Chương 14: Ngày tháng tốt đẹp kết thúc
Tối qua Vệ Thừa Thù uống nhiều rượu, lúc mặt trời lên cao mới thức dậy trong nhà bạn, đầu đau như sắp nứt ra, vừa mới rút điện thoại ra liền nhận được cuộc gọi của mẹ Thư Uyển Dung từ Châu Âu xa xôi gọi về, vừa mở miệng đã nói: "Anh con về rồi."
"Có gì lạ đâu." Vệ Thừa Thù kỳ thực có một giây sửng sốt, thế nhưng rất nhanh liền kịp phản ứng, xoa xoa huyệt thái dương nói: "Nói thật anh ta có thể ngây ngô ở bên ngoài suốt ba tháng mà không đói chết con đã rất kinh ngạc rồi."
Thư Duyển Dung có chút bất mãn với thái độ thờ ơ của con trai: "Thừa Thù, con đừng cho rằng mình thông minh nhất thế giới này, dù sao nó cũng là anh con, là đứa con cả danh chính ngôn thuận của ba con..."
Vệ Thừa Thù ngắt lời bà, chậc lưỡi: "Được rồi, mẹ đừng nói mãi mấy lời ấy, Vệ Tây là dạng gì chẳng lẽ mẹ còn không biết? Nói lớn tiếng một chút còn không có gan, ngày nào mẹ cũng lo lắng như vậy có mệt không? Hiện giờ bên kia đang là nửa đêm, chuyện anh ta về nhà mà cũng đáng giá để mẹ bò dậy lúc nửa đêm để gọi cho con sao?"
Thư Uyển Dung thở dài: "Không phải mẹ cố bò dậy tìm con, là ba ba con mới gọi qua đánh thức mẹ. Ông ấy nổi trận lôi đình, nói anh con không chỉ rống ông ấy mà còn cúp điện thoại, số nhà riêng đến giờ vẫn chưa gọi được, chú Chu của con nói điện thoại đã bị anh con đập hư rồi."
"........." Vệ Thừa Thù trầm mặc một hồi rồi đẩy cô gái đang quấn lấy người mình: "Wow, nếu thật sự là vậy thì con nên vỗ tay cho anh ta a."
"Đừng có làm rộn, ba con đang giận lắm, đây là lần thứ hai mẹ thấy ông ấy giận như vậy, lần trước chính là lần thấy hình của anh con với Nguyễn Thời Hành." Thư Uyển Dung thở dài: "Trong lòng ba con, anh trai con vẫn có phân lượng."
"Cái này thì mẹ nói thừa rồi, đó là con trai của người vợ thời tào khang, dĩ nhiên danh chính ngôn thuận hơn con trai mẹ rồi."
Thư Uyển Dung tức giận: "Vệ Thừa Thù!"
"Sao?"
Người ngoài vẫn luôn nói tiểu thiếu gia Vệ gia cởi mở tài giỏi, không hổ là điển hình của hổ phụ sinh hổ tử, thế nhưng chỉ có mẹ ruột Thư Uyển Dung biết rõ đức hạnh thật sự của đứa con này, mà bà thì không có cách nào với đứa con ngang bướng hệt như ngựa hoang này, tức giận nửa ngày cũng chỉ đành dịu lại nói: "Lúc này ba con vẫn còn giận lắm, chốc nữa con gọi qua nói chuyện an ủi ông ấy một chút, nói chuyện luận văn của con giành được giải thưởng đi."
Vệ Thừa Thù cười nhạt cúp máy, đẩy cô gái nũng nịu muốn ôm lấy mình, không thèm để mắt nói: "Xuống đi, đừng có làm phiền tôi."
Cô gái cứng đờ, nhìn gương mặt anh tuấn âm trầm bị phần tóc mái rũ xuống, cô gái hoảng sợ không dám làm gì. Lúc này cửa phòng bị người mở ra, vài nam nữ xấp xỉ tuổi tiến vào, người đi đầu thấy tình cảnh trong phòng liền bật cười: "Wow, sáng sớm mà đã nóng bỏng vậy rồi sao? Hôm nay Vệ thiếu có đi chung không?"
Vệ Thừa Thù liếc nhìn đối phương, gạt cô gái đứng dậy: "Có chút việc phải về nhà, hôm nay không chơi được."
"Đừng nha!" Hình Khải lập tức gấp gáp: "Đã nói trước rồi mà, lần này ngay cả Nguyễn Thời Hành cũng tới, Nguyễn thiếu có một người bạn từ thời để chỏm bên Lục gia, không làm quen thì tiếc lắm đấy."
Vệ Thừa Thù nghe thấy cái tên này liền bật cười, vừa thắt dây nịt vừa nhếch môi nhìn đối phương: "Anh trai tôi nhớ thương cúc anh ta, anh không sợ tôi cũng vậy à?"
Đối phương sửng sốt, Vệ Thừa Thù mặc quần xong thì không vội mặc áo, đặc biệt gọi tên đối phương: "Hình Khải, tôi nghe người ta nói bức hình anh trai tôi hôn trộm Nguyễn Thời Hành là anh chụp, thật hay giả vậy?"
Biểu tình vui cười hí hửng của Hình Khải lập tức biến đổi: "Sao có thể chứ?! Cậu nghe ai nói vậy?"
"Ồ~" Vệ Thừa Thù không trả lời, cầm áo sơ mi nói: "Chuyện này vừa lộ ra, đoàn phim liền gạch tên anh ta, Vương Duyệt cũng nháo loạn không chịu gả, trước kia anh thân với anh trai tôi như vậy, không đứng ra nói giúp một tiếng thì thôi chứ sao có thể bỉ ổi đến mức thọt một dao sau lưng như vậy được."
Hình Khải trầm mặc một hồi rồi lúng túng cười cười: "Đúng vậy, anh hại cậu ấy cũng chẳng có chỗ nào tốt."
Dừng một chút còn nói thêm: "Anh không lên tiếng nói giúp cũng vì không có cách nào phản bác, bất quá không ngờ quan hệ của hai anh em cậu tốt như vậy, cậu ấy mất tích vài tháng mà cậu vẫn còn lo lắng."
Lúc này Vệ Thừa Thù đã mặc quần áo chỉnh tề, nghe vậy thì bật cười: "Lo cái gì, thuận miệng nói vậy thôi."
Nói xong Vệ Thừa Thù đi thẳng ra cửa, sau đó dừng chân nói: "À, vừa nãy quên nói cho anh biết, anh tôi trở về rồi."
Vệ Thừa Thù đã không còn thấy bóng dáng, nhóm người trong phòng vẫn còn sửng sốt, Hình Khải quay đầu lại nhìn sắc mặt khó coi của đám bạn.
Có người nhỏ giọng hỏi: "Thật hay giả? Vệ Tây trở lại? Cậu ta về mà không liên lạc với cậu à?"
Qua hồi lâu Hình Khải vẫn không trả lời, sắc mặt khó coi mở miệng: "Trước tiên đừng để ý chuyện này, mau gọi điện cho Vương Duyệt báo chuyện Vệ Thừa Thù hôm nay không tham gia cùng Vệ Tây đã về cho em ấy biết."
*****
Vệ gia, Vệ Tây nghiêm nghị dẫn Đoàn Kết Nghĩa vào phòng mình.
Cuộc sống đói bụng này thực sự không thể chịu đựng thêm một ngày nào nữa.
Đoàn Kết Nghĩa đã tẩy rửa bản thân sạch sẽ, còn mặc quần áo mới do Chu quản gia chuẩn bị, so với dáng vẻ đầu tóc rối bù râu ria xồm xoàm ban đầu cứ hệt như hai người khác biệt, chẳng qua ở trước mặt Vệ Tây thì vẫn nơm nớp lo sợ như cũ.
Chạy không thoát, đánh không lại, lúc này Đoàn Kết Nghĩa đã chịu nhận mệnh, thân hình cao lớn co rúm thành một đoàn tạo thành một chiếc bóng tròn vo trên mặt thảm, giọng nói hùng hậu sợ sệt hô: "Sư phụ."
Vệ Tây xoa xoa cái đầu to gấp mấy lần bàn tay mình của đối phương, đưa một túi đồ qua: "Ăn tạm đi rồi chúng ta nói chuyệt trùng kiến tông môn."
Đó là một túi bánh bích quy nhỏ có hình xương rất tinh xảo, trên bao bì viết toàn chữ tiếng anh, thoạt nhìn khá đắt. Đoàn Kết Nghĩa đói gần hai ngày, cho dù sợ cũng không kháng cự được bản năng, vội vàng xé bao bì gặm ngấu nghiến, mùi vị có chút kỳ lạ, quả nhiên khác với bánh bích quy giá rẻ mà anh thường ăn.
Nhìn Đoàn Kết Nghĩa ăn mà Vệ Tây nhịn không được nuốt nước miếng. Làm sư phụ tốt thật không dễ chút nào, trước đó có một thân một mình, có bao nhiêu ăn bấy nhiêu còn không đủ no, giờ lại có thêm ràng buộc, phải rút ra một phần trong kẽ răng cho đồ đệ.
Vốn không cần phải đói như thế này, nghĩ tới nguyên nhân Vệ Tây liền tức cành hông: "Nếu không phải tên Sóc Tông kia phá hỏng chuyện tốt..."
Lỗ tai Đoàn Kết Nghĩa khẽ động một cái: "Sóc Tông? Sư phụ nói cái người trong số đưa chúng ta tới thủ đô à?"
Vệ Tây ừ một biết: "Anh biết à?"
Buổi sáng lúc nằm trong xe Đoàn Kết Nghĩa có chút mơ mơ hồ hồ nên không chú ý lắm, hiện giờ nghe thấy cái tên đặc biệt này thì càng nghĩ lại càng thấy quen, liền dứt khoát rút di động ra tìm kiếm, kết quả kinh ngạc tới suýt chút nữa nhảy cẫng lên: "Quả nhiên chính là anh ta a!"
Lúc này Vệ Tây mới biết đồ đệ mình cũng có pháp khí làm mình nghi hoặc suốt chặng đường, lập tức giật lấy xem, quả nhiên thấy gương mặt làm mình hận tới ngứa răng của Sóc Tông. Phía dưới là mấy dòng chữ nhỏ xíu giống dạng thiếu tay thiếu chân mà cậu nhìn thấy trong sách, nội dung đều là tập đoàn xx công ty xx làm người ta không hiểu gì cả.
Đoàn Kết Nghĩa có vẻ rất kích động: "Má nó, bởi mới nói cứ thấy gương mặt đó quen lắm, game mình đang chơi chính là công ty chi nhánh của bọn họ a! Ban đầu diễn đàn có rất nhiều nữ game thủ si mê anh ta, sao mình lại quên béng đi mất chứ! Không ngờ đời này lại có thể gặp được người trâu bò như vậy!"
Vệ Tây nghe vậy thì mờ mịt: "Rất lợi hại à?"
"Đương nhiên rồi, xếp trong top năm trên bảng tài phú, sản nghiệp trong tay nhiều đếm không xuể, tiền kiếm được nhiều đến mức chỉ sợ sài cả đời cũng không hết, lại còn có gương mặt dễ nhìn nữa chứ, lần đầu tiên thấy được người giỏi như vậy, tôi nằm ác mộng cả tháng trời vẫn chưa tỉnh táo lại được a."
Vệ Tây nghe không hiểu, nhíu mày: "Anh ta tổn thương đồ đệ à?"
Đoàn Kết Nghĩa bi thương nói: "Đúng vậy, vợ game của đồ đệ gọi anh ta là chồng, đồ đệ sao có thể không bi thương a."
"..." Vệ Tây mơ hồ cảm thấy đồ đệ bị ủy khuất, liền thương hại vỗ cái đầu to của Đoàn Kết Nghĩa: "Không sao, sư phụ sẽ báo thù."
"A, không cần không cần, sau đó đồ đệ phát hiện tên kia thật ra là nhân yêu, đã chia tay rồi." Đoàn Kết Nghĩa nói: "Thiệt nể cậu ta mỗi ngày ở trên mạng cứ nhõng nha nhõng nhẽo, cởi quần ra phỏng chừng chim còn lớn hơn đồ đệ."
Vệ Tây: "...?"
Đoàn Kết Nghĩa có chút ngượng ngùng: "Huống chi hiện giờ đồ đệ cũng gọi Sóc tiên sinh là chồng a."
Vệ Tây câm nín, do dự xem có nên đập chết đánh chết tên nghiệt đồ phản bội sư môn này hay không: "Bởi vì anh ta có tiền?"
"Bởi vì anh ta đẹp trai a, dáng dấp không đẹp thì thống nhất gọi là ba rồi." Cảm nhận được Vệ Tây bất mãn, Đoàn Kết Nghĩa thầm nói, con nhà giàu đúng là không hiểu sự đời mà, thở dài nói tiếp: "Aiz, đầu năm nay ăn uống đi ở có cái nào là không cần tiền đâu, ngài muốn trùng kiến môn phái cũng cần tiền mà? Người bình thường không có tiền muốn đi nửa bước cũng khó."
Vệ Tây ngây người trong núi nhiều năm như vậy, vẫn luôn nghe Vệ Đắc Đạo nói về mớ vàng bạc để trùng kiến tông môn, thế nhưng cậu hoàn toàn không có khái niệm gì về tiền. Hiện giờ nghe Đoàn Kết Nghĩa nói vậy thì sửng sốt: "Trùng kiến tông môn cần rất nhiều tiền à? Tôi dẫn anh ra ngoài tìm một đỉnh núi..."
Đoàn Kết Nghĩa nghe vậy thì mờ mịt, quay đầu nhìn chóp cây thấp lùn ở xa xa ngoài cửa sổ, thầm nói, nơi này là thủ đô đi? Đỉnh núi? Hương Sơn? Cảnh Sơn? Bát Đạt Lĩnh? Ôi mẹ ơi, mình tùy tiện nhận được một sư phụ trâu bò như vậy sao?
Đoàn Kết Nghĩa vô cùng khiếp sợ lẩm bẩm nhìn Vệ Tây: "Chồng..."
Vệ Tây: "?"
Đoàn Kết Nghĩa dùng sức lắc đầu, nuốt nước miếng: "Sư, sư phụ, ngài tiết lộ một chút đi, tông môn chúng ta rốt cuộc có bao nhiêu vốn khởi đầu vậy?"
Vệ Tây thầm nghĩ chuyện này liên quan gì tiền, cứ chiếm một đỉnh núi làm sơn đại vương không phải được rồi sao? Thế nhưng vẫn nhìn số tiền trong giỏ trúc mà mình kiếm được từ khi xuống núi tới nay, cúi đầu đếm: "Bốn trăm."
Đoàn Kết Nghĩa: "........."
****
Đoàn Kết Nghĩa thầm nói tôi đúng là điên rồi mới tin cậu.
Giờ thì anh đã hiểu, sư phụ mình phỏng chừng được gia đình bảo hộ quá tốt, ăn mặc không lo, hoàn toàn không hiểu được nỗi khổ của dân chúng bình dân, khó trách bỏ nhà đi vài tháng đã biến thành dáng vẻ lam lũ như vậy.
Hơn nữa còn rất biết cách chọc cười, có hai tấm chi phiếu lại nghĩ là hai trăm đồng tiền, Đoàn Kết Nghĩa anh mặc dù sống ở tầng chót xã hội nhưng bình thường cũng có xem phim ảnh a.
Thế nhưng phỏng chừng có một trăm ngàn ở Bắc Kinh cũng chẳng làm gì được.
Đoàn Kết Nghĩa tốn không ít công sức giải thích cho vị đại thiếu gia này hiểu giá thuê mướn phòng ở thủ đô, nghe xong Vệ Tây liền sửng sốt: "Đắt vậy sao?"
"Chứ còn sao nữa." Đoàn Kết Nghĩa mặc dù không có kinh nghiệm xây dựng môn phái thế nhưng có lẽ cũng không khác mấy với gây dựng sự nghiệp, liền gom góp tri thức mình biết giải thích: "Sư phụ xem, trừ bỏ thuê phòng còn nhiều chuyện khác nữa. Đăng ký, phải đăng ký đúng không? Không đăng ký thì chính là kinh doanh phi pháp, cục công thương sẽ tới điều tra. Vật dụng này nọ cũng tốn thêm một khoản, sửa sang trang trí rất đắt, còn cần nhân công nữa, tiền thuê nhân công ở thủ đô rất cao, nghe nói sinh viên làm thuê hiện giờ một tháng cũng mấy chục ngàn..."
Nói tới đây cứ như có một ngọn núi thật lớn đè trên đỉnh đầu, Vệ Tây không sợ trời không sợ đất nhưng nghe tới cuối cùng cũng tỏ ra hốt hoảng, lẩm bẩm: "Thế đạo sao lại gian nan như vậy?"
****
Vệ Thừa Thù ôm cái đầu đau tới sắp nứt ra bước vào nhà, nhìn thấy chó cưng thì sắc mặt âm trầm mới tốt hơn một chút.
"Mic." Vệ Thừa Thù vẫy vẫy tay, không biết có phải ảo giác hay không mà cậu có cảm giác hôm nay Mic trông có vẻ uể oải.
Vệ Thừa Thù nghĩ rằng nó đang tức giận vì tối qua mình không về, liền kiên nhẫn xoa xoa lông nó một vòng thì phát hiện ở bên đầu nó mất đi một chỏm lông, liền đưa tay sờ sờ: "Sao lại trụi mất một lõm thế này?"
Bị bệnh ngoài da à?"
Nghe thấy vấn đề này Mic liền nằm xoài ra đất ẳng ẳng kêu la, trông giống như ủy khuất muốn dốc bầu tâm sự.
"Nhị thiếu." Chu quản gia nghe thấy động tĩnh liền chạy ra đón, thấy Vệ Thừa Thù thì chạy nhanh tới: "Đại thiếu đã trở về rồi."
Vệ Thừa Thù gật đầu: "Người đâu?"
"Đại thiếu ở trên đầu, cần tôi gọi một tiếng không?"
Vệ Thừa Thù nhíu mày nhìn lên cầu thang, một lúc lâu sau thì phiền não cào cào tóc, cũng không biết vì sao mình lại vội vàng quay về nhà như vậy: "Không cần, làm chút thức ăn cho tôi, uống rượu xong đau đầu muốn chết."
Bà vú Vệ gia lúc đại thiếu trở về thì thực biếng nhác nấu mỗi chén cháo, hiện giờ thấy nhị thiếu yêu cầu thì lập tức ân cần, không đợi Chu quản gia chỉ huy đã lập tức vọt vào bếp, thế nhưng vừa mở cửa tủ lạnh thì lập tức ngây người: "Thức ăn đâu?!"
Tủ lạnh trống toát, toàn bộ rau cải trái cây bà mua về lúc sáng đều không cánh mà bay, trên tấm ngăn chỉ còn lại một đống túi ny lon cùng chai lọ rỗng. Bà thầm nói, không có rau cải thì làm cháo gà vậy, thế nhưng mở tủ đông ra thì phát hiện tủ đông cũng trống rỗng, đừng nói gà, ngay cả chân giò hun khói Kim Hoa cũng bị lột bao bì ăn sạch.
Chu quản gia nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của bà vú thì chạy vào nhìn, nhất thời cũng gấp gáp: "Bà sao vậy? Ngay cả thức ăn mà cũng không biết chuẩn bị à?"
Bà vú kinh sợ giải thích: "Không đúng, buổi sáng rõ ràng vẫn còn..."
Lúc Chu quản gia tới nói đại thiếu muốn ăn sáng thì trong tủ lạnh rõ ràng vẫn còn thức ăn, khi đó bà vú lười phục vụ đại thiếu nên không hề đụng tới nguyên liệu, chỉ lấy ra vài cái trứng vịt muối, không có khả năng nhớ nhầm.
Chu quản gia hiển nhiên không tin, khiển trách bà vú lười biếng.
Vệ Thừa Thù biết trong nhà không còn chút thức ăn cũng sững sốt, thế nhưng cậu đã đói lạ, nếu gọi thức ăn ngoài thì tốn thời gian, bất đắc dĩ lục cả gian bếp chỉ tìm được một gói mì gói.
Say rượu về nhà còn phải húp mì gói, Vệ Thừa Thù ngồi trên ghế sô pha bị Mic cào nát, cả người bực bội không thôi, cố tình hôm nay Mic lại còn không hiểu chuyện, tựa hồ rất đói bụng, cứ cào cào tô mỳ của cậu, bị đập móng thì đứng bên cạnh bàn trà gân cổ sủa.
Vệ Thừa Thù thực sự ăn không vô, bèn hỏi Chu quản gia: "Hôm nay cho Mic ăn chưa?"
Sau khi nhận được câu trả lời, Vệ Thừa Thù vốn định kiên quyết không cho Mic ăn thêm, dù sao thì nó cũng đã quá béo. Mic trông có vẻ không phục, thậm chí còn tức giận, không cho Vệ Thừa Thù sờ mình.
Không còn cách nào, chó cưng được nuông chìu thành thế này, đánh thì không nỡ, Vệ Thừa Thù chỉ có thể nhượng bộ, móc một túi bánh bích quy cho nó.
Thế nhưng chó cưng được dỗ dành cũng không thèm làm nũng, Vệ Thừa Thù trầm mặt, bưng tô mì nửa ngày nhưng không ăn được ngụm nào.
Vệ Thừa Thù tức muốn chết nhưng lại không rõ mình tức vì cái gì, trước kia cứ thấy dáng vẻ khúm núm của anh cả liền giận, thế nhưng lúc anh cả bỏ nhà đi, cậu cơ hồ giận tới phát điên.
Càng nghĩ lại càng giận, cạch một tiếng bỏ đũa xuống. Nghe thấy động tĩnh truyền tới từ cầu thang, Vệ Thừa Thù tức giận phừng phừng bật dậy, đang định mắng con mẹ nó anh còn biết đường quay về à, thế nhưng vừa liếc nhìn một cái liền đờ người.
Anh cả trước kia vẫn luôn khúm núm giờ phút này đang mặc áo bào rách rưới, dáng vẻ vô cùng quỷ dị, thậm chí còn đi chân đất, tay xách một cái búa nghênh ngang đi tới, cứ hệt như đường do mình mở.
Chu quản gia chào hỏi, Vệ Tây chỉ thờ ơ ừ một tiếng, lúc đi ngang qua Vệ Thừa Thù còn không thèm liếc nhìn một cái.
Trước mặt đột nhiên bị một người trẻ tuổi sắc mặt âm trầm lao tới chặn đường, Vệ Tây suýt chút nữa đã theo bản năng giơ búa đập vào đầu đối phương.
May mắn nhìn thấy mặt đối phương có duyên thân nhân với tiểu quỷ xui xẻo mới nhẫn nhịn xung động. Thế nhưng Vệ Tây thật sự không có nhiều kiên nhẫn, dùng nửa con mắt nhìn đối phương: "Chuyện gì?"
Vệ Thừa Thù nhìn chằm chằm dáng vẻ dị thường của anh cả nhà mình: "Anh xảy ra chuyện gì vậy?"
"Chuyện gì là chuyện gì?" Vệ Tây đẩy Vệ Thừa Thù: "Tránh ra, tôi còn việc phải làm."
Vệ Thừa Thù kinh ngạc bị đẩy ra, trơ mắt nhìn anh cả nhà mình xác búa đi lướt qua, hoàn toàn không giống trước kia ôn hòa hỏi han mình mà còn khinh thường hừ lạnh.
Vệ Tây trong trí nhớ luôn mỉm cười, vô luận là cười vui sướng hay cười khổ, tóm lại là không phải dáng vẻ lạnh nhạt kỳ quái này.
Mặc dù từ mẹ mình đã sớm biết đối phương thay đổi, thậm chí còn dám lớn giọng với ba, bất quá Vệ Thừa Thù chỉ nghĩ là phút bùng nổ ngắn ngủi vì chịu đựng hết nổi mà thôi, thật không ngờ lại biến hóa long trời lỡ đất như vậy.
Chẳng lẽ bản tính thật sự ẩn giấu bên dưới dáng vẻ ẩn nhẫn mấy năm nay chính là sao?
Chu quản gia lặng lẽ chạy tới thì thầm: "Nhị thiếu, từ khi trở lại đại thiếu vẫn luôn là dạng này, không phải cố tình gây sự với cậu đâu, phỏng chừng là ba tháng nay ở bên ngoài không dễ dàng nên bị kích thích."
Vệ Thừa Thù sửng sốt một lúc rồi vội vàng đuổi theo: "Anh định làm gì vậy?!"
Vệ Tây cảm thấy đứa em trai của tiểu quỷ xui xẻo hỏi thật nhiều, thế nhưng lại không thể ăn, chỉ đành nhẫn nhịn trả lời: "Ra ngoài đóng bảng hiệu tông môn."
Thật ra thì Vệ Tây cũng đang không vui, muốn tìm một đỉnh núi nhưng nào biết giá cả thuê mướn phòng ốc nhân công ở thủ đô lại cao như vậy, tiền cậu có căn bản không đủ thuê đỉnh núi, ra ngoài thuê phòng cũng khó, tìm tới tìm lui chỉ có căn nhà Vệ gia không cần tiền thuê này thích hợp nhất.
Lửa giận trong bụng Vệ Thừa Thù bị đáp án này làm sửng sốt, trên đầu hiện ra đầy dấu hỏi.
Chu quản gia cười khổ: "Nhị thiếu, vừa nãy đại thiếu bảo tụi tôi tìm búa tìm ván gỗ, nói là muốn mở tông môn gì đó."
Vệ Thừa Thù lần đầu tiên cảm thấy chỉ số thông minh của mình không đủ dùng, cái thứ hỗn loạn gì đây: "Có ý gì? Anh muốn kinh doanh ở nhà á? Ba sẽ không đồng ý đâu."
Vệ Tây đã xem nơi này là địa bàn của mình, không quan tâm nói: "Quản cái rắm, nơi này sau này sẽ là động phủ của Thái Thương Tông tôi."
Vệ Thừa Thù bị thái độ của anh cả khi nhắc tới ba ba nhà mình chấn động tới suýt mất đi năng lực suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy tiếng chó kêu ô ô, chó cưng Husky của mình xuất hiện trong tầm mắt.
Đoàn Kết Nghĩa bị trận mâu thuẩn của ba người dọa hoảng, nhịn không được muốn tìm đề tài nói chuyện: "Sư phụ, bánh bích quy ngài cho tôi ăn thật ngon, nhãn hiệu gì vậy?"
Vệ Tây nhàn nhạt đáp: "Không biết, là Mic cho."
Đoàn Kết Nghĩa thầm thắc mắc Mic là ai, cái tên này nghe thực Tây phương, hình như đã nghe qua ở đâu rồi, sau đó nghe thấy người gây gỗ với sư phụ nhà mình gọi một tiếng: "Mic!"
Đoàn Kết Nghĩa theo bản năng quay đầu nhìn lại, đập vào mắt là con chó lớn màu xám bạc đã gặp ban sáng đang lao nhanh về phía này.
Thấy chó cưng của mình lại định nổi điên lao tới sủa anh cả như trước kia, trải qua vài lần chấn động, Vệ Thừa Thù theo bản năng muốn cản nó lại.
Nào ngờ chó cưng vừa nãy còn phát cáu với mình vọt tới bên cạnh Vệ Tây, lảo đảo một cái dừng lại, sau đó bắt đầu điên cuồng vẩy đuôi, còn cắn mở tủ giày ở hành lang, ngậm một đôi dép chuẩn xác đặt trước chân Vệ Tây.
Vệ Thừa Thù nhìn chó cưng bình thường đần đến mức bắt tay cũng không có cách nào phối hợp: "......"
Mic cúi rạp người lắc lắc mông, đuôi lắc mạnh tới mức cả phần mông cũng điên cuồng đong đưa, Vệ Tây cúi đầu nhàn nhạt chăm chú nhìn nó một hồi, rốt cuộc bố thí đưa tay.
Mic vừa nãy còn nháo loạn không cho Vệ Thừa Thù sờ lông hệt như được ban ơn, cái đầu lớn còn chủ động củng củng bàn tay kia, chạm được thì mừng như điên, nhe răng trợn mắt thè lưỡi điên cuồng nhảy lên, sau đó giống như nghĩ tới gì đó, quay đầu bỏ chạy.
Bất quá chỉ hai ba giây sau, nó quay trở lại hệt như tia chớp, miệng ngậm một túi gì đó lấy lòng hiến cho Vệ Tây.
Nhìn túi bánh mình mới vừa cho nó cách đó không lâu, Vệ Thừa Thù câm nín: "........."
Vệ Tây bình tĩnh nhận lấy, thuận tay đưa qua bên cạnh: "Này, không phải nói ăn ngon à?"
Đoàn Kết Nghĩa: "........."
Mình tạo nghiệt gì vậy a.
..*..
[Tác giả] Đoàn Kết Nghĩa: [nũng nịu] chồng
Vệ Thừa Thù: Tôi cũng cảm thấy ngày tháng tốt đẹp sắp chấm dứt rồi.
..*..
"Có gì lạ đâu." Vệ Thừa Thù kỳ thực có một giây sửng sốt, thế nhưng rất nhanh liền kịp phản ứng, xoa xoa huyệt thái dương nói: "Nói thật anh ta có thể ngây ngô ở bên ngoài suốt ba tháng mà không đói chết con đã rất kinh ngạc rồi."
Thư Duyển Dung có chút bất mãn với thái độ thờ ơ của con trai: "Thừa Thù, con đừng cho rằng mình thông minh nhất thế giới này, dù sao nó cũng là anh con, là đứa con cả danh chính ngôn thuận của ba con..."
Vệ Thừa Thù ngắt lời bà, chậc lưỡi: "Được rồi, mẹ đừng nói mãi mấy lời ấy, Vệ Tây là dạng gì chẳng lẽ mẹ còn không biết? Nói lớn tiếng một chút còn không có gan, ngày nào mẹ cũng lo lắng như vậy có mệt không? Hiện giờ bên kia đang là nửa đêm, chuyện anh ta về nhà mà cũng đáng giá để mẹ bò dậy lúc nửa đêm để gọi cho con sao?"
Thư Uyển Dung thở dài: "Không phải mẹ cố bò dậy tìm con, là ba ba con mới gọi qua đánh thức mẹ. Ông ấy nổi trận lôi đình, nói anh con không chỉ rống ông ấy mà còn cúp điện thoại, số nhà riêng đến giờ vẫn chưa gọi được, chú Chu của con nói điện thoại đã bị anh con đập hư rồi."
"........." Vệ Thừa Thù trầm mặc một hồi rồi đẩy cô gái đang quấn lấy người mình: "Wow, nếu thật sự là vậy thì con nên vỗ tay cho anh ta a."
"Đừng có làm rộn, ba con đang giận lắm, đây là lần thứ hai mẹ thấy ông ấy giận như vậy, lần trước chính là lần thấy hình của anh con với Nguyễn Thời Hành." Thư Uyển Dung thở dài: "Trong lòng ba con, anh trai con vẫn có phân lượng."
"Cái này thì mẹ nói thừa rồi, đó là con trai của người vợ thời tào khang, dĩ nhiên danh chính ngôn thuận hơn con trai mẹ rồi."
Thư Uyển Dung tức giận: "Vệ Thừa Thù!"
"Sao?"
Người ngoài vẫn luôn nói tiểu thiếu gia Vệ gia cởi mở tài giỏi, không hổ là điển hình của hổ phụ sinh hổ tử, thế nhưng chỉ có mẹ ruột Thư Uyển Dung biết rõ đức hạnh thật sự của đứa con này, mà bà thì không có cách nào với đứa con ngang bướng hệt như ngựa hoang này, tức giận nửa ngày cũng chỉ đành dịu lại nói: "Lúc này ba con vẫn còn giận lắm, chốc nữa con gọi qua nói chuyện an ủi ông ấy một chút, nói chuyện luận văn của con giành được giải thưởng đi."
Vệ Thừa Thù cười nhạt cúp máy, đẩy cô gái nũng nịu muốn ôm lấy mình, không thèm để mắt nói: "Xuống đi, đừng có làm phiền tôi."
Cô gái cứng đờ, nhìn gương mặt anh tuấn âm trầm bị phần tóc mái rũ xuống, cô gái hoảng sợ không dám làm gì. Lúc này cửa phòng bị người mở ra, vài nam nữ xấp xỉ tuổi tiến vào, người đi đầu thấy tình cảnh trong phòng liền bật cười: "Wow, sáng sớm mà đã nóng bỏng vậy rồi sao? Hôm nay Vệ thiếu có đi chung không?"
Vệ Thừa Thù liếc nhìn đối phương, gạt cô gái đứng dậy: "Có chút việc phải về nhà, hôm nay không chơi được."
"Đừng nha!" Hình Khải lập tức gấp gáp: "Đã nói trước rồi mà, lần này ngay cả Nguyễn Thời Hành cũng tới, Nguyễn thiếu có một người bạn từ thời để chỏm bên Lục gia, không làm quen thì tiếc lắm đấy."
Vệ Thừa Thù nghe thấy cái tên này liền bật cười, vừa thắt dây nịt vừa nhếch môi nhìn đối phương: "Anh trai tôi nhớ thương cúc anh ta, anh không sợ tôi cũng vậy à?"
Đối phương sửng sốt, Vệ Thừa Thù mặc quần xong thì không vội mặc áo, đặc biệt gọi tên đối phương: "Hình Khải, tôi nghe người ta nói bức hình anh trai tôi hôn trộm Nguyễn Thời Hành là anh chụp, thật hay giả vậy?"
Biểu tình vui cười hí hửng của Hình Khải lập tức biến đổi: "Sao có thể chứ?! Cậu nghe ai nói vậy?"
"Ồ~" Vệ Thừa Thù không trả lời, cầm áo sơ mi nói: "Chuyện này vừa lộ ra, đoàn phim liền gạch tên anh ta, Vương Duyệt cũng nháo loạn không chịu gả, trước kia anh thân với anh trai tôi như vậy, không đứng ra nói giúp một tiếng thì thôi chứ sao có thể bỉ ổi đến mức thọt một dao sau lưng như vậy được."
Hình Khải trầm mặc một hồi rồi lúng túng cười cười: "Đúng vậy, anh hại cậu ấy cũng chẳng có chỗ nào tốt."
Dừng một chút còn nói thêm: "Anh không lên tiếng nói giúp cũng vì không có cách nào phản bác, bất quá không ngờ quan hệ của hai anh em cậu tốt như vậy, cậu ấy mất tích vài tháng mà cậu vẫn còn lo lắng."
Lúc này Vệ Thừa Thù đã mặc quần áo chỉnh tề, nghe vậy thì bật cười: "Lo cái gì, thuận miệng nói vậy thôi."
Nói xong Vệ Thừa Thù đi thẳng ra cửa, sau đó dừng chân nói: "À, vừa nãy quên nói cho anh biết, anh tôi trở về rồi."
Vệ Thừa Thù đã không còn thấy bóng dáng, nhóm người trong phòng vẫn còn sửng sốt, Hình Khải quay đầu lại nhìn sắc mặt khó coi của đám bạn.
Có người nhỏ giọng hỏi: "Thật hay giả? Vệ Tây trở lại? Cậu ta về mà không liên lạc với cậu à?"
Qua hồi lâu Hình Khải vẫn không trả lời, sắc mặt khó coi mở miệng: "Trước tiên đừng để ý chuyện này, mau gọi điện cho Vương Duyệt báo chuyện Vệ Thừa Thù hôm nay không tham gia cùng Vệ Tây đã về cho em ấy biết."
*****
Vệ gia, Vệ Tây nghiêm nghị dẫn Đoàn Kết Nghĩa vào phòng mình.
Cuộc sống đói bụng này thực sự không thể chịu đựng thêm một ngày nào nữa.
Đoàn Kết Nghĩa đã tẩy rửa bản thân sạch sẽ, còn mặc quần áo mới do Chu quản gia chuẩn bị, so với dáng vẻ đầu tóc rối bù râu ria xồm xoàm ban đầu cứ hệt như hai người khác biệt, chẳng qua ở trước mặt Vệ Tây thì vẫn nơm nớp lo sợ như cũ.
Chạy không thoát, đánh không lại, lúc này Đoàn Kết Nghĩa đã chịu nhận mệnh, thân hình cao lớn co rúm thành một đoàn tạo thành một chiếc bóng tròn vo trên mặt thảm, giọng nói hùng hậu sợ sệt hô: "Sư phụ."
Vệ Tây xoa xoa cái đầu to gấp mấy lần bàn tay mình của đối phương, đưa một túi đồ qua: "Ăn tạm đi rồi chúng ta nói chuyệt trùng kiến tông môn."
Đó là một túi bánh bích quy nhỏ có hình xương rất tinh xảo, trên bao bì viết toàn chữ tiếng anh, thoạt nhìn khá đắt. Đoàn Kết Nghĩa đói gần hai ngày, cho dù sợ cũng không kháng cự được bản năng, vội vàng xé bao bì gặm ngấu nghiến, mùi vị có chút kỳ lạ, quả nhiên khác với bánh bích quy giá rẻ mà anh thường ăn.
Nhìn Đoàn Kết Nghĩa ăn mà Vệ Tây nhịn không được nuốt nước miếng. Làm sư phụ tốt thật không dễ chút nào, trước đó có một thân một mình, có bao nhiêu ăn bấy nhiêu còn không đủ no, giờ lại có thêm ràng buộc, phải rút ra một phần trong kẽ răng cho đồ đệ.
Vốn không cần phải đói như thế này, nghĩ tới nguyên nhân Vệ Tây liền tức cành hông: "Nếu không phải tên Sóc Tông kia phá hỏng chuyện tốt..."
Lỗ tai Đoàn Kết Nghĩa khẽ động một cái: "Sóc Tông? Sư phụ nói cái người trong số đưa chúng ta tới thủ đô à?"
Vệ Tây ừ một biết: "Anh biết à?"
Buổi sáng lúc nằm trong xe Đoàn Kết Nghĩa có chút mơ mơ hồ hồ nên không chú ý lắm, hiện giờ nghe thấy cái tên đặc biệt này thì càng nghĩ lại càng thấy quen, liền dứt khoát rút di động ra tìm kiếm, kết quả kinh ngạc tới suýt chút nữa nhảy cẫng lên: "Quả nhiên chính là anh ta a!"
Lúc này Vệ Tây mới biết đồ đệ mình cũng có pháp khí làm mình nghi hoặc suốt chặng đường, lập tức giật lấy xem, quả nhiên thấy gương mặt làm mình hận tới ngứa răng của Sóc Tông. Phía dưới là mấy dòng chữ nhỏ xíu giống dạng thiếu tay thiếu chân mà cậu nhìn thấy trong sách, nội dung đều là tập đoàn xx công ty xx làm người ta không hiểu gì cả.
Đoàn Kết Nghĩa có vẻ rất kích động: "Má nó, bởi mới nói cứ thấy gương mặt đó quen lắm, game mình đang chơi chính là công ty chi nhánh của bọn họ a! Ban đầu diễn đàn có rất nhiều nữ game thủ si mê anh ta, sao mình lại quên béng đi mất chứ! Không ngờ đời này lại có thể gặp được người trâu bò như vậy!"
Vệ Tây nghe vậy thì mờ mịt: "Rất lợi hại à?"
"Đương nhiên rồi, xếp trong top năm trên bảng tài phú, sản nghiệp trong tay nhiều đếm không xuể, tiền kiếm được nhiều đến mức chỉ sợ sài cả đời cũng không hết, lại còn có gương mặt dễ nhìn nữa chứ, lần đầu tiên thấy được người giỏi như vậy, tôi nằm ác mộng cả tháng trời vẫn chưa tỉnh táo lại được a."
Vệ Tây nghe không hiểu, nhíu mày: "Anh ta tổn thương đồ đệ à?"
Đoàn Kết Nghĩa bi thương nói: "Đúng vậy, vợ game của đồ đệ gọi anh ta là chồng, đồ đệ sao có thể không bi thương a."
"..." Vệ Tây mơ hồ cảm thấy đồ đệ bị ủy khuất, liền thương hại vỗ cái đầu to của Đoàn Kết Nghĩa: "Không sao, sư phụ sẽ báo thù."
"A, không cần không cần, sau đó đồ đệ phát hiện tên kia thật ra là nhân yêu, đã chia tay rồi." Đoàn Kết Nghĩa nói: "Thiệt nể cậu ta mỗi ngày ở trên mạng cứ nhõng nha nhõng nhẽo, cởi quần ra phỏng chừng chim còn lớn hơn đồ đệ."
Vệ Tây: "...?"
Đoàn Kết Nghĩa có chút ngượng ngùng: "Huống chi hiện giờ đồ đệ cũng gọi Sóc tiên sinh là chồng a."
Vệ Tây câm nín, do dự xem có nên đập chết đánh chết tên nghiệt đồ phản bội sư môn này hay không: "Bởi vì anh ta có tiền?"
"Bởi vì anh ta đẹp trai a, dáng dấp không đẹp thì thống nhất gọi là ba rồi." Cảm nhận được Vệ Tây bất mãn, Đoàn Kết Nghĩa thầm nói, con nhà giàu đúng là không hiểu sự đời mà, thở dài nói tiếp: "Aiz, đầu năm nay ăn uống đi ở có cái nào là không cần tiền đâu, ngài muốn trùng kiến môn phái cũng cần tiền mà? Người bình thường không có tiền muốn đi nửa bước cũng khó."
Vệ Tây ngây người trong núi nhiều năm như vậy, vẫn luôn nghe Vệ Đắc Đạo nói về mớ vàng bạc để trùng kiến tông môn, thế nhưng cậu hoàn toàn không có khái niệm gì về tiền. Hiện giờ nghe Đoàn Kết Nghĩa nói vậy thì sửng sốt: "Trùng kiến tông môn cần rất nhiều tiền à? Tôi dẫn anh ra ngoài tìm một đỉnh núi..."
Đoàn Kết Nghĩa nghe vậy thì mờ mịt, quay đầu nhìn chóp cây thấp lùn ở xa xa ngoài cửa sổ, thầm nói, nơi này là thủ đô đi? Đỉnh núi? Hương Sơn? Cảnh Sơn? Bát Đạt Lĩnh? Ôi mẹ ơi, mình tùy tiện nhận được một sư phụ trâu bò như vậy sao?
Đoàn Kết Nghĩa vô cùng khiếp sợ lẩm bẩm nhìn Vệ Tây: "Chồng..."
Vệ Tây: "?"
Đoàn Kết Nghĩa dùng sức lắc đầu, nuốt nước miếng: "Sư, sư phụ, ngài tiết lộ một chút đi, tông môn chúng ta rốt cuộc có bao nhiêu vốn khởi đầu vậy?"
Vệ Tây thầm nghĩ chuyện này liên quan gì tiền, cứ chiếm một đỉnh núi làm sơn đại vương không phải được rồi sao? Thế nhưng vẫn nhìn số tiền trong giỏ trúc mà mình kiếm được từ khi xuống núi tới nay, cúi đầu đếm: "Bốn trăm."
Đoàn Kết Nghĩa: "........."
****
Đoàn Kết Nghĩa thầm nói tôi đúng là điên rồi mới tin cậu.
Giờ thì anh đã hiểu, sư phụ mình phỏng chừng được gia đình bảo hộ quá tốt, ăn mặc không lo, hoàn toàn không hiểu được nỗi khổ của dân chúng bình dân, khó trách bỏ nhà đi vài tháng đã biến thành dáng vẻ lam lũ như vậy.
Hơn nữa còn rất biết cách chọc cười, có hai tấm chi phiếu lại nghĩ là hai trăm đồng tiền, Đoàn Kết Nghĩa anh mặc dù sống ở tầng chót xã hội nhưng bình thường cũng có xem phim ảnh a.
Thế nhưng phỏng chừng có một trăm ngàn ở Bắc Kinh cũng chẳng làm gì được.
Đoàn Kết Nghĩa tốn không ít công sức giải thích cho vị đại thiếu gia này hiểu giá thuê mướn phòng ở thủ đô, nghe xong Vệ Tây liền sửng sốt: "Đắt vậy sao?"
"Chứ còn sao nữa." Đoàn Kết Nghĩa mặc dù không có kinh nghiệm xây dựng môn phái thế nhưng có lẽ cũng không khác mấy với gây dựng sự nghiệp, liền gom góp tri thức mình biết giải thích: "Sư phụ xem, trừ bỏ thuê phòng còn nhiều chuyện khác nữa. Đăng ký, phải đăng ký đúng không? Không đăng ký thì chính là kinh doanh phi pháp, cục công thương sẽ tới điều tra. Vật dụng này nọ cũng tốn thêm một khoản, sửa sang trang trí rất đắt, còn cần nhân công nữa, tiền thuê nhân công ở thủ đô rất cao, nghe nói sinh viên làm thuê hiện giờ một tháng cũng mấy chục ngàn..."
Nói tới đây cứ như có một ngọn núi thật lớn đè trên đỉnh đầu, Vệ Tây không sợ trời không sợ đất nhưng nghe tới cuối cùng cũng tỏ ra hốt hoảng, lẩm bẩm: "Thế đạo sao lại gian nan như vậy?"
****
Vệ Thừa Thù ôm cái đầu đau tới sắp nứt ra bước vào nhà, nhìn thấy chó cưng thì sắc mặt âm trầm mới tốt hơn một chút.
"Mic." Vệ Thừa Thù vẫy vẫy tay, không biết có phải ảo giác hay không mà cậu có cảm giác hôm nay Mic trông có vẻ uể oải.
Vệ Thừa Thù nghĩ rằng nó đang tức giận vì tối qua mình không về, liền kiên nhẫn xoa xoa lông nó một vòng thì phát hiện ở bên đầu nó mất đi một chỏm lông, liền đưa tay sờ sờ: "Sao lại trụi mất một lõm thế này?"
Bị bệnh ngoài da à?"
Nghe thấy vấn đề này Mic liền nằm xoài ra đất ẳng ẳng kêu la, trông giống như ủy khuất muốn dốc bầu tâm sự.
"Nhị thiếu." Chu quản gia nghe thấy động tĩnh liền chạy ra đón, thấy Vệ Thừa Thù thì chạy nhanh tới: "Đại thiếu đã trở về rồi."
Vệ Thừa Thù gật đầu: "Người đâu?"
"Đại thiếu ở trên đầu, cần tôi gọi một tiếng không?"
Vệ Thừa Thù nhíu mày nhìn lên cầu thang, một lúc lâu sau thì phiền não cào cào tóc, cũng không biết vì sao mình lại vội vàng quay về nhà như vậy: "Không cần, làm chút thức ăn cho tôi, uống rượu xong đau đầu muốn chết."
Bà vú Vệ gia lúc đại thiếu trở về thì thực biếng nhác nấu mỗi chén cháo, hiện giờ thấy nhị thiếu yêu cầu thì lập tức ân cần, không đợi Chu quản gia chỉ huy đã lập tức vọt vào bếp, thế nhưng vừa mở cửa tủ lạnh thì lập tức ngây người: "Thức ăn đâu?!"
Tủ lạnh trống toát, toàn bộ rau cải trái cây bà mua về lúc sáng đều không cánh mà bay, trên tấm ngăn chỉ còn lại một đống túi ny lon cùng chai lọ rỗng. Bà thầm nói, không có rau cải thì làm cháo gà vậy, thế nhưng mở tủ đông ra thì phát hiện tủ đông cũng trống rỗng, đừng nói gà, ngay cả chân giò hun khói Kim Hoa cũng bị lột bao bì ăn sạch.
Chu quản gia nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của bà vú thì chạy vào nhìn, nhất thời cũng gấp gáp: "Bà sao vậy? Ngay cả thức ăn mà cũng không biết chuẩn bị à?"
Bà vú kinh sợ giải thích: "Không đúng, buổi sáng rõ ràng vẫn còn..."
Lúc Chu quản gia tới nói đại thiếu muốn ăn sáng thì trong tủ lạnh rõ ràng vẫn còn thức ăn, khi đó bà vú lười phục vụ đại thiếu nên không hề đụng tới nguyên liệu, chỉ lấy ra vài cái trứng vịt muối, không có khả năng nhớ nhầm.
Chu quản gia hiển nhiên không tin, khiển trách bà vú lười biếng.
Vệ Thừa Thù biết trong nhà không còn chút thức ăn cũng sững sốt, thế nhưng cậu đã đói lạ, nếu gọi thức ăn ngoài thì tốn thời gian, bất đắc dĩ lục cả gian bếp chỉ tìm được một gói mì gói.
Say rượu về nhà còn phải húp mì gói, Vệ Thừa Thù ngồi trên ghế sô pha bị Mic cào nát, cả người bực bội không thôi, cố tình hôm nay Mic lại còn không hiểu chuyện, tựa hồ rất đói bụng, cứ cào cào tô mỳ của cậu, bị đập móng thì đứng bên cạnh bàn trà gân cổ sủa.
Vệ Thừa Thù thực sự ăn không vô, bèn hỏi Chu quản gia: "Hôm nay cho Mic ăn chưa?"
Sau khi nhận được câu trả lời, Vệ Thừa Thù vốn định kiên quyết không cho Mic ăn thêm, dù sao thì nó cũng đã quá béo. Mic trông có vẻ không phục, thậm chí còn tức giận, không cho Vệ Thừa Thù sờ mình.
Không còn cách nào, chó cưng được nuông chìu thành thế này, đánh thì không nỡ, Vệ Thừa Thù chỉ có thể nhượng bộ, móc một túi bánh bích quy cho nó.
Thế nhưng chó cưng được dỗ dành cũng không thèm làm nũng, Vệ Thừa Thù trầm mặt, bưng tô mì nửa ngày nhưng không ăn được ngụm nào.
Vệ Thừa Thù tức muốn chết nhưng lại không rõ mình tức vì cái gì, trước kia cứ thấy dáng vẻ khúm núm của anh cả liền giận, thế nhưng lúc anh cả bỏ nhà đi, cậu cơ hồ giận tới phát điên.
Càng nghĩ lại càng giận, cạch một tiếng bỏ đũa xuống. Nghe thấy động tĩnh truyền tới từ cầu thang, Vệ Thừa Thù tức giận phừng phừng bật dậy, đang định mắng con mẹ nó anh còn biết đường quay về à, thế nhưng vừa liếc nhìn một cái liền đờ người.
Anh cả trước kia vẫn luôn khúm núm giờ phút này đang mặc áo bào rách rưới, dáng vẻ vô cùng quỷ dị, thậm chí còn đi chân đất, tay xách một cái búa nghênh ngang đi tới, cứ hệt như đường do mình mở.
Chu quản gia chào hỏi, Vệ Tây chỉ thờ ơ ừ một tiếng, lúc đi ngang qua Vệ Thừa Thù còn không thèm liếc nhìn một cái.
Trước mặt đột nhiên bị một người trẻ tuổi sắc mặt âm trầm lao tới chặn đường, Vệ Tây suýt chút nữa đã theo bản năng giơ búa đập vào đầu đối phương.
May mắn nhìn thấy mặt đối phương có duyên thân nhân với tiểu quỷ xui xẻo mới nhẫn nhịn xung động. Thế nhưng Vệ Tây thật sự không có nhiều kiên nhẫn, dùng nửa con mắt nhìn đối phương: "Chuyện gì?"
Vệ Thừa Thù nhìn chằm chằm dáng vẻ dị thường của anh cả nhà mình: "Anh xảy ra chuyện gì vậy?"
"Chuyện gì là chuyện gì?" Vệ Tây đẩy Vệ Thừa Thù: "Tránh ra, tôi còn việc phải làm."
Vệ Thừa Thù kinh ngạc bị đẩy ra, trơ mắt nhìn anh cả nhà mình xác búa đi lướt qua, hoàn toàn không giống trước kia ôn hòa hỏi han mình mà còn khinh thường hừ lạnh.
Vệ Tây trong trí nhớ luôn mỉm cười, vô luận là cười vui sướng hay cười khổ, tóm lại là không phải dáng vẻ lạnh nhạt kỳ quái này.
Mặc dù từ mẹ mình đã sớm biết đối phương thay đổi, thậm chí còn dám lớn giọng với ba, bất quá Vệ Thừa Thù chỉ nghĩ là phút bùng nổ ngắn ngủi vì chịu đựng hết nổi mà thôi, thật không ngờ lại biến hóa long trời lỡ đất như vậy.
Chẳng lẽ bản tính thật sự ẩn giấu bên dưới dáng vẻ ẩn nhẫn mấy năm nay chính là sao?
Chu quản gia lặng lẽ chạy tới thì thầm: "Nhị thiếu, từ khi trở lại đại thiếu vẫn luôn là dạng này, không phải cố tình gây sự với cậu đâu, phỏng chừng là ba tháng nay ở bên ngoài không dễ dàng nên bị kích thích."
Vệ Thừa Thù sửng sốt một lúc rồi vội vàng đuổi theo: "Anh định làm gì vậy?!"
Vệ Tây cảm thấy đứa em trai của tiểu quỷ xui xẻo hỏi thật nhiều, thế nhưng lại không thể ăn, chỉ đành nhẫn nhịn trả lời: "Ra ngoài đóng bảng hiệu tông môn."
Thật ra thì Vệ Tây cũng đang không vui, muốn tìm một đỉnh núi nhưng nào biết giá cả thuê mướn phòng ốc nhân công ở thủ đô lại cao như vậy, tiền cậu có căn bản không đủ thuê đỉnh núi, ra ngoài thuê phòng cũng khó, tìm tới tìm lui chỉ có căn nhà Vệ gia không cần tiền thuê này thích hợp nhất.
Lửa giận trong bụng Vệ Thừa Thù bị đáp án này làm sửng sốt, trên đầu hiện ra đầy dấu hỏi.
Chu quản gia cười khổ: "Nhị thiếu, vừa nãy đại thiếu bảo tụi tôi tìm búa tìm ván gỗ, nói là muốn mở tông môn gì đó."
Vệ Thừa Thù lần đầu tiên cảm thấy chỉ số thông minh của mình không đủ dùng, cái thứ hỗn loạn gì đây: "Có ý gì? Anh muốn kinh doanh ở nhà á? Ba sẽ không đồng ý đâu."
Vệ Tây đã xem nơi này là địa bàn của mình, không quan tâm nói: "Quản cái rắm, nơi này sau này sẽ là động phủ của Thái Thương Tông tôi."
Vệ Thừa Thù bị thái độ của anh cả khi nhắc tới ba ba nhà mình chấn động tới suýt mất đi năng lực suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy tiếng chó kêu ô ô, chó cưng Husky của mình xuất hiện trong tầm mắt.
Đoàn Kết Nghĩa bị trận mâu thuẩn của ba người dọa hoảng, nhịn không được muốn tìm đề tài nói chuyện: "Sư phụ, bánh bích quy ngài cho tôi ăn thật ngon, nhãn hiệu gì vậy?"
Vệ Tây nhàn nhạt đáp: "Không biết, là Mic cho."
Đoàn Kết Nghĩa thầm thắc mắc Mic là ai, cái tên này nghe thực Tây phương, hình như đã nghe qua ở đâu rồi, sau đó nghe thấy người gây gỗ với sư phụ nhà mình gọi một tiếng: "Mic!"
Đoàn Kết Nghĩa theo bản năng quay đầu nhìn lại, đập vào mắt là con chó lớn màu xám bạc đã gặp ban sáng đang lao nhanh về phía này.
Thấy chó cưng của mình lại định nổi điên lao tới sủa anh cả như trước kia, trải qua vài lần chấn động, Vệ Thừa Thù theo bản năng muốn cản nó lại.
Nào ngờ chó cưng vừa nãy còn phát cáu với mình vọt tới bên cạnh Vệ Tây, lảo đảo một cái dừng lại, sau đó bắt đầu điên cuồng vẩy đuôi, còn cắn mở tủ giày ở hành lang, ngậm một đôi dép chuẩn xác đặt trước chân Vệ Tây.
Vệ Thừa Thù nhìn chó cưng bình thường đần đến mức bắt tay cũng không có cách nào phối hợp: "......"
Mic cúi rạp người lắc lắc mông, đuôi lắc mạnh tới mức cả phần mông cũng điên cuồng đong đưa, Vệ Tây cúi đầu nhàn nhạt chăm chú nhìn nó một hồi, rốt cuộc bố thí đưa tay.
Mic vừa nãy còn nháo loạn không cho Vệ Thừa Thù sờ lông hệt như được ban ơn, cái đầu lớn còn chủ động củng củng bàn tay kia, chạm được thì mừng như điên, nhe răng trợn mắt thè lưỡi điên cuồng nhảy lên, sau đó giống như nghĩ tới gì đó, quay đầu bỏ chạy.
Bất quá chỉ hai ba giây sau, nó quay trở lại hệt như tia chớp, miệng ngậm một túi gì đó lấy lòng hiến cho Vệ Tây.
Nhìn túi bánh mình mới vừa cho nó cách đó không lâu, Vệ Thừa Thù câm nín: "........."
Vệ Tây bình tĩnh nhận lấy, thuận tay đưa qua bên cạnh: "Này, không phải nói ăn ngon à?"
Đoàn Kết Nghĩa: "........."
Mình tạo nghiệt gì vậy a.
..*..
[Tác giả] Đoàn Kết Nghĩa: [nũng nịu] chồng
Vệ Thừa Thù: Tôi cũng cảm thấy ngày tháng tốt đẹp sắp chấm dứt rồi.
..*..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất