Đò [Chika]

Chương 1: Tin mừng của nhà họ Nguyễn

Sau
"Mười Hai Bến Nước

Biết Bến Nào Trong

Biết Sông Nào Đục."

_????????????????????_

———————————————

Tập 1: Tin mừng của nhà họ Nguyễn

Mới sáng, nhà ông hội đồng Nguyễn Phước Thành đã rộn ràng vì bà hai cấn bầu khi ông cả đã xấp xỉ 43 tuổi. Cả nhà đang tất bật lo cho buổi tiệc vui mừng nhưng mấy ai biết rằng bà cả hiếm muộn khó khăn mới có được cậu cả nay lại phải nhìn cảnh vợ bé của ông cấn bầu làm sao mà không ganh ghét cho được.

Trong gia đình lúc bấy giờ bầu không khí tràn ngập niềm vui vẻ xen lẫn sự ganh ghét hiện hữu trên mặt mỗi người nhưng ở trong cái sân mát mẻ lại có hai người không mấy là vui vẻ ngồi nhâm nhi thưởng thức tách trà thơm ngon, nhà thì có việc vui nhưng từ trên gương mặt người phụ nữ đã có vài nếp chân chim của thanh xuân với bộ bà ba áo vàng quần đen trong vẻ đẹp tuy đã ngã gần đôi mươi nhưng vẫn không thể giấu được sự quyền quý xinh đẹp đang ngồi ngay đại sảnh lại chả hiện ra bất cứ biểu cảm nào khiến cho bà ba kiếm chuyện hỏi han cùng ánh mắt dò xét dán vào người bà cả.

Lâm Thị Vy:

Bà cả trong nhà, quyết đoán hiền dịu nhưng sâu trong tâm lại chả ai biết sẽ ra sao và thế nào, bà là con gái thứ của tá điền họ Lâm xã bên tên Lâm Thị Vy:

- "Chị cả, chị có mần chi mà không khoẻ hả đa?"

Bà cả vừa nghe bà ba hỏi han liền lấy lại tinh thần mà mỉm cười, ánh mắt bả cả nhìn sang bà ba cùng bộ đồ bà ba hồng phấn quần trắng trong yêu kiều nhẹ nhàng bình tĩnh lên tiếng đáp lại cùng vẻ mặt không thể nào vui vẻ hơn mà nhìn bà ba Bùi Hạ Vy:

Hai năm khi bà hai Mai Anh về nhà thì ông lại rước bà Ba con út của nhà Tá điền họ Bùi trong làng, bà ba không giống hai bà trước nhưng tính tình lại kiêu ngạo cứng đầu mà mưu mô, để có thể về làm vợ bá hộ họ Nguyễn bà đã phải mưu mô đến cỡ nào nhưng đời bà nào ngờ bà về đây cũng chỉ là cái cớ để Bà cả càng thêm chán ghét bà mà diễn trọn vai bà cả hiền hậu nhân đức trong chính ngôi nhà đầy mưu mô hiểm độc này:

- "Chị nào có mần chi đâu tại nay vui quá đó mà."

Bà ba nghe như vậy chỉ mỉm cười đến không thể nào giả hơn, bỗng nhiên bà ba nhìn thấy ông cả mặc trên người bộ đồ com lê cùng giày da trong thật điển trai ở tuổi 43 đang nghiêm chỉnh từ phòng riêng bước ra đi tới chỗ bà hai người phụ nữ có vẻ đẹp trong sáng cùng bộ bà ba áo trắng quần đen đang ngồi xem gia nô làm việc thì vội từ tốn tiến lại gần khoác tay ông cả Nguyễn Phương Thành:

Trong thời kì Pháp thuộc, nhà Bá hộ Nguyễn do ông Nguyễn Phương Thành làm chủ Nguyễn phương thành là bá hộ giàu có sang trọng trong cái xã nhỏ tên Xuân Thình. Ông là người chính trực nghiêm nghị đầy lòng quyết đoán và khó tính mà vui vẻ nói chuyện:

- "Ông cả, hôm nay cái Yến sẽ đi học về sớm để chung vui cùng đặng chào đón em mới đó ạ."

Ông cả nghe đến cái Yến con gái cưng duy nhất của ông mà môi đã kéo lên nụ cười thật tươi, tay vỗ khẽ tay bà rồi vui vẻ cất giọng trầm ấm cùng vài lời ngắn ngủi giống tính cách của ông vậy:



- "Vậy sao, ha ha được, được!"

Hai tiếng được được chứng tỏ bản thân ông cực kì hài lòng.

Bà ba cùng ông đang vui vẻ trò chuyện thì hình bóng bà hai đã dần hiện rõ trước mắt cả hai, tay bà nhẹ nhàng mà xoa bụng như đang khiêu khích cái sự ganh ghét của cả hai, bà hai Trần Mai Anh:

Nói về bà cả cũng không thể nói về bà hai trong gia đình ông Nguyễn, bà cả lớn hơn bà hai nhưng được ông hội đồng yêu chiều mà rước về khi chỉ vọn vẻn 20 đến khi đã về làm vợ ông được 2 năm thì bà lại phải nhận sự ghẻ lạnh khi ông lại rước thêm vợ Ba tính tình bà ôn nhã nhưng từng cử chỉ lại thô lỗ chỉ có bà cả cùng ông hội đồng mới biết bà là được ông đưa về từ nơi nào.

Mỉm cười nhìn ông cả cùng bà ba mà vui vẻ lên tiếng cùng ánh mắt có nét khiêu khích mà nhìn bà ba đang khoác tay ông:

- "Ông cả và em ba đang nói chuyện chi mà vui dữ dậy đa có mần chi kể em nghe đặng cho em vui ké với ạ."

Ông cả thấy em không vội mà đưa tay xoa lấy bụng em, yêu chiều lên tiếng:

- "Không có mần chi hết đó, nào để tôi xem con tôi nào."

Lời nói của ông vừa dứt thì giọng nói nhẹ nhàng của bà cả vang lên cắt đi sự kiêu ngạo mà bà hai đang có kia:

- "Thằng Trạch đâu ra bà bảo coi!"

Cậu bé dáng người nhỏ nhắn nhưng trắng trẻo cùng ánh mắt tinh nghịch sáng như trăng kia khi vừa nghe được bà cả gọi mình

Kim Hữu Trạch:

Xuất thân cũng chỉ là một kẻ ở dưới đáy xã hội, không có gia đình nên từ nhỏ cậu đã phải bôn ba bốn phương chỉ để kiếm miếng cớm sống qua ngày những Hữu Trạch nào có bao giờ nghĩ ông trời sẽ đối tốt với cậu nếu trời không trớ trêu thay ngày định mệnh đó cậu ấy lại bị bọn buôn người bắt đi, bán đến xã Xuân Thình nơi của ông hội đồng Nguyễn đang sống và làm chủ nơi đây. Sau khi bị buông thì cậu được một nhà tá điền họ Tạ hiền lành tốt bụng mua về làm thê nô, vốn dĩ cuộc sống của cậu sẽ không thay đổi nếu như cậu không được Bà cả nhà bá hộ Nguyễn mua về.

Không hề chần chừ mà dừng lại công việc đang làm dở trên tay, vội vã chạy tới đứng yên cho bà sai bảo:

- "Dạ bà kêu con có chi không ạ?"

Tiếng nói vừa cất lên thì ánh mắt ông cả đang từ bụng bà hai liền liếc nhìn qua em, trên người em là bộ bà ba áo quần màu nu còn dính chút lọ nồi nhưng vẫn không giấu được vẻ đẹp cùng đôi môi em hồng hào nước da trắng trẻo nhưng nào giống thê nô làm trong nhà ông bao giờ, hoài nghi trong ông khiến ông phải lên tiếng, chất giọng ông vốn trầm mà nay lại hơi kèm lấy sự tức giận nhìn thẳng con người nhỏ nhắn kia:

- "Ai đây hả bà cả?"

Bà cả cả kinh mà nhìn ông rồi đứng dậy đi lại cạnh ông tay theo thói quen đưa lên lưng ông như muốn kiềm nén cơn tức giận, thấy ông đã đỡ phần nào mới lên tiếng giải thích:

- "Đây là Trạch nô bộc tui vừa mua được từ nhà ông Tá Điền họ Tạ trong xã mình đó đa, thằng bé tuy ốm yếu nhưng giỏi giang mà cũng ngoan nữa đó đa tui đặng sau hôm nay sẽ gọi nó lên cho ông thấy mặt đặng sau này sai bảo cũng dễ đó mà."



Ông cả vừa nghe bà cả lên tiếng giải thích thì nhìn em rồi ngồi xuống ghế nhấp ly trà còn ấm từ tay bà cả, ông từ tốn cất giọng nhìn em hầu như chưa giây phút nào ông không dùng ánh mắt dò xét mà nhìn người con trai trước mặt:

- "Họ tên đầy đủ."

Em đang lo sợ vì sẽ bị ông đuổi đi thì bỗng giọng ông truyền đến bên tai em, em theo tiếng động mà ngước nhìn ông cùng đôi mắt đã có chút thấm nước vì sợ hãi mà nhỏ giọng hết mức để lên tiếng:

- "Dạ th...thưa ông con là Kim Hữu Trạch ạ."

Ánh mắt ông nhìn em hơi mang chút dịu dàng mà ngoắc tay như bảo em hãy lại gần ông, tay ông và miệng phối hợp nhẹ nhàng mà hành động:

- "Nhiêu tuổi, ba mẹ cậu đâu?"

Lời ông vừa dứt em đã nhìn sang bà cả như cầu cứu mà rưng rưng hai hàng lệ trên đôi gò má hồng hào láng o của em, bà cả thấy em nhìn mình liền thương xót mà lên tiếng giúp em:

- "Trạch nó mới 18 thôi đa, nó mồ côi lại bị bọn buôn người bắt đến xã mình thì được ông tá điền họ Tạ thu mua với giá thấp, tui vì thấy thương nó nên mua về đặng cho nó đỡ khốn khổ hơn đó đa."

Ông cả nghe vậy cũng không có tỏ vẻ gì mà gật đầu lên tiếng:

- "Cứ theo ý bà cả mà làm."

Nói rồi ông vẫy tay cho em đi.

Em vừa được cho lui mừng rỡ mà bước từng bước nhanh rời đi cứ sợ ở lại lâu một chút sẽ làm cho ông cả cùng các bà phật lòng, tống cổ em ra khỏi nhà. Bà hai thấy em đi cũng ngồi xuống theo ôm lấy cánh tay còn lại của ông hướng mắt nhìn bà ba:

- "Em ba à, nhà ta chỉ có cô Tư là gái lỡ mà chị sinh đứa cô Năm thì vậy đặng phải nhờ cô Tư đỡ đần phụ em rồi đó đa."

Bà ba mặt ngoài mỉm cười đáp lời nhưng đáy mắt chứa đầy sự ghen ghét giận dữ:

- "Cái Yến nó là con gái trai gái càng lớn càng khác bây giờ đặng thêm đứa nữa nó không giúp em thì giúp ai đây đa?"

Nguyễn Hồng Yến:

Nói tới cô con gái út nhà bá hộ không thể không nói ông bá hộ đã hơn 40 nhưng lại có trái ngọt nên thế mọi sự yêu chiều ông đều dành cho cô con gái út này, cô Tư Hồng Yến nhà này tính tình đỏng đảnh lại khó chiều mà ỷ lại được sự cưng chiều từ cha mà sinh kiêu.

Cái Yến nó được ông cả cưng chiều từ nhỏ vì là cô con gái lại còn là cô con gái út, bà hai lỡ mà có sinh thêm một người con gái là cô Năm thì chẳng khác nào đứa nhỏ đang trong bụng bà hai sẽ là người đe doạ vị trí mà cô con gái của bà đang được ông cả yêu chiều có phần thiên vị.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Sau