Chương 4: Lên đường
Tập 4: Lên đường
Như mỗi buổi sáng thường ngày, nhưng nay người qua kẻ lại trong nhà ông hội đồng Nguyễn lại đông đúc đến lạ
Ngay cả bà cả cùng ba hai với bà ba đã ngồi chiễm chệ ngay giữa nhà để xem quà cáp, mọi người tất bật làm việc của bản thân thì từ xa, bóng dáng người đàn ông đứng tuổi trong bộ đồ tây quần y trong nghiêm chỉnh đẹp đẽ bảnh bao đang tiếng bước đến dần nơi các bà đang ngồi rồi cũng chỉnh ghế gỗ trúc được khắc tinh xảo mà ngồi xuống, cánh môi mỏng cùng ánh mắt sắc bén của ông cũng không vội mà lướt qua các món quà rồi mới lên tiếng:
- " Việc tôi nhờ các bà, các bà mần tới đâu rồi, đặng mà còn tranh thủ chớ trễ nãi thì không nên "
Bà cả vừa nghe ông hỏi đã vui vẻ mà đôi mắt cũng đã cười hiền nhưng tay vẫn không quên mà gói gọn đẹp đẽ từng món quà, đến khi xong mới nhẹ nhàng phủi tay rồi rót trà cho ông:
- " Tui với em hai, em ba cũng đã mần xong hết rồi chớ...nào dám trễ nãi việc tốt đâu mà ông cứ khéo lo "
Ông cả nghe lời bà cả nói mà hài lòng gật đầu, ông đưa tay ra tiếp nhận tách trà thơm ngon từ tay bà cả mà đưa lên môi uống một ngụm:
- "Ừ, thằng Trạch đâu ra ông bảo."
Hữu Trạch chuẩn bị sẵn sàng ngoài sân vừa nghe ông gọi đã vội vã chạy vào nhưng vào trong nhà em liền nhẹ nhàng chạy tới, sợ phát ra âm thanh lớn tiếng làm cho ông cả cùng các bà phật lòng:
- " Dạ thưa ông cả, ông cả gọi con có chi không ạ?"
Ông cả không vội mở miệng sai bảo, tay ông đặt tách trà xuống bàn chỗ để ấm trà, ông hơi nâng cằm hướng những gói quà đã được các bà đống gói thật tinh xảo kia mà bảo rằng:
- "Mày đem quà cáp ra để thằng bình nó sắp xếp để lát ông cùng bà cả qua xã kế một chuyến."
Hữu Trạch diễn nhiên biết chuyến đi lần này quan trọng thế nào, hai tay em nắm lấy nhau, người em hơi cúi xuống vâng lời làm theo:
- "Dạ ông, ông cả cứ yên tâm giao cho con ạ."
Ông cả nhẹ gật đầu ý bảo em bắt đầu làm việc, ánh mắt cùng đôi mày rậm trên khuôn mặt tuy đã đứng tuổi của ông mà khẽ chau mày nhìn quanh một vòng rồi chuyển hướng sang bà cả đang cùng bà hai và bà ba sắp xếp lại đống quà cáp, ông không vui hỏi:
- "Thằng Thịnh nó đâu rồi hả bà hai, sắp đến giờ đến nơi rồi còn lề mà lề mề đặng qua trễ thì mặt mũi để đâu cho đặng?"
Bà hai nghe giọng điệu của ông cả có phần không vui, tay đặt quà xuống mà vội giải thích với ông:
- "Dạ ông cả...thằng Thịnh nó nói với tui nó đã có mần quà riêng chuẩn bị cho con gái nhà bá hộ họ Phương đó đa, ông đợi tui cho người đi gọi nó đừng tức giận lỡ kẻo ảnh hưởng sức khỏe thì không nên."
Ông cả đang có phần tức giận nhưng nghe được cậu hai đã làm quà riêng chuẩn bị lấy lòng con nhà người ta mà không khỏi mỉm cười, ông nhìn số quà cáp bị Hữu Trạch đem ra ngoài xe cũng gần xong mới nói:
- "Ừ, bà gọi nó lên cho tôi."
Bà hai thấy ông cả mỉm cười mà nhẹ nhõm trong lòng, hơi nghiên người mà hướng ra sau nhà lên tiếng:
- "Thằng Tị, thằng tí đâu lên bà biểu."
Thằng Tí đang tất bật chuẩn bị đồ ăn sau nhà còn thằng tị đang lau dọn nghe tiếng bà hai gọi tất bật bỏ công việc đang dở mà chạy lên, nó nắm hai tay lại để ngang bụng cẩn thận hỏi:
- "Dạ bà hai, bà hai cho gọi con có việc chi cần sai bảo ạ."
Bà hai chỉnh lại tôn nghiêm mà nhìn chúng nó, bà cũng không quên nhắc nhở cẩn thận kẻo làm ông cả phật lòng:
- "Mày đi vào trong gọi cậu hai lên đây nói là sắp đi rồi, nhớ nói cậu hai đem theo quà mà cậu hai chuẩn bị còn thằng tị ra xe xem đã sắp đồ cho cẩn thận chưa rồi theo hầu ông sang xã bên đặng mà có việc chi thì sẽ có nó làm."
Thằng Tí nghe đến phần mình liền khom người lễ phép mà xin phép đi làm chứ không hề muốn nhiều chuyện mà nán lại kẻo ông tức giận thì có mà đánh nó chết:
- "Dạ bà hai, con đi làm ngay ạ."
Về phần thằng tị, bà vừa dứt lời nó đã lễ phép mà xin phép bà để đi chuẩn bị:
- " Dạ thưa ông, thưa bà cho con xin phép ra ngoải để chuẩn bị xe ạ"
Lời nó lễ phép vừa xin chỉ đợi bà hai vẫy tay mà cho nó rời đi, thằng tí chả dám chậm trễ mà chạy đi làm việc bà hai đã giao. Không để ông cả đợi lâu, thằng Tí mới đi có một lát mà cậu hai đã đi tới trên người cậu là bộ đồ comle giày da tóc tai được chỉnh chu trong bao nhiêu lãng tử điển trai cùng khuôn mặt được hưởng từ ông cả mà khiến gia nhân trong nhà một phen đứng người nhưng rồi ai cũng chú ý rằng trong tay cậu cầm một hộp quà nhìn qua tuy có thể biết là tự làm nhưng lại tinh xảo và đẹp mắt như thành phẩm của các bà nhưng cũng đủ biết là cậu đã tập trung và hao tâm vì nó rất nhiều.
Bước chân cậu sải dài càng ngày càng gần nơi ông cùng các bà đang uống trà liền hạ tông giọng lễ phép chào hỏi:
- " con chào cha, con chào má cả, má, má ba, xin lỗi cha thì con xuống trễ làm trễ giờ"
Ông cả nghe cậu hai cất tiếng liền nhu thuận mà hướng ánh mắt cười hiền phất tay tỏ ra không sao rồi lại cầm cây gậy cùng cái nón đen hướng chân sải bước đến cạnh chiếc xe bốn bánh Ford Vedette, nói đến Ford Vedette là một loại xe hơi sedan với 6 cửa sổ ra đời vào năm 1948. Xe được thiết kế tại Mỹ, sản xuất tại một xưởng ráp xe ở thành phố Poissy, và bán bởi hãng Ford SAF bên Pháp. Chiếc xe bóng nhoáng có thể thấy được là ông vừa tậu về cấch đây không lâu
Ông đứng cạnh bên chiếc xe sang trọng đủ để thấy sự giàu sang phú quý của nửa đời người mà ông bá hộ Nguyễn xây dựng được, cậu hai Thịnh cùng bà cả trong bộ đồ nhung trắng cùng vòng ngọc màu thạch xanh, lướt trên người bà không thể không nhìn đến trên cổ bà còn là loại trân châu bên tây được ông mua về khi đi công tác trên sài thành về tặng bà, bà vừa đi tới đã vừa vặn mà ngồi vào cạnh ông ở phía ghế sau để cho cậu hai cùng thằng tị ngồi đằng trước lái xe, khi cả bốn đã ngồi đầy đủ trong xe thì chiếc xe cũng lăn bánh mà rời khỏi sân nhà mà chạy ra ngoài để qua xã bên, xã Xuân Ngọc bên cạnh.
Trên quảng đường đi chả ai lên tiếng để phá vỡ bầu không khí im lặng đáng sợ này thì giọng nói trầm lắng cùng sự uy nghiêm của ông cả vang lên đánh tan bầu không khí vô cùng ngột ngạt mà dặn dò cậu hai:
- "Thằng hai một lát đừng vì hồi hộp mà đem con gái nhà người ta hù đến sợ, mần không nó mà sợ là chả ai trong cái xã này dám gả con gái cho mày nữa đâu nghe con."
Cậu hai vừa nghe ông dặn có chút vừa buồn vừa lo mà lên tiếng trả lời lại ông:
- " Cha cứ khéo lo, con lớn rồi mà cổ có khi chưa kịp mần mà đã đổ con rồi không chừng ấy chứ "
Ông cả cùng bà cả với thằng tị không hẹn liền vì câu nói của cậu hai mà cười đến thành tiếng, bà cả là người nhanh nhẹn liền đưa tay khẽ vỗ nhẹ tay đang để trên đùi ông mà lên tiếng:
- " Thịnh nó nói đúng đó, ông cứ khéo lo thịnh nó theo ông vừa điển trai lại tốt tính còn giỏi giang cô nào mà chả muốn gả sang nhà mình để mà làm dâu "
Ông cả vừa nghe liền cười hiền mà lên tiếng nhắc nhở:
- " Tốt thì tốt nhưng chớ mà kiêu ngạo đặng không con gái nhà ông bá hộ bên đời nào dám gả sang đây mà không lo cho được hả bà "
Bà cả cười đến nổi cặp mắt phượng cũng đã cười đến không thấy ánh trời liền thuận ông mà lên tiếng:
- " Phải phải, ông nói phải "
Cuộc nói chuyện cứ vang lên đem cả bầu không khí khi rời nhà Nguyễn mà chạy trên đường từ trầm lắng chuyển sang náo nhiệt vô cùng
Quay lại nhà ông bá hộ Nguyễn trái ngược hoàn toàn với trên xe thì trong nhà im ắng đến lạ, chắc vì ai cũng đã về phòng nấy chỉ còn có những gia nhân lo làm việc của mình. Ở trong căn phòng của bà ba, căn phòng tuy có phần giản dị nhưng nhìn kĩ sẽ thấy từng vật dụng trong phòng đều đắt tiền, bà ba ngồi trên ghế sắt mặt âm trầm, đôi lông mày lá liễu tôn lên vẻ đẹp của riêng bà mà nhíu lại biểu hiện bà đang gặp vấn đề khó khăn, ngón tay ngọc ngà có tiết tấu mà gõ nhẹ bàn nhưng đang trâm ngâm suy ngẫm điều gì đó.
Chuyện bà đang trâm ngâm suy nghĩ là đang nghĩ tới việc cậu hai kết hôn, quả thật nếu cậu hai kết hôn với nhà họ Phương thì nhà họ Nguyễn sẽ càng giàu có, địa vị nâng cao thêm một bậc nhưng nếu như vậy vị trí trong nhà của bà cùng Gia Kiệt cũng sẽ không bằng từ trước. Bà ba nghĩ bản thân lại nghĩ tới bà cả không khỏi bật cười, nụ cười dường như đã xua đi mọi việc không vui vừa tích tụ của bà, đôi mắt to nhưng sâu khiến ai nhìn vào mà khó thoát ra đã hơi híp lại trong như đang chờ kịch vui sắp xảy ra trong chính gia can này:
- "Bà cả còn chưa gấp thì chớ gì người làm vợ nhỏ như mình gấp cái gì đây."
Như mỗi buổi sáng thường ngày, nhưng nay người qua kẻ lại trong nhà ông hội đồng Nguyễn lại đông đúc đến lạ
Ngay cả bà cả cùng ba hai với bà ba đã ngồi chiễm chệ ngay giữa nhà để xem quà cáp, mọi người tất bật làm việc của bản thân thì từ xa, bóng dáng người đàn ông đứng tuổi trong bộ đồ tây quần y trong nghiêm chỉnh đẹp đẽ bảnh bao đang tiếng bước đến dần nơi các bà đang ngồi rồi cũng chỉnh ghế gỗ trúc được khắc tinh xảo mà ngồi xuống, cánh môi mỏng cùng ánh mắt sắc bén của ông cũng không vội mà lướt qua các món quà rồi mới lên tiếng:
- " Việc tôi nhờ các bà, các bà mần tới đâu rồi, đặng mà còn tranh thủ chớ trễ nãi thì không nên "
Bà cả vừa nghe ông hỏi đã vui vẻ mà đôi mắt cũng đã cười hiền nhưng tay vẫn không quên mà gói gọn đẹp đẽ từng món quà, đến khi xong mới nhẹ nhàng phủi tay rồi rót trà cho ông:
- " Tui với em hai, em ba cũng đã mần xong hết rồi chớ...nào dám trễ nãi việc tốt đâu mà ông cứ khéo lo "
Ông cả nghe lời bà cả nói mà hài lòng gật đầu, ông đưa tay ra tiếp nhận tách trà thơm ngon từ tay bà cả mà đưa lên môi uống một ngụm:
- "Ừ, thằng Trạch đâu ra ông bảo."
Hữu Trạch chuẩn bị sẵn sàng ngoài sân vừa nghe ông gọi đã vội vã chạy vào nhưng vào trong nhà em liền nhẹ nhàng chạy tới, sợ phát ra âm thanh lớn tiếng làm cho ông cả cùng các bà phật lòng:
- " Dạ thưa ông cả, ông cả gọi con có chi không ạ?"
Ông cả không vội mở miệng sai bảo, tay ông đặt tách trà xuống bàn chỗ để ấm trà, ông hơi nâng cằm hướng những gói quà đã được các bà đống gói thật tinh xảo kia mà bảo rằng:
- "Mày đem quà cáp ra để thằng bình nó sắp xếp để lát ông cùng bà cả qua xã kế một chuyến."
Hữu Trạch diễn nhiên biết chuyến đi lần này quan trọng thế nào, hai tay em nắm lấy nhau, người em hơi cúi xuống vâng lời làm theo:
- "Dạ ông, ông cả cứ yên tâm giao cho con ạ."
Ông cả nhẹ gật đầu ý bảo em bắt đầu làm việc, ánh mắt cùng đôi mày rậm trên khuôn mặt tuy đã đứng tuổi của ông mà khẽ chau mày nhìn quanh một vòng rồi chuyển hướng sang bà cả đang cùng bà hai và bà ba sắp xếp lại đống quà cáp, ông không vui hỏi:
- "Thằng Thịnh nó đâu rồi hả bà hai, sắp đến giờ đến nơi rồi còn lề mà lề mề đặng qua trễ thì mặt mũi để đâu cho đặng?"
Bà hai nghe giọng điệu của ông cả có phần không vui, tay đặt quà xuống mà vội giải thích với ông:
- "Dạ ông cả...thằng Thịnh nó nói với tui nó đã có mần quà riêng chuẩn bị cho con gái nhà bá hộ họ Phương đó đa, ông đợi tui cho người đi gọi nó đừng tức giận lỡ kẻo ảnh hưởng sức khỏe thì không nên."
Ông cả đang có phần tức giận nhưng nghe được cậu hai đã làm quà riêng chuẩn bị lấy lòng con nhà người ta mà không khỏi mỉm cười, ông nhìn số quà cáp bị Hữu Trạch đem ra ngoài xe cũng gần xong mới nói:
- "Ừ, bà gọi nó lên cho tôi."
Bà hai thấy ông cả mỉm cười mà nhẹ nhõm trong lòng, hơi nghiên người mà hướng ra sau nhà lên tiếng:
- "Thằng Tị, thằng tí đâu lên bà biểu."
Thằng Tí đang tất bật chuẩn bị đồ ăn sau nhà còn thằng tị đang lau dọn nghe tiếng bà hai gọi tất bật bỏ công việc đang dở mà chạy lên, nó nắm hai tay lại để ngang bụng cẩn thận hỏi:
- "Dạ bà hai, bà hai cho gọi con có việc chi cần sai bảo ạ."
Bà hai chỉnh lại tôn nghiêm mà nhìn chúng nó, bà cũng không quên nhắc nhở cẩn thận kẻo làm ông cả phật lòng:
- "Mày đi vào trong gọi cậu hai lên đây nói là sắp đi rồi, nhớ nói cậu hai đem theo quà mà cậu hai chuẩn bị còn thằng tị ra xe xem đã sắp đồ cho cẩn thận chưa rồi theo hầu ông sang xã bên đặng mà có việc chi thì sẽ có nó làm."
Thằng Tí nghe đến phần mình liền khom người lễ phép mà xin phép đi làm chứ không hề muốn nhiều chuyện mà nán lại kẻo ông tức giận thì có mà đánh nó chết:
- "Dạ bà hai, con đi làm ngay ạ."
Về phần thằng tị, bà vừa dứt lời nó đã lễ phép mà xin phép bà để đi chuẩn bị:
- " Dạ thưa ông, thưa bà cho con xin phép ra ngoải để chuẩn bị xe ạ"
Lời nó lễ phép vừa xin chỉ đợi bà hai vẫy tay mà cho nó rời đi, thằng tí chả dám chậm trễ mà chạy đi làm việc bà hai đã giao. Không để ông cả đợi lâu, thằng Tí mới đi có một lát mà cậu hai đã đi tới trên người cậu là bộ đồ comle giày da tóc tai được chỉnh chu trong bao nhiêu lãng tử điển trai cùng khuôn mặt được hưởng từ ông cả mà khiến gia nhân trong nhà một phen đứng người nhưng rồi ai cũng chú ý rằng trong tay cậu cầm một hộp quà nhìn qua tuy có thể biết là tự làm nhưng lại tinh xảo và đẹp mắt như thành phẩm của các bà nhưng cũng đủ biết là cậu đã tập trung và hao tâm vì nó rất nhiều.
Bước chân cậu sải dài càng ngày càng gần nơi ông cùng các bà đang uống trà liền hạ tông giọng lễ phép chào hỏi:
- " con chào cha, con chào má cả, má, má ba, xin lỗi cha thì con xuống trễ làm trễ giờ"
Ông cả nghe cậu hai cất tiếng liền nhu thuận mà hướng ánh mắt cười hiền phất tay tỏ ra không sao rồi lại cầm cây gậy cùng cái nón đen hướng chân sải bước đến cạnh chiếc xe bốn bánh Ford Vedette, nói đến Ford Vedette là một loại xe hơi sedan với 6 cửa sổ ra đời vào năm 1948. Xe được thiết kế tại Mỹ, sản xuất tại một xưởng ráp xe ở thành phố Poissy, và bán bởi hãng Ford SAF bên Pháp. Chiếc xe bóng nhoáng có thể thấy được là ông vừa tậu về cấch đây không lâu
Ông đứng cạnh bên chiếc xe sang trọng đủ để thấy sự giàu sang phú quý của nửa đời người mà ông bá hộ Nguyễn xây dựng được, cậu hai Thịnh cùng bà cả trong bộ đồ nhung trắng cùng vòng ngọc màu thạch xanh, lướt trên người bà không thể không nhìn đến trên cổ bà còn là loại trân châu bên tây được ông mua về khi đi công tác trên sài thành về tặng bà, bà vừa đi tới đã vừa vặn mà ngồi vào cạnh ông ở phía ghế sau để cho cậu hai cùng thằng tị ngồi đằng trước lái xe, khi cả bốn đã ngồi đầy đủ trong xe thì chiếc xe cũng lăn bánh mà rời khỏi sân nhà mà chạy ra ngoài để qua xã bên, xã Xuân Ngọc bên cạnh.
Trên quảng đường đi chả ai lên tiếng để phá vỡ bầu không khí im lặng đáng sợ này thì giọng nói trầm lắng cùng sự uy nghiêm của ông cả vang lên đánh tan bầu không khí vô cùng ngột ngạt mà dặn dò cậu hai:
- "Thằng hai một lát đừng vì hồi hộp mà đem con gái nhà người ta hù đến sợ, mần không nó mà sợ là chả ai trong cái xã này dám gả con gái cho mày nữa đâu nghe con."
Cậu hai vừa nghe ông dặn có chút vừa buồn vừa lo mà lên tiếng trả lời lại ông:
- " Cha cứ khéo lo, con lớn rồi mà cổ có khi chưa kịp mần mà đã đổ con rồi không chừng ấy chứ "
Ông cả cùng bà cả với thằng tị không hẹn liền vì câu nói của cậu hai mà cười đến thành tiếng, bà cả là người nhanh nhẹn liền đưa tay khẽ vỗ nhẹ tay đang để trên đùi ông mà lên tiếng:
- " Thịnh nó nói đúng đó, ông cứ khéo lo thịnh nó theo ông vừa điển trai lại tốt tính còn giỏi giang cô nào mà chả muốn gả sang nhà mình để mà làm dâu "
Ông cả vừa nghe liền cười hiền mà lên tiếng nhắc nhở:
- " Tốt thì tốt nhưng chớ mà kiêu ngạo đặng không con gái nhà ông bá hộ bên đời nào dám gả sang đây mà không lo cho được hả bà "
Bà cả cười đến nổi cặp mắt phượng cũng đã cười đến không thấy ánh trời liền thuận ông mà lên tiếng:
- " Phải phải, ông nói phải "
Cuộc nói chuyện cứ vang lên đem cả bầu không khí khi rời nhà Nguyễn mà chạy trên đường từ trầm lắng chuyển sang náo nhiệt vô cùng
Quay lại nhà ông bá hộ Nguyễn trái ngược hoàn toàn với trên xe thì trong nhà im ắng đến lạ, chắc vì ai cũng đã về phòng nấy chỉ còn có những gia nhân lo làm việc của mình. Ở trong căn phòng của bà ba, căn phòng tuy có phần giản dị nhưng nhìn kĩ sẽ thấy từng vật dụng trong phòng đều đắt tiền, bà ba ngồi trên ghế sắt mặt âm trầm, đôi lông mày lá liễu tôn lên vẻ đẹp của riêng bà mà nhíu lại biểu hiện bà đang gặp vấn đề khó khăn, ngón tay ngọc ngà có tiết tấu mà gõ nhẹ bàn nhưng đang trâm ngâm suy ngẫm điều gì đó.
Chuyện bà đang trâm ngâm suy nghĩ là đang nghĩ tới việc cậu hai kết hôn, quả thật nếu cậu hai kết hôn với nhà họ Phương thì nhà họ Nguyễn sẽ càng giàu có, địa vị nâng cao thêm một bậc nhưng nếu như vậy vị trí trong nhà của bà cùng Gia Kiệt cũng sẽ không bằng từ trước. Bà ba nghĩ bản thân lại nghĩ tới bà cả không khỏi bật cười, nụ cười dường như đã xua đi mọi việc không vui vừa tích tụ của bà, đôi mắt to nhưng sâu khiến ai nhìn vào mà khó thoát ra đã hơi híp lại trong như đang chờ kịch vui sắp xảy ra trong chính gia can này:
- "Bà cả còn chưa gấp thì chớ gì người làm vợ nhỏ như mình gấp cái gì đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất