạ lùng thật, Mục Bình Vu cử tiểu đội tiến vào Mục Gia Bảo, những người này bị bao vây bởi bùn máu chắc chắn không thể sống sót, nhưng trước khi chết không phải là liên lạc với cha mẹ trăng trối những lời cuối cùng, mà lại là dựng một tấm bia nguyền rủa y. Bọn họ là người Mục Bình Vu phái đi, không thể không có mưu kế của Mục Bình Vu.
"Mẹ nó chuyện quái gì đây?" Bách Lý Quyết Minh sững sờ.
"Còn cần phải nghĩ nữa sao?" Sư Ngô Niệm cười nói, "Mục Bình Vu không phải để người tới tìm Mục Tri Thâm, mà là muốn vây khốn người ở nơi này, cả đời không thoát ra được. Nếu đoán không lầm, Hư Môn lão để lại cho người cũng sớm rút rồi."
"Trò hề gì vậy? Lão không cần mạng cháu trai nữa à?" Bách Lý Quyết Minh giận tái mặt.
"Công pháp của nghĩa phụ hơn người, là đại trí giả ngu, người thử đoán xem tại sao lão phải làm như vậy." Sư Ngô Niệm mỉm cười.
Bách Lý Quyết Minh trầm tư: "Cái nơi tồi tàn này mắc ói như thế, Mục Tri Thâm mất tích cả một ngày rồi, có lẽ nào lão đã không còn ôm hy vọng nữa? Để ta đi tìm Mục Tri Thâm nhưng thật ra lại là lừa ta tiến vào quỷ vực, ta không có thù oán gì với lão, nhưng vừa nguyền rủa vừa lừa ta, rốt cuộc là vì sao chứ?" Bách Lý Quyết Minh nghĩ mãi không ra, "Hừm... hay là lúc ta nổi điên ở núi Thiên Đô đã gϊếŧ chết binh sĩ của lão, nên lão tìm ta trả thù. Không đúng không đúng... Bia đá này đã được dựng từ rất lâu, lão đã hận ta từ khi ấy rồi."
"Ừm, gần lắm rồi, lại cố đoán thêm xem." Sư Ngô Niệm từng bước dẫn dắt.
Bách Lý Quyết Minh nén giận mà lườm hắn một cái, thằng nhãi con tí tuổi này, đang trêu trẻ con đấy à! Tiếp tục suy nghĩ, "Thằng cháu duy nhất đã chết, tất nhiên sẽ muốn tìm kẻ thù." Y giật mình, "Người đầu tiên lão muốn tìm là ta, ta là kẻ thù của lão ấy hả? Hung biến ở Mục Gia Bảo có liên quan tới ta sao?"
Cái đếch gì vậy, y ăn no rửng mỡ tự nhiên đi gϊếŧ nhà người ta làm cái gì? Thời điểm Mục Gia Bảo xảy ra biến cố cũng là lúc Tầm Vi vừa mới đến núi Bão Trần, y còn đang không yên với nha đầu tay chân vụng về, nào còn sức đâu mà đi tìm Mục Gia Bảo quấy phá? Khoan đã...Y chợt nghĩ ra điều gì đó.
"Nghĩa phụ quả là rất thông minh." Sư Ngô Niệm nói, "Nhưng chính xác hơn, phải nói là có liên quan đến đống hàng hóa mà người để lại Mục gia."
Phải rồi, Bách Lý Quyết Minh xua tan đi lớp sương mù trong lòng, dần dần sáng tỏ. Theo lời kể của Mục Bình Vu, y đã từng cảnh cáo lão, tuyệt đối không được mở những cái hộp gỗ bọc sắt đó ra thêm lần nào nữa. Rất có thể Mục Bình Vu không vâng theo cảnh cáo của y, sau khi y rời khỏi Mục gia, lão già ngu xuẩn và hiếu kỳ đấy đã tìm thấy những cái hộp, còn mở chúng ra, đồng thời cũng là mở ra mầm tai họa cho Mục Gia Bảo.
Sư Ngô Niệm xoa đầu hắn như xoa đầu chó, nhẹ giọng trấn an y: "Nghĩa phụ là người ngay thẳng, thế nhưng người ngoài lại gian xảo. Trên đời này không thiếu nhất chính là kẻ dối trá, đừng quá lo lắng, ta sẽ bảo vệ nghĩa phụ, chắc chắn không để nghĩa phụ chịu thiệt đâu."
Bách Lý Quyết Minh không thích bị người khác sờ đầu, bèn nghiêng đầu đi tránh né cái tay của Sư Ngô Niệm, âm u mà nghĩ, khá khen cho một thằng chó già dám tính kế lên đầu y. Không hay rồi, Tầm Vi vẫn còn trong tay lão ta. Trái tim Bách Lý Quyết Minh hẫng mất một nhịp, thoắt cái hốt hoảng. Tầm Vi dáng người mảnh mai, lại không thông thạo thuật pháp, Mục Bình Vu muốn gây bất lợi cho con bé là điều vô cùng dễ dàng. Nếu Mục Bình Vu dám động tới một sợi lông trên người nó, thì y sẽ gặt cái đầu chó của Mục Tri Thâm xuống treo trước cửa nhà Mục gia!
Nét mặt Bách Lý Quyết Minh trở nên nghiêm nghị đáng sợ, búng cái gọi khóa Liên Tâm.
Khóa Liên Tâm lóe sáng, giọng nói hồn hậu của người già vang lên, "Tiền bối, đã tìm thấy Mục Tri Thâm rồi sao?"
"Tìm cái đầu ngươi," Bách Lý Quyết Minh cười lạnh, "Ngươi để ông đây tiến vào quỷ bảo là thật sự muốn cứu mạng thằng cháu ngươi ấy hả?"
Lão ta cười ha hả, "Bác Lý Quyết Minh, nếu là ngươi trước đây thì sẽ không dễ lừa vậy đâu. Ngươi mất trí nhớ, cũng mất não luôn rồi đấy. Nếu không phải vì bị ngươi ép buộc để lại mấy thứ quái quỷ ở Mục gia ta, chúng ta há có thể rơi vào kết cục như thế này sao?"
Bách Lý Quyết Minh tức muốn trào máu, đang định nói thì Sư Ngô Niệm giữ tay y lại, bảo y bình tĩnh một chút chớ nóng nảy, sau đó xoay người, cầm lấy một chiếc khóa Liên Tâm từ chỗ quỷ hầu, truyền linh lực vào, nơi đầu khóa lóe sáng.
"Mục lang quân, tại hạ là Sư Ngô Niệm," hắn cười hỏi, "Ngươi còn sống chứ?"
Đầu khóa im lìm, không ai lên tiếng đáp lời.
"Tại hạ nhớ đến tình nghĩa bạn bè mà chui vào hang hổ, mà ngươi còn không trả lời ta?"
Qua mấy giây, một giọng nam trầm ổn truyền ra.
"Ngươi đâu phải vì ta."
Sư Ngô Niệm đưa đầu khóa tới gần khóa Liên Tâm của Bách Lý Quyết Minh, "Lệnh tổ phụ (ông nội) muốn nói chuyện với ngươi đấy."
Giọng nói của Mục Tri Thâm trở nên lạnh nhạt: "Đang vội, không rảnh."
Thằng nhãi này đúng là không thiết tình người, đến cả ông nội của mình mà cũng chẳng đoái hoài, dứt lời cái đầu khóa cũng tắt. Khóa Liên Tâm trong tay Bách Lý Quyết minh rung lên, Mục Bình Vu run giọng hỏi: "Tri Thâm! Vừa rồi là giọng của Tri Thâm sao? Để ta nói chuyện với nó, mấy câu thôi cũng được!"
"Nói cái rắm!" Bách Lý Quyết Minh cả giận nạt: "Này lão già, thằng cháu của ông nằm trong tay ta, nếu ông dám động vào Tầm Vi dù chỉ một chút thôi, thì ông đây sẽ chặt thằng cháu nhà ngươi ra thành từng khúc một rồi gửi về nhà cho ngươi đấy."
Mục Bình Vu hít một hơi thật sâu, "Tiền bối quả đúng là thần thông quảng đại."
Con nuôi có bản lĩnh thì tức là ông đây cũng có bản lĩnh, Bách Lý Quyết Minh nhận lấy lời khen của Mục Bình Vu mà mặt không thèm đỏ, thở cũng chẳng gấp. Y hừ một tiếng, "Giờ mới biết ông đây có bản lĩnh, sớm quả nhỉ? Đã nguyền rủa còn lừa ta, ông đây đếch nuốt trôi được cái giọng điệu này, ngươi chờ đấy, ta sẽ cắt cái tai của thằng cháu này để biếu ngươi! Tai trái hay tai phải trước, ngươi chọn đi."
"Khoan đã!" Mục Bình Vu kích động nói: "Trước đó là vãn bối không đúng, khi nào tiền bối rời khỏi bảo, vãn bối sẽ mặc cho tiền bối xử trí. Tiền bối đã từng cùng với Tri Thâm đến Quỷ Quốc, hiểu rõ đứa nhỏ Tri Thâm này, hà cớ gì lại liên lụy tới nó?" Mục Bình Vu ngưng lại một hơi, "Thật không dám giấu, vãn bối từng có lúc nghĩ muốn xóa, ôm mối hận với tiền bối cũng chẳng làm rõ được chuyện tám mươi năm trước. Mong tiền bối bớt giận, vãn bối sẽ thưa hết từng việc."
Lão già gần đất xa trời, điều duy nhất lão nghĩ đến cũng chỉ có người cháu trai không được nghe lời cho lắm kia. Quả đúng thật, Bách Lý Quyết Minh lừa qua loa có tí đã gạt được lão phun hết ra.
"Được." Bách Lý Quyết Minh nghiến răng, "Nếu lúc này ngươi lại dám nói dối thì ta thấy không cần phải xẻo lỗ tai này kia đâu, cứ thẳng tay thiến xừ thằng cháu ngươi, để cho Mục gia của ngươi đứt đường con cháu luôn."
Mục Bình Vu không dám lỗ mãng, nói: "Trước đó ta kể với ngài đa số đều là sự thật, chỉ giấu đi những gì đã xảy ra sau khi ngài rời khỏi Mục gia. Ta từng nói, phần lớn đống hộp gỗ bọc sắt đã không còn xuất hiện lần nào nữa. Thật ra không phải vậy, trong vòng ba mươi năm kể từ tám mươi năm trước đến năm mươi năm trước, ngài đã đến thăm Mục Gia Bảo ba lần vào ban đêm. Mỗi một lần người đều vận chuyển một lượng hàng hóa đến Mục Gia Bảo. Lần đầu tiên chính là hộp gỗ bọc sắt mà ta đã nói qua với ngài, lần thứ hai cũng là một số ít mấy cái hộp, niên đại nhìn qua vô cùng cổ xưa. Đến lần thứ ba, thì hàng khác hẳn."
"Lần thứ ba là cái gì?"
"Quan tài." Trong lời nói của Mục Bình Vu ẩn chứa một nỗi sợ hãi sâu sắc, "Đó là một chiếc quan tài bằng gỗ mun màu đen, ta chưa từng thấy chiếc quan tài nào có âm khí nặng nề đến như vậy. Ngày xưa, trước khi ngài vận chuyển hàng đều sẽ làm cho tất cả mọi người trong Mục Gia Bảo chìm vào giấc ngủ say, sau đó tiến vào Mục Gia Bảo bằng đường bộ, ta sẽ mở cửa nhỏ để ngài chuyển hàng vào hầm của Mục gia. Nhưng lần đó lại khác, và đấy cũng là lần cuối cùng ngài đưa hàng đến Mục gia. Ngài thẳng tay mở Hư Môn ở Mục Gia Bảo ra, ta nghe thấy vô số tiếng người kêu la thảm thiết ở phía bên kia Hư Môn, máu tươi chảy từ bên đó sang bên này, rồi một chiếc quan tài đẫm máu được đẩy ra từ sau Hư Môn. Đám người đẩy quan tài còn chưa đi ra thì ngài đã đóng cửa Hư Môn lại, tay của bọn chúng bị cửa chặt đứt, rơi rụng trên mặt đất như đống bắp ngô vậy. Lần đó đã làm cả Mục gia náo loạn, ta phải cố sống cố chết mới khiến cho mọi người ngậm miệng được."
"Đó là năm mươi tám năm về trước sao?" Sư Ngô Niệm bất chợt lên tiếng.
"Không sai, đúng là năm mươi tám năm trước."
"Đằng sau Hư Môn là nơi nào?" Sư Ngô Niệm truy hỏi.
"Trời quá tối, ta không thấy rõ, trên quan tài có rất nhiều lá rụng, có vẻ như là từ trong nơi thâm sơn rừng già. Bách Lý tiền bối, ngài cũng bị trọng thương. Ta nhìn tình trạng của ngài lúc ấy cũng rất xấu, nên đã hỏi ngài có muốn trị thương trước hay không. Nhưng ngài từ chối, lệnh cho ta phái người đẩy quan tài vào hầm. Tổ tiên của Mục gia an nghỉ ở đó, chính khí anh linh có thể trấn áp sự hung tàn của quan tài. Sau đấy, ngài cho tất cả lui, ngay cả ta cũng không thể đi vào. Ngài tạo phong ấn, niêm phong thiên cân áp của hầm, trừ phi là chính ngài mở ra, còn đâu trong chúng ta không một ai có thể mở được thiên cân áp. Ta biết, ngài niêm phong cửa không phải vì đề phòng chúng ta rình rập bí mật của núi Bão Trần các ngài, mà là để phòng ngừa thứ gì đó trong quan tài."
"Nói như vậy, ngươi không biết ta làm cái gì trong đó sao?" Bách Lý Quyết Minh hỏi.
"Không." Mục Bình Vu đáp, "Trong ba mươi năm, từng giây từng phút ta đều sống trong sự giày vò của những thứ hàng hóa đó. Bên trong rốt cuộc là cái gì, chúng từ nơi nào đến? Ta nghe theo lời cảnh cáo của ngài, ngay cả đến gần cũng không dám. Chỉ cần ngó một cái, chỉ liếc mắt một cái thôi, cái ý niệm này luôn hành hạ ta. Mãi cho đến ngày hôm ấy, ta cuối cùng đã không kìm được lòng hiếu kỳ, lần đầu tiên làm trái lệnh ngài, lén lút để lại một mặt gương đồng bát giác dưới đất bên trong hầm."
_______________
Tác giả có lời muốn nói:
Câu chuyện này viết theo phong cách huyền bí, thử thách mình đôi chút, huyền bí khó viết quá, đầu lại càng hói, hu hu hu.
Chung cư chỗ tui bị phong tỏa rồi, né được Nam Kinh, nhưng không thoát được Bắc Kinh. Cạn lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất